Chương 2
Tác giả: Hạ Thu
In bật giữa nền trời buổi hoàng hôn, hình bóng Quân Sơn chẳng khác nào pho tượng đá uy nghi, trơ gan cùng tuế nguyệt. Đôi mắt dõi về phía xa vời, chàng hít hơi để vận công khí. Từng bắp thịt săn chắc nổi lên cuồn cuộn. Bên vực thẳm cheo leo thế đứng của chàng trông thật oai hùng đáng sợ.
Phải, đáng sợ vì chỉ cần sơ ý nhỏ thôi là chàng sẽ bị rơi xuống đáy vực sâu thăm thẳm, làm mồi cho lũ diều hâu đêm ngày luôn bay lượn thăm chừng. Nhưng dường như mỏm đá quen thuộc với chàng nhiều lắm! Vì đã hơn một giờ rồi mà chàng vẫn đứng trơ trơ không động đậy. Hai tay đưa ra trước, hướng về phía mặt trời sắp lặn. Quân Sơn như muốn ôm lấy quả cầu lửa khổng lồ vào đôi tay vạm vỡ.
Giữa cái im lặng mênh mông xa vời đó, chợt vang lên tiếng chân ai dẫm lên lá cây lắc rắc. Bụi rậm khẽ lung lay rồi một nữ sơn cước chừng mười lăm, mười sáu tuổi đẹp như một nàng tiên hiện ra rực rỡ trong bộ xiêm y dân tộc Mèo sắc màu sặc sỡ.
Khẽ đặt chiếc gùi trên lưng xuống đất, nàng bụm miệng cười khúc khích, rồi đến ngồi bên một tảng đá đối diện ngầm nhìn Quân Sơn với đôi mắt tròn to đầy vẻ kính yêu, mến phục. Bàn tay nàng bứt bứt những cọng cỏ dưới chân, làm cho chiếc vòng nơi cườm tay phát ra những âm thanh réo rắt thật vui tai.
Nhưng Quân Sơn vẫn mãi để tâm vào bài tập, cô gái phụng phịu chẳng hài lòng. Nàng nhặt một hòn đá nhỏ dưới chân, búng tay bắn vèo chạm nhẹ vào bắp tay rắn chắn của chàng. Quân Sơn giựt mình chớp mắt, rồi hất người lộn về phía sau hai vòng, kêu lên mừng rỡ:
− Tiểu Lan! Em làm anh hết cả hồn, cứ ngỡ mình bị con ma rừng nào trêu chọc chứ!
Nàng dậm dậm đôi chân, cất tiếng trong như sương sớm:
− Chớ còn gì nữa, bộ anh hổng phải bị con ma nhà C.Ho bắt mất rồi sao mà còn hỏi:
Quân Sơn cười xòa, chàng ngồi xuống cạnh bên nàng kéo cái gùi về phía mình vui vẻ nói:
− Để xem hôm nay Tiểu Lan hái được những cây thuốc gì nào?
− Hổng cho anh xem! Nàng mạnh tay giành cái gùi ra khỏi tay chàng, Quân Sơn không nhịn, chàng trì kéo lại về phía mình:
− Tiểu Lan, em làm gì lạ vậy?
Nàng phụng phịu đáp:
− Ai bảo anh hôm qua hứa đưa em đi hái hoa sim tím, rồi anh bảo em chờ hoài cho tới tối.
Quân Sơn đấu dịu:
− À, cho anh xin lổi! Hôm qua anh bận đưa sư phụ xuống núi thăm bệnh cho một người mà!
Tiểu Lan lắc đầu:
− Hổng có tin đâu! Hôm anh xuống dưới nhà C.Ho để cho con ma đó bắt hồn bắt vía!
Quân Sơn đưa tay lên cao kêu khổ:
− Giàng ơi! Oan ức cho con! Tiểu Lan! Xin thề là anh không bao giờ xuống nhà C.Ho cả!
Nàng giằng mạnh tay hơn:
− Hổng tin, hổng tin, trăm lần hổng tin.
Quân Sơn giận dỗi buông tay:
− Không tin thì thôi!
− Ui da…
Tiểu Lan bị mất đà té nằm dài trên mặt đất kêu lên đau đớn. Quân Sơn hốt hoảng chạy đến đỡ nàng ngồi dậy.
− Tiểu Lan, em có sao không?
− Kệ tui! - Tiểu Lan tấm tức khóc, hai bàn tay nhỏ xíu của nàng đánh mạnh lên bắp tay cuồn cuộn của chàng- Anh nhớ đi, anh xô tui té, lát về tui méc ba tui cho mà coi!
Quân lau nước mắt cho nàng một cách vụng về:
− Tiểu Lan, anh xin lỗi em!
− Hông, anh đi đi…
Nàng co chân đạp mạnh làm chàng té ngữa ra phía sau, lồm cồm ngồi dậy, chàng tức giận nói:
− Tiểu Lan, em thật là quá quắt!
Tiểu Lan không trả lời, nhào vô đánh đá chàng tới tấp. Nàng ra đòn thật chuẩn làm chàng phải lúng túng khi chống đỡ vì Quân Sơn biết sức mình , e lại làm nàng đau đớn.
− Tiểu Lan! Quân Sơn! Chim về núi đã lâu mà hai con còn ở đây làm gì đó?
Một giọng nói trầm trầm cất lên, làm cả hai rời khỏi nhau một cách e dè, ngượng nghịu. Tiểu Lan nhào vào lòng cha nũng nịu:
− Cha anh Sơn đánh con đó cha!
Thấy sư phụ đưa mắt nhìn mình như dò hỏi, Sơn vội sụp quì chắp tay cung kính:
− Dạ thưa sư phụ, Tiểu Lan không tin rằng hôm qua con và sư phụ xuống mường Lim xem bịnh.
Chợt hiểu ra chuyện trẻ con, Lâm Thành đưa tay vuốt râu cười vang:
− Tiểu Lan bướng bỉnh hất mặt về phía Quân Sơn:
− Nhưng ai biểu anh Sơn bắt con chờ chi? Hẹn người ta đi hái hoa rồi…
Quân Sơn tức quá, rướn cổ lên toan cãi nhưng vì sư phụ đứng đó nên đành im, nuốt cái giận vào lòng, Lâm Thành chợt khoát tay bảo hai trẻ:
− Thôi tối rồi, hai con mau theo ta về sơn động đi thôi!
Quân Sơn cúi đầu vâng lệnh, toan đỡ cái gùi lên lưng mang hộ cho nàng nhưng Tiểu Lan đã nguýt chàng một cái thật dài rồi giằng lấy cái gùi không cho chàng đụng tới.
Quân Sơn không biết nói sao, chỉ khẽ lén quay mặt ra sau nén cười thầm chê nàng là con nít!
Tiếng côn trùng rả rích giữa đêm khuya thường tạo cho con người ta một cảm giác mênh mông, bâng khuâng khó tả vừa như nỗi nhớ nhung ray trong lòng, vừa như nỗi buồn cô đơn cần có người chia sẽ.
Quân Sơn chợt trở thức giấc giữa đêm khuya. Chàng nằm yên nghe tiếng côn trùng rỉ rả, thầm ngạc nhiên về thái độ của sư phụ ban chiều. Người bỗng dưng trở nên trầm lặng đăm chiêu. Suốt mười mấy năm dài sống cạnh sư phụ giữa rừng núi âm u, chưa bao giờ chàng thấy sư phụ ra vào bồn chồn như vậy. Dường như người đang chờ đợi một việc gì nguy hiểm sắp xảy ra.
