Chương 6
Tác giả: Hoàng Ly - Đỗ Hồng Linh
Màn đêm phủ trùm lên vạn vật từ lâu. Núi rừng chìm sâu trong cảnh âm u tịch mịch. Thỉnh thoảng một tiếng hoẵng kêu “hoăng… oăng…” nghe lạc lõng, mơ hồ.
Võ Kiều Loan cùng nàng tuỳ tướng vẫn mải miết ra roi phóng về phía trước. Ngựa phi nước đại, vó câu khua trên lối mòn xuyên sơn vang lên sạo gợn. Xa xa, ngọn Phi Mã Ác Sơn (Pi U Uác) sừng sững vươn lên như hình thù con quái vật khổng lồ hếch mũi ngửi trời khuya.
Trăng liềm hạ tuần từ từ hiện ra. Trời lộng gió. Kiều Loan ghìm tay cương cho ngựa phi nước kiệu bảo Khiên Mây:
- Kiếm bản làng nào nghỉ qua đêm, ngựa mệt rồi!
Hai người thúc ngựa lên một gò cao, phóng tầm mắt quan sát. Tít hướng đông bắc, cách hai ba ngọn đồi thưa có đốm lửa chập chờn giữa đêm rừng hiu quạnh.
- Ta tới đó đi, Mây! Chắc bản Thổ hay bản Mường gì đó!
Ngựa vọt đi liền. Độ nửa giờ sau bản Thổ hiện ra trên sườn đồi trước mặt. Bản này khá đông, khoảng gần trăm nóc nhà sàn nằm rải rác từ sườn đồi xuống thung lũng, nhà nào cũng cao lớn như nhà lầu dưới miền xuôi, gầm sàn đều có nuôi gia súc. Mọi nhà dường như đã như đã ngủ hết, chỉ một căn còn leo lét ánh đèn.
Kiều Loan, Khiên Mây vừa thả kiệu băm đến đầu bản bỗng nghe “tách! phập!”, một phát tên nỏ cắm phập vào thân cây trước đầu ngựa. Hai nàng giật mình lùi lại.
Nàng Mây kêu lớn bằng tiếng Thổ:
- Ai đó, đừng bắn! Chị em tôi lỡ độ đường ghé trọ nhờ đây!
Im lìm hơn phút, có tiếng đàn ông cất lên dõng dạc:
- Đi mấy người, nói mau!
- Hai – Nàng tuỳ tướng mau mắn đáp – Chúng tôi đi săn, lỡ đường!
Có tiếng xì xầm bàn bạc rồi ánh lửa bùng lên, năm sáu người vạm vỡ, xách cung nỏ, súng săn chạy ra. Một thanh niên ra dáng chỉ huy giơ cao ngọn đuốc ngó kỹ hai nàng, dịu giọng hỏi:
- Hai cô người miền xuôi?
- Vâng, chúng tôi muốn trọ nhờ qua đêm!
Kiều Loan ôn tồn trả lời. Chừng đã yên tâm vì khách lạ chỉ là hai thiếu nữ xinh đẹp, người thanh nhiên nhã nhặn, mời hai cô gái vào bản. Hai nàng xuống ngựa đi theo, thầm nghĩ vùng này chắc đang có biến cố gì đây nên dân bản phòng thủ có vẻ nghiêm ngặt. Đến một căn nhà thắp đèn sáng, một ông già Thổ trạc lục tuần, khoác chiếc áo dạ đầu chít khăn, nom quắc thước đường bệ ra đón. Kiều Loan đoán chừng đó là ông “Phìa” - người đứng đầu bản này – Không đợi ông lão hỏi, người thanh niên nói luôn:
- Thưa cha, hai cô nương đây đi săn lỡ đường xin trọ nhờ qua đêm!
Ông già nheo mắt dòm, gật gù:
- Được! Bảo chúng thu xếp chỗ nghỉ cho quý cô!
Hai nàng vội ngỏ lời cám ơn. Ông lão thấy hai cô gái xinh đẹp vẻ quý tộc người Kinh, lại nói thạo cả tiếng Thổ, nên chừng cũng mến khách, truyền gia nhân dọn một phòng riêng ngăn nắp sạch sẽ cho hai cô khách, lại mang lên một mâm lớn đủ cả cơm, đồ ăn, thịt lợn rừng nướng, đích thân ông già Phìa ngồi tiếp. Chủ khách vừa ăn vừa trò chuyện cầm chừng. Nàng chúa hồ để ý thấy ông lão lâu lâu lại dỏng tai nghe ngóng, vẻ lo lắng bồn chồn như đang chờ đợi một điều gì bất trắc sắp xảy ra, bèn lựa lời hỏi. Ông già Phìa thở dài kể:
- Hà, hai cô khách từ xa tới không biết đó. Bản này bao năm qua sống trong yên lành, bỗng dưng tai họa giáng xuống, chỉ trong vòng một tuần lễ xảy ra liền mấy vụ mất tích hết sức bí ẩn, nạn nhân hầu hết là những cô gái hoặc đàn bà xinh đẹp! Hà… người thì đi rẫy không về, tìm không thấy, người thì đang ngủ trong nhà đột nhiên biến đâu mất! Mới đêm qua có nhà đang ngồi ăn cơm tối, thình lình rào một cơn gió, đèn đuốc tắt hết, khi thắp sáng lại được thì đã mất người! Chính vì vậy dạo này chúng tôi phải canh gác kỹ như hai cô vừa thấy!
Nghe ông Phìa kể, nàng chúa hồ chợt động lòng suy nghĩ, mặt hoa vụt trầm hẳn xuống. Chuyện đàn bà con gái bản Thổ này bị mất tích kích động óc hiếu kỳ và cả sự phẫn nộ trong lòng Võ Kiều Loan. Bình sinh nàng rất căm ghét những kẻ dâm tà bại hoại. “Vạn ác dâm vi thủ” – Trong vạn điều ác thì cái dâm đứng trên hết, đó là điều Kiều Loan thường xuyên răn đe kẻ dưới. Đương nhiên kẻ gieo rắc tai hoạ cho phụ nữ lương thiện nơi đây chắc chắn không ngoài mục đích xấu xa đó. Và theo nàng suy luận, thủ phạm phải là kẻ cao bản lãnh, một cao thủ tà phái mới thực hiện các vụ bắt cóc dễ dàng như vậy! Nàng chúa hồ chạnh niềm đau thân thế, liên tưởng chuyện thảm mười tám năm xưa… một chiều loạn rừng, thân mẫu nàng bị sa tay quái vật đười ươi chúa…!
Nàng hít một hơi thật sâu, nén ngọn lửa giận đang bùng lên, chìm giọng bảo ông già Phìa, mắt phượng long lanh cương quyết:
- Xin Phìa cho phép chúng tôi lưu lại bản ít ngày để cùng chung sức trừ nạn dữ! Cứ theo lời cụ kể, tôi nghĩ thủ phạm là kẻ giỏi võ, rất giảo quyệt. Chúng tôi muốn bắt hắn đền tội, e rằng... Nói cụ bỏ qua cho, dăm tay súng săn với vài chục tay cung nỏ bình thường không dễ làm nổi!
Ông lão trố mắt kinh ngạc dòm sững nàng. Việc cô khách xinh đẹp yểu điệu này tỏ ý giúp dân bản trừ nạn chừng quá bất ngờ đối với ông. Những tưởng khi nghe chuyện bất trắc cô ta sẽ kinh hoảng, nào ngờ...
Ông Phìa cảm động, nói giọng ái ngại:
- Cám ơn! Cám ơn cô khách trẻ có lòng thương dân bản nhưng dẫu sao... già này không muốn hai cô khách lụy đến thân! Tai hoạ ghê gớm lắm, chúng tôi có nhiều người khoẻ mạnh mà còn không ngăn nổi “nó”, huống chi... Già định khuyên hai cô khách sáng mai gấp quay về, đừng đi săn tại vùng này, lỡ chẳng may...
Nàng chúa hồ vội ngắt lời trấn an lão:
- Cụ đừng ngại! Chị em tôi từ nhỏ đã được học qua vài đường quyền cước nên tuy là phận nữ nhi mà sức lực cũng không thua kém giới nam tử mày râu cho lắm! Xin cụ hãy yên tâm!
Thấy Kiều Loan tỏ thái độ cương quyết, ông già Phìa bất đắc dĩ phải ưng thuận tuy vẫn không hẳn tin hai cô khách đủ tài sức cứu giúp. Lão chép miệng buồn bã nói như than:
- Ôi! Số trời định sẵn! Già đâu muốn quý khách gặp chuyện chẳng lành... Ôi, số trời! Thay mặt dân bản, già xin cảm tạ tấm lòng vì nghĩa của quý khách trước!
Dứt lời, ông già Phìa chắp tay thi lễ. Nàng chúa hồ ngăn lại, an ủi ông già làng chất phác tốt bụng. Đoạn nàng nhỏ giọng thì thầm căn dặn một hồi. Ông Phìa nghe xong gật gù khen phải, bước ra gọi người thanh niên khi nãy vào truyền lệnh đến từng nhà có đàn bà con gái trẻ bảo tập trung lại ngủ tạm nhà lão phòng bất trắc!
