Chương 2
Tác giả: Hoàng Thu Dung
Đêm đã khuya , xa xa tiếng chó sũa vang lại, khuya đong su thinh lặng ban đêm. Giang Thoại và Vũ Thường ngồi dưới sàn, trước mắt là hai tách cafe đã nguội.
- Cô kể cho tôi biết về cô đi, kể hết, đừng giấu giếm gì cả. Tôi hỏi vì quan tâm chứ không phải tò mò, cô có thể yên tâm tin vào tôi. Vì tôi sẽ bảo vệ cô thoát khỏi người đàn ông cô sợ kia
- Tôi đã nói về thân phận tôi rồi đó. Hiện giờ thì tôi thoát ra rồi, nhưng mẹ tôi thì vẫn thế. Anh có hình dung được không, từ nhỏ Đến lớn tôi theo mẹ tôi sống hết nhà này đến nhà khác. Có ba này đến ba khác, tất cả là bốn "ba"
Vừa nói cô vừa xoe tay ra như đếm . Cử Chỉ trẻ con đến nỗi làm Giang Thoại suýt phì cười. Nhưng anh gìm lại. Tầm quan trong của câu chuyện không cho phép anh vô ý đến thế
Vũ Thường không để ý cử chỉ của Giang Thoại , cô nói tiếp
- Ba mới nhất của tôi có tất cả hai vợ, thêm mẹ tôi nữa là ba . Điều kinh dị nhất là ông ấy gôm các bà vợ về ở chung nhà, họ sợ Ông ấy lắm. Nhưng người lớn thì ăn hiếp người nhỏ .. thôi tôi không muốn nói về họ nữa. Nói đến họ, tôi lạnh cả người
- Vậy thì hãy nói về cô đi
-Vâng. Mới đây hai năm, mẹ tôi dẫn một ông Đài Loan về coi mắt tôi. Tôi không cần biết ông ấy giàu ra sao. Nhưng ông ấy xấu và già, thô bỉ nữa, tôi quyết liệt từ chối. Nhưng mẹ tôi thì cứ ép tôi
-Thì ra cô bỏ nhà đi?
- Chưa, nếu chỉ có thể thì tôi không dám bỏ nhà đâu, tính tôi cũng nhát lắm. Để tôi kể tiếp. Ông ấy không chỉ mua chuộc mẹ tôi, mà còn với cả mấy bà lớn. Thế là các bà ấy cứ xúm nhau chỉ chiết tôi, đáng lẻ phải bảo vệ tôi thì mẹ tôi lại đứng về phe của họ . Lúc đó tôi chịu hết nổi, tôi đã tự tư?
- Trời , cô can đảm thật. Nhưng cũng dại dột quá Vũ Thường
Vũ Thường thở dài
- Anh mà bị dồn vào đường cùng như tôi anh cũng sẽ thế thôi
- Vậy, sua đuổi cô bỏ đi à
- Tôi đến khóc với cô dạy múa, cô ấy khuyên tôi nên thoát ly gia đình. Và giới thiệu tôi vào đoàn ca múa. Lúc dầu tôi ở nhà cô, nhưng em tôi đến quạy, đòi kiện cô ấy về tội dụ dổ trẻ vị thanh niên, lúc đó tôi chưa được mười tám tuổi
- Vậy năm nay cô bao nhiêu
- Tết này nữa là mười chín tuổi
- Cô còn nhỏ lắm
Vũ Thường làm thinh, Giang Thoại nói tiếp
- Cô nhỏ hơn tôi đến tám tuổi
- Vậy hả, nhìn anh có vẻ chửng chạc lắm
- Cám ơn lời khen. Nhưng cô kể tiếp đi , rồi sao nữa? Sau đó mẹ cô có thắng không?
- Không, lúc đó cô tôi tìm cho tôi chỗ khác, là ở đây này. Thế là mẹ tôi hết tìm, đúng hơn là tìm không được. Tôi viết thư bảo với mẹ là tôi trốn theo người bạn đi xạ Giờ thì đã yên ổn. Nhưng cô đơn kinh khủng
- Cô có thấy nhớ mẹ không?
- Không, chỉ thấy nhớ cô dạy múa, hình như tôi thương cô ấy hơn là thương mẹ.
Giang Thoại hơi lay đi
- Có phải gả Đài Loan ấy là ngưới ấy không? Cái người đã khiến tôi như thế này ấy
- Không phải ông ta, nghe nói ông ta đã về bên đó rồi, ông này là người khác
Giang Thoại nghiêng đầu chăm điếu thuốc mới, rồi nói như nhận xét
- Tôi chưa từng thấy ai đươc nhiều người đeo đuổi như cô
Vũ Thường sửa lại
- Bị chứ không phải là được
- Điều đó không làm cô hảnh diện sao?
