- 5 -
Tác giả: Hoàng Thu Dung
Anh và Huân rời quán. Người nào về nhà người nấy. Vừa bước vào phòng khách anh đã nghe chuông reo từng hồi. Anh vội đi nhanh tới cầm máy.
- Alô!
Bên đầu dây kia là giọng Mai Trân:
- Alô, có phải anh Phong đó không?
- Đúng, anh đây.
- Nãy giờ em gọi cho anh mấy lần, anh đi đâu vậy?
- Anh đi uống cà phê.
Hình như Mai Trân buông tiếng cười. Giọng cô có gì đó rất lạ:
- Sáng chủ nhật rảnh rỗi, có một người bạn để có thể rủ đi uống cà phê như thế thật là hạnh phúc. Còn em ngay cả gọi điện cũng không biết gọi cho ai.
- Sao em không rủ chồng đi chơi đâu đó.
- Ảnh đi đâu từ sáng sớm tới giờ, em gọi cho anh vì thấy cô đơn quá.
Hình ảnh của Tính lúc nãy lại lướt qua trong đầu Phong và anh nhạy cảm hiểu ngay tâm trạng của Mai Trân, nhưng anh lặng thinh vì không thể và cũng không biết nói gì trong hoàn cảnh này.
Bên kia đầu dây giọng Mai Trân có vẻ lo ngại:
- Alô, anh còn đứng đó không?
- Anh nghe đây, em nói tiếp đi.
- Anh có thể đến với em một chút được không, em muốn uống cafe với anh.
- Có tiện không?
- Tất cả tùy anh, sáng nay em cảm thấy sắp nghẹt thở đến nơi rồi. Em không chịu nổi cảm giác cô đơn này nữa.
- Thôi được, anh sẽ đến.
- Ở quán cũ, anh đến ngay nhé.
- Được.
Phong bỏ máy xuống, hai mươi phút sau anh đã có mặt ở quán nước. Mai Trân vẫn chưa đến, anh ngồi chờ gần nửa giờ mới thấy cô xuất hiện. Khuôn mặt được trang điểm rất kĩ. Cô mỉm cười với Phong và khuôn mặt vẫn phảng phất buồn.
- Anh chờ em có lâu không?
- Không lâu lắm.
Mai Trân quay qua gọi nước và quay lại nhìn Phong khá lâu:
- Gặp em thế này anh có khó chịu không?
- Anh không nghĩ gì cả.
- Từ lần sinh nhật em đến giờ hai đứa không gặp nhau, nửa năm rồi phải không?
- Lâu đến vậy à? Anh không nhớ.
- Lúc đó em thắc mắc về anh.
- Thắc mắc gì?
- Em muốn biết tại sao anh về sớm thế, anh chán không khí ở nhà em hay anh muốn đi chơi riêng cùng Hạ An? Lần đó về rồi anh có đi chơi đâu không?
- Không.
- Vậy mà em đã nghĩ anh đi chơi với Hạ An.
Thấy Phong không trả lời cô nói tiếp:
- Em nghĩ hai người đã có gì với nhau rồi.
Phong chỉ cười, lắc đầu vẫn không trả lời. Mai Trân ngó đi chỗ khác khuôn mặt thoáng tối đi:
- Em tò mò quá phải không, đúng hơn là không có quyền hỏi.
Phong khoanh tay trên bàn, anh có vẻ không quan tâm những gì Mai Trân nói chỉ chú ý theo khía cạnh khác.
- Tính đối xử với em thế nào?
Mai Trân khẽ nhún vai:
- Cùng một lúc thì không thể nhớ được hết các khía cạnh, nhưng không biết phải kết luận như thế nào. Anh ấy có môi trường rộng rãi của anh ấy, em có thế giới nhỏ hẹp của em và không ai có ý định xâm phạm thế giới của ai.
- Em có bằng lòng không?
- Không bằng lòng thì anh bảo em phải làm gì bây giờ? Quậy tung lên hả?
Phong nhìn cô khá lâu:
- Em có vẻ khác trước nhiều lắm.
- Cái khác lớn nhất là em đã tự đánh mất mình.
- Em cũng nhận thấy như vậy à?
Mai Trân cười nhạt:
- Mình không nhận ra mình thì ai nhận ra mình bây giờ? Vả lại một ngày em có 10 tiếng rảnh rỗi không dùng nó để suy nghĩ về mình thì em biết làm gì bây giờ.