Chỉ lát sau hơn hai chục người đã tề tựu trước sân nhà Phìa. Ông già cho tất cả vào ngủ trong căn phòng chính, rộng nhất, giữa phòng có bếp lửa. Cửa chính, cửa sổ đều đóng chặt, chỉ chừa lại một cái khép hờ như vô tình để sót. Kiều Loan đề nghị bọn trai tráng tiếp tục canh gác bí mật quanh bản, phần nàng cùng Khiên Mây thay đổi y phục, mặc như gái Thổ nằm ngủ chung với đám đàn bà con gái bản, mỗi nàng trấn một đầu. Riêng ông Phìa nằm phòng bên cạnh, trong chăn dạ thủ sẵn một cây nỏ lớn và... chờ xem.
Trời về khuya, trăng lưỡi liềm vàng bệch. Sương chăng ngang đồi như những dải “voan” mờ xám. Cả một vùng núi rừng lạnh ngắt, bốn bề quạnh quẽ. Thỉnh thoảng một tiếng hổ gầm “à uôm!” từ xa vọng về nghe chờn chợn giữa đêm rừng âm u, huyền bí...
Võ Kiều Loan nằm đắp chăn thổ cẩm ngang ngực, cạnh nàng cả dãy đàn bà con gái dần dần ngủ thiếp đi hết. Đầu óc nàng chập chờn bao ý nghĩ từ chuyện thù nhà chưa trả, số phận mẹ hiền chưa rõ ra sao... đến chuyện ba quân thuộc hạ, nghĩa lớn chưa tròn... và quyện lẫn trong những dòng suy tưởng đó còn phảng phất hình bóng chàng áo chàm con trai vị chúa núi Thập Vạn, Trương Hồng Kiệt!
Bỗng một tiếng động vang lên rất khẽ, tựa tiếng lá rơi bên hông nhà. Nàng chúa hồ lập tức chú ý, lắng tai nghe ngóng. Có tiếng chân di chuyển êm như mèo đi, phải tinh lắm, phải có thính giác của bậc võ nghệ thượng thừa mới nhận ra. “Tên này thuộc loại có hạng đây!” - Võ Kiều Loan tự nhủ thầm, phỏng đoán tài nghệ kẻ gian qua thuật khinh hành y vận dụng.
Gian tế lướt êm một vòng quanh nhà rồi dừng lại ngang khung cửa sổ khép hờ, rõ ràng y đã phát hiện chỗ này không có cài then. “Kẹt... ẹt...”, tấm liếp che bị nâng lên nhè nhẹ, mùi hương hoa cây cỏ rừng đêm theo gió lùa vào phòng. Một cái đầu hiện ra sau chấn song trùm khăn kín mít, chỉ để hở hai lỗ mắt lấp lánh như mắt mèo đêm. Y quét nhỡn tuyến một lượt đoạn rút một vật đen xì dài hơn gang tay, tròn tròn như ống tiêu, chĩa vào bấm khẽ “tách” một cái, một vệt trắng xám mỏng như sương khói toả ra lan nhanh đến chỗ bọn đàn bà con gái ngủ thoảng mùi thơm hăng hắc, ngây ngất...
“Mê hồn hương!” Võ Kiều Loan liền vận công bế huyệt, phong toả hô hấp, ngưng thần chờ đợi. Hơn phút trôi qua, độ chừng khói mê đã ngấm, bóng lạ đưa tay búng liền mấy cái. “Rắc! Rắc! Rắc!” cả hàng chấn song gãy lìa dạt qua bên. Y đu vèo vào trong êm ru. “Tách!”, y chiếu lia đèn bấm, soi từng mặt gái Thổ, gật gật đầu vẻ đắc ý hết sức.
- Hà! Lão Phìa ngu ngốc, tưởng gom cả lũ ngủ chung là giữ được, càng tiện cho ta khỏi lùng kiếm từng nhà! Dễ chọn!
Y lầm bầm trong cổ họng, tiến lại chỗ nàng chúa hồ, Kiều Loan vờ nhắm mắt, vệt đèn dừng trên khuôn diện đẹp tuyệt trần của nàng. Im mấy giây, bóng đen sửng sốt bật kêu nhỏ:
- Tuyệt sắc giai nhân! À, không ngờ bản này lại có nàng đẹp như vầy! Tây Thi, Tức Vĩ ngày xưa chắc không hơn nổi! Một nàng này giá trị hơn trăm gái đẹp trong thiên hạ! Vận may! Vận may!
Y ngồi thụp xuống thò tay nhón mép chăn thổ cẩm đắp hờ trên người Kiều Loan... “Bốp!”, nàng chúa hồ thình lình vung tả thủ tát mạnh vào mặt y, tay kia bắt dính luôn cườm tay đối phương giật mạnh cái, hất bổng thân hình cao lêu nghêu, cùng lúc chân phải nàng tung bồi thêm một ngọn cước trúng bụng y. Bóng lạ rơi “rầm” xuống, rung chuyển sàn nhà. Cây đèn bấm văng lăn lóc một nơi. Định tâm bắt sống nên Kiều Loan ra đòn còn nương, tuy vậy bóng lạ vẫn gượng dậy ôm bụng rên rỉ.
Thấy nữ chúa ra tay, Khiên Mây cũng vọt lại, tay chiếu đèn, tay vung trảo chộp tới.
- Coi chừng, Mây!
Nàng chúa hồ giật giọng gọi cô tùy tướng. Quả nhiên bóng lạ thất thần chồm lên, hoa tay gạt phăng trảo thủ Khiên Mây, chân quét luôn một ngọn “Tảo diệp cước” mạnh như sấm sét. “Bịch!” nàng Mây bị tung vào vách đổ sụm. Kiều Loan cả giận xẹt tới, chân chưa chạm sàn song quyền nàng đã tung ra cực kỳ dũng mãnh. Bóng lạ chừng nao núng trước thế công vũ bão của nàng, y vừa đỡ vừa lùi, vẻ muốn kiếm đường thoát thân. Kiều Loan bám theo đánh tới tấp, đang dùng cương kình bỗng nàng chuyển sang nhu, quyền pháp trở nên mềm mại, biến hoá khôn lường khiến bóng lạ càng lúc càng thêm bối rối... “Phạch!” vai y bị một phát chưởng vỗ trúng, lảo đảo, toàn thân muốn rũ liệt, khí lực phân tán, phải dựa lưng vào cột thở dốc, vẻ kinh sợ hiện rõ trong ánh mắt:
- Hừ! Giỏi lắm! Nàng... là ai? Không thù oán... sao giả gái Thổ lừa ta?
- Ngươi ỷ tài võ, bắt cóc đàn bà con gái lương thiện, làm chuyện xấu xa bại hoại, ta trừ khử ngươi cũng là lẽ công bằng trong trời đất!
Võ Kiều Loan gằn giọng đanh thép, hữu chưởng múa lên vẽ một đường tròn trong không khí nhắm mặt bóng lạ đánh tới, y gắng gượng xoay đầu tránh nhưng nàng chúa hồ vụt biến chưởng thành chỉ điểm thốc vào yếu huyệt trước ngực đối phương. Bóng lạ rũ xuống luôn. Kiều Loan nhặt đèn bấm, giật soạt vải trùm mặt kẻ gian, hiện rõ một gương mặt trắng lốp như trát phấn, trông hết sức kỳ dị vì những đường nét trên mặt y không ra nam mà cũng chẳng ra nữ, như mặt các tay hoạn quan thời xưa thường gặp trong tranh vẽ.
- Hừ! Bán âm bán dương... chắc mười phần y là tên đạo tặc “Bạch Diện Cô”, ái nam ái nữ chuyên bắt người đem bán!
Nàng chúa hồ khinh bỉ đưa châm điểm thêm mấy trọng yếu huyệt trên người y, phòng trường hợp gian tế có thể vận công tự giải khai huyệt đạo phong toả, đoạn quay sang xem xét vết thương cô tuỳ tướng. Đòn đá quét của tên đạo tặc làm Khiên Mây bầm tím bắp chân, trật khớp gối, không đến nỗi trầm trọng. Kiều Loan vốn khá thông thạo về y lý cổ truyền, chỉ nắn xoa ít phút cô gái đã đỡ nhiều, gượng đi đứng được. Xong, nàng qua phòng bên cạnh gọi ông Phìa. Ông lão thủ tên nỏ nằm đợi gian tế ngờ đâu cũng hít nhằm khói mê lùa vào nên thiếp ngủ đi lúc nào chẳng hay, nàng chúa hồ lay mãi mới tỉnh dậy, ngơ ngác dòm quanh hỏi:
- Nó đến chưa? Sao lạ quá, lão đang nằm đợi tự dưng... ngủ thiếp đi?
Hai nàng nhìn nhau cười. Kiều Loan kể vắn tắt sự việc cho ông lão nghe đoạn chỉ gian tế, buông gọn:
- Giờ cụ Phìa cho mượn tạm phòng này, tôi cần tra hỏi xem y đem những người bị bắt cóc đi đâu! Có thể y còn giấu quanh vùng này chưa đem đi xa! Tạm thời cần giữ nguyên các trạm gác quanh bản đề phòng y còn đồng bọn lẩn khuất gần đây!
Theo lệnh nàng, Khiên Mây cùng ông Phìa mở tung các cửa sổ, lấy quạt xua hết khói mê, nhưng không đánh thức bọn đàn bà con gái đang ngủ, tránh gây kinh động cả bản. Kế đó hai người lôi gian tế qua phòng bên. Ông già rất đỗi kính phục, không ngờ hai cô khách trẻ đẹp lại tài ba, bản lãnh đến vậy.
