Chương 19
Tác giả: Hạ Thu
Chỉ không còn một giờ đồng hồ nữa , mình đã về đến nhà , gặp lại mẹ, lại em rồi . Vậy mà lòng Tâm Như lại không được vui trọn vẹn . Một cảm giác mâu thuẫn trĩu nặng đang giằng kéo trong cô . Nửa muốn đoạn đường kia ngắn lại cho phút đoàn tụ đến ngay . Nửa lại muốn cho đoạn đường kia dài thăm thẳm , cho phút chia tay chậm đến .
Cuộc đời là như vậy đó . Được cái này , mất cái kia . Con người chẳng bao giờ được vui trọn vẹn . Mừng được gặp mẹ , gặp em , cô phải buồn chia xa bác Mẫn , Chí Bằng , Y Loan và cả Ân Tuấn nữa . Trái tim bằng đá lạnh lùng đáng ghét kia như không hề cảm nhận được nỗi đau khổ trong trái tim cô . Vô tâm lạnh lùng đến mức tàn nhẫn . Gã không hề bảo cô ở lại, dù chỉ giả vờ , vì biết chắc cô không hề đồng ý .
Lúc cô từ biệt ra về , mọi người, ai cũng luyến lưu , bịn rịn , năn nỉ cô ở lại . Chỉ có gã là lặng im chẳng nói gì , cũng không thèm làm quen nữa .
Con trai gì bụng dạ hẹp hòi , tiểu nhân hơn con gái . Từ hôm đi núi về, bị cô giận đến nay, lúc nào mặt cũng nghiêm nghiêm hầm hầm, thấy ghét . Cứ như sợ mở miệng ra là bị cô bắt hôn nữa vậy .
Nhắc đến hôn, mặt Tâm Như lại đỏ bừng , xấu hổ .Mấy ngày rồi mà cô vẫn không hết giận mình . Ma đưa lối, quỷ đưa đường, ai giục mà hôm đó cô bỗng nhiên đòi gã hôn cho bằng được . Cảnh vật hữu tình , hay phút yếu lòng trước quyết định về với mẹ ? Tâm Như không biết nữa . Cô chỉ biết rằng lúc đó, giữa cảnh thanh vắng của núi rừng , lòng bỗng thấy Ân Tuấn gần gũi đến lạ lùng . Một giây không tự chủ, cô đã tự làm hổ mặt mình với một đề nghị vô cùng khiếm nhã .
Vọng tưởng! Mình lúc nào cũng vọng tưởng cao xa . Cứ thấy người ta thân mật , vui vẻ một chút đã ngỡ nắm được trái tim của người ta rồi . Hừ! Tâm Như cười cay đắng - Ân Tuấn không yêu mày đâu . Không bao giờ cả , Tâm Như ngu ngốc ạ . Một tình bạn cũng đã quá lắm rồi .
Mà cô có mong mỏi tình yêu của Ân Tuấn đâu . Cô chỉ muốn được anh hôn .. một lần thôi để làm kỷ niệm cũng không được nữa hay sao ? Ân Tuấn thật đáng trách . Thật khốn khiếp ! Nỡ đem nụ hôn cô ra đùa giỡn . Chao ôi! Tâm Như không làm sao quên được cảm giác thẹn thùng , cùng tức giận bừng bừng, khi giữa lúc hôn, mà nghe hàm răng và vào nhau , rồi tiếng cười của Ân Tuấn phá lên . Dám coi thường Tâm Như này sao ? Ân Tuấn ! Tôi thù anh . Thù anh trọn kiếp này .
Chuyến xe này, mọi người đang đưa cô về đoàn tụ với gia đình, trong đó có cả Ân Tuấn nữa . Tại sao phải đưa tiễn cô, sao khi đã đối xử với cô tàn tệ thế ? Che mắt thế gian à ? Hừ ! Tốt lành gì . Đưa người ta , tiễn người ta mà chui tuốt lên trên ngồi cạnh bác tài . Dưới này chỉ có cô Y Loan, Chí Bằng, bác Mẫn , anh Thành và gã Tân tài xế . Mọi người ai cũng vui vẻ cả , đâu ai cảm nhận được nỗi đau khổ của lòng cô giữa lúc này .
