Chương VIII
Tác giả: Hoàng Đăng Cấp
Lượt chỉ bị đau mà thôi. Nó chưa bất tỉnh. Lượt có gắng ngồi dậy. Nhưng chiếc đèn bấm đã rơi khỏi tay nó từ bao giờ. Bóng tối đã trở về hoàn toàn. Lượt chả thấy gì hết. Nó chỉ nghe tiếng nước chảy "ục! ục!" từ xa dội về. Bây giờ Lượt mới cảm thấy sợ thực sự, nó gọi to:
- Ngọc Bích! Ngọc Bích! Bích ở đâu? Bích có nghe không?
Vài tiếng rên nho nhỏ đáp lại lời gọi của Lượt.
- Bích bị thương phải không?
Không nghe tiếng trả lời, Lượt bò trên đất tìm Ngọc Bích. Đất bây giờ ướt nhẹp, bùn trơn trợt. Một tay Lượt chạm vào mặt Ngọc Bích. Ngọc Bích đã bất tỉnh, Lượt mò mẫm chung quanh tìm đèn bấm. May mắn Lượt gặp được chiếc đèn bấm chưa bị hư.
Vừa bật đèn lên, Lượt thấy Ngọc Bích nằm xoài trên mặt đất, một giòng máu tươi đang chảy trên trán. Mặt đất đã biến mất dưới một màu nước đen xịt. Nước biển đã tràn vào hang.
"Chạy mau đi? May ra còn kịp!" Bản năng sinh tồn ích kỷ hối thúc Lượt. Nước dâng lên đến mắt cá. Ngọc Bích vẫn nằm bất động. Lượt muốn quay trở lại, chạy trốn để khỏi bị chết đuối nhưng tình cảm và lý trí đã làm Lượt bỏ ý định đó. Lượt không thể nào bỏ rơi cô bạn gái của mình được. Cùng thoát hoặc cùng chết cả! Thời gian đã cấp bách quá rồi. Nước dâng lên thật mau. Phân nửa người Ngọc Bích đã bị ngập dưới nước. Lượt nghiêng mình sát mặt Ngọc Bích:
- Bích! Bích!
Ngọc Bích vẫn bất động.
Nước vẫn dâng đều. Làm sao bây giờ? Trước tình thế nguy hiểm, Lượt run sợ vô cùng. Nó phải cứu cho được bạn dù với bất cứ giá nào. Nó phải chịu hoàn toàn trách nhiệm về tình trạng này.
Lượt đỡ Ngọc Bích dậy. Nước đã dâng tới đầu gối nó. Nó rọi đèn chung quanh. Nó thấy một cây đà to đang trôi trên mặt nước. Cứu tinh đây rồi! Cây đà này sẽ cứu được Ngọc Bích. Lượt cố gắng hết sức đặt Ngọc Bích nằm trên cái bè bất đắc dĩ rồi từ từ đẩy bè đi tới. Nước dâng càng lúc càng cao. Nước dâng mãi, dâng hoài. Nước đã lên tới ngực Lượt, Lượt đi rất khó khăn, lại còn phải đẩy chiếc bè nặng nề nữa.
Thình lình, Lượt hụt chân. Mặt đất đã vượt khỏi chân Lượt. Lượt phải vừa lội vừa đẩy bè. Vì hụt chân bất ngờ, Lượt đã đánh rơi chiếc đèn bấm xuống nước. Nguồn ánh sáng hy vọng đã tắt!
Tay nắm cái đà có Ngọc Bích nằm trên, Lượt lội trong bóng đêm.
Lượt cảm thấy nước vẫn dâng đều. Chỉ chốc lát nước sẽ tràn ngập hầm. Lượt và Ngọc Bích cả hai sẽ chết ngộp mất tích. Tuy nhiên LƯợt vẫn không tuyệt vọng. Nó không có ý nghĩ bỏ rơi Ngọc Bích nữa. Nó quyết phải đi tới cùng, nó phải cứu cho được Ngọc Bích hoặc là chết.
- Phải đi tới cùng...
Lượt la to trong bóng đêm để lấy lại can đảm.
Thình lình, cũng bất ngờ như lúc bị hụt chân, chân Lượt bỗng chạm đất. Lượt mừng rỡ. Mực nước đã xuống rõ ràng. Lượt còn nhận thấy đường hầm đang lên dốc nữa. Như thế chỉ cần ráng đi một chút nữa là thoát khỏi bị chết ngộp trong nước. Bóng tối vẫn chế ngự hoàn toàn. Để tránh nguy hiểm cho Ngọc Bích, Lượt tiến ra phía trước kéo bè đi tới thay vì ở phía sau đẩy như lúc nãy. Một tay kéo bè, một tay quơ qua quơ lại phía trước, Lượt đi như một người khiếm thị. Bỗng Ngọc Bích rên khe khẽ.
Sau gần một giờ chìm trong nước lạnh buốt, Lượt cảm thấy mệt tột cùng, đôi chân cứ muốn xụm xuống. Lượt cảm thấy cả thân mình như bị tê liệt hoàn toàn.
