Hồi 50
Tác giả: Độc Cô Hồng
Cửu phu nhân nói :
- Anh đã quyết định như thế.
Hắn gật đầu :
- Tôi quyết định rồi. Phu nhân cứ bảo với họ, không hiểu phu nhân còn chuyện gì sai bảo nữa không, xin cho tôi biết.
Cửu phu nhân ngần ngừ đáp :
- Không có việc gì khác. Tôi muốn biết tình cảm của anh với tôi bây giờ ra sao?
Hắn liền nói :
- Nếu không có gì thì xin phép phu nhân cho thuộc hạ lui bước. Chỉ xin phu nhân nhớ cho rằng, bao giờ thuộc hạ cũng vẫn nhớ tới ân tình của phu nhân. Xin cáo từ phu nhân.
Vừa nói xong là hắn quay gót đi liền. Cửu phu nhân ấp úng gọi :
- Anh... Anh...
Hắn vẫn lặng thinh đi tiếp, không hề quay lại, để mặc cho Cửu phu nhân ngẩn người ra nhìn theo sau lưng hắn.
* * * * *
Chiều hôm đó, mặt trời chưa tắt hẳn, một cỗ xe tứ mã đưa Cửu phu nhân rời phủ, đi thăm người thân trong thành bị bệnh.
Lần này phu nhân đi không có toán hộ vệ rầm rộ theo nữa. Cỗ xe rời phủ cách yên lặng, dường như phu nhân không muốn ai chú ý đến chuyến đi của mình.
Cỗ xe buông rèm kín cửa, người xa phu như đã quen thuộc, nên đánh xe đi nhanh về phía tây thành.
Tới tòa trang viện nguy nga ở phía tây thành, cửa mở rộng như chờ đón Cửu phu nhân tới.
Người xa phu đánh xe vào theo cổng đó.
Cỗ xe dừng lại nơi hồ sen, tên Tổng quản lùn mập đứng ở bậc thềm chờ sẵn.
Cửu phu nhân xuống xe là theo viên Tổng quản đi ngay vào phòng khách của trang viện.
Nơi căn phòng khách này mọi vật như cũ. Người thiếu phụ xinh đẹp vẫn ngồi bên kỷ trà chờ đợi Cửu phu nhân.
Cửu phu nhân bước vào cúi rạp mình làm lễ :
- Bẩm Đàn chủ, thuộc hạ xin bái kiến.
Người thiếu phụ hờ hững nhẹ vẫy bàn tay ngà ngọc :
- Ngồi đi.
Chờ cho Cửu phu nhân ngồi rồi, người thiếu phụ tiếp :
- Ngươi muốn báo chuyện gì, nói đi.
Cửu phu nhân nói :
- Thưa Đàn chủ. Thuộc hạ muốn báo cho Đàn chủ hay nhiệm vụ mà Đàn chủ giao cho thuộc hạ.
Người thiếu phụ nhẹ gật đầu, không nói gì.
Cửu phu nhân nói tiếp :
- Thuộc hạ đã ra lịnh cho hắn, hai ngày nữa vào buổi trưa có việc phải đi ra ngoài thành. Nhiệm vụ đã xong, tùy Đàn chủ định đoạt.
Người thiếu phụ cất tiếng khen :
- Được rồi. Ngươi có hỏi dò về tung tích của hắn không. Sao không nói cho ta rõ.
Cửu phu nhân đáp :
- Dạ, thuộc hạ theo lời Đàn chủ, sợ làm kinh động đến hắn nên không dám hỏi dò về hắn.
Người thiếu phụ gật đầu :
- Thôi, vậy là được rồi. Ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ. Bây giờ ngươi có thể ra về, khi nào cần ta sẽ cho gọi.
Cửu phu nhân đứng dậy làm lễ :
- Đa tạ Đàn chủ. Thuộc hạ xin lui bước.
Người thiếu phụ vẫy tay nói :
- Tổng quản, tiễn chân Thúy Quyên.
- Dạ.
Viên Tổng quản lùn bước ra đi trước, Cửu phu nhân theo sau ra đến bên cỗ xe.