-A! Mọi người biết gì không ? Có một tin động trời đó .
Giọng của Tân bỗng thì thầm, cắt ngang dòng suy nghĩ của Tâm Như .
Mọi người xúm lại ngay , Tâm Như cũng nói một câu cho có :
-Chuyện gì ?
-Viện trưởng nhà ta đã có người yêu rồi đó
- Tân trịnh trọng .
-Hả ?
Mọi người như té ngửa ra sao .
"Tin bất ngờ quá, có đáng tin không?" . Tâm Như nghe tim mình đập mạnh .
Bác Mẫn hỏi dồn :
-Có thật không? Là ai vậy hả ?
-Là một người con gái đẹp tuyệt vời mà chúng ta không biết mặt . Vẻ thích thú vì làm mọi người phải quan tâm , Tân ra vẻ quan trọng .
Hèn gì .. Tâm Như nhếch môi cười nhẹ . Bây giơ cô có thể hiểu vì sao Ân Tuấn có thái độ ấy với mình .
-Làm sao mày biết ? Dóc tổ . Đặt chuyện gạt người chứ gì ? Giọng Thành lãnh đạm . Anh như quá biết tính bép xép , thổi phòng mọi chuyện của Tân rồi .
-Hổng dám nói dốc , đặt điều đâu
- Tân cãi
- Rõ ràng chính miệng cậu Tuấn nói với tôi mà .
-Cậu Tuấn nói với mày ? Thành bật cười
- Chuyện càng khó tin hơn . Tính cậu Tuấn xưa nay không hay tâm sự . Nhất là tâm sự với một đứa không kín miệng như mày.
Điều này đúng , mọi người tin ngay vào lập luận của Thành . Ngay lập tức , Tân trở nên lạc lõng . Tức quá , cậu ta rít lên :
-Thật mà . Hôm qua, chính miệng cậu Tuấn đã nói với tôi rằng ....
-Nói sao ? Tâm Như nôn nóng .
-Nói rằng ... Lại trở thành trung tâm, Tân thì thầm
- Rằng.. Tân à ! Mày dạy tao hôn thế nào cho đúng cách đi . Có phải khi hôn mà răng va vào nhau lộp cộp sẽ làm con gái giận không hả ?
-Ồ! Buồn cười quá! Mọi người không nhịn được , phá cười lớn.
Già cả tu hành như bác Mẫn vẫn không khỏi tủm tỉm cười . Chỉ có Tâm Như là im thin thít , mặt đỏ bừng . Ân Tuấn khốn khiếp ! Chuyện vậy cũng đi hỏi được .
-Này! Mọi người cười chuyện gì vui thế ?
Từ băng ghế sau , đang vui vẻ chuyện trò với vợ chồng giáo sư Hồng Hải , nghe mọi người bỗng cười ầm lên, Ân Tuấn ngoái đầu ra sau hỏi .
-Không . Không có chuyện gì đâu . Một tay ôm bụng , Y Loan vừa cười , vừa trả lơì anh
- Tân nó kể chuyện tiếu lâm thôi.
-Vậy sao ? Ân Tuấn cười theo rồi quay đầu ra trước .
Chí Bằng hỏi tiếp :
-Rồi sao nữa ? Cậu có dạy Ân Tuấn không ?
-Biết gì đâu mà dạy ? Tân bật cười
- Cả đời tôi chỉ biết có xe cộ chứ biết gì về con gái . Thế nhưng không để lộ ra điểm yếu của mình . Hôm qua, tôi cũng đã dạy cho Ân Tuấn .
-Dạy làm sao ? Thành như cố nén cười .
