Chương 7
Tác giả: Hoàng Ly - Đỗ Hồng Linh
Trên đỉnh Phi Mã Ác đẹp như một bức tranh thủy mạc Tàu. Trong nắng thu, buổi sớm, cả một khu lòng chảo vụt hiện ra như một đài sen khổng lồ, phủ đầy cây lá hoa cỏ xanh tươi mơn mởn còn lóng lánh sương đêm đọng lại.
Võ Kiều Loan đứng trên triền cao đảo mắt nhìn toàn cảnh vùng triền đỉnh. Bốn bề yên lặng không một tiếng động.
- Quái lạ! Cả bầy đười ươi sống trên này sao có vẻ... tĩnh mịch như vầy?
Nàng cau mày ngạc nhiên tự hỏi, đoạn thận trọng tiến vào khu đài sen. Chừng hơn trăm bộ trước mặt nàng chúa hồ vụt hiện ra một vùng liễu rũ thướt tha um tùm. Đang len lỏi trong rừng liễu, Kiều Loan chợt dừng phắt lại, sau một thân cây, lắng tai nghe. Rõ có tiếng thở như người ngủ say ngáy đều, tuy rất nhỏ vì cách xa nhưng thính giác nàng vẫn phát hiện ra được.
- Tiếng ngáy của kẻ cực sung mãn khí lực! Đười ươi hay... chính nó?
Kiều Loan nhanh chóng xác định phương hướng, áp dụng thuật khinh hành lướt êm. Giây lát nàng tới một gò đất nhô cao đột khởi giữa khu rừng liễu. Trên gò trống trải quang đãng hết sức, rõ được phát hoang thường xuyên, có một mái lều cỏ nằm trơ vơ dưới vòm trời xanh thẳm. Lều không vách che, chú mục nhìn nàng thấy trong có một ngôi mộ đá. Ngay cạnh đó là bóng vạm vỡ cởi trần trùng trục đóng một chiếc khố, nằm xoải tay trên nền đất ngủ, một chân gác lên mộ. Vương vãi quanh y còn lăn lóc mấy bầu rượu lớn, chừng mới uống cạn đêm qua.
Vừa trông rõ cảnh tượng thốt nhiên Kiều Loan run lên vì giận dữ, óc nàng vụt thoáng nhanh ý nghĩ:
- Kẻ say rượu nằm ngủ bên mộ đá trên đỉnh Phi Mã này... còn ai ngoài tên quái vật chúa đười ươi? Hừ! Cứ như lời tên nô dịch của y kể thì quả đúng rồi, không sai. Mẹ ơi! Cha ơi! Hồn oan phụ mẫu trong cõi u minh có linh thiêng xin phò hộ con trẻ rửa được thù nhà... tru diệt kẻ đại thù tàn ác vô luân!
Vừa khấn thầm nàng vừa vọt tới trước lều quát lớn:
- Quái vật đười ươi! Thức dậy nghe ta hỏi tội năm xưa!
Kiều Loan đứng ngay trước lều, cách y chừng vài sải tay. Tiếng quát của nàng lại được vận dụng khí lực từ Đan điền phát ra nên thanh âm mạnh như sấm động khiến kẻ đang ngủ vùng giật mình choàng tỉnh ngồi phắt dậy lẩm bẩm giọng ngái ngủ còn bốc hơi men:
- Hừ! Kẻ nào to gan dữ? Dám lên tận trên này hò hét giữa lúc Lâm vương đang ngủ!
Y đưa tay dụi mắt chầm chậm đứng lên. Lúc này Kiều Loan càng trông rõ hình tướng y. Cao to lực lưỡng như một tay đô vật, da sạm bóng sáng màu đồng, bắp thịt cuồn cuộn, ngực nở vuông như bánh chưng úp, râu tóc y dài thượt, loà xoà phủ gần kín hết mặt mũi. Toàn thân y biểu lộ một sức mạnh khủng khiếp, nhất là cặp mắt phát quang đỏ rực cực mạnh, đầy uy lực ghê gớm.
Kiều Loan trỏ mặt y chìm giọng hỏi:
- Mi là chúa đười ươi Vi Văn Giáo? Ra đây ta đòi món nợ năm xưa!
Đoán chừng ngôi mộ đá là mộ mẹ mình, nàng chúa hồ không muốn động thủ trong lều e phạm tới mộ phần từ mẫu.
- Sao? Nàng kia... Nàng... sao biết tên chúa đười ươi núi Phi Mã? Không! Cái tên Vi Văn Giáo đã vùi chôn vào cát bụi hai mươi năm rồi, chỉ còn chúa đười ươi là ta thôi... Hà hú!
Kẻ trong lều chợt hét vang phẫn nộ, lao vụt ra như tia chớp vung tay chụp nàng chúa hồ. Thân hình y lớn dềnh dàng nhưng động tác nhanh gọn còn hơn chim cắt bắt mồi.