Chờ cho cỗ xe chạy ra khỏi cổng trang viện, mới quay vào bên trong phòng khách.
Hắn không ngờ trên nóc nhà khách sảnh, một bóng đen nằm dán chặt mình trên mái nhìn xuống phòng khách bằng đôi mắt sáng quắc dữ tợn.
Không biết bóng đen này có mặt từ bao giờ, hắn đã lọt vào trong trang viện mà không một ai hay biết, thì thân thủ của hắn quả là đáng gờm.
Tòa trang viện này nhìn qua tưởng như không có ai canh phòng nhưng thật ra những kẻ ra vào đều được phát giác từ xa, bởi những trạm canh gác bí mật, chung quanh tòa trang viện.
Cặp mắt của bóng đen đảo nhìn khắp căn phòng khách một lượt, rồi đậu lại trên gương mặt xinh đẹp của người thiếu phụ bên kỷ trà.
Bên dưới viên Tổng quản lùn bước vào, khoanh tay đứng một bên đợi lệnh.
Người thiếu phụ lên tiếng hỏi :
- Chu Tế, ngươi có ý kiến gì không?
Tên trung niên có bộ râu mép đáp :
- Thuộc hạ có một suy nghĩ không biết có nên nói ra hay không?
- Ngươi cứ nói ra đi.
Tên trung niên có râu mép chính là Chu Tế cúi đầu nói :
- Thuộc hạ nghĩ rằng, bất luận hắn có phải là Phí Mộ Thư hay không, ta cũng phải hết sức chu đáo đề phòng mọi bất trắc xảy ra. Sáng ngày đó, ta phải huy động lực lượng mạnh bao vây một địa điểm tốt cho cuộc tập kích mà ta sẽ chọn vào ngày mai. Dọc đường ta sẽ cho người rải rác để báo tin cho nhau. Đến lúc bắt được hắn rồi thì tùy Đàn chủ định đoạt cho số phận của hắn. Đó là ý kiến ngu muội của thuộc hạ. Xin Đàn chủ đừng để vào tai.
Người thiếu phụ gật đầu nói :
- Ngươi tính toán như vậy cũng được, huy động lực lượng mạnh là tốt thôi. Vì hắn đã hạ sát nổi bọn Hiên Viên Kỳ thì quả là tay đối đầu lợi hại. Nếu hắn không phải là Phí Mộ Thư thì ta nhứt quyết thu phục hắn vào hội của ta.
Người thiếu phụ quay qua viên Tổng quản, hỏi tiếp :
- Tổng quản, còn ngươi có ý kiến gì không?
Viên Tổng quản lùn cúi đầu đáp :
- Thuộc hạ ngu muội, nên không có ý kiến gì hơn. Mong Đàn chủ thứ lỗi cho thuộc hạ.
Người thiếu phụ đưa tay cầm chung trà lên hớp một ngụm, đặt chung trà xuống, rồi mới chậm rãi nói :
- Việc này để ta suy nghĩ thêm, mai sẽ tính sau. Thôi cho các ngươi lui ra, để ta nghỉ ngơi.
Cả hai cúi chào người thiếu phụ rồi quay đi.
Chợt người thiếu phụ lên tiếng :
- Tổng quản, chờ một chút.
Viên Tổng quản vội quay người lại :
- Thuộc hạ đang chờ lệnh.
Người thiếu phụ nói :
- Sáng mai ngươi truyền lệnh ta xuống các phân đàn bảo chọn các tay hảo thủ sẵn sàng đợi lệnh của ta bất cứ lúc nào ta cần đến.
- Thuộc hạ nghe rõ.
Người thiếu phụ vẫy tay :
- Cho ngươi lui.
Viên Tổng quản lùn đi khỏi rồi, người thiếu phụ ngồi trầm ngâm suy nghĩ bên kỷ trà.
Nét mặt người thiếu phụ thay đổi không ngừng, theo từng dòng suy nghĩ trong đầu.
Con a hoàn đứng sau lưng người thiếu phụ im lặng, không dám thở mạnh chứ đừng nói là cử động.
Nhưng chỉ con a hoàn không dám cử động thôi, vì nó sợ người thiếu phụ.