Nàng chúa hồ cắt Khiên Mây ở ngoài canh giữ đám phụ nữ, phòng bất trắc xảy ra, còn ông Phìa ở lại dự cuộc tra hỏi kẻ gian.
Kiều Loan bảo ông già dùng dây gân bò trói quặt hai tay y vào cột nhà để ngồi trên một cái ghế thấp, trước mặt kê một cái bàn độc có cắm hai ngọn nến.
- Giờ Phìa lại đó ngồi chờ xem, nhớ giữ yên lặng đừng lên tiếng.
Nàng chỉ góc phòng xế sau cột, ông già y lời làm theo, bụng thấp thỏm chưa hiểu cô khách sẽ dùng cách nào bắt gian tế khai.
Kiều Loan vung tay phát kình đánh tắt đèn đuốc trên vách, chỉ chừa lại hai ngọn nến đỏ khé toả ánh sáng mờ ảo trong gian phòng tối. Nàng ngồi xuống đối diện tên bắt cóc, giải huyệt mê cho y tỉnh lại. Gian tế mở choàng mắt ngơ ngác ngó quanh mấy giây rồi như sực nhớ tới việc vừa qua y định vùng dậy nhưng tứ chi rũ liệt không cử động nổi, lại thêm sợi dây gân bò bền chắc trói chặt hai tay vào cột. Y đưa mắt gườm gườm nhìn Võ Kiều Loan, nàng chúa hồ nghiêm nét mặt khô giọng nói:
- Bạch Diện Cô! Ngồi yên, ta có điều muốn nói!
Chừng ngạc nhiên vì cô gái đẹp nói trúng biệt danh mình, tên Bạch Diện Cô trố mắt dòm sững hồi lâu, khẽ “hừ” một tiếng, nhếch mép cười gằn, cất giọng the thé:
- Khá lắm! Gái đẹp cũng biết ta ư? Hừ! Bất tất phải nhiều lời, đã bắt được bản cô gia thì cứ giết đi! Đừng hòng ta trả lời!
Y hất mặt vẻ thách thức ngạo nghễ sẵn sàng chờ đợi mọi sự tra khảo. Nàng chúa hồ cười lạt, mắt phượng vụt xếch lên, phát tia nhìn uy mãnh chiếu thẳng vào mắt y như xoáy tận chiều sâu tư tưởng kẻ đối diện. Soạt cái, một mũi dao găm nhọn hoắc, sắc như nước nằm gọn trên tay nàng. Bạch Diện Cô thoáng rùng mình chờn chợn. Trong vùng sáng chập chờn, gương mặt đẹp tuyệt trần bỗng trở nên dữ tợn lạ lùng. Hai con mắt nàng phút chốc đã thành hai đốm lửa nóng bỏng thiêu đốt nghị lực trong y. Cố thu hết can đảm y nghiến răng chịu đựng nhìn trả lại, nhưng chỉ vài giây rồi run lên, bàng hoàng cảm nhận đang rơi vào một cõi giới mơ hồ, khủng khiếp...! Y vùng hiểu muốn kêu lên nhưng thanh âm không thoát ra ngoài cổ họng. Nàng chúa hồ hoa mũi dao chầm chậm trước mặt y, hơi thép lạnh mơn man trên làn da lành lạnh. Bất thần mũi dao cắm “phập” xuống mặt bàn rung rinh, giọng nàng chợt nổi lên trầm đều, nghe phảng phất như từ cõi giới nào xa xăm lùa về theo hơi gió đêm thu:
- Bạch Diện Cô! Lý trí ngươi hãy ngủ yên cho tiềm thức dâng lên làm sống dậy những gì đã qua. Ngươi hãy kể ta nghe tất cả mọi việc đã làm, chứa đựng trong trí nhớ... Hãy kể ta nghe...!
Tiếng nàng chìm dần, chìm dần như ngấm sâu vào tâm linh Bạch Diện Cô. Cặp mắt phượng quắc lên càng lúc càng thêm bốc cháy, ngùn ngụt lửa.
Mờ sáng hôm sau, trong khi bản làng còn yên giấc, một tốp bảy bóng người ngựa lặng lẽ lên đường nhắm thẳng hướng ngọn Phi Mã Ác Sơn rong ruổi. Dẫn đầu là hai cô gái, một áo trắng, một áo xanh; theo sau năm trai làng khoẻ mạnh, gân guốc, người nào cũng võ trang đủ cung nỏ, dao rừng, súng kíp...
Theo lời kể trong trạng thái bị khống chế tinh thần của tên đạo tặc ái nam nữ Bạch Diện Cô thì cả bốn nạn nhân bị bắt cóc đều chưa bị mang đi xa. Y giấu họ trong một hang kín, giao cho ba thủ hạ canh giữ, định chờ bắt thêm mấy nàng nữa sẽ “giao hàng” cho bọn buôn người vượt biên giới sang nhận. Bạch Diện Cô khai y luôn luôn thực hiện việc bắt cóc một mình, ba tên thuộc hạ - cũng thuộc loại “đồng cô bóng cậu” như y - chỉ làm nhiệm vụ giữ “hàng” bởi chúng kém lanh lợi và võ nghệ quá tầm thường, dễ làm hỏng việc!
Nắm rõ tình hình sự việc y khai, Võ Kiều Loan bảo ông Phìa chọn trong đám trai làng lấy bốn người gan lỳ nhất, thạo đường cùng người con trai ông theo nàng và Khiên Mây đi cứu người. Còn tên Bạch Diện Cô, Kiều Loan triệt phế võ công y, giao ông Phìa nhốt lại chờ xét xử trị tội.
Mặt trời dần dần lên cao, nàng chúa hồ ghìm cương trước một hẻm núi, ra hiệu cho cả bọn dừng lại, trỏ ngọn Phi Mã Ác hùng vĩ trấn ngang trước mặt, trải rộng cả một vùng lâm tuyền sơn kỳ thuỷ tú, vượt hẳn lên trong rặng Ngân Sơn như một kỳ quan thiên nhiên tuyệt đẹp những cũng không kém phần hiểm trở, vừa lôi cuốn vừa đe doạ khách đăng sơn. Kiều Loan cất tiếng hỏi:
- Sắp đến rồi! Cứ như lời gian tế khai, y giấu người trong hang bên mé triền đông khoảng lưng chừng núi. Chúng ta sẽ tìm chỗ khuất dấu ngựa quanh đây rồi lên núi. Có ai thuộc địa thế hướng đó?
- Thưa, tôi đã có lần đi săn mạn đó cách nay mấy năm, bên triền đông đỡ dốc hơn chỗ khác, có cả lối mòn bọn tiều phu săn bắn thường lên!
Người con trai ông Phìa lễ phép nói. Từ lúc biết nàng giúp dân bản bắt sống được gian tế, anh ta tỏ ra vô cùng kính nể, xem Kiều Loan như vị cứu tinh của toàn bản. Mấy trai làng kia cũng vậy.
Bọn Kiều Loan xuống ngựa kiếm chỗ hốc núi kín đáo buộc ngựa lại. Xong, họ bắt đầu tiến lên núi theo hướng triền đông.
Như hầu hết các rặng núi vùng thượng du đất Bắc, ngọn Phi Mã Ác được thiên nhiên cấu tạo gồm nhiều đất pha lẫn với đá. Triền núi hướng này có khoảng nhiều đất nên cỏ hoa cây cối tươi tốt lạ thường. Con trai ông Phìa vung dao rừng phát dây leo, cành lá mở đường dẫn cả bọn lần theo lối mòn vượt lên. Mấy người trai Thổ toàn tay khoẻ lại sinh trưởng ở miền núi nên trèo rất giỏi, cả giờ không mệt. Về phần hai nàng vốn bản lãnh công phu thâm hậu, dù chưa vận dụng thuật phi hành vẫn ung dung thoải mái như đi trên đất bằng.
Khoảng xế trưa cả bọn lên tới một vùng cây cỏ rậm rạp, phía trên là vách đá cheo leo sừng sững, lối mòn dứt ở đây. Nàng chúa hồ vọt lên một mỏm đá đưa mắt quan sát bốn bề, vụt sáng mắt nhảy xuống khoát tay bảo bọn trai Thổ:
- Tới rồi! Địa thế đúng như y kể! Giờ chia hai toán, năm người theo hướng này, chị em tôi sẽ theo hướng kia! Nếu tìm được hang chúng ẩn hãy lừa hạ chúng, cẩn thận, tránh gây nguy hiểm cho những người bị bắt. Sẽ gặp lại tại chỗ này, báo hiệu với nhau bằng ba phát súng nổ liền.
Người con ông Phìa nhận lệnh dẫn bọn trai Thổ đi liền. Võ Kiều Loan cùng nàng tuỳ tướng trổ thuật khinh hành lướt đi êm chừng vài trăm bộ, nàng chúa hồ chợt ngừng lại chỉ dấu cỏ dập nhầu dưới chân nhỏ giọng:
- Dấu còn mới nguyên! Đúng bọn chúng ở quanh đây!
Hai nàng lần theo dấu một quãng dài, tới một lùm cây lớn, bỗng nghe tiếng nước chảy róc rách, Kiều Loan vén cành lá nhìn. Phía trước có một dòng suối chảy từ ruột núi ra lượn vòng thúng ôm quanh một hang núi khá lớn, cao hơn đầu người cả sải tay. Ngay trước cửa hang có hai gã đang lui cui nấu cơm. Cả hai ăn mặc rất diêm dúa, áo hoa sặc sỡ, thắt lưng điều, nhác trông tưởng kép hát, phường tuồng trên sân khấu.