Nhưng lòng Quân Sơn nặng trĩu tò mò pha lẫn niềm nghi hoặc. Với võ nghệ cao cường bậc ấy, còn ai là đối thủ xứng tay làm cho người phải âu lo chờ đợi chứ? Chàng đã từng tận mắt chứng kiến sư phụ của mình tay không hạ ba chúa sơn lâm. Đó là chưa kể tới tài dùng ngãi của người. Trong tay áo rộng của ông bao giờ cũng chứa sẵn những loài lá cây cực độc, được tinh chế một cách tinh vi. Kẻ nào vô tình hít phải nếu không có thuốc giải của ông thì sẽ vô phương sống sót.
Vậy thì việc ông phải sợ lo, nghi ngại? Hơn nữa từ xưa tới nay ông vốn ăn ở nhân từ độ lượng. Có bao giờ gây thù chuốc oán với ai đâu, mà sợ lo bị người ta ám toán?
Quân Sơn đưa mắt nhìn sang phiến đá, nơi ngủ của thầy, chàng chợt rùng mình lo sợ. Phiến đá trống không! Thầy đi đâu? Có lẽ thầy đã thức suốt đêm qua nên ngọn hồng lạp còn cháy sáng. Chàng lặng lẽ chống tay ngồi dậy, lên theo ánh trăng vàng bàng bạc, Quân Sơn tìm đến bên bờ suối vắng, nơi mà sư phụ chàng thường ngồi để vận công đề khí.
Quả chàng đoán không sai! Trên phiến đá tròn, Lâm Thành đang ngồi theo thế hoa sơn, nhắm nghiền mắt tập Yoza. Quân Sơn rón rén bước đến sau lưng thầy, khẽ cất tiếng kêu:
− Sư phụ!
Gọi người giữa cơn tỉnh táo thế này, Quân Sơn biết mình phạm thượng, nhưng chàng không thể ngồi yên với nỗi nghi vấn trong lòng, và trái với thường khi lần này Lâm Thành dễ dàng dứt mình ra khỏi trạng thái vô hồn:
− Quân Sơn, con đến đây làm gì? - Giọng thầy không có vẻ gì là giận cả- Sao con không ngủ đi?
Quân Sơn ngồi xuống tảng đá thấp dưới chân thầy:
− Con đoán, hôm nay sư phụ gặp điều gì khó nghĩ. Nếu có thể xin sư phụ cho con cùng chia sẻ.
Lâm Thành lia tia mắt nhìn xuống Quân Sơn và chợt nói:
− Quân Sơn, con hãy đứng dậy cho thầy xem nào!
Quân Sơn chẳng dám cãi lời vội đứng dậy ngay. Dưới ánh trăng vàng vọt, trước mắt Lâm Thành hiện lên một thân thể cường tráng đẹp vô ngần, những bắp thịt săn to cuồn cuộn. Ôi! Trái tim ông thắt lại nghẹn ngào, như không tin vào mắt mình. Đứa bé ốm yếu năm nào giờ đã lớn lên, đĩnh đạc. Quả là trờikhông phụ lòng người.
− Quân Sơn! Có phải năm nay con hai mươi tuổi rồi phải không?
− Dạ! - Quân Sơn ngồi xuống bên thầy ngạc nhiên hỏi- Sao bỗng dưng thầy lại hỏi con như vậy?
Lâm Thành đưa tay vuốt mái tóc dài loăn xoăn trên đầu Quân Sơn:
− Như vậy con đã trở thành một thanh niên rồi sao? Ôi thời gian! Mới đó mà đã mười tám năm rồi.
Quân Sơn nắm tay thầy lạ lẫm:
− Sư phụ, người định nói gì con không hiểu?
Ông đặt tay xuống chiếc nanh heo rừng chàng đeo trên cổ.
− Quân Sơn, suốt hai mươi năm dài có bao giờ con nghĩ đến câu hỏi: Cha mẹ của con là ai? Sống chết nơi nào không?
Cha mẹ, Quân Sơn chớp đôi mắt sáng lạ lùng tự hỏi: Ừ nhỉ? Tại sao suốt hai mươi năm dài chưa lần nào chàng cất tiếng hỏi thầy về tông tích của mình? Chàng là con ai? Ở đâu? Sao lại sống biệt lập với thầy trong khu rừng vắng? Ít tiếp xúc với loài người? Chàng thật là một đứa con bất hiếu, không biết nhớ về nguồn cội, hay trong thời gian dài chàng chỉ là đứa trẻ quên rằng nếu muốn được sanh ra là phải có người mang nặng đẻ đau? Chàng kêu lên ngơ ngác:
− Cha mẹ con là ai? Sao mãi đến bây giờ sư phụ mới nhắc con điều đó?
Lâm Thành cười buồn bã:
− Vì nhắc đến điều đó không có lợi cho con! Ta những mong thời gian xóa nhòa đi tất cả, nhưng than ôi… Trời chẳng chiều người…
− Sư phụ… Quân Sơn lo lắng- Chuyện như thế nào con chẳng hiểu gì hết vậy?
Lâm Thành vẫn nhìn mãi về góc trời xa:
− Lẽ ra không bao giờ ta kể lại cho con nghe điều đó! Nhưng nó đã buộc ta khơi lại vết thương của năm xưa.
− Nó là ai?- Quân Sơn lay người sư phụ.
− Thầy nói nhanh đi đừng úp mở nữa!
Lâm Thành không đáp, từ từ lấy ra một cành hoa sim lặng lẽ trao cho đệ tử, Quân Sơn đỡ lấy cành hoa chợt kêu lên kinh hãi…
− Trời, nữa cành sim đẫm đầy máu đỏ. Sư phụ! Nó là ai? Là cái gì?
Lâm Thành rũ tay mệt mỏi, cất giọng run run.:
− Nó là dấu hiệu của tử thần. Là vật buộc ta phải trốn chui trốn nhủi giữa rừng sâu mười tám năm dài!
− Chuyện như thế nào? Quân Sơn kêu lên nôn nóng. Sự phụ kể lại cho con nghe đi!
Ông đưa tay lên vuốt râu chậm rãi nói:
− Được, ta sẽ kể. Mười tám năm về trước.
− Một buổi chiều hoàng hôn lạn tắt, lũ chim rừng tìm về tổ đã lâu. Lâm Thành lúc đó hãy còn là một thanh niên vạm vỡ, vai mang cung tên, trên người chỉ đóng duy nhất một cái khố bước lang thang trên cây cỏ!
Là một đứa bé mồ côi, chàng lớn lên bằng sự thương yêu đùm bọc của buôn làng. Vốn thông minh, khỏe mạnh nên Lâm Thành được các già làng thương yêu truyền thụ các thế võ bí truyền. Trong cuộc lễ hội chàng luôn là người đem chiến công rực rỡ về và trong mắt các nàng sơn nữ chàng luôn là thần tượng uy nghi.
Đang bước đi vội vã, chàng chợt dừng chân nghiêng tai nghe ngóng. Dường như trong gió vừa thoáng lời ai rên rỉ xen lẫn những tiếng rú hãi hùng đau đớn. Vốn thích can thiệp vào những chuyện bất bình, thường ra tay giúp kẻ thế cô lực yếu. Nên chẳng chút đắn đo, Lâm Thành phóng nhanh về phía phát ra tiếng khóc.
Không để xảy ra tiếng động, như một chú mèo đi đêm, Lâm Thành nằm yên sau một thân cây, rón rén vạch lá nhìn ra. Chợt chàng giựt mình đánh thót.