Tân nghiêm giọng . Hai bàn tay chụm lại thành hai cái miệng, anh ra điệu bộ :
-Thì như vầy .... và như vầy nè ....
-Trời đất ơi !
Cả xe lại một dịp cười nghiêng ngửa . Tâm Như cũng phải cười theo . Có lẽ cô đã trách oan Ân Tuấn . Anh ta thật sự không biết hôn . Nhưng con người ta đâu ra đấy , có ai lần đầu hôn chẳng vụng về , sao chẳng có người nào ngớ ngẩn buồn cười như anh vậy ?
-Tôi còn dạy Ân Tuấn một điều quan trọng . Tân thì thầm
- Trước khi hôn phải mời bạn gái Chewing gum nữa .
-Cái thằng ... Chí Bằng rờ nhẹ đầu Tân
- Ác cũng vừa thôi . Làm như thế chẳng khác nào chê miệng em hôi quá . Ân Tuấn nghe lời mày , thế nào cũng bị người đẹp giận cho .
-Ai mà biết ? Tân gãi đầu ngớ ngẩn , cũng đúng lúc chiếc xe dừng lại .
Đã về đến nhà rồi ư ? Tâm Như ngỡ ngàng nhận ra cổng nhà quen thuộc . Mẹ và Bảo Ngọc nghe tiếng hối hả bước ra . Mừng quá ! Tâm Như ào luôn xuống đất khi cánh cửa chưa mở trọn .
-Mẹ !
-Ôi, trời ơi !
Bất ngờ bị chụp bởi hơn bốn mươi lăm ký từ trên cao đổ xuống , bà Minh chới với té ngửa ra sau , hét lớn . Vốn bị liệu, bà nói luôn một tràng ngọng nghịu . Rồi nhận ra vật làm mình hết hồn vía là đứa con gái yêu đã bỏ đi hơn một năm trời . Bà mừng quá , ôm chặt nó oà lên khóc :
-Con của tôi đây mà .
-Mẹ ơi! Nhận ra mẹ già và ốm đi nhiều, Tâm Như ôm lấy vai bà hối hận
- Con đã làm cho mẹ phải lo lắng nhiều . Con xin lỗi mẹ . Một lát con vào, mẹ muốn đánh , muốn mắng bao nhiêu , con cũng chịu .
-Làm sao mẹ có thể đánh con được chứ ? Bà Minh lắc đầu
- Kỳ này con về , mẹ nhất định sẽ nhốt kỹ , không cho đi đâu nữa.
-Kể cả việc chị ấy đi lấy chồng hả mẹ ? Xúc động trước cảnh trùng phùng , Bảo Ngọc bây giờ mới nhí nhảnh chen vào .
-Ừ
- Bà Minh gật đầu
- Không gã nữa .
Bảo Ngọc không tha :
-Mẹ không sợ ế , làm mắm nữa sao ?
-Cái con này .. Bà Minh trợn mắt .
-Chị mới về đã đem mấy chuyện này ra nói , không sợ nó buồn bỏ đi nữa sao ?
Rồi bà quay sang Tâm Như trìu mến :
-Con đừng lo , mẹ nghĩ ra rồi . Ở vậy , thì mẹ nuôi , mẹ không ép con đâu , đừng sợ :
-Bác nói sai rồi
- Giọng một người chợt xen cắt ngang câu chuyện của ba mẹ con
- Chị Tâm Như bây giờ không sợ ế nữa đâu . Cả bác sĩ Chí Bằng muốn yêu còn chưa được .
-Hả ! Bây giờ mới chợt nhớ ra , sau lưng mình hãy còn một đoàn người nữa , Tâm Như bẽn lẽn đứng lên
- Xin lỗi vì đã bỏ quên mọi người . Cũng tại vì tôi mừng quá .
-Không sao
- không sao
- Giáo sư Hồng Hải khoát tay cười vui vẻ
- Cứ tự nhiên , đừng khách sáo .
