Hồi 17
Tác giả: Độc Cô Hồng
Nàng đang sửa soạn kể lể sự tình khốn khổ, hay nàng muốn làm cho thân nàng mang lớp yên hoa?
Phí Độc Hành dịu giọng nhưng trang nghiêm :
- Câu nói của cô nương làm tôi nhớ đóa hoa sen, một đóa hoa ở giữa ao tù nước đọng... Không, thanh là thanh, trọc là trọc, giữa phong trần từ cổ chí kim, đã có biết bao nhiêu là hiệp nữ!
Cô gái nhìn hắn thật sâu :
- Đa tạ Phí gia, người con gái đã bước vào ngưỡng cửa thanh lâu, không có quyền buộc thiên hạ đừng xem nhẹ, nhưng được Phí gia ban cho câu nói đó, tiện nữ cũng đã thấy đủ lắm rồi!
Phí Độc Hành hỏi :
- Nãy giờ tôi còn chưa thỉnh giáo?
Cô gái đáp :
- Không dám, tiện nữ tên gọi Tố Quân, cái tên thô tục quá, mong Phí gia không vì thế mà cười.
Phí Độc Hành đáp :
- Cô nương thật quá khiêm cung, con người của cô nương đã nhã mà cho đến cái tên thật là thanh.
Tố Quân cúi mặt thẹn thùa :
- Phí gia cứ đùa...
Ngưng một giây, nàng lại hỏi :
- Chẳng hay Phí gia từ đâu đến và còn định đi đâu?
Phí Độc Hành đáp :
- Tôi từ Giang Nam đến và tôi muốn đến Kinh sư, nghe nói Trương Gia Khẩu, Mã Thị đang nhóm nên ghé qua để xem cho biết.
Tố Quân hỏi :
- Thế Phí gia đã có đến Mã Thị chưa? Phí gia thấy nó như thế nào?
Phí Độc Hành đáp :
- Thật là nhiệt náo, đúng là chuyến đi này tôi được chiêm ngưỡng địa phương, mà từ lâu chỉ nghe chớ chưa từng thấy. Tôi vốn là người phương bắc, lúc còn ở quê nhà không có dịp đến Trương Gia Khẩu, không ngờ sau khi thiên cư đến Giang Nam rồi lại có dịp đến đây, thật là chuyện bất ngộ.
Tố Quân cười cười :
- Trong đời cũng có nhiều chuyện bất ngờ như thế, có lúc mong một chuyện gì đó, nhưng mãi mãi cứ không khi nào thỏa nguyện, trái lại, lúc không nghĩ tới thì nó lại đến không hay. Cứ như tiện nữ mà nói, tiện nữ vốn là con gái thiện lương, thế mà đùng một cái lại dấn thân vào cuộc đời hồng phấn...
Phí Độc Hành dợm nói, nhưng Tố Quân lại tiếp ngay, nàng tiếp nói bằng nụ cười cay đắng :
- Thôi, Phí gia, mình đừng nói về chuyện đó nữa, nói một hồi chắc tôi sẽ làm cho Phí gia mất vui... Chẳng hay Phí gia định đến Kinh sư...
Phí Độc Hành cười :
- Nói ra thật đáng cho cô nương tức cười, hồi nhỏ theo văn học, nhưng bẩm tánh u êm, chuyện bất thành, sang qua học võ, học cùng lem nhem, gia trưởng quở trách và cho rằng cuộc đời tôi chắc không còn mong gì làm rạng rở được tông môn, gần đây, huynh phụ khuyên nên đến Kinh sư, người bảo nơi đó có thể có nhiều cơ hội, biết đâu nếu gặp vận may là có thể bái tổ vinh qui...
Tố Quân nhoẻn miệng cười...
Phí Độc Hành vội nói :
- Cao vọng của tôi đã làm cho cô nương bật cười rồi đó!
