Chương 13
Tác giả: Hoàng Kim
Chỉ còn mấy ngày nữa là đến đám cưới của Quân và Quỳnh Giang, Xuân Hoa biết như thế và cô buồn đến não cả lòng . Từ lâu, cô đã được Thường Lan và bà Quyền nói với cô biết bao nhiêu điều tốt đẹp về Quân. Lại thêm những lời hứa hẹn mà cả hai mẹ con đều nhất định là sẽ thành công đã làm cho cô luôn mơ tới vị hoàng tử của lòng mình.
Cho đến khi gặp được Quân nơi phi trường, trái tim con gái chưa một lân yêu của Xuân Hoa đã rung động mãnh liệt . Cô mang cảm giác của một người con gái đi đón người yêu cách lâu ngày trở về, và cô ước ao được anh ôm thật chật trong vòng tay rắn chắc của anh.
Nhưng rồi Xuân Hoa đã hụt hẫng khi thấy anh mừng vui đón chào người con gái khác, mà người con gái, mới chỉ nhìn thoáng qua thôi, Xuân Hoa đã xác nhận một điều là thua mình về mọi mặt . Và rồi niềm hy vọng lại bùng lên khi mà bà Quyền vẫn khẳng định là sẽ chọn cô chứ không phải người con gái đó làm con dâu của bà.
Hằng đêm, Xuân Hoa đã dệt bao nhiêu mộng đẹp và cô đã khoe với mọi người trong nhà về người chồng tương lai của mình . Cái viễn cảnh có một người chồng tài giỏi và đẹp trai như thế, cộng với gia tài mà ba mẹ cô cho sẽ tạo cho cô một cuộc sống sang giàu làm cô đã đặt ra cho mình biết bao nhiêu là kế hoạch trong tương lai. Thế mà hôm nay thì mất hết, mất hết chỉ vì một người con gái thua kém mình về mọi mặt.
Xuân Hoa vùng lên, cô nhất định không chịu thuạ Cô phải chinh phục Quân cho bằng được! Anh cưới Quỳnh Giang thì sao chứ ? Dù cho cưới rồi, anh vẫn có thể bỏ được khi mà cô chiếm được tình yêu của anh cơ mà . Mà chuyện chiếm cho được con tim của Quân, Xuân Hoa không tin là mình không thể làm được . Vì ngoài tiền bạc, nhan sắc, cô còn có sự ủng hộ của mẹ con bà Quyền . Hôm nay anh ta cưới Quỳnh Giang ư? Cô cứ tạm nhường một bước đi, nhưng rồi sẽ có ngày anh ta rời bỏ cô ta mà đến với cô thôi.
Bấm một hồi chuông dài, Xuân Hoa đứng im chờ đợi . Đã khẳng định cho mình một phương cách, cô thấy mình tự tin hơn. Nhất định cô sẽ không để vuột mất Thường Quân, dù cho cô có phải đánh đổi như thế nào cũng được.
Người ra mở cổng cho cô là Thường Dung. Vốn không thích Xuân Hoa, nhưng nghĩ đến chị mình, lại thêm một điều là đám cưới anh Quân đã gần ngày, không thể có chuyện gì làm thay đổi được nên Thường Dung cũng không lạnh nhạt với Xuân Hoa cho lắm . Cô hỏi:
- Chị kiếm chị Lan em hả ?
Xuân Hoa lắc đầu:
- Không, cũng lâu chị không qua đây nên hôm nay chị đến chơi thôi. Bộ Thường Lan không có ở nhà à ?
Thường Dung đóng cổng lại, cô lắc đầu:
- Chị ấy có ở nhà nhưng chưa dậy.
Vừa đi theo chân Thường Dung, Xuân Hoa vừa kêu lên:
- Cái gì ? Giờ này mà chưa thức nữa à ? Nó ngủ gì mà ghê thế ?
Thường Dung lại lắc đầu:
- Em cũng không biết, chỉ thấy chị ấy chưa ra khỏi phòng thôi.
- Vậy để chị lên kêu nó.
Vào đến phòng khách, Xuân Hoa gặp ngay bà Quyền . Cô chào ngay:
- Thưa bác!
Bà Quyền hơi ngượng khi trông thấy Xuân Hoa, vì những lời bà đã hứa với cô bây giờ không thể thực hiện được . Không hiểu sao chuyện Quân cưới Quỳnh Giang đã thành sự thật với việc bà hoan hỉ tán thành, thế mà trông thấy mặt Xuân Hoa, bà lại vẫn tiếc vì không có cô gái này làm con dâu?
Bà Quyền khẽ cười khi Xuân Hoa chào mình, bà gượng gạo đáp lại:
- À cháu, cháu sang chơi với Thường Lan đó à ?
Xuân Hoa sà xuống ngay bên cạnh bà, cô cầm tay bà:
- Cháu sang thăm bác và chơi với Thường Lan luôn ạ.
- Ờ vậy cháu ngồi đây chơi, để bác bảo Thường Dung lên gọi nó.