-Dạ
- Gạt tay lau nước mắt , Tâm Như nhí nhảnh dắt mẹ ra trước đám đông giới thiệu lần lượt từng người một .
-A! Trời ơi!
- Đến lượt Ân Tuấn , cô còn chưa kịp nói gì đã nghe mẹ kêu lên mừng rỡ
- Cậu này , con không phải giới thiệu đâu . Cậu ta là bác sĩ Ân Tuấn , người vừa phẫu thuật thành công ca mổ vĩ đại đây mà . Mẹ nhìn ra ngay . So với trên báo , cậu ta đẹp và trẻ hơn nhiều . Tâm Như ! Con làm sao quen được cậu ta vậy? Trời ơi ! Vinh hạnh . Vinh hạnh quá .
-Da... Ân Tuấn nghe xấu hổ
- Bác đừng ca ngợi quá . Cháu cũng bình thường như mọi người thôi .
-Sao mà bình thường được ?
- Bà không đồng ý
- Phải gọi là thiên tài mới đúng . Mà cậu Tuấn nè ! Cậu có vợ con gì chưa? Thấy con Út nhà tôi thế nào ? Vừa ý thì tôi gã nó cho cậu đấy .
-Dạ .. Ân Tuấn lúng túng không biết trả lời ra sao .
Bảo Ngọc kéo tay áo mẹ , thẹn thùng :
-Mẹ lại vậy nữa rồi . Không khéo lần này lại đến phiên con bỏ nhà đi đấy .
-Ừ . Không chịu thì thôi , làm gì dữ vậy ? Cười vui , bà đon đã cùng hết mọi người
- Đi đường xa chắc mọi người đã đói cả rồi . Vào nhà đi thôi .. Bảo Ngọc! Mau vào dọn bữa đi con .
-Dạ
- Bảo Ngọc chạy đi ngay .
Bà nói như thể thanh minh :
-Mãi sáng nay mới nhận được thư , biết con Như dẫn bạn bè mà không kịp chuẩn bị gì , chỉ kịp làm bốn con gà , hai con vịt . Ăn uống đơn xơ , xin quý vị đừng trách .
-Dạ , không trách . Không trách đâu ạ . Tân láu táu
- Như vậy là quý hoá lắm rồi . Để cháu ra sau dọn phụ bác .
-Ấy ! Để đó bác - Bà đưa tay cản lại .
Nhưng Tân cứ chạy đi .
-Không sau đâu . Cứ để cháu dọn phụ cho lẹ . Đói lắm rồi ạ.
Nói rồi , Tân nhanh chân vọt luôn ra bếp . Bà Minh nhìn theo , cười vui :
-Cái cậu .. sao mà mau mắn lạ . Thôi, mọi người vào đi chứ.
Chưa đầy năm phút , bàn tiệc đã dọn xong . Nói là chỉ có bốn gà , hai vịt , nhưng với bàn tay khéo kéo của mình , bà Minh chế biến chúng thành một bữa tiệc khá linh đình . Gà thì có gà rô ti , gà nấu mắm , gà áp chảo . Lại còn miếng vịt nấu măng , gỏi vịt và nhiều nhiều món nữa .
-Chà! Mới trông đủ hấp dẫn rồi đây . Giáo sư Hồng Hải chép môi .
Đang cơn đói nên mọi người chẳng đợi mời đến hai lần , đã bưng chén đưa lên ăn một cách thật tình . Nhất là Ân Tuấn , anh cứ ăn như thể trong đời chưa được ăn bao giờ vậy . Món gà rô ti nay sao ngon quá . Bà Minh lại nể tài bác sĩ , ưu tiên cho một cái đùi to nữa . Cắn vào một cái ngập cả răng. Quả gà ta , thịt ngon ngọt , chắc khoẻ , khác hẳn thứ gà công nghiệp thường ngày vốn được ăn .
