Chương 14
Tác giả: Hoàng Kim
Đám cưới đã xong, Quân đưa vợ đi hưởng tuần trăng mật . Anh muốn mình vui chơi thoải mái trước khi bắt tay vào làm việc . Vì đã từng làm việc ở nước ngoài nhiều năm rồi anh biết, làm việc ở những công ty đó thì bận rộn vô cùng, không thể vừa làm vừa chơi được . Khi đó thì chẳng mong có thì giờ mà đưa vợ đi chơi nữa đâu.
Quỳnh Giang tắm trước, trong khi Quân vào tắm thì cô ngồi trước bàn phấn và chải lại mái tóc dài của mình . Thấy hơi lạnh, cô lấy chiếc áo lạnh khoác vào người.
Quân cũng đã trở ra, anh cười với vợ:
- Khí hậu trên này dễ chịu thật, chẳng bù với Sài Gòn cứ nóng đến điên cả người.
Ngả dài người xuống giường, chiếc nệm dày êm ái ôm lấy người làm Quân lại rên lên một tiếng:
- Thật là thoải mái, lại đây em ơi.
Quỳnh Giang mỉm cười, cô đi lại bên chồng . Từ mấy hôm nay rồi, Quân nói gì là cô làm theo ngay, vì cô chẳng hề muốn làm trái ý anh một chút nào.
Kéo vợ nằm xuống bên mình và vòng tay ôm ngay cô vào lòng, Quân hơi khựng lại khi bắt gặp chiếc áo lạnh của cô. Anh hỏi:
- Em định đi ra ngoài à ?
Quỳnh Giang lắc đầu:
- Không! Sao anh lại hỏi thế ?
- Thế thì tại sao em lại mặc áo lạnh ?
Hiểu ra điều thắc mắc của chồng, Quỳnh Giang vội giải thích:
- À, khi nãy vừa mới tắm xong ra ngoài này thấy lạnh nên em mặc vào đấy mà.
Quân kéo chiếc áo lạnh ra khỏi người vợ:
- Để anh sưởi ấm cho em, bỏ cái áo này ra đi!
Luồn tay cho vợ gối đầu, Quân ôm chặt Quỳnh Giang vào lòng và âu yếm hỏi:
- Bây giờ em còn lạnh nữa không?
Quỳnh Giang hóm hỉnh bật cười:
- Không còn lạnh nữa và sắp chết ngạt rồi đây.
- Tại sao lại chết ngạt ? Nóng quá hay sao?
- Không phải tại nóng, mà tại anh ôm em chặt quá . Em mà không thở được thì chết ngạt chứ sao?
Quân chống khuỷu tay ngước lên, anh say đắm nhìn vợ:
- Anh yêu em quá, Giang ạ . Anh chỉ muốn ôm em thật chặt như thế này thôi.
Quỳnh Giang long lanh mắt:
- Em cũng thích nằm như thế này mãi thôi.
Quân cúi xuống, anh không biết là từ hôm cưới nhau đến nay đã hôn vợ bao nhiêu lần rồi . Thế mà lần nào thì Quân cũng thấy nụ hôn thật nồng, thật ngọt . Anh muốn quên hết mọi điều xung quanh mình để chỉ ở mãi với Quỳnh Giang trong căn phòng thần tiên này mà thôi.
Nhưng Quỳnh Giang lại là người đã làm cho Quân hết mơ mộng . Khi anh dứt môi mình ra khỏi môi cô, Quỳnh Giang đã nói ngay:
- Em nhớ nhà quá, anh ạ!
Quân ngạc nhiên:
- Sao lại nhớ nhà ? Nhà nào ? Mình đến ở nhà của mình ngày nào đâu mà đã nhớ ?
Quỳnh Giang cười:
- Nói là nhớ nhà thì cũng không đúng lắm, mà là em nhớ mẹ thôi. Từ khi còn bé cho đến giờ, đây là lần đầu tiên em xa mẹ lâu như thế này đấy.
Vòng tay Quân lại siết chặt Quỳnh Giang:
- Ở bên anh không vui hay sao mà lại còn nhớ mẹ ?
Quỳnh Giang gật đầu:
- Đương nhiên là vui rồi, nhưng nghĩ tới mẹ thui thủi một mình, em lại thương mẹ quá anh ạ.
- Thì ngày nào mình cũng gọi điện về cho mẹ, biết là mẹ khỏe cơ mà.
- Vậy mà em vẫn lo đó anh.
Quân dỗ dành:
- Chịu khó đi em ạ, chúng mình chỉ có được một lần trăng mật như thế này thôi. Anh muốn chúng mình đi chơi cho thoải mái, mai mốt anh đi làm rồi thì không có thì giờ đi chơi đâu.
- Thì mình cũng đi chơi cả tuần rồi còn gì ?