- Chúng kìa! Phải tìm cách hạ êm đừng để chúng kịp phòng bị! Chắc trong hang còn một tên nữa!
Nàng chúa hồ ghé tai Khiên Mây thì thào, óc đảo cơ mưu tính kế. Tài nghệ bọn thủ hạ Bạch Diện Cô không đáng kể, hạ chúng dễ như trở bàn tay, việc đó một mình cô tùy tướng làm cũng được. Nhưng cần tránh trường hợp chúng thấy nguy làm càn hại đến tính mệnh mấy người bị bắt hoặc chúng có thể khống chế họ để gây áp lực ngược lại.
Vụt loé lên một ý, Kiều Loan ghé tai cô gái tuỳ tướng dặn nhỏ, Mây tươi nét mặt gật lia đoạn quay lui phóng đi. Kiều Loan yên lặng theo dõi chờ đợi, cách nàng chừng năm chục bộ hai tên kia vẫn loay hoay nấu nướng, không hề biết những điều sắp xảy ra…
Bỗng dưng có tiếng ai hát vang lên từ xa vọng lại, một lúc thêm gần, rõ giọng cô gái thánh thót như tiếng suối chảy nghe êm tai vui tươi trong một bài ca của người Mán. Võ Kiều Loan hơi mỉm cười với ý nghĩ “…nàng Mây mặc áo quần gái Kinh nhưng hát bài ca sơn cước!”
Hai gã ngoài kia lập tức ngừng tay nghe ngóng, xì xầm với nhau, rồi bỏ mặc nồi niêu bếp lò đó, hăm hở lần về phía có tiếng hát.
Chúng vừa đi khuất, nàng chúa hồ liền tung mình nhảy qua suối vọt nhanh tới bên cửa hang, nép sát dòm vào. Lòng hang khá rộng, hơn ba thước tây, ánh nắng ban trưa hắt sâu vào sáng loang lổ từng khoảng. Ngay xế ngoài, một tên đang ngồi dựa vách ngủ gật, súng trường gác ngang trên đùi. Tên này cũng mặc quần áo sặc sỡ như hai tên kia, mặt mũi thoáng nhìn đã biết thuộc loại “ái nam ái nữ”, “đồng cô bóng cậu.”
Cách y vài thước, bên trong, mấy cô gái Thổ ngồi chụm vào nhau, cô nào thần sắc cũng ủ rũ buồn rầu, thỉnh thoảng lấm lét ngó ra ngoài, vẻ âu lo cho số phận.
Kiều Loan cúi nhặt một viên đá nhỏ búng “véo” trúng ngay huyệt nhân trung tên gác, gã há hốc miệng, ngất liền tức khắc. Nàng xẹt luôn vào, nhặt khẩu súng, xua tay trấn an bọn gái đang run rẩy vì sợ hãi.
- Đừng sợ! Ta đến cứu các nàng đây!
Nàng bước lại nhìn kỹ, cả năm cô đều bị xiềng dính cổ tay vào nhau thành một xâu. Chừng nhận thấy người lạ cùng là phái nữ, tuyệt đẹp lại không có vẻ ác ý, một cô rụt rè đưa tay lên:
- Bẩm… Chúng em bị “nó” xiềng…
- Để ta liệu xem.
Kiều Loan quỳ một chân xuống, hai tay nắm hai đầu sợi dây xích. Nàng hít một hơi dài, vận công thật mạnh… “bựt”, xích đứt lìa! Cứ như vậy, lần lượt mấy đoạn xiềng đứt hết. Năm cô Thổ mừng rỡ cùng phục luôn xuống nền hang định tạ lễ nhưng nàng gạt phăng đi trầm giọng bảo:
- Không nên! Hiện chúng còn hai tên nữa ngoài kia, để ta ra xem sao!
Ngay lúc ấy, bỗng có tiếng kêu tru tréo, một bóng sặc sỡ lòe loẹt chạy sầm vào. Kiều Loan quay vụt lại đá lia một ngọn cước, y văng “huỵch” vô vách đá đổ dụi xuống gục luôn. Vừa lúc Khiên Mây phóng vào, thấy chủ soái đã hạ xong hai tên, bèn lễ phép thưa, trỏ tên vừa ngất xỉu:
- Bẩm… em đánh gục một tên, tên này bỏ chạy vào đây …
- Xong rồi! Chúng có ba đứa thôi! Em bắn làm hiệu gọi mấy người Thổ kia tới đưa đàn bà con gái về bản!
Võ Kiều Loan quay sang an ủi, căn dặn đám phụ nữ bị bắt vài câu. Khiên Mây y lệnh lấy một khẩu súng trường lên đạn, bước ra ngoài nổ liền ba phát chỉ thiên ròn rã. Tiếng súng chưa vọng âm đã nghe tiếng súng kíp hồi đáp vang dội vách núi.
Độ mười phút sau, bọn trai Thổ chạy tới, Kiều Loan sai trói ba tên thuộc hạ Bạch Diện Cô lại, đoạn bảo người con trai ông Phìa:
- Mọi việc đã xong, giờ hãy đưa mọi người về bản! Mang ba tên này về tuỳ nghi định đoạt chung với tên đầu đảng! Chúng tôi gởi lời chào cụ Phìa, có dịp sẽ gặp lại! Tạm biệt!
Cả đám trai gái Thổ cùng quyến luyến, ngỏ ý mời “hai vị ân nhân” về để bản làng đền đáp ơn nghĩa. Nhiều người rơm rớm nước mắt, vẻ thiết tha chân thành hết sức làm Kiều Loan, Khiên Mây cũng thấy bồi hồi xúc động. Nàng chúa hồ gượng mỉm cười nói qua loa mấy lời giã biệt rồi cương quyết giục họ xuống núi.
- Thôi trễ rồi, về mau kẻo đường xa muộn mất! Lấy thêm ngựa chúng tôi cỡi cho đủ, tới đây bọn này không cần dùng nữa! Chào tất cả!
Thấy không thể lay chuyển ý định của nàng, bất đắc dĩ bọn trai gái đành chào từ biệt, lục tục kéo nhau xuống núi.
Võ Kiều Loan đứng trông theo hồi lâu, miệng hoa phảng phất một nét cười nhân hậu…
Trưa đó hai nàng nghỉ tại hang núi, cơm nước xong cùng lững thững ra suối tắm giặt. Rừng sâu thanh vắng, hai nàng trút bỏ xiêm y ngâm mình trong dòng nước mát lạnh thoang thoảng hương hoa cỏ dại.
Kiều Loan vừa tắm vừa lơ đãng ngước nhìn khoảng trời xanh thăm thẳm trên cao, lãng đãng từng cụm mây trắng bềnh bồng trôi. Niềm đau thân thế lại trỗi dậy quặn xé lòng nàng. Cuộc truy lùng “quái vật đười ươi chúa” giờ đây mới thực sự khởi đầu. Biết tìm “nó” nơi nào giữa núi rừng trùng điệp hoang vu bát ngát? Liệu “nó” còn hay… đã chết, đã trốn đi miền khác? Sau buổi chiều loạn rừng, “nó” bắt mẹ nàng mang di, từ đó hành tung “nó” bặt luôn lẫn trong những điều bí ẩn muôn đời của rừng sâu, không ai còn gặp nữa! Tính mệnh mẹ nàng ra sao khi đã sa tay quái vật…?! Nghĩ tới đó, Kiều Loan càng thêm nghẹn ngào, xót xa.
Nàng Mây thấy chủ soái bỗng dưng sa lệ cũng lặng lẽ cúi đầu cố nén một tiếng thở dài. Theo hầu nữ chúa khá lâu, Mây hiểu rõ tâm tính người thủ lĩnh của mình. Kiều Loan là một con người rất nghiêm minh nhưng giàu lòng nhân ái, luôn thương yêu kẻ dưới.
Ngoài việc điều binh khiển tướng buộc lòng phải cứng rắn để giữ nghiêm quân pháp, trong sinh hoạt hàng ngày nàng chúa hồ cư xử với mọi người đầy lượng cả bao dung. Từ nàng chúa Hai, chúa Ba xuống đến hàng sĩ tốt, ai nấy thảy đềy một lòng kính mến chủ soái. Riêng nỗi niềm bi thương của nàng mà chỉ một số ít người được biết, Mây tự nguyện chia sẻ với chủ xem như vết thương tâm hồn của chính mình! Bởi thế, cô gái xinh đẹp, trong sáng như đoá lan rừng nhất quyết đòi theo chủ lặn lội nơi thâm sơn cùng cốc truy tìm quái vật, dẫu biết sẽ phải đương đầu với bao gian khổ, hiểm nguy.
- Em cứ tắm, ta lên trước!
Kiều Loan vuốt nước trên mặt, bước lên bờ lấy khăn lau khô người. Bỗng nghe “rào rào”, tiếng cành lá lay động bên trên, tiếp liền mấy tiếng “vút! vút!” xé gió lao tới chỗ nàng. Kiều Loan phản ứng cực nhanh, tấm khăn trong tay nàng như một phản xạ vụt phất ra hất tung mấy vật la, cùng lúc đôi chân di động thoắt sang chỗ khác.
