Hồi 12
Tác giả: Độc Cô Hồng
Nàng đứng lặng người nhìn khuôn mặt bê bết máu tươi, cộng với những chỗ lồi lõm của da thịt thật ghê người, nghẹn ngào nấc lên:
- Ngươi… ngươi định bỏ ta thật sao. Bao nhiêu năm nay ta sống cô độc mới một lần gặp được hạnh phúc thì ngươi đã vội đi rồi… Những tiếng sau chìm lẫn với tiếng nấc chẳng còn ai nghe rõ nhưng chỉ nội bấy nhiêu cũng đủ diễn ta tình cảm của nàng với Bạch Thiếu Hồng. Một thiếu nữ hoa nhường nguyệt thẹn than khóc cho một Quái Thư Sinh diện mạo xấu xí là cảnh trái ngược và vô cùng kỳ lạ. Vì vậy quần hào kinh ngạc vô cùng, toàn bộ mấy trăm người mà không hề có tí tiếng động nào phá vỡ cảnh tượng này.
Tái Gia Cát Thuần Ngọc Giao thong thả tiến lại an ủi ái nữ:
- Quyên nhi, ta đã biết ngay từ đầu ngươi nặng lòng với hắn nhưng nếu hắn còn sống thì sẽ gây ra nhiều hậu quả tai hại đó. Quên đi là tốt hơn.
Diện mạo Thuần Vân Quyên đang từ đau khổ thoáng hiện nét kinh ngạc bởi vì Tái Gia Cát nổi tiếng là nhân vật chỉ chuyên tâm ghi chép, chẳng bao giờ phê bình sự kiện của giang hồ. Hôm nay lão nói câu này có vẻ ghét hận Bạch Thiếu Hồng vô cùng và lần đầu tiên, Thuần Vân Quyên sững sốt la lên:
- Gia gia, chẳng phải là chàng luôn luôn quan tâm trừ diệt ác ma, thanh lọc giang hồ sao gia gia lại cho là hậu hoạn?
Thuần Ngọc Giao cười khẩy một cái:
- Thiện ác lẫn lộn, chính ta khó phân lấy cái gì gọi là ác ma hay nghĩa hiệp. Lẽ trời đã sắp đặt như thế thì có cưỡng lại cũng không được đâu.
Đột nhiên lúc đó ngón tay Bạch Thiếu Hồng hơi nhúc nhích rồi tới đôi mắt từ từ mở lên đồng thời với tiếng gọi nho nhỏ:
- Tỷ tỷ, đừng lo lắng, tại hạ không chết được đâu.
Thì ra lúc hứng chịu một chưởng của Đông Môn Song, thời gian quá gấp rút không sao kịp theo tâm ý vận chuyển chân khí đối phương xuống huyệt Thúc Cốt ở dưới gan bàn chân. Chỉ có một phần thoát ra tạo lực đẩy cực kỳ hùng hậu, vì thế thân hình chàng mới bay xa hơn hai trượng là vậy. Tất cả quần hào đều tưởng đó là lực đánh của Đông Môn Song hùng hậu kinh khủng là một điều lầm lẫn rất lớn. Một phần chân khí chưa thoát kịp chấn động kinh mạch khiến chàng thổ huyết là lẽ tất nhiên nhưng làm gì đủ sức giết chết được chàng ngay.
Bạch Thiếu Hồng lại khôn khéo không dùng chân khí Càn Khôn Huyền Cơ chống chỏi lại, vì sẽ gây chấn động trầm trọng hơn, chàng để mặc thân thể bay đi, tập trung hết tâm trí tiếp tục vận chuyển chân khí đối phương theo phép Thổ Nhập thoát ra ngoài bằng hết. Do đó tất cả mọi ngươi đều cho rằng chàng đã chết rồi là vậy.
Thuần Vân Quyên mừng quá rú lên một tiếng, vọt người tới nâng đầu Bạch Thiếu Hồng dậy, rối rít hỏi dồn:
- Ngươi chưa chết thật ư? Còn có thể rời khỏi nơi đây được không?
Bạch Thiếu Hồng tuy vẫn bị nội thương nhưng nhờ đã dùng Hồi Nhan Tiên Pháp biến hóa da mặt nên chẳng lộ ra vẻ xanh tái. Chàng trầm trọng chống tay gượng đứng dậy cười nhạt một cái:
- Tỷ tỷ cứ yên tâm, trận này tại hạ đã thua Đông Môn cô nương cũng không sao.
Không được tính vào kết quả hẹn ước bởi vì tại hạ thách chiến với Bách Ảnh Tiên Tử chứ không thách chiến với Đông Môn cô nương.
Từ nãy đến giờ sắc mặt Bách Ảnh Tiên Tử biến đổi hoài, không thể biết trong lòng bà ta nghĩ gì. Hiện tại nghe chàng nói thì cười khẩy, lớn tiếng đáp lại:
- Giỏi lắm, ngươi liệu có đủ sức để nhận một chưởng của ta không?
Bạch Thiếu Hồng nổi hùng khí lên, ngửa mặt cười dài:
- Thắng bại chưa chắc nhưng nếu Tiên Tử muốn thì tại hạ vẫn sẵn sàng đáp nhận vài ba chưởng cũng được.