Thình lình, đất lại mất hút dưới tầm chân của Lượt. Thôi rồi! Lần này thế là hết! Lượt đã đuối sức rồi! Cả hai sẽ bị chôn vùi trong hang này. Nước lại tràn vào nữa sao? Chắc lại sụp đất nữa? Đang nằm trên cây đà, dường như Ngọc Bích đã hơi hồi tỉnh. Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Ngọc Bích rên khe khẽ vài tiếng rõ rệt:
- Má ơi!... má ơi!....
Tiếng gọi trong cơn mê sảng của Ngọc Bích đã làm Lượt hồi sinh khi sắp gần kiệt lực. Lượt hỏi Ngọc Bích:
- Bích! Bích tỉnh rồi phải không?
Ngọc Bích khẽ cựa mình:
- Anh Lượt đó hả? Mình đang ở đâu hả anh?
Lượt nói nho nhỏ:
- Bích đừng sợ! Chả có gì hết! Vừa xảy ra một tai nạn đất sụp! Nhưng chúng ta sẽ thoát...
Ngọc Bích lại rên:
- Em đau đầu quá!
- Bích đừng động đậy! Sắp ra khỏi đây bây giờ...
Sắp ra khỏi đây bây giờ? Nhưng làm sao ra khỏi đây được? Câu hỏi này đã làm Lượt càng thêm tuyệt vọng. Tuy nhiên, Lượt lại cảm thấy mực nước đang hạ xuống dần dần, hạ xuống một cách rõ rệt.
Mực nước từ ngang vai Lượt xuống dần tới giữa ngực Lượt. Lượt càng đi tới, mực nước càng xuống thấp. Lượt lại cảm thấy đường hầm càng lúc càng lên dốc. Chốc lát chiếc bè đã nằm sát mặt đất không còn nước để di chuyển nữa. Lượt cố gắng đẩy bè tới nhưng vẫn không được, Lượt gọi Ngọc Bích:
- Bích! Bích! Bích có nghe tôi gọi không?
Bích cựa mình, Lượt đỡ Bích ngồi dậy.
- Bích có sao không? Đầu có bể không?
Bích trả lời yếu ớt:
- Không sao anh à! Chỉ hơi đau thôi.
Lượt cố gắng bình tĩnh:
- Bích rán đi được không?
Lượt nắm tay Bích dẫn Bích đi tới. Đất càng lúc càng khô ráo. Lượt đã quen đi trong bóng tối và đi rất tự nhiên.
Không khí càng lúc càng trở nên dễ thở và ít nặng nề hơn. Lượt cảm thấy không khí trong lành hơn và có mùi biển ở ngoài. Lượt mừng rỡ. Nếu đúng như Lượt nghĩ, lối thoát sẽ không còn bao xa nữa.
Quả nhiên, trước mặt Lượt hiện ra một vùng ánh sáng: đúng rồi! Ánh sáng của mặt trời, ánh sáng của tự do, của giải thoát!
Lượt reo lên:
- Ngọc Bích! Kìa! chúng ta đã thoát rồi! Hết lâm nguy rồi!
Ngọc Bích cũng mừng rỡ không kém Lượt. Cô bé quên cả đau buông tay Lượt chạy nhanh tới phía trước.
Lượt chạy theo bén gót Ngọc Bích. Chỉ còn ba chục thước... hai chục thước,... mười thước... thoát!
Lượt ngã nhoài trên cát nghỉ mệt. Ngọc Bích ngồi cạnh bên. Sức sống đã trở về với Lượt. Lượt hỏi cô bạn gái:
- Bích thấy người thế nào?
Ngọc Bích mỉm cười:
- Không sao đâu anh! Bây giờ Bích hết sợ rồi! Ghê quá! Bích bất tỉnh lâu không anh?
Một vết trầy khá to nổi trên mặt Ngọc Bích. Lượt hỏi:
- Bích có đau không?
Ngọc Bích đáp:
- Hơi hơi, không có gì đáng ngại đâu anh.
Ngọc Bích ngập ngừng nói tiếp:
- Cám ơn anh đã cứu mạng Bích.
- Có gì mà Bích cám ơn. Mình cùng chung trách nhiệm mà. Hơn nữa đó là bổn phận...
- Nhưng anh có thể bỏ rơi Bích và thoát nguy một mình.
- Thôi! Bích đừng nghĩ vớ vẩn nữa. Bây giờ mình phải tìm cách về nhà. Bích có biết mình đang ở đâu không?
Làm sao Ngọc Bích không biết được. Ngọc Bích là người sinh đẻ ở đây mà.
Ngọc Bích dẫn Lượt đi ven biển. Mặt trời đã xuống thấp tận chân trời. Có lẽ đã gần bảy giờ chiều rồi. Lượt và Ngọc Bích đã bị kẹt trong hang suốt mấy tiếng đồng hồ. Lượt và Ngọc Bích lấy nước biển rửa những chỗ dơ và trầy trụa trên người.
