watch sexy videos at nza-vids!
Truyện Tập Truyện Ngắn của Dương Ánh Đăng-Kỷ NIỆM - tác giả Dương Ánh Đăng Dương Ánh Đăng

Dương Ánh Đăng

Kỷ NIỆM

Tác giả: Dương Ánh Đăng

Em yêu,
Kỉ niệm ... Khi nói đến kỉ niệm, Chắc có lẽ mọi người, trong đó có luôn em, đều cho rằng đó là những niềm vui đáng được lưu trữ. Riêng anh, kỉ niệm còn thâm sâu hơn tí ... kỉ niệm là tất cả những chuyện buồn vui trong quá khứ, trong dĩ vãng của tiềm thức mà chính mình tự cho rằng đáng được giữ lại, dù đó gợi lên nỗi buồn hay vui. Dỉ nhiên, trong anh hằng hiện hữu nhiều niềm vui cùng nỗi nhớ hơn là sự buồn thảm vì có ai cố giữ lấy nỗi sầu để làm vui đâu em nhỉ?
Em, trong thời gian qua, những phút giây ta gần gủi bên nhau đã cho anh biết bao nhiêu kỉ niệm êm đềm. Những gì nhỏ nhặt nhất, dù em cho rằng không đáng nhớ, thì anh đã biến nó thành kỉ niệm tự bao giờ. Những niềm vui bé tí ti đối với em chỉ là nỗi vui thường tình, không gì đáng để quan tâm, thì anh đã vội thầm lặng cất nó vào một góc nhỏ nơi tim để ấp ủ, đợi chờ đến ngày chúng lên men sủi bọt và biến thành kỉ niệm. Anh coi nó như là món cơm rượu của lòng . Men nồng của kỉ niệm không đủ làm say thế xác nhưng cũng đã quá đủ để làm say ngất con tim đang tìm về sống lại trong dĩ vãng của ngày qua ... Một thi hào nào đó, anh đã quên tên, đã để lại cho đời 2 câu thật hy hữu; "Kỉ niệm không là gì khi người ta muốn xoá ... Kỉ niệm là tất cả khi người ta muốn ghi ... " Chí lý quá em nhỉ, kỉ niệm chỉ vỏn vẹn là một vết tì của thời gian, tồn tại trong quá khứ không hơn không kém, khi chính mình không cho đó là đáng nhớ và đáng quí. Kỉ niệm là tất cả và luôn giữ vững được hương vị của nó khi chính chúng ta thật sự còn ôm ấp và níu kéo lấy chúng mà thôi. Người đời, họ đế kỉ niệm tự nhiên đến. Anh đó ư, anh trân quí kỉ niệm từng giây từng phút, nên anh tìm đủ mọi cách để tạo kỉ niệm cho chính mình đế hầu một mai khi cuối đời, anh ngoảnh đầu nhìn lại và lấy đó để làm niềm vui, làm lẽ sống.
Em thường nói anh có phụ nữ tính, tỉ mỉ trong những chuyện nhỏ nhoi. Ghi nhớ những chuyện không đâu ra đâu. Nhưng em có biết chăng đó là những lúc anh đang tạo kỉ niệm cho em, cho anh, và hơn nữa ... cho cả hai chúng ta đấy. Những cánh hoa dại mà anh nhặt bên đường, rồi mang ép vào tập thơ tình để rồi chuyển tặng lại em khi có dịp. Bông là vật thể vô tri, vô giác ... nhưng nó đã thay anh nói lên tấm lòng thành của anh đối với em. Nó đã tạo lên trong ta kỉ niệm, nếu em cho đó là kỉ niệm. Những mùi nước cologne mà anh âm thầm ướp vào trang thơ tình ái để mỗi khi em mở ra xem sẽ mang đến cho em một mùi hương nhẹ nhàng quyện sâu vào tâm khảm. Đó là anh đang tạo kỉ niệm trong em đó ... anh muốn lồng trong em kỉ niệm riêng tư để mỗi khi em ngửi được mùi nước Cologne Drakkar Noir, em sẽ nhớ đến anh ... sẽ nhớ luôn đến cả những bài thơ trữ tình mà anh đã tặng. Em có thể chối bỏ anh như em đã trối bỏ, nhưng kỉ niệm vẫn sẽ hiện diện trong em mãi, nếu em vẫn coi đó là kỉ niệm. Thời gian qua, anh đã gởi đến em bao cành hồng đỏ mọng đang vươn mình gọi mời em hưởng ứng tình anh. Những hoa hồng đó đều là do anh hái trộm bên nhà người hàng xóm. Bị gai đâm; máu anh tuôn chảy. Em đau lòng thầm trách anh không cẩn thận nhưng hình như không cảm nhận tình anh đã gởi gấm trong những đoá hồng. Em nên mang những cây gai ấy ép vào tiềm thức đế biết rằng kỉ niệm nằm tại nơi đâu. Không phải anh tiếc tiền không bỏ ra để mua được cho em một cành hồng mộc mạc. Đối với anh, mua thi ai mà chẳng mua được. Nhưng có bao nhiêu người có thể vì em, mà chịu đau khi bị gai đâm chỉ vì muốn tự mình bẻ vài cánh hồng mang tặng người yêu. Đó là kỉ niệm đấy em. Trong anh, kỉ niệm ấy là niềm đau được đánh đổi một cách xứng đáng. Cái đau của gai đâm đã mang đến cho anh kỉ niệm. Đời sau này có xuôi về đâu, anh không cần biết nhưng cứ hễ mỗi khi ngắm những cành hồng, tay anh đã cảm nhận được sự đau của gai đâm đế rồi kỉ niệm sẽ mang anh về ngày tháng cũ và rồi lại được nhớ về em ...
Em, anh không sợ mất em vì hình như anh đã mất. Mất em, anh đau khổ vô cùng. Con tim gần như hụt hẳn, thiếu đi nhịp đập. Buồng phổi đã thiếu đi một luồng hơi nóng tạo sức sống trong anh. Rồi khi nghĩ lại, anh thấy mình vẫn còn rất hạnh phúc vì anh vẫn còn giữ lại cho mình được những kỉ niệm về em. Cái làm anh đau khổ mà lo lắng nhất là khi nghĩ về một ngày nào đó anh sẽ đánh mất đi những kỉ niệm buồn vui bên em, kỉ niệm của đôi ta.
Đừng, đừng nhé em . . . Em cứ đi đi nhưng đừng bao giờ mang theo những phương trời nhớ, đừng đòi lại kỉ niệm đôi ta. Giờ đây, anh chỉ còn lại có chúng làm bầu bạn, là lẽ sống của đời anh ...
Tạ ơn em,
Anh
November 2004
Tập Truyện Ngắn của Dương Ánh Đăng
ÉO LE
ĐỘ GÀ
LỜI BÀ DẠY
CHÓ ĐIÊN, CHÓ DẠI
CHIA LY
Kỷ NIỆM
MÙA ĐÔNG CỦA ANH
NỖI LÒNG
NỘI TÂM
ROI VỌT
ROI VỌT
LỜI TỎ TÌNH