watch sexy videos at nza-vids!
Truyện THIÊN THẦN KHÔNG CÁNH-Chương 14 - tác giả Hạ Thu Hạ Thu

Hạ Thu

Chương 14

Tác giả: Hạ Thu

Có thể như thế được sao ? Vô tình trộm nghe lời tàn ác thốt ra từ miệng dì ruột của mình , Ân Tuấn cay đắng vô cùng . Ngay đêm đó , trở về phòng , anh viết liền một phong thư từ biệt . Nói rõ mình đã biết mọi chuyện , kèm theo một trăm triệu với lời tái bút :
"Ơn nghĩa cưu mang suốt mười ba năm ròng rã . Một trăm triệu này là sòng phẳng . Từ nay , không họ hàng ruột thịt, chẳng ơn oán nợ nần . Đường ai nấy bước".
Cũng bắt đầu từ đó , Ân Tuấn trở thành một người khác hẳn.
Vị ni sư già kể xong câu chuyện đã lâu mà Tâm Như hãy còn ngây người ra như chưa tỉnh mộng . Hôm đó đọc nhật ký của dì Tường Minh , cô những tưởng mình đã hiểu tường tận về Ân Tuấn . Té ra sự hiểu của cô đối với anh chỉ là một phần rất nhỏ . Cuộc đời anh cay đắng , khổ sở hơn cô tưởng tượng nhiều . Đến bây giờ thì cô hiểu vì sao con người Ân Tuấn trở nên trầm cảm , lạnh lùng như thế . Bao hờn giận ùa tan. Tâm hồn cô ngập đầy nỗi thương yêu và thông cảm . Cô thấy mình thật hiểu anh và bỗng thấy mình còn có trách nhiệm với anh . Cô không thể bỏ mặc anh với nỗi cô tịch của tâm hồn . Cứ nghĩ thế , một ngày không xa , anh sẽ tự huỷ diệt mình . Không . Bằng mọi giá , cô phải cứu lấy anh . Phải trả anh về đúng với con người , với bản chất thật của mình . Một nửa cuộc đời anh phải lao đao khốn khổ , cô phải làm cho một nửa cuộc đời còn lại của anh tươi sáng , ngập đầy hạnh phúc hơn bao giờ hết . Cô muốn anh sống giữa yêu thương , xóa tan đi thù hận.
Và thế là cô quay trở về bằng tấm lòng tự nguyện , hiến dâng . Cô cũng đã biết mình yêu anh . Không bằng ánh hoà quang rực rỡ của một thiên tài . Cô yêu con người anh . Một con người bị số phận dập vùi , nhưng biết vươn lên bằng chính nghị lực.
Lặng yên nghe Tâm Như kể , lòng Ân TuấN ngập đầy một cảm giác lạ lùng . Cảm giác của một người được người khác kể cho nghe chính số phận , cuộc đời mình . Vừa cảm thấy đau lòng , sợ hãi chẳng muốn nghe lại , vừa thấy nhẹ nhàng , chia sẽ như được cắt một phần trong gánh nặng.
Thế gian này , trừ những người trong cuộc , có lẽ ngoài Tâm Như ra , không còn người thứ hai biết được hoàn cảnh cuộc đời anh tận tường như thế . Xưa nay , Ân Tuấn rất sợ nhớ về dĩ vãng . Như một mụn nhọt xấu xa , khinh khiếp mà mỗi lúc chạm vào lại đau thấu tim , lịm chết người . Lý lích anh luôn ngắn gọn một câu " Mồ côi . Không cha , không mẹ". Cuộc đời của anh thật sự mới bắt đầu từ khi trở thành viện trưởng viện tim"Hy Vọng".
Bảy năm du học , bảy năm trở thành viện trưởng viện tim "Hy Vọng", thấp thoáng mà đã là mười bốn năm rồi . Ân Tuấn chưa một lần ghé về thăm dì dượng Vân , cũng không một lần nhớ về quá khứ . Đắm mình vào dao mổ , thuốc sát trùng , anh mê mãi cứu người và kiếm thật nhiều tiền . Cứu người để làm tròn tâm nguyện cuối đời của mẹ . Còn kiếm tiền để làm gì ? Ân Tuấn không biết được . Anh chỉ thấy mình thật an toàn khi có nhiều tiền ở trong người . Tại sao lại như vậy ? Ân Tuấn không thể nào lý giải , cũng như không biết vì sao mình lại có sở thích ăn toàn đồ nguội và thịt hộp.
-Thế mà tôi biết đấy
- Giọng Tâm Như chợt vang cắt ngang dòng suy nghĩ của Ân Tuấn.