Tố Quân lắc đầu :
- Phí gia đã hiểu lầm, chính các vị lão nhân mới là có mắt tinh đời, biết xa thấy rộng, bằng vào nhân phẩm và sở học của Phí gia, tôi nghĩ ngày bái tổ vinh qui không phải là ngày khó khăn chi lắm... Thế nhưng, không biết Phí gia định tìm con đường nào?
Phí Độc Hành như không hiểu :
- Chẳng hay cô nương muốn hỏi...
Tố Quân chận đáp :
- Ở đây thường có khách từ Kinh sư tới, những người ấy tôi quen biết cũng khá nhiều, nhứt là lúc này, Mã Thị đang nhóm, người từ Kinh sư đến càng nhiều hơn nữa, nếu tôi biết được ý định của Phí gia, không chừng tôi cũng có thể giúp được đôi phần.
Phí Độc Hành nhướng mắt :
- Nếu cô nương có thể giúp cho, thì hay biết bao nhiêu và tại hạ vô cùng cảm kích, còn như việc tiến thân thì thật tình không dám chọn, vì con người như tôi chỉ được người ta chọn chớ tự mình đâu dám...
Ném tia mắt như dò xét vào mặt hắn, Tố Quân mỉm cười :
- Phí gia khiêm cung thái quá, bằng vào con người như Phí gia, nhiều người cần mà không được, hiện đang có một vị tai mắt tai Kinh sư đến đây, thật là may ông ta cũng rất cần người, chỉ có điều hơi kén chọn tài năng và yêu cầu cũng có phần nghiêm cẩn, để tôi đến hỏi nhóng thử xem, xin Phí gia ngồi đây, chỉ nữa tiếng sau là tôi trở lại.
Vừa nói, nàng vừa rời khỏi ghế.
Phí Độc Hành cũng lật đật đứng dậy vòng tay :
- Đa tạ cô nương, mong cô nương cố giúp cho.
Tố Quân nghiêng mặt mỉm cười :
- Đừng vội, chưa chắc có thành công hay không đó...
Chờ cho nàng khuất khỏi cửa, Phí Độc Hành lại vòng tay :
- Xin thỉnh lão gia.
Một bóng nhỏ thó thoáng vào: Lão Tôn.
Vẻ mặt khô đét của lão bây giờ càng lạnh băng băng :
- Đại gia làm như thế là ý nghĩa làm sao?
Phí Độc Hành lại hỏi :
- Lão gia định nói về chuyện chi?
Lão Tôn đáp :
- Tôi muốn nói về chuyện Đại gia nhờ cô gái đó đi tìm việc...
Phí Độc Hành hơi ngạc nhiên :
- Lão gia, nhờ nàng đi tìm dùm việc làm cho tôi là chuyện sai lầm hay sao?
Chính như lão gia đã thấy, chính nàng đã tình nguyện giúp đỡ cho tôi, chớ tôi đâu có yêu cầu và một khi gặp được con người tốt như thế, tôi nghĩ không nên phụ lòng...
Lão Tôn liếc hắn bằng tia mắt sắc như đao :
- Đại gia đã được lão phu thông báo rằng có người đang định đòi lôi kéo Đại gia về làm vây cánh, rồi bây giờ lại kiếm chuyện nói muốn tìm việc làm với cô gái đó làm chi?
Phí Độc Hành lắc đầu :
- Không, lão gia đã hiểu lầm, tôi vốn muốn đến Kinh sư tìm việc, tôi làm chuyện thật tình chớ không phải như ý lão gia đã nghĩ đâu, không phải vì nghe lão gia nói có người muốn lôi kéo tôi rồi mới có ý nhờ cô gái này giúp đỡ, và nhứt là tôi đâu có ngờ nàng lại có thể giúp được tôi!
Lão Tôn cười lạt :
- Lão có đúng hay không, trong lòng hai chúng mình tự biết, chỉ có điều lão biết Đại gia có thể hiểu nàng là kẻ “có lòng”.
