Chương 1 & 2
Tác giả: Hoàng Thiên Vân
– Bác ơi vá giúp cháu, xe cháu xẹp vỏ rồi!
– Vâng, có ngay.
Tuyết Lan dựng xe xong tìm chỗ ngồi, chỗ sach sẽ nhất trong cái tiệm sửa xe này cũng có để dầu nhớt, cô dè dặt ngồi xuống.
Trời đã tối thế lại còn xẹp vỏ, thật bực cả mình.
Người sửa xe đi tới, đầu đội nón lụp xụp cất tiếng hỏi:
– Xe xẹp vỏ hả?
Đang bực mình nên giọng Tuyết Lan hơi xẳng:
– Xẹp vỏ trước!
- Chắc là lạng lách nên cán đinh chứ gì?
Giọng nói trẻ không phải của bác Hai. Đã như vậy tiệm sửa xe tôi om, Tuyết Lan càng bực mình hơn:
– Tối quá, liệu anh có vá xe cho tôi được không đấy?
Bộ quần áo anh ta mặc khá tươm tất, ngữ này anh ta không thể nào vá vỏ xe cho Tuyết Lan được rồi. Tuyết Lan đứng lên định đẩy xe đi. Cô ái ngại nhìn con đường phía trước. Cá con đường chi có tiệm sửa xe chứ không vá xe, cô đã đẩy xe đi bộ đến đau cả chân.
Chắc là phải đi n ữa rồi. Tuyết Lan vừa định đẩy chống xe, anh ta đã gắt.
– Làm gì vậy?
– Anh có biết vá ruột xe không đã.
Gã nhún vai:
– Vá làm gì, thay cho xong. Mười lăm phút là xong, bánh xe căng phồng lên cô dư sức chạy.
Tuyết Lan lúng túng. Cô làm gì có tiền để thay ruột xe khác, chính vì vậy mà cô mới khổ đây nè, đẩy xe đi trong buổi chiều cái nắng hãy còn hầm hâp đổ xuống thành phố. Không nói không rằng gì nữa, gã bật đèn lên và bắt đầu tháo lốp xe ra khỏi niềng, xăm xoi và lôi ruột xe ra lấy kéo cắt phăng ruột xe đi Tuyết Lan kêu lên:
– Sao anh lại cắt ruột của tôi đi vậy hả?
Giọng gã tỉnh bơ:
– Nè, tôi cắt ruột xe! Cô nói cho rõ lại, kẻo ông đi qua bà đi lại tưởng tôi cắt ruột của cô.
Tuyết Lan cầm ruột xe. Cái ruột cô mới thay nữa tháng nay,tiếc đứt cả ruột luôn.
Cô nổi cáu:
– Còn tốt như thế nay, tại sao anh không hỏi tôi đã tự tiện như vậy hả?
Như không thấy Tuyết Lan nổi giận, giọng gã ngang phè.
– Cắt bỏ cho cô chịu thay cái mới.
– Nhưng mà tôi chưa đồng ý. Anh phải nối ruột xe lắp vào lại cho tôi. Tôi đi tiệm khác.
– Tối rồi chẳng ai vá ruột xe cho cô. Có thay cái mới thì thay, không thì thôi, cô cứ đẩy xe đi.
– Anh cắt tan nát như vậy mà bảo tôi đẩy xe đi. Đền cái ruột xe khác cho tôi!
Tuyết Lan giận dữ kéo tủ hàng của anh ta ra, cô làm đổ lổn ngổn hết những thứ chất trên tủ:
– Lắp ruột xe mới vào cho tôi?
Gã nhún vai tỉnh bơ:
– Tôi đâu có biết làm, phải nhờ bác tôi ra đã.
– Vậy tại sao anh dám tự tiện vậy?
Tuyết Lan hầm hầm xô dạt anh ta ra, cô bắt đầu lấy mỏ lết tháo bánh xe ra, lắp ruột mới vào, bơm căng lên và ráp vào. Gã đứng trợn mắt nhìn Tuyết Lan như người ngoài hành tinh, không ngờ cô lại thạo nghề như vậy.
chắc chắn đã hoàn tất Tuyết Lan đứng lên lau tay vào cái khăn đen xì, nó còn làm đôi tay cô dơ thêm nữa. Cô tỉnh bơ ra lệnh:
– Anh là đàn ông tay khỏe, làm ơn siết mấy con ốc lại cho chắc giùm tôi. Tôi mà có bị làm sao là anh phải chịu trách nhiệm.
– Ơ hay! Hay nhỉ! Cô tự tiện làm như tiệm này là của cô, bây giờ nói tôi phải chịu trách nhiệm.
– Tôi đã định đẩy xe đi tiệm khác, nhưng tại anh đã không biết thì thôi đi, dám cắt phang ruột xe mới của tôi, tôi có quyền lấy ruột xe của anh thay vào xe tôi.
– Đúng là giọng điệu ngang như cua.
– Tôi không ngang! Tôi còn có mười ngàn đồng. Ít ra khi cắt ruột xe của tôi, anh phải hỏi là tôi có chịu thay cái mới hay không.
Đàng này không hỏi. Tôi làm như vậy đó, không chịu anh cứ mách bác Hai đi.
Cô thay rồi, không có đến một đồng trả tôi, tôi cũng đành chịu, chứ chẳng lẽ cột cô vào gốc cây me nhà tôi, hay là giữ xe cô lại:
Người ta nói không nên xẳng với phụ nữ, nhất là cô gái đẹp như cô:
Tặng cô ruột xe làm “kỷ nghệ” luôn đó!
Tuyết Lan lườm gã một cái sắc như dao. Gã cười, nụ cười hóm hỉnh đến là đáng ghét.
Anh Kiệt sốt ruột đi đị lại lại, anh cứ nhìn đồng hồ rồi nhìn ra cửa. Đã tối thế mà Tuyết Lan vẫn chưa thấy về.
Két ...Tiếng phanh xe thăng. Tuyết Lan đã về. Anh Kiệt vội chạy bay ra.
– Sao về tối dữ vậy?
Tuyết Lan càu nhàu:
– Thì tại chiếc xe mắc dịch của anh nè, xẹp vỏ nửa đường báo hại em. May là em biềt nghề sửa xe, xui một cái, trong túi không còn một xu.
– Thôi, dắt xe vào nhà đi! Ở nhà anh trông em muốn chết sợ có chuyện gì xẩy ra.
– Đừng có lo, em chạy xe cũng cừ lắm, không phải đồ bỏ đâu.
– Em nhớ hôm nay là ngày gì không?
Tuyết Lan trêu:
– Ai đi hỏi vợ mới nôn, mắc gì đến em?
– Con nhỏ này!
– Không nói chuyện với anh nữa, em đi tắm đây. Coi tay em nè, đẹp chưa?
Tuyết Lan tinh nghịch xòe hai bàn tay định chùi vào áo anh trai.
Anh Kiệt vội nhảy sang bên mắng:
– Dơ nghen nhỏ.
– Ủa! Cũng biết sợ hả? Vậy thì em làm áo anh dơ luôn.
Tuyết Lan chờn vờn đưa hai tay bẩn của mình vào áo anh trai.
Anh Kiệt cứ lùi mãi ...vấp vào ông Thái đi ra. Hết hồn, anh đứng lại như chiếc xe thắng gấp:
– Ba!
Ông Thái cau mày:
– Hai anh em, một đứa sắp có vợ, một đứa đã học đại học mà như con nít, cứ đùa.
Tuyết Lan phì cười:
– Đùa thì cứ đùa chứ ba, không có anh em con đùa, ba than buồn bây giờ.
– Biết rồi. Lớn rồi, cũng phải nghiêm chỉnh một chút đi con.
Nhất là ngày mai nè, anh Hai con đi hỏi vợ, đừng có lại đó đùa ầm ĩ, người ta cười ba không biết dạy hai con.
– Dạ, con biết rồi. Con sẽ thật ngoan để người ta khen ba: gà trống nuôi dạy gà con ngoan ngoãn.
– Ông Thái phì cười cốc lên đầu Tuyết Lan:
– Mới nói ngoan lại nghịch ngợm. Nhưng sau này chớ có nghịch quá làm cho chị dâu con phải sợ.
Tuyết Lan cười nháy mắt với Anh Kiệt:
– Dạ vâng ạ. Chưa gì hết ba đã lo cho chị Như Hảo, con ganh tỵ đó.
– Nhỏ này! Nhà này dĩ nhiên là ba thương con nhất, còn Anh Kiệt để vợ .... nó thương.
Câu hỏi đùa của ông Thái làm cả ba cha con đồng cười phá lên vui vẻ. Ông Thái xoa hai tay vào nhau:
– Anh Kiệt lấy vợ ba cũng muốn con thành gia thất luôn.
Tuyết Lan kêu lên:
– Con đang đi học, lấy chồng gì ba ơi!
– Thì cũng nên có người yêu đi.
– Thôi, con chả! Sau này ba thích ai và gã con cho ai thì con ưng theo.
– Sao lại có ý nghĩ này vậy con?
– Tại con thích đủ thứ - Tuyết Lan cười nghịch ngợm - Vào quán ăn là con muốn có chồng làm bếp trưởng, vào ngân hàng muốn có chồng làm giám đốc ngân hàng, vào bệnh viện muốn có chồng làm bác sĩ, vào ...
Anh Kiệt giơ tay ra:
– Stop đi nhỏ ơi! Mi mà nói tiếp, anh sẽ bảo vào nghĩa trang là muốn có anh chồng làm chủ trại hòm.
Tuyết Lan la lên:
– Anh nói chuyện chẳng văn chương thẩm mỹ gì cả. Nói ghê quá đi!