Quân kêu lên:
- Mới có một tuần mà em đã cho là nhiều rồi à ? Anh nghỉ gần cả tháng nữa cơ mà, chúng mình cứ đi chơi, khi nào anh gần đi làm hãy về.
Quỳnh Giang cũng kêu lên:
- Như thế thì bao nhiêu tiền cho đủ ? Mấy hôm nay em thấy anh tiêu tiền mà xót cả ruột đấy.
Quân lắc đầu:
- Không bao nhiêu đâu em, mình làm được thì phải tiêu xài chứ . Nào, không nói nhiều nữa, mai tụi mình định đi đâu chơi đây?
Quỳnh Giang có vẻ suy nghĩ:
- Em cũng không biết nữa, các thắng cảnh ở đây mình đi cũng hết rồi.
- Vậy mình qua Nha trang chơi thêm một tuần nữa nhé, sau đó thì về Vũng tàu chơi thêm ít ngày nữa.
Qùynh Giang lại lắc đầu:
- Mùa này Nha Trang nóng lắm, em không đi đâu.
Quân ôm nghiến Quỳnh giang:
- Vậy thì ở lại đây chơi cho đã, khi nào chán thì mới về . Anh muốn có một khung cảnh riêng tư cho tụi mình, anh đợi cơ hội này đã lâu rồi em có biết không?
Quỳnh Giang không thể nói thêm lời nào để phản đối Quân được nữa, vì môi anh đã bám chặt lấy đôi môi hồng của cô rồi . Quỳnh Giang chỉ còn biết mềm người ra mà đón nhận tình yêu của chồng.
Buổi sáng, khi Quỳnh Giang thức giấc thì trời vẫn còn sớm . Khoác chiếc áo len lên vai, cô tới đứng bên cửa sổ nhìn xuống đồi thông ngay trước khách sạn . Nắng chưa lên, cảnh vật còn chìm trong làn sương mù lãng đãng . Vùng cao nguyên này có khí hậu thật thích, còn đang là mùa hè mà đã mát mẻ như thế này . Nếu là mùa đông thì chắc là lạnh phải biết . Ở Sài gòn quanh năm chỉ toàn thấy nắng bụi, làm sao có được không gian khoáng đãng và thanh tịnh như thế này ?
Khép hai vạt áo len lại, Quỳnh Giang phóng tầm mắt ra xa hơn. Nắng đã bắt đầu lên, những tia sáng màu vàng đã bắt đầu chen vào lớp sương mù và làm tan dần đi bầu không khí trắng đục đó . Xa xa, những vườn cây đã bắt đầu hiện rõ, những đám mây hồng đã xuất hiện nơi chân trời tít tắp xa xa.
Quỳnh Giang nhìn xuống sân khách sạn . Cả một thảm hoa màu vàng đang rực rỡ khoe màu trước mắt cộ Hoa hồng vàng! Tất cả đều là hoa hồng vàng, một màu vàng sang cả tràn ngập kín một khoảng sân thật rộng.
Mặt trời đã lên, ánh nắng tỏa xuống trên những giọt sương long lanh đọng trên cành lá . Chim chóc đã bắt đầu hót líu lo, và hơi lanh đã dần tan. Cảnh trí ban mai thật tuyệt vời, Quỳnh Giang cứ muốn ngắm mãi không thôi!
Quỳnh Giang kéo rèm cửa lại, căn phòng lại chìm trong làn ánh sáng mờ ảo . Cô trở lại giường, Quân vẫn còn chìm trong giấc ngủ thật saỵ Nhìn dáng anh nằm, cô có cảm giác anh như một đứa trẻ thật vô tư Tay chân anh sải dài, và hơi thở anh thật đều.
Ghé người nằm thật nhẹ nơi mép giường, Quỳnh Giang không muốn làm chồng thức giấc . Những ngày rảnh rỗi này, cô và Quân cần gì phải dậy sớm . Thôi cứ để cho anh ngủ cho thật no mắt vậy!
Quân chợt trở mình, Quỳnh Giang lại nhích sát ra ngoài . Nhưng vòng tay anh ấm nồng đã ôm gọn thân người cộ Và giọng Quân tỉnh táo cất lên:
- Buổi sáng ngắm cảnh một mình đã chưa?
Quỳnh Giang mở to mắt nhìn chồng, thì ra anh không ngủ say như cô tưởng . Đánh nhẹ vào ngực chồng, cô nũng nịu:
- Anh thức rồi mà nãy giờ cứ làm bộ ngủ để gạt em, báo hại người ta không dám làm gì mạnh tay.
Quân cười:
- Anh muốn theo dõi coi "người ta" đang tơ tưởng tới ai vậy mà.
Qùynh Giang khiêu khích:
- Vậy anh đã khám phá ra chưa?