Kiều Loan không tránh, hai tay tréo trước ngực gạt nhanh ra ngoài theo thế đỡ Thập tự thử, cùng lúc chân sau nàng bật mạnh tới trước “Bịch!” ngọn đá thẳng bằng gót chân giáng trúng ngực đối phương – chúa đười ươi - khiến y hơi loạng choạng lùi lại hai bước.
Kiều Loan cũng bị phản kình dội lại, tê chồn bàn chân, chấn động cả chân trụ phải lùi một bộ, tưởng chừng vừa đá trúng một chiếc lốp ô tô bơm căng.
- Hừ! Công phu nó quả ghê gớm không ngờ! Thảo nào năm xưa cả vợ chồng tướng lạc thảo Quảng Tây cùng ông Trần đều bị nó đánh bại dễ dàng!
Nàng không khỏi rúng động nghĩ thầm. Trước giờ nàng chưa gặp tay kình địch nào lợi hại như y. Ngọn cước của nàng từng đá chết cọp mộng, được phóng ra với bảy tám phần sức mạnh, đủ để khai sơn phá thạch mà chỉ đẩy lui y hai bộ!
Mấy năm trước, trên đường rong ruổi bốn phương cùng sư mẫu, Kiều Loan có lần thử sức với một cao thủ khét tiếng về nội công vùng Hoa Bắc. Ông này có thể nằm dưới một tấm ván chịu cho một cỗ xe tứ mã chất đầy đá nặng chạy ngang qua, hay nằm trên bàn chông nhọn cho lực sĩ vác chuỳ đồng nện xuống ngực hàng mấy chục cái vẫn không hề hấn gì. Ông ta thường lập lôi đài thách thức anh hùng bốn bể, trăm trận đều thắng không ai địch nổi. Nhân dịp tình cờ đi ngang qua, Kiều Loan ngỏ ý xin thượng đài dạy cho con người kiêu ngạo tự đắc một bài học. Được sư mẫu chấp thuận, nàng lên sàn đấu và trước sự kinh ngạc của mọi người, cô gái lạ xinh đẹp mảnh mai đã đá nhà võ sĩ lừng danh bất tỉnh ngay trong hiệp đầu, chỉ sau vài chiêu qua lại – cũng bằng ngọn đá thẳng sấm sét. Năm đó nàng mới tròn mười sáu tuổi.
Xem ra công lực tên chúa đười ươi trên đời ít người sánh kịp. Y bị đá trúng ngực tưởng phải thổ huyết nhưng dường như vẫn chưa suy suyển chút nào. Kiều Loan dợm tung lưỡi liềm chém nhưng lại thôi. Nàng muốn đấu chiến với kẻ đại thù bằng tay không trước đã, vả hiện giờ y đang đơn thân nơi đây như nàng, lại không mang giáp lốt thú, cũng chưa thấy bầy đười ươi xuất hiện. Nếu tình thế biến đổi sẽ sử dụng vũ khí, không muộn!
Nàng nhích tới một bước, khô giọng dằn từng tiếng:
- Vi Văn Giáo! Ta tìm mi để đòi món nợ mười tám năm về trước... Một chiều loạn rừng trời nổi cơn giông... gần hồ Ba Bể... Mi xua bầy dã thú đuổi bắt chị em bà áo trắng...
Kiều Loan đang nói bỗng ngừng lời, cau mày ngạc nhiên vì chúa đười ươi Phi Mã Ác cứ dòm sững nàng, vừa xua tay vừa lùi về sau, lắp bắp rú lên:
- Nàng! Kiều Lan nàng... Nàng hiện về giữa thanh thiên bạch nhật... đòi nợ ta chăng? Kiều Lan! Từ cái ngày thê thảm đó, ta đã chôn lốt đười ươi, thề không rời núi... Suốt mười tám năm đêm ngày ta ấp ủ phần mộ nàng... sống thuỷ chung trọn vẹn với mối tình oan nghiệt. Kiều Lan! Nàng... nàng có thấu cho tình ta tan tác bi thương? Đời vô nghĩa khi không còn nàng trên dương thế... Kiều Lan! Hãy đưa ta theo nàng...
Y chợt rống lên bi thiết vùng dang tay lảo đảo bước tới như muốn ôm choàng Kiều Loan, mắt mở trừng đầy vẻ si dại, đau khổ đến cùng cực.
Biết y lầm tưởng oan hồn thân mẫu hiện về, nàng chúa hồ nhướng cao mày liễu dõng dạc nạt:
- Chúa đười ươi! Ta là con gái của người tiết phụ thác oan vì tay mi, bà Hoàng Kiều Lan! Cũng chính mi, lợi dụng tấm lòng nhân hậu của cha ta, mi đã giở thủ đoạn hèn mạt hại người trong trận đấu danh dự trên đỉnh núi Phi Mã này năm xưa. Vi Văn Giáo! Hôm nay là ngày tận số của mi, tên nghiệt súc rắp tâm làm hại gia đình ta tan nát, gây nên thảm kịch cho bao người! Thảm kịch cho cả chính mi... Ha ha! Mi sinh ra cũng một kiếp người mà lại sống như loài súc vật man dã không còn dám chường mặt với tha nhân! Hãy bình tĩnh, đã đến lúc mi phải trả món nợ năm xưa! Ha ha!