Ngọc Bích lo âu:
- Nếu ba Bích biết Bích vào hang thế nào Bích cũng bị đòn.
Suy nghĩ một lát, Ngọc Bích nói tiếp:
- Bích sẽ nói với ba Bích bị té vào đá... Còn anh?
- Tôi cũng nói như vậy... Bích nhớ rán giữ kín đừng cho ai biết nghe?
Hai đứa dẫn nhau về nhà. Tới một ngã rẽ, hai đứa chia tay nhau và hẹn sáng mai sẽ gặp lại ở chỗ hẹn cũ.
Nhìn Ngọc Bích đi khuất sau các tảng đá xong, Lượt theo con đường mòn đi về nhà. Vừa thấy Lượt, bà Đán la to có vẻ ngạc nhiên:
- Trời ơi! Cháu đi đâu mà ra như thế này?
Lẽ dĩ nhiên, Lượt phải nói dối. Nó nói với bà Đán nói bị trợt chân té từ trên một tảng đá cao xuống đất.
Bà Đán âu yếm săn sóc Lượt nhưng Lượt từ chối:
- Bác để cháu lên phòng nghỉ! Cháu mệt quá...
Lượt đã bớt cảm động trước những sự vồn vã của bà Đán vì... ít nhất bà Đán cũng là đồng lõa của hai người: ông Đán và người bí mật. Nhưng bà Đán đồng loã về vụ gì?
- Cháu hãy ăn đi đã! Bác nấu cho cháu cháo cá biển ngon lắm! Ăn đi rồi nghỉ!
Lượt không nói nhưng nó vẫn cố gắng ăn. Ăn xong, Lượt lên phòng riêng ngay.
Lượt không nằm nghỉ, Lượt tựa tay vào cửa sổ phòng nhìn ra biển cả. Nhiều ý nghĩ quay cuồng trong đầu Lượt. Nhiều câu hỏi xuất hiện làm Lượt muốn bể cả đầu... Tại sao bác Hoàng lại mời Lượt vào ở một ngôi nhà bác không bao giờ có mặt? Tại sao bác không cho Lượt gặp mặt? Bác Hoàng muốn gì? Người bí mật theo dõi Lượt là ai? Ông Đán và người đó làm gì trong hang?
Câu hỏi cuối cùng Lượt đã giải đáp được khá dễ dàng. Những chiếc cano di chuyển ban đêm và sự kiện xảy ra trong hang đá chứng tỏ sự suy luận của Lượt đúng: đó là một ổ buôn lậu. Cái hang bí mật, nếu đúng xưa kia là sào huyệt bọn cướp biển, thì bây giờ là sào huyệt của bọn buôn lậu và cách tổ chức máy móc trong hang - cái cửa sắt - đã cho biết đây là một cơ sở buôn lậu qui mô tổ chức rất khoa học, nhà chức trách khó khám phá nổi.
Nhưng họ buôn lậu gì? Súng ống? Thuốc phiện Cần sa? Thuốc nổ? Lượt run lên khi nghĩ đến điều này. Lượt càng run hơn nữa khi một câu hỏi khác bất ngờ loé trong đầu Lượt: phải chăng bác Hoàng của Lượt là đảng trưởng của đảng buôn lậu này?
Không! Không! Bác Hoàng không thể nào đi buôn lậu được! Nếu bác Hoàng đi buôn lậu, đời nào bác lại mời người cháu ra đây để tiết lộ bí mật?
Lượt ngã xuống giường thiếp đi.
***
Sáng hôm sau, Lượt đã thức dậy rất trễ. Lượt uể oải xuống nhà. Lượt gặp ông Đán đang ngồi trầm ngâm cạnh bà Đán. Vừa thấy Lượt, ông Đán hỏi Lượt với giọng hằn học:
- Hôm qua mày bị té à? Có bị gãy cổ không?
Lượt không đáp chỉ gật đầu. Bà Đán đối với Lượt thiếu vẻ vồn vã thường lệ. Ăn qua loa miếng bánh mì xong, Lượt cho ông bà Đán biết nó đi tắm. Hôm nay nó đã có chủ định. Nó quyết theo dõi hành động của ông Đán suốt ngày hôm nay. Lượt làm bộ đi tắm. Vừa ra khỏi nhà nó liền núp ngay vào một lùm cây rậm rạp và dòm vào nhà. Quả nhiên chỉ độ mười phút sau, Lượt thấy ông Đán đi ra với vẻ hết sức vội vã. Mặt ông Đán đầy vẻ lo âu.