-Cậu này trông giỏi quá
- Thấy Tân cứ lăng xăng hết chạy rồi đến múc, bà Minh gật đầu khen
- Chắc đang theo đuổi con Như nên làm lấy lòng tôi , có phải không ? Cậu tuy tuổi tác trông có trẻ hơn con Như , nhưng không sao . Bù lại cậu có vẻ nhanh nhảu hoạt bát lắm. Hôm nào dẫn cha mẹ sang đây nói một lời , tôi nhất định sẽ gả con Như cho , không đòi hỏi khó khăn gì đâu .
-Hả ?
Đôi mắt Tân mở lớn tròn , chưa kịp lên tiếng thanh minh đã nghe giọng Ân Tuấn vang lên hấp tấp :
-Bác không gã Tâm Như cho Tân được đâu .
-Vì sao thế ? Bà Minh chau mày , tỏ vẻ chẳng bằng lòng
- Cậu bảo con Như không xứng à ?
-Không phải
- Ân Tuấn lắc đầu , ngụm thịt gà vẫn còn trong miệng .
-Vậy thì sao ? Bà dằn mạnh đôi đũa xuống bàn nghe cái cộp .
Ân Tuấn quýnh lên , sợ hãi nói nhanh , miếng thịt gà văng cả ra ngoài :
-Dạ , vì Tâm Như là của con ....
-Hả ?
Có lẽ tiếng sét nổ giữa thinh không cũng chẳng làm mọi người ngạc nhiên hơn thế .
Những con mắt mở tròn , những chiếc miệng há to . Cô người yêu của Ân Tuấn mà Tân kể lúc nãy là Tâm Như ư ? Ôi ! Lẽ nào .. Không hẹn mà tất cả bỗng quay sang nhìn Tâm Như rồi bật lên cười lớn .
Biết họ cười mình vì chuyện gì , Tâm Như thẹn quá , hai má đỏ bừng lên . Hai bàn tay ôm lấy mặt , cô vùng chạy vù đi . Tiếng cười vẫn vang lên , càng lúc càng trở nên giòn giã .
Có chuyện gì thế ? Mình đã nói bậy rồi chăng ? Không hiểu được sự tình , Ân Tuấn quay nhìn quanh ngơ ngác . Chuyện anh yêu Tâm Như có gì kinh thiên động địa mà mọi người có thái độ kỳ quái thế ? Cả bà Minh , mẹ của Tâm Như cũng như lộ vẻ kinh hoàng . Hai tay ôm ngực , bà như đã không còn thở nữa . Bảo hại Bảo Ngọc đứng bên dùng tay vuốt mãi ngực bà ....
*****
Đợi Chí Bằng và Tân ngủ sau rồi , Ân Tuấn mới dám nhẹ nhàng chống tay ngồi dậy . Đêm khuya cảnh vật yên tĩnh quá , chỉ cần một tiếng động nhỏ cũng dễ dàng bị phát hiện ra . Vậy mà bộ ván cứ chong chêng , mấy lần kêu lên kẽo kẹt làm tim Ân Tuấn muốn bắn vọt ra ngoài .
Không dám lần tìm đôi dép , anh lần dò sang phía chiếc giường Tâm Như đang ngủ . Trời tối lắm , nhưng Ân Tuấn vẫn biết chắc Tâm Như ngủ giường nào . Hồi đêm , trước khi lên giường , anh đã để ý kỹ Tâm Như ngủ ở chiếc giường cuối nhà kia . Cô nằm giữa mẹ và em Bảo Ngọc .