Giật mình ngẩng dậy , anh ngơ ngác nói :
-Biết mà biết cái gì ? Không lẽ cô đọc được suy nghĩ của tôi ư ?
Tâm Như nhè nhẹ gật đầu trong sự ngạc nhiên đến lạ lùng của Ân Tuấn . Thần giao cách cảm ư ? Sao tâm linh anh và Tâm Như lại tương đồng cùng nhau như thế ? Không . Không phải tương đồng đâu . Nó chỉ xuất phát một chiều thôi . Tâm Như hiểu anh , nhưng anh không hiểu gì về cô cả.
-Chẳng có gì lạ lùng , khó hiểu lắm đâu
- Tâm Như cất giọng ân cần
- Tôi không phải nhà thông thái có phép thuật để đi vào tâm hồn người khác . Hiểu được anh , chẳng qua tôi tự đặt mình vào hoàn cảnh anh thôi . Ở địa vị anh , tôi cũng sẽ có những thái độ và suy nghĩ bất thường như anh vậy.
-Cô bảo sao ?
- Đôi mày Ân Tuấn khẽ chau
- Tôi có những suy nghĩ và hành động bất thường ư ?
-Phải
- Tâm Như nhẹ gật đầu
- Chẳng những bất thường mà còn vô lý nữa . Nhưng một khi hiểu được rồi , những điều đó với tôi không còn lạ lùng nữa. Anh có muốn nghe tôi lý giải không ?
Không trả lời , Ân Tuấn đưa mắt nhìn thành phố nhỏ dưới chân mình . Từ tầng thứ hai mươi nhìn xuống , con người và xe cộ trở nên bé nhỏ vô cùng . Những con kiến nhỏ ngược xuôi trong dòng đời cuộn chảy.
-Dễ hiểu thôi
- Buông tay cho một chiếc lá trôi nhanh vào khoảng trống , Tâm Như trầm giọng
- Trở nên lạnh lùng , cách biệt với mọi người như vậy , chẳng qua từ lâu rồi , anh chưa một lần sống thật với bản chất của mình.
-Bản chất của tôi ư ?
- Ân Tuấn ngây ngô
- Nó như thế nào , cô có biết không ?
-Tôi không biết
- Tâm Như nhẹ lắc đầu
- Và cũng như anh , tôi đang đi tìm kiếm nó . Nhưng chắc chắn một điều , bản chất thật của anh không vượt qua khỏi quỹ đạo chung của con người.
-Quỹ đạo chung của một con người ư ?
- Ân Tuấn hơi nhếch môi cười
- Cô nói nghe triết lý quá.
-Tôi không triết lý
- Tâm Như nhìn thẳng vào mắt anh
- Cũng như dòng người cuộn tràn dưới chân kia . Cuộc sống là như thế , không ai tự mình có thể tự tách riêng , quay ngược dòng đời . Cũng như đã là con người , ai cũng có ước mơ , có lúc vui lúc buồn . Và đã là người thì không thể nào mang một trái tim bằng đá trong lòng được.
-Có thể tôi ngoại lệ chăng ? Bắt chướt cô , Ân Tuấn thả một chiếc lá rơi xuống đất.
Tâm Như lắc đầu :
-Anh không ngoại lệ . Chỉ tại hoàn cảnh khắc nghiệt đã tạo cho anh tính cách khác thường . Vì anh phải mồ côi cha mẹ khi hãy còn quá bé . Rồi phải sống trong môi trường không có tình thương , không có lời âu yếm nên cảm giác yêu thương và được thương của anh chưa kịp hình thành đã đánh mất đi . Đó là một trong những lý do khiến anh trở nên lạnh lùng , vô cảm . Anh không tin vào lòng tốt của con người , cũng như chỉ biết có tiền . Điều đó không thể trách được anh . Khi một con người chỉ sống giữa lòng ganh tỵ và lợi dụng khi con người đó thiếu thốn cực khổ trăm bề . Rỗi bỗng nhiên được đổi đời , trở nên được trọng vọng , nhưng vì khi trong tay có thật nhiều tiền , điều đó khiến anh có cảm giác rằng , tiền là cứu tinh của cuộc đời mình . Anh cảm giác thấy mất an toàn khi không có tiền trong túi . Bởi trong tiềm thức , anh lo sợ phải trở về cuộc đời đói khổ , cực khổ , luôn bị rẻ túng khinh khi , mắng chửi trong dĩ vãng.
