Hoàng Thu Dung, Song Châu
Chương 3
Tác giả: Hoàng Thu Dung, Song Châu
Thục Nhiên đã hồi tỉnh sau cơn ngất. Cô tựa đầu vào vai mẹ, mắt nhìn vào khoảng không bao la. Tóc cô đã lên xanh phũ cả vùng đầu. Trong cô dễ thương như tượng chúa hài đồng.
Duy Thanh nhẹ bước vào. Bà Mai gật đầu:
– Chào bác ...
Duy Thanh đưa tay khẽ ra hiệu cho bà Mai đừng nói tiếp. Hiểu ý anh, bà yên lặng. Bà rất mong phương án này sẽ thành công, ít nhất cũng giúp Thục Nhiên bớt kích động trong giai đoạn này.
Duy Thanh đến bên Thục Nhiên khẽ gọi:
– Thục Nhiên!
Thục Nhiên rồi mắt khỏi đám mây xa quay lại nhìn Duy Thanh. Cô bật gọi:
– Duy Sơn!
Duy Thanh hơi bối rối nhưng rồi anh cũng lấy lại bình tỉnh:
– Anh đây! Thục Nhiên! Em có khỏe không?
Hình ảnh Duy Sơn bị kẹt trong bánh xe tải với thân thể đầy máu lại hiện về trong đầu Thục Nhiên. Cô rú lên kinh hoàng:
– Duy Sơn! Anh đã chết rồi. Anh đã chết rồi phải không Duy Sơn?
Duy Thanh bỗng quên mình là ai. Anh ôm lấy bờ vai Thục Nhiên, giữ cho cô đừng kích động.
– Thục Nhiên! Em nói cái gì vậy? Anh vẫn còn đây. Anh vẫn sống bên em mà. Bình tĩnh lại nhìn anh đi.
Thục Nhiên đưa mắt nhìn Duy Thanh từ đầu đến chân. Cô đưa tay sờ vào đầu, vào tóc mân mê gương mặt thanh tú của anh. Thục Nhiên đột nhiên ôm chặt lấy anh:
– Đúng là anh rồi Duy Sơn! Anh không sao cả chứ Duy Sơn?
– Anh không sao. Bằng chứng là anh đang đứng bên em đây.
Thục Nhiên nhìn anh đăm đăm rồi chợt hỏi:
– Sao anh lại mặc áo bác sĩ hả Duy Sơn?
Duy Thanh hơi bối rối trước sự phát hiện của Thục Nhiên. Anh thầm trách mình sơ suất không dự đoán được sự tinh tế của Thục Nhiên. Nhưng Duy Thanh đã nhanh tới trả lời thắc mắc của Thục Nhiên.
– Anh mượn áo của bác sĩ ở đây.
– Tại sao anh lại phải mượn áo của bác sĩ?
– Đây là phòng săn sóc đặc biệt. Chỉ duy nhất một người được quyền ở lại săn sóc bệnh nhân không có áo bác sĩ, anh làm sao mà vào thăm em được.
Thục Nhiên gật gù:
– Thì ra là thế.
Duy Thanh mừng thầm vì Thục Nhiên đã chịu nghe lời giải thích của anh.
Đây cũng là kinh nghiệm của anh khi đóng giả Duy Sơn.
– Duy Sơn, tại sao em lại ở đây vậy anh?
– Em bị va chạm vùng đầu nên cần nằm đây điều trị.
Thục Nhiên đưa tay vuốt nhẹ lên đầu của mình. Cô hốt hoảng:
– Đầu của em. Sao thế này? Tóc của em đâu rồi Duy Sơn?
Duy Thanh mừng thầm vì Thục Nhiên đã có sự nhận biết. Duy Thanh ôn tồn giải thích:
– Hôm đó anh đưa em về ra mắt ba mẹ anh. Trên đường về thì xảy ra tai nạn.
Vì cần giải phẫu nên bác sĩ cắt mái tóc của em. Đừng lo. Không sao đâu. Vài tháng nữa, tóc em lại dài, lại đẹp ra.
Nghe nói đến tai nạn. Hình ảnh cũ lại diễn ra trong đầu Thục Nhiên. Cô sợ sệt ôm lấy anh hỏi:
– Có thật là anh không hả Duy Sơn? Chính mắt em thấy anh đã ...
Duy Thanh đưa tay chặn môi Thục Nhiên:
– Dừng nghỉ ngơi lung tung nữa. Anh đã bảo là mình không sao mà. Em nhìn anh nè. Mặt mũi chân tay vẫn còn nguyên vẹn. Có sao đâu.
Thục Nhiên khẽ nắm lấy anh. Nhưng để chứng thực lời nói của anh. Cô lại sờ khắp vùng đầu, vùng mắt của anh. Yên tâm khi không thấy một chấn thương nhỏ nào. Cô mỉm cười, nụ cười sau cơn khủng hoảng thật hiền dịu, dễ thương:
– Quả thật là anh không sao rồi. Em mừng quá Duy Sơn.
Rồi cô dụi đầu vào ngực anh thỏ thẻ:
– Duy Sơn! Nếu anh có mệnh hệ nào thì em không thể nào sống nổi đâu Duy Sơn. Em yêu anh, em có thể chết cho anh được sống.
Trái tim Duy Thanh rung lên. Anh tưởng mình là một Duy Sơn thật sự. Anh xúc động trước những lời nói chân tình của Thục Nhiên. Duy Sơn nơi bên kia thế giới nếu nghe được những lời nói này chắc cũng sẽ mãn nguyện lắm.