Nó không dám cử động vì sợ, còn người khác thì không sợ nên dám cử động.
Một bóng đen từ trên mái ngói nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt người thiếu phụ.
Người thiếu phụ giật mình, cả con a hoàn cũng giật mình, cùng đưa mắt nhìn lên.
Bất giác cả hai giật mình, miệng há hốc ra chưa kịp phát ra tiếng kêu, thì người áo đen đã lên tiếng :
- Đừng kêu lên thì tốt hơn. Ta khuyên các người đấy.
Bây giờ thì người thiếu phụ đã nhận rõ ra người áo đen là ai rồi. Người thiếu phụ đưa tay lên che miệng khi vừa bật ra tiếng kêu :
- Anh...!
Người thiếu phụ không dám kêu thì con a hoàn làm sao dám kêu lên cho được.
Nó vội đưa khăn lên miệng cắn chặt lại, hai mắt nhìn chăm chú vào gương mặt với đôi mắt sáng quắc của người áo đen.
Ngườ áo đen bình thản ngồi xuống ghế đối diện với người thiếu phụ.
Hai đôi mắt hắn nhìn như xoáy vào gương mặt xinh đẹp của người thiếu phụ.
Hắn lạnh lùng buông tiếng :
- Cô còn nhận ra tôi à?
Người thiếu phụ thở dài, nhẹ nói như thở :
- Anh ra bao giờ vậy?
Hắn cười gằn hỏi lại :
- Cô muốn tôi phải chết rũ trong tù lắm sao? Cô không ngờ tôi ra được và tìm đến đây phải không? Xin lỗi, tôi đã làm cho cô thất vọng.
Người thiếu phụ vẫn nói nhẹ nhàng, nhưng trong giọng nói pha lẫn chút sợ hãi, lo âu :
- Tôi vẫn biết ngục tù không làm sao giam giữ anh nổi, nếu anh đã muốn đi ra khỏi nơi đó. Không một nơi nào có thể giam cầm được anh chỉ trừ khi anh muốn hay là anh...
Hắn ngắt lời thiếu phụ :
- Hay là tội chết phải không?
Người thiếu phụ lấy lại bình tĩnh đáp ngay :
- Đúng vậy. Không còn lý do nào khác nữa.
Ngừng lại một chút thiếu phụ nói tiếp :
- Bây giờ anh đã đến đây, đã đến thì không lành, mà nếu lành thì không đến lén lút như vậy. Có gì anh cứ nói ra đi, tôi chờ nghe anh nói.
Hắn bật cười khan :
- Khá lắm, đã có gan làm thì hẳn có gan chịu. Hãy nghe tôi hỏi đây, tôi đã làm gì đến nỗi cô lập mưu ám hại tôi? Muốn cho tôi phải chết.
Người thiếu phụ mỉm cười đáp :
- Anh nghĩ tôi âm mưu hại anh à? Làm sao có chuyện đó được? Chẳng qua trong lúc đó, thần kinh tôi quá căng thẳng cho nên...
Hắn ngắt lời :
- Cô đừng đóng kịch nữa, không qua mắt được tôi đâu. Tôi không ngờ con người cô lại hiểm độc như vậy. Bây giờ tôi chỉ cần cô trả lời tôi, ai đứng sau lưng cô để giật dây, dàn cảnh ám hại tôi?
Nước mát người thiếu phụ rơi xuống :
- Làm sao tôi đóng kịch với anh được, trong khi anh lại là người ơn của tôi, thì làm sao lại có chuyện đó.
Hắn cười lạt gằn giọng :
- Hay lắm Lục Vân. Cô đóng kịch rất hay. Nếu bây giờ như tám năm về trước hẳn tôi đã tin cô rồi. Nhưng bây giờ cô đã lầm lẫn hơn, khi còn đóng kịch với tôi như vậy.
Một âm mưu thật độc, định giết người luôn để diệt khẩu.
Người thiếu phụ biến sắc hỏi ngay :
- Anh nói tôi định giết ai?