- Em có thể đi chơi với bạn bè.
- Nhưng bạn bè em ngày trước đâu có ai được rảnh rỗi như em. Cuộc sống của mỗi người khác nhau, đâu có điểm chung nào để nói chuyện.
Phong ngồi yên suy nghĩ, anh chợt nhận ra cuộc sống của Mai trân nhỏ hẹp và vô vị quá. Lẽ nào sau khi lấy chồng, cô chỉ còn là cái bóng của mình ngày xưa?
Anh nói trầm ngâm:
- Em phải tìm việc làm đi, như vậy sẽ bớt buồn chán hơn. Mai Trân ngả người ra sau cười, nụ cười có vẻ gì đó như chế giễu mình:
- Em lỡ làm bà giám đốc rồi, đi làm như người thường thì không được. Còn lập hẳn một công ty để làm chủ thì em không làm nổi, mà em cũng đâu cần tiền.
Phong im lặng nhìn cô, vô tình anh lặp lại nhận xét lúc nãy:
- Em khác trước nhiều lắm.
- Anh đã nói câu đó hai lần rồi, này đừng nhìn em thương hại như vậy, bộ anh thấy em tội nghiệp lắm sao.
Khi cô nói câu đó đã vô tình gợi cho Phong nhớ về chuyện lúc sáng. Tội nghiệp Mai Trân, cô thấy được trong mắt Phong sai lầm của cô thật bi đát.
Mai Trân châm điếu thuốc nhìn ra góc cuối sân, vẻ mặt của cô như do dự đấu tranh rất nhiều:
- Mình đi đâu ra khỏi thành phố, chiều về, anh có thể đi với em không?
- Tại sao?
- Nếu anh hỏi như vậy em sẽ hỏi ngược tại sao anh do dự?
- Anh không do dự vì anh là người tự do.
Mai Trân nói tiếp:
- Còn em thì đã có chồng, có chồng rồi còn đi chơi với bạn trai như vậy vô lối quá phải không? Mặc kệ, em bất cần.
Phong nhìn cô dịu dàng:
- Hôm nay em làm sao vậy?
- Em đang muốn nổi loại đấy, thì sao?
Vẻ mặt hếch lên một cách khiêu khích của cô khiến Phong hoang mang, hình như Mai Trân đang có tâm trạng bất thường. Chuyện gì đã xảy ra với cô vậy?
Anh còn đang tự hỏi phải làm sao với cô thì cô đã đứng lên.
- Không muốn tiếp xúc với em thì thôi, phải rồi em đã có chồng rồi mà, em sẽ lang thang một mình vậy.
Cô định bỏ đi nhưng Phong đã đứng dậy níu tay cô lại:
- Chuyện gì làm em bất bình thường vậy? Anh sẽ đi với em.
Mai Trân dịu lại:
- Anh đến bằng xe gì vậy?
Phong hất mặt về phía chiếc xe dựng gần đó. Mai Trân khoát tay:
- Gởi xe lại đây, đi với em.
Một lát sau Phong và cô đã trên đường ra khỏi thành phố. Phong quay lại hỏi cô:
- Em muốn đi đâu?
- Ra Vũng Tàu, tại sao lại không? Anh có dám không?
Đáp lại sự khiêu khích của cô là thái độ bình thản của Phong.
- Anh hi vọng qua cơn nổi loạn này em sẽ trở lại tâm trạng bình thường của em.
Mai Trân không trả lời, cô dựa vào nệm tư lự nhìn ra hai bên đường. Cô đang tự hỏi mình có liều lĩnh quá không? Nhưng quả thật cô không sao ngăn được mình, mấy tháng nay cô bị ám ảnh bởi ý nghĩ cô đã bị anh lãng quên vì đã có Hạ An, điều đó làm cô không chịu nổi.
Biết là mình vô lí, mình bị điên, nhưng tính cô quen làm theo bản năng và cô đã làm như nãy giờ, bất chấp sau đó ra sao.
Đi một đoạn Mai Trân bỗng đổi ý đòi ra Long Hải cho gần. Phong yên lặng chiều ý cô, chiều luôn cả khi cô đòi thuê phòng ở khách sạn để nghỉ ngơi đến chiều.
Có vẻ tự ái khi Phong đặt hai phòng, nhưng cô không để lộ ra thái độ gì, chỉ lặng lặng đi bên cạnh anh. Phong đưa cô lên phòng rồi một mình đi ra bãi biển.Anh không hay cô đi phía sau mình, đến khi anh đến ngồi dưới bóng dù nhìn ra biển thì cô mới kéo ghế đến ngồi xuống bên cạnh.