Ba cha con lại cười. Trong tiếng cười của ông Thái lần này nhuốm màu ưu tư, nhớ về người vợ, quá cố của ông, Phải chi Tuyết Lê còn sống ...
Ông vờ nghiêm mặt bảo Tuyết Lan:
– Thôi đi tắm đi tay chân con bẩn quá. Ba còn bàn chuyện với anh Hai.
– Dạ ....
Tuyết Lan dạ to, cô chạy vù vào bên trong tay, hồn nhiên thơ ngây. Tình yêu đối với cô vẫn là thế giới đầy bí ẩn, muôn màu sắc.
Sáng nay là ngày Anh Kiệt đi hỏi vợ, nên Tuyết Lan dậy sớm, gọn gàng trong bộ đồ mới quần Jeans trắng, áo thun màu đỏ thật nổi bật.
Cô vừa bước ra, Anh Kiệt nhăn mặt:
– Em mặc như vậy sao Lan?
– Sao không đẹp à?
Tuyết Lan vờ dang tay lên đầu chào anh trai. Anh Kiệt thở phì:
– Đẹp nhưng quần áo này em mặc đi chơi thích hợp hơn. Đám hỏi mặc áo dài mới sang trọng.
Tuyết Lan nhăn nhó:
– Em chẳng thích mặc áo dài, luộm thuộm gò bó.
– Em mặc quần áo này ba sẽ la, đừng có nói là sao anh không bảo nghen.
Tuyết Lan ngúng nguẩy:
– Áo dài thì áo dài!
– Trở về phòng, Tuyết Lan chọn áo dài màu hoàng yến có kết hoa, cô buộc tóc lại, trông nửa dịu dàng thùy mị nửa nghịch ngợm trẻ trung.
Anh Kiệt hài lòng.
– Như vậy có phải xinh không?
Tuyết Lan nguýt:
– Trông thùy mị nữa chứ! Nhưng đừng tưởng em là con thỏ hiền lành nghen, em là con cáo ranh mãnh đó.
– Anh xin em!
Lúc mọi người đông đủ lên xe, là lúc mồ hôi của Tuyết Lan tươm ra. Cô ngọ nguậy trong bộ áo dài vì nóng quá và vì không quen. Làm xong lễ hỏi là mồ hôi Tuyết Lan ra dầm dề, đang tìm cách len đến gần chỗ để cái quạt máy, cô giật mình vì bắt gặp anh chàng chủ tiệm sửa xe. Sao hắn cũng có mặt tại nơi này vậy? Hắn cũng vừa nhìn thấy Tuyết Lan nên nháy mắt với cô một cái. Tuyết Lan không vừa, trừng mắt lại, mắng lầm bầm trong họng.
Hắn cuời toét miệng bước lại gần chỗ Tuyết Lan đứng:
– Không ngờ lại gặp nhau, hữu duyên nhỉ?
Tuyết Lan lườm hắn:
– Vô duyên bất tương phùng.
– Nè cô có biết tại sao tôi có mặt ở đây không?
– Tại sao?
– Tôi là chú Út của Như Hảo, gọi ba cô ấy anh, Còn cô và Anh Kiệt phải gọi tôi là chú, rõ chưa? Không ngờ chúng ta ...bà con.
Tuyết Lan mai mĩa:
– Bà con tám súng đại bác bắn không tới:
– Tuyết Lan! Em làm gì đứng ở đây?
Anh Kiệt đi tới vội cúi đầu chào:
– Chú Út! Đây là em gái của cháu đó tên Tuyết Lan.
– Hoa lan trắng hả?
Thoại cười vỗ vai Anh Kiệt:
– Đùa thôi! Cậu có cô em rất đáo để.
– Nó lại phá chú hả?
– Đâu có! Cô ấy vừa nói tôi với cổ bà con tám súng đại bác bắn không tới.
Anh Kiệt phì cười lôi vai Thoại đi:
– Lại bàn này đi chú. Em đi luôn n ữa Lan.
Tuyết Lan đành bước theo cả hai, lần này cô, bị xếp ngồi chung bàn với hắn. Sao mà cô thấy ghét hắn đến thế. Hắn cứ cười nói vui vẻ, và cũng là lúc cô nhìn kỹ được hắn, khá đẹp trai, ăn nói quyến rũ, các cô gái cười nghiêng ngã khi hắn pha trò có duyên. Tuyết Lan quay đi. Sao cô cười không nổi, dù là hắn nói chuyện có duyên. Cô “dị ứng” với loại đàn ông nói nhiều và là trung tâm điểm cho con gái chạy theo. Cô không bao giờ có tình cảm với loại người như hắn.
May là buổi lễ hỏi chấm dứt. Tuyết Lan ra về nhẹ nhỏm, nhưng có lẽ nhẹ nhõm hơn là cô được cởi phăng bộ áo dài này mặc vào bộ đồ mà khi về đến nhà mình.
Quái lạ! Buổi tối nay cô chơi game chẳng hứng thú gì cả, dù đầy là trò chơi cô từng say mê, hai anh em hay giành chơi trên máy. Chán nản và cáu kỉnh, Tuyết Lan tắt máy.
– Em ngủ chưa Lan?
– Ngủ rồi.
Anh Kiệt bước vào phì cười:
– Đang ngồi trựớc màn hình vi tính mà bảo ngủ rồi. Giận ai vậy?
– Có giận ai đâu?
Anh Kiệt thấp giọng:
– Em thấy như thế nào?
– Tốt.
Anh Kiệt cau mày:
– Em nói tốt cái gì?
– Thì chị Như Hảo với anh. Chẳng phải anh hỏi anh và chị Hảo có xứng đôi với nhau không à?
– Đâu có. À nè. Chú Thoại nói anh mới biết chú là người cắt ruột xe của em mà em cũng bướng nữa.
– Em ghét con người đó, đàn ông gì ba hoa chích chòe quá trời luôn.
– Chú vui tánh thôi.
– Chắc con gái chạy theo bầy bầy luôn.
– Nhiều, nhưng chú, chẳng chọn, cô nào, khó tánh một cây luôn.
Tuyết Lan châm biếm:
– Tại con gái theo nhiều nên làm cao chớ gì. Giống như người ta nói vậy:
“Một vợ nằm giường leo, hai vợ nằm chèo queo và ba vợ ra chuồng heo mà nằm”.
– Em thiệt, Khi không ghét người ta. Như Hảo lại nói, cổ thích anh giống chứ Thoại, thông minh đa tài và cũng rất ư là ga lăng.
– Em lại thấy chẳng ga lăng gì cả.
– Ông trời công bằng lắm đó em, ghét của nào trời hay trao của đó.
– Ơ hay!
Tuyết Lan kêu lên, cô đấm thùm thụp vào lưng anh trai.
– Bậy bạ quá đi!
Anh Kiệt cười khanh khách, tiếng cười của con người hạnh phúc vì có tình yêu. Anh ôm vai em gái:
– Anh hạnh phúc vì lấy được người mình yêu. Sau này, nếu em lấy người em yêu, em sẽ hiểu tâm trạng của anh.
Tuyết Lan đùa:
– Nếu em yêu ai, người đó đừng hòng thoát khỏi tay em.
– Như vậy chúc em đạt được ước nguyện.Thôi khuya rồi, em ngủ đi, mai còn đi học.
Anh Kiệt bước ra, không quên đóng cửa phòng lại giùm Tuyết Lan. Tuyết Lan vươn vai đi lại giường nằm.
Chợt điện thoại reo, cô uể oái cầm máy nhìn lên hình. Số điện thoại lạ, không hiểu là là ai. Tuyết Lan bấm nút nhận, cô “alô” khẽ và giật thót người vì tiếng đàn ông:
– Chào hoa lan trắng!
Là hắn cái giọng lúc nào cũng như bỡn cợt. Không hiểu sao Tuyết Lan lại thấy hồi hộp, tim đập mạnh, song cô lại lạnh lùng:
– Chú muốn gì?
– Chúc Tuyết Lan ngủ ngon và nằm mơ thấy “bạch mã hoàng tử”.
Chỉ bao nhiêu đó hắn tắt máy. Tuyết Lan bực dọc:
– Đồ điên!
Nhưng điện thoại lại reo tiếp lần này là giọng thật ấm:
– Ngày mai chú mong gặp lại “hoa lan trắng”.
Máy tắt Tuyết Lan định gọi lại mắng cho một trận, song cô dừng lại. Hắn đang chọc cô nổi giận, cô mà giận là lầm mưu hắn.
Chả dại!
Buông điện thoại xuống Lan ngã lưng ra giường ôm gối vào lòng mong tìm giấc ngủ, và giấc ngu nhẹ nhàng đến.
Ba ngày trôi qua lặng lẽ, bỗng dưng Tuyết Lan thèm nghe điện thoại nửa đêm, thèm nghe cái giọng bông đùa nửa thật nửa như đùa ấy. Nhưng hắn không gọi cho cô, hắn cũng quên mất lời nói là “mong gặp lại hoa lan trắng”. Có lẽ vì bên cạnh hắn có qúa nhiều bông hoa vây quanh nên việc hắn gọi cho cô chỉ là trò ngông. Nghĩ như vậy, Tuyết Lan thấy buồn vô cớ và giận cái con người đáng ghét ấy. Hắn làm cho cô phải nghĩ về hắn.
Buổi chiểu, từ trường học, Tuyết Lan chưa muốn về nhà, cô đi bộ dài trên đường. Lâu lắm, Tuyết Lan mới lặp lại thú đi bộ. Cô tấp vào quán gọi ly nước chanh uống, nhìn lơ đảng ra đường. Sao mình lại bu ồn như thế nhỉ và chợt thấy cô đơn:
– Xin lỗi, tôi ngồi được không?