- Tôi không cần cảm giác hảnh diện phù phiếm ấy. Tôi chỉ cần một người đàng hoàng, yêu tôi thật sự, và cho tôi một gia đình bình thường. Đừng như mẹ tôi
- Trong số những người đó, cô không chọn được ai à?
- Họ chỉ thích vẻ đẹp của tôi, lỡ như tôi không đẹp nữa thì sao . Với lại... tôi thấy họ ai cũng háo sắc ca?
- Có tính luôn cả tôi trong đo không ?
Vũ Thường lặng thinh, như tránh né câu trả lời. Giang Thoại liếc nhìn vẻ mặt tư lự của cộ Anh hiểu cô sẽ không nói thật, và anh đổi đề tài
- Người đàn ông đó là ai vậy?
- Đó là một người chuyên buôn lậu, ông ấy giàu ghê gớm. Ông ta cũng có nhiều vợ và muốn tôi làm vợ nhỏ Ông ta
Nói đến đó, tự nhiên cô rưng rưng nước mắt
- Số tôi thật bất hạnh, chẳng lẻ tôi sẽ như mẹ tôi sao, chẳng lẻ tôi không thoát được cái bóng ấy sao
Giang Thoại lắc đầu
- Đừng bi quan như vậy. Cô hoàn toàn không giống mẹ cộ Nhưng ông ta làm sao biết cô
- Ông ta nghe đệ tử Giới thiệu, và đến phòng trà "thưởng thức" . Ông ta bảo với tôi như thế. Có một lần một bạn trai tôi không biêt ông ta nguy hiểm, họ đã đánh nhau ở đó, sau đó thì anh ấy .. giống như anh bây giờ vậy, thậm chí tơi tả hơn vì anh ấy không biết đánh lộn
Giang Thoại nhướng mắt
- Phê phán tôi đó hả?
- Không phải. Nhưng anh gan góc lắm
Giang Thoại tán tỉnh
- Tôi cũng nhát gan lắm, nhưng cô làm tôi quên cả sợ, nếu sợ mà không giữ được cô thì tôi sẽ hối hận
Vũ Thường cố cười, nhưng không được, khuôn mặt cô vẫn có nét rầu rĩ
- Nhưng ngay tôi , rồi sẽ ra sao đây. Tôi không thể nào làm vợ Ông tạ Nhưng tôi không chịu được sự khủng bố kiểu ấy, đối với tôi, nhan sắc chỉ là một tài hoa thôi
Giang Thoại im lặng. Càng lúc anh càng hiểu thắm thía sự bất hạnh của Vũ Thường. Anh vỗ nhẹ tay cô
- Cô không tin tôi bảo vệ được cô sao?
- Tôi tin chứ
Vũ Thường trả lời một cách yếu ớt. Và nhìn nét mặt của cộ Giang Thoại hiểu cô không tin. Cái bóng của ông ta quá lớn ,quá ám ảnh . Cô nghi ngờ là phải, nhưng ý nghĩ đó chẳng khác nào khiêu khích Giang Thoại, nó khơi lên tính hoa hung trong con người anh và anh muốn chứng minh cho cô thấy bản lỉnh của mình
Vũ Thường nghiêng đầu lắng nghe tiếng chó sủa xa xa vang lại. Gió lùa qua khung cửa sổ làm bức màn lây động. Cô đâm đâm nhìn ra bóng tối, nói khẽ
- Vắng lặng quá. Những đêm tôi như thế này tôi sợ quá, và thấy cô đơn kinh khủng. Đến mức có lúc tôi muốn chạy đến tìm cô dạy múa của tôi
Cô im lặng một chút, rồi lại thở dài
- Tôi luôn linh cảm cuộc đời tôi sau này sẽ khổ vì tình, người ta bảo hồng nhan bác phận. Số trời đã định rồi
Giang Thoại khẽ vuốt tóc cô
- Cô mới mười chín tuổi, hãy còn trẻ lắm đừng có bi quan như vậy. Cô thấy không , cô như một nữ hoàng ở phòng trà Linda, biết bao nhiêu người hâm mộ, không lý do gì bi quan như vậy ?
Vũ Thường không trả lời. Vẫn còn một vẻ buồn sướt mướt. Giang Thoại không ngờ cô ủy mị như vậy. Một người vừa đẹp vừa tia hoa mà lại ủy mi như thế, chỉ khổ vì tính đa cảm của mình mà thôi
Anh ngồi yên nhìn Vũ Thường Cô mặc bộ Đồ màu hồng có viền những đường ren trắng. Tóc buông lơi trên vai, từ ngấn cổ đến cánh tay đều thon thả, trắng như sữa. Tự nhiên anh thấy tim đập mạnh. Anh vội quay nhìn chỗ khác, tự nhủ tại sao trên đời lại có người đẹp gợi cảm như thế
Vũ Thường chợt ngồi thẳng người lên, nói một cách cố gắng
- Khuya rồi ,anh về đi
- Đuổi tôi thật ha?