Trên bãi đất trống giữa vòng vây của bọn người hung bạo, một thanh niên người Kinh ốm yếu, mặt mày tay chân thâm tím, áo quần rách tả tơi loang đầy máu đổ, đang bị trói nghiến vào một góc cây. Gần đó, một thiếu nữ tuổi tạc chừng mười tám, đôi mươi dung nhan cực kỳ xinh đẹp đang oằn oại khóc than trong vòng kềm tỏa của hai tên mặt mày hung ác.
− Phi Nam nghe đây!…Một gã người Kinh bận âu phục, trông có vẻ bảnh bao lịch sự dùng chân đá vào mặt người thanh niên quát hỏi- Một lần nữa mày có chịu nói hay không? Vật đó ở đâu?
Phi Nam búng ra một bụm máu đỏ tươi, vẻ đau đớn hằn sâu trên nét mặt, nhưng ánh mắt vẫn sáng rực tia nhìn kiêu hãnh:
− Tao không nói.
− Cứng đầu khốn nạn! Những cú đấm cú đá lại rơi xuống người Phi Nam như mưa lũ, cô gái xót xa vùng vẫy hét lớn:
− Không dừng tay lại lũ súc sinh, để ta nói…
− Gã đầu đàn quay mặt sang nhìn người con gái hất hàm hỏi:
− Nói đi, vật ấy ở đâu?
Cô gái cắn môi nghẹn ngào:
− Vật ấy ở…
− Không.. Phi Nam hét to cắt ngang lời nàng.
− Hải Yến! Nàng không được quyền tiết lộ bằng không ta sẽ tự vận chết ngay!
− Không!- Nàng cố vùng vẫy trong đôi tay cứng như kềm sắt- Không anh Nam, anh không được chết, em yêu anh!
− Hừ, gã cầm đầu nghiến răng: yêu, được rồi Phi Nam, ta cho ngươi cứ cứng đầu. Trong tay hắn bỗng xuất hiện một con dao găm nhọn lễu, quay sang nhìn người con gái hắn thét to - Hải Yến! Nếu nàng không nói ta sẽ mổ bụng hắn ra cho nàng xem lòng dạ hắn.
Nói xong hắn vung mạnh tay dao toan cắm phập xuống bụng Phi Nam. Hải Yến hét to sợ hãi:
− Không, để tôi nói… Vật đó hiện thời đang ở…
Vút…
Từ trên cành cây cao, Lâm Thành buông mạnh cánh cung, một mũi tên bay xuống cắm phập vào bắp tay tên người Kinh hung ác. Hắn quay lại thét to:
− ai?
Cùng lúc hắn đâm phập ngọn dao vào người Phi Nam.
Lâm Thành vội buông người rơi nhanh xuống đất, tung chân đá mạnh con dao…Nhưng chậm mất rồi! Lưỡi dao đã đến được nơi cần phải đến. Lòng căm giận sôi lên sùng sục chàng quăng cung rút cây rựa ở bên hông vung lên quyết diệt loài hung ác.
Bịch …Bịch…
Những thân hình lăn lông lốc, Lâm Thành vừa vung rực vừa hú lên từng hơi trong rừng vắng. Biết khó lòng chống cự với đội quân rừng tinh nhuệ cung nỏ sắp đến đây cứu viện theo tiếng hú cấp cứu của chàng trai rừng núi. Gã thanh niên bận âu phục ôm cánh tay trúng tên đau nhức, quát bảo thuộc hạ:
− Rút!
Ngay lập tức bọn chúng biến đi khỏi rừng cây như có phép tàng hình, mang theo cả cô gái có tên Hải Yến. Lâm Thành không đuổi theo, chạy đến bên cạnh Phi Nam đỡ chàng ngồi dậy…
− Ông ơi…Tỉnh dậy đi ông!
Lưỡi dao được rút ra, Phi Nam mở mắt nhìn Lâm Thành như muốn nói lời trăng trối. Hơi thở đứt quãng chậm dần. Đôi mắt mở to ấm ức, Lâm Thành lay người Phi Nam gằn từng tiếng:
− Tôi sẽ trả thù cho ông… Ông nói đi, bọn chúng là ai?
Phi Nam rước người lên , bờ môi mấp máy, Lâm Thành phải cúi đầu xuống sát miệng chàng.
− Bọn cướp cái…
Lâm Thành nôn nóng:
− Bọn cướp cái gì?
Thật lâu vẫn không nghe Phi Nam trả lời, Lâm Thành nắm lấy vai chàng chợt kêu lên đau đớn:
− Giàng ơi! Ông ấy chết rồi…
Phải, Phi Nam đã trút hơi thở cuối cùng trên cánh tay của một người xa lạ. Gió chiều thổi mạnh như mang hộ người bạc số cả mối thù xuống diêm đài, Lâm Thành vội vã đưa tay lên vuốt mắt người bạn mới quen…
Nhưng dù cho Lâm Thành có thành tâm đến mấy, đôi mắt Phi Nam vẫn không nhắm lại. Nó vẫn mở trừng trừng như muốn nhắn nhủ điều gì với người còn sống ở dương gian.
Đặt thi thể người chết xuống đất, Lâm Thành quì gối chắp tay khẩn nguyện:
− Phi Nam! Linh hồn người có linh thiêng xin phò trợ cho tôi tìm ra tông tích bọn sát nhân để rửa thù cho anh và diệt trừ bọn ác gian cứu nạn muôn người.
Tia mắt của chàng tình cờ lia lên cây dao găm nằm lăn lóc trên mặt cỏ. Ngọn dao đã giết chết Phi Nam vẫn còn đẫm đầy máu đỏ. Bởi vì con dao trước mắt chàng không phải là một con dao ngắn bình thường mà là một con dao kỳ lạ! Chuôi nó làm bằng một cái nanh heo được chạm trổ một cách tinh vi. Đảo mắt nhìn quanh, chàng nắm lấy con dao đưa lên nhìn kỹ, không sai chạy vào đâu được! Giờ thì chàng đã biết tông tích của bọn cướp đó rồi. Chúng chính là băng cướp “Cái Nanh Heo” từng gây sóng gió khắp một vùng biên thùy rộng lớn. Băng cướp “Cái Nanh Heo” là nỗi khiếp sợ của muôn người với những tội ác đẫm đầy máu đỏ.
Lâm Thành biết mình đã vô tình gây thù chuốc oán với một băng cướp hùng mạnh, tham tàn. Rồi đây chắc chắn bọn chúng sẽ tìm chàng mà rửa hận.
Làm gió chiều nhẹ thổi, hơi tử khí hòa lẫn mùi máu tanh bay lên nồng nặc. Chàng nghe lạnh toát sống lưng khi tia mắt chợt nhìn thấy nữa cành sim nhuộm máu dưới chân. Dấu hiệu của bọn cướp hẹn ngày rửa hận! Cái Nanh Heo chưa bao giờ hù suông bất cứ một ai. Lâm Thành nhặt con dao bỏ nhanh vào tay áo, dùng rựa đào một cái huyệt sơ sài, chôn cất người bạc số, toan tìm đường bôn tẩu.
Nhưng vừa quay chân, chàng chợt nghe tiếng trẻ con khóc ré lên trong bụi rậm. Chàng rón rén lại gần, ngạc nhiên khi nhận ra giữa bụi cây rậm rạp, một đứa bé trai, mũn mĩm nằm trên một cai chăn lông dày êm ái. Có lẽ nó vừa mới thức dậy sau giấc ngủ say.
