Chương 3
Tác giả: Hoàng Thiên Vân
Em làm sao vậy?
Nét mặt Tuyết Lan đau đáu, An Bình ngạc nhiên:
– Có chuyện gì vậy em?
Tuyết Lan ngước nhìn An Bình:
– Anh có gặp Lam Thảo không?
– Không! Sao em lại hỏi anh câu này? Em nghi ngờ anh còn qua lại với Lam Thảo à?
– Không. Tối hôm qua chú Thoại tìm em, chú nói dạo này đêm nào Lam Thảo cũng đi vũ trường uống rượu và quầy. Chú trách em đã làm kẻ thứ ba.
An Bình cau mày khó chịu:
– Không thể trách em được, vì người anh yêu chính là em không phải Lam Thảo.
– Nhưng sao em vẫn thấy chúng mình có lỗi với Lam Thảo.
– Anh có quyền chọn người anh yêu và nếu cần anh muốn cưới em. Lam Thảo không thể làm áp lực với anh.
Lam Thảo đâu có làm áp lực với chúng ta, vì cho đến bây giờ Thảo vẫn chưa biết vì em mà anh từ chối tình cảm của Thảo.
– Anh không muốn quan tâm đến chuyện Lam Thảo. Anh cũng không muốn đợi em nữa, chúng mình cưới nhau đi.
Tuyết Lan ngỡ ngàng kêu lên:
– An Bình! Chúng ta yêu nhau không bao lâu ...
– Anh hỏi em, em có yêu anh không?
– Có.
– Như vây đủ rồi anh muốn chúng mình cưới nhau.
– Nhưng em còn đi học.
– Anh đâu có bảo em bỏ học, anh muốn cưới em cho Lam Thảo tỉnh mộng, cô ấy không thể bảo là vì thất vọng anh mà sa đà.
Chúng mình cưới nhau đi nghen em!
Tuyết Lan vừa hạnh phúc vừa thẹn, cô nhìn An Bình bằng đôi mắt chứa chan yêu thương. An Bình nhẹ kéo Tuyết Lan vào vòng tay mình:
– Anh yêu em, anh biết rõ như thế. Em sẽ là người cho anh cảm giác hạnh phúc.
Tuyết Lan bật cười:
– Coi chừng anh bị coi lầm đó.
– Không lầm. Anh tin là chúng mình sẽ có hạnh phúc ...
An Bình âu yếm cọ nhẹ mũi mình vào má Tuyết Lan. Anh định hôn cô ...
Bịch ...Một vật rơi vỡ phía sau. An Bình giật mình quay lại.
Tuyết Lan cũng tắt nụ cười kêu lên sợ hãi:
– Lam Thảo!
Lam Thảo chậm chạp bước vào,.hai mắt cô đầy lửa giận dữ, lửa hờn ghen:
– Vì người này mà anh bỏ em có đúng không anh Bình?
An Bình bình tĩnh ôm quàng qua vai Tuyết Lan, anh gật nhẹ:
– Anh yêu Tuyết Lan.
– Nó là bạn của em, tại sao anh lại như vậy. Hai người bắt đầu với nhau từ khi đi Mũi Né về có đúng không?
Tuyết Lan Lúng túng:
– Lam Thảo! Mình xin lỗi ...
– Câm miệng cậu lại ? Cậu là con bạn tồi. Tại sao cậu đi cướp An Bình của tôi. Trong khi trước đó cậu có vẻ thích anh Thoại kia mà.
– Lam Thảo ... thích. .... không có nghĩa là yêu.
– Cậu không yêu anh Thoại hay không thích cũng được, nhưng cậu không có quyền yêu anh Bình. Anh Bình là người yêu của tôi Cậu là đồ tồi!
Lam Thảo giận quá vung tay tát vào mặt Tuyết Lan, song An Bình vội nắm chặt tay lại. Anh nghiêm mặt:
– Em có thái độ gì vậy Thảo? Anh chẳng phải từng xác nhận rõ với em, người anh yêu không phải là em hay sao? Đúng là anh mang ơn nghĩa của ba em, nhưng ơn nghĩa là ơn nghĩa và tình yêu là tình yêu.
– Nhưng không có nó, anh đâu có từ chối tình yêu của em.
– Anh biết nói với em như thế nào đây?
– Anh không cần nói. Em thật đau lòng bao nhiều năm qua em quen với anh, một lòng vì anh, tại sao em không thể bằng một người anh vừa mới quen biết vậy?
Lam Thảo khóc òa lên, cô chạy vụt ra đường, Tuyết Lan hốt hoảng đuổi theo:
– Lam Thảo! Cậu đừng chạy!
An Bình giữ Tuyết Lan lại:
– Em cứ mặc kệ Lam Thảo. Cô ấy đã biết chúng ta yêu nhau, anh không còn khổ tâm nữa.
Lam Tháo chạy ào về nhà, cô xô cửa chạy rầm rầm lên lầu ông Lam Anh cau mày:
– Con bé này sao vậy? Chắc là lại gây gổ với An Bình chứ gì?
Lam Thảo đứng lại giữa cầu thang, cô hét lên:
– Con không gây gỗ với anh Bình, mà anh ấy bỏ con rồi, ba mẹ có biết không?
Cô khóc ào lên bỏ chạy lên cầu thang, bà Lam Anh vội vã đi theo:
– Con nói cái gì? An Bình mà bỏ con? Con không bỏ nó thì thôi chứ!