Thật sao ? Ngước nhìn Tâm Như một cái , Ân Tuấn nghe tâm hồn như oà vỡ . Lý lẽ đơn giản thế mà anh nghĩ không ra , để đầu óc lúc nào cũng nặng nề mặc cảm cùng câu hỏi " Tại sao mình không giống bất cứ ai trên thế gian này ? Tại sao mình cứ mãi lạnh lùng , cô đơn trong hoang vắng ?".
-Và tôi cũng biết sở thích ăn toàn thịt nguội , đồ hộp xuất phát từ đâu ..
- Ngừng một chút cho lời nói của mình tác động vào suy nghĩ của anh , Tâm Như nói tiếp
- Đó chính là do lúc nhỏ , dì dượng Vân không bao giờ cho anh chạm đũa vào những món ăn ngon lành , bổ dưỡng này . Anh đã thèm thuồng , ao ước mỗi lúc nhìn Duy An cầm một khoang giò to tướng . Một nỗi tự kỷ đã ám thị anh , rằng đây chính là món ăn ngon nhất trần gian . Rằng anh sẽ ăn cho bằng thích khi có được cơ hội , đúng không ?
Đúng rồi . Ân Tuấn đã nhớ ra . Đúng là một thời gian sống với dì dượng Vân , anh đã phải thèm thuồng nhìn họ ăn những thanh bánh mì vàng ươm , những lát chả lụa trắng ngần , béo ngậy đã khiến cậu bé mỗi ngày chỉ biết khoai luộc , rau xào ước mơ , thèm muốn . Có lẽ vì vậy mà bây giờ , anh ăn mãi chẳng biết ngán chăng ?
Những điều thoạt nghe đơn giản vô cùng . Vậy mà nếu Tâm Như không nói , có lẽ đời này anh cũng chẳng nhận ra đâu . Vì sao thế ? Tâm Như là ai ? Sao lại có thể tường tận đọc anh như đọc một quyển sách đang cầm trên tay vậy ? Cô là hộ lý của anh mà . Tại sao cuộc đời anh và cuộc đời cô cứ trớ trêu gặp nhau trong những hoàn cảnh lạ lùng như thế ? Một lần , hai lần thì có thể bảo là sự tình cờ , đằng này .. Chao ôi ! Duyên số chăng ?
-Thế giới trước mắt ta rộng lớn bao la . Thấy Ân Tuấn lặng im như chấp nhận , Tâm Như tấn công
- Lòng dạ con người cũng thế . Có kẻ ác độc , có người nhân hậu , tốt xấu lẫn lộn . Nhưng tôi muốn anh tin vào một điều bất di bất dịch rằng : Cái xấu chỉ là thiểu số thôi . Thế gian này còn biết bao điều tốt đẹp , bao con người nhân hậu. Anh đừng chỉ vì một vài người mà bi quan , mất niềm tin vào cuộc sống.
-Thế gian này , việc gì tôi cũng có thể làm , có thể tin . Chỉ trừ hai việc thôi
- Chợt ngẩng dậy , giọng Ân Tuấn trở nên lạnh lùng , khô khốc
- Đó là phải bắt tôi tin vào lòng tốt của con người và bảo tôi phải nhận ông ấy là cha ..
- Ngừng một chút , anh khẳng định
- Nếu cô có ý định thuyết phục tôi thì hãy thôi đi . Không có kết quả gì đâu.
-Có kết quả . Nhất định phải có kết quả
- Tâm Như gật đầu chắc chắn
- Vì đó là sự thật , không thể nào phủ nhận . Dù anh cố tình không tin , không chấp nhận , nhưng lòng tốt của con người như hạt giống gieo vào mảnh đất màu mỡ , nhất định sẽ sinh sôi nảy nở . Cũng như bác Mẫn đã là cha anh , anh không nhận cũng không được . Một nửa dòng máu trong người anh là của bác ấy.
-Hừ ! Quay mặt sang hướng khác , Ân Tuấn không trả lời.
Tâm Như nói thêm :
-Một khi đã là chân lý , anh không thể chối cãi được đâu . Nhất định có một ngày , anh sẽ phải thú nhận với tôi rằng : Sự thật , lòng tốt con người có tồn tại trên đời , cũng như phải nhận bác Mẫn là cha.
-Trừ khi là chứng minh được
- Ân Tuấn như mai mỉa rồi quay bước bỏ đi nhanh.
Tâm Như nhìn theo , chắc chắn :
- Tôi sẽ chứng minh , cũng như sẽ đánh thức tình phụ tử trong tim anh . Ân Tuấn ! Hãy chờ đấy . Một ngày không xa nữa đâu.
THIÊN THẦN KHÔNG CÁNH
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19