Căm hờn tích chứa, uất khí bốc cao, nàng chúa hồ hét lên ngùn ngụt lửa hận, vang động cả một vùng u tịch xung quanh. Lời dứt, thân ảnh nàng vụt di động, hai tay múa lên chặt luôn vào mặt, cổ kẻ đại thù.
Liền mấy tiếng va chạm khô khan vang lên, họ Vi hứng trọn đòn tấn công bằng song chưởng của Kiều Loan. Theo đà nhập nội nàng xoay hông đánh bồi thêm hai cùi chỏ vào bụng y, ngay vùng chấn thủy. Đòn này hầu như nàng vận dụng tất cả sức mạnh tung ra, nhằm đánh gục ngay kẻ đại thù, tránh cuộc đấu chiến dằng dai phí sức.
Vi Văn Giáo rống hộc lên, ôm bụng lùi lại ngồi phệt xuống đất. Chừng y có vẻ thấm đòn, xoa bụng nhăn nhó, nhưng mắt vẫn ngước nhìn nàng ngây dại như con thú nhìn trăng.
Kiều Loan thoái bộ, giữ thế thủ quan sát kẻ thù. Cả hai cánh tay nàng sau khi giáng trúng người y, một lần nữa lại cảm thấy tê chồn ê ẩm vì phản kình. Xem ra thân pháp nàng nhanh hơn nhưng rõ ràng về nội lực y vượt trội hơn nàng một bậc. Kình lực y cực kỳ cương mãnh, chí cương và nếu nàng tiếp tục dùng cương giao đấu với y chắc chắn sẽ bị thảm bại. Kiều Loan may mắn được sư mẫu chân truyền võ học bí truyền Đông phương, lại được nhiều cao nhân kỳ sĩ chỉ giáo thêm nên sự hiểu biết và thành tựu của nàng kiêm toàn nhiều môn gồm cả hai ngành cương, nhu.
Dụng ý nàng chờ xem hiệu quả ngón đòn chí tử vừa rồi trước khi động thủ tiếp với lối đánh thay đổi khác.
- Nàng... Kiều Lan! Nàng về báo oán ta... Ha ha! Đừng... Đừng dối Giáo này... Nàng... chính nàng là Kiều Lan! Ha ha!
Y lộ vẻ sợ hãi cùng tột, tròng mắt mở to muốn lạc thần. Kiều Lan nhìn xoáy vào mặt kẻ đại thù. Vụt tưởng đến cảnh mẹ hiền bị sa tay y năm xưa, phải tự sát để giữ tròn danh tiết, cổ nàng như nghẹn hẳn lại, nước mắt chực trào ra khoé hạnh.
Nàng hít mạnh một hơi, chầm chậm đưa tay lên. Lưỡi thép hình bán nguyệt phản chiếu tia nắng ban mai lấp lánh trên tay nàng sáng loáng.
- Vi Văn Giáo! Đạo trời hễ có vay phải có trả! Mi dùng bạo lực làm chuyện phi nhân tàn ác, hãm hại cha mẹ ta chi vì một dục vọng thấp hèn ti tiểu! Nay ta trừ diệt mi trước vì thù nhà, sau để trừ bớt hậu hoạn cho đời. Đó cũng là lẽ công bằng trong trời đất! Xem đây, ta ché... ém...!!
Kiều Loan bất thần cất cao giọng thét lớn, thả vụt lưỡi liềm. Chúa đười ươi rùng mình ré lên vùng quay đầu chạy, lưỡi thép đảo theo liếm soẹt mảng tóc y, phạt luôn một cành liễu lớn rũ loà xoà cạnh đó.
Nàng chúa hồ thu liềm về, cấp tốc, trổ thuật khinh hành đuổi theo. Rõ kẻ thù đinh ninh nàng là hồn oan người tiết phụ hiện về báo oán nên y khiếp đảm mất tinh thần chẳng còn lòng dạ đương cự đấu chiến!
Nháy mắt cả hai bóng đã vượt khỏi rừng liễu. Vi Văn Giáo cắm đầu lao về hướng ngọn đỉnh. Địa hình khu này khúc khuỷu nhấp nhô lởm chởm đầy đá tảng rất khó di chuyển nhưng y quen thuộc nhiều năm nên chạy rất nhanh.
Kiều Loan bám theo bén gót. Về công phu phi hành nàng có phần trội hơn kẻ thù nên dù gặp địa hình lạ, khó đi vẫn giữ được khoảng cách vừa phải, không để mất hút y.
“Nó chạy lên ngọn đỉnh, chắc hang ổ đười ươi trên đó!” Nàng thầm đoán rồi đề khí gia tăng cước lực phóng nhanh hơn, rút ngắn dần khoảng cách với tên chúa đười ươi.