Quân nhìn lên trần nhà, anh ra vẻ suy nghĩ:
- Hình như có đó, anh đã thấy "người ta" dựa song cửa mơ mộng một hồi, rồi lại để hồn trở về căn phòng này . Như thế thì người mà "người ta" mơ tưởng còn ai vào đây nữa.
Quỳnh Giang cười khúc khích:
- Vậy mà cũng nói, toàn là vơ vào cho mình không à.
Vòng tay Quân lại siết chặt:
- Vơ vào mà có lợi cho mình thì ngu gì mà không vơ.
Quỳnh Giang lắc đầu:
- Chịu thua anh luôn, nói cách nào cũng được cả.
Quân hỏi:
- Sáng nay mình làm gì nhỉ ?
- Thì mình dậy đi ăn sáng rồi lại lang thang cho hết ngày thôi chứ còn làm gì nữa bây giờ.
- Giá như cuộc sống mà chỉ toàn là những ngày lang thang như thế này thì tuyệt vời ghê, em nhỉ ?
- Nhưng mà cứ như thế này thì tới một lúc nào đó cũng chán chứ anh.
- Khi nào tới lúc đó hãy hay, còn bây giờ thì phải tận hưởng niềm vui đã em ạ - Quân trầm giọng - Em có biết không, mười năm nay anh chưa từng có những ngày thảnh thơi như thế này . Lúc nào anh cũng làm việc và làm việc . Vì những lúc không làm việc, anh thấy thời gian dài vô tận . Muốn có một người thân bên cạnh mình để nói chuyện cũng không có . Anh đã thèm được nhìn thấy em, được nghe em nói và được ngắm em cười biết bao.
Quỳnh Giang ôm Quân thật chặt:
- Vì thế mà anh cứ mãi làm việc phải không? Em thương anh quá, Quân ạ.
Quân cười:
- Những ngày ấy đã qua rồi, bây giờ thì anh nghĩ là không ai hạnh phúc như anh đấy.
Quỳnh Giang bâng khuân:
- Em nghĩ mà thương mẹ ghê, anh ạ.
Quân hiểu ý vợ:
- Thì mẹ là người sinh ra em, em thương là phải rồi.
Quỳnh Giang lắc đầu:
- Không phải mẹ em, là mẹ anh cơ.
- Thế sao em lại thấy thương mẹ ?
- Vì mẹ đã sinh ra anh, đã nuôi dạy anh thật tốt, lại phải xa anh từng ấy năm. Thế mà bây giờ khi anh về đến lại ở bên em chứ không phải là ở bên mẹ.
Quân cảm động:
- Biết làm sao được bây giờ, anh không muốn chúng mình sống chung với gia đình sẽ không có tự dọ Nhưng nếu em nghĩ như thế thì chúng mình sẽ hiếu lễ với mẹ là được rồi.
Quỳnh giang lại hỏi:
- Vậy thì mình phải làm gì hở anh?
Quân ngẫm nghĩ một chút:
- Thì mình sẽ về thăm mẹ thường hơn một chút.
Quỳnh Giang phân vân:
- Nhưng mà em không thích em, mình về thì mẹ có vui không?
Quân lắc đầu:
- Sao em lại nghĩ như thế ? Mẹ không thích em thì đâu có nhận em làm con dâu. Chỉ tại tính mẹ hơi khó khăn nên em mới thấy như thế thôi, em đừng để bụng nhé.
- Em không nghĩ gì đâu, chỉ là muốn làm cách nào cho mẹ vui mà thôi. Hay là mai mình về đi anh, còn ít ngày nghỉ nữa chúng mình sang chơi bên nhà cho em quen với không khí bên nhà anh hơn.
Quân bật cười:
- Nói đi nói lại thì cũng là chuyện em muốn về phải không? Thôi được rồi, mai về chịu chưa?
Quỳnh Giang cười thật tươi:
- Thế thì nhất rồi, em còn đòi gì nữa đâu.
Kề tai vợ, Quân nói nhỏ:
- Thế em có muốn biết làm cách nào để mẹ vui là thương yêu em không?
Quỳnh Giang háo hức:
- Đương nhiên là em rất muốn biết rồi, anh chỉ cho em đi!
Quân thì thầm với Quỳnh Giang:
- Em cứ mau mau sinh cho bà một thằng cháu nội thì chắc chắn em sẽ là con dâu cưng ngay.
Quỳnh Giang đỏ mặt nhìn chồng:
- Chuyện đó thì em làm sao mà biết được, khi nào nó đến thì đến chứ.
Quân nồng nàn nhìn vợ:
- Anh sẽ giúp em, chịu không?
Quỳnh Giang không nói gì thêm, Quân ôm chặt vợ trong vòng tay mạnh mẽ của mình . Cả hai cùng lắng nghe niềm hạnh phúc đang tràn ngập trong lòng họ .