Nước mắt Duy Thanh bỗng chảy đài khi nghĩ đến đứa em trai bạc mệnh của mình. Thục Nlnên hốt hoảng:
– Duy Sơn! Sao anh lại khóc? Em không sao đâu. Nhất định em sẽ bình phục. Em sẽ lại về bên anh, về với những kỷ niệm đẹp của chúng mình.
Duy Thanh thoáng giật mình:
– Nếu như Thục Nhiên mà nhắc chuyện xưa, anh có biết gì đâu mà nói.
Sợ Thục Nhiên nói tiếp, anh gạt nước mắt nói với cô.
– Nhất định thế, nhất định là em sẽ bình phục!
– Duy Sơn! Tại sao em không nhớ gì cả? Em chỉ duy nhất nhận ra anh thôi.
Duy Thanh cười đùa.
– May mắn là em còn nhớ anh. Nếu em mà quên anh, chắc anh buồn đến chết quá!
Thục Nhiên vội vàng đưa tay chặn miệng Duy Thanh:
– Không! Anh không thể chết Duy Sơn. Nếu anh chết đi thì sự sống của em đâu có ý nghĩa gì.
Để yên lòng Thục Nhiên, Duy Thanh khẳng định:
– Vì vậy mà anh mãi sống, sống bất tử cùng em. Hai chúng ta không ai chết cả.
Thục Nhiên xa xăm:
– Mong rằng đây là sự thật. Đừng dối gạt em nhé Duy Sơn!
Thì ra trong mơ hồ của trí não, Thục Nhiên vẫn nhận ra điều bất ổn. Cô không mất trí nhớ hoàn toàn. Cô còn nhớ Duy Sơn bởi vì tình yêu trong cô quá bao la, vĩ đại, quá sâu nặng cùng Duy Sơn. Chỉ có thể chết đi mới xóa nhòa.
Duy Thanh cảm động trước tình yêu tha thiết của Thục Nhiên, có lẽ Duy Sơn cũng thế. Anh cũng rất yêu, yêu sâu nặng Thục Nhiên. Bây giờ anh đang đóng giả Duy Sơn. Nếu anh lạnh nhạt quá, thì với sự tinh tế của Thục Nhiên. Cô sẽ dễ dàng nhận ra ngay.
Duy Thanh xoa nhè nhẹ lên mái tóc lổm chổm của Thục Nhiên. Biết mình đã không còn mái tóc dài óng mượt Thục Nhiên ra vẻ thẹn thùng. Cô hỏi ngây thơ:
– Mai mốt này tóc em có dài ra không?
– Có chứ. Tóc em sẽ dài, sẽ óng mượt hơn xưa để làm xao xuyến lòng anh.
– Anh không chê em chứ?
– Không! Không bao giờ! Trong mắt anh, em bao giờ cũng đẹp, cũng làm anh xao động ngây ngất cả tâm hồn.
Thục Nhiên khẽ xoa tay trên ngực áo anh:
– Anh đã biết cách nói năn hoa mỹ dỗ ngọt em từ bao giờ vậy Duy Sơn?
Duy Thanh giật mình. Bởi vì anh làm sao biết được ngày xưa Duy Sơn và Thục Nhiên cư xử với nhau thế nào? Anh đành cười chống chế:
– Con người có lúc phải tiến bộ chứ em.
– Em rất thích sự tiến bộ đó.
– Nếu sự tiến bộ đó của anh làm cho em vui thì anh hứa là sẽ tiến bộ mãi.
– Có tiến bộ thì cũng vừa thôi nghe.
– Tại sao thế – Vì như thế sẽ có nhiều cô si mê. Em đâu có giành lại với họ. Em sẽ mất anh. Mà mất anh thì em không sống nổi.
Trước lời nói chân tình của Thục Nhiên, Duy Thanh không kiềm nổi sự xúc động trong lòng mình. Anh không còn là bác sĩ Duy Thanh mà đã là một Duy Sơn thực thụ. Anh khẽ xoa nhè nhẹ lên đôi má mịn màng của Thục Nhiên:
– Anh sẽ không vì một lý do nào mà xa em. Chúng ta sẽ không ai chết cả, sẽ mãi sống bên nhau cho đến suốt một đời.
– Anh nói thật nghe.
– Thật.
Thục Nhiên ngước mắt nhìn Duy Thanh. Anh nhìn trong mắt cô có cả một vùng trời yêu thương, say đắm. Dù anh đang đóng giả Duy Sơn, nhưng anh vẫn nghe day dứt trong lòng.
– Thục Nhiên! Xin lỗi em. Tình em cao thượng quá. Tiếc rằng anh phải đáp lại tấm tình chân thật của em bằng một sự giả dối. Xin lỗi em Thục Nhiên.
Duy Thanh nén nỗi thổn thức trong lòng. Anh phải đóng giả Duy Sơn. Phải giúp cô ấy vượt qua cơn khủng hoảng này. Rồi cô ấy sẽ nhận ra anh, sẽ chấp nhận một sự thật là đã vĩnh viễn mất Duy Sơn. Anh lại trở về với bổn phận của mình, bổn phận của người anh trai đối với đứa em quá cố. Những ngày ấy Duy Thanh sẽ ra sao? Anh bỗng nghe tiếc nuối:
– Lúc ấy mình sẽ vĩnh viễn mất Thục Nhiên.
Một nỗi buồn nào kỳ lạ xâm chiếm tâm hồn Duy Thanh. Anh giật mình:
– Tại sao mình lại có ý nghĩ kỳ quái thế? Thục Nhiên tỉnh lại, đó là kỳ vọng của mình mà. Mình đã làm xong trách nhiệm của bác sĩ đối với bệnh nhân.
Duy Thanh câm thấy yên lòng với ý nghĩ của mình.