Xuân Hoa cản bà lại:
- Thôi bác, chừng nào nó muốn dậy thì dậy, để cháu ngồi chời với bác một lát - làm như nhớ ra, cô hỏi luôn - Hai ngày nữa là đám cưới của anh Quân rồi hở bác ?
Bà Quyền gượng gạo gật đầu:
- Ừ, bác...
Xuân Hoa cười thật tươi:
- Bác đừng ngại, cháu không buồn đâu - Rồi cô cúi mặt cuống như để giấu đi đôi mắt buồn rầu của mình - Thật ra, mấy hôm nay cháu cũng buồn lắm, nhưng nghĩ đi rồi lại phải nghĩ lại, cháu thấy mình cố chấp làm gì khi mà anh Quân không hề yêu cháu . Hơn nữa, cháu đâu phải là người đến trước . Anh Quân đã yêu Qùynh Giang từ lâu rồi cơ mà . Vậy thì cháu chen vào giữa họ để làm gì cơ chứ ?
Bà Quyền thấy nhẹ nhõm cả người, bà rất mừng khi nghe thấy những lời lẽ như thế từ miệng Xuân Hoa. Bà nói với giọng thương yêu:
- Cháu hiểu được như thế thì bác rất mừng, từ hôm này tới nay bác cứ áy náy mãi . Thật lòng thì bác rất tiếc khi không được cháu làm con dâu. Nhưng con trai bác cứng lòng quá...
Xuân Hoa nhìn bà Quyền, gương mặt cô mang một vẻ nhu mì trông thật đáng yêu:
- Cháu không có diễm phúc được làm con dâu của bác thì thôi, cháu xin làm con gái bác vậy . Có được không hở bác ?
Bà Quyền mừng rỡ nắm tay Xuân Hoa:
- Thế thì còn gì hơn, bác rất mừng đấy Xuân Hoa.
Xuân Hoa nũng nịu:
- Thế thì mẹ đừng gọi con là cháu và xưng là bác nữa, phải gọi cho đúng thôi mẹ ạ.
Bà Quyền cười thật tươi:
- Con gái của mẹ!
Xuân Hoa ngả đầu vào ngực bà Quyền như một đứa con gái nhỏ làm nũng mẹ . Ngay khi đó, Quân từ ngoài bước vào, anh hơi khựng lại trước hình ảnh trước mắt.
Bà Quyền thấy Quân trước, bà gọi ngay:
- Quân à, con lại đây. Mẹ báo cho con biết một tin vui...
Quân thủng thỉnh bước lại chiếc ghế đối diện với bà Quyền và Xuân Hoa, anh nói với cô:
- Xuân Hoa đến chơi với Thường Lan à ? - Rồi quay sang mẹ, anh hỏi tiếp - mẹ có tin vui gì thế ? Bộ mẹ mới biết tin trúng số hay sao?
Bà Quyền cười thật tươi:
- Trúng số mà làm gì ? Mẹ đâu có thiếu tiền . Chuyện này vui hơn nhiều, mẹ vừa nhận Xuân Hoa làm con gái đấy.
Quân ngỡ ngàng nhìn hai người phụ nữ đang ngồi trước mặt mình . Bà Quyền thì có vẻ vui thật sự . Hình như bà rất quý Xuân Hoa nên chuyện nhận cô làm con gái là niềm vui của bà . Nhưng còn cô gái kia thì sao?
Quân không tin là Xuân Hoa thực sự muốn làm con gái của mẹ anh, vì cô ta đâu phải là người thiếu tình thương đâu? Và hơn nữa, Quân đã nhận thấy ánh mắc cô ta nhìn anh rất lạ . Cái ánh mắt như khiêu khích nhưng lại thương yêu. Cái ánh mắt như thoa? mãn lại cũng như mất mát . Nhưng chỉ một tia sáng nhỏ loé lên trong ánh mắt Xuân Hoa nhìn mình, Quân đã thấy chuyện không phải là bình thường.
Nhưng thôi, anh hãy biết như thế đã . Không nên làm mất đi niềm vui của mẹ anh khi mà anh cũng đang vui như thế này . Anh cười với Xuân Hoa:
- Cám ơn cô, Xuân Hoa.
Xuân Hoa ngồi thẳng lên, cô làm ra vẻ ngơ ngác:
- Tại sao anh lại cám ơn em?
- Vì cô đã chịu làm con gái của mẹ tôi, cô đã đem lại cho bà thêm một niềm vui nữa.
- Em sẽ luôn luôn đem lại niềm vui cho mẹ chứ không phải chỉ là môt đâu. Nhưng mà này, sao em đã là con gái của mẹ rồi mà anh lại còn xưng hô khách sáo với em như thế ?
Quân cười cười, anh nói cho qua chuyện:
- Chuyện xưng hô đâu có quan trọng gì . Vấn đề là tôi coi cô là em gái cũng như Thường Lan và Thường Dung thôi chứ.
Xuân Hoa nũng nịu:
- Nhưng mà em thích anh gọi em như là gọi các em gái của anh cợ Gọi như thế mới thân thiếc chứ.