Lần này Lượt nắm vai chủ động. Ông Đán không ngờ bị Lượt theo dõi. Ông đi thẳng về phía hang. Lượt theo ông Đán bén gót. Tới cửa hang ông Đán đứng ngần ngừ giây lát rồi đi thẳng vào. Sau vài phút do dự, Lượt cũng vào hang luôn. Lượt hết sức thận tọng đề phòng ông Đán biết mình bị theo dõi. Ông Đán đi sâu vào hang. Ông rọi đèn bấm để rõ đường. Tới chỗ cửa sắt hôm qua, ông Đán mở khóa, đẩy cửa qua một bên và tiến về phía đất sụp hôm qua. Lượt thấy ông Đán đứng yên lặng quan sát chỗ đất sụp, hồi lâu rồi ông quay trở lại. Hết hồn, Lượt núp sát mình vào một khe hở trong hang. Tới gần Lượt, ông Đán dừng lại, quẹo sang bê phải. Lượt theo sát ông Đán. Lượt vô cùng ngạc nhiên. Đêm qua Lượt và Ngọc Bích quên thám sát chỗ này. Ông Đán quẹo vào một nơi rất rộng, y như một gian phòng. Lượt thấy nhiều thùng gỗ đang chồng chất lên nhau gần đầy cả phòng. Ông Đán lựa một thùng vác ra ngoài. Thấy đã đủ, Lượt chạy bay về nhà. Lượt đã hiểu. Người ta đã giấu đồ lậu trong hang rồi đem tiêu thụ dần dần. Như thế, ông Đán, người bí mật, bác Hoàng đều là những người buôn lậu! Và Lượt nghỉ hè trong nhà những người buôn lậu. Dù chứng cớ đã rõ ràng, Lượt vẫn khôn tin bác Hoàng là người buôn lậu, linh tính cho Lượt biết bác Hoàng không dính dấp với tổ chức này. Lượt muốn điên lên vì các câu hỏi dồn dập hiện lên trong đầu.
Lượt quên bẵng giờ hẹn với Ngọc Bích. Vừa về đến nhà, nó thấy Ngọc Bích đang đứng chờ ở một hốc đá. Ngọc Bích nói:
- Anh trễ quá! Bích chờ anh gần một giờ rồi.
Lượt nửa muốn im lặng nửa muốn nói với Ngọc Bích. Lượt có thể tin tưởng hoàn toàn Ngọc Bích không?
- Bích không cho nhà biết vụ đêm qua? Lượt hỏi.
Ngọc Bích nói quả quyết:
- Bích không nói gì hết. Tại sao anh nghi Bích vậy?
- Bích không cho ai biết những điều mình thấy trong hang?
Ngọc Bích có vẻ giận.
- Bích xin thề! Anh không tin Bích gì cả!
Lượt không nghi ngờ gì Ngọc Bích cả. Lượt hỏi là để hỏi vậy thôi. Để chuộc lỗi làm Ngọc Bích giận, Lượt nói:
- Tôi luôn luôn tin Bích! Tôi hỏi là để cho rõ thôi. Bích đừng giận. Vì nhiều chuyện xảy ra quá nên nhiều lúc tôi rối trí hỏi lung tung.
Lượt cố gắng nói mãi, Ngọc Bích mới hơi bớt giận. Mặt cô bé đã tròn, khi giận lại càng tròn thêm, tròn quay như vòng tròn.
Lượt dẫn Ngọc Bích đến ngồi trên một tảng đá nhìn ra khơi. Sáng nay Lượt chưa tắm biển. Nhưng Lượt còn đầu óc đâu mà hưởng thú tắm biển. Lượt rút lấy bức thư mẹ gởi ra đọc. Những lời mẹ viết làm Lượt lấy lại được tinh thần. Chợt nhớ lại, sự nghi ngờ của mình về bức thư, Lượt nói với Ngọc Bích:
- Bích xem! Tôi nghi ông Đán xem lén thư mẹ tôi gởi cho tôi!
Cầm bức thư với phong bì Lượt đưa cho Ngọc Bích xem thật kỹ. Ngọc Bích nói với Lượt:
- Chắc ông ấy sợ cái gì bị tiết lộ bí mật chớ gì?
Vừa nói xong, Ngọc Bích bỗng la lên:
- Nguyễn Văn Lượt! Nơi nhận: Biệt thự Nguyễn Văn Hoàng, xómg Bóng Nha Trang!... lạ quá!
- Lạ cái gì?
- Tại sao má anh gởi thư về xóm Bóng không gởi về đây? Tại sao người ta không cho biết địa chỉ của anh ở đây?
Câu hỏi của Ngọc Bích đã làm Lượt hiểu rõ ràng. Lượt run run hỏi Ngọc Bích:
- Đây không phải là xóm Bóng Nha Trang?
Đến Lượt Ngọc Bích ngạc nhiên:
- Bộ anh không biết hả? Đây chỉ là một hòn đảo ngoài khơi Nha Trang. Xóm Bóng ở cách đây gần chục cây số. Muốn đến xóm Bóng phải vào đất liền.
Đúng rồi! Đúng đây là điều ông bà Đán sợ Ngọc Bích cho Lượt biết: Lượt không phải ở xóm Bóng Nha Trang nơi mà mẹ Lượt tưởng Lượt đang nghỉ hè.
