Chương 18
Tác giả: Duyên Anh
Vũ và Thúy châu đầu vào cái lồng chim khuyên. Hai đứa bé lại thân nhau như cũ. Thúy không bảo Vũ giỏi vồ tiền lộc thánh. Vũ không muốn Thúy hóa thành con nhặng nữa. Chúng nó đã làm lành.
Dưới mắt Vũ, hôm nay con Thúy hiền nhất trên đời. Dưới mắt Thúy, hôm nay thằng Vũ ngoan không thể chê được. Nhưng mấy chú chim khuyên nhẩy nhót trong lồng, hai đứa bé cũng đang chuyện trò vui vẻ. Tâm hồn chúng nó lâng lâng, chẳng gợn một chút bụi ưu tư nào. Bốn con mắt long lanh nhìn nhau, trong vắt cơ hồ những giọt sương mai động trên lá xanh non.
Bốn con chim khuyên Vũ thua cuộc Thúy còn có ba con thôi, một con chết tối hôm qua rồi. Thúy hái hoa râm bụt kết đầy cái lồng bẫy, đỏ sặc sỡ. Thúy khen Vũ đan lồng giỏi khiến Vũ hả hê. Mải nói chuyện chim, Vũ quên khuấy một việc quan trọng. Nó móc túi quần soóc, lôi ra một gói nhỏ xinh bọc bằng giấy bóng tím, khoe bạn :
- Vũ có cái này hay lắm cơ !
Thúy hỏi :
- Cái gì thế hở Vũ ?
Vũ làm bộ bí mật :
- Đố Thúy biết ?
Thúy ngẫm nghĩ một lát rồi nói :
- Kẹo chứ gì ?
Vũ lắc đầu :
- Sai rồi.
- Thế gì ?
- Vũ đố Thúy mà.
- Thúy chịu.
Vũ cười :
- Chịu thật hay chịu dối ?
- Chịu thật.
Vũ truyền gói nhỏ từ tay này qua tay kia :
- Táo tầu !
Thúy mừng rỡ :
- Táo tầu à ? Táo tầu ngon ngon lắm. Mẹ Thúy sắc thuốc hay cho Thúy những quả táo tầu nát nhừ. Ăn bã táo tầu chán chết. Táo tầu của Vũ sắc thuốc chưa ?
- Chưa.
- Vũ cho Thúy một quả nhá !
Vũ trao tay Thúy gói táo :
- Vũ cho Thúy tất.
Thúy cầm gói táo bóc ra xem. Con bé mở to đôi mắt. Eo ôi, nhiều quá, những mười bốn quả phải ăn để mới được. Thúy đưa Vũ một quả, dục Vũ :
- Ăn đi !
Hai đứa nhai táo một cách ngon lành. Thúy hỏi :
- Táo ở đâu hở Vũ ?
- Táo Vũ được cuộc đấy.
- Thích nhỉ. Vũ đánh cuộc thế nào ?
- Thằng nhãi Tầu ở Cống Đậu to hơn Vũ khỏe hơn Vũ thách Vũ vật ngã nó, đè ngửa nó ra, vỗ vào bụng nó ba cái. Được thì nó mất mười bốn quả táo tầu, thua thì Vũ mất cái kèn ác mô ni ca. Vũ vật nó ngã ngon ơ. Nó thua cuộc.
Thúy tấm tắc :
- Vũ “cừ” nhỉ !
Vũ khuỳnh đôi tay tựa nhà đô vật :
- Giang hồ phải “cừ” chứ !
Thúy nhớ chuyện Vũ bỏ nhà, nó hỏi Vũ :
- Hai hôm ở Cống Đậu, Vũ làm gì ?
Vũ có dịp “phiệu”. Nó lim dim đôi mắt ra chiều mơ mộng. Nó tưởng tượng những kỷ niệm không hề có, kể cho con Thúy nghe. Nhưng kỷ niệm làm tướng cướp “cánh buồm máu” thì nó kể thật, kể say sưa. Tuy nhiên Vũ vẫn dấu không nói với con Thúy chuyện “cớp” táo tầu nhầm phải thục địa, ô mai hay chuyện trằn trọc trên giường đợi giấc mơ thấy con Thúy mà chỉ thấy bóng cây lay động. Vũ nhắc lại kỷ niệm bằng giọng nói mơ hồ làm con Thúy chăm chăm theo rõi.
