Giao Giao
Chương 1
Tác giả: Giao Giao
Ông già Noel quần áo trắng như tuyết. Râu tóc bạc như tuyết, chiếc mủ đỏ au như mào con gà. Chấm đỏ khiêm nhường nhưng nổi bật trên phông nền trắng toát khắp cả người thật ngộ nghĩnh.
Chiều trời se lạnh. Bởi đêm nay là đêm Chúa giáng sinh, phố xá chiều nay thật đẹp. Nhiều nhà trang trí cây thông xanh rực rỡ đèn, hoa và quà. Không khí đêm Noel đang nhẹ đến với mọi người.
Nhớ lại công việc của mình, ông già Noel hân hoan lướt xe, vừa chạy vừa hát khẽ bài Đêm đông cầu nguyện :
" Một thoáng tuổi đời mùa đông lại đến
Môi em ngoan hiền êm giọng cầu kinh
Mừng Chúa giáng sinh ra đời cứu thế
Êm đềm tuổi hồng trong tối Noel
Có cô bé nhỏ quì bên hang đá
Có Chúa hài đồng dực rỡ Belem
Ông già Noel về đây mừng tuổi
Lời chúc hiền hòa trong buổi giáng sinh"
Bỗng ! Rầm ! Rầm...
Cái gì thế này ? Tưởng như nguyên cả bầu trời giáng xuống đầu. Ông già Noel bị văng ra khỏi xe.
Một người không bây giờ phóng nhanh vượt ẩu, một người tuân thủ luật giao thông mà bị chết vì tai nạn giao thông thì oan ức quá.
Không ! Ông Noel không cam tâm... Chết ! Ông sẽ kiện lên tận thiên đình nếu chết.
Nhưng thật may mắn cho kẻ nào vừa tông vào ông Noel. Ông không chết ! Thượng đế không để ông chết. Vì ông đang trên đường làm nhiệm vụ thiêng liêng. Phân phát quà cho những trẻ mồ côi đêm Noel... đâu phải chuyện xoàng.
Nhớ đến mấy bao "phẩm vật" ông Noel quên cả đau, lồm cồm bò dậy. Các bao đồ văng đổ tung tóe.
"Hung thần xa lộ" có lẽ thấy tội lỗ mình gây ra nên đã tiến lại dựng một bao đồ cho ông Noel rồi giương mắt ngó... Ông.
Ông Noel sừng sộ với kẻ ẩu tay? gây ra tai nạn :
- Không niết luật giao thông sao chạy xe tông vào người khác vậy ?
Gã con trai nhìn ông già Noel giã lã :
- Xin lỗi ! Xin lỗ !
Rồi hắn ung dung nhặt bó hoa với những cánh hồng nhung đỏ thắm lên phủi... bụi.
Ái chà ! Hắn mang hoa hồng tặng cho ai nhỉ ? Chắc người yêu ?
Ông Noel nhìn người con trai rồi hừ giọng bắt bẻ :
- Chạy xe đụng người ta, sao không lo hỏi thăm nạn nhân thế nào ? Định bỏ chạy hả ?
Nghe giọng nói con gái phát ra từ chiếc miệng có hàm râu dài trắng xóa của ông già Noel, gã con trai tinh quái đáy trả :
- Ông Noel là thánh nhân mà thánh nhân đâu có bị thương hay...
chết.
Mắt tròn xoe mở lớn. Đôi mày cau tít lại. Chiếc miệng há tròn. Ông Noel đúng là con gái. Cô gái có tên Đông Thư cất tiếng :
- Hả ? Ai nói ông Noel không... chết.
- Tôi nói !
Gã con trai thản nhiên đáp, rồi thản nhiên nhìn Đông Thư với ánh mắt của vị bác sĩ phẫu thuật đang... mổ bệnh nhân.
Đông Thư tức tối trả lại bằng đôi mắt dài bén ngót.
Môi nở nụ cười gã con trai như muốn giễu cợt Đông Thư :
- Tôi nói đúng phải không ? ông già Noel đâu có... chết.
Chẳng màng xem bộ trang phục của ông Noel có bị nhàu nát hay không, rách bươn chỗ nào không ? Đông Thư nhăn mặt cà nhắc chân đến bên mấy bao đồ, gật đầu tán thành lời gã :
- Phải ông già Noel là thánh nhân thì không bây giờ chết.
Rồi Đông Thư lại xỉu xói :
- Còn anh đáng lẽ phải... chết !
Thường Quân trợn mắt :
- Nè ! Cô không được trù ẻo tôi nghe !
Đông Thư thản nhiên :
- Tôi nói sự thật ! Chạy xe ẩu phóng nhanh vượt ẩu, tông vào người khác như anh có ngày cũng... chết.
Không chịu được khi bị cô gái nguyền rũa, dạy đời. Thường Quân hét lớn :
- Cấm cọ nói bậy nghe !
- Tôi nói đúng.
Thường Quân tức tối :
- Cô dám trù tôi chết hả ? Cô là con gái mà miệng mồm ác độc như loài rắn vậy ?
Môi nở nụ cười, Đông Thư có vẻ triết lý :
- Thói thường là như vậy, sự thật thường hay làm cho người ta mích lòng và không muốn nghe.