Bí mật mới này giải thích được gì?
Lượt chỉ bị đau mà thôi. Nó chưa bất tỉnh. Lượt có gắng ngồi dậy. Nhưng chiếc đèn bấm đã rơi khỏi tay nó từ bao giờ. Bóng tối đã trở về hoàn toàn. Lượt chả thấy gì hết. Nó chỉ nghe tiếng nước chảy "ục! ục!" từ xa dội về. Bây giờ Lượt mới cảm thấy sợ thực sự, nó gọi to:
- Ngọc Bích! Ngọc Bích! Bích ở đâu? Bích có nghe không?
Vài tiếng rên nho nhỏ đáp lại lời gọi của Lượt.
- Bích bị thương phải không?
Không nghe tiếng trả lời, Lượt bò trên đất tìm Ngọc Bích. Đất bây giờ ướt nhẹp, bùn trơn trợt. Một tay Lượt chạm vào mặt Ngọc Bích. Ngọc Bích đã bất tỉnh, Lượt mò mẫm chung quanh tìm đèn bấm. May mắn Lượt gặp được chiếc đèn bấm chưa bị hư.
Vừa bật đèn lên, Lượt thấy Ngọc Bích nằm xoài trên mặt đất, một giòng máu tươi đang chảy trên trán. Mặt đất đã biến mất dưới một màu nước đen xịt. Nước biển đã tràn vào hang.
"Chạy mau đi? May ra còn kịp!" Bản năng sinh tồn ích kỷ hối thúc Lượt. Nước dâng lên đến mắt cá. Ngọc Bích vẫn nằm bất động. Lượt muốn quay trở lại, chạy trốn để khỏi bị chết đuối nhưng tình cảm và lý trí đã làm Lượt bỏ ý định đó. Lượt không thể nào bỏ rơi cô bạn gái của mình được. Cùng thoát hoặc cùng chết cả! Thời gian đã cấp bách quá rồi. Nước dâng lên thật mau. Phân nửa người Ngọc Bích đã bị ngập dưới nước. Lượt nghiêng mình sát mặt Ngọc Bích:
- Bích! Bích!
Ngọc Bích vẫn bất động.
Nước vẫn dâng đều. Làm sao bây giờ? Trước tình thế nguy hiểm, Lượt run sợ vô cùng. Nó phải cứu cho được bạn dù với bất cứ giá nào. Nó phải chịu hoàn toàn trách nhiệm về tình trạng này.
Lượt đỡ Ngọc Bích dậy. Nước đã dâng tới đầu gối nó. Nó rọi đèn chung quanh. Nó thấy một cây đà to đang trôi trên mặt nước. Cứu tinh đây rồi! Cây đà này sẽ cứu được Ngọc Bích. Lượt cố gắng hết sức đặt Ngọc Bích nằm trên cái bè bất đắc dĩ rồi từ từ đẩy bè đi tới. Nước dâng càng lúc càng cao. Nước dâng mãi, dâng hoài. Nước đã lên tới ngực Lượt, Lượt đi rất khó khăn, lại còn phải đẩy chiếc bè nặng nề nữa.
Thình lình, Lượt hụt chân. Mặt đất đã vượt khỏi chân Lượt. Lượt phải vừa lội vừa đẩy bè. Vì hụt chân bất ngờ, Lượt đã đánh rơi chiếc đèn bấm xuống nước. Nguồn ánh sáng hy vọng đã tắt!
Tay nắm cái đà có Ngọc Bích nằm trên, Lượt lội trong bóng đêm.
Lượt cảm thấy nước vẫn dâng đều. Chỉ chốc lát nước sẽ tràn ngập hầm. Lượt và Ngọc Bích cả hai sẽ chết ngộp mất tích. Tuy nhiên LƯợt vẫn không tuyệt vọng. Nó không có ý nghĩ bỏ rơi Ngọc Bích nữa. Nó quyết phải đi tới cùng, nó phải cứu cho được Ngọc Bích hoặc là chết.
- Phải đi tới cùng...
Lượt la to trong bóng đêm để lấy lại can đảm.
Thình lình, cũng bất ngờ như lúc bị hụt chân, chân Lượt bỗng chạm đất. Lượt mừng rỡ. Mực nước đã xuống rõ ràng. Lượt còn nhận thấy đường hầm đang lên dốc nữa. Như thế chỉ cần ráng đi một chút nữa là thoát khỏi bị chết ngộp trong nước. Bóng tối vẫn chế ngự hoàn toàn. Để tránh nguy hiểm cho Ngọc Bích, Lượt tiến ra phía trước kéo bè đi tới thay vì ở phía sau đẩy như lúc nãy. Một tay kéo bè, một tay quơ qua quơ lại phía trước, Lượt đi như một người khiếm thị. Bỗng Ngọc Bích rên khe khẽ.
Sau gần một giờ chìm trong nước lạnh buốt, Lượt cảm thấy mệt tột cùng, đôi chân cứ muốn xụm xuống. Lượt cảm thấy cả thân mình như bị tê liệt hoàn toàn.