Thuần Vân Quyên rất tinh tế nhận ra chàng cố gắng giữ thể diện, thực sự khó mà đở nổi một chưởng của Bách Ảnh Tiên Tử. Vì vậy lớn tiếng xen vào luôn:
- Theo ý tiểu nữ thì Tiên Tử bất tất phải nóng nảy. Nếu thua, tiền bối e mặt không để đâu cho hết, còn thắng cũng chẳng vinh dự gì. Có khi người ta còn bình luận tiền bối ỷ khỏe hiếp đáp người bị thương nữa đó. Vả lại vừa rồi tiểu nữ nghe tiền bối nhận lời giao đấu với Cung Bang Chủ rồi thì phải. Nếu để sức kết liễu việc đó thì hay hơn.
Trong lúc vội vã, lời lẽ của nàng không được êm tai nhưng lý luận rất sắc bén.
Bách Ảnh Tiên Tử ngấm ngầm tức tối song đành phải nín nhịn, chầm chậm đứng lên nói to:
- Được rồi, trước mặt quần hào ta tuyên bố Hạ Âm Quái Thư Sinh bại trận về tay Thượng Dương Động. Bấy giờ đến cuộc đấu thứ hai giữa ta và lão Cung.
Đúng ra bị gọi bại tướng là một điều rất xỉ nhục trong giang hồ, nhưng Bạch Thiếu Hồng đội lốt Hạ Âm Quái Thư Sinh đã tính toán sẵn trong lòng. Cái tên này chỉ xuất hiện một lần là khai tử ngay, do đó chàng không hề hổ thẹn tiến lên xua tay ngăn cản:
- Trước khi Tiên Tử giao đấu, tại hạ xin hỏi một lời. Hiện tại Tả Hữu Đại Lão Tiên không hiện diện là vì lý do gì?
Chiếc khăn che mặt của Bách Ảnh Tiên Tử hơi rung động, bà ta cười gằn một cái:
- Việc đó ta không cần phải cho ngươi biết. Ngày mồng hai tháng sáu tới Thượng Dương Động sẽ mở Đại Điển tấn phong chủ nhân mới. Ngươi muốn gặp Tả Hữu Đại Lão Tiên thì cứ đợi đến ngày đó đi.
Cái tin này khiến quần hào một phen chấn động, Hồng Lô Bình Đài lại một lần náo loạn cả lên.
Riêng Cung Tào Nghiệp nhận ra chẳng phải Bách Ảnh Tiên Tử thiết lập Đại Điển suông, ngày đó chắc chắn còn âm mưu gì rất bí mật để tranh cường với võ lâm giang hồ. Trước mắt trong phạm vi Nhạc Dương, Hắc Chu Bang sẽ là cái gai trước mắt. Lão ta đứng dậy cười một hồi rất quái dị, âm thanh có lẫn chân khí nên vang vọng điếc cả tai mọi người. Dứt tràng cười, Hồng Lô Bình Đài lập tức im lặng như tờ.
Bách Ảnh Tiên Tử xoay đầu hỏi gằn:
- Lão điên ngươi cười cái gì mà lắm thế?
Cung Tào Nghiệp lạnh lùng đáp lại:
- Ta e rằng chẳng cần chờ đợi đến tháng sáu làm gì, tiện hôm nay ngươi tấn phong tân chủ nhân mới kịp đấy.
Bách Ảnh Tiên Tử trầm giọng quát to:
- Càng lúc ngươi càng điên nặng, nói năng như vậy là có ý gì?
Cung Tào Nghiệp nhăn mặt cười quái dị:
- Ngươi không hiểu hảo tâm của ta ư? Hôm nay ngươi chết rồi thì chẳng đợi chờ Thượng Dương Động bắt buộc phải có ngay Tân Chủ Nhân liền đấy.
Bách Ảnh Tiên Tử hiểu ra ý châm chọc của Cung Tào Nghiệp thì tức giận đến độ mắt muốn đổ hào quang.
Ngay lúc đó Tứ Đại Hộ Pháp đồng thanh cười rũ rượi để tán thưởng Bang Chủ, càng khiến cho cơn giận bốc cao hơn.
Bách Ảnh Tiên Tử gầm lên như sấm:
- Để xem Thượng Dương Động cần người hay Hắc Chu Bang cần bang chủ mới nào.
Lời nói chưa dứt thân ảnh của bà ta đã biến thành hàng trăm cái bóng mờ ảo quanh người Cung Tào Nghiệp, đồng thời với chưởng lực xô tới.
Lão Bang Chủ này không sợ hãi chút nào, cười gằn một cái:
- Hay lắm, Chu Cáp Hắc Thần này sợ gì ngươi.
Lão biết Bách Ảnh Tiên Tử chủ yếu sử dụng thân pháp ảo diệu làm mờ mắt người khác trước khi tấn công nên tay trái xuất chưởng đón đỡ. Còn tay phải cầm quạt sắt thi triển một chiêu rất đẹp mắt gọi là “Vạn Hoa Sinh Sắc”. Chiếc quạt biến thành hàng ngàn cái bóng, tất cả đều uy hiếp thân ảnh của Bách Ảnh Tiên Tử không cần biết ảnh nào thực ảnh nào hư.