Gã đàn ông xa lạ kéo ghế ngồi đối diện với Tuyết Lan, Tuyết Lan khó chịu, cô đang thích ngồi một mình, cô lắc đầu:
– Tôi muốn ngồi một mình. Anh sang ngồi bàn khác đi!
– Không nên ngồi một mình! Cô xem ngoài kia buổi chiều đang đẹp biết bao.
Bực mình quá, Tuyết Lan đứng lên đi thẳng lại quầy trả tiền.
Cô làm rơi thẻ sinh viên mà không hay.
Gã đàn ông nhặt lên, song anh ta không gọi Tuyết Lan mà cầm lấy đọc Phạm Hoàng Tuyết Lan, sinh viên Đại học Kinh tế. Hèn nào cô ta lạnh lùng như đá. Nhưng không sao, xưa nay An Bình thích chinh phục những cô gái kiêu kỳ lạnh lùng. Bao nhiêu cô đã gục ngã trước anh và ngã vào vòng tay anh ta một cách tự nguyện.
Buổi sáng, An Bình đón Tuyết Lan trước cổng trường, anh cười tươi:
– Chào Tuyết Lan.
Nhận ra gã đàn ông chiều hồm qua, Tuyết Lan trừng mắt:
– Anh muốn gì?
– Bao giờ Tuyết Lan cũng lạnh lùng cứng nhắc như vậy sao?
Trả cô cái này.
Tuyết Lan tròn mắt. Thẻ sinh viên của cô? Hèn gì hắn biết tên cô.
– Ở đâu mà anh có vậy?
An Bình nhún vai:
– Chiều hôm qua cô làm rơi ở quán cà phê, tôi nhặt được.
Tuyết Lan chộp ngay lấy cất vào ví tay của mình. Cô quay rồi An Bình gọi giật:
– Xưa nay cô không hề cám ơn ai đó đã giúp mình điều gì đó sao?
Tuyết Lan đỏ mặt. Hắn nhắc khéo cô đây mà.
Tuyết Lan lạnh nhạt:
– Cám ơn.
– Lời cảm ơn của cô chẳng có mỹ cảm, như là bị bắt buộc vậy.
– Dĩ nhiên rồi tôi cũng đang tự hỏi phải chẳng anh là loại người thi ơn và muốn người ta phải mang ơn mình. Anh nên biết thẻ sinh viên này, tôi có thể làm lại.
An Bình mỉm cười:
– Thì cô mắc công một chút thôi.
– Ủa! Anh Bình ...Lam Thảo đi tới cô kêu lên vui mừng, sao đến đây vậy Anh đi tìm em hả?
Nhìn thấy An Bình đứng với Tuyết Lan, cô hơi lo:
– Anh quen Tuyết Lan à?
An Bình cười:
– Ngày hôm qua anh nhặt được thẻ sinh viên nên ...đoán biết học chung với em, anh đến trả lại. Em tan học rồi à? Hay là đi uống nước, mời cô Tuyết Lan cùng đi.
Lam Thảo gật đầu ngay:
– Gì chớ anh Bình mời là em OK ngay. Đi nghe Lan!
Tuyết Lan lắc đầu:
– Cậu đi đi, mình có hẹn!
– Cậu hẹn ai? Cậu là con mọt sách, ai lôi cậu ra khỏi nhà, được.
Thôi đi, đừng có làm con mọt sách nữa!
– Mình nói không đi mà. Ép người ta, ngày mai ... không thèm theo cậu đi Mũi Né đó.
Lam Thảo phì cười:
– Thôi, không ép cậu vậy. Sợ quá, chưa gì đã dọa người ta. Cậu vào trường đi, mình vào sau.
Lam Thảo nắm tay An Bình thân mật:
– Anh Bình! Ngày mai đi Mũi Né với gia đình em nghen, không được từ chối đó!
An Binh nghĩ ngay đến chuyến đi có Tuyết Lan nên gật đầu:
– Ừ.
Lam Thảo reo lên:
– Vậy em chuẩn bị máy ảnh chụp hình luôn nữa nghen. Thôi, em vào trường:
Lam Thảo chạy ào theo Tuyết Lan. Cô còn quay lại ban cho An Bình nụ cười. An Bình mỉm cười chạy xe đi. Sao anh nhớ đôi mắt buồn rười rượi của Tuyết Lan đến thế.
Vào gặp cô, anh có cảm giác cô là định mệnh của anh vậy.
Đang đi chậm bước, Tuyết Lan chợt đứng lại. Lại là Thoại, anh vừa xuống xe với một cô gái ... “Cũng lại là con gái! Dường như xe của anh chở con gái mà thôi” Tuyết Lan chua chát trong ý nghĩ đó, và có lẽ anh gõ điện thoại cho cô cũng nhằm vào ý đồ cợt đùa mà thôi”.
Nép sâu vào cột điện cho Thoại đừng thấy mình, Tuyết Lan chờ cho Thoại đi vào quán nước mới bước đi. Cô mong gì người đó, hãy để anh ta ra khỏi tâm hồn cô thật ngốc, cứ mấy buổi chiều trông anh đến, hồi hộp khi có tiếng xe đỗ lại. Bây giờ thì không cần đợi mong nữa. Tuyết Lan chợt nổi giận trong ý nghĩ Thoại đã đùa với cô. Cô mắng thầm:
“Đồ xấu xa, đồ ...chảnh vì vương”.
Tuyết Lan không biết những lần Thoại đi như thế là đi với Ngọc Hoa, cổ vừa là trợ lý vừa là kế toán của anh, cùng đi ký những hợp đồng giao sản phẩm. Tâm hồn Tuyết Lan buồn bực, có giận dữ mà không hiểu vì sao mình buồn bực. Mình thích con người phóng đáng đó sao?
Lang thang một buổi chiều Tuyết Lan mới quay về nhà. Vừa chạy xe vào sân nhà mình Tuyết Lan giật nẩy người vì Thoại đang đứng trên bậc thềm. Anh cười với nụ cười quyến rũ, nhưng hôm nay Tuyết Lan thấy ghét nụ cười cùng cái bản mặt đó làm sao.
Cô sầm mặt dựng chống xe, không thèm chào Thoại. Thoại tĩnh bơ giơ tay lên đầu chào Tuyết Lan theo kiểu nhà binh.
– Chào cô, công chúa nhỏ. Anh đã đợi em hơn mười lăm phút rồi đó.
Tuyết Lan lãnh đạm, giọng cô bộp chát lại Thoại:
– Kiểu nói của chú, người ta tưởng Lan và chú hẹn hò nhau vậy.
Lan cho chú biết, Lan không thích đùa như mấy cô mà chú đi chung rồi tưởng ai cũng “cá mè một lứa”.
- Hình như cô bé đang giận ai đó, cái mặt bùng thụng. Thoại vẫn tiếp tục đùa.
– Giọng nói của em và gương mặt của em, anh nghe và nhìn mà có cảm giác anh sắp đụng vào khối băng lạnh khổng lồ vậy.
– Thì sao? Tại tôi ghét ai hay đùa, tôi đâu phải con nít mà đùa.
Thoại khoanh hai tay trước ngực nhìn Tuyết Lan, cô bé đang giận đến là đáng yêu. Anh thèm, đặt nụ hôn lên đôi môi cong dỗi hờn đó làm sao.
Ánh mắt của Thoại khiến Tuyết Lan bối rối quát khẽ:
– Nè, tôi không phải là con nít đâu nghen!
– Vậy anh xem em là người lớn vậy nhé!
– Không cần, tôì là tôi!
Tuyết Lan chua ngoa:
– Chú đến đây là tìm chị Như Hảo đúng không? Vậy chú là khách của anh Kiệt chẳng liên quan gì đến tôi cả. Mời chú ngồI!
Như Hảo bây giờ mới đi từ bên trong ra, cô vui vẻ:
– Đi với anh chị luôn đi Lan. Chị và anh Kiệt đi thử áo cưới. Đi nghen!
Tuyết Lan lắc đầu:
– Em không đi đâu!
Như Hảo năn nỉ:
– Đi đi Lan! Nhà đâu có ai, ba đi ăn cưới rồi. Lúc nãy ba bảo rủ em đi ăn ngoài luôn, không thôi em lười lại nấu mì gói ăn, ốm tong teo luôn.
Thoại xen vào:
– Phải đó, gầy như Tuyết Lan cần mập thêm năm ký nữa mới vừa. Đi đi cô bé, chúng ta s ắ p là người một nhà rồi.
Không hiểu sao Tuyết Lan lại thấy mềm lòng vì ánh mắt đa tình của Thoại, ánh mắt thu hút quyến rũ. Cô còn lưỡng lự thì Anh Kiệt đẩy vai cô:
- Mau vào trong thay áo quần khác đi em, bọn anh đợi!
Tuyết Lan đành đi vào. Lần thứ hai cô lại thấy mình bối rối. Tại sao như thế nhỉ? Ánh mắt anh nhìn cô sâu lắng, như hút hồn cô vậy. Mở tủ quần áo, Tuyết Lan lấy đại bộ quần áo cô hay mặc, mặc vào, chải lại mái tóc, và tô một chút son bóng cho đôi môi hồng lên. Cô hài lòng nhìn mình trong gương, trông cô mi-nhon đáng yêu.
Tuyết Lan trở ra. Một lần nữa cô bối rối vì ánh mắt Thoại đang mở to ra nhìn cô, vẻ thú vị, vì mỗi lần anh nhìn thấy Tuyết Lan dường như cô đổi khác, muôn màu muôn vẻ.
Bốn người ra xe. Thoại cầm lái, Anh Kiệt kéo Như Hảo ra ghế sau ngồi, thành ra Tuyết Lan phải ngồi băng trước với Thoại. Anh vừa lái xe vừa liếc cô và cười tủm tỉm. Có anh trai và Như Hảo nên Tuyết Lan đành hiền lành ngồi im, nếu không cô mổ vào tay anh ta cho bị thương luôn.