Ngẩng mặt nhìn lên, ngay trên chạng ba thân cây lớn xế trước, hai ba con khỉ lớn đang bíu cành trố mắt dòm nàng, một con còn cầm mấy trái rừng giơ cao định ném tiếp! Sực hiểu, nàng chúa hồ nóng bừng mặt, quấn vội tấm khăn ngang ngực che bớt tấm thân khoả lộng đẹp tuyệt trần, quơ nhặt mấy hòn đá ném mạnh, “bốp! bốp”, sức ném của nàng mạnh như chuỳ giáng, lũ khỉ đau kêu chí choé hoảng sợ chuyền cành chạy mất.
Kiều Loan mặc vội quần áo. “Hừ! Khỉ còn vậy huống hồ giống đười ươi!” Nàng bực thầm nghĩ đến mấy con vật ranh ma quỷ quái. Gần gũi với núi rừng từ nhỏ, Kiều Loan không lạ gì giống khỉ. Loài thú này từng gây nên khá nhiều chuyện ly kỳ xung quanh chủng loại chúng, trong đó có cả chuyện khiến đàn bà con gái nghe tới phải… đỏ mặt!
“Chúng là khỉ hoang hay có kẻ nào sai khiến?” Tự nhiên trong trí nàng lởn vởn mối hoài nghi về sự xuất hiện của chúng.
- Nhớ lưu ý đề phòng, Mây à!
Kiều Loan lên tiếng nhắc chừng cô tuỳ tướng. Nàng Mây vẫn hồn nhiên đùa giỡn với dòng nước, vẻ không bận tâm về việc mấy con khỉ dòm trộm vừa rồi. Chừng cô gái muốn tận hưởng cảm giác khoan khoái quen thuộc mà đã nhiều ngày nay, từ khi rời khỏi hồ Ba Bể nàng không có được luôn.
Mây nhoẻn miệng cười với nữ chủ, dạ lia đoạn rướn cong dáng liễu đu mình lên tấm thạch giữa dòng. Thân hình cân đối trắng muốt, sũng nước của cô gái nổi bật trong nắng thu vàng dịu đẹp lồ lộ như một pho tượng khoả thân giữa cảnh rừng Phi Mã Ác hoang sơ u tịch.
Kiều Loan vào trong hang núi ngả lưng nằm nhắm mắt dưỡng thần trên tấm vải “bạt” trải trên nền đất. Linh tính lờ mờ báo cho nàng biết sắp có điều gì đó xảy đến tại đây, dữ nhiều lành ít. Để chuẩn bị đôi phó nàng cần bảo tồn khí lực thật đầy đủ trước đã.
Nàng hít vào chầm chậm, sâu lắng, tập trung tư tưởng vào hơi thở và vận hành khí lực lưu chuyển trong cơ thể…
Kiều Loan mở choàng mắt ra vì những tiếng ầm ì liên tục nổi lên. Khiên Mây đang nhen một bếp lửa giữa lòng hang nhá nhem tối:
- Trời nổi cơn giông, chắc sắp mưa lớn, chị à!
Nàng chúa hồ vươn vai ngồi dậy bước ra ngoài. Sấm chớp vẫn vang rền, gió lộng rít ào ào cuốn tung cành lá, cây rừng nghiêng ngả xao động, nhiều thân cây nhỏ rạp hẳn xuống muốn trốc cả gốc trước sức dữ dội của cuồng phong.
Cảnh vật trở nên hôn ám, ẩm ướt báo hiệu một trận mưa lớn sắp đổ ập xuống núi rừng. “Ầm!”, một tiếng sét cực mạnh nổ tung trong không gian, tia chớp loằng ngoằng sáng rực xé rách bầu trời đen kịt vần vũ.
Mưa bắt đầu trút xuống như thác đổ.
Kiều Loan ngồi xếp bằng nhìn bếp lửa nổ tí tách, cạnh nàng, Khiên Mây cũng trở nên lặng lẽ, mơ màng. Cả hai như cùng thấm dần cái cảm giác tê tái của con người giữa cảnh “mưa nguồn” buồn mênh mang. Trận mưa lớn khủng khiếp, kéo dài đến đêm vẫn chưa dứt.
- Em nằm nghỉ trước! Đêm nay sẽ thay phiên nhau thức canh phòng, giờ hãy để ta!
Kiều Loan chợt bảo cô tuỳ tướng. Biết tính chủ soái, Khiên Mây hiểu điều đó là một mệnh lệnh bèn lui vào góc đắp chăn nằm, khẩu súng gác lên bọc hành lý đặt cạnh trong tầm tay.
Thời gian chầm chậm trôi, nàng chúa hồ thấy bồn chồn, khắc khoải lạ thường, linh cảm mỗi lúc một thêm rõ rệt… Kinh nghiệm qua bao lần vào sinh ra tử đủ để nàng tin vào điều này dù rất khó lý giải một cách tường tận!
Kiều Loan rút khẩu súng lục giấu trong áo ra kiểm tra lại ổ đạn. Nàng ít khi dùng súng. Tuy nhiên tài tác xạ của nàng không tầm thường chút nào, cách xa hai chục bộ có thể bắn trúng một đồng xu bằng đốt ngón tay cái mà không cầm ngắm. Trong hoàn cảnh hiện giờ, chỉ có hai thầy trò, nếu địch đông có lẽ sẽ phải sử dụng tới hoả lực.
Mưa dần dần nhẹ hạt rồi tạnh hẳn. Nàng rút chiếc đồng hồ quả quýt soi dưới ánh lửa. Đã hơn 11 giờ đêm! Từ lúc nào Khiên Mây đã chìm sâu vào giấc ngủ. Cô gái nằm quay ra ngoài, khuôn mặt rạng rỡ dường như đang mỉm cười trong giấc mộng thanh xuân.
Thình lình giữa cảnh đêm rừng tịch mịch vụt nổi lên một chuỗi âm thanh gai gai rờn rợn nghe muốn nổi da gà, mường tượng như tiếng tru hú gào khóc của giống chi quái gở từ cõi âm u nào vọng tới. Tiếng lạ bay vãi trong không gian, lùa thốc vào lòng hang rõ mồn một. Nàng chúa hồ cau chặt mày liễu lắng tai nghe, khoé hạnh trừng trừng nhìn như dán vào vũng tối nhạt nhoà ngoài trời khuya. Thốt nhiên một ý niệm loé lên trong đầu, Kiều Loan đứng phắt lên, lay gọi nàng tuỳ tướng:
- Dậy mau! Có biến!
Khiên Mây vùng dậy chụp nhanh khẩu súng trường, ngó chủ soái chực hỏi, Kiều Loan nhanh giọng thì thào:
- Chuẩn bị chạm địch! Có thể chúng là một lũ quái nhân quái vật chi đó! Hãy bình tĩnh chờ lệnh ta! Em cứ nấp yên trong này chọn một điểm tựa tốt, ta ra đón chúng!
Dứt lời, nàng vọt nhanh ra ngoài. Tiếng tru hú quái gở lúc này càng lồng lộng hơn. Kiều Loan đứng chắn trước cửa hang, thân dáng nổi bật trong màu áo trắng giữa đêm rừng mờ mịt như thách thức đợi chờ.
- Hà hú! Mỹ nhân trốn đâu? Mau ra! Chúa Hầu đón nàng về động! Hà hú… ú…!
Một giọng thé nhọn cất lên cao vút như dùi xiên vào tai người nghe. Tiếp liền một loạt tiếng rào rào, ngay chỗ lùm cây bên bờ kia bờ suối vụt hiện ra những bóng đen lố nhố.
“Một bầy khỉ!” Kiều Loan chú mục quan sát, tự nhủ thầm. Thốt nhiên một luồn hơi nóng cuồn cuộn bốc lên trong lồng ngực nàng cơ hồ muốn nghẹn thở. “Tên cầm đầu lũ khỉ này xưng chúa Hầu, vậy gã có liên hệ với quái vật đười ươi chúa năm xưa không? Theo lời kể của những người chứng kiến, quái vật đười ươi, khi bắt mẹ ta nó xưng là Lâm vương…!” Nàng hít một hơi dài vận dụng ý chí trấn tĩnh xúc động trong lòng. Phàm con nhà võ khi lâm chiến cần tự chủ tuyệt đối, không để tạp niệm chi phối nội tâm, tránh để địch nhận biết và khai thác những sơ hở về mặt tâm lý.
Bầy khỉ từ từ ra khỏi lùm cây tiến sát bờ suối. Cách khoảng ba mươi bộ Kiều Loan thấy gần hai chục con, hầu hết to lớn dềnh dàng. Dẫn đầu là một con cực lớn, cõng trên vai một hình thù ngồi vắt vẻo. Trăng hạ tuần vừa nhô ra khỏi mây, hình thù trông khá rõ. Một gã gầy đét như que củi, tay chân dài ngoằng, tóc dài chấm vai, râu rậm, khoác một tấm da thú chéo ngang người, cổ đeo lủng lẳng một chuỗi sọ khỉ nhỏ bằng nắm tay trông mười phần quái gở, nhất là trong đêm tối, kẻ yếu bóng vía chỉ nhác trông cũng muốn dựng tóc gáy!
- Hà hú! Mỹ nhân đứng đợi chúa Hầu, mỹ nhân không sợ? Ngoan! Chúa Hầu đến đón nàng đây! Hà hà!
Y phá lên cười một tràng dài đắc ý, chân thúc vào hông con khỉ đang cỡi. Con vật rống lên khật khưỡng lội qua suối, cả bầy nhất tề ùa theo.