Lam Thảo nức nở:
– Ảnh bỏ con vì Tuyết Lan, còn nói là sẽ cưới Tuyết Lan. Con tự tử chết, con không thể nào sống không có anh Bình. Nếu ảnh yêu người khác, con chấp nhận, song ảnh không có quyền yêu Tuyết Lan.
– Mẹ sẽ gọi An Bình đến hỏi cho ra lẽ mới được. Đồ vong ơn bội nghĩa! Mà con tức giận làm gì, có khối đàn ông cầu lụy con muốn cưới con làm vợ.
– Nhưng mà con chỉ yêu có một mình anh Bình.
– Được, con để cho mẹ giải quyết!
Bà Lam Anh gọi tài xế đưa mình đến nhà An Bình. Bà An Hạ khép nép chào khách:
– Chào bà tổng. Mời bà ngồi!
Bà Hạ vừa quay lưng định đi lấy nước uống, bà Lam Anh gọi giật:
– Không cần lấy nước, bà trở lại cho tôi hỏi. Bà đã khỏe hẳn chưa vậy?
Bà An Hạ niềm nở:
– Dạ, nhờ bà nên sau khi mổ và thuốc men đầy đủ, tôi đã bình phục.
– Như vậy, nếu không có đồng tiền của chúng tôi bà chết rồi có đúng không?
Bà An Hạ ngơ ngác. Bà không hiểu lắm ý nghĩa của cuộc viếng thăm của người đàn bà quyền quý giàu sang này. Nụ cười tắt trên môi, bà nghiêm nghị:
– Tôi luôn mang ơn gia đình bà đã giúp và nâng đỡ An Bình.
Bà Lam Anh quát tướng lên:
– Luôn mang ơn, tại sao lại vong ơn bội nghĩa như vậy? Tại con Lam Thảo nhà tôi quá yêu con bà nên mới giúp bà, chứ thật ra làm sao nó xứng với con gái tôi là lá ngọc cành vàng. Vậy mà con bà nỡ phụ bạc làm cho con gái tôi đau khổ. Một con chó được chủ nhà nuôi còn biết giữ nhà cho chủ. Còn con bà là con người sao vong ơn bội nghĩa như vậy hả?
Bà An Hạ bàng hoàng. Giữa lúc bà Lam Anh sang sảng, nói qua hàm răng rít lại:
– Hãy dạy lại con bà. Những gì tôi ban cho con bà được thì cũng có thể lấy lại hết.
Nện mạnh gót giầy, bà Lam Anh ngoe nguẩy bỏ ra ngoài.
Khách đi về rồi, bà An Hạ mới từ từ ngồi xuống ghế. Cũng có lúc bà ái ngại khi nhận ơn từ Lam Thảo, nhưng lòng biết ơn thì chỉ có thể làm việc cật lực để trả ơn, chứ có lẽ nào đáp lại bằng tình yêu.
Bà ngồi lặng lẽ chờ An Bình về nhà. An Bình vô tình đi vào, anh đến ôm vai mẹ:
– Mẹ không khỏe à?
– Con ngồi xuống đó cho mẹ hỏi!
An Bình hơi lo trước vẻ mặt nghiêm trọng của mẹ mình:
– Có chuyện gì vậy mẹ?
– Con có yêu Lam Thảo không?
– Dạ .... con xem cô ấy như em con. Con biết sự chênh lệch giàu nghèo mà mẹ. Con cũng biết nếu không có tiếng nói của Lam Thảo, bác Lam Anh không bao giờ cho mượn tiền để lo cho ca phẩu thuật cho mẹ ơn người giúp đỡ con nhất định làm việc để báo đền mẹ ạ. Nhưng sao mẹ lại hỏi con chuyện này?
– Con đang yêu cô gái nào vậy?
An Bình mỉm cười:
– Con định ... thưa với mẹ cưới Tuyết Lan. Cổ còn đi học mẹ ạ.
Mẹ mất sớm, còn cha và anh trai. Cha cô ấy ở như vậy nuôi hai anh em khôn lớn.
– Mẹ muốn hay là chúng ta bán nhà này đi. Con lấy tiền trả lại cho bác Lam Anh. Mẹ không muốn mang tiếng nhờ người cho mượn tiền mẹ mới sống. Bây giờ con không yêu con gái người ta giống như sự lợi dụng vậy. Nhưng nếu con yêu Lam Thảo thì sẽ giống như con báo đáp ơn để không phải trả nợ.
An Bình kêu lên:
– Tại sao mẹ nói như vậy?
– Bà Lam Anh vừa đến đầy làm ầm ĩ. Nếu mẹ biết có ngày này, thì thà con để mẹ chết đi Bình ơi.
An Bình nghẹn ngào:
– Bà ấy đã xúc phạm mẹ phải không? Con hiểu rõ mình lắm mẹ ạ. Cho nên con chưa bao giờ nghĩ đến chuyện con sẽ yêu Lam Thảo. Nhưng mà bán nhà, nhà đâu mình ở hả mẹ?
Bà An Hạ cương quyết:
– Chúng ta đi ở nhà thuê.
– Mẹ để con tính! Xin mẹ đừng suy nghĩ gì cả. Con không thể nào để mất căn nhà cha để lại cho mẹ con mình.
– Con nên nhớ chi phí cho ca phẫu thuật của mẹ không phải nhỏ, chúng ta chỉ có bán nhà mà thôi.
An Bình đau lòng ngồi yên. Anh biết mẹ là người trọng nhân nghĩa, nhưng mà tình yêu làm sao có thể trả bằng nhân nghĩa.