Chương 3
Tác giả: Duyên Anh
Ông Hiển rất đúng hẹn. Chập tối ông tới nơi thì nửa đêm có cuộc họp ngay. Ông Hiển năm nay độ bốn mươi nhăm tuổi. Ông hơi thấp một chút. Khuôn mặt ốm nhuốm nhiều sương gió. Đôi lưỡng quyền nhô ra, khắc khổ. Ông luôn luôn đeo kính cận râm, đêm cũng như ngày. Giọng nói của ông trầm ấm ngập đầy tình cảm.
Ông Hiển ngồi ở cuối ginnhà, lưng dựa vào vách. Bọn Hạo ngồi đối diện ông, cách chừng năm, sáu thước. Ngọn đèn dầu lạc thắp đĩa leo lét cháy. Mở đầu, ông Hiển nói:
- Tôi rất vui mừng thấy các chú thiết tha với công cuộc vận động lịch sử của đảng ta. Lịch sử đang nằm gọn trong tay các chú và chỉ có thể nằm ở trong tay các chú. Các chú là những cái đầu tầu của thế hệ mới. Những cái đầu tầu mang một sứ mệnh lãnh đạo thế hệ mình tranh đấu cho độc lập, tự do, dân chủ và yêu đương. Nhưng những cái đầu tầu có thể kéo theo rất nhiều toa bò ra khỏi con đường sắt. Và như thế, cà đoàn tầu sẽ đổ vỡ. Nhiệm vụ đầu tiên của các chú là hãy tập lại cái đầu tầu.
Có tiếng chó sủa ngoài cổng. Ông Hiển ngừng lại. Anh Luyến búngtay tách một cái. Định lặng lẽ đứng dậy hé cửa bước ra ngoài. Tiếng chó bỗng im bặt. Lát sau, Định lách cửa bước vào. Anh ung dung ngồi xuống chỗ cũ. Ông Hiển tiếp tục:
- Chúng ta hiện đang ở trong một tình trạng khá gay go. Ngô Đình Diệm đã truất phế Bảo Đại. Đó là một điểm lợi vô cùng cho ông ta nhưng thiệt hại lớn cho anh em mình. Chắc các chú thừa hiểu rằng dân chúng Việt Nam đã quá chán ghét ông vua đàng điếm vô trách nhiệm. Kẻ nào xô ngã cái ngai vàng của ông ta, kẻ ấy được dân chúng hoan nghênh nhiệt liệt. Chúng ta đánh ông ấy hơi khó. Đánh Bảo Đại dễ như trở bàn tay chứ đánh ông Diệm phải tốn nhiều xương máu.
Ông Hiển với chiếc điếu cầy, nhét thuốc, châm đóm rít một hơi dài. Tiếng nước trong điếu réo lên nghe vui vui, là lạ. Đêm tĩnh, Hạo tưởng tượng như ông Hiển vừa quạt một tràng tiểu liên. Ông Hiển ngước mắt, nhả khói:
- Đằng khác, chúng ta lại còn phải chọi nhau với cộng sản nữa. Nhưng cộng sản lúc này đang nằm yên chờ giai đoạn. Ta lợi dụng điểm ấy để gay cơ sở cho chúng ta.
Bọn Hạo say sưa nghe ông nói quên mất cả chuyện đổ dầu vào chiếc đĩa đèn. Ông Hiển ngừng lời khoảnh khắc cho Sơn rót thêm dầu. Đoạn ông tiếp:
- Sứ mệnh của đảng ta khó khăn đến thế nên tôo mới bảo rằng các chú cần tập lái những cái đầu tầu.
Chúng ta không chủ trương dựa vào lực lượng ngoại quốc nào hết. Cuộc cách mạng của chúng ta hoàn toàn tự lực cánh sinh.
Ông Hiển hăng hái nói:
- Tôi dám quả quyết với các chú điều này:
Hễ không muốn thì thôi, chứ muốn một trăm người như các chú thừa sức chiếm nổi Ban Mê Thuột và thách đố thủy, lục, không quân của ông Diệm.
Bọn Hạo tỉnh cả người. Anh nào anh nấy tâm hồn réo sôi. Và trong những trái tim lành lặn ấy, một ngọn lửa thiêng đang đốt cháy bỏng. Ông Hiển tưới dầu cách mạng:
- Đảng ta có lý thuyết vững chãi. Ta chọi với cộng sản bằng ý thức hệ của ta. Cộng sản sợ nhất điều này. Các chú đã đồng ý cùng tôi rằng chỉ có tư tưởng là đáng kể, không có thứ khí giới nào đàn áp được nó. Tư tưởng ta đã nắm chặc, các chú không ngần ngại gì cả. Đường lối đảng vạch sẵn, các chú hãy mạnh dạn tiếp nối truyền thống kiêu hùng cũ.