Kiều Loan vẫn giữ thái độ điềm nhiên không chút nao núng. Lũ khỉ dàn hàng ngang trước mặt nàng chỉ cách vài bước. Gã xưng chúa Hầu nhảy tót xuống nheo mắt ngắm, chừng quá sững sờ trước vẻ đẹp của Kiều Loan, y ngây mặt dòm sững hồi lâu, cặp mắt quái gở như dại hẳn đi, miệng há ra không thốt nên lời.
“Tách!” Ánh đèn bấm bất ngờ vụt loé lên trong tay nàng chúa hồ, chiếu thẳng vào mặt y, chói loà. Y giật mình sực tỉnh, nghiêng đầu tránh, lùi lại kêu lớn.
- Tuyệt sắc! Tuyệt sắc giai nhân cổ kim hãn hữu! Hà hà! Hầu vương Phi Mã Ác đêm nay xuất hành may dữ a! Đại Hắc, mau cõng nàng về động cho ta! Còn một nàng nữa ẩn trong hang mau vào cõng ra đây!
Y hú lên một tràng, lập tức bầy khỉ đột cùng hú theo. Con đầu đàn gật gù bước tới, cùng lúc lũ kia túa ra vây quanh nàng chúa hồ. Kiều Loan đứng trấn trước cửa hang, cây đèn bấm quét lia một vòng xung quanh, hừ nhẹ tiếng, cười khẩy chìm giọng quát:
- Tên kia, nghe ta hỏi: mi là ai? Sao dám xua lũ khỉ tới đây quấy nhiễu?
- Hà, mỹ nhân chắc mới từ thành thị lên nên chưa biết chúa Hầu hùng cứ vùng núi rừng Phi Mã Ác này đã bao năm qua, muôn loài đều thần phục oai danh chúa Hầu! Hà hà, nàng có duyên may mới gặp ta, để ta đưa về động sống đời thần tiên vui cùng tuế nguyệt, lánh xa mùi thế lụy phù vân!
Y tuôn ra một tràng vừa tiếng Thổ vừa tiếng Kinh, khẩu khí cực kỳ kiêu ngạo lại pha chút… “văn vẻ” khiến Võ Kiều Loan không khỏi ngạc nhiên, cười thầm. Nàng chưa hề nghe nói trong dám quái nhân dị khách khắp mấy cõi Ta Tàu có kẻ nào như gã, có lẽ y chỉ là một kẻ khoác lác nơi xó rừng này. Tuy nhiên rõ ràng y thông thạo thuật dạy thú nên mới thu phục được bầy khỉ đột để sai khiến, ngoài ra cặp mắt y phát quang mạnh chứng tỏ có luyện công phu khác lợi hại, không thể xem thường!
Lúc này con khỉ đầu đàn đã tới kề bên nàng, mùi hôi hám khét lẹt của nó phả cả vào khứu giác. Kiều Loan muốn ngộp thở. Nó nhe răng trắng nhởn, quài tay định túm vai “con mồi”.
- Không được làm mỹ nhân đau, Đại Hắc!
Gã chúa Hầu giật giọng quát, dường như hiểu lời chủ, con vật kêu hí hí mấy tiếng, gật gật cái đầu rồi phục luôn xuống xoay lại vỗ vỗ vào lưng như tỏ ý mời nàng ngồi lên để nó cõng. Gã chúa khỉ cười ré lên khoái trá trước cử chỉ khôn ngoan của con vật, gật lia:
- Giỏi lắm! Lát về động chúa Hầu sẽ thưởng cho mi! Mỹ nhân, nàng mau lên cho nó cõng! Đừng sợ…
Y chưa dứt câu bất thần Kiều Loan tung luôn một ngọn cước vào hông con khỉ đột. “Huỵch!” Cả thân hình nó bị kình lực của cú đá Đảo sơn tầm thấp hất đổ lăn kềnh mấy vòng trên mặt đất, rống hộc lên cực kỳ đau đớn. Tiếp liền từ tay nàng nháng lên một vệt sáng hình bán nguyệt bay vụt ra đảo lia một vòng liếm soẹt liền mấy mảng lông của mấy con gần đó. Cả bầy khỉ cùng rú lên thụt lùi, kinh hoảng nhốn nháo trước vệt sáng kỳ lạ di động loằng ngoằng trốc đầu chúng, cứ chạm trúng con nào là hớt phăng cả mảng da lông. Kiều Loan định tâm chém doạ nên chúng chỉ bị thương nhẹ. Nàng điều khiển chiếc liềm phi rất tài tình linh hoạt, khi cao khi thấp khiến lũ khỉ không còn biết đường tránh né, có con sợ quá vùng quay đầu chạy.
- Phi liềm! Mỹ nhân biết thuật phi liềm…
Gã chúa khỉ bật kêu sửng sốt, chừng quá bất ngờ trước tài nghệ ghê gớm của người đẹp áo trắng. Y rút vội trong mình ra một sợi dây kim loại bảy đoạn múa tít lên cản đỡ lưỡi liềm đang xẹt tới.
Chát! Hai ánh thép quật mạnh vào nhau toé lửa. Y cảm thấy tê dại cả cánh tay, sợi Thất Tiết Mai Hoa Tiên muốn văng đi, lưỡi liềm chỉ khựng lại chút rồi đảo xuống nhanh như chớp hớt phăng luôn một mảng tóc y. Theo đường thép di động, Võ Kiều Loan vọt tới, chân chưa chạm đất, nàng tung liền ba ngọn cước liên hoàn phối hợp cả ba kiểu Kim tiêu, Đảo sơn, và Bàng long, nhằm các huyệt Nhân hầu, Thái dương, Khí hải của đối phương. Chúa Hầu lật đật nhảy tránh, thân pháp gã khá nhanh nhưng nàng chúa hồ đã bám theo như hình với bóng không để đối thủ có cơ hội phản công. Đôi chân nàng vụt cất bổng lên cao đạp tới, hai tay dang rộng như cánh bướm theo một kiểu đá bay rất ngoạn mục… “Huỵch!” Y trúng đòn Hồ điệp song phi của nàng muốn sụm vai, nhào xuống mặt cỏ lăn luôn mấy vòng, sợi Mai Hoa Tiên văng tõm xuống suối. Y gượng đau vùng dậy, cười thét:
- Giỏi lắm! Mỹ nhân thành thị ngờ đâu cũng là tay bản lãnh, đáng mặt thư hùng với chúa Hầu! Ha ha!
Y hú lên một tràng lanh lảnh, bầy khỉ lập tức dạt hết ra phía sau. Đoạn, y ve vẩy hai tay, đôi chân rún rẩy nhảy nhót vờn quanh nàng chúa hồ.
Kiều Loan thu lưỡi liềm vào trong tay áo lạnh lùng ngó y cười khẩy. Chỉ qua mấy đòn sơ khởi nàng lượng được phần nào tài nghệ đối phương. Y có nội lực dồi dào đủ sức chịu một hai đòn bình thường của nàng nhưng về công phu quyền cước cùng binh khí chưa thể liệt vào hàng cao thủ. Thực ra, cú đá bay vừa rồi nàng chỉ muốn cảnh cáo nên dụng kình rất ít, bằng không y đã dập nát xương vai. Dụng ý nàng sẽ chế ngự tên chúa khỉ này để tra hỏi tông tích quái vật đười ươi chúa năm xưa. Có thể y biết một vài manh mối về quái vật bởi y sống chung với loài khỉ vùng này mà đười ươi cũng là giống tương cận, được xem như đồng hạng với khỉ!
Tên chúa Hầu di động quanh Kiều Loan càng lúc càng thêm nhanh, thoắt bên tả, thoắt bên hữu, đảo phía trước, vòng ra phía sau như đèn cù. Kiều Loan ngưng thần chờ đợi, dụng pháp lấy tĩnh chế động trong võ thuật, mặc cho đối phương múa may huê dạng. Bất thần y hú lên một tràng dài như khỉ, vượn, thân hình bắn vọt tới, tả thủ vươn dài thành trảo chụp xuống vai nàng chúa hồ, khí thế mười phần hung mãnh…
Nhưng chân trái Kiều Loan đã thả ra sau, chân phải gập lại vào tư thế Cũng mã, cùng lúc tay phải nàng vung lên theo đà xoay eo chặn bắt dính cườm tay y.
Tên chúa khỉ lập tức xoè luôn tay kia vỗ thẳng vào ngực nàng để gỡ. Tuy nhiên, một lần nữa tay trái nàng lại vung lên bắt dính luôn như nhựa. Và giữa khoảnh khắc y chưa kịp xoay trở hoá giải Kiều Loan vụt bật người ra sau, trầm chỏ xuống, trụ hẳn trên chân trái vặn hông ném y ngã lộn nhào mấy vòng theo một thế võ phối hợp giữa Thái cực quyền và môn vật cổ truyền.
Tên chúa Hầu nằm dài trên mặt đất. Cú ném của nàng thật nặng khiến y không dậy nổi. Kiều Loan vọt lại đưa chân điểm liền mấy trọng huyệt trên người y.
Chừng thấy chủ bị đánh, có mấy con khỉ liều xông vào, nhưng nàng tung lưỡi liềm chém doạ, chúng kinh hãi lội qua suối chạy, kêu la chí choé.