Phí Độc Hành nhướng mắt :
- Lão gia, nàng là kẻ có lòng? Như thế là lão gia định ám chỉ việc chi?
Lão Tôn hừ hừ trong miệng :
- Giỏi quá, Đại gia đóng kịch khéo quá, được rồi, tôi nói thẳng cho Đại gia biết, nàng là người vâng mạng kẻ khác đến đây để dò xét Đại gia đó, biết chưa?
Phí Độc Hành mở tròn đôi mắt nhìn trân trối lão Tôn :
- Lão gia, quả thật tôi đã muốn điên đầu, nàng vâng mạng của ai?
Lão Tôn nhếch nhếch môi :
- Không biết? Đúng là... mà vừa rồi tôi đã nói chuyện với Đại gia về ai?
Ngẩm nghĩ một hồi rồi Phí Độc Hành đập nhẹ tay lên mặt bàn như mới vừa “khám phá” :
- Thôi, tôi biết rồi, có phải lão gia muốn chỉ Hòa Khôn...
Lão Tôn lại bĩu môi :
- Mới biết đây à? Chuyện khó quá he?
Phí Độc Hành mỉm cười :
- Quả thật là chuyện đã quá sự hiểu biết của tôi... Họ làm sao đến đây mau quá vậy cà...
Lão Tôn lừ mắt :
- Bây giờ mới biết à?
Phí Độc Hành gật gật :
- Đúng rồi, lão gia, bây giờ thì chuyện đã rõ ràng.
Lão Tôn nhìn xói vào mặt hắn :
- Thế thì bây giờ còn định nhờ nàng tìm dùm việc nữa hay không?
Phí Độc Hành cau mày ngẫm nghĩ, thật lâu hắn gượng cười :
- Lão gia, chắc chắn lão gia không hiểu được, cha tôi đã làm cho tôi muốn điên luôn đó, người đã cho tôi là một thanh niên không ra gì, bây giờ đến Bắc Kinh, bất cứ ai trả tôi nhiều tiền là tôi bằng lòng làm cho người ấy, bất cứ ai có thể làm cho tôi “áo gấm về làng” là tôi sẽ nguyện vì người đó mà liều mạng...
Lão Tôn nhếch môi, nhưng Phí Độc Hành chận nói luôn :
- Lão gia, cha tôi đã cho tôi là kẻ không ra gì, chòm xóm dân cư cũng cho tôi là tên không ra gì, không ai thèm nói chuyện với tôi, có những đứa bé bằng lòng chơi với tôi thế nhưng khi cha của chúng thấy là lập tức gọi ngay về “răn dạy”... Lão gia thấy có xấu hổ cho tôi không? Bây giờ có người đã bằng lòng đối với tài sức của tôi, thử hỏi làm sao tôi lại không vì ơn tri ngộ mà bán cái mạng của mình?
Lão Tôn cười khẩy :
- Nếu Đại gia mà có ý nghĩ đó thì nhất định sẽ không làm sao rạng rở tông môn, không làm sao mang được sự vinh dự về với gia đình...
Phí Độc Hành đáp :
- Đã đành như thế, nhưng lão gia cùng biết rằng hiện tại “áo gấm về làng” là danh dự chớ?
Mặt lão Tôn bỗng dịu lại, giọng nói của lão chợt cũng ôn hòa :
- Ta không cần biết Đại gia tính toán như thế nào trong bụng, ta chỉ cần muốn cho Đại gia biết người sinh ra trong đời, tuyệt đối không nên bước một bước sai lầm, bằng vào sở học, nhân phẩm, ta nghĩ không lo gì không tìm được chỗ để mình phục vụ cho vừa ý, nếu quả Đại gia muốn được “bái tổ vinh qui” thì chuyện cũng không phải là không được, nhưng cần phải quang minh chính đại, cần phải rạng rở, chớ không thể...