Thình lình, đất lại mất hút dưới tầm chân của Lượt. Thôi rồi! Lần này thế là hết! Lượt đã đuối sức rồi! Cả hai sẽ bị chôn vùi trong hang này. Nước lại tràn vào nữa sao? Chắc lại sụp đất nữa? Đang nằm trên cây đà, dường như Ngọc Bích đã hơi hồi tỉnh. Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Ngọc Bích rên khe khẽ vài tiếng rõ rệt:
- Má ơi!... má ơi!....
Tiếng gọi trong cơn mê sảng của Ngọc Bích đã làm Lượt hồi sinh khi sắp gần kiệt lực. Lượt hỏi Ngọc Bích:
- Bích! Bích tỉnh rồi phải không?
Ngọc Bích khẽ cựa mình:
- Anh Lượt đó hả? Mình đang ở đâu hả anh?
Lượt nói nho nhỏ:
- Bích đừng sợ! Chả có gì hết! Vừa xảy ra một tai nạn đất sụp! Nhưng chúng ta sẽ thoát...
Ngọc Bích lại rên:
- Em đau đầu quá!
- Bích đừng động đậy! Sắp ra khỏi đây bây giờ...
Sắp ra khỏi đây bây giờ? Nhưng làm sao ra khỏi đây được? Câu hỏi này đã làm Lượt càng thêm tuyệt vọng. Tuy nhiên, Lượt lại cảm thấy mực nước đang hạ xuống dần dần, hạ xuống một cách rõ rệt.
Mực nước từ ngang vai Lượt xuống dần tới giữa ngực Lượt. Lượt càng đi tới, mực nước càng xuống thấp. Lượt lại cảm thấy đường hầm càng lúc càng lên dốc. Chốc lát chiếc bè đã nằm sát mặt đất không còn nước để di chuyển nữa. Lượt cố gắng đẩy bè tới nhưng vẫn không được, Lượt gọi Ngọc Bích:
- Bích! Bích! Bích có nghe tôi gọi không?
Bích cựa mình, Lượt đỡ Bích ngồi dậy.
- Bích có sao không? Đầu có bể không?
Bích trả lời yếu ớt:
- Không sao anh à! Chỉ hơi đau thôi.
Lượt cố gắng bình tĩnh:
- Bích rán đi được không?
Lượt nắm tay Bích dẫn Bích đi tới. Đất càng lúc càng khô ráo. Lượt đã quen đi trong bóng tối và đi rất tự nhiên.
Không khí càng lúc càng trở nên dễ thở và ít nặng nề hơn. Lượt cảm thấy không khí trong lành hơn và có mùi biển ở ngoài. Lượt mừng rỡ. Nếu đúng như Lượt nghĩ, lối thoát sẽ không còn bao xa nữa.
Quả nhiên, trước mặt Lượt hiện ra một vùng ánh sáng: đúng rồi! Ánh sáng của mặt trời, ánh sáng của tự do, của giải thoát!
Lượt reo lên:
- Ngọc Bích! Kìa! chúng ta đã thoát rồi! Hết lâm nguy rồi!
Ngọc Bích cũng mừng rỡ không kém Lượt. Cô bé quên cả đau buông tay Lượt chạy nhanh tới phía trước.
Lượt chạy theo bén gót Ngọc Bích. Chỉ còn ba chục thước... hai chục thước,... mười thước... thoát!
Lượt ngã nhoài trên cát nghỉ mệt. Ngọc Bích ngồi cạnh bên. Sức sống đã trở về với Lượt. Lượt hỏi cô bạn gái:
- Bích thấy người thế nào?
Ngọc Bích mỉm cười:
- Không sao đâu anh! Bây giờ Bích hết sợ rồi! Ghê quá! Bích bất tỉnh lâu không anh?
Một vết trầy khá to nổi trên mặt Ngọc Bích. Lượt hỏi:
- Bích có đau không?
Ngọc Bích đáp:
- Hơi hơi, không có gì đáng ngại đâu anh.
Ngọc Bích ngập ngừng nói tiếp:
- Cám ơn anh đã cứu mạng Bích.
- Có gì mà Bích cám ơn. Mình cùng chung trách nhiệm mà. Hơn nữa đó là bổn phận...
- Nhưng anh có thể bỏ rơi Bích và thoát nguy một mình.
- Thôi! Bích đừng nghĩ vớ vẩn nữa. Bây giờ mình phải tìm cách về nhà. Bích có biết mình đang ở đâu không?
Làm sao Ngọc Bích không biết được. Ngọc Bích là người sinh đẻ ở đây mà.
Ngọc Bích dẫn Lượt đi ven biển. Mặt trời đã xuống thấp tận chân trời. Có lẽ đã gần bảy giờ chiều rồi. Lượt và Ngọc Bích đã bị kẹt trong hang suốt mấy tiếng đồng hồ. Lượt và Ngọc Bích lấy nước biển rửa những chỗ dơ và trầy trụa trên người.