Làm thế này giống ăn trộm quá . Thật chẳng quang minh , chính đại chút nào . Ân Tuấn biết , nhưng anh chẳng còn cách nào hơn . Từ khi về nhà đến giờ , anh chưa có dịp nói chuyện riêng cùng Tâm Như lần nào cả . Mà theo lịch trình , sáng nay bốn giờ , anh và đoàn người phải về lại thành phố rồi . Ân Tuấn không yên tâm khi chưa nói chuyện với Tâm Như. Sau câu thú nhận của anh , Tâm Như như càng giận nhiều hơn . Cứ trốn riết ở sau , tránh mặt anh . Lúc nào cũng đưa mẹ và em Bảo Ngọc ra làm bình phong, khiến anh chẳng tài nào gặp riêng cho được .
Đã đến sát bên chiếc giường, tim Ân Tuấn bỗng dưng đập mạnh. Sao bỗng dưng anh sợ quá , tay chân lạnh ngắt nhớp nháp mồ hôi . Bao chí dũng trong người bay biến . Anh bỗng muốn quay lưng bỏ cuộc .
Nhưng như vậy mình sẽ mất Tâm Như . Ân Tuấn quay người trở lại . Hít một hơi sâu trấn an mình , anh thầm nhủ : Chêt thì chết . Đêm nay , anh nhất định phải nói rõ với Tâm Như. Phải làm sao cho cô hết giận .
Nghĩ rồi gom hết can đảm vào lòng . Ân Tuấn khe khẽ vạch chiếc mùng lên . Không dám lên tiếng gọi ,e làm kinh động đến bà Minh và Bảo Ngọc . Anh nắm tay Tâm Như lay nhè nhẹ . Không thì đời anh như dứt .
May mắn thay , lời cầu nguyện của anh được trời cao nghe thấy nên , sau cái trở mình , Tâm Như chỉ mở mắt ra nhìn anh ma không la hét gì cả . Gật đầu ra hiệu cho cô hãy theo mình , Ân Tuấn buông mùng bước nhanh ra cửa . Cái chốt song cửa này nặng quá . May mà nó không làm ai bị giật mình .
Sao Tâm Như lâu ra thế nhỉ ? Bước vòng quay cây nguyết quế một hồi , Ân Tuấn thầm lo . Có khi nào Tâm Như chỉ mở mắt rồi ngủ lại không ? Ồ ! Hú vía , Tâm Như đã bước ra rồi . Thì ra cô còn bận đi rửa mặt , chải đầu .
-Tâm Như ! Ân Tuấn cất giọng thì thầm
- Chuyện tôi nói hồi chiều , cô có chịu không ? Sao mặt cứ lầm lì vậy ? Bộ giận tôi lắm hả ?
-Ừ , giận .
- Tâm Như ngoảng mặt đi
- Người gì vô duyên quá . Chuyện vậy cũng đi kể cho Tân nghe .
-Kể nó nghe chuyện gì ? Nói rồi như chợt nhớ , Ân Tuấn giật mình - Bộ nó .....
-Còn phải nói . Tâm Như tránh không nhìn Ân Tuấn
- Anh thừa biết rồi còn hỏi . Báo hại người ta hồi chiều...
-Vậy ra, hồi chiều người ta cười chuyện đó sao ? Ân Tuấn như ngớ ngẩn .
Tâm Như bứt mạnh một cành dạ lý hương:
-Còn chuyện gì nữa chứ ? Đồ vô duyên, đáng ghét ! Nói rồi thẹn quá , Tâm Như vung tay đánh mạnh vào người Ân Tuấn .
Anh chụp lấy tay cô, bồi hồi :
-Ừ . Tôi đúng là ngu ngốc quá , bị giận cũng đáng đời . Thôi , xin lỗi nhé . Bây giờ thì Tâm Như tin tôi ngốc rồi chưa ? Tôi thật sự chẳng biết hôn ra sao cả .
Nói rồi anh bật lên tự cười một mình . Gió đêm vi vu thổi, Tâm Như chợt rung mình . Ân Tuấn nhẹ kéo cô vào sát người mình .Cả hai đứng thật lâu trong yên lặng nghe trái tim bồi hồi . Giây lát , Ân Tuấn hỏi :
-Tâm Như ! Em bằng lòng làm vợ anh nhé ?