Phí Độc Hành chận nói :
- Lão gia, tôi đã nói rồi, ai trả tôi nhiều tiền, tôi sẽ vì người ấy mà làm bán mạng, nếu bây giờ lão gia có thể hứa với tôi sẽ làm cho tôi được như thế thì tôi tình nguyện đi theo ngay.
Lão Tôn cau mặt :
- Sao Đại gia lại nói như thế? Chính Đại gia cũng thừa biết ta không thể có được khả năng như thế, Đại gia cũng thừa biết thầy trò ta làm sao để kiếm cơm mà...
Phí Độc Hành gật đầu :
- Thế thì...
Hắn cười gượng gạo và nín luôn không nói tiếp.
Đôi mắt của Lão Tôn nhìn xói vào mặt hắn, tia mắt như muốn xoi thủng bí mật trong lòng hắn :
- Có lẽ đôi mắt của ta đã quá già rồi, ban đầu ta cứ tưởng các hạ là Phí Mộ Thư, về sau lại cho các hạ là một kẻ sĩ, không ngờ... hừ hừ, ta cho các hạ biết, họ dùng người nhắm vào khả năng độc ác chớ không phải vì tài đâu, nhứt là con người từ Kinh sư đến Trương Gia Khẩu để theo dõi các hạ vốn là con người cơ trí, thâm độc, kiếm các hạ là một việc, các hạ có làm được với hắn không lại là một việc, ta chắc chắn khi cô gái đến nói chuyện với hắn, hắn sẽ có sự nghi ngờ ngay, các hạ có thành công hay không vẫn là... khó lắm.
Phí Độc Hành nói chậm rãi :
- Lão gia, thành thì vốn là cái vận mạng của tôi, không thành cũng là cái vận mạng của tôi...
Lão Tôn lạnh lùng :
- Mạng của các hạ tốt hay xấu là chuyện của các hạ, nhưng cái mạng của người khác thì nhất định không được xem như heo chó, không thể để cho bọn tham quan ô lại xé thịt banh da, ta xin báo trước, khi đặt chân vào thềm nhà của Hòa Khôn rồi thì các hạ là kẻ thù của những kẻ sĩ giang hồ, kẻ thù của lương dân, bất cứ lúc nào cũng sẽ có người thanh toán sinh mạng của các hạ...
Phí Độc Hành nhướng mắt :
- Nếu lão gia sợ tôi sẽ trở thành kẻ đắc lực cho Hòa Khôn, thì tại sao bây giờ không chịu giết sớm đi?
Lão Tôn biến sắc, ánh sáng từ đôi mắt bắn ra dễ sợ :
- Các hạ cho rằng ta không thể giết các hạ tại đây sao?
Bàn tay của ông ta theo câu hỏi nhấc lên, nhưng Phí Độc Hành đã nói :
- Lão gia, trừ phi một nửa chiêu đầu mà lão gia có thể giết được, còn không thì sẽ lâm vào thế muộn màng...
Bàn tay hắn không nhấc lên, nhưng những ngón tay của hắn máy động, hắn nhìn cánh tay vừa nhấc lên của Lão Tôn và nhẹ lắc đầu.
Lão Tôn chầm chậm buông tay xuống, giọng lão trầm trầm :
- Mạng của các hạ lớn lắm, thế nhưng ta báo trước, cơ hội có nhiều và kẻ sĩ cũng có nhiều, một khi mà các hạ đặt chân vào ngưỡng cửa của Hòa Khôn, thì bất cứ lúc nào, sanh mạng của các hạ coi như không có gì bảo đảm.
Không đợi cho Phí Độc Hành trả lời, vừa chấm câu là bóng của lão già họ Tôn đã khuất vào bóng tối.
* * * * *
Phí Độc Hành ngồi xuống và nụ cười trên môi của hắn cũng tắt theo ngay.
Có tiếng bước chân bên ngoài.
Tiếng động thật nhẹ, tiếng bước chân của người con gái.
Tố Quân bước vào mang theo nụ cười thật dịu :
- Để Phí gia chờ lâu quá...