Anh Kiệt nói chuyện với Thoại một điều chú, hai điều chú, Thoại nhăn mặt:
– Chúng ta không hơn gì tuổi nhau, gọi là anh đi!
Như Hảo đùa:
– Ý chú đó nghen, bị lỗ ráng chịu.
– Ai sợ đâu nào.
Bốn người ghé vào nhà hàng hải sản, Thoại chủ động gọi món ăn và rượu, phần nước ngọt cho Như Hảo và Tuyết Lan.
Thoại gắp thức ăn cho Tuyết Lan, anh chọc cô:
– Ăn cho nhiều vào cô bé, để làm người lớn một chút đi.
Tuyết Lan cãi lại:
– Cháu không muốn làm người lớn.
– Sao vậy?
– Làm người lớn như bữa ăn này nè, phải trả tiền.
Thoại phì cười:
– Chỉ có lý do như vậy thôi sao?
– Còn nữa chứ! Làm người lớn phải lo toan đủ thứ hết.
– Nhưng đã làm con người thì muốn hay không cũng phải làm người lớn đó cô bé. Không ai ở mãi tuổi thơ ngây cả, đó là quy luật của tạo hóa. Như Anh Kiệt và Như Hảo nè, cả hai đang bắt đầu làm người lớn.
Tuyết Lan hóm hỉnh trêu:
– Còn chú thì sắp làm người già, có râu?
Thoại phì cười gật đầu:
– Cô này, ... à, mà chí phải!
Tuyết Lan bật cười trong trẻo. Đang cười, cô bắt gặp một đôi mắt nhìn mình. An Bình, anh ta đang ngồi với Lam Thảo. Lam Thảo cười khi thấy Tuyết Lan nhìn thấy mình, cố búng ngón tay:
– Ê, nhớ nghen, sáng mai sáu giờ ba mươi!
Tuyết Lan gật đầu:
– Ừ.
Anh Kiệt thắc mắc:
– Mai em định đi đâu à?
– Em theo gia đình Lam Thảo đi Mũi Né, em xin phép ba mẹ rồi.
Anh Kiệt mỉm cười:
– Ừ, học căng thẳng quá cũng nên đi chơi vào ngày chủ nhật.
Thoại cắm đầu ăn như không mấy quan tầm câu chuyện của anh em Tuyết Lan nhưng kỳ thật anh thấy không vui. Liệu cuộc đi chơi Mũi Né có anh chàng điển trai đó. Một linh cảm đến với Thoại, đó là người xen vào trên con đường anh đến gần Tuyết Lan. Ăn xong, Anh Kiệt đưa mọi người đến hiệu may áo cưới trong lúc Anh Kiệt và Như Hảo bận rộn chọn áo, bên ngoài Thoại hỏi Tuyết Lan:
– Ngày mai Tuyết Lan đi Mũi Nế chơi?
– Dạ.
– Nhớ có quà nghen.
– Chú muốn quà gì?
– Quà là do người mua tặng, chú đâu có dám đòi hỏi.
– Một con sò biển nghen.
– Được chứ. - Thoại nhún vai - Điều cần là ở tấm lòng người cho kìa.
- Chắc là hổng có tấm lòng rồi, tại chú yêu cầu Lan mà.
– Một cầu nói ... mà còn đau hơn cả cái tát nữa.
– Lan không hiểu chú nói gì nữa.
- Vậy thì Lan cứ ở mãi tuổi thơ ngây của mình đi, đừng làm người lớn Lan nhé. Làm người lớn đầy nỗi buồn và lo toan.
Tuyết Lan mở lớn mắt nhìn Thoại. Vẻ mặt anh xa xăm u hoài.
Cô chợt thấy lòng mình xao xuyến. Mình thích người đàn ông này ư?
Có tiếng Như Hâo gọi Tuyết Lan. Tuyết Lan đứng lên:
– Chú có vào không?
Thoại lắc đầu:
– Lan vào đi, chú có biết gì đâu mà vào. Vụ áo cưới, chú điếc đặc.
– Thì chú nên xem, mai mốt chọn cho vợ.
Thoại chưa kịp trả lời, một cô gái sà lại tíu tít:
– Anh Thoại ...
Cô thân mật ôm cánh tay Thoại. Thấy như vậy, Tuyết Lan đành bảo:
– Vậy chú ở ngoài này nghen, Lan vào trong!
Tuyết Lan đi nhanh vào, một chút phiền muộn trong lòng cô.
Bên anh lúc nào cũng có nhiều bóng hồng, nên khi anh nói những gì với cô, rồi cũng nhanh chóng quên đi. Người ta xem mày là đứa trẻ thôi, Tuyết Lan ạ.
Đi đến cửa, Tuyết Lan quay lại nhìn. Cô giận dữ quay ngoắt đi vì cô gái kia đang nhón chân lên hôn vào má Thoại. Tuyết Lan chạy nhanh luôn vào.
Như Hảo rối rít kéo Tuyết Lan chỉ vào áo cưới:
– Chị mặc áo này, Lan ngắm giùm chị em cô hợp không nghen!
Một nỗi buồn xầm chiếm tám hồn Tuyết Lan. Hãy quên đi hình bóng một người vừa mới làm xao xuyến trái tim mình. Đó chỉ là một cơn gió thoáng qua mà thôi.
An Bình bơi lại gần hai cô gái. Anh không muốn so sánh hai cô gái, đó là điều không nên, nhưng Tuyết Lan quả là xinh đẹp.
Thân hình cô trong bộ áo tắm màu cam, nổi bật nước da trắng ngần. Một thân thể đầy sức sống, đôi chân thon dài quyến rũ. Anh phải lòng cô mất rồi. Lam Thảo kêu lên khi thấy An Bình:
– Lại đây anh Bình, nãy giờ anh đi đâu vậy?
– Anh gặp người bạn quen nên lên quán uống nước nói chuyện.
Không mấy thích An Bình, hơn nữa, để cho Lam Thảo tự nhiên với An Bình, Tuyết Lan vờ kêu lên:
– Nắng quá, mình đi lên nghe Thảo.
Cố An Bình, nên Lam Thảo không giữ Tuyết Lan ở lại, gật đầu:
– Ừ, không tắm nữa, cậu lên phòng tắm nước ngọt và nghỉ đi.
Tuyết Lan bơi đi lên, An Bình nhăn mặt:
– Hai người đang tắm với nhau, sao vừa thấy tôi đã bỏ đi vậy cô Tuyết Lan?
Ánh mắt An Bình thật dịu dàng áu yếm. Tuyết Lan quay đi, cô nhớ ánh mắt Thoại cũng nhìn cô như thế, nhưng khi có một cô gái khác, anh gần như quên cô. Đàn ông là như vậy, bay bướm cho nhiều, còn con gái cứ nhẹ dạ cả tin. Nghĩ như vậy, Tuyết Lan lạnh lùng:
– Tôi tắm lâu rồi. Anh tắm với Lạn Thảo đi.
Tuyết Lan lội nước đi lên. Lam Thảo sà lại gần An Bình, cô phụng phịu:
– Sao mà lúc nào, ở đâu anh cũng có bạn quen lắm dữ vậy? Ra tới tới đây cũng có.
– Thằng bạn này ở Sài Gòn, lâu rồi anh không gặp nó.
– An Bình, dạy em bơi đi!
An Bình miễn cưỡng:
– Cũng được. Muốn lội phải ra ngoài xa một chút. Anh tưởng là em biết bơi chứ.
Lam Thảo cười lém lỉnh, đây là cái cớ để cô lôi An Bình ra xa.
Ra đến ngoài xa, cô vờ để An Bình dạy mình cơ bản việc bơi. Rồi đến thực hành, anh đặt tay dưới bụng cô và chỉ cho cô cách bơi hai chân.
– Nào, theo lời anh hướng dẫn!
– Bơi một quãng, Lam Thảo lém lỉnh kéo mạnh cổ An Bình, cô chủ động hôn vào môi anh:
– Em yêu anh, sao anh cứ im lặng bắt em chờ hoài vậy?
An Bình lúng túng:
– Lam Thảo ...
– Anh cũng yêu em phải không? Ba em nói ông không hề phân biệt chuyện anh mồ côi. Ông phục tài năng của anh, còn trẻ mà sớm làm nên sự nghiệp.
An Bình ngập ngừng:
– Cho nên anh chưa muốn cưới vợ. Anh nói thật, năm năm nữa anh mới nghĩ đến chuyện lấy vợ.
– Em sẽ đợi anh, em cũng đang đi học mà.
An Bình giấu tiếng thở dài. Anh mang nhiều ơn nghĩa của cô, giờ nói tiếng không yêu cô xem ra tàn nhẫn quá. Nhưng liệu ơn nghĩa có thể dùng tình yêu báo đáp? Anh đi theo ra đây vì có Tuyết Lan, vậy mà bây giờ anh lại để Lam Thảo buộc ràng mình. Tại sao vậy, bản chất đàn ông của mình đâu rồi?
Tắm xong về đến khách sạn, không thấy Tuyết Lan đâu, Lam Thảo nhún vai:
– Nhỏ ấy lãng mạn và thích cảnh đẹp chắc lại đi nữa rồi.
Lam Thảo đưa tay che miệng ngáp:
– Sáng dậy sớm nên bây gỉờ em buồn ngủ quá. Em đi ngủ, anh Bình xuống biển với gia đình em đi!
– Ờ ...
Chờ cho Lam Thảo đóng cửa phòng, An Bình mới đi ra bãi biển. Nói về cảnh đẹp thì anh phải đi ngược lên kìa và hy vọng sẽ tìm thấy Tuyết Lan ở đó. Đúng là Tuyết Lan đang đi thẩn thơ, cô ngẩn ngơ trước cái đẹp của thiên nhiên hùng vĩ.