Ngọc Bích lo âu:
- Nếu ba Bích biết Bích vào hang thế nào Bích cũng bị đòn.
Suy nghĩ một lát, Ngọc Bích nói tiếp:
- Bích sẽ nói với ba Bích bị té vào đá... Còn anh?
- Tôi cũng nói như vậy... Bích nhớ rán giữ kín đừng cho ai biết nghe?
Hai đứa dẫn nhau về nhà. Tới một ngã rẽ, hai đứa chia tay nhau và hẹn sáng mai sẽ gặp lại ở chỗ hẹn cũ.
Nhìn Ngọc Bích đi khuất sau các tảng đá xong, Lượt theo con đường mòn đi về nhà. Vừa thấy Lượt, bà Đán la to có vẻ ngạc nhiên:
- Trời ơi! Cháu đi đâu mà ra như thế này?
Lẽ dĩ nhiên, Lượt phải nói dối. Nó nói với bà Đán nói bị trợt chân té từ trên một tảng đá cao xuống đất.
Bà Đán âu yếm săn sóc Lượt nhưng Lượt từ chối:
- Bác để cháu lên phòng nghỉ! Cháu mệt quá...
Lượt đã bớt cảm động trước những sự vồn vã của bà Đán vì... ít nhất bà Đán cũng là đồng lõa của hai người: ông Đán và người bí mật. Nhưng bà Đán đồng loã về vụ gì?
- Cháu hãy ăn đi đã! Bác nấu cho cháu cháo cá biển ngon lắm! Ăn đi rồi nghỉ!
Lượt không nói nhưng nó vẫn cố gắng ăn. Ăn xong, Lượt lên phòng riêng ngay.
Lượt không nằm nghỉ, Lượt tựa tay vào cửa sổ phòng nhìn ra biển cả. Nhiều ý nghĩ quay cuồng trong đầu Lượt. Nhiều câu hỏi xuất hiện làm Lượt muốn bể cả đầu... Tại sao bác Hoàng lại mời Lượt vào ở một ngôi nhà bác không bao giờ có mặt? Tại sao bác không cho Lượt gặp mặt? Bác Hoàng muốn gì? Người bí mật theo dõi Lượt là ai? Ông Đán và người đó làm gì trong hang?
Câu hỏi cuối cùng Lượt đã giải đáp được khá dễ dàng. Những chiếc cano di chuyển ban đêm và sự kiện xảy ra trong hang đá chứng tỏ sự suy luận của Lượt đúng: đó là một ổ buôn lậu. Cái hang bí mật, nếu đúng xưa kia là sào huyệt bọn cướp biển, thì bây giờ là sào huyệt của bọn buôn lậu và cách tổ chức máy móc trong hang - cái cửa sắt - đã cho biết đây là một cơ sở buôn lậu qui mô tổ chức rất khoa học, nhà chức trách khó khám phá nổi.
Nhưng họ buôn lậu gì? Súng ống? Thuốc phiện Cần sa? Thuốc nổ? Lượt run lên khi nghĩ đến điều này. Lượt càng run hơn nữa khi một câu hỏi khác bất ngờ loé trong đầu Lượt: phải chăng bác Hoàng của Lượt là đảng trưởng của đảng buôn lậu này?
Không! Không! Bác Hoàng không thể nào đi buôn lậu được! Nếu bác Hoàng đi buôn lậu, đời nào bác lại mời người cháu ra đây để tiết lộ bí mật?
Lượt ngã xuống giường thiếp đi.
***
Sáng hôm sau, Lượt đã thức dậy rất trễ. Lượt uể oải xuống nhà. Lượt gặp ông Đán đang ngồi trầm ngâm cạnh bà Đán. Vừa thấy Lượt, ông Đán hỏi Lượt với giọng hằn học:
- Hôm qua mày bị té à? Có bị gãy cổ không?
Lượt không đáp chỉ gật đầu. Bà Đán đối với Lượt thiếu vẻ vồn vã thường lệ. Ăn qua loa miếng bánh mì xong, Lượt cho ông bà Đán biết nó đi tắm. Hôm nay nó đã có chủ định. Nó quyết theo dõi hành động của ông Đán suốt ngày hôm nay. Lượt làm bộ đi tắm. Vừa ra khỏi nhà nó liền núp ngay vào một lùm cây rậm rạp và dòm vào nhà. Quả nhiên chỉ độ mười phút sau, Lượt thấy ông Đán đi ra với vẻ hết sức vội vã. Mặt ông Đán đầy vẻ lo âu.