Bảy mươi... năm mươi... rồi ba mươi bộ. Kiều Loan hét lên một tiếng vung mạnh tay liềm về trước. Ánh thép nháng lên xé gió vụt tới... Đúng lúc bóng Vi Văn Giáo thình lình biến mất sau một ngạch đá. “Chát!” lưỡi liềm chém vào đá toé lửa, loải luôn một miếng bằng bàn tay. Cặp liềm nàng dùng được rèn đúc bằng loại thép đặc biệt với phép luyện kim bí truyền do một ẩn sĩ sứ Phù Tang tặng cho sư mẫu nàng. Bậc ẩn sĩ này vốn xuất thân trong một dòng tộc Võ sĩ đạo (Bushido) lừng lẫy, còn lưu truyền bí thuật luyện kiếm và quạt chiến của giới hiệp sĩ (Samourai) từ ngàn xưa. Khí giới họ sử dụng có khả năng triệt tiêu mọi xung động lực phát sinh khi va chạm và chém sắt như chém bùm, không thua kém những thanh bảo kiếm thời cổ như Can Tương, Mạc Gia hay Ngư Trường... Với loại võ khí độc đáo như vậy, chắc chắn trên đời không kẻ nào chịu nổi dù cho y có luyện được cương khí hộ thân da thịt cứng rắn cỡ nào chăng nữa vẫn bị phạm như thường.
Nàng vọt tới chỗ ngách đá đảo mắt dòm. Ngách hẹp, kẹp giữa hai vách cao sừng sững, ngang chừng hơn thước chạy sâu vào trong khoảng hai mươi bộ dẫn thẳng tới một miệng hang lớn. Ngay trước hang có năm, sáu hình thù lông lá nằm ngổn ngang như những tảng đá lớn.
- Đười ươi! Có lẽ chúng đang ngủ!
Kiều Loan vượt êm qua chỗ chúng, cả lũ chừng say rượu ngủ như chết, có con còn ôm chặt bầu rượu lớn, nằm ngửa mặt nhe răng trắng nhởn trông phát ớn!
Nàng chiếu rê đèn bấm tiến vào hang. Hang sâu hút, dốc lên thoai thoải, trần cao bám đầy nhũ đá lởm chởm kỳ dị. Trên nền đá ẩm ướt còn in những dấu chân mới nguyên.
- Chân người! Tên quái vật chắc trốn đâu đây!
Nàng dò theo hơn trăm bộ tới một chỗ ngoặt thì mất dấu. Chỗ này ruột hang thắt hẹp lại, trần thấp hơn chỉ cao quá đầu người chút.
- Hừ! Nó biến đi đâu? Lạ thật!
Nàng soi đèn tìm quanh, hai bên vách không có gì lạ, phía sau trước nền hang chạy dài tít trong thăm thẳm.
Đang phân vân suy tính, chợt cảm thấy nong nóng sau gáy như có kẻ dòm trộm chăm chú, nàng giật mình quay phắt lại quét lia đèn ngước lên nhìn. Ngay trên kẹt đá sát trần hang, một bóng người ngồi xổm giương mắt dòm xuống, lù lù như một pho tượng đá. Chính Vi Văn Giáo.
Thấy lộ, y kêu rú lên thống thiết:
- Đừng! Kiều Lan! Hãy tha cho ta… Trời ơi!
- Quái vật! Mi phải đền mạng!
Lưỡi liềm xẹt lên, chúa đười ươi hoảng hốt giơ tay chụp, bị hớt phăng luôn mảng thịt nhỏ. Y rống hộc như con thú bị thương, vùng nhảy vọt qua đầu nàng chúa hồ chạy thục mạng.
Kiều Loan chém vớt theo một đường rồi thu liềm vọt theo kẻ thù.
Đuổi chừng hơn phút, qua một khúc ngoặt nữa, lòng hang dần dần sáng hơn, miệng hang đã hiện rõ phía trước .
Chúa đười ươi cố phóng nhanh hơn, cắm đầu lao đi như tên bắn, đàng sau Kiều Loan vừa đuổi vừa nghĩ thầm:
- Hiện nó không dám đấu chiến, chỉ muốn trốn! Nếu để nó thoát ra ngoài thì hỏng hết!
Nàng tắt đèn bấm, lần trong lớp áo khoác rút khẩu súng lục vừa chạy vừa quát giật:
- Đứng lại, không ta bắn!
Mặc, Vi Văn Giáo vẫn chạy. Hô thêm lần nữa không hiệu quả, nàng chĩa mũi súng về trước, hơi chếch xuống chút, lảy cò.
Đoành! Đạn cày sạt một đường trên nền hang sát gót chân y, tung toé đất đá. Phát súng doạ của nàng càng khiến tên chúa đười ươi chạy như điên. Kiều Loan định nổ thêm phát nữa bắn y què nhưng vụt cái, bóng y đã khuất ngoài cửa hang.
Nàng vọt ra, tay súng hờm sẵn, mắt đảo một vòng quan sát bốn phía.
Chúa đười ươi Vi Văn Giáo đang run rẩy đứng dựa vào vách đá dáo dác ngó nàng.