Nhìn thấy cô, An Bình hồi hộp đi tới:
– Anh biết là em sẽ ra đây.
Cách nói của An Bình thân mật, Tuyết Lan cau mày:
– Anh đi tìm tôi?
– Cứ xem là như vậy, anh có mặt trong chuyến đi này là vì em đấy.
– Vì tôi? Tôi và anh gặp nhau mới lần này là lần thứ ba, anh nên nhớ như vậy!
– Có những cuộc gặp gỡ mà lần đầu tiên gặp mặt người ta sẽ nghĩ đó là định mệnh cho hai người xa lạ gặp nhau, quen nhau và yêu nhau.
Tuyết Lan châm biếm:
– Trường hợp này không bao giờ ở vào trường hợp của anh và tôi. Tôi không dễ dàng yêu một người đàn ông như anh.
– Anh làm sao, xầu xa lắm sao?
– Không, anh là người Lam Thảo yêu.
– Anh mang ơn gia đình cô ấy nhiều hơn tình yêu.
– Dù bất kỳ lý do nào đi nữa thì anh không thể tới với tôi.
Tuyết Lan bỏ đi, An Bình buồn bực nhìn theo. Anh biết đó là sự thật và cũng không thể không thích Tuyết Lan, anh đã phải lòng cô ngay từ lúc nhìn thấy cô.
An Bình đi thất thơ thất thểu ngược lại với Tuyết Lan. Anh vừa chấp nhận tình yêu của Lam Thảo, tại sao lại đi tìm Tuyết Lan ngay như vậy ... Xấu xa!
Chương 2
An Bình làm gan bấm cửa nhà Tuyết Lan. Từ hôm đi Mũi Né về, anh không thấy cô, nỗi nhớ sao cứ cháy bỏng trong lòng.
Một cái đầu thò ra qua cảnh cửa sắt:
– Xin lỗi, cậu tìm ai?
An Bình lúng túng:
– Dạ .... cháu tìm Tuyết Lan.
– À, nó đang ngủ.
– Dạ .... cô là ...
– Là cô của Tuyết Lan.
– Vậy cháu có thể vào nhà chờ không ạ?
– Có chuyện quan trọng à?
– Dạ.
An Bình đáp dối để cánh cửa được mở rộng cho anh bước vào.
Anh giật mình vì một người toàn thân đen đủi đi về hướng hồ tắm.
Cô đang tắm bùn. Cô chợt quay lại, hai mắt mở to chưa từng, cô khi
nhận ra An Bình. Xấu hổ, cô nhảy tủm xuống hồ nước. An Bình nhận ra chính là Tuyết Lan bơi dưới hồ, toàn thân chìm dưới làn nước chỉ chừa gương mặt, gầm gừ:
– Anh đến đây làm gì?
An Bình quay đi, một chút thú vị tronglòng, anh cưởi tủm tỉm:
– Anh chờ em trong phòng khách nghen.
An Bình đi song đôi với cô Mai.
– Sao nhà vắng quá vậy cô?
– À, ngày thường anh trai của cô đi làm, còn Anh Kiệt lúc này thường xuyên ở nhà vợ sắp cưới hơn. Cô thỉnh thoảng đến đây dọn dẹp giùm.
– Còn mẹ Tuyết Lan đâu hả,cô?
– Cậu không biết à? Mẹ Tuyết Lan mất năm nó lên năm.
An Bình gật đầu, biết thêm một chút về người con gái mà mình thầm yêu. Cô Mai đi rót cho An Bình ly nước mát:
– Cậu uống nước và đợi nó nhé.
– Dạ, cô cứ để cháu tự nhiên.
Mãi hơn mười lăm phút sau, Tuyết Lan mới đi ra, đầu cô ướt nước, vẻ mặt lạnh nhạt:
– Anh tìm tôi có chuyện gì vậy? Lẽ ra nên điện thoại xem tôi có chịu tiếp anh hay không?
– Nếu anh gọi điện thoại, anh biết không bao giờ em cho anh đến.
– Vậy sao còn đến?
– Ba ngày rồi không thấy em.
– Chính tôi trốn anh đó. Tôi không muốn tình bạn giữa tôi và Lam Thảo bị anh làm tổn thương. Anh đi về đi!
An Bình nhìn Tuyết Lan, cái nhìn sâu thăm thẳm. Lần đầu tiên Tuyết Lan bị cái nhìn như thế, cô bối rối:
– Anh đi đi!
An Bình đứng lên đi chậm chạp, đầu cúi xuống. Không hiểu sao Tuyết Lan lại chạnh lòng, cái dáng đi đường như cam chịu đau khổ. Xưa nay, Tuyết Lan chưa từng để cho ai thất vọng, cô thấy xốn xang, nên vượt đi lên:
– Tôi mở cửa cho anh!
Ra đến cổng, Tuyết Lan nhẹ kéo cánh cửa nhưng chưa kịp kéo, toàn thân cô bị ôm chặt lấy, rồi đôi môi nóng ấm khát khao của An Bình gắn vào môi Tuyết Lan. Nụ hôn nóng bỏng say đắm, Tuyết Lan đờ người ra, đôi môi cô lúng túng bỡ ngỡ, cảm xúc trong cô thật kỳ lạ trong lần đầu tiên đón nhận nụ hôn. Nhưng rồi cô sực tỉnh cơn mê, đẩy mạnh An Bình ra, vung tay tát một tát tai nẩy lửa vào mặt An Bình:
– Tại sao anh như vậy đối với tôi hả?
Nước mắt Tuyết Lan trào ra, trông cô đẹp tuyệt vời An Bình đứng lặng yên, hai tay buông thõng:
– Anh không hối hận đã hôn em và bị em tát tai. Điều anh muốn nói với em, anh yêu em là thật. Với Lam Thảo chỉ là ơn nghĩa.
Chào em!
An Bình kéo cánh cửa ra để đi, Tuyết Lan sững sờ nhìn theo, bàn tay cô vừa tát An Bình rát bỏng, nhưng cảm xúc của nụ hôn vẫn chưa kịp tan. Lần đầu tiên cô đưọc hồn, có nghĩa cô đã là người lớn, một người lớn như Thoại nói sẽ có nhiều lo toan và nỗi buồn.
Tiếng động cơ xe nổ, An Bình lên xe đi. Nước mắt Tuyết Lan chợt trào ra nhiều hơn, từng dòng nước mắt trong veo cứ rơi trên má, lẫn trong tiếng thổn thức ...
Hôm nay đám cưới Anh Kiệt và Như Hảo, ông Thái vui vẻ chạy tới chạy lui, ai mời rượu ông cũng uống. Lần đầu tiên cưới vợ cho con, ông mang trong lòng một cảm giác thật hạnh phúc. Đứng nhìn Như Hảo mặc áo cưới màu trắng song đôi bên Anh Kiệt, không hiểu sao Tuyết Lan lại nghĩ đến ngày nào đó mình cũng sẽ diễm lệ như Như Hảo sánh vai cùng chú rể ... An Bình.
An Bình! Cái tên khiến Tuyết Lan đỏ mặt. Tại sao mình lại nghĩ đến An Bình quên đi cảm xúc cũng có một lần xuyến xao trước Thoại hay sao? Cái cám giác xuyến xao đó chừng như đã đi xa mất rồi.
– Tuyết Lan! Em làm gì đứng đó vậy?
Anh Kiệt đến, anh ôm qua vai Tuyết Lan:
– Đám cưới của anh làm em vất vả quá hả?
Tuyết Lan giật mình nũng nịu:
– Vậy đền ơn em đi!
– Giới thiệu cho em một chàng trai đẹp trai hào hoa phong nhã nghen?
– Em chẳng cần anh chàng đẹp trai, chỉ cần ... - Tuyết Lan thì thầm - Anh cho em nằm giữa anh và chị Như Hảo tối nay thôi.
Anh Kiệt phì cười béo tai Tuyết Lan:
– Nhỏ này quá sức luôn!
Thoại đi tới, Tuyết Lan không dám chọc anh trai nữa, cô giả lả chào Thoại:
– Chú ...
– Lại bàn này ngồi đi Tuyết Lan. Bên nhà trai ai cũng muốn làm quen với Lan.
Miệng nói tay Thoại kéo tay Tuyết Lan đi theo anh, Tuyết Lan miễn cưỡng đi. Đến bàn, Thoại kéo ghế cho cô ngồi:
– Đây là Tuyết Lan, em gái của Anh Kiệt đó.
Nhiều bàn tay đưa ra đói mời rượu Tuyết Lan, cô đành phải uống của mỗi người một hớp. Mặt Tuyết Lan đỏ hồng lên vì rượu, cô lắc đầu ôm mặt:
– Em không uống nữa đâu, em nghe mặt mình nóng lắm rồi nè!
– Hay vào trong uống ly nước chanh, nghe Lan!
Đó là cách Thoại giải vây cho Tuyết Lan. Anh làm ly nước chanh và mang ra vườn hoa cho cô:
– Mới uống một tí đã say à?
– Em hơi bị chóng mặt thôi.
Không biết từ lúc nào Tuyết Lan xưng em mà cô khống mấy để ý, cô không biết là Thoại đang xúc động trước sự dịu dàng đáng yêu của cô. Anh nhìn cô âu yếm:
– Tối nay anh trông thấy em thật sự lớn và đầy nữ tính.
– Vậy à! Vậy là tại Lan không phá chú nữa chứ gì?
Thoại nhăn mặt:
– Cho anh xin tiếng chú có được không?
– Vậy là “em ơi đừng gọi anh bằng chú”.
– Anh là chú của Như Hảo mà thôi.