Lần này Lượt nắm vai chủ động. Ông Đán không ngờ bị Lượt theo dõi. Ông đi thẳng về phía hang. Lượt theo ông Đán bén gót. Tới cửa hang ông Đán đứng ngần ngừ giây lát rồi đi thẳng vào. Sau vài phút do dự, Lượt cũng vào hang luôn. Lượt hết sức thận tọng đề phòng ông Đán biết mình bị theo dõi. Ông Đán đi sâu vào hang. Ông rọi đèn bấm để rõ đường. Tới chỗ cửa sắt hôm qua, ông Đán mở khóa, đẩy cửa qua một bên và tiến về phía đất sụp hôm qua. Lượt thấy ông Đán đứng yên lặng quan sát chỗ đất sụp, hồi lâu rồi ông quay trở lại. Hết hồn, Lượt núp sát mình vào một khe hở trong hang. Tới gần Lượt, ông Đán dừng lại, quẹo sang bê phải. Lượt theo sát ông Đán. Lượt vô cùng ngạc nhiên. Đêm qua Lượt và Ngọc Bích quên thám sát chỗ này. Ông Đán quẹo vào một nơi rất rộng, y như một gian phòng. Lượt thấy nhiều thùng gỗ đang chồng chất lên nhau gần đầy cả phòng. Ông Đán lựa một thùng vác ra ngoài. Thấy đã đủ, Lượt chạy bay về nhà. Lượt đã hiểu. Người ta đã giấu đồ lậu trong hang rồi đem tiêu thụ dần dần. Như thế, ông Đán, người bí mật, bác Hoàng đều là những người buôn lậu! Và Lượt nghỉ hè trong nhà những người buôn lậu. Dù chứng cớ đã rõ ràng, Lượt vẫn khôn tin bác Hoàng là người buôn lậu, linh tính cho Lượt biết bác Hoàng không dính dấp với tổ chức này. Lượt muốn điên lên vì các câu hỏi dồn dập hiện lên trong đầu.
Lượt quên bẵng giờ hẹn với Ngọc Bích. Vừa về đến nhà, nó thấy Ngọc Bích đang đứng chờ ở một hốc đá. Ngọc Bích nói:
- Anh trễ quá! Bích chờ anh gần một giờ rồi.
Lượt nửa muốn im lặng nửa muốn nói với Ngọc Bích. Lượt có thể tin tưởng hoàn toàn Ngọc Bích không?
- Bích không cho nhà biết vụ đêm qua? Lượt hỏi.
Ngọc Bích nói quả quyết:
- Bích không nói gì hết. Tại sao anh nghi Bích vậy?
- Bích không cho ai biết những điều mình thấy trong hang?
Ngọc Bích có vẻ giận.
- Bích xin thề! Anh không tin Bích gì cả!
Lượt không nghi ngờ gì Ngọc Bích cả. Lượt hỏi là để hỏi vậy thôi. Để chuộc lỗi làm Ngọc Bích giận, Lượt nói:
- Tôi luôn luôn tin Bích! Tôi hỏi là để cho rõ thôi. Bích đừng giận. Vì nhiều chuyện xảy ra quá nên nhiều lúc tôi rối trí hỏi lung tung.
Lượt cố gắng nói mãi, Ngọc Bích mới hơi bớt giận. Mặt cô bé đã tròn, khi giận lại càng tròn thêm, tròn quay như vòng tròn.
Lượt dẫn Ngọc Bích đến ngồi trên một tảng đá nhìn ra khơi. Sáng nay Lượt chưa tắm biển. Nhưng Lượt còn đầu óc đâu mà hưởng thú tắm biển. Lượt rút lấy bức thư mẹ gởi ra đọc. Những lời mẹ viết làm Lượt lấy lại được tinh thần. Chợt nhớ lại, sự nghi ngờ của mình về bức thư, Lượt nói với Ngọc Bích:
- Bích xem! Tôi nghi ông Đán xem lén thư mẹ tôi gởi cho tôi!
Cầm bức thư với phong bì Lượt đưa cho Ngọc Bích xem thật kỹ. Ngọc Bích nói với Lượt:
- Chắc ông ấy sợ cái gì bị tiết lộ bí mật chớ gì?
Vừa nói xong, Ngọc Bích bỗng la lên:
- Nguyễn Văn Lượt! Nơi nhận: Biệt thự Nguyễn Văn Hoàng, xómg Bóng Nha Trang!... lạ quá!
- Lạ cái gì?
- Tại sao má anh gởi thư về xóm Bóng không gởi về đây? Tại sao người ta không cho biết địa chỉ của anh ở đây?
Câu hỏi của Ngọc Bích đã làm Lượt hiểu rõ ràng. Lượt run run hỏi Ngọc Bích:
- Đây không phải là xóm Bóng Nha Trang?
Đến Lượt Ngọc Bích ngạc nhiên:
- Bộ anh không biết hả? Đây chỉ là một hòn đảo ngoài khơi Nha Trang. Xóm Bóng ở cách đây gần chục cây số. Muốn đến xóm Bóng phải vào đất liền.
Đúng rồi! Đúng đây là điều ông bà Đán sợ Ngọc Bích cho Lượt biết: Lượt không phải ở xóm Bóng Nha Trang nơi mà mẹ Lượt tưởng Lượt đang nghỉ hè.
Bí mật mới này giải thích được gì?