Chàng bước lại gần bế đứa bé lên. Nó vùng vẫy khóc thét trong vòng tay người lạ. Khắp người nó tỏa ra một mùi hương ngây ngất, quần áo đang mặc toàn bằng một thứ vải đắt tiền. Hẳn là con của một người giàu có. Lâm Thành chợt nghĩ khi nhìn thấy khắp cổ, khắp tay chân cậu bé đeo đầy những châu ngọc quí giá!
− Ôi, nín đi con, nín đi con…
Lâm Thành lắc tay ru đứa bé, lòng hoang mang tự hỏi không hiểu đứa bé này có dính líu đến bọn cướp cái nanh heo. Bàn tay chàng chạm lên một vật gì cồm cộm trên cổ cậu bé. Lâm Thành lật cái áo lên vội vã:
− Trời!
Chàng bật kêu lên thảng thốt khi chợt nhận ra cái vật cậu bé đang đeo là một cái nanh heo rừng nho nhỏ, được bọc trong lớp vàng dày đang tỏa một luồng ánh sáng xanh ma quái.
Một tia chớp chợt lóe lên. Phải chăng cái vật mà bọn cướp nóng lòng tìm kiếm là đây? Nhưng bọn chúng kiếm cái gì? Đứa bé hay cái nanh heo?
Lạ lùng trước thái độ của chàng, đứa bé không khóc nữa. Nó mở to đôi mắt nhìn chàng và Lâm Thành cũng vừa nhận ra đứa bé thật dễ thương. bàn tay của chàng lùa sâu vào lớp áo quần tìm kiếm, nhưng chàng không phát hiện được gì hơn ngoài chiếc yếm đào có thêu hình con chim nhỏ và hai chữ màu vàng “Hải Yến”!
Hải Yến! Đúng rồi, đứa bè này chính thật là con của Phi Nam và Hải Yến mà bọn chúng tìm giết đây mà! Không cần nghĩ ngợi gì thêm, Lâm Thành bế đứa bé nhắm hướng rừng sâu lao đi vội vã.
Từ đó, chàng sống tách biệt với mọi người, đợi chờ đứa bé lớn lên sẽ kể rõ mối cực thù, để nó làm vui lòng mọi người nơi chín suối. Nhưng… Lâm Thành chưa kịp kể thì bọn cướp Cái Nanh Heo đã dò ra tông tích của chàng và gởi thông điệp của tử thần tới viếng…
Nghe lời thầy kể, Quân Sơn cứ ngỡ mình đang nghe một câu chuyện cổ tích xa xưa, mà không dè mình đang là nhân vật chính. Bây giờ chàng đã hiểu vì sao sư phụ mình chọn lối sống biệt lập một mình giữa rừng sâu núi thẳm. Chàng còn nhớ, lúc mình còn nhỏ có những đêm mưa giông tầm tã, cõng Tiểu Lan trên lưng thầy dắt chàng lầm lũi ra đi như lẩn trốn một tai nạn tày trời.
− Quân Sơn.
Lâm Thành chợt cất tiếng trầm ngâm:
− Sự thật đời con ta đã nói rồi, những gì có thể truyền dạy cho con ta cũng đã truyền dạy hết rồi, ân oán tùy nơi con định đoạt.
Quân Sơn lẩm bẩm một cách lạ lùng:
− Tôi là người Kinh! Mẹ cha tôi thuộc về lớp người vừa văn minh, vừa lọc lừa gian trá kia sao?
Lâm Thành mỉm cười, đặt tay xuống người học trò mà ông thương mến:
− Ngày trước con vẫn ngạc nhiên vì sao ta dạy con học thứ ngôn ngữ của loài người văn minh xa lạ đó. Quân Sơn, có lẽ nợ duyên của ngươi với ta đã hết!
Quân Sơn kêu lên sợ hãi:
− Sư phụ, sao người lại nói như vậy?
Ông cúi nhặt cành sim tím dưới chân:
− Ngươi không thấy gì đây sao? sứ giả thần chết đã hiện diện giữa nơi này. Ta thường nghe già làng kể lại, mỗi khi cành sim xuất hiện, là ba hôm sau bọn cướp sẽ hiện diện!
Giọng Quân Sơn kêu lên bực tức:
− Nếu chúng hiện ra, con sẽ cùng thầy tiêu diệt chúng!
Lâm Thành lắc đầu buồn bã:
− Không dễ dàng, giản đơn như con tưởng! Nhưng thôi, con vào nghỉ đi, ta mệt mỏi quá rồi!
Quân Sơn vẫn ngồi yên bất động:
− Sư phụ, xin người cho con mượn cây dao đã giết cha con!
− Đấy Lâm Thành đặt vào tay chàng con dao cán nanh heo nhọn lễu năm nào. Quân Sơn kính cẩn đỡ lấy bằng cả hai tay, mắt rực lửa căm thù!
− Cái nanh heo! Mối phụ cừu này. Quân Sơn quyết trả cho xong! Sư phụ… Hai lạy này xin được đền ơn cứu tử.
Nói xong chàng dập đầu bái lạy, đến khi ngẩng dậy thì bóng Lâm Thành đã khuất hẳn sau hang đá.
Người không nhận ơn nghĩa với chàng. Quân Sơn ngẩn người ra nhìn bóng thầy, dạ bỗng thấy nao nao. Một lát sau chàng cúi xuống nhìn cái nanh heo mà từ nhỏ đến giờ chàng luôn đeo trước ngực. Dưới ánh trăng vàng chàng nhận thấy nó phát quang lập lòe sáng chói.
Tự dưng chàng xòe tay ra so sánh cái nanh heo chạm trổ ở chuôi dao, nhưng nó vẫn bình thường màu trắng đục. Có phát quang chăng? Nếu có chỉ là đôi mắt đang hừng hực lửa căm thù.
Bàn tay Quân Sơn từ từ nắm chặt lại. Phải chăng mọi chuyện đều bắt đầu từ cái nanh heo rừng huyền bí này?
Đứng giữa trời đất mênh mông, lặng nghe tiếng chim rừng hót véo von hòa lẫn tiếng đàn muôn thuở của gió rì rào trong ngàn lá. Tiểu Lan nghe lòng mình phơi phới niềm vui. Nàng muốn vỗ cánh tung bay, muốn hát ca hòa vào bản giao hưởng của mùa xuân đang ngợi ca cảnh thanh bình.
Chắp bàn tay trước ngực, đầu trang điểm bằng một vòng khăn sặc sỡ, chiếc váy xòe rộng dưới chân trông nàng đẹp như một nàng tiên nhỏ. Cất tiếng hát một bài ca dân tộc, thân hình nàng uyển chuyển múa nhịp nhàng.
Len lén vạch nhánh lá cây, Quân Sơn lặng yên nín thở nhìn nàng múa. Đôi mắt sáng ngời niềm tin, môi nở nụ cười đẹp như hoa hàm tiếu, nàng nào hay tai họa đang sắp giáng xuống cảnh đời bình lặng của mình. Nhìn nàng mơn mởn xinh tươi, Quân Sơn không nén được tiếng thở dài buồn bã.
Tất cả chỉ tại chàng! Chỉ vì câu chuyện thù hận của gia đình chàng lôi cuốn một thanh niên hiền lành chất phác vào vòng thù hận. Sư phụ của chàng đã chôn vùi tuổi thanh xuân theo tháng ngày lặn lội giữa rừng xanh. Còn liên lụy đến người vợ trẻ chốn quê nhà. Giàng ơi! Chàng nghiến răng nghe tim mình hừng hực lửa căm thù. Khi chợt nghĩ đến cảnh mẹ của Tiểu Lan. Một sơn nữ hiền lành vô tội nằm sóng xoài trên vũng máu với một chiếc dao găm cán nanh heo ghim nơi ngực.