Chỉ nghe “bùng” một tiếng dữ dội, song phương lập tức cách ly. Bách Ảnh Tiên Tử hơi thở dồn dập hơn lúc thường, chứng tỏ chân khí đã bị đảo lộn chút ít, còn Cung Tào Nghiệp có vẻ ung dung hơn, thực ra cánh tay cầm quạt chấn động tê tái suýt nữa đã buông ra rồi. Chỉ cần một chiêu hai bên đã biết thực lực nhau như thế nào nên trong vài giây phút cứ ngẩn người nhìn nhau kinh hãi.
Lúc đó Bạch Thiếu Hồng đang ngấm ngầm vận khí chữa thương, nhưng nhãn lực vẫn tinh tường. Chàng phát hiện ra Bách Ảnh Tiên Tử dùng chiêu “Phong Thiên Vạn Điểm” giống như Đông Môn Song lúc nãy nhưng thâm hậu hơn một tầng. Đáng lẽ nó thừa sức đánh bại Cung Tào Nghiệp nhưng đến giữa chừng đột nhiên hơi ngừng lại một tích tắc, do đó giảm đi nửa phần công hiệu. Chàng lẩm bẩm trong miệng:
- “May thực, ác ma đều học qua Ma Vân Quỷ Tự thiếu sót gián đoạn rất nhiều, nếu không giang hồ còn đại loạn gấp mấy lần nữa”.
Thuần Vân Quyên thấy chàng căng thẳng suy nghĩ và lẩm bẩm hoài liền cất tiếng ôn nhu khuyên giải:
- Ngươi quan tâm đến bọn ác ma cấu xé nhau làm gì, hãy theo ta xuống núi dưỡng thương đi. Để lâu càng thêm hại đó.
Qua lúc hiểm nguy, Bạch Thiếu Hồng thấy rõ sự yêu thương của Thuần Vân Quyên nên cảm động nắm lấy tay nàng trả lời nho nhỏ:
- Tỷ tỷ đừng lo lắng, tại hạ cần phải xem xét võ công của hai đại ma đầu này một chút.
Thuần Ngọc Giao đứng gần đó chợt “hừ” một cái, chẳng rõ tức giận cái gì.
Thuần Vân Quyên tuy là giai nhân tuyệt sắc nhưng đời sống rất cô độc, chưa bao giờ được hưởng cảm giác thần tiên của nam nữ đụng chạm nên đầu óc ngây ngất bàng hoàng, chẳng để ý gì đến thái độ của Thuần Ngọc Giao.
Nàng run run hỏi khẽ như tiếng gió thổi:
- Ngươi không chê ta lớn tuổi ư?
Bạch Thiếu Hồng không cầm được ái ngại, cúi xuống nhìn sâu vào mắt nàng:
- Con người sống với nhau cốt ở tâm hồm, mà tâm hồn đâu kể lớn nhỏ, tỷ tỷ nhắc đến tuổi tác làm gì.
Thuần Vân Quyên đỏ bừng cả mặt mũi vì vui sướng lẫn hổ thẹn:
- Từ nay ngươi không được gọi ta là tỷ tỷ nữa, người khác nghe được sẽ cười cho thúi mũi đấy.
Bạch Thiếu Hồng cười nhẹ một cái:
- Vậy xưng hô bằng Đại muội muội và Tiểu ca cả được không?
Hai danh xưng thật khó mà nhịn được cười, vì vậy cả hai chợt nhìn nhau cười dài.
May mắn không có ai thấy hoặc chú ý bởi vì tiếng cười chìm lẫn trong âm thanh “ầm” dữ dội. Bạch Thiếu Hồng vội vã quay lại quan sát nhưng vẫn nắm tay Thuần Vân Quyên không rời.
Thì ra Bách Ảnh Tiên Tử đã dùng chiêu thức tối hung dữ là “Thanh Âm Dục Sát” tấn công, Cung Tào Nghiệp cũng không vừa, tận lực phát xuất Chu Cáp Thần Công vào thiêu “Lôi Tòng Diện Khởi” ra chống đỡ. Hai luồng chân khí kỳ diệu này chạm nhau mới phát sinh tiếng nổ dữ dội như vậy. Cả hai đều chấn động kinh mạch bước lùi liên tiếp hoài. Tuy là thế trận vẫn cân bằng nhưng để ý thì thấy vết chân của Bách Ảnh Tiên Tử lún sâu hơn Cung Tào Nghiệp chút ít. Bà ta chuyên về thân pháp khinh linh mà phải để lại vết chân như thế chứng tỏ Chu Cáp Thần Công về mặt hùng hậu hơn hẳn một phần.
Bạch Thiếu Hồng chợt than dài:
- Sai lầm thực, phải chi Bách Ảnh Tiên Tử dùng luôn tay trái phát xuất chiêu “Thanh Dương Cuồng Khả” thì đã đánh tan xác họ Cung rồi.
Thuần Vân Quyên vội hỏi luôn:
- Thì ra Tiểu ca ca đã biết rõ võ công của Bách Ảnh Tiên Tử nên mới dám thách đấu. Tại sao phải dùng hai chiêu cùng lúc mới có hiệu lực?