- Anh muốn tránh mặt em sao?
Phong quay lại ngạc nhiên:
- Em không nằm nghỉ ngơi sao? Anh định chờ em khoẻ lại rồi đi ăn.
- Nếu chỉ cần một chỗ để nghỉ ngơi thì em đã không ra đây.
- Em muốn uống gì?
- Gì cũng được.
Phong gọi nước xong quay lại nhìn cô:
- Thoát ly khỏi nơi bị bực mình rồi, em cảm thấy thế nào?
- Còn anh?
- Ý nghĩ của anh không quan trọng.
- Thế tại sao anh đi với em?
- Vì anh không nỡ bỏ em một mình.
Mai Trân chợt cười nhẹ:
- Một câu nói đó thôi cũng đủ rồi.
Cô im lặng nhìn ra biển, vừa lúc người phục vụ mang nước ra thì cô chợt đổi ý:
- Tính tiền giùm đi.
Và trước cặp măt ngạc nhiên của Phong, cô đứng dậy:
- Em không muốn ngồi đây, em muốn tránh xa mọi người.
Cô bỏ đi về phía khách sạn vẻ lầm lũi khó gần. Đến lượt Phong lẳng lặng đi phía sau cô, đến khách sạn cô dừng lại đứng im lìm chờ anh mở cửa. Cả hai chợt nhìn nhau hơi lâu, rồi cô ngả vào người Phong thì thầm:
- Em mong giây phút nay lâu lắm, đã nhiều đêm nằm cạnh anh ta mà em chỉ nghĩ về anh.
Phong rất bất ngờ về thái độ của cô, anh đứng yên một lúc, rồi giữ vai cô lại và đứng nhích ra giữ một khoảng cách.
- Em làm sao vậy?
Mai Trân đang buông thả hoàn toàn nên khi bị thức tỉnh cô lờ đờ nhìn Phong với vẻ thất vọng:
- Anh không cảm thấy được gì sao? Ở đây chỉ có hai đứa mình mà, em nhớ anh lắm, có bao giờ anh nhớ em không?
- Hoàn cảnh hai đứa bây giờ khác, không nên nói chuyện đó.
- Phải nói, phải nói cho rõ ràng, phải bộc bạch hết chứ im lặng như anh khổ sở lắm.
Phong buông vai cô ra, đứng lên đứng cạnh cửa sổ:
- Nói hết với nhau liệu có cứu vãn được không? Có thay đổi hoàn cảnh được không?Chính vì vậy mà anh muốn im lặng.
Mai Trân tiến lại phía anh:
- Em lại nghĩ khác, đáng lẽ khi anh về nước hai đứa phải tìm cách giải thích với nhau, anh có biết cách im lặng của anh làm em khổ sở lắm không?
Phong như suy nghĩ một lát rồi anh ngẩng lên như đã quyết định:
- Được, đã như thế này rồi anh cũng không muốn né tránh nữa, anh đã từng rất hận em, bị thất vọng và day dứt. Đến nỗi có lúc không muốn sống nữa, em tưởng anh là đá sao?
Mai Trân bàng hoàng:
- Vậy sao anh không nói với em, thậm chí không trách móc một tiếng, em nghĩ anh dửng dưng.
Phong cười mỉa:
- Dửng dưng? Em nghĩ anh bình thản như vậy sao? Em làm khổ anh, gần như khiến anh suy sụp, vậy em còn bảo anh dửng dưng. Phụ nữ vô tình như em trên đời này chỉ có một mà thôi.
Anh bước tới phía Mai trân, kéo mạnh tay cô:
- Tại sao em nông nổi như vậy? Lại nhẹ dạ nữa? Anh có lỗi gì với em, tại sao em hiên ngang đi lấy chồng. Đã vậy không hề nói với anh một tiếng, không một lời giải thích, em vô trách nhiệm với anh vậy sao?
Mai Trân hơi bất ngờ với phản ứng của Phong. Không còn là Phong bình thản đến lạnh lùng, cũng không ân cần lịch sự như sáng nay. Bây giờ anh đang sống thật nhất và đang nổi giận hỏi tội cô. Vậy mà những điều đó lại làm cô sung sướng hơn. Cô cụp mắt nhìn xuống đất:
- Em biết, em đã làm anh thất vọng, thật tình xin lỗi anh.