Kiều Loan gọi Khiên Mây ra, lôi y dậy ngồi dựa vào một tảng đá lớn, đoạn chiếu đèn, chìm giọng bảo:
- Tên kia, khá nghe ta hỏi đây! Danh tánh mi là gì? Gốc gác ở đâu? Sao vô cớ dám đem lũ khỉ tới gây sự với ta? Nói mau!
Tên chúa khỉ nheo mắt trước ánh đèn bấm chói loà, ngửa mặt cười khan, giọng phẫn nộ:
- Mỹ nhân ngốc! Ha ha, kẻ ngoài vòng thế lụy như ta còn cần chi tánh danh, quê quán! Nàng chớ phí lời vô ích, đã thắng được chúa Hầu muốn làm gì tuỳ ý… Ha ha! Tiếc thay nhan sắc khuynh thành của nàng lại không để tay tài hoa như chúa Hầu ưu ái…
“Bốp!” Y chưa nói dứt câu, nàng chúa hồ bất thần vung tay tát mạnh, nghiêm mặt nói như nhai từng tiếng:
- Không được lộng ngôn! Mi tài trí là bao mà dám ngông cuồng nghịch phạm? Chỉ bằng vào dăm miếng võ quèn với vài con thú dại dám xưng vương xưng chúa ăn nói huênh hoang xằng bậy không biết xấu hổ! Tội mi đáng bị trừng phạt, không oan!
Kiều Loan vươn tay theo lối Ưng trảo bấu vào một vùng trên vai y. Tên chúa khỉ rú lên đau đớn, mồ hôi rịn ra đầy mặt. Vẻ kiêu ngạo xấc xược biến mất, y rên rỉ:
- Đau… đau… chết mất! Đừng… đừng làm vậy!
Kiều Loan cười nhạt khinh bỉ. Tên này trông có vẻ quái dị, ghê gớm nhưng xem ra chỉ là một kẻ yếu đởm lược lại ưa khoác lác, so với tên Bạch Diện Cô bị nàng bắt sống hôm trước rõ ràng y còn kém xa về công phu rèn luyện!
Nàng nhướng cao mày liễu hỏi:
- Giờ mi có chịu trả lời nghiêm chỉnh những điều ta sắp hỏi?
- Được… được rồi… cứ hỏi…!
Y lắp bắp nói, lấm lét ngó nàng sợ hãi. Kiều Loan im lặng quan sát kẻ đối diện, nàng quyết định đặt câu hỏi thẳng vào mục đích chính yếu cần tìm hiểu:
- Mi sống chung cùng loài khỉ ở rừng Phi Mã Ác này lâu năm hẳn có biết giống đười ươi chứ? Hang ổ chúng nơi đâu? Nói ta nghe!
Vừa nghe hai tiếng “đười ươi”, tên chúa khỉ vụt biến sắc, giương mắt ngó sững nàng rồi ấp úng hỏi lại:
- Nàng… Nàng hỏi đười ươi… làm gì?
Kiều Loan phát tia nhìn uy nghiêm chiếu thẳng vào mắt y như muốn soi thấu tâm can kẻ đối diện. Thái độ tên chúa khỉ vô hình trung đã cho thấy y biết chúng. Nàng phác một cử chỉ, buông gọn:
- Trả lời mau!
Tên chúa khỉ chớp lia cặp mắt, thần sắc biến đổi liên tục, vẻ ngần ngại không dám nói, mường tượng có điều gì đó làm y lo sợ.
Kiều Loan “hừ” một tiếng, tăng thêm kình lực khiến y vụt rống hộc lên:
- Đau… đừng… để tôi nói… tôi nói!
Nàng chúa hồ thu tay về. Y nói nhanh trong hơi thở gấp:
- Ở trên đỉnh núi này… từ lâu rồi tất cả đười ươi Phi Mã Ác đều ở cả trên đó… theo lệnh…
Y chợt ngừng bặt chừng thấy đã lỡ lời, mắt láo liên đảo khắp xung quanh. Kiều Loan vội quát dồn:
- Theo lệnh kẻ nào? Nói mau!
Nàng cảm nghe nhịp tim mình đập nhanh hơn. Cuộc truy tầm tông tích quái vật đười ươi chúa đang tới hồi gay cấn căng thẳng và lời y kể vô cùng quan trọng đối với nàng trong lúc này.
Kiều Loan khô giọng lập lại:
- Chúng theo lệnh kẻ nào? Nói! Nếu mi muốn sống!
- Lệnh… chúa đười ươi!
- Chúa đười ươi! Nó vẫn còn sống ở đây, hay lắm! Ta đang muốn tìm nó đây!
Nàng chúa hồ mím chặt vành môi thở phì giận dữ. Rồi chừng quá xúc động, nàng thình lình bật lên một tràng cười, âm thanh khô gằn chờn vờn sát khí tung vãi trong đêm rừng sâu thẳm tích chứa cả một trời căm phẫn bi thương.
Giây lâu, nàng trấn tĩnh lại, trầm mặt hỏi:
- Chúa đười ươi là giống chi? Nó là đười ươi hay… người mang lốt đười ươi? Nó có thường xuống dưới này không?
- Chúa đười ươi là người… Tài võ của “người” vô song, dưới gầm trời này không kẻ nào sánh kịp! “Người” là bực đại lực, đại trí, quỷ thần còn phải kiêng oai! Bởi một cớ riêng, “người” không xuống núi suốt nhiều năm nay… Nàng… có chuyện gì cần tìm chúa đười ươi?
Sắc diện, lời lẽ y bộc lộ vẻ kính sợ, tán dương chúa đười ươi đến cùng tột. Kiều Loan cười khẩy, ngoắc tay một cái, lưỡi liềm thép sáng quắt nằm gọn trên tay nàng. Nàng kề sát mang tai y. Hơi thép lạnh gai gai khiến tên chúa khỉ rùng mình kinh hoảng cơ hồ muốn ngất lịm. Kiều Loan quát chìm:
- Mi có liên hệ với chúa đười ươi? Muốn ta tha mạng phải khai rõ sự việc cho đúng!
Tên chúa khỉ vội rung giọng kể lể. Qua câu chuyện y thuật lại, trước đây gần hai mươi năm y từng sống trong giới lục lâm, vì lỡ tay gây tội hình nghiêm trọng phải trốn vào vùng núi rừng Phi Mã nương thân. Ở đây, một bữa tình cờ y chạm trán với bầy đười ươi hung tợn, giữa lúc sắp bị đười ươi xé xác, thình lình chúa đười ươi xuất hiện. Y khẩn cầu xin tha mạng. Nhờ may mắn, y thoát hiểm, được chúa đười ươi dung nạp làm kẻ hầu hạ phục dịch. Qua gần gũi tiếp xúc thường xuyên, y biết chúa đười ươi là người, võ công cực cao, giỏi thuật dạy thú nên thu phục huấn luyện được lũ đười ươi rất mực trung thành.
Mỗi khi dẫn bầy đi săn mồi, chúa đười ươi mang lốt thú vào. Lốt đười ươi chính là một bộ giáp bằng mây đan kép giữa lót cao su dày lại kẹp thép, bên ngoài bọc một lớp da đười ươi. Toàn bộ khối giáp được ghép từng phần vừa dễ cử động lại có thể xếp lại thành khối nhỏ. Cả phần đầu cũng vậy, chính là một chiếc mũ giáp được kết cấu theo lối đó, có khả năng chống lại cả đạn súng “mút” cùng tất cả các loại ám khí, độc sa.
Vốn y có chút tài mọn về nấu nướng, lại biết nấu rượu nên chúa đười ươi rất thích y. Những khi đười ươi kéo bầy đi săn mồi, y được giao canh giữ cửa động. Thời gian đầu y rất sợ hãi loài thú này nhưng sau quen dần. Y còn được chúa đười ươi truyền cho vài phép khiển thú, có thể sai xử được đười ươi, cùng các loài khỉ, vượn.
Được gần một năm, một hôm chúa đười ươi kéo bầy xuống núi, mấy ngày sau trở về mang theo một người đàn bà tuyệt đẹp…
Nghe tới đây, Kiều Loan như chạm phải điện, vùng ngắt lời, giọng rung mãnh liệt:
- Người đàn bà đẹp… phải bà áo trắng?
Tên chúa khỉ trố mắt kinh ngạc, đáp:
- Phả… ải! Nhưng sao… mỹ nhân lại biết? Đúng rồi! Bà ta khi đó cũng mặc áo trắng giống như nàng bây giờ!
- Mi trông rõ mặt bà ta chứ?
Nàng chúa hồ chìm lời hỏi. Chừng lời nàng tình cờ gợi lên làm sống lại hình ảnh đã chìm sâu trong ký ức, tên chúa khỉ lắp bắp kêu lên:
- Có… rõ lắm! Mà sao… mặt nàng xem ra… giống hệt bà ta! Nãy giờ ta cứ ngờ ngợ… Đúng rồi, giống nhau như hai giọt nước! Nàng là gì của bà ta?
Võ Kiều Loan cắn chặt vành môi muốn rướm máu, cố nén nỗi đau xé lòng, phẩy tay ra hiệu:
- Hãy kể tiếp!