Thấy giai nhân rất mẫn tiệp về võ học, Bạch Thiếu Hồng thích thú dẫn giải nho nhỏ:
- Hai chiêu “Thanh Dương Cuồng Khả” và “Thanh Âm Dục Sát” vốn là một chiêu mà hai thức. Mỗi thức có thế mạnh thế yếu khác nhau, một Âm một Dương do đó phải sử dụng cùng lúc mới phát xung tuyệt đối và bổ sung cho nhau trở thành xoáy đảo kỳ diệu được.
Tuy chàng chỉ nói vắn tắt nhưng Thuần Vân Quyên hiểu liền, gật gù đỡ lời:
- Âm thì cực, Dương thì hồi tạo ra chân khí liên miên bất tuyệt. Nửa Âm chống đỡ hóa giải, nửa Dương thừa thế công kích thật là lợi hại.
Bạch Thiếu Hồng thầm khen ngợi, trong lòng tự nghĩ:
- “Nếu giai nhân thực lòng trăm năm với ta, chỉ cần truyền thụ Càn Khôn Huyền Cơ vài tháng, là nàng sẽ trở thành cao thủ hạng nhất võ lâm liền.” Ý nghĩ này dẫn đến cảnh tượng hai người sóng vai đi khắp giang hồ, tiêu dao khoái lạc làm cho chàng tự nhiên đỏ mặt, tâm thần lâng lâng vì vui sướng.
Thực ra trước khi luyện hai chiêu này, Bạch Thiếu Hồng hoàn toàn không nhận ra sự diệu dụng của nó. Hiện tại đứng bên ngoài lề quan sát nên thấy rất rõ nguyên lý của nó ra sao. Chàng phê bình Bách Ảnh Tiên Tử mà thật ra đang rút một bài học đầy kinh nghiệm về thực tế giao đấu. Không phải lăn mình vào nguy hiểm mà vẫn có cơ hội học hỏi thì còn gì bằng, vì vậy Bạch Thiếu Hồng trả lời xong lập tức xoay qua quan sát tiếp liền.
Ngờ đâu chuyện trò tuy nhỏ nhưng Thuần Ngọc Giao đứng gần vẫn nghe thấy, ghé sát tai chàng hỏi nhỏ:
- Có phải thực, thiếu hiệp đã biết rõ ràng võ công trong Ma Vân Quỷ Tự không?
Dĩ nhiên chàng không thể chối từ nhất là đó lại là phụ thân của giai nhân tình ý với mình, chàng chưa muốn tiết lộ nên chỉ gật đầu một cái mà thôi.
Thuần Ngọc Giao không bỏ lỡ cơ hội, hỏi thêm một câu:
- Thiếu hiệp có cơ duyên học Ma Vân Quỷ Tự Ở đâu vậy?
Thuần Ngọc Giao dùng liên tiếp hai tiếng thiếu hiệp khiến chàng rất hổ thẹn, tuy vậy vẫn mang máng thấy nó có vẻ giả tạo thế nào bèn trả lời lãng đi:
- Việc này rất dài dòng, sau này có dịp tại hạ sẽ trình bày với tiền bối sau.
Trong khi đó Bách Ảnh Tiên Tử và Cung Bang Chủ đã lao vào nhau giao đấu rất dữ dội. Liên tiếp hàng chục âm thanh “ầm” “bùng” phát ra làm chao đảo cả Hồng Lô Bình Đài.
Nơi đây không có đá vụn tạo thành cảnh phi sa tẩu thạch nhưng bụi cát theo cuồng phong xoáy đảo mù mịt cả một phạm vi lớn. Dư lực liên tục tỏa ra bốn xung quanh khiến những người đứng gần không sao chịu nổi phải tới tấp lùi ra xa.
Một phần họ không ham muốn đứng gần để khỏi tai bay vạ gió, một phần trời đất mù mịt, âm thanh xé tai thì có gì mà thưởng thức.
Ngay cả Bạch Thiếu Hồng có nhãn lực tinh tường vẫn không thể nhận ra từng chiêu từng thức của hai người. Tuy nhiên chỉ cần đôi chút đó, chàng đã nhận thức được võ công của Bách Ảnh Tiên Tử thiếu sót rất lớn, chưa phải là đối thủ của chàng.
Nếu Bạch Thiếu Hồng hạ sát bà ta thì không có gì khó khăn, có điều phải tìm ra hai bí ẩn nơi bà ta mới là điều quan trọng hơn. Đó là Bách Ảnh Tiên Tử là mẫu thân của Đông Môn Song hay không, tại sao bà ta nỡ xuống tay giết chết phu quân vô cớ?
Ngoài ra còn tình trạng điên loạn kỳ lạ của Đông Môn Song và sự biến mất của Tả Hữu Đại Lão Tiên, chân chính cừu nhân cũng cần phải khám phá được khi tận diệt.
Quần hào đa số là hiếu kỳ đến dự khán, thấy cuộc đấu khốc liệt đều nín thở theo dõi, vì vậy Hồng Lô Bình Đài im lặng như tờ. Âm thanh “bùng” “ầm” vì vậy càng vang vọng ghê gớm hơn.