Phí Độc Hành đứng dậy chìa tay :
- Không sao, xin thỉnh cô nương ngồi, chính tại hạ phải cám ơn vì đã làm cho cô nương vất vả.
Tố Quân nhìn thẳng vào mặt Phí Độc Hành, thái độ của nàng có vẻ bất an :
- Phí gia, thật tôi lấy làm khó chịu, đáng lý tôi không còn trở lại đây...
Phí Độc Hành cười :
- Sao vậy? Chuyện đã bất thành rồi phải không?
Tố Quân cúi mặt :
- Xin lỗi Phí gia, vị khách nhân tại Kinh sư bảo rằng công việc đã đủ người...
Phí Độc Hành nhoẻn cười :
- Cô nương, đâu có chi mà cô nương lại phải như thế? Chính hồi nãy cô nương cũng đã có nói rồi, chuyện thành hay bại, đâu phải do quyết định của cô nương? Huống chi, cô nương, thật ra thì tôi cùng không có chi gấp lắm. Kinh sư là chỗ ngọa hổ tàng long, hạng người nào cũng có, lo chi không có kẻ dùng tôi? Dầu sao, lòng tốt của cô nương, tôi cũng phải ghi nhớ, xin thỉnh cô nương ngồi lại dùng trà.
Hai người v`ưa ngồi xuống thì Tố Quân lại nhổm lên, dáng cách của nàng quả có vẻ bất an...
Nàng nói :
- Phí gia, ở đây thật... không hay.
Phí Độc Hành cười :
- Cô nương, thì giờ hãy còn nhiều, chúng ta hãy còn nhiều...
Tố Quân chận nói :
- Phí gia, nếu thật chưa đi thì tôi xin Phí gia hãy yên tâm, tôi sẽ hết sức vì Phí gia mà lưu ý, may ra có thể...
Phí Độc Hành cười :
- Cô nương quả đúng là con người nhân ái, không ngờ chuyến đi Bắc Kinh này tôi lại gặp được một người quá tốt, cho dầu chuyện thành hay không, tôi hy vọng từ đây tôi sẽ được thêm một người tri kỷ.
Tố Quân ngẩng mặt lên :
- Đa tạ Phí gia, người đã không tỵ hiềm đối với gái phong trần, tiện nữ vô cùng vinh hạnh.
Phí Độc Hành nói :
- Tôi vốn nhìn ra cô nương là một kỳ nữ tử, nếu có được một hồng phấn tri kỷ như cô nương, chắc không một ai không lấy đó làm điều tự mãn...
Tố Quân nhìn thẳng vào mặt Phí Độc Hành :
- Phí gia, hình như Phí gia đã đánh giá tôi quá cao, cứ như thế chắc sau này Phí gia sẽ vô cùng tuyệt vọng.
Phí Độc Hành lắc đầu :
- Tôi tin tưởng vào cái nhìn của tôi không làm sao sai được.
Haán vụt nín ngang, cả hai cùng nghe tiếng trống đầu canh đã điểm hai dùi.
Phí Độc Hành gật gù :
- Mau quá, mới đây mà đã canh hai.
Do dự một chút, Tố Quân nói :
- Phí gia, có một chuyện mà tôi quá ngại ngùng khi phải nói trước với Phí gia...
Phí Độc Hành nhìn cô gái :
- Không có chi, xin cô nương cứ nói.
Tố Quân cúi mặt :
- Xin Phí gia lượng thứ, khi tôi đến làm việc nơi này, tôi đã có giao hẹn với chủ khách điếm rằng tôi chỉ có thể ngồi suốt đêm hầu rượu cho khách, nhưng tuyệt nhiên tôi không làm chuyện bán mình.
Phí Độc Hành thản nhiên :
- Đó là chuyện tốt và có lẽ cô nương cũng đã hiểu lầm, tôi đến đây để mong tìm bằng hữu chớ không phải thuần về chuyện đó.