Ánh mắt Thoại dịu dàng sâu lắng như hôm nào An Bình nhìn mình, Tuyết Lan bối rối, cô vờ bưng ly nước lên uống, la khẽ:
– Chua quá! Chú chưa bỏ đường hả?
– Đâu có, bỏ rồi mà.
– Chú uống thử xem!
Thoại nhíu mày bưng ly nước chanh uống. Anh phì cười vì mình lại mắc mưu Tuyết Lan.
– Anh vẫn luôn thích em trẻ con như vậy, Tuyết Lan ...
Có ai đó gọi Tuyết Lan, Tuyết Lan dạ lớn một tiếng rồi bảo Thoại:
– Lan chưa say đâu, vào trong đi chú Thoại.
Thoại thở nhẹ, anh định hỏi cô hôm đó đi Mũi Né có vui không, nhưng có lẽ điều đó không cần thiết. Điều anh muốn nói là trái tim anh đã có hình bóng cô nhỏ lém lỉnh vô tư này. Anh chụp tay cô giữ lại:
– Tuyết Lan!
Tuyết Lan lúng túng dạ khẽ. Thoại nắm bàn tay cô đưa lên môi mình.
– Anh vẫn muốn gặp em, gặp nhiều hơn nữa, anh nói như vậy có đường đột lắm không?
– Lan hổng biết nữa.
Tuyết Lan rụt tay lại, cô ù té chạy đi. Cô sợ Thoại sẽ hôn cô như An Bình, khi mà trái tim cô không còn nghĩ đến anh nữa. Trái tim của cô bây giờ chỉ cô An Bình và An Bình. Thoại mỉm cười nhìn theo, anh yêu tính cách trẻ con ấy vô cùng.
Tuyết Lan thẫn thờ đứng lên ban công, sao cô thấy nhớ An Bình đến thế. Sau đám cưới, ba của cô trở lại công việc, Anh Kiệt và Như Hảo đi Đà Lạt hưởng tuần trăng mật, cô Út về nhà cô.
Tuyết Lan thấy mình cô đơn kinh khủng, nỗi nhớ một người cứ lãng đãng trong giấc ngủ, khi ăn và cả khi Tuyết Lan học bài nữa ...
Nhớ ai ra ngẩn vào ngơ
Ai tặng em nụ cười
Rồi bỏ em đi mất
Em thơ thẩn vào ra
Nụ cười còn một nữa ...
Chuông reo. Là An Bình. Anh đến đứng trước cổng và đã nhìn thấy Tuyết Lan trên ban công. Tim Tuyết Lan đập mạnh như muốn vỡ tung lồng ngực. Người cô mong nhớ đã xuất hiện.
Do dự một lát, Tuyết Lan đi xuống, bước chân cô như bay.
Trong lúc lý trí của cô bảo cô đó là người yêu của Lam Thảo, đừng giẫm lên tình bạn, nếu không sẽ trở thành kẻ đối nghịch ...
Mở cửa, Tuyết Lan làm vẻ mặt lạnh lùng:
– Anh đến có chuyện gì vậy?
Đóng cửa cổng lại, hết thình lình An Bình kéo Tuyết Lan vào vòng tay mình. Anh ôm cô, áp mặt anh vào mái tóc cô đầy xúc động:
– Anh không muốn đến, như em đã nói chúng ta không thể.
Nhưng mà anh thật sự nhớ em Lan ạ. Rất nhớ!
Câu tỏ tình khiến Tuyết Lan lặng cả người, cô thổn thức theo anh:
– Em cũng thực sự nhớ anh, Bình ạ.
– Thật, không em?
An Bình xúc động. Anh ghì chặt lấy Tuyết Lan hơn nữa, cúi tìm môi cô, nụ hôn đắm đuối ...
Thật lâu, Tuyết Lan mới cựa mình phụng phịu:
– Anh ôm chặt em quá, làm em đau quá nè.
– Anh xin lỗi, tại anh qúa yêu em.
– Vào nhà đi anh.
Tuyết Lan đưa An Bình đến ngồi ở ghế đá dưới vườn hoa, hai người ngồi nhìn nhau. Một tuần không gặp nhau, để cho nỗi nhớ thương giày vô mình, bây giờ hai người mới nhận rõ, họ yêu nhau và cần nhau biết bao.
Anh nhẹ kéo cô vào lòng, vuốt ve lọn tóc lòa xòa trên trán cô:
– Anh từng đến đây vào những đêm khuya để nhìn lên vuông cửa sổ nhà em, tưởng tượng em đứng bên cửa sổ và cũng đang nhớ anh.
Tuyết Lan mở mắt:
– Sao anh điên quá vậy?
An Bình cười khẽ:
– Anh nhớ câu nói của danh nhân:
“Tình yêu biến kẻ đang yêu thành thi sĩ và kẻ dại khờ. Anh điên vì quá yêu em, Lan ạ”.
– Nhưng ...còn Lam Thảo thì sao hả anh?
– Anh sẽ tìm dịp nói với cô ấy. Anh mang ơn nghĩa của gia đình cô ấy, anh không quên lúc mẹ anh đau đi bệnh viện mổ, gia đình cô ấy giúp anh rất nhiều. Nếu không có tiền mẹ anh đã chết và luôn cả anh cũng không cô được địa vị như ngày nay.
Tuyết Lan cúi đầu buồn khổ:
– Lẽ ra em không nên yêu anh.
– Tình yêu của chúng ta không có tội. Duyên phận cho chúng ta vừa gặp đã phải lòng nhau, đó là định mệnh.
– Anh phải hứa với em điều này anh Bình.
An Bình âu yếm:
– Em nói đi!
– Anh nên lựa lời nói cho Lam Thảo hiểu, chuẩn bị tinh thần cho Lam Thảo. Đừng để Lam Thảo bị sốc khi anh nói không yêu.
– Anh hiểu rồi. Anh càng thấy yêu em hơn nữa Lan ơi.
Hai người cứ hôn nhau, tình yêu và nỗi nhớ dâng đầy trong sóng mắt. Tuyết Lan lần đầu tiên biết yêu. An Bình đã qua một hai cuộc tình, nhưng chưa bao giờ anh mang nhiều cảm xúc đến như thế.
Em ngồi bên anh
Mắt tròn xinh lạ
Môi hồng tươi rói
Anh nhìn quên thôi
Người tôi yêu đấy ...
Mình yêu An Bình là có lỗi với Lam Thảo. Dù biết như thế, song Tuyết Lan không thể bảo lòng mình đừng yêu và đừng nhớ.
Trái tim thơ trẻ khờ dại của cô đầy ắp cảm xúc khi anh đến những nụ hôn của An Bình, mùi hương đàn ông lạ lùng như phảng phất mãi trên môi.
– Con nghĩ gì mà thừ người ra thế?
Ông Thái vỗ đầu Tuyết Lan, cô giật mình quay lại cười:
– Ba! Ngày mai anh chị Hai về hả ba?
– Ừ, hai anh em quen có nhau, bây giờ vắng, con buồn à?
– Dạ .... Ba nè! Bạ ....cưới vợ đi ba!
Ông Thái trợn mắt:
– Con nói điên gì vậy?
– Nhà mình rộng, anh Hai cưới vợ, ba cũng nên cưới vợ cho nhà mình có thêm người nữa.
Ông Thái cốc lên đầu Tuyết Lan:
– Không sợ cảnh mẹ ghẻ con chồng à?
– Con đâu có sợ. Bây giờ con lớn rồi, có ngày cũng theo chồng.
Anh Hai thì lo cho vợ, đâu có ai lo cho ba.
– Cám ơn con lo cho ba. Ba chưa bao giờ nghĩ đến chuyện tái hôn cả. Bao nhiêu năm qua ba nuôi hai con, có thể là cho vật chất, còn tình thương vẫn thiếu, nhưng ba không nghĩ đi bước nữa, vì không ai thay thế được mẹ con trong lòng của ba.
– Ba yêu mẹ con lắm phải không?
– Dĩ nhiên rồi. Mẹ con là người vợ tuyệt vời. Điều ba mong muốn con và Anh Kiệt có vợ có chồng hạnh phúc. Con có người yêu chưa, nói cho ba mừng với coi.
Tuyết Lan đỏ mặt:
– Chúng con mới bắt đầu. Hơn nữa ...con tốt nghiệp đại học đã ba ơi.
– Phải đó, kiến thức bao giờ cũng quý báu cho chúng ta bước vào đời.
Ông Thái nhìn ra cửa:
– Có Mai Trinh đến tìm con kìa!
– Dạ.
Tuyết Lan chạy nhanh ra cổng mở cửa cho Mai Trinh, cô đùa:
– Ngọn gió nào đưa mi đến vậy?
Mai Trinh đùa:
– Gió nồm! Đùa thôi, đi phố với Lam Thảo. Nhỏ cứ than buồn, nói dạo này anh Bình kỳ lạ, bận gì đâu ấy, không đi tìm, để nó trông hoài.
– Vậy Lam Thảo.đâu, sao không rủ đến đầy chơi?
– Nó bảo về nhà đợi anh Bình. Hôm nay chủ nhật có thể anh Bình đến.
– Vậy à ...
Tim Tuyết Lan se lại. Chính cô ngăn cản An Bình không được dứt khoát với Lam Thảo, nhưng rồi chính cô héo hắt khó chịu khi nghĩ đến lúc anh đi gặp Lam Thảo. Đã yêu, ai không ích kỷ muốn người yêu là của mình.
Mai Trinh chợt tinh nghịch áp hai bàn tay lên má Tuyết Lan:
– Cậu yêu rồi, đúng không?
Tuyết Lan giật mình gỡ tay Mai Trinh:
– Yêu đâu mà yêu! Yêu ba, yêu nhà và yêu mày.