Tuy không nhìn thấy rõ, ai ai cũng nhận ra một điều, nếu Bách Ảnh Tiên Tử không có thân pháp ảo diệu tất đã đại bại với Chu Cáp Thần Công vô cùng hung hãn của Cung Tào Nghiệp rồi. Hình như Thuần Ngọc Giao cũng có ý nghĩ đó, buột miệng thở dài:
- Hóa ra lời đồn đãi phần lớn là ngoa truyền, Ma Vân Quỷ Tự thật sự chẳng cao siêu bao nhiêu.
Vô tình Bạch Thiếu Hồng rơi vào cái bẫy khích tướng, chàng lắc đầu trả lời khe khẽ:
- Tiền bối lầm rồi, đã gọi bốn chữ Càn Khôn Huyền Cơ thì võ công này thâm ảo vô tưởng. Bách Ảnh Tiên Tử chỉ mới tiếp thụ được cái vỏ bên ngoài mà thôi.
Thuần Ngọc Giao nhân cơ hội khích bác tiếp, miệng cười khẩy một cái:
- Chẳng phải lão phu không tin thiếu hiệp, song hãy xem kia, chiêu “Xuân Phong Hướng Thủ” coi thì dữ dội, thật ra chả làm gì được Cung Tào Nghiệp cả.
Ngay khi đó hiện trường lại vang lên một tiếng “ầm” như sấm nổ rồi thân hình Bách Ảnh Tiên Tử loạng choạng lui ngược ra khỏi đám bụi mù. Thần sắc bà ta xơ xác điêu tàn chẳng còn chút gì tiên phong đạo cốt cả, điều này chứng tỏ càng về sau Bách Ảnh Tiên Tử càng thua kém chân lực đối phương. Dĩ nhiên một phần do Cung Tào Nghiệp là nam nhân, khí tiên thiên hùng hậu hơn nữ nhân, một phần do võ công Ma Vân Quỷ Tự hời hợt đúng như lời Thuần Ngọc Giao vừa nói.
Bạch Thiếu Hồng tức quá gân cổ lên giải thích:
- Không phải chiêu “Xuân Phong Hướng Thủ” yếu kém thế đâu, sở dĩ nó không phát huy hết tiềm lực là vì không chịu sử dụng chiêu “Khứ Lộ Trọng Phi” trước đấy.
Thuần Ngọc Giao hấp tấp hỏi mau:
- Tại sao phải dùng chiêu “Khứ Lộ Trọng Phi” trước.
Bạch Thiếu Hồng nhất thời không thể giải thích được dài dòng, ngần ngừ trả lời:
- Tại vì bài Xuân Tứ… Thì ra trong bài thơ, chữ Khứ đứng trước chữ Xuân, nó lại có tên “Khứ Lộ Trọng Phi” là có nghĩa rất lớn. Không xử chiêu này để thu hết chân khí còn rơi rớt lác đác trong kinh mạch về Đan Điền tuyệt đối không thể phát huy thành chiêu “Phong Xuân Hướng Thu” nổi.
Đột nhiên chàng im miệng kịp thời, bởi vì bao nhiêu yếu quyết của bài thơ này đều khiến bao người khác có thể hiểu rõ Ma Vân Quỷ Tự, trong lòng Bạch Thiếu Hồng hình như có tiếng nói vô hình vang lên “đừng bao giờ lỗ mãng tiết lộ yếu quyết căn bản này” vì vậy chàng mới bỏ dỡ câu nói nửa chừng.
Thuần Ngọc Giao nôn nóng hỏi tiếp mấy câu:
- Bài thơ Xuân Tứ nào, của Lý Bạch hay Giả Chi. Nó có liên quan gì tới võ công của Bách Ảnh Tiên Tử?
Bấy giờ Bạch Thiếu Hồng mới giật mình lo lắng. Hóa ra danh tiếng Tái Gia Cát không phải tầm thường, chỉ hai chữ Xuân Tứ ông ta đã nhớ ra được hai bài thơ, một của Giả Chi, một của Lý Bạch danh sĩ. Học thuật đã ghê gớm như vậy chỉ sợ chàng hở môi thêm vài câu nữa ông ta sẽ khám phá ra tất cả.
Thấy Bạch Thiếu Hồng không trả lời, Thuần Ngọc Giao sầm mặt tức giận; âm thanh “hừ hừ” lẫn với tiếng hỏi:
- Có lẽ ngươi không coi lão phu là người đáng tin cậy phải không?
Thuần Vân Quyên xen vào khẩn khoản:
- Lão gia ngoài ngoại hiệu Tái Gia Cát còn được thiên hạ gọi là Cẩm Tâm Tú Sĩ, Tiểu ca ca có tiết lộ cũng không sao đâu.
Ánh mắt hồ thu của nàng hơi máy động hàm ý đừng làm phật lòng Thuần Ngọc Giao. Bạch Thiếu Hồng tuy nhận ra nhưng trong lòng vẫn phân vân khôn tả, ấn tượng chán ghét ngày hôm nào ở Động Đình Sơn lại nổi lên rõ mồn một.
May mắn lúc đó Bách Ảnh Tiên Tử sau khi lùi ra, thân thể đột nhiên uể oải rung động hoài. Cung Tào Nghiệp không bỏ lở cơ hội diệt trừ một đại địch, cười rất âm trầm rồi song chưởng lập tức đưa lên, chắc chắn trong chớp mắt nữa sẽ tấn công hạ độc thủ trí mạng với Bách Ảnh Tiên Tử.