Thì ra, miệng hang mở lên trên ngọn đỉnh Phi Mã Ác Sơn, ngay trước có một khoảng đất trống khá bằng phẳng. Một mặt là vách núi dựng đứng như thành cao đến năm mươi bộ, ba mặt kia là khoảng không bao la vô tận, dật dờ mây trắng. Xế bên dưới nhấp nhô trùng điệp các ngọn núi thấp hơn trong rặng Ngân Sơn, trải dài xa tít tận cuối trời.
Tuyệt lộ!
Võ Kiều Loan chầm chậm bước tới gần tên chúa đười ươi, ve vẩy mũi súng, cười nhạt:
- Trời hại mi rồi! Xưa, khi gieo oán cho nhà ta, chắc mi đâu nghĩ đến ngày hôm nay! Nghe rõ đây, ta nhắc lại, ta là con gái bà Kiều Lan, không phải hồn người oan thác hiện về! Lẽ ra ta bắn mi ngay, nhưng thôi… vì tinh thần thượng võ ta cho mi một cơ hội đấu chiến công bằng trước khi đền tội! Giữa ta và mi chỉ một kẻ được tồn tại trên đời. Chuẩn bị!
Nàng trút đạn ném súng ra xa, luôn cả cặp liềm, hất mặt chờ đợi.
Chúa đười ươi trố mắt dòm nghi hoặc, hồi lâu y lại lắc đầu, lẩm bẩm:
- Không! Nàng là Kiều Lan! Đừng dối ta! Cõi thế này không thể có kẻ nào giống như nàng... đẹp như nàng! Nàng... nàng chỉ có một đứa con nhưng nó đã... vào bụng sói chiều hôm đó cùng em gái nàng... còn đâu! Kiều Lan, hồn nàng không siêu thoát, về báo oán ta... Trời ơi!
Y vùng ôm mặt khóc rống lên thê thảm.
Nàng chúa hồ hiểu không còn cách nào có thể xoá bỏ được ấn tượng trong đầu y. Cuộc sống cô độc man dã kéo dài suốt bao năm tháng và nỗi tuyệt vọng ghê gớm đã tiêu diệt hết sức mạnh tinh thần trong con người y. Khả năng nhận định cùng sự khôn ngoan cũng không còn nữa, y chỉ sống bằng bản năng và những định kiến được hình thành trong quá khứ!
Nhìn cảnh tên chúa đười ươi khóc, tự dưng Kiều Loan thoáng mủi lòng thương hại.
“Nó sinh ra cũng một kiếp người! Thân mang tuyệt nghệ võ công trùm đời... cũng chỉ vì một chữ tình sai lầm mù quáng mà ra... Nhưng, mẹ cha ta nào có tội gì sao phải thác oan vì tay nó?”
Hình ảnh mẫu thân bồng con chạy trốn trong buổi chiều loạn rừng mưa gió đầy trời, bị sa vào tay quái vật, qua lời vợ chồng ông Trần và vợ chồng tướng lạc thảo Thần Pháo tiên sinh kể lại, vụt lại hiện lên trong đầu nàng. Kiều Loan sôi giận nạt lớn:
- Vi Văn Giáo! Xem đây, ta lấy mạng mi tế vong hồn phụ mẫu!
Nàng nhún chân nhảy vọt tới vung quyền lên, chúa đười ươi lật đật tránh, xua tay rú lên:
- Không! Ta không đấu với nàng! Kiều Lan... ta có lỗi với nàng! Ta chỉ yêu nàng! Hãy tha tội cho ta! Đừng oán hận ta! Nàng... nàng là ma quỷ! Không! Ta không đấu với nàng! Đừng nhìn ta như vậy! Đôi mắt căm thù! Trời ơi! Cũng vẫn là ánh mắt đêm hôm đó!
Như kẻ lên cơn điên khùng, y cứ lảm nhảm nói, chân bước thụt lùi liên tục, phút chốc đã ra đến bờ vực thẳm.
- Đứng lại!
Nàng chúa hồ vọt miệng quát giật. Nhưng hình như y chẳng còn ý thức được điều gì khác ngoài nỗi sợ hãi khủng khiếp trước hình bóng mà y đinh ninh là bà Kiều Lan hiện về đòi mạng!
Y lui một bước nữa, cả thân hình to lớn vụt mất thăng bằng chới với trong không khí...
Kiều Loan vọt ra còn nghe rõ tiếng rú của y vọng lên rồi chìm dần... chìm dần...
Nàng đứng lặng nhìn xuống vực, hồi lâu chợt khẽ thở dài bâng khuâng.
- Vậy cũng xong! Đời hễ có vay ắt phải có trả, kẻ gieo gió rồi cũng gặt bão, thế thôi! Âu đó cũng là lẽ công băng trong trời đất! Giờ còn mấy việc nữa phải làm cho xong!