Thường Quân lẩm bẩm :
- Cô nguyền rũa mà bảo tôi nghe.
Đông Thư thản nhiên :
- Tôi nói cái kết cuộc của những kẻ không biết chấp hành luật lệ giao thông.
Thường Quân vặn lại :
- Ai bảo cô, tôi không chấp hành luật giao thông ?
Đông Thư gật đầu :
- Tôi nói đó, việc gì anh phải phóng nhanh cho xe tông vào xe tôi chứ ?
Thường Quân đổ thừa :
- Tại cô thì có, chạy xe mà mắt ngó lên trời.
- Không lẽ tôi ngó... anh ?
Ôi ! Thường Quân bị thua đậm, không ngờ anh bị cô gái đốp chát như vậy. Đúng là cô đâu thèm ngó anh. Còn anh thì mãi nhìn... Ông Noel nên mới đánh rầm, nhưng không phải lỗi tại anh.
Thường Quân nghiêm giọng bảo :
- Nếu cô ngó tôi thì xe đâu có ngả rầm như vậy.
Bây giờ thì Đông Thư thật sự ngó Thường Quân . Mắt cô như có tia chớp :
- Tôi đi làm nhiệm vụ vinh quang và vẫn chạy xe đúng luật, còn anh...
Thường Quân cắt ngang lời Đông Thư, giọng chế nhạo :
- Hừ ! Cố mà làm nhiệm vụ gì vinh quang ?
Đứng thẳng người trước mặt Thường Quân. Đông Thư dõng dạc với vẻ kiêu hãnh :
- Nhìn tôi như thế này mà anh không biết tôi là ai ? Làm gì ? Ở đâu hả ?
Thường Quân không kịp phản ứng, thì Đông Thư bồi tiếp :
- Phải, anh làm gì biết đến ai. Anh ôm bó hoa đến tặng người yêu, thế nào cũng đến trước đêm Noel hà, có đến sáng đâu mà sợ ? Việc gì gấp mà phải phóng nhanh bất kể người khác.
Tuôn một tràng dài rồi Đông Thư để đồ lên xe, nhấn ga chạy mất.
Thường Quân há hốc nhìn theo"Ông già Noel" hòa lẫn trong giòng người xe cộ dập dìu qua lại.
Ôi ! Ông già Noel có phải thầy bói không mà nói trúng phóc, Thường Quân đang mang bó hoa đến tặng người yêu, hay nói đúng hơn Huyền Nhi là vợ sắp cưới của anh, trên con đường đến nhà Huyền Nhi, Thường Quân đã tông vào "ông già Noel" để bị "ông" lên lớp.
Bị lên lớp cũng đúng thôi. Thường Quân chạy xe mà không nhìn xe, lại nhìn "ông Noel".
Con gái nhà ai mà nghịch ngượm quá đỗi ! Cải trang thành ông Noel chạy xe trên đường giữa thanh niên bạch nhật.
Ai chạy xe cũng ngoái đầu... nhìn. Có phải mình Thường Quân đâu. Nhưng không ai tông vào cô ta, chỉ xui cho Thường Quân.
Bộ quần áo trắng như tuyết khiến Thường Quân cứ ngở lạc vào trong băng tuyết... lạnh ! Không tông ? Không trợt ? Không té sao được.
Cô gái giả dạng ông già Noel ngộ nghĩnh nhưng không kém phần đanh đá.
Đời nào Huyền Nhi dám ăn mặc lùng bùng như thế giữa phố phường, Huyền Nhi là một tiểu thư quý tộc sang trọng. Nếu nhìn thấy cô gái vừa rồi, Huyền Nhi sẽ bĩu môi khinh thị ngay.
Thường Quân nhìn lại bó hoa đã văng khỏi xe lúc nãy. tuy có hơi xộc xệch một chút nhưng vẫn còn nguyên vẹn những đóa hồng.
Với Huyền Nhi mọi thứ đều phải hoàn hảo. Huyền Nhi dịu dàng kiểu cách. Huyền Nhi không chấp nhận sự luộm thuộm.
Huyền Nhi như công Noel búp bê đặt trong tủ kính trong suốt không nhuốm chút bụi. Đã quá quên thuộc với Huyền Nhi kiểu cách, Thường Quân hơi ngạc nhiên trước cố gái "ông Noel" phong trần.
Đường đường là một đấng nam nhi bị cô gái trong lớp áo ông Noel lên lớp giữa bàn dân thiên hạ, Thường Quân tức tối vô cùng.
Tuy nhiên tức mà không làm gì được vì cô ta đã chạy mất rồi, Thường Quân tức mà không thể đứng đây giậm chân kêu "ông Noel" xuất hiện cho quà !
Ông Noel chỉ tặng quà cho mấy đứa con nít. Còn với Thường Quân thì lên giọng dạy đời.
Được, "ông Noel" ơi ! Hãy liệu hồn đấy ! Ráng mà nhớ đấy !
Thường Quân nghiến răng muốn nói, nhưng "ông Noel" ở đâu mà nói. Anh đành lên xe phóng nhanh cho hả giận.