Bạch Thiếu Hồng vội vàng la lớn để đánh lạc hướng, khỏi phải trả lời:
- Bách Ảnh Tiên Tử nguy mất rồi.
Thuần Ngọc Giao liếc mắt một cái, thấy quả nhiên đúng với lời báo nguy của chàng, liền phản ứng rất lạ lùng. Lão “hừ” trong miệng rồi cấp tốc đề khí vọt người ra ngoài, miệng quát lớn:
- Không nên vọng động.
Lúc đó Cung Tào Nghiệp đã xuất chưởng nửa chừng, muốn thu về cũng chẳng kịp, vả lại lão ác ma đời nào vì một lời nói mà dừng tay. Lão vờ “ối chà” một cái, hai cánh tay giả co lại, nhưng thực sự ngấm ngầm thúc đẩy chân khí mạnh hơn một chút, quyết giết cho bằng được Bách Ảnh Tiên Tử.
Toàn thể quần hào lập tức náo loạn hẳn lên, những kẻ hơi nhát gan thi nhau gào rú than thở cho cảnh máu rơi thịt nát sắp xảy ra. Dù có Tái Gia Cát đứng gần cũng không thể nào có công lực ngăn chặn nổi song chưởng hùng hậu của Cung Tào Nghiệp.
Chẳng ngờ đâu Thuần Ngọc Giao lạng người một cái, cánh tay co duỗi phát xuất một chưởng chênh chếch rất đẹp mắt. Ngoài sự đẹp mắt, nó còn ảo diệu vô cùng, chân khí vừa kéo vừa đẩy, không trực tiếp đón đỡ, mà một nửa hóa giải một nửa đẩy chéo chưởng phong của Cung Tào Nghiệp xuống đất. Chỉ nghe một tiếng “bộp” trầm khô, trước mặt Bách Ảnh Tiên Tử không đầy hai thước đã tung lên một đám bụi mù.
Mặt đá cứng rắn của Hồng Lô Bình Đài lộ hẳn một vết lõm khiến đá vụn bay ra tứ hướng như mưa rào thì đủ biết Bách Ảnh Tiên Tử vừa thoát chết trong gang tấc.
Bạch Thiếu Hồng chợt la lên nho nhỏ:
- Bạch Cước Tà Huy, có thể vậy được sao?
Ánh mắt chàng liếc Thuần Vân Quyên rất kỳ lạ khiến giai nhân cứ mở to mắt nhìn lại, sững sốt vô cùng. Chàng bèn hỏi nhỏ luôn:
- Đại muội muội, gia gia có lần nào được chiêm ngưỡng Ma Vân Quỷ Tự chưa?
Lần đầu tiên chàng xưng hô ba tiếng Đại muội muội nghe rất tức cười, Thuần Vân Quyên đã thoáng mỉm môi cười nhưng bị bốn chữ Ma Vân Quỷ Tự làm biến mất sự vui vẻ liền. Nàng nhíu mày trả lời:
- Từ khi về Động Đình Sơn, gia gia chưa hề bước ra cửa nửa bước, lấy đâu cơ hội chiêm ngưỡng. Tiểu ca ca hỏi vậy là có ý gì?
Bạch Thiếu Hồng đưa tay ra hiệu tạm hoãn cuộc trò chuyện bởi vì lúc này Cung Tào Nghiệp đang hậm hực quát lớn:
- Lão mặt trắng kia, ngươi là ai mà dám xen vào phá bỉnh công việc của Cung mỗ?
Thuần Ngọc Giao thoáng lộ vẻ bối rối, nhưng trấn tĩnh rất mau. Lão sửa lại bộ điệu cho có vẻ phong nhã lịch sự, thi lễ một cái:
- Lão mỗ họ Thuần ngoại hiệu là Tái Gia Cát, ngưỡng mộ danh tiếng của Chu Cáp Hắc Thần đã lâu, hôm nay mới có dịp diện kiến.
Cung Tào Nghiệp hơi giật mình, trầm giọng “ạ” nhỏ:
- Thì ra ngươi là Tái Gia Cát. Hà, ta cũng ngưỡng mộ cao danh này đã lâu, tiếc rằng hôm nay thực trái với lời đồn.
Qua giây phút, Thuần Ngọc Giao đã lấy lại bình tĩnh, ung dung hỏi lại:
- Các hạ nghe lời đồn như thế nào?
Thực ra nếu Tái Gia Cát là kẻ yếu kém về võ công, chưa chắc Cung Tào Nghiệp đã chịu khó trả lời, có khi còn thẳng tay giết luôn để khỏi bị ngăn trở. Hiện tại qua một chiêu vừa rồi, lão ngấm ngầm kinh hãi nên mới nuốt nộ khí mà trò chuyện.
Nên biết chưởng lực của họ Cung đang phát huy toàn bộ sức mạnh ào ạt công kích đến mức vách đá thành đồng cũng khó mà ngăn lại được, vậy mà Thuần Ngọc Giao xuất thủ rất hời hợt vẫn đè ép nó đánh xuống đất thì đáng gờm là phải lắm.