Hai mắt cậu sáng long lanh và đẹp ra.Cậu mơ mộng nữa, đâu có lém lỉnh phá phách như trước đây.
Tuyết Lan cãi lại:
– Cậu thầy bói chắc, để tớ đi mua chiếc chiếu cho cậu ra ngã ba làm thầy bói. Này, cậu có người yêu rồi, nên suy bụng ta ra bụng người đúng không?
– Ừ, yêu thì tớ nói yêu, sợ gì mà chối.
– Ai vậy?
– Mai mốt ta giới thiệu cho. Bây giờ có gì cho ta ăn với, đi phố mệt đang đói nè.
– Xuống bếp đi, Đãi nhà ngươi món ...mì gói.
Mai Trinh phì cười phát vào vai Tuyết Lan:
– Mi yêu đi Lan! Khi yêu thấy tình yêu rất lạ lùng, lúc nào cũng đầu óc cũng lãng đãng bóng hình người mình yêu, nhắm mắt cũng thấy, nhớ tha thiết cháy lòng.
Tuyết Lan mơ màng. Cô cũng từng có tâm trạng như thể, cô đã yêu. Điều đau lòng là cô không thể công khai tình yêu của mình.
Cô và Lam Thảo, ai là kẻ thứ ba đây? Sao mới vào yêu cô lại yêu ngang trái như thế?
– Cậu đang nghĩ gì vậy?
Mai Trinh tò mò dán mặt sát vào mặt Tuyết Lan.
Tuyết Lan xô Mai Trinh ra:
– Có nghĩ gì đầu.
– Ta không tin.
– Không tin mặc kệ cậu.
Mai Trinh tinh nghịch dí ngón tay vào hông Tuyết Lan:
– Có khai không thì bảo?
Tuyết Lan vẹo người qua la lên:
– Không đùa nghen? Cậu có người yêu sao không khai, mà bắt người ...không có đi khai là sao?
– Tớ không tin cậu chưa yêu. Mắt cậu long lanh và môi cậu hồng như thế mà bảo chưa yêu mà tin cậu.
– Thì có, nhưng mà người ta có người yêu rồi.
– Cậu yêu thầm?
– Cứ cho là như vậy đi.
– Đẹp như cậu, anh chàng nào không yêu cậu, hẳn là tên đạI ngốc.
Tuyết Lan chỉ cười. Cô không thể nói là cô yêu An Bình. Anh là người Lam Thảo yêu, cuộc tình khiền cô buồn. Gặp Lam Thảo, cô thấy mình như người có lỗi vậy.
Mai Trinh về rồi, Tuyết Lan còn thẩn thơ. Ông Thái đã đi đánh tennis, còn cô một mình cô ở nhà. Cô vừa mong An Bình đến vừa muốn anh không đến.
Tuyết Lan thay quần áo đi phố, cô muốn tránh An Bình, vì có thể anh sẽ đến và cô đang muốn chống lại khát vọng nhìn thấy anh. Cô muốn từ bỏ An Bình, để khi gặp Lam Thảo cô không cảm thấy mình có lỗi với bạn.
Tuyết Lan đi thơ thẩn qua gian hàng bán đồ chơi, cô thú vị ngắm mấy con thiên nga bàng thuỷ tinh trong suốt.
– Em thích con thiên nga nào, Lan?
Một vòng tay qua vai Tuyết Lan cùng hơi thở ấm nóng. Tuyết Lan bàng hoàng quay lạI:
– An Bình! Sao biết em ở đây vậy?
An Bình mỉm cười:
– Lúc anh vừa lái xe đến trước cửa nhà thấy em chạy xe ra.
– Sao không gọi em?
– Anh muốn đi theo phía sau em.
Tuyết Lan phì cười cấu vào tay An Bình:
– Xấu nghen, muốn theo dõi em hả?
– Thấy em đi thơ thẩn có một mình, anh thương em lắm sao.
Sao không điện thoại cho anh.
Tuyết Lan cười chớp nhẹ mắt:
– Kỳ lạ! Khi không có anh, em cứ nghĩ là không nên gặp anh nữa, trả anh về cho Lam Thảo.
An Bình cau mày:
– Em không cho anh nói rõ với Lam Thảo rồi lặng lẽ muốn xa anh? Không được? Chiều nay anh phải gặp Lam Thảo và nói rõ với cô ấy. Anh muốn phân biệt ơn nghĩa và tình yêu.
– Đừng mà anh Bình!
– Nhưng nếu em còn ý nghĩ này, anh phải làm sao đây? Người anh yêu là em chứ không phải Lam Thảo.
Tuyết Lan ứa nước mắt:
– Em sợ Lam Thảo không chịu nổi.
– Nhưng nếu ngày nào đó Lam Thảo biết anh lưà dối, cổ sẽ rất giận anh. Em nên để anh giải quyết. Còn bây giờ ...
An Bình nháy mắt:
– Mua tặng em con thiên nga này nghen tình yêu của chúng ta đẹp như con thiên nga này vậy.
Tuyết Lan cười e thẹn nép vào vòng tay người yêu. Có anh, mọi ưu phiền dường như bay biến đi hết.
An Bình mua cho Tuyết Lan con thiên nga xong cả hai quay ra, may là An Bình đi trước. .... – An Bình!
Lam Thảo nhảy xô đến, cô mừng rỡ ôm cánh tay An Bình.
– Anh đi đâu vậy? Lúc nãy em đến nhưng bác gái bảo anh vừa đi.
An Bình lo lắng cười gượng. Trong lúc phía sau Tuyết Lan lùi lại quay nhanh vào gian hàng đồ chơi, như chăm chú xem những món đồ chơi trưng bày trong tủ kính.
Lam Thảo vô tình:
– Anh cũng mua đồ chơi nữa hả?
Mắt An Bình liếc vào trong, anh ậm ừ và làm như chợt trông thấy Tuyết Lan.
– Ai như ...
Lam Thảo nhìn theo hướng mắt An Bình, cô kêu lên:
– Tuyết Lan! Cậu đi đâu vậy?
Lam Thảo kéo An Bình đi vào hiệu. Tuyết Lan vờ, chào An Bình.
– Cậu và anh Bình đi mua quà lưu niệm à?
– Đâu có! Mình tình cờ đi không ngờ lại gặp. Cậu mua gì vậy?
– À, mình mua xong rồi, cậu và anh Bình cứ xem hàng và mua đi nhé, mình mua rồi.
Tuyết Lan bỏ đi nhanh ra ngoài, An Bình, đứng nhìn theo. Anh hận mình đã để lâm vào tình trạng này, nên nắm tay Lam Thảo đi ra xe:
– Anh có chuyện muốn nói với em.
Ấn Lam Thảo ngồi vào xe, An Bình đóng cửa xe lại. Anh vòng qua ngồi vào tay lái và lái xe đi, gương mặt căng thẳng. Lam Thảo hồi hộp ngồi xích lại gần:
– Có chuyện gì vậy anh Bình?
An Bình lái xe đi một quãng đường mới tấp xe vào, anh nghiêm mặt:
– Lam Thảo! Trước nhất, anh phải xin lỗi em.
Lam Thảo mở lớn mắt, cô có vẻ sợ:
– Tại sao anh xin lỗi em?
– Anh rất mang ơn ba của em, đã nâng đỡ anh. Có điều là anh không thể nào lẫn lộn giữa tình yêu và ơn nghĩa.
Giọng Lam Thảo lạc đi:
– Là sao em không hiểu?
– Anh không yêu em. Anh xem em như là em gái của anh mà thôi.
Lam Thảo điếng người, cô nhìn An Bình trân trối:
– Anh ...thử em, có đúng không?
– Không phải! Anh không muốn lừa dối em nữa. Đó là nguyên do mà từ một tháng nay anh không gặp em. Anh thành thật xin lỗi em.
– Không. Em không tin.
Lam Thảo ôm choàng lấy An Bình bật khóc:
– Tại sao anh không yêu em? Có người nào đó hơn em có phải không?
– Cô ấy không hơn em, có điểu là anh yêu cô ấy.
– Cô ấy là ai vậy?
– Em không cần biết cô ấy là ai, mà em nên biết anh không muốn lừa dối em, và em cũng đâu muốn anh lừa dối em phải không?
Lam Thảo lắc đầu nguầy nguậy:
– Không, anh cứ lừa dối em đi! Chẳng thà như thế còn hơn là em đau khổ khi mất anh.
– Em đừng có điên như vậy. Em trẻ đẹp lại giàu cô, có bao nhiêu người đàn ông tốt sẽ đến với em.
– Sẽ không ai bằng anh, em cũng không thể nào yêu ai ngoài anh.
– Em phải hiểu tình yêu là sự rung động giữa hai con người, mới gọi là tình yêu, mà anh thì chỉ có thể xem em như em gái của anh.
Lam Thảo bật khóc, An Bình ngồi lặng yên nhìn Lam. Thảo khóc, anh thấy nhẹ nhàng vì mình đã nói ra được sự thật, để không còn những nỗi khổ tâm nữa. Người anh yêu là Tuyết Lan, anh không muốn lừa dối Lam Thảo nữa. Thật lâu, anh mới đặt tay lên vai Lam Thảo:
– Đừng khóc nữa Lam Thảo, Anh xin lỗi em đã làm cho em phải khóc như thế này.
Lam Thảo ngước mắt lên nước măt ràn rụa:
– Cám ơn anh đã nói thẳng với em. Một tháng qua từ lúc đi Mũi Né về, anh tránh mặt em, em không hiểu tại sao, cứ tự an ủi lừa dốI mình là anh quá bận. Bây giờ thì em hiêu tại sao rồi.
– Sẽ có những người đàn ông tốt đến với em.