Tâm Như ngước mặt lên , đôi mắt cô long lanh sáng như một ánh sao trời :
-Em thấy mình chẳng đáng đâu . Anh đẹp trai , giàu có lại tài hoa nữa . Trong lúc em xấu xí dường này .
-Ừ ! Ân Tuấn cà cằm vào mái tóc cô
- Nhìn kỹ thì em xấu thật Tâm Như à.
-Hả ? Tâm Như như giận dỗi vùng ra khỏi người Ân Tuấn .
Anh siết chặt vong tay hơn chút nữa .
-Anh nói thật đó . Không đùa hay chọc làm em nổi giận đâu . Em đúng là cô gái không nhan sắc , nhưng đã làm trái tim đá của anh phải run lên bằng lòng nhân hậu , bằng tâm hồn trong sáng dịu dàng và khả ái của mình .
-Anh đừng có nịnh
- Tâm Như quay lại đối diện cùng anh
- Em sẽ không chấp nhận đâu .
-Anh biết là em sẽ chấp nhận sau khi được anh hôn
- Ân Tuấn nói có vẻ tự tin .
-Thật sao ?
- Tâm Như hơi ngửa đầu lên chờ đợi .
Hạnh phúc đến bên cô thật tuyệt vời . Được làm vợ Ân Tuấn , cô còn mơ gì hơn nữa ? Ân Tuấn ơi ! Anh có biết , phút giây này , em yêu anh nhất trên đời . Hãy hôn em đi cho đôi tim hoà một , cho không gian tan biến . Thế giới này chỉ tồn tại đôi ta .
-Khoan đã ! Phút giây lãng mạn chợt bị cắt ngang bởi một giọng thì thầm
- Chờ anh một chút . Em ăn cái này đi
Một thẻ Chewing gum được chìa ra trước mắt . Đúng theo bài bản ! Tâm Như nghe tức run người . Vừa giận, vừa buồn cười, cô vung tay ném mạnh hai thẻ Chewing gum xuống đất .
-Em sao thế ? Lại giận à ? Giọng Ân Tuấn âu lo .
Tâm Như lắc đầu :
-Không . Anh lại bị tên Tân chết tiệt đó gạt rồi . Không cần phải dùng thứ ấy đâu .
-Vậy à ? Ân Tuấn đưa tay gãi tóc , ngẩn ngơ .
-Lại vậy và , vậy à nữa . Như không còn nhịn nổi , Tâm Như vòng tay lên cổ anh ghì xuống . Hai đôi môi chạm vào nhau và .... Ân Tuấn bỗng cảm thấy mình trở nên điêu luyện hơn bao giờ hết . Thì ra nụ hôn không cần ai phải dạy . Tự nó, nó sẽ đến khi tình yêu thật sự chín muồi . Nó là phần thưởng cho những trái tim đã thật sự cùng nhau hòa hợp .
-Tôi đố mọi người . Lần này , họ có còn để va răng vào nhau lộp cộp nữa không ? Nấp sau cánh cửa , Tân cất giọng tò mò.
-Ai mà biết được ?
- Y Loan kéo dài giọng của mình
- Muốn biết thì tìm Tâm Như hay Ân Tuấn kia mà hỏi .
Tân sẽ không dám hỏi đâu , mà dù cho cậu ta có hỏi Ân Tuấn và Tâm Như cũng sẽ không bao giờ nói . Nhưng.... Chí Bằng có thể mạnh dạn nói với mọi người rằng : Trong nụ hôn này không có răng va vào nhau nữa . Nó chỉ có tình yêu , có hương hoa và muôn ngàn điều tốt đẹp . Tự nhiên, anh thấy bàn tay mình nhẹ nắm lấy tay Y Loan .
Đằng xa , ánh dương hồng dần xuất hiện . Một ngày mai tươi sáng đang chờ đón .
Hết