Cung Tào Nghiệp lạnh lẽo đáp lời:
- Thiên hạ đồn đãi Tái Gia Cát không bao giờ chen vào chuyện thị phi giang hồ và võ công chỉ vừa đủ hộ thân. Tất cả đều sai bét, Tái Gia Cát rất thích ngăn trở người khác và võ công cũng bí ẩn khác thường đấy.
Thuần Ngọc Giao cười khì một cái, nửa châm biếm, nửa tỏ vẻ thương hại:
- Lão mỗ may mắn tính đúng lực và phương hướng chưởng phong nên đánh bạt được một chút, thật không dám nhận hai chữ cao siêu làm trò cười cho thiên hạ. Riêng việc cản trở cuộc giao đấu là có lý do của nó.
Lão nhìn quanh một vòng rồi cao giọng thuyết lý:
- Mười mấy năm nay lão mỗ chuyên ghi chép biến sự trong giang hồ, rút ra được một bài học rất thấm thía. Đó là đa số ân oán đều bắt nguồn từ những nguyên nhân không đáng kể. Tỉ dụ như hôm nay Thượng Dương Động và Hắc Chu Bang là hai lực lượng rất mạnh trong giang hồ, vốn không thù không oán, chỉ vì vài câu khích bác mà đưa nhau đến chỗ mạng vong thì thử hỏi có vô lý không? Thuộc hạ, thân thích đôi bên tất sẽ tìm cách trả thù, thế là dần dần đi đến chỗ đại loạn, hao tổn nguyên khí của võ lâm.
Thao thao bất tuyệt một hồi, Thuần Ngọc Giao “hà” một cái để tiếp lời:
- Vì những lẽ đó, lão mỗ mắt thấy tai họa sắp xảy ra nên không sao nín nhịn được đành tổn hại đến ba chữ Tái Gia Cát. Hôm nay Bách Ảnh Tiên Tử lâm vào thế hạ phong thì ai cũng đã thấy rồi. Cung Bang Chủ không cần phải đuổi tận giết tuyệt. Nếu Bách Ảnh Tiên Tử không chịu phục thì cứ đưa ra lời ước hẹn hôm khác tái đấu có phải giữ được hòa khí giang hồ hay không.
Quần hào nghe Thuần Ngọc Giao nói một hơi đầy nhân nghĩa, nhất thời khó phản bác lại được nhưng vẫn ngấm ngầm có cảm giác bất mãn.
Ngay lúc đó Cung Tào Nghiệp buột miệng cười gằn, nói đúng ý nghĩ mà mọi người đang băn khoăn:
- Ngươi thuyết lý nghe hay lắm nhưng cố ý bênh vực Bách Ảnh Tiên Tử rất rõ ràng. Hỏi thực ngươi quan hệ với bà ta ra sao?
Thuần Ngọc Giao vẫn không đổi sắc mặt:
- Nghi ngờ là quyền của mọi người, lão mỗ thực sự không có quan hệ gì với Bách Ảnh Tiên Tử, chỉ vì công tâm đứng ra mà thôi.
Mở miệng ra là có nhân nghĩa, công tâm, chính đạo khiến quần hào nhao nhao la ó phản đối, có kẻ nóng nảy lập tức quát vọng ra:
- Con rùa ngụy quân tử rút lui đi cho người khác tranh hơn thua. Còn có giỏi thì đánh lão Cung một chưởng rồi muốn nói gì cũng sẽ dễ tin hơn.
Cung Tào Nghiệp nghe vậy không giận mà còn đắc chí cười ha hả:
- Phải đấy, ngươi cứ đánh trúng ta một chưởng là nói hươu nói vượn gì thiên hạ đều nghe theo hết.
Sắc mặt Thuần Ngọc Giao thoáng rung động, lão chấp tay xá một vòng:
- Một miệng khó mà cãi trăm lời. Chư vị quần hào đã có nhã giám muốn thưởng thức võ công của lão mỗ thì xin cung kính tuân mạng.
Ông ta ưỡm ngực đứng thẳng để lộ phong thái rất kiêu ngạo và đường hoàng:
- Tuy nhiên lão mỗ vốn không thù không oán với Cung Bang Chủ thì giới hạn tỉ thí trong ba chiêu mà thôi. Bất cứ ai thua đều phải xuống núi ngay và tuyệt đối không lấy ngày hôm nay thù hận về sau.
Cung Tào Nghiệp vốn là kẻ rất gian hùng, chưa năm chắc phần thắng trong tay thì chưa xuất thủ bao giờ. Vì lẽ đó Hắc Chu Bang mấy năm nay không gây chấn động giang hồ là vì lão ta đang ngấm ngầm sắp đặt và chiêu mộ lực lượng cho thật hùng hậu trước đã. Lời khích bác của Thuần Ngọc Giao chỉ là dò xét, chẳng ngờ cái lão Tái Gia Cát nhiễu sự này lại nhận lời mới thực phiền phức. Từ ý nghĩ bực bội đó, ác tâm của Cung Tào Nghiệp nổi lên, trong lòng tự nghĩ thầm “ta không giết được ngươi thì ăn không ngon ngủ không yên tí nào”.