Ông Hiển nhắp thêm ngụm nước nữa. Bây giờ ông thuật lại những kỷ niệm chiến đấu của ông vào những năm 1942 đến năm 1946. Ông nhắc tên lãnh tụ đảng sáng lập bằng một giọng kính cẩn, bái phục:
- Ông Trần mới đúng là thiên tài, người đi trước cả thời đại như vua Quang Trung. Tiếc rằng vận nước còn đen tối, ông Trần bị bọn Vẹm bao vây căn cứ và tàn sát hết các đồng chí ưu tú. Chứ không cụd diện đã thay đổi.
Bọn Hạo nghe nói hoài về ông Trần. Chung quanh con người gọi tắt tên tuổi bằng họ Trần ấy dệt toàn những mẫu chuyện truyền kỳ, bất diệt. Hạo chỉ biết ông Trần thảo tuyên ngôn thành lập đàng năm 1942.
Bản tuyên ngôn này Hạo đã đọc. Anh Luyến còn nói chính ông Trần đã viết một triết thuyết và có thể ví ông như Marx, Angel, Jésus, Phật, vân vân... Triết thuyết cao siêu đó, Hạo chưa từng đọc song những lời thán tụng từ cửa miệng những người mà Hạo coi như bậc thầy, đã bảo đảm giá trị cho thiên tài ông Trần.
Ông Hiển rít điếu thuốc thứ hai. Trời đã khuya. Bên ngoài sương xuống nhiều giăng mờ đồi cây. Ông Hiển hỏi:
- Các chú mệt chưa?
Thái lễ phép đáp:
- Thưa anh chưa.
- Nếu các chú mệt cứ việc đi ngủ, đừng câu nệ. Nhưng nếu chưa mệt thì tôi xin các chú mười phút nói dứt câu chuyện đêm nay.
Ông Hiển suy nghĩ giây lát, đoạn ông nói:
- Tất cả mọi đường lối chủ trương của đảng taanh Luyến sẽ bàn với các chú. Tôi lên đây để tìm hiểu các chú thôi. Tuy nhiên, tôi có lời tâm huyết này nói riêng với các chú:
Thời đại đã thay đổi hẳn, mọi hoạt động không thể rập đúng nhịp cũ. Tôi là người lớp cũ. Tôi hiểu tôi sẽ thua kém các chú. Tôi không còn nhiều lửa để bốc mạnh. Các chú thì đang căng đầy nhựa sống, đảng cần nhắc các chú liều lĩnh hơn. Sự liều lĩnh của tuổi trẻ thường tạo nên lịch sử. Tôi tin tưởng các chú như tin tưởng vào tương lai của dân tộc ta.
Ông Hiển dứt câu. Hạo đưa tay béo Thái. Hiểu ý bạn, Thái móc khẩu Colt ra. Và rất ăn nhịp, hai người ném hai khẩu Colt trên sàn nứa. Tiếng kêu hơi mạnh làm ngạc nhiên mọi người. Ông Hiển hỏi:
- Gì thế hai chú?
Hạo thưa:
- Chúng em tặng anh món quà này gọi là đáp lời tâm huyết của anh.
Ông Hiển khẽ nâng gọng kính:
- Hai chú đã liều?
Hạo thản nhiên đáp:
- Vâng, chúng em đã xơi hai thằng sĩ quan Pháp. đẩy xe của chúng nó xuống suối, lột hai ngàn đồng và đoại hai khẩu Colt.
Anh Luyến chen vào:
Thái đỡ bạn:
- Chứ còn ai nữa, thưa anh!
Phòng họp nín thở. Ánh đèn cơ hồ mờ đi. Những đôi mắt sáng rự chiếu vào hai khẩu Colt. Ông Hiển đề nghị Hạo thuật lại chuyện. Hạo kể không thiếu một chi tiết nào. Các chiến hữu của Hạo bàng hoàng kinh ngạc. Hết ngờ đâu, hai thằng nổi tiếng công tử ấy lại chơi trội thế. Ông Hiển rời chỗ. Ông đến bắt tay Thái và Hạo:
- Tôi khen hai chú đó. Cái thế thập nhị sứ quân hôm nay, không liều thì thành Đinh Tiên Hoàng sao được!
Hạo và Thái run run đặt tay trong lòng bàn tay ông Hiển. Cuộc họp bế mạc liền đó. Mỗi người đang nghĩ một sự liều để được lãnh tụ khen. Và đêm ấy ít người chợp mắt.