Nói vậy nhưng anh vẫn đứng lên. Vũ Thường cũng đứng dậy tiễn khách, cô nói như dặn
- Anh hãy mua thuốc gì đó trị vết thương , coi chừng bị nhiễm trùng
Giang Thoại cười khi thấy cô coi mình như đứa trẻ. Anh chỉ lắc đầu đi ra. Nhưng đến cửa, anh ngoái lại
- Đừng ra ngoài làm gì, nhớ đóng cửa sổ cẩn thận nhé
- Vâng
Anh dắt xe ra ngoài. Thấy Vũ Thường còn đứng vịn song cửa nhìn, anh cười với cô một cách quyến luyến. Rồi lên xe nổ máy. Tiếng chó sủa lại vang lên, khuây động con hẻm yên tỉnh trong đêm
**
**
**
Bốn người trong phòng khách, lặng yên nghe Giang Thoại kể mọi chuyện . Không ai có ý kiến gì. Chỉ có Quang Thuận lộ vẻ bồn chồn và thất vọng.
Giang Thoại liếc nhìn Quang Thuận, nói chậm rải
- Tao hơi bậy với mày. Nhưng những chuyện xảy ra là ngoài ý muốn. Bây giờ. . dù không muốn làm mày buồn, tao vẫn không thể bỏ mặc cổ, chuyện đã đi quá xa rồi
Hà Huy khoát tay
- Tao với thằng Hoàng đứng giữa, không muốn bên bỏ thằng nào. Nhưng tao hy vọng tụi mày đừng để có ngày làm mất tình bạn
Nhị Hoàng trầm ngâm
- Kể ra thằng Thoại cũng hơi bậy. Đúng ra mày không nên dính dáng đến cổ. Nhưng căng thẳng ra thì thằng Thuận cũng không nên giận vì mày với cổ đâu có quan hệ gì, đúng không?
Quang Thuận xua tay
- Tao lấy quyền gì mà giận, nếu lo là thằng Thoại thì cũng là người khác, tại vì cổ đâu có để mắt tới tao
Nhị Hoàng cười hài lòng
- Có vậy chứ, coi như không có chuyện gì xảy ra trong nhóm. Bây giờ tính tới chuyện thằng Thoại , phải xử lảo già ấy thế nào đây
Quang Thuận lắc đầu lia lịa
- Thôi đi, tránh voi chẳng hổ mặt, chịu thua lão ta đi, mày với cổ hẹn nhau kín đáo một chút, đừng để lão bắt gặp, vậy là xong
Giang Thoại lắc đầu cương quyết
- Không thể chịu thua vô lý vậy được, tụi tao đâu có quan hệ bất chính, việc gì phải trốn kiểu dó
Anh đứng bật dạy, bực dọc
- Tao không nhịn chuyện đó nỗi, phải cho ông ta một trận
Hà Huy ngồi yên nhìn theo anh
- Nhưng trị lão bằng cách nào?
Nhị Hoàng dung hòa
- Tao sẵn sàng ủng hộ mày. Nhưng lão ta có một đám tay chân, làm sao đây
Giang Thoại trầm ngâm
- Tao đã lên kê hoạch rồi, chỉ cần tụi mày ủng hộ thôi, hơi liều một chút. Nhưng tụi mày không b.i vạ lây đâu
Cả ba người nhìn anh, tò mò
- Kế hoạch gì vậy?
- Cũng không có gì lớn, tao sẽ theo dõi giờ giấc của ông ta rồi sẽ cho tụi mày biết
- Ê, máy nhân công trình ở Lâm Đồng, thời giờ đâu mà làm việc đó cho
Giang Thoại khoát tay
- Tao từ. chối hợp đồng đó rồi. Thời gian này tao cần thời gian giải quyết chuyện cuả Vũ Thường, để tình trạng này kéo dài cổ khủng hoảng tinh thần lắm
- Trời, mày bỏ hợp đồng béo bở như vậy để...
Hà Huy kêu lên, rồi im bật. Nhị Hoàng cười cười
- Không ngờ mày si tình đến vậy, anh hùng muốn cứu mỹ nhân đây, nghe hào hiệp quá
Giang Thoại nhún vai không trả lời. Hà Huy liếc nhìn Quang Thuận, thấy anh ta ngồi trầm ngâm lặng lẻ, anh huých tay anh ta một cái.
- Mày nghĩ gì vậy. Có ý kiến gì không?
Quang Thuận lắc đầu
- Đừng phân đối nó. Vũ Thường xứng đáng được như vậy, cứ đến đó làm
Mọi người im lặng nhìn anh. Giang Thoại không ngờ Quang Thuận có phản ứng nhẹ nhàng như vậy. Và cao thượng , không biết đó là vì tình bạn với anh hay tình yêu mênh mông với Vũ Thường. Nhưng dù là gì đi nữa, anh vẫn thấy cảm động, thậm chí hối hận vì đã cười cái si tình của Quang Thuận trước đây