Kiều Loan thu nhặt vũ khí, lần theo lối cũ trở ra khỏi hang núi. Ngang chỗ bầy đười ươi nằm ngủ, Kiều Loan dừng lại thoáng nghĩ:
- Lũ này xưa từng theo nó đuổi bắt mẹ ta, tội đáng chết! Nhưng dẫu sao chúng chỉ là loài dã thú bị nó sai khiến, nào có ý thức rõ ràng về hành động của chúng! Vả nay kẻ cầm đầu không còn, tất chúng lại sống như muôn loài thú khác!
Nàng nhìn kỹ thấy thiếu mất một con, chính con ôm bầu rượu khi nãy. Đoán chừng nó tỉnh dậy mò đi kiếm ăn đâu đó, nàng lững thững bỏ đi.
Ra tới khu rừng liễu, Kiều Loan rút súng bắn luôn mấy phát chỉ thiên theo hiệu riêng gọi Khiên Mây lên. Trước khi lên đỉnh tìm chúa đười ươi, nàng đã dùng quyền lực Nữ Chúa ra lệnh cho cô tuỳ tướng phải ở lại.
Khiên Mây chỉ được phép lên đỉnh Phi Mã Ác nếu có tiếng súng hiệu của nàng và nếu đến sáng ngày mai không thấy chủ soái trở xuống, nàng tuỳ tướng sẽ một mình xuống núi quay về hồ Ba Bể! Kiều Loan đã dự đoán một cuộc đấu chiến sinh tử với tên chúa đười ươi đến long trời lở đất và trong hoàn cảnh như vậy sự có mặt của Khiên Mây chỉ thêm bận tâm nàng. Bởi tài nghệ nàng tuỳ tướng còn non nớt lắm nếu so với một kẻ võ công trùm đời như họ Vi, lại còn bầy mãnh thú hung tợn của y nữa!
Trong thâm tâm nàng thủ lĩnh hồ Ba Bể không muốn người thiếu nữ thân cận mình gặp điều hung hiểm. Cô ta còn trẻ và quá ngây thơ trong sáng, cuộc đời còn trải dài phía trước, đầy hoa mộng. Thật bất công nếu để người thiếu nữ ấy phải chịu chung điều bất hạnh có thể xảy ra với nàng!
Kiều Loan trở lên gò mộ, vào lều. Ngôi mộ đá được vung đắp kỹ lưỡng, ngay ngắn, trên còn đặt một bó lan rừng lớn, tươi nguyên. Có cả mộ chí bằng tấm đá hoa cương lớn, trên mặt khắc chữ nét thảo khá bay bướm:
“Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân
HOÀNG KIỀU LAN
Lâm Vương lập mộ”
Bên dưới lại còn bốn câu thơ, làm theo thể thất ngôn, ngụ ý bày tỏ tình yêu tha thiết thuỷ chung của y với người đã khuất.
Kiều Loan đắn đo giây lát đoạn vận sức nhổ tấm bia lên, dùng cạnh bàn tay đánh bể, ném đi.
Nàng quỳ xuống khấn vái hồi lâu rồi gục lên mộ mẹ nức nở khóc như mưa gió. Nỗi ai oán bi thương trong lòng dâng trào mãnh liệt, nàng gần như ngất lịm đi với cảm xúc tê tái, xót xa, hờn tủi...
Thình lình ngay rặng liễu dưới chân gò vụt nhô ra một bóng lạ, y phục kiểu nho sinh miền xuôi, áo dài khăn đóng, mặt mũi dáng dấp thoạt trông có vẻ thư sinh công tử, duy có cặp mắt lại long sòng sọc, láo liên như... mắt giặc. Y nhìn lên gò cau mặt lẩm bẩm:
- Sao trên đỉnh Phi Mã này lại có nàng nào ra vẻ gái thị thành mà lại ôm mộ ngồi khóc lâm ly... đến vậy? Bất biết thế nào cứ khống chế trước đã... rồi liệu!
Y vọt lên gò. Thân pháp cực nhanh êm, chứng tỏ một bản lãnh không tầm thường chút nào.
Kiều Loan mải đắm nhìn trong niềm đau thân thế, tinh thần bị mối xúc động thiêng liêng xâm chiếm hoàn toàn nên không phát giác có kẻ lạ tới gần.
Chừng nàng nghe động ngẩng lên thì đã muộn, kẻ lạ vung trảo thủ chụp cứng vai nàng, tay kia điểm luôn mấy trọng huyệt sau lưng nàng.
Nàng chúa hồ chỉ bật kêu được một tiếng, toàn thân tê dại đổ dụi xuống, mắt mở trừng ngó kẻ đánh lén.
Kẻ lạ đẩy nàng dựa vào mộ, nheo mắt ngắm, gật gù:
- À... đẹp! Đẹp lắm! Kể cũng đáng gọi là tuyệt sắc! Này! Nghe ta hỏi, nàng là ai?
Sao lại ôm mộ khóc trên cái chỗ khỉ ho cò gáy này? Nói ta nghe!