- Phản bội một cách nặng nề như vậy, chỉ nói xin lỗi là xong sao? Em giải thích đi, tại sao em chọn nó, trước đây em ghét nó lắm cơ mà.
- Anh có biết em lấy anh ta một cách tức tưởi lắm không, ngay bây giờ em vẫn còn cảm giác đó thậm chí cảm thấy rất ghét mình.
- Đó là một cách biện bạch đó sao? Vụng về lắm Mai Trân à.
Mai Trân chợt mủi lòng, khóc thút thít:
- Em biết em là người không ra gì, nhẹ dạ cả tin, yếu lòng, dễ bị xỏ mũi. Anh không thấy yếu điểm đó của em, nhưng anh ta nhìn thấy và khai thác nó chứ không như anh.
Phong nhíu mày nhìn cô như không hiểu:
- Em muốn ám chỉ điều gì?
- Mấy năm anh đi, em buồn không chịu nổi, nếu hồi đó em biết khỏa lấp nỗi buồn của mình bằng hoạt động tích cực, có lẽ mọi chuyện đã không xảy ra.
- Em yêu nó à?
- Bảo yêu cũng được, nghiện cũng được, giải trí cũng được nốt.
Khuôn mặt Phong cau lại, anh thật sự không hiểu nổi đầu óc bệnh hoạn của cô. Anh cố tìm một từ thích hợp để nói về cô nhưng anh tìm không ra.
Mai Trân cắn môi đến phát đau, cô đang xúc động và nói hấp tấp:
- Lúc đó em đi chơi với anh ta, anh ta không bao giờ tìm em vào ban ngày. Và khi đi chơi anh ta thường dẫn em đi đến những nơi tạo cho người ta những cảm xúc lãng mạn nhất. Em bị bao phủ trong thế giới đó, nghiền nghe những câu nói đầy tình cảm của anh ta, em như mê mẩn trước những cử chỉ quyến rũ của anh ta và để mặc cho anh ta chiếm đoạt thân xác.
- Thật là phỉnh phờ, rỗng tuếch, tại sao em lại chọn nó làm chồng được. Nếu tình yêu được nuôi dưỡng bằng cảm xúc như vậy thì người ta lấy nhau dễ dàng quá.
- Vâng, thế mà em đã lấy chồng như vậy đó. Khi không gặp anh ta em mới có cảm giác tỉnh táo, muốn dứt khoát, nhưng khi gặp em lại rơi vào bản năng, bị quyến rũ vì cách nói ngọt ngào nên khi anh ta bảo cưới, em chỉ mụ mị làm theo.
Cô dừng lại cười khẽ:
- Suy cho cùng thân xác em thuộc về anh ta rồi, dù cái đầu có cưỡng lại cũng vô ích, em đâu còn trong trắng gì nữa để chờ anh về.
Không kiềm chế được, Phong buông một tiếng cười mỉa, anh nói với giọng châm biếm:
- Thế bây giờ thành vợ thành chồng rồi, chắc em và nó vẫn tiếp tục theo cái cách hư hư thực thực? Và nó vẫn tán tỉnh ngọt ngào để tạo cảm xúc cho em.
Mai Trân có vẻ xấu hổ vì bị xúc phạm, nhưng cô vẫn không phản ứng, cô gục đầu nhìn xuống một cách lặng lẽ, khiến Phong phải nói như nhắc:
- Anh nói có đúng không?
Mai Trân ngẩng lên cười khẽ:
- Không đúng đâu, bây giờ đã khác trước nhiều rồi, anh ta đã cưới được em, đâu cần phải giở trò dụ dỗ kiểu đó.
Phong quay mặt đi, ghê tởm và tức giận với hai người. Anh nghiến răng:
- Vì một thằng như vậy mà em bỏ rơi anh, em đem danh dự của anh đặt dưới chân nó. Để nó có quyền hãnh diện cười nhạo anh. Em có hiểu được nỗi hận đó không?
Mai Trân bật khóc:
- Không ngờ anh bị đau khổ như vậy. Vậy mà em cứ tưởng anh dửng dưng, em biết lỗi của em rồi. Sao anh không nói với em, nếu không có hôm nay anh có nói không?
- Anh chỉ muốn quên mọi thứ có liên quan đến em, lỡ lần này thôi, lần sau đừng bao giờ gặp nhau nữa.