Tên chúa khỉ ngó nàng hoang mang nghi ngại. Có lẽ y bắt đầu hiểu ra phần nào sự việc cùng ý đồ của người thiếu nữ tuyệt đẹp đang truy hỏi y. Y liếc nhanh lưỡi liềm thép đang rung nhẹ trong tay nàng chúa hồ, khẽ tằng hắng lấy giọng:
- Rồi… ngay tối đó, chúa đười ươi trút bỏ lốt thú truyền ta dọn “tiệc” mừng. Bà áo trắng được giải huyệt đặt ngồi cạnh chúa đười ươi liền cất lời thoá mạ, nguyền rủa thậm tệ, chắc bà ta nhận biết chúa đười ươi nên cứ gọi tên “người” mắng chửi…
- Sao? Bà áo trắng biết tên nó ư? Tên gì?
Kiều Loan nóng nảy cắt ngang câu chuyện. Điều y vừa tiết lộ quả hết sức bất ngờ với nàng.
Mẹ nàng nhận ra “nó” sau khi “nó” trút bỏ lốt đười ươi, biết cả tên “nó”! Như vậy tên mang lốt quái vật đó hiển nhiên không xa lạ gì với bà! Nó quyết đuổi bắt bà để ép làm vợ, phải chăng vì nó say mê nhan sắc bà từ trước? Hay vì nguyên do nào khác? Dẫu sao sự việc vẫn cho thấy một điều hết sức rõ rệt: tên quái vật chúa đười ươi bắt mẹ nàng không phải chuyện tình cờ, mà chính “nó” đã rắp tâm sẵn.
Kiều Loan nhắc lại câu hỏi. Tên chúa khỉ vẫn ậm ừ không nói, chừng y sợ phạm phải điều cấm kỵ ghê gớm nào đó.
- Nói! Giờ ở đây ta là người mạnh nhất, không phải chúa đười ươi của mi! Đừng quên cái đầu mi có thể rụng nếu trái lời!
Nàng phác một cử chỉ đe doạ, mắt phượng long lên cực kỳ uy mãnh.
- Hình như... bà áo trắng gọi tên “người” là... Giáo... Vi Văn Giáo!
Tên chúa khỉ ngập ngừng khẽ đáp, lấm lét liếc trộm nàng. Dưới ánh trăng liềm úa vàng mờ ảo, gương mặt nàng chúa hồ lúc này đanh hẳn lại như tạc bằng đá. Nàng lẩm bẩm lặp lại:
- Vi Văn Giáo... Vi... à! Thì ra...
Kiều Loan chợt nhớ trong lần nàng bí mật cùng bà Kiều Liên đi lễ mộ cha nàng, nhân lúc chuyện trò, dì nàng có kể về thời con gái của mẹ nàng trước khi lập gia đình. Bà Kiều Liên có nhắc đến một nhân vật họ Vi rất giàu có, thế lực rất lớn đem lòng say mê đeo đuổi mẹ nàng, từng nhờ người mai mối đi hỏi mấy bận nhưng mẹ nàng không ưng. Con người này không hề nản chí, vẫn tiếp tục tìm đủ cách hòng được lọt vào mắt xanh của bà Kiều Lan, dù thực tế cho thấy đó là một tình yêu vô vọng! Cho đến khi mẹ nàng gặp và yêu cha nàng thì họ Vi điên cuồng vì ghen tỵ tức tối. Y hành động như một kẻ côn đồ vũ phu, đón đường khiêu khích thách thức ông Võ Long. Vốn là người từng trải giàu tinh thần thượng võ, lại hiểu chuyện nên cha nàng chỉ điềm đạm từ chối, nhẫn nhịn trước thái độ xúc phạm của y. Nhưng rồi chuyện cũng phải đến, vào đúng ngày đại hỷ thiêng liêng của hai họ Võ – Hoàng, giữa lúc tiệc cưới đang diễn ra vui vẻ, họ Vi thình lình xuất hiện trước thềm hoa mang theo hơn chục tay súng lớn tiếng thách đích danh chú rể ra đấu chiến. Thủ hạ cha nàng tức giận muốn khai hoả nhưng ông cản lại và để tránh cuộc đổ máu vô lý cho cả đôi bên, ông nhận lời đấu súng cùng Vi Văn Giáo. Họ Vi thường ngày vẫn tự hào về tài bắn nhanh từng đoạt giải, tuy nhiên trước một đối thủ dày dạn kinh nghiệm sinh tử là Võ Long, nghề bắn của y chỉ là trò diễn vụng về, non dại. Trước hơn trăm cặp mắt mở to theo dõi, cha nàng đã bắn tung cặp súng lục của đối phương ngay khi y vừa đập tay vào báng. Thẹn quá đâm liều, họ Vi tiếp tục thách đấu quyền để rồi lại chuốc thêm mùi thảm bại sau khi trúng một cước gãy ba sườn ngất gục. Bọn thủ hạ khiêng y về nhà.
Sau vụ đó ít lâu, Vi Văn Giáo bán sạch đồn điền, trang trại rồi âm thầm bỏ đi biệt tích.
Chuyện dần rơi vào quên lãng, tưởng đã kết thúc, nào ngờ sau một thời gian dài mất hút, bỗng một chiều kia y lại xuất hiện như một bóng cô hồn oan nghiệt trở về ám đôi uyên ương đang yên vui trong hạnh phúc.
Y hẹn gặp Võ Long để thanh toán mối hận cũ tại một địa điểm bí mật chỉ riêng hai người trong cuộc biết. Lúc đó bà Kiều Lan đang mang thai Kiều Loan. Dù mọi người hết sức can ngăn, cha nàng cương quyết ra đi, một mình một ngựa không cho phép bất kỳ ai đi theo. Hẳn ông hiểu sự việc đã đến lúc phải như vậy, không còn cách nào khác.
Khi ông mang thương tích trầm trọng trở về người nhà mới biết ông với họ Vi quyết đấu trên đỉnh Phi Mã Ác Sơn, và y dẫu tài nghệ qua mấy năm khổ luyện đã tiến bộ khủng khiếp, nhưng sau cùng vẫn bị ông hạ, rơi từ một triền cao xuống vực sâu. Song trước đó lợi dụng sự nương tay lưu tình của họ Võ, Vi Văn Giáo cũng giở được thủ đoạn khiến ông trúng phải đòn độc của y...!
“Theo đó, rõ ràng tên Vi Văn Giáo đã tan xác dưới vực sâu muôn trùng, sao tên quái vật đội lốt đười ươi cũng là Vi Văn Giáo? Mẹ ta nhận ra nó khi nó trút bỏ lốt thú, chắc bà không lầm! Hơn nữa, hang ổ tên quái vật ở núi Phi Mã này, nơi khi trước tên Vi Văn Giáo cùng cha ta tử đấu rồi bị đánh rớt xuống vực... Phải chăng đó là một sự trùng hợp ngẫu nhiên? Không có lý vậy! Có thể tên Giáo khi rơi xuống vực đã gặp may mắn nên sống sót, chẳng hạn vướng vào dây leo cành lá chi đó. Rồi sau, y gặp lũ đười ươi, thu phục chúng và trở thành chúa đười ươi mang lốt thú tác quái, đuổi bắt mẹ ta nhân buổi người cùng dì Kiều Liên đi chơi hồ năm xưa...!”
Kiều Loan thầm suy luận dựa trên những tình tiết dì nàng từng kể qua và lời khai của tên chúa khỉ, kẻ nô dịch của quái vật đười ươi chúa.
- Tiếp! Rồi sao nữa? – Nàng bảo y.
- Rồi... thình lình bà áo trắng nhào lại chụp lưỡi mã tấu cắm dựng gần đó vung lên chém chúa đười ươi. Lúc đó “người” có phần hơi ngà say, chừng muốn biểu lộ cho bà ta thấy sức mạnh vô song của mình... “Người” không tránh, chỉ ngửa mặt cả cười! Bà áo trắng chém liền mấy nhát vào cổ, vai “người”... nhưng làm sao phạm nổi, chỉ như chém vào lốp ô tô! Nội công người đã đến mức thượng thừa, đao kiếm thường đây dễ gây thương tích! Nhưng... bất ngờ, bà áo trắng trở ngược mũi dao đâm vào cổ tự sát... Sự việc xảy ra quá đột ngột, ngay cả chúa đười ươi cũng không kịp xuất thủ ngăn lại. Có lẽ “người” không ngờ bà ta dám liều lĩnh đến vậy!
- Chúa đười ươi cố làm mọi cách để cứu chữa bà ta nhưng không được vì vết đâm nhằm chỗ trí mạng, ngay huyệt Nhân hầu! “Người” như phát điên vì tuyệt vọng, đánh đuổi lũ đười ươi với ta rồi ôm xác bà áo trắng gào thét, than van suốt đêm không ngừng nghỉ. Qua hôm sau, “người” bình tâm hơn chút, sai ta đóng gấp một cỗ áo, tự tay tẩm liệm bà áo trắng, phủ hoa rừng lên rồi truyền cả bầy khiêng lên đỉnh Phi Mã, riêng ta được giao nhiệm vụ ở lại trấn giữ sơn lâm... Từ ngày đó đến giờ “người” không rời đỉnh, cứ vào khoảng đầu con trăng, “người” lại sai đười ươi xuống lấy rượu ta cất đem lên uống...
Y chợt ngừng bặt vì nàng chúa hồ vụt buông rơi lưỡi liềm đưa tay ôm mặt lảo đảo, thổn thức nấc lên hai tiếng:
- Mẹ ơi!!!
Khiên Mây hấp tấp vọt lại, kịp thời đỡ lấy thân dáng nữ chủ đang từ từ đổ khuỵu xuống...