Ngoài mặt Cung Tào Nghiệp vẫn tươi cười như thường:
- Thế thì hay lắm, trước tiên ta dùng năm thành công lực gọi là nhường ngươi một bước đấy.
Thuần Ngọc Giao cũng cười trả lời:
- Đa tạ, xin xuất chiêu đi.
Sau lời này, cả hai ngậm miệng vận khí, song chưởng từ từ đưa lên ngực, bước chân cũng chầm chậm tiến lại gần nhau.
Ở ngoài Thuần Vân Quyên hốt hoảng la thất thanh:
- Gia gia… Bạch Thiếu Hồng nhanh tay bấm một cái, ngăn chặn kịp lúc, giai nhân hết sức sững sốt quay lại hỏi nhỏ:
- Ta biết công lực gia gia ta không chống nổi một chiêu của Chu Cáp Hắc Thần chứ đừng nói đến ba. Tại sao Tiểu ca ca lại ngăn cản?
Bạch Thiếu Hồng ghé tai nàng để trả lời, do đó mùi xạ hương trinh nữ bốc lên ngây ngất cả đầu óc. Cố gắng lắm chàng mới nói ra lời:
- Đại muội muội đừng vọng động, Tiểu ca ca đoan quyết thể nào gia gia cũng đánh bại họ Cung đấy.
Tuy không thật sự tin tưởng, song bản tính nữ nhân mới biết yêu thương lần đầu luôn luôn chịu nhịn nam nhân. Nàng đứng một chỗ, nóng nảy quan sát, vẻ lo âu lộ hẳn ra ánh mắt chứng tỏ là một người con rất hiếu thảo. Lúc đó Thuần Vân Quyên có muốn xông ra cũng đã muộn rồi, bởi vì song phương đồng loạt quát lớn cùng một câu:
- Tiếp chưởng đi.
Bốn luồng kình khí ồ ạt phát xuất như nước vỡ bờ, chưa chạm nhau đã cuốn xoáy cát bụt tung lên mù mịt. Quần hào bấy giờ mớt bật ngửa vì hoảng sợ. Hóa ra song phương đều nói với nhau bằng chuyện nhân nghĩa, vậy mà ngay chiêu đầu đã dốc toàn lực liền, đúng là bà già gặp kẻ cắp chẳng sai.
Riêng Bạch Thiếu Hồng có nhận xét khác hơn, miệng kêu thất thanh “ối chà” rất to. Bàn tay nắm lấy tay Thuần Vân Quyên rung lên thấy rõ, chứng tỏ có sự chấn động không tầm thường tí nào.
Vì vậy giai nhân lo âu hỏi dồn:
- Tiểu ca ca nhận ra điều gì vậy? Có phải gia gia của muội thất thế rồi phải không?
Bạch Thiếu Hồng mãi chăm chú quan sát tiếp diễn nên chỉ trả lời ngắn gọn:
- Trái lại thì đúng hơn.
Thuần Vân Quyên không cần hỏi tiếp, ngay lúc đó hiện trường vang lên một âm thanh “ầm” dữ dội khó mà tả được. Trong đám mịt mù cát bụi, thân hình bệ vệ của Cung Tào Nghiệp bay ngược ra ngoài như diều đứt dây, khiến toàn bộ quần hào đều kinh hoảng vô tả. Tứ Đại Hộ Pháp của Hắc Chu Bang còn kinh hoảng gấp mấy lần người khác, nhưng phản ứng rất nhanh lẹ. Cả bốn đồng loạt lạng người một cái, phân tách thành hai công việc. Hai lão đưa tay hứng đỡ thân hình Bang Chủ không để rơi xuống đất, sau đó sẽ phụ trách săn sóc luôn. Còn lại hai lão dùng thân hình chặn ngay đường, bốn chưởng đưa lên ngực đề phòng Thuần Ngọc Giao bồi chưởng tiếp tục.
Chẳng hiểu tại sao lão Tái Gia Cát không truy sát mà lại đứng ngẩn người ra chép miệng hoài, tiếc rẽ điều gì đó.
Chỉ riêng Bạch Thiếu Hồng có vẻ vui mừng, nhếch miệng cười khẽ:
- Ngươi học lóm chưa đến nơi đến chốn, dễ gì phát huy hết sức mạnh của nó nổi.
Dĩ nhiên Thuần Vân Quyên biết ngay chàng phê bình gia gia nhưng một phần khó mở miệng hỏi, một phần đang ngơ ngác vì kết quả quá bất ngờ, đành nín nhịn chờ đợi lúc khác. Trong lòng nàng xáo động hàng trăm tư tưởng thắc mắc, từ những cử chỉ khác lạ của lão gia gia cho tới võ công thượng thừa rất bất thường do đâu mà có, chẳng thể nào giải đáp cho minh bạch.
Thì ra Cung Tào Nghiệp vẫn dùng chiêu “Lôi Tòng Điện Khởi” như lúc đã bại Bách Ảnh Tiên Tử. Lão đinh ninh thể nào cũng đánh hộc máu đối phương là ít. Chẳng ngờ song chưởng của Thuần Ngọc Giao một Âm một Dương chính là hai chiêu trong Càn Khôn Huyền Cơ mà Bạch Thiếu Hồng vừa giảng giải cho Thuần Vân Quyên nghe.