Quân cười xoà:
- Thôi được rồi, gọi thế nào cũng được mà.
Thường Lan từ trên lầu đi xuống, cô gọi to:
- Mày tới sao không gọi tao hở Xuân Hoa?
Xuân Hoa vênh mặt:
- Tao cần gì phải gọi mày, tao đến chơi với mẹ mà.
Thường Lan trố mắt nhìn bạn:
- Cái gì, mày vừa gọi mẹ tao là gì ?
Xuân Hoa bật cười khanh khách:
- Không còn là mẹ của mình mày nữa đâu mà là mẹ của cả tao nữa đấy . Mẹ vừa nhận tao làm con gái rồi đấy.
Thường Lan nghi ngờ nhìn hai người:
- Có thật không hở mẹ ?
Xuân Hoa ôm tay bà Quyền:
- Thường Lan còn chưa tin kìa mẹ, mẹ nói cho nó nghe đi!
- Phải rồi, mẹ vừa nhận Xuân Hoa là con gái đấy . Bây giờ các con là anh em, chị em với nhau cả rồi đấy.
Nhân lúc Thường Quân không để ý, Xuân Hoa nháy mắt với Thường Lan một cái . Tuy chưa hiểu rõ ý nghĩa của cái nháy mắt đó, nhưng Thường Lan biết ngay là cô bạn của mình lại có một mưu kế gì đây.
Phụ họa ngay với cô bạn thân của mình, Thường Lan làm ra vẻ mừng . Cô reo lên:
- Một chuyện đáng ăn mừng, phải không anh Quân. Mẹ sắp có con dâu, nhưng ngay từ hôm nay mẹ đã có thêm một cô con gái . Nhất định nhà mình phải ăn mừng mới được.
Xuân Hoa nói ngay:
- Vậy thì chúng ta đi nhà hàng.
Thường Lan gật đầu:
- Chuyện đó thì đương nhiên rồi, nhưng vấn đề ai là người móc túi ra đây? - Nghiêng đầu sang Quân, cô hỏi tiếp - Anh trả tiền há, anh Quân?
Quân lừng khừng gật đầu, anh không chút hứng thú với đề nghị này một chút nào:
- Cũng được thôi.
Thường Lan la lên:
- Sao anh đồng ý gì mà yếu xìu vậy ? Phải hăng hái lên chứ ! Mấy khi mà có được một ngày vui như thế này ? Anh làm em mất hứng hết trơn.
Quân lắc đầu:
- Nhưng anh bận quá, anh còn phải lo nhiều việc nữa mà.
Xuân Hoa chen vào:
- Phải rồi, chỉ còn hai ngày nữa là đám cưới anh Quân rồi, anh ấy bận rộn là phải . Mày đừng có nhõng nhẽo với anh ấy nữa đi. Anh Quân nè, có việc gì cho em làm không, em rất sẵn sàng giúp anh đó.
Bà Quyền gạt đi:
- Việc gì đâu mà bận rộn, tất cả đã do nhà hàng lo hết rồi mà . Ở nhà thì chỉ dọn mỗi bàn thờ gia tiên, việc này cũng làm xong hết rồi.
Quân nhìn mẹ:
- Con phải sang nhà Quỳnh Giang một chút, bên đó không có ai lo giúp mẹ à.
Bà Quyền có vẻ không bằng lòng khi thấy Quân phải lo lắng mọi việc bê nhà vợ . Bà lắc đầu:
- Thật là tự con làm khổ con đấy nhé!
Quân cau mày nhìn mẹ:
- Mẹ!
Bà Quyền nhận ra mình đã lỡ lời vì có mặt Xuân Hoa, bà cười gượng:
- Ấy là mẹ nói thế thôi chứ con muốn cưới đứa nào thì mẹ cũng không ngăn cản được mà . Thôi, con muốn đi đâu thì đi đi, mẹ không giữ ở nhà nữa đâu.
Đợi cho Thường Quân đi khỏi, bà Quyền than thở:
- Thật là khổ, mẹ không muốn mà cứ phải chiều theo ý nó . Mai mốt đây rồi có chuyện gì thì ráng mà chịu.
Xuân Hoa vuốt ve bà:
- Ai cũng vậy thôi mẹ Ơi, mẹ con ở nhà cũng thấy khổ tâm hết sức vì anh trai con chỉ nghe lời vợ mà thôi.
- Đời bây giờ hình như đàn ông họ như nhược hay sao ấy chứ hồi đó đâu có vậy . Mẹ là sợ ba con một phép, chớ có dám hó hé gì với ông.
Xuân Hoa lại cười:
- Nếu như đàn ông mà nhu nhược hết như lời mẹ thì tụi con cũng sướng chứ sao mẹ ?
- Ừ, mẹ cũng cầu xin cho mấy đứa con gặp được thằng chồng giỏi giắn, tốt nết như thằng Quân thì mẹ mừng.
Câu nói của bà Quyền lại làm Xuân Hoa chạnh lòng . Quân quả thật tốt như thế ư ? Nếu vậy thì cô đúng là người vô duyên vô phận nhất rồi còn gì ?