– Anh không cần an ủi em.
Lam Thảo đặt tay lên nắm cửa:
– Anh cũng không cần ái ngại vì đã mang ơn nghĩa gia đình em.
An Bình lo lắng:
– Em đi đâu vậy, muốn về nhà anh đưa em về.
– Không cần đâu, em chưa muốn về nhà.
Lam Thảo cười đau đớn:
– Anh yên tâm, em không vì chuyện anh từ chối em mà làm điều dại dột đâu.
Lam Thảo mở cửa xe bước xuống, cô đi nhanh như chạy trốn.
Cô không muốn An Bình nhìn thấy cô đau khổ, ủy mị. An Bình ái ngại:
– Lam Thảo!
Nhưng Lam Thảo đã vậy cho chiếc taxi chạy trờ tới, cô mở cửa leo lên. Xe chạy đi rồi, Lam Thảo mới khóc khóc ào ạt ...
– Cô ơi đi đâu đây?
Tiếng người tài xế taxi hỏi. Lúc này Lam Thảo, mới nhớ, cô nói đại:
– Đến đường Đô Đốc Chấn đi!
Xe đến nhà Tuyết Lan? Lúc cô cũng vừa về đến với con thiên nga của An Bình mua tặng và nỗi buồn đau đáu trong lòng.
Trông thấy Tuyết Lan, Lam Thảo sà vào ôm choàng lấy khóc nức nỡ. Tuyết Lan sợ hãi. Trời ơi, An Bình đã nói cái gì để Lam Thảo phải khóc như thế này. Cô rụt rè lay vai bạn.
– Lam Thảo, có chuyện gì vậy?
– An Bình nói ảnh xin lỗi, ảnh không yêu mình. Mình đau khổ quá Lan ơi.
– Vậy ảnh có nói là yêu ai không?
– Không, ảnh không nói.
Tuyết Lan thở nhẹ:
– Mình vào nhà đi, đừng khóc ở ngoài đường.
Vào nhà, Tuyết Lan lấy ly nước lạnh đưa cho bạn:
– Cậu uống đi và bình tĩnh lại xem nào. An Bình nói không yêu cậu ...còn tốt hơn là ảnh lừa dối cậu đó.
– Mình muốn thà ảnh lừa dối mình.
– Cậu điên rồi hả? Cậu muốn ảnh thương hại cậu, rồi ngày nào đó vỡ lẽ ra, người tổn, thương là cậu. Nghe lời mình ... quên ảnh đi!
Mình yêu anh Bình bằng mối tình đầu làm sao dễ dàng quên.
Tuyết Lan ngồi thừ ra. Cô thật lòng ái ngại trước nỗi đau khổ của Lam Thảo, mà cô đang là nguyên nhân. Nếu kéo dài sự lừa dối thì cuối cùng cả ba người cùng đau khổ cả. Thôi thì mong rằng thời gian sẽ giúp Lam Thảo nguôi ngoai nỗi đau của tình yêu ...
Điện thoại reo, Tuyết Lan đứng lên nghe điện thoại, cô giật mình sợ hãi vì tiếng của An Bình, cô vội vàng bảo:
– Xin lỗi đã lộn số.
An Bình ngẩn ngơ nhìn vào màn hình điện thoại. Tại sao Tuyết Lan báo lộn số, có phải là Lam Thảo đang ở nhà Tuyết Lan?
Hoảng sợ, An Bình vội vàng lái xe đi. Vừa nghe tiếng xe An Bình, Tuyết Lan vội vàng đi ra:
– Anh muốn gặp Lam Thảo à? Lam Thảo đang ở trong nhà em, Lam Thảo khóc nhiều lắm.
An Bình xuôi xị:
– Anh không biết nói gì với cổ cả.
Lam Thảo đi ra, cô chùi nước mắt:
– Anh không phải lo cho em. Anh đi về đi!
Không biết làm sao, An Bình đành đi. Lẽ ra lúc nãy anh nên nói với Lam Thảo người anh yêu là Tuyết Lan. Có một ngày rồi Lam Thảo sẽ biết.
Nhạc ồn ào điệu Hip-Hop. Lam Thảo đã say, cô còn cố chen vào đám đông đang uốn người trên sàn nhảy. Chợt nhìn thấy Thoại, cô bước lại gần vỗ mạnh lên vai anh:
– Chào chú! Sao đi có một mình vậy?
Thoại giật mình quay sang kêu lên:
– Lam Thảo!
– Làm gì chú kêu lên thảng thốt như vậy?
– Lam Thảo say rồi, bộ uống nhiều dữ lắm rồi sao?
Lam Thảo cười lớn:
– Có nhằm gì! Thảo còn muốn say sưa để quên một người làm tan nát trái tim mình. Còn chú, sao vào đây có một mình vậy?
Thoại lắc đầu. Anh không muốn nói là chiều nay anh nhìn thấy Tuyết Lan đi với An Bình thật thân mật. Anh từng lo sợ và điều đó đã xẩy ra.
Lam Thảo lôi tay Thoại:
– Chú uống với Thảo đi! Đêm nay không say không về, vì anh An Bình đã không còn yêu Thảo nữa, ảnh đã yêu cô gái khác.
Thoại chưng hửng:
– An Bình ...
– Ảnh nói là ảnh xem Thảo như em gái. Chú biết người yêu anh bình là ai không?
– Là ai?
– Thảo không biết! Thảo hỏi chú, chú lại hỏi Thảo. Mà cần gì biết người yêu của ảnh là ai, ảnh đã bỏ Thảo rồi. Đêm nào Thảo cũng đi uống rượu, đi nhảy đầm, mệt và say nhừ tử để quên, nhưng sao chẳng dễ dàng quên chú ơi.
Thoại nhìn Lam Thảo. Cô bé đang đau khổ thật sự. Vậy người An Bình yêu phải chăng là Tuyết Lan? Thoại nghe lòng mình tê dại đau đớn. Anh đã yêu Tuyết Lan, tình yêu chưa kịp ngỏ đành xếp lại.
Lam Thảo gọi rượu, giọng cô nhừa nhựa:
– Uống đi chú, uống cho say ...
Lam Thảo lè nhè hát:
Người đi một nửa hôn tôi mất
Một nữa hồn tôi bỗng dại khờ
Tôi vẫn còn đây hay ở đâu?
Ai đem bỏ tôi dưới trời sâu?
Thoại giật chai rượu trên tay Lam Thảo:
– Tội gì cháu phải hành hạ mình như vậy hả? Theo chú đi ngoài đi!
Gọi tính tiền, Thoại lôi Lam Thảo ra ngoài. Vừa ra ngoài lên xe, Lam Thảo đã ...ụa ... ụa ...” cô nôn đầy trên xe mắt nhắm nghiền lại, bắt đầu khóc. Thoại không biết mình nên xử trí ra sao trong hoàn cảnh này nữa.
Lái xe đưa Lam Thảo về nhà của cô, Thoại phải gọi người nhà Lam Thảo ra đón cô. Xong anh lái xe đến nhà Tuyết Lan. Cô vẫn chưa về Thoại đậu xe vào một góc kiên nhẫn đợi.
Mười giờ ba mươi xe của An Bình mới đưa Tuyết Lan về nhà, cả hai còn lưu luyến chưa nỡ chia tay.
– Em vào đi?
An Bình âu yếm hôn lên trán Tuyết Lan:
– Chúc em ngủ ngon.
Tuyết Lan bịn rịn:
– Lái xe cẩn thận nghe anh!
– Anh biết rồi!
An Bình lái xe đi, Tuyết Lan đứng nhìn theo, rồi mới chậm rãi mỡ cửa cổng:
– Tuyết Lan!
Tuyết Lan giật mình quay lại, cô thảng thốt khi nhìn thấy Thoại:
– Chú Thoại!
– Tôi nói chuyện với Lan một chút được không?
– Dạ ....- Tuyết Lan lo lắng:
Có chuyện gì vậy chú?
– Tuyết Lan có biết Tuyết Lan là “kẻ thứ ba” không? Bây giờ đêm nào Lam Thảo cũng đi uống rượu say nhừ tư, quậy quạng trong phòng trà.
Tuyết Lan cúi đầu:
– Đâu phải lỗi của Lan.
– Đúng, không phải lỗi của Lan. Nhưng mà vì Tuyết Lan, An Bình bỏ Lam Thảo.
– Vậy chú muốn Lan làm sao?
– Không nên chen vào họ.
– Nhưng người anh Bình yêu là Lan, không phải Lam Thảo.
- Nếu như có người nào đó muốn chú bỏ người chú yêu, chú có từ bỏ không?
– Tôi nhắc Lan như vậy thôi. Cho đến bây giờ Lam Thảo vẫn chưa biết vì Lan mà An Bình từ chối Lam Thảo. Và nếu như rõ sự thật Lan nghĩ sao? Tôi mong Lan nên suy nghĩ lại.
Tuyết Lan tức giận:
– Chú đi tìm Lan là để nói như vậy thôi sao.
– Phải. Nếu tối nay Lan nhìn thấy sự đau khổ của Lam Thảo, tôi nghĩ là Lan sẽ không còn cảm giác vui vẻ khi ở bên An Bình.
Thoại lên xe đi thẳng. Tuyết Lan bần thần đứng yên. Cô yêu An Bình là có lỗi sao?
Có cả tuần rồi, Lam Thảo không đến trường Tuyết Lan thấy lòng mình xốn xang, cô là kẻ cướp đoạt tình yêu của bạn mình.
Vào nhà,Tuyết Lan ngần ngại rồi lấy điện thoại gọi cho Lam Thảo, không có người bắt máy. Tuyết Lan thả dài tắt máy. Mình xin lỗi cậu Thảo ơi, nhưng mà mình cũng yêu anh Bình ...