- Anh hãy nói thật với em là anh còn yêu em nữa không?
Thấy Phong không trả lời, cô chạy ào tới, ôm chặt lấy Phong:
- Em vẫn không quên được anh, còn anh thì sao? - Nói xong câu đó, cô ôm ghì lấy anh, chủ động hôn tới tấp lên mặt, lên môi.
Phong đứng yên không phản kháng cũng không hưởng ứng. Chờ cho cô lắng lại, anh gỡ tay cô xuống:
- Hoàn cảnh hai đứa bây giờ khác xưa, anh không muốn lạm dụng sự yếu mềm của em, em bình tĩnh lại đi.
Mai Trân hụt hẫng đứng yên, tay buông xuôi. Cô nói thật nhỏ, như ngượng ngùng:
- Anh hết yêu em rồi phải không?
Phong nhếch môi:
- Anh cũng muốn như vậy lắm, nhưng không được, lúc anh ghét em nhất là lúc anh nhận ra rằng anh vẫn còn yêu em. Điều đó chỉ làm anh thêm hận và chán mà thôi.
- Nếu còn yêu em sao gặp lại anh lạnh nhạt đến vậy?
- Vì anh luôn nhớ em là vợ của người khác, mà thằng không ra gì đó trước kia lại là bạn của anh.
- Trời ơi! - Mai Trân khẽ rên lên một tiếng, như qua sức chịu đựng, cô ngồi phịch xuống ghế - Em phải nói thế nào anh mới hiểu được hết nỗi hối hận của em đây....
Cô bụm mặt, hai tay luồn trong tóc, ghì mạnh làm tóc rối lên, nhìn thật thiểu não. Phong đứng yên nhìn cô như tội nghiệp. Anh dằn cảm xúc của mình lại, bước đến đứng trước mặt Mai Trân và kéo tay cô ra:
- Đừng tự dày vò mình nữa, sống như vậy khổ lắm.
- Em có bao giờ bảo mình sung sướng đâu. Đó là cái giá mà em phải trả mà, trời ơi là trời....
Cô bật khóc nức nở, cuồng loạn đến nỗi Phong phải ngạc nhiên. Anh ôm vai cô dịu dàng:
- Bình tĩnh lại Trân, đừng khóc nữa em.
Như chỉ chờ cử chỉ đó, Mai Trân quay lại úp mặt vào ngực anh, rồi ngước lên chờ đợi......
***
Hạ An đi thẳng vào công viên. Cô chọn một băng đá tương đối xa tầm mắt của mọi người, rồi dằn dỗi ngồi xuống, cô nhìn đồng hồ một cách nôn nóng. Giờ này mới có sáu rưỡi, trong khi đến bảy giờ Thuận mới tới. Thật ra hắn không có đến muộn, nhưng vì cô đến sớm nên phải chờ. Lúc ở nhà cô biết như thế, nhưng bây giờ phải chờ thì lại không chịu nổi.
Thật ra chuyện xảy ra đã lâu. Cô biết Thuận rất thích cô, nhưng anh ta chỉ có thái độ dè dặt, chủ yếu là nghe Tính nói lại, cô cũng không quan tâm. Rồi đột nhiên anh quay ra tấn công tới tấp, nào là tặng hoa, gọi điện, rồi không hiểu tại sao anh ta lại biết ngày sinh nhật của cô để tặng quà, mà món quà thì thật kì cục, nó làm cô muốn nổi khùng lên. Bởi vì anh ta dám tặng áo.. áo..
Chính vì món quà chết tiệt đó mà Hạ An mất ngủ cả đêm vì tức. Và sáng sớm cô đã gọi điện hẹn anh ta ra đây.
Ở ngoài cổng, Thuận nhướng mắt tìm kiếm. Thấy Hạ An, anh ta dè dặt đi lại phía cô. Hạ An cũng đã nhìn thấy anh ta. Ban đầu cô nhích về phía đầu băng, nhưng nghĩ thế nào cô lại ngồi vào giữa. Vẻ mặt hình sự, chờ anh ta tới.
Thuận hơi lúng túng đứng trước mặt Hạ An. Anh định ngồi xuống, nhưng không dám. Hạ An chẳng tỏ vẻ gì là cho phép anh ta ngồi cùng băng. Qua băng kia thì cách xa quá, vì thế anh ta cứ đứng lúng túng trước mặt Hạ An.
- An tới lâu chưa?
- Gần nửa tiếng