Kiều Loan chỉ bị điểm huyệt tê nên đầu óc vẫn tỉnh nói được. Nàng quắc mắt nạt lại:
- Gã kia! Sao vô cớ dám đánh lén ta? Mi là thằng nào? Trông mi ăn mặc ra vẻ cũng biết tí chữ thánh hiền, sao hành động như phường tiểu tặc vô liêm sỉ? Nói ta nghe nào!
Kẻ lạ hơi ngẩn mặt vẻ ngạc nhiên, chừng y không ngờ nàng bị khống chế mà dám ngang nhiên sỉ vả kẻ thắng thế.
- À! Xem ra gái đẹp cũng bướng gớm! Trách nào vừa rồi ta ra đòn thấy có dấu hiệu bị phản kình, suýt hỏng! Hà! Cô em chắc cũng thuộc hàng chọc trời khuấy nước chớ chẳng vừa! Mỗ đoán đúng chứ?
Y nhếch mép cười đểu, đưa tay vuốt má nàng, xuống giọng êm như ru:
- Thôi! Cô em bớt giận. Giờ mỗ chỉ hỏi một câu duy nhất: nàng có thấy tên nào mặc quần áo chàm thổ, đầu chít khăn chữ nhân qua đây không? Nói cho mỗ nghe, ngoan nào! Hà hà!
Kiều Loan nhổ “toẹt”, không đáp.
- Hừ! Gái bướng! Hà hà! Thôi được, lát nữa ta sẽ tính... với nàng! Giờ mỗ bận việc phải đi!
Y điểm thêm mấy huyệt nữa, chừng chưa yên tâm lại rút một sợi dây gân bò trói chặt hai tay nàng ra sau.
- Hà! Cô em cảm phiền chút! Như vầy mới chắc!
Y đứng lên bỏ đi.
Kiều Loan nhìn theo bóng y, uất đến chảy nước mắt.
Hơn lúc nào hết, giờ nàng mới thấm thía cảnh “hùm thiêng khi đã sa cơ...!” Nàng thử vận khí giải khai huyệt đạo. Vô ích! Thủ pháp điểm của y rất lạ, không thể nào tự giải!
Lòng thấp thỏm âu lo, nàng thầm mong cô tuỳ tướng sớm xuất hiện. Nhưng cũng ngại Khiên Mây nếu đơn thân chạm trán y có thể bị thất thế vì tên này xem ra không phải tay vừa.
Sực nhớ y có nhắc đến “người áo chàm thổ, chít khăn chữ nhân”, nàng chạnh lòng nghĩ:
- Hay nó tìm Tiểu Thần Xạ? Thái độ nó tỏ ra muốn giết chàng! Thằng Lầy hôm trước cũng muốn bắt chàng bên bờ sông Gầm! Hình như bọn quan chức thuê chúng làm!
Nàng cảm thấy lo cho chàng trai trẻ ngang tàng khí phách mới một lần gặp gỡ trên chuyến đò ngang, nhưng hình ảnh đã khắc sâu vào trái tim người thiếu nữ chưa một lần yêu bao giờ!
Đang ngổn ngang với bao ý nghĩ trong đầu, bất thần có tiếng chân bước nặng nề rung chuyển về phía lều. Rồi một con đười ươi cực lớn lừ lừ hiện ra, tay còn cầm một cái bầu rượu chừng đã cạn, dốc ngược.
Nó thò đầu lớn bằng cái thúng vào dòm quanh, miệng kêu hi hí khe khẽ.
- Chắc nó tìm chủ nó!
Kiều Loan giật mình thầm nghĩ. Con thú rừng đến đây lúc này, ngay khi nàng không còn khả năng tự vệ, quả đáng ngại.
Vừa nhác thấy Kiều Loan, nó khựng lại chút rồi nhe răng trắng nhởn khịt khịt mấy tiếng đi vào, tiến lại chỗ nàng ngồi cúi dòm. Nàng chúa hồ gần muốn ngạt thở vì mùi tanh hôi từ thân mình nó toát ra ập vào mũi.
Con quái thò tay vuốt lông lá sờ mặt, cổ nàng. Kiều Loan vụt nổi gai ốc rợn người quát rung:
- Nghiệt súc! Không được hỗn với ta!
Mặc, nó vẫn không rời nàng. Hai tay vuốt trôi dần xuống, cặp mắt lồi đỏ khé rực lên như hai bóng đèn nhỏ, họng nó phát ra tiếng gừ gừ bị khích động mạnh trước con mồi thơm.
Bựt! Ngực áo nàng đã bị giật mạnh, xổ tung cả hai lớp trong ngoài. Làn da trắng mịn như mỡ đông, phập phồng khuôn ngà căng đầy sức sống ẩn hiện sau lớp áo nịt bằng sa-tanh đen vụt phơi bày, lồ lộ nét khuynh thành đẹp đến điên đảo cả gỗ đá vô tri.
Kiều Loan sực hiểu, kinh hoảng bật kêu:
- Con quái! Buông ta ra ngay!
Nhưng con vật vùng rít lên kinh khủng, bế xốc nàng chạy vụt ra ngoài lao thốc xuống khu rừng liễu dưới chân gò như cơn lốc. Thoáng cái nó len luôn vào một lùm cây khuất, nhớn nhác ngó quanh rồi đặt “con mồi” xuống mặt cỏ, tay vuốt vươn ra chụp lên mình nàng.