Tố Quân cúi mặt :
- Đáng lý tôi không nên nói như thế, nhưng thật tình chuyện không thể không nói trước...
Phí Độc Hành nói :
- Mới gặp nhau lần thứ nhứt, chuyện đó phải được nói ra trước hết chớ, cô nương, không những không khó chịu mà trái lại tôi vô cùng hứng thú vì không đến nỗi nhìn lầm, cô nương đúng là một kỳ nữ tử.
Tố Quân ngẩng mặt lên :
- Phí gia lại dứ đề cao mài, tiện nữ thật quá cảm kích và tình nguyện hầu rượu Phí gia suốt sáng.
Phí Độc Hành mỉm cười :
- Đa tạ cô nương, có lẽ phải chờ lúc khác vì ngay bây giờ tôi đang có chuyện phải đi ngay.
Tố Quân nhướng mắt :
- Thế sao Phí gia lại vào đây...
Phí Độc Hành cười :
- Tôi chỉ rảnh từ đầu hôm đến giờ, vì thế nên vào đây tìm bạn.
Tố Quân nhoẻn miệng cười :
- Có phải Phí gia đã giận tiện nữ rồi chăng?
Phí Độc Hành nhìn vào mặt nàng và lắc đầu cười :
- Cô nương hãy yên lòng, tôi không phải hạng người như thế ấy.
Tố Quân hỏi :
- Thế tại sao Phí gia lại ra đi đột ngột như thế?
Phí Độc Hành đáp :
- Xin cô nương yên lòng, vì quả tình tôi đang bận việc.
Tố Quân nhìn hắn chăm chăm :
- Nhưng, nếu giá như vừa rồi tiện nữ lo được chuyện cho Phí gia thì chắc Phí gia không có gấp như thế ấy...
Phí Độc Hành cười :
- Cô nương xem nhẹ tôi rồi đó, nơi này không được thì còn nơi khác, cả dãy đất mênh mông như thế này, không lẽ không có chỗ dung thân hay sao? Đại trượng phu khi đã quyết tâm là phải vẫy vùng, huống chi cô nương cũng thấy, Phí mỗ đâu phải người vô dụng.
Tố Quân gật đầu :
- Đúng rồi, Phí gia, nếu Phí gia có được ý nghĩ như thế thì tiện nừ hết sức yên lòng, bây giờ, quả thật Phí gia có chuyện thì tiện nữ cũng không ép.
Phí Độc Hành đứng lên :
- Được làm quen với cô nương kể như đến Trương Gia Khẩu lần này không bị uổng công, nếu chúng ta có duyên, chắc sẽ có ngày gặp lại, bây giờ xin tạm cáo từ.
Hắn đặt nhẹ lên bàn một nén bạc, rồi đi thẳng ra ngoài cửa.
Tố Quân cũng đứng lên, nàng cũng ra cửa nhưng lại rẻ vào hậu viện.
Phí Độc Hành vừa bước ra phía trước là gặp ngay gã “Nhị gia”, hắn cúi mọp vòng tay :
- Phí gia, không nghỉ lại sao?
Phí Độc Hành vẫy tay :
- Đang bận chuyện bên mình không ở lâu được, xin cáo từ.
Vừa nói hắn vừa đi luôn ra cửa.
Gã “Nhị gia” kêu với :
- Phí gia, có điều chi không vừa ý chăng?
Phí Độc Hành chỉ vẫy tay chớ không quay mặt lại :
- Không có chi, vì bận chuyện.
Không để cho hắn lây nhây, họ Phí bước thật nhanh khuất dạng ngoài cửa quán.
Từ trong bước ra ngoài, trong bóng tối có nhiều cặp mắt ngời ngời theo dõi nhưng Phí Độc Hành lại không kể đến, cũng không biết hắn có thấy chuyện đó hay không.
Hắn lầm lủi bước đi, môi hắn phớt điểm nụ cười, không biết vì thích khung cảnh nơi này hay vì thích cô gái Tố Quân...