Là một cô gái sống giữa núi rừng, xung quanh luôn chực chờ nguy hiểm nên Tiểu Lan rất thính tai, tiếng thở dài khe khẽ của Quân Sơn đã làm nàng phát giác dễ dàng, nàng chạy đến bên chàng mang theo tiếng lanh canh của các vòng bạc chạm vào nhau.
− Quân Sơn, ai cho anh trộm nhìn em múa vậy?
Một niềm thương mến trào dâng, Quân Sơn dặn lòng không làm phiền nàng nữa:
− Em múa đẹp lắm! Nhưng anh xin lỗi em từ nay không bao giờ trộm nhìn em nữa!
Tiểu Lan lạ lùng trước sự nhận lỗi của chàng, nàng ngồi xuống bên chàng lo lắng:
− Quân Sơn! Anh làm sao vậy? Sao anh buồn vậy? Anh buồn em lắm phải không?
Quân Sơn lắc đầu lặng lẽ, nàng nắm lấy tay chàng kêu lên nhõng nhẽo:
− Em biết rồi! Anh còn giận em chuyện hôm qua phải hôn? Thôi mà, cho em xin lỗi, anh đừng giận em nữa, mà anh cũng đừng không nhìn trộm em múa. Bộ anh không biết là em cố tình múa để cho anh xem sao?
Quân Sơn kêu lên ngạc nhiên:
− Em múa là để cho anh xem? Sao lúc nãy em lại bão… ?
Nàng cắt ngang vẻ lạnh lùng:
− Miệng em bảo vậy cho lòng em đỡ ngượng, có vậy mà anh cũng không hiểu nữa?
Ngượng! Lòng Quân Sơn càng thấy ngạc nhiên. Việc gì mà nàng phải ngượng? Bộ nàng không nhớ những ngày còn thơ ấu hai đứa cùng trần truồng tắm chung dưới suối và chàng vẫn ẵm nàng trên tay đi nghêu nghệu khắp rừng? Bao phen hai đứa nắm tay nhau múa hát dưới ánh trang đêm. Cùng ngủ bên nhau, cùng nghe thầy dạy võ. Thế mà bỗng dưng hôm nay nàng lại bảo ngượng trước chàng nghĩa là sao? lạ lùng quá, Quân Sơn nở nụ cười không hiểu:
− Quân Sơn, anh lại cười gì em đấy?
Giọng nàng vang lên hờn dỗi, Quân Sơn vội vàng nói nhanh:
− Không, không!Anh đâu cười gì em. Anh cười cho cái đầu anh ngu ngốc đó mà!Tiểu Lan, bây giờ em muá đi,anh thổi kèn cho em nhé!
Tiểu Lan hoơn hơ gật đầu. Chàng bức một chiếc lá cây cuốn lại đưa lên miệng thổi. Chàng thổi kèn lá thật luyện, chẳng thua gì các tay thổi kèn ở dưới buôn làng, réo rắt như tiếng chim hót vang trong rừng vắng.
Đôi chân trần xoay tròn trên mặt đất. Tiểu Lan cố thể hiện thật hay các điệu múa mà nàng học lỏm được các chị qua những đêm làng mở hội. Phải công nhận nàng có khiếu vô cùng. Quân Sơn thích thú nhìn nàng đến quên cả thổi kèn. Nếu được đào tạo nàng sẽ trở thành một diễm viên múa thật tuyệt vời.
Lâm Thành đến tự nãy giờ, nhưng ông không nỡ cắt đứt giây phút thần tiên của đôi trẻ đang đắm mình trong hạnh phúc, dù lòng bùi ngùi khi nghĩ đến cảnh phân ly, tang tóc.
− Quân Sơn, Tiểu Lan…
Ông đau lòng khi làm tan giấc mộng đầu, nhưng thời gian không cho phép ông chần chờ lâu hơn nữa.
Tiểu Lan dừng múa ngỡ ngàng, nàng chạy đến bên cha nũng nịu:
− Cha, con múa có đẹp không?
Lâm Thành đưa tay lên vuốt tóc con:
− Đẹp lắm, con múa y như mẹ con thời còn trẻ vậy.
Nàng ngước mắt nhìn lên:
− Thật vậy hả cha? Ôi con mừng quá! Mà cha nè, cha có thấy anh Sơn thổi kèn là giống cha không?
Nghe con nhắc, Lâm Thành mới chợt nhớ nhìn xuống đệ tử của mình, chàng đang ngồi yên trên tảng đá, tay vân vê cái kèn lá, vẻ mặt trâm ngâm, mắt ngó xa vời. Ông cất giọng bảo con:
− Tiểu Lan, mấy ống nước đã cạn, con hãy ra suối mang thêm về cho cha nhé!
Tiểu Lan kêu lên sửng sốt:
− Vâng, Quân Sơn đi với em nha!
Giọng Lâm Thành vang lên khô khốc:
− Không, con hãy đi lấy nước một mình! Cha có chuyện muốn nói với Quân Sơn.
Mặt Tiểu Lan xìu xuống một chút rồi lại tươi ngay, nàng nhảy chân sáo vào rừng, miệng hát vang một bài ca quen thuộc.
Lâm Thành ngồi xuống cạnh đệ tử, chàng ngẩng lên chờ đợi, ông giọng ôn tồn:
− Cả đêm qua thầy đã suy nghĩ nhiều. Quân Sơn! Con đã nói đúng! Ta phải chống cự lại chúng, không thể bó tay chờ chết. con hãy giúp thầy!
Quân Sơn vòng tay:
− Đây là bổn phận, xin thầy đừng khách sáo. Con luôn luôn tuân theo lệnh thầy chỉ bảo.
Lâm Thành cất giọng cười ha hả:
− Tốt lắm! Nếu lời của các cụ xưa nói đúng, thì ngày mai này bọn chúng sẽ đến đây tìm ta trả thù xưa. Quân Sơn hãy giúp ta xuống núi mua thêm một ít lưu huỳnh và mồi lửa. Ta vừa nghĩ ra một kế sách tuyệt vời!
Quân Sơn mỉm cười, đôi mắt sáng long lanh:
− Con đã hiểu ý sư phụ!
− Đây tiền đây, ông đặt vào tay chàng gói bạc vụn, đeo vào vai chàng chiếc gùi - Con hãy dắt Tiểu Lan cùng đi với, để ta rảnh tay chuẩn bị.
Quân Sơn hơi mỉm cười, sư phụ chàng lo cũng phải thôi vì Tiểu Lan là một cô bé tò mò, hay hỏi. Lâm Thành cũng cười:
− Con hãy tìm mua cho nó một cái váy mới, ta hứa cho nó lâu rồi mà chưa có dịp xuống chợ.
Quân Sơn lại gật đầu, Lâm Thành đẩy vai chàng:
− Thôi, con đi mua kẻo trễ, ta ở nhà lo sắp đặt các bẫy gài.
Tiểu Lan chạy vào như con sóc nhỏ, ôm lấy cô cha:
− Cha, cha lại bảo anh Sơn đi đâu nữa, không để ảnh ở nhà chơi với con?
Lâm Thành nhìn con trìu mến:
− Cha bảo Quân Sơn xuống chợ mua cho con một cái váy mới.
Đôi mắt nàng mở tròn xoe:
− Ôi, có thật thế không cha? Cho con đi với:
Lâm Thành đưa tay vuốt râu:
− Cha đồng ý, nhưng con phải hứa với cha là luôn luôn vâng lời Quân Sơn không được bướng bỉnh!