Kiều Loan điếng người hét lên hai tiếng:
- Mẹ ơi!
Rồi nàng ngất lịm.
Nàng choàng tỉnh vì cảm giác mát lạnh trên mặt. Có ai đó đang dùng khăn ướt lau cho nàng. Kiều Loan chớp lia mắt nhìn lên. Một gương mặt đàn ông dần hiện rõ, rất quen, đẹp phong trần dày dạn với đôi mắt vừa nghiêm vừa lôi cuốn lòng người: Tiểu Thần Xạ Trương Hồng Kiệt!
- Ồ! Anh... ông!
Nàng bật kêu sững, mừng mừng tủi tủi trước sự hiện diện của người đã làm rung động tâm hồn nàng. Thử cử động nàng thấy tay chân hoàn toàn thoải mái bình thường.
Thấy nàng tỉnh, Trương Hồng Kiệt mỉm cười hồn nhiên, giọng ấm áp bảo nàng:
- Hay lắm! Nãy giờ ngu mỗ cứ lo... sợ nữ chúa Kiều Loan không thèm dậy! Phải ngồi thức canh... suốt trăm năm như trong chuyện cổ tích.
Hồi tưởng lại chuyện vừa qua, Kiều Loan bật cười, kín đáo xem lại y phục. Một chiếc áo khoác đã được thay cho chiếc lúc trước, cũng là áo của nàng để lại trong hành trang giao Khiên Mây giữ. Chú ý cảm thấy cơ thể cũng không xảy ra điều khác lạ, nàng có phần yên tâm vọt miệng hỏi:
- Thưa, ông... sao cũng có mặt ở đây?
- À... tôi...
Chàng trai trẻ ngang tàng chợt có vẻ lúng túng, không ngờ nàng hỏi vậy. Kiều Loan liếc trông thái độ chàng bất giác quay đi, mặt hoa vụt ửng hồng nóng ran. Một cảm giác lâng lâng, dịu ngọt dâng lên trong lòng nàng... Thật tuyệt diệu!
Nàng lảng sang chuyện khác:
- Thưa, hình như ông có gặp... cô em của... em?
Nàng định nói về chiếc áo đang mặc nhưng kịp dừng lại. Nghĩ đến cảnh chàng gặp nàng sa tay đười ươi, áo bị xé rách, Kiều Loan thẹn đến chỉ muốn chui xuống đất trốn.
- Cô ấy đi tìm nước để nấu cơm cho... nữ chúa hồ Ba Bể.
Chàng có vẻ lấy lại được bình tĩnh, nhìn nàng cười như trêu đùa.
“Chắc Khiên Mây đã kể hết thân thế của hai thầy trò cho chàng nghe rồi!” - Kiều Loan nghĩ thầm.
Tiểu Thần Xạ rút một điếu thuốc sừng bò, châm hút rồi chậm rãi kể:
- Tôi tới bản Thổ vừa lúc gặp tráng đinh đưa mấy cô gái bị bắt cóc về. Hỏi, mới biết chính hai cô cứu giúp họ. Đoán hai cô có việc chi quan trọng ghê gớm nên mới ở lại núi này không về cùng họ. Tôi đã định đi hướng khác giải quyết chuyện riêng, nhưng... không hiểu sao cứ nóng ruột, lo âu... Thế là tôi lần lên núi sớm nay, tới hang dưới đó gặp Khiên Mây đang thút thít khóc. Thấy tôi, Mây vội kể hết mọi chuyện rồi nằng nặc đòi tôi cùng đi giúp nữ chúa của cô ấy. Khỏi nói chắc... Kiều Loan cũng biết... Tôi nhận lời ngay. Vừa lúc đó thì nghe tiếng súng hiệu của Kiều Loan, chúng tôi vội thượng đỉnh liền. Vào đến đây thì gặp đúng lúc con quái đang sắp... làm hỗn, cũng may chưa sao! Tôi hạ nó, xác hiện vứt ngoài kia. Vừa xong con đười ươi lại chạm trán với tên giết mướn mặc áo nho sinh. Tên này đã bám sát tôi từ Hà Giang để chờ cơ hội hạ thủ, đành phải miễn cưỡng khai hoả...
Nàng chúa hồ Ba Bể ngồi yên nghe chàng tướng lạc thảo trẻ tuổi kể xong, từ lúc nào bàn tay của hai người đã đan vào nhau xiết chặt. Rồi mặt tìm mặt, môi tìm môi, họ trao nhau một nụ hôn nồng cháy...
Rất lâu, Kiều Loan khẽ đẩy Hồng Kiệt ra:
- Chắc Khiên Mây sắp trở lại! Giờ... em còn nhiều việc phải làm ở đây!
- Đó là việc của chúng mình!
Chàng dắt tay nàng cùng đứng lên. Mặt trời đang lên cao trên đầu họ.
Hết