* * * * *
Tố Quân ra ngõ vườn hoa.
Đối diện có một người đàn ông đi lại.
Người đàn ông cao ốm có vẻ mặt trầm trầm, mình vận áo đen, vừa tới bên nàng là hắn vội vàng thấp giọng :
- Sao?
Tố Quân đáp :
- Không làm sao biết rõ, mò không nổi.
Người áo đen vẫy tay ra phía ngoài nhiều bóng đen trong bóng tối lao ra.
Họ tung mình về hướng mà Phí Độc Hành vừa khuất.
Ngõ hẻm “Móng Ngựa” khá rộng, trong đó còn có nhiều đường nhỏ xắn ngang xắn dọc, một gã đại hán vừa bám theo Phí Độc Hành trở ra tới một ngã ba, hắn vùng khựng lại.
Phí Độc Hành đã mất tiêu.
Trước mặt hắn, con đường không thẳng, cả hai ngõ rẻ đều chênh chếch, hắn không biết Phí Độc Hành đi về hướng nào.
Gã đại hán tần ngần một chút rồi rẻ sang bên phải.
Vừa bước đi mấy bước, vụt nghe bên sau có tiếng tằng hắng, gã đại hán giật mình quay lại, vừa thấy người đứng sau lưng là hắn sửng sờ...
Hắn đang bám theo Phí Độc Hành, bây giờ Phí Độc Hành lại đứng phía sau lưng.
Phí Độc Hành toét miệng cười :
- Tìm tôi phải không, ông bạn?
Gã đại hán hơi hoảng hốt, nhưng hắn lập tức đúng nghiêm ngay :
- Ta vốn không quen biết thì đâu có kiếm làm chi.
Phí Độc Hành cười :
- Bình sinh của ta thích đối diện, có chuyện cứ nói đàng hoàng, chớ cứ gặp cái bọn thập thò là sẽ đánh đòn ngay.
Vừa nói, hắn vừa quay mình trở lại.
Gã đại hán vụt kêu lên :
- Đứng lại!
Phí Độc Hành quay mình nhướng mắt :
- Chi đó ông bạn?
Gã đại hán hỏi :
- Ngươi vừa bảo sẽ đánh đòn ai?
Phí Độc Hành đáp :
- Bất cứ ai muốn rình mò theo dõi ta thì người đó nhứt định phải được đánh đòn.
Nhưng nếu các hạ không làm chuyện đó thì cứ yên lòng.
Gã đại hán cười nhạt :
- Ta thấy hình như ngươi đã có vẩy cá trong con mắt, ngươi có biết ở đây là đâu không? Có biết đây là địa bàn hoạt động của ai không chớ?
Phí Độc Hành đáp :
- Của ai cũng thế thôi, cứ hể có kẻ muốn lò mò theo dõi ta, là kẻ đó phải được đánh đòn.
Gã đại hán xạm mặt, giọng gã gằn gằn :
- Được lắm, để rồi xem ai đánh được ai...
Hắn không nói nữa, vì chỉ tới đó là thân hình của hắn đã nhóng lên, nắm tay hộ pháp của hắn đã bay vào giữa ngực Phí Độc Hành, hắn đánh đúng thế “Hắc Hổ Du Tâm”, thế chuyên đánh lén và cũng là thế hiểm nghèo đối với người bị tấn công.
Phí Độc Hành cười lạt :
- Bằng hữu, cái lối đánh đó yếu lắm...
Hắn đưa tay nắm ngay cổ tay của gã đại hán vặn tréo một vòng, gã đại hán nhăn mặt khom mình chạy theo đà tay vặn của đối phương, hắn vừa chạy vừa khom mình trông vô cùng thảm hại...
Phí Độc Hành vung được hai vòng rồi thình lình chân phải bắn ngay ra, gã đại hán lộn ngược một vòng, hai cái răng rớt ra ngoài, máu và cát lầy nhầy đầy miệng.