Con Thúy có cảm tưởng thằng Vũ là vị hoàng tử trong truyện cổ tích. Thúy chưa đủ mơ mộng để ví nó là công chúa ngủ trong rừng, song nó cho rằng thằng Vũ xứng đáng là vị hoàng tử. Vũ “cừ” quá, thổi ác mô ni ca hay, bơi giởi, học nhất lớp, đánh nhau không sợ thằng nào. Thúy thích Vũ lắm. Con bé nhỏ nhẹ :
- Vũ ơi, sao Vũ “cừ” thế ?
Vũ kiêu hãnh lập lại câu nói cũ rích :
- Giang hồ phải “cừ” chứ !
- Không “cừ” có giang hồ được không ?
Vũ bĩu môi :
- Không “cừ” mà giang hồ thì chỉ có giang hồ … bếp !
- Giang hồ bếp là gì hở Vũ ?
- Là đi thổi cơm, nấu cám, bế em; là đi ở.
Vũ ba hoa tiếp :
- “Cừ” như Vũ mới dám bỏ nhà giang hồ chứ. Vũ phiêu lưu trên sông Trà Lý, làm “đại ca” bọn nhãi Cống Đậu, làm Lý Tích chữa bệnh mù cho cô Vũ.
Thúy biết chuyện Lý Tích, đùa Vũ :
- Thế có cháy râu không ?
Vũ xoa cằm :
- Làm gì có râu mà cháy !
Hai đứa bé cười khúc khích. Thúy ăn thêm quả táo tầu nữa rồi gói lại để dành. Vũ nhìn ba chú chim ngơ ngác trong lồng. Hai chú đậu liền nhau trên cái thanh ngang gần cóng nước, còn một chú co ro dưới đáy lồng. Mấy chú đã mỏi cánh chán nhẩy nhót. Chuyện của Vũ cũng cạn dần. Vũ nghĩ giấc mơ ban đầu. Nó vẫn muốn rủ con Thúy đi chơi cầu Bo.
Đắn đo mãi Vũ mới ngớ ngẩn hỏi :
- Thúy có thích không ?
- Thích chứ, táo tầu ngon lắm …
Vũ cụt hứng, hỏi lại, vẫn câu ngớ ngẩn :
- Thúy có thích không ?
Thúy toét miệng cười :
- Thúy nói rồi thôi, Thúy thích táo tầu mà.
Vũ nuốt nước bọt. Cái vẻ hồn nhiên lúc mới đến, lúc ba hoa chuyện giang hồ biến đâu mất. Tướng cướp “cánh buồm máu” đâm ra rụt rè, ngượng nghịu. Hình như tai Vũ sắp sửa nóng ran, tay không biết bỏ vào chỗ nào cho đỡ vướng.
Vũ nuốt nước bọt lần nữa :
- Không phải thích táo tầu, thích cái khác cơ !
- Thích cái gì ?
Vũ ấp úng :
- Thích … thích … hóng mát ở cầu Bo …
Vũ buông thõng đôi tay chờ câu trả lời. Câu trả lời ấy hoặc sẽ làm Vũ sung sướng hoặc sẽ làm Vũ buồn rầu. Vũ vờ nhìn cái lồng chim, không giám nhìn con Thúy. Nhưng con Thúy đã thỏ thẻ :
- Hóng mát ở cầu Bo làm gì hở Vũ ?
Lời nói của con Thúy không khác gì một cơn gió mát thổi vào tâm hồn Vũ, mát rượi. Nỗi hồi hộp tiêu tan. Tai Vũ hết nóng, tay nó hết dài, Vũ hân hoan đáp :
- Hóng mát ở cầu Bo ăn kem cốc. Kem cốc ngon bá chê. Thúy có thích ăn kem không ?
- Thích.
- Mới lại uống nước dừa nữa ?
- Thích.
- Ăn ổi nữa ?
- Ổi Thúy cũng thích.
- Chiều nay nhé !
- Chiều mai cơ …
- Sao lại chiều mai hở Thúy ?
- Chiều nay Thúy đi thăm mộ ông với ba mẹ.
- Thế nhất định chiều mai nhé !
- Nhất định.
- Thôi Vũ về đây.
Thúy đưa Vũ ra đường. Chờ Thúy khép kín cửa, Vũ co cẳng chạy như thể chạy đua với niềm vui rào rạt. Chiều mai, chiều mai, chiều mai bằng một ngàn buổi chiều khác. Đó là buổi chiều vàng trong cuộc đời thơ ấu của thằng Vũ.