Đôi mắt bén liếc nhìn chàng một cái thật nhanh, Tiểu Lan gật đầu ngoan ngoãn:
− Con hứa:
Lâm Thành đeo cái gùi lên vai cho con, rồi lấy tay nàng đặt vào tay chàng:
− Quân Sơn, ta giao Tiểu Lan lại cho con.
Quân Sơn nhận ra trong giọng nói của thầy ẩn chứa một điều khác lạ. Chàng toan cất lời hỏi thì ông đã nháy mắt ra hiệu cho chàng im lặng. Tiểu Lan cất giọng cười khúc khích kéo tay chàng:
− Quân Sơn! Anh nghe chưa? Cha em đã giao em cho anh rồi đó. Em mà đi lạc thì anh sẽ bị ăn đòn!
Mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, Quân Sơn không dám chần chờ, chàng vòng tay từ tạ:
− Thưa sư phụ con đi…
Tiểu Lan ôm lấy cổ cha hôn thật mạnh lên đôi má nhăn nheo:
− Dạ thưa cha con đi…
Lâm Thành không nói, ông đứng lặng im, dõi theo bóng hai con khuất hẳn non xa, gương mặt già nua bỗng nở cười rạng rỡ.
Ông đã hành động.
− Quân Sơn! Tiểu Lan kêu lên mệt mỏi- Anh làm gì mà đi nhanh như bị ai đuổi thế này? Dừng chân em thở một chút với.
Quân Sơn quay đầu lại nhìn nàng. Dưới ánh nắng chói chang, gay gắt, gương mặt nàng đã bừng, mồ hôi lăn tràn trên mặt. Tuy tội nghiệp cho nàng nhưng chàng không thể dừng chân ngơi nghỉ. Bỗng dưng lòng chàng nóng như hơ, linh cảm như báo trước điều chẳng lành.
− Quân Sơn!- Tiểu Lan ngồi xuống luôn một hòn đá bên đường, chàng bước lại gần nàng nắm lấy tay nàng dịu dàng nói:
− Ráng chút đi Tiểu Lan gần về đến nhà rồi!
− Không!- Nàng dùng cái lá làm quạt thở hào hển nói.- Đường thì dốc mà anh đi như gió cuốn chẳng kịp cho người ta thở. Anh gấp thì đi trước đi, em đi từ. Vừa đi vừa ngắm cảnh thích hơn.
Chàng giứt cái lá từ tay nàng:
− Tiểu Lan! Thiếu gì cơ hội để cho em ngắm cảnh. Ngoan đi rồi về anh sẽ cho em một chùm hoa sim thật đẹp.
− Không! Nàng gác tréo hai chân lên khiêu khích- Em buồn ngủ quá, ngủ một giấc rồi về cũng kịp mà!
Nói xong nàng ngả nằm dài trên cỏ, tay gác lên trán, nàng thở khoan khoái:
− Mát quá.
Rồi nàng nhắm mắt vở ngủ ngon lành. Quân Sơn tức quá bàn tay nắm lại rồi mở ra. Chàng không biết phải đối phó làm sao với cô nàng bướng bỉnh này. Lẽ nào chàng phải nói rõ sự thật cho nàng được biết? Không, Quân Sơn cắn môi, đưa mắt nhìn quanh, khoác luôn gùi của nàng lên vai, chàng cúi xuống bế bổng nàng trên tay rồi bước đi vội vã.
− Quân Sơn, anh làm gì vậy?
Tiểu Lan mở mắt vùng vẫy toan thoát khỏi tay chàng, nhưng nàng không làm sao nhúc nhích được trước bàn tay rắn chắc như hai gọng thép. Điên tiết, nàng dùng hết sức bình sinh đấm mạnh vào ngực chàng, nhưng bàn tay nàng dội về sau đau điếng, nơi lồng ngực chàng chắc chắn như vách núi hiên ngang.
− Nằm yên!
Quân Sơn hét lớn rồi cho chân phóng qua bờ vực thẳm. Tiểu Lan không còn dám có cử chỉ nào chống cự, e sợ làm chàng phân tâm rồi rơi mình xuống hố sâu. Quân Sơn hôm nay làm không đi cứ phóng mình qua những vực sâu chập chùng nguy hiểm. Tại sao chàng lại nôn nóng về nhà thế này? Tiểu Lan lấy làm lạ tự hỏi lòng.
Cuối cùng thì cả hai cùng về tới nhà, Quân Sơn thở phào nhẹ nhõm, chàng buông tay cho nàng rơi bịch xuống đất, phóng chân chạy nhanh vào hang đá…
− Sư phụ…
Tiểu Lan oằn mình đau đớn. Cơn giận trào lên ngùn ngụt nàng cắn răng cố không để rơi nước mắt, định bụng sẽ mét cha bắt phạt chàng đích đáng. Chợt nàng giật bắn mình khi nghe tiếng Quân Sơn rú lên như con sư tử bị thương.
Quên hết đòn đau nàng co chân chạy nhanh vào hang động, chợt nàng dừng lại sững sờ, chết điếng cả tâm can.
Trên nền đất lạnh, Quân Sơn đang ôm xác cha nàng khóc nghẹn ngào, mắt tựa đổ hào quang, Tiểu Lan lao thẳng vào người cha với tiếng thét xé lòng:
− Cha…
Trong vòng tay nàng, thân xác ông đã cứng đờ, lạnh ngắt. Giàng ơi! Kẻ nào đã giất cha nàng? Tiểu Lan lay mạnh người cha như điên dại. Bàn tay nàng chợt chạm phải cái chuôi dao ló ra khỏi ngực cha. Mắt ráo hoảnh, nàng nắm lấy chuôi dao giựt mạnh, một dòng máu đỏ tuôn trào, Tiểu Lan rú lên những tiếng rú đau thương.
Từ lúc Tiểu Lan lao vào giằng lấy thi thể Lâm Thành, Quân Sơn đã lấy lại được vẻ quân bình vốn có. Chàng đứng yên quay mặt vào vách đá, cô cắn chặt răng để đau đớn chạy vào tim không tuôn thành lệ thảnh. Chàng chợt nhớ đến ánh mắt tha thiết của sư phụ nhìn mìng ban sáng. Giờ thì chàng đã hiểu ý nghĩ câu nói của thầy, khi đặt tay Tiểu Lan vào tay chàng dặn dò lần cuối.
Giàng ơi! Vậy là thầy đã biết tất cả chuyện này! Thầy thu xếp mọi chuyện để cứu chàng với Tiểu Lan. Chàng đã lờ mờ hiểu ra mọi chuyện. Vậy mà… Quân Sơn cắn môi hít một hơi dài, ngẩng mặt lên cao dằn nỗi căm hờn sâu vào trong lồng ngực. Cái nanh heo! Cho dù tụi bay có rẽ mây lên trời, hay vạch đất xuống Diễm Vương. Quân Sơn này cũng quyết tìm ra cho bằng được.
Không nén được nỗi hờn căm, chàng quay mạnh người vung tay đấm vào một nhũ thạch chập chờn trước mắt.
− Ầm…
Khối đá không chịu nổi sức mạnh vỡ vụn rơi tả tơi xuống nèn đá tạo thành một âm thanh ghê rợn. Đánh ra được một đòn Quân Sơn thấy lòng mình trở nên thanh thản hơn. Chàng bước tới bên thi hài sư phụ đỡ Tiểu Lan ngồi dậy:
− Tiểu Lan! Em đừng đau buồn nữa, anh quyết tìm ra bọn chúng trả thù cho sư phụ!
Tiểu Lan nép vào ngực chàng, bây giờ nàng mới bật lên tiếng khóc nghẹn ngào:
− Quân Sơn ơi! Cha em đã chết rồi!