Hắn nhìn xoáy vào mắt thiếu phụ :
- Cô dàn cảnh hay lắm, tôi đã lọt vào bẫy của cô, nhưng cái thằng đàn ông nằm trên người cô, tuy bị cô đâm nhưng hắn vẫn sống nhăn. Quả thật không ai học được chữ ngờ cả, có phải vậy không?
Người thiếu phụ kinh ngạchỏi lại :
- Hắn vẫn còn sống à?
Người áo đen gật đầu đáp :
- Đúng. Tôi đã gặp hắn và nghe hắn kể lại tất cả. Cũng nhờ đó mà tôi rõ thêm bộ mặt của cô. Lục Vân, tôi khuyên cô nên nói thật hết đi, đừng có dài dòng kéo dài thời gian vô ích thôi.
Người thiếu phụ chính là Lục Vân biến sắc mặt nói :
- Hắn kể hết cho anh nghe. Anh nói thật đấy chứ. Mộ Thư à! Chúng ta hiểu rõ nhau mà, anh định lừa gạt tôi làm gì.
Phí Độc Hành lạnh lùng buông tiếng :
- Tôi chưa hề nói dối ai bao giờ.
Lần này Lục Vân không còn bình tĩnh được nữa. Nàng biết rõ Phí Mộ Thư không nói dối ai bao giờ. Những điều hắn nói là nhất định có thực.
Vậy là lần này, hắn đến đây nhất định nàng không yên với hắn được. Hắn đã rõ mọi chuyện ngày đó, nhứt định hắn không bao giờ tha thứ cho nàng được.
Tội trạng của nàng đã quá rõ ràng rồi, không còn gì mà lấp liếm được, nàng phải tự cứu lấy mình thôi.
Lục Vân nở một nụ cười thật tươi, nhìn Phí Độc Hành nói :
- Đã lâu quá, ta mới lại được gặp nhau, tôi có thể mời anh một tuần rượu được chứ.
Hắn cười lạt :
- Cô nên nói hơn là uống rượu. Tôi không có thời gian rảnh rỗi để hầu rượu với cô. Lục Vân, một lần nữa tôi khuyên cô đừng kéo dài thời gian vô ích. Không một ai có thể cứu thoát cô nổi đâu.
Hắn ngừng lại một chút, tia mắt hắn như long lên dữ tợn. Hắn hỏi :
- Lục Vân, hãy trả lời cho tôi biết. Ai cầm đầu Thiên Tâm hội? Hội quán đặt ở đâu? Có bao nhiêu Đàn chủ?
Nghe hắn hỏi, gương mặt Lục Vân tái mét, nàng mấp máy miệng như định nói, chợt nàng quay người đi thật nhan.
Nhưng thân hình nàng vừa đi nửa chừng chợt khựng lại, vì bàn tay của Phí Mộ Thư đã nắm chặt vai nàng giữ lại.
Hắn hơi mạnh tay một chút làm Lục Vân đau nhối lên “Ối! Đau”.
Hắn gằn giọng :
- Cô tính chạy khỏi tay tôi à? Đừng để tôi phải nặng tay với cô. Đó là điều tôi không thích làm. Mau trả lời các câu hỏi của tôi.
Lục Vân quay lại nhìn hắn, nước mắt ràn rụa trên gương mặt xinh đẹp của nàng.
Còn con nữ tì thì đâm hoảng, lùi lại dựa cứng vào vách, miệng cắn chặt cái khăn, không dám kêu lên một tiếng. Hai mắt cứ nhìn sững vào gương mặt của Phí Độc Hành.
Nó kinh ngạc là phải, vì hồi nào tới giờ, nó chỉ thấy Lục Vân ra oai với người ta thôi, người ta phải khúm núm quì phục trước mặt của chủ nó. Chứ còn bây giờ cô chủ của nó như một con chuột nhỏ bé, đang run rẫy trước mặt một con mèo dữ tợn, đang giương móng vuốt chực chờ sẵn.
Lục Vân ấp úng nói :
- Anh... Tôi... tôi không biết... gì cả.
Hắn hơi máy động mấy ngón tay một chút.
Lục Vân rên lên :
- A! Ui! Tôi... tôi van anh...
Giữa lúc ấy, bên ngoài có tiếng động.