Quân Sơn vụng về đưa tay lên vuốt tóc nàng:
− Anh biết, chúng cũng giết cha của anh. Rồi đây anh sẽ bắt chúng phải đền tội.
Tiểu Lan rít lên căm phẫn:
− Phải! Em sẽ trả thù cho cha. Quân Sơn ơi! Em thề sẽ bắt chúng phải đền tội.
Quân Sơn đưa mắt nhìn con dao. Đó là một con dao giống y như con dao chàng đang có.
− Quân Sơn!… Tiểu Lan chợt buông thõng tay dao òa lên khóc nức nở- vậy là bây giờ em đã là một đứa bé mồ côi, mất cả cha lẫn mẹ.
Chàng vỗ về nàng:
− Tiểu Lan! Đừng khóc nữa. Anh còn một người mẹ. Anh sẽ tìm được bà, và anh tin rằng mẹ anh yêu em như con ruột. Tiểu Lan choàng tay qua cổ chàng:
− Và anh cũng không bỏ em chớ?
Quân Sơn lặng lẽ gật đầu, Tiểu Lan đưa mắt nhìn quanh rồi chợt hỏi:
− Mình làm gì bây giờ hả Quân Sơn? Đi tìm mẹ anh hay đi tìm bọn cướp để trả thù:
Quân Sơn chợt nhớ, chàng đẩy tay nàng đứng dậy bế bổng thi hài sư phụ lên tay:
− Em hãy theo anh ra ngoài, chúng ta tìm chỗ an táng cho sư phụ, tầm thù xong rồi anh sẽ đưa em đi tìm mẹ!
Tiểu Lan lặng lẽ cúi nhặt những chiếc gùi lăn lông lốc trên mặt đất, khoát lên vai, bước đi theo chàng mà lòng đau nhói. Trong chiếc gùi có một món quà nàng mua để tặng cha. Vậy mà chưa kịp tặng, cha đã…
− Sư phụ! Quân Sơn cẩm tay Tiểu Lan đến trước nấm mộ sụp quì cất lời từ giã:
− Vì điều kiện gấp rút hai con không kịp lo mồ yên mả đẹp cho sư phụ. Xin thầy rộng lượng thứ tha phò hộ cho hai con xuống núi tìm kẻ thù rửa hồn oan. Con nguyền không trả thù này không làm người trong thiên hạ!
Tiểu Lan cũng sụp quì, nước mắt ràn rụa:
− Lạy cha con đi… Mong cha phò hộ xót thương cho thân gái bơ vơ trên đời côi cút!…
Lần gió chiều nhè nhẹ thổi, phất phơ giải khăn tang trắng trên đầu đôi trẻ. Như hồn người quá cố hiển linh hiện về ban thêm sức mạnh. Quân Sơn bước tới đỡ Tiểu Lan:
− Tiểu Lan! Chúng ta đi thôi. Từ nay ta sẽ là cánh chim bạt gió, đôi tay này sẽ bảo bọc đời em.
Tiểu Lan không nói, nàng úp mặt vào lòng chàng tức tưởi, mặc cho chàng dìu đi xa dần phần mộ nhỏ. Từ đây chia cách âm dương, cha con biết khi nào còn gặp gỡ?
− Tiểu Lan, em ngồi xuống đây! Em đói bụng chưa anh lấy chuối cho em ăn nhé!
Quân Sơn đỡ nàng ngồi xuống phiến đá, Tiểu Lan lặng lẽ lắc đầu, Quân Sơn dỗ dành:
− Dù buồn em cũng phải ráng mà ăn để lấy sức đi tiếp chứ! Chợt nhận ra nãy giờ mình để nàng mang hai chiếc gùi trên lưng chàng giựt mình la lớn:
− Giàng ơi! Vậy mà từ nãy giờ em không nhắc đưa anh mang hộ cho.
Vừa nói chàng vừa đỡ hai cái gùi từ trên lưng nàng xuống. Lưu huỳnh, mồi lửa! Chàng cầm những thứ chàng mua ở chợ lên rồi thẳng tay thành vô dụng!
Tiểu Lan lơ đãng đưa mắt nhìn hành động của chàng, bỗng nhiên nàng đưa chân đạp mạnh vào cái gùi của mình hét lên:
− Vàng! Quân Sơn ơi, sao trong gùi của em có nhiều vàng quá vậy?
Quân Sơn cũng ngạc nhiên không kém, chàng cúi nhặt những thỏi vàng rồi kêu lên đau đớn:
− Sư phụ! Tiểu Lan ơi! Sư phụ chuẩn bị đủ hành trang cho chúng mình làm một chuyến đi xa.
Nói xong chàng quay xuống cái gùi của mình lục kiếm, bất giác lệ tuôn rơi trên đôi mắt căm hờn:
− Quân Sơn! Cha em để lại những gì cho anh, sao anh lại khóc?
Quân Sơn giật mình xua vội tay không muốn nàng nhìn thấy những kỹ vật đau lòng.
− Không! Thầy không để gì lại cho anh cả ngoài bức thư này.
Tiểu Lan níu lấy vai chàng:
− Anh đọc đi.
Quân Sơn mở tờ giấy, cất giọng trầm trầm:
− Quân Sơn, Tiểu Lan! Hai con của ta! Khi con nhận được thư này thì cha đã vĩnh viễn theo tổ tiên về nằm sâu dưới lòng đất lạnh.
Hai con đừng giận cha, lần đầu tiên cha nói dối hai con, nhưng đó là do nơi hoàn cảnh. Cha đã liệu sức mình không chống nổi với bọn cướp hung hăng, nên chấp nhận hy sinh đánh lạc đường chúng.
Tiểu Lan con, vậy là từ nay con vĩnh viễn mất cha rồi! Cha biết con sẽ khóc nhiều nhưng cha khuyên con nén đau thương để biến thành sức mạnh. Bên cạnh con đã có Quân Sơn. Cha tin rằng dưới sức mạnh vô địch có một không hai đó, Quân Sơn đủ sức che chở cho con trên bước đường dò tìm hung thủ.
Quân Sơn, Tiểu Lan! Trong suốt mười tám năm dài lẩn trốn, ta cũng thu thập được nhiều tin tức về bọn cướp Cái Nanh Heo. Muốn biết rõ mọi chuyện con hãy xuống làng Sao tìm bác C.Ho mà hỏi. Bác ấy sẽ giúp hai con toại nguyện. Sau khi xem xong bức thư này con hãy hủy nó ngay kẻo liên can tới người vô tội.
Vĩnh biệt các con! Cho dù chết nhưng linh hồn cha lúc nào cũng theo quấn quít bên hai con để cùng tiêu trừ bọn chúng. Hôn con Tiểu Lan.
Cha.
Lâm Thành.
− Cha!…
Tiểu Lan hét lớn giằng lấy lá thư trên tay Quân Sơn, nàng ấp nó vào lòng òa lên khóc nức nở, Quân Sơn lặng lẽ gỡ mảnh giấy ra khỏi tay nàng xé nhỏ, rồi tung cho từng mảnh nhỏ bay tả tơi xuống vực sâu.
− Tiểu Lan! Đừng khóc nữa, em không nhớ lời cha dặn sao? Bây giờ anh em mình xuống nhà bác C.Ho cho kịp.
Tiểu Lan đưa tay quẹt nước mắt, nàng bặm môi đứng dậy, lặng lẽ bước theo chàng. Bây giờ thì nàng đã hiểu vì sao cha nàng và Quân Sơn thường theo xuống nhà bác C.Ho. Vậy mà từ bấy lâu nay nàng cứ ngờ ngợ oan cho chàng có tình ý gì với A.Sao rồi giận hờn vô cớ.
Nóng lòng biết tin hung thủ, đôi chân họ như chỉ lướt trên mặt đất. Chẳng mấy chốc căn nhà sàn của thầy mo C.Ho đã hiện ra mờ ảo. Aùnh đèn vàng hắt qua khung cửa sổ rọi xuống đất một ô nhỏ vuông vuông ma quái. Trong cái yên ắng khôn cùng của trời đất mênh mông, Quân Sơn và Tiểu Lan còn nhận ra một cái yên ắng khác thường, thoang thoảng mùi tử khí. Cơn gió thoảng qua lạnh toát sống lưng, Quân Sơn chợt rùng mình sợ hãi. Lẽ nào, lẽ nào họ lại đến trễ rồi sao?
Tung mình nhảy vọt lên cầu thang, Quân Sơn nhanh tay đẩy vội liếp cửa. Một tiếng kẹt vang lên! Ngay lập tức chàng muốn té ngồi trước cảnh tượng hoang tàn đang diễn ra trước mắt.
− Bác C.ho…
Chàng chạy đến bên người thầy mo đáng kính giờ chỉ còn là cái xác lạnh tanh. Tiểu Lan cũng vừa ngồi xuống bên chàng lặng lẽ cầm tay người chết.
Cái gùi to ở góc nhà đột nhiên động đậy, rồi một cô gái có đôi mắt đỏ hoe vì đã khóc nhiều từ từ đứng vậy. Quân Sơn nghe động ngẩng lên, chàng chạy đến đỡ nàng bước ra khỏi chiếc gùi…
− A Sao! chuyện xảy ra từ lúc nào? Có phải bọn chúng là…
A Sao không nói, lẳng lặng xòe tay, trên bàn tay nàng vẫn là một con dao nhỏ, chuôi màu trắng được làm bằng một cái nanh heo. Một lúc lâu, đợi chờ cơn xúc động chìm đi, nàng cất giọng nghẹn ngào:
− Cha em đã biết trước mọi việc, người đã chuẩn bị thật chu đáo. Ông đặt em ngồi vào chiếc gùi rồi phủ vải ngụy trang. Em không chịu nhưng cha em đã quyết, bảo em phải sống để giúp anh trả thù. Ngồi trong gùi, qua khe hở em nhìn thấy tất cả. Bọn chúng có ba tên, đều là người dân tộc nhưng không phải là của buôn làng. Bọn chúng đánh đập cha em buộc người phải khai ra…
Tiểu Lan nôn nóng chen vào:
− Khai ra nơi ở của cha em à?
A Sao lắc đầu:
− Không, chúng bắt cha em khai ra nơi chôn cất một cái nanh heo. Vì lúc đó chúng đã giết chết bác Lâm Thành rồi mà vẫn chưa tìm được vật cần tìm. Cha em một mực cắn răng không nói. Cuối cùng chúng đâm chết cha em bằng lưỡi dao này.
Tiểu Lan cắn chặt mội suy nghĩ:
− Như vậy có nghĩa là bọn chúng muốn tìm một cái nanh heo. Nhưng nanh heo đầy ắp ra kia, nơi nào mà chẳng có! Chị xem, chúng còn dùng nanh heo làm cán dao thì tìm cái nanh heo nào đó để làm gì?
A Sao cắn răng không hiểu. Nàng cũng đang thắc mắc như câu hỏi của Tiểu Lan. Chỉ có Quân Sơn là hiểu, chàng biết chúng đang cần tìm cái nanh heo mà chàng đang đeo nơi cổ. Cái nanh heo này khác hơn cái nanh heo bình thường khác. Nó nhỏ hơn, được bọc trong một lớp vàng dày, song không phải vì bọc vàng mà cái manh heo kia trở nên quí giá. Mà nó quí là vì trong những đêm trăng sáng, nó phát ra một thứ ánh sáng kia quí giá như thế nào thì chàng không biết được!
− Anh Quân Sơn! Tiểu Lan nắm lấy tay chàng lắc lắc: - Bác C.Ho mất rồi, chị A Sao cũng như mình, làm sao biết tông tích bọn chúng ở đâu mà tìm chứ?
Quân Sơn sực tỉnh, chàng thở dài buồn bã, A Sao chợt lên tiếng:
− Quân Sơn và Tiểu Lan đừng buồn, cha A Sao đã chu toàn mọi việc trước lúc ra đi. Đây! Đây là bức thư mà cha em đã gởi lại cho Quân Sơn.
Nàng cho tay vào túi lấy ra một phong thư màu đỏ, Quân Sơn đón lấy đọc vội vàng. Đọc xong, chàng ngẩng đầu lên trời cười ha hả… Đôi mắt sáng như sao, lời chàng vang lên lồng lộng giữa núi rừng:
− Trời cao có mắt, oan gia đã đến giờ đền mạng.
Tuy không hiểu chàng đọc thấy gì trong phong thư đó, nhưng hai cô gái cũng ngước mặt nhìn lên đôi tay vạm vỡ của chàng đang đưa về trước. Đôi mắt sáng như sao, nỗi căm hờn sôi sục trong lồng ngực, hai tay từ từ nắm lại. Họ tin rằng mình sẽ thắng…”
QUÂN SƠN kể xong câu chuyện hồi lâu mà Nguyên Minh vẫn chưa hết nỗi bàng hoàng. Chàng không ngờ kẻ thù đã giết chết sư phụ của mình lại là đảng cướp Cái Nanh Heo. Một đảng cướp đã từng nổi danh lừng lẫy và cũng đã trôi vào quá khứ từ lâu.
− Có thật là bọn chúng hay không?
Nguyên Minh cất tiếng hỏi em dè. Quân Sơn đưa mắt nhìn lên ngọn đèn đang cháy sáng:
− Thôi, chẳng có gì phải giấu nhau. Tôi sẽ nói cho bạn biết, chính võ sư đã viết thư cho thầy mo C.Ho bảo rằng ông đã phát hiện ra một số dấu vết của đảng cướp. Và chúng lặn lội tới đây không ngoài mục đích đó.
Nguyên Minh thở dài buồn bã:
− Và bọn chúng đã ra tay trước?
Quân Sơn lặng lẽ gật đầu, không nén nổi tiếng than:
− Tất cả giờ đây phải làm lại từ đầu. Tất cả tin tức của võ sư một đời tìm kiếm đành tan theo ngọn lửa hôm nào.
Đôi mắt Nguyên Minh chợt sáng:
− Chưa hẳn là tuyệt vọng lắm đâu! Quân Sơn, bạn nghe tôi nói đây!
Hai mái đầu chụm vào nhau. Mải thầm thì họ không hay bên ngoài cửa sổ một bóng nhỏ vừa đáp xuống. Dán tai vào cửa kính, bóng nhỏ nhíu mày suy nghĩ rồi nhúm chân toan nhảy đến gần hơn. Chợt từ phía sau lưng một luồng gió lao nhanh tới. Bóng nhỏ kịp thời hụp đầu tránh khỏi. Ngạc nhiên khi thấy kẻ mới ra tay. Không ai khác hơn cô gái trẻ có vẻ đẹp của loài hoa dại. Cô gái nhỏ hôm nào đã cứu sống Nguyên Minh.
− Hừ…
Bóng nhỏ khẽ gầm trong cuống họng, rồi phóng mình sang một tàn cây cao mất dạng. Tiểu Lan đưa mắt nhìn theo ngơ ngác không hiễu mình vừa chạm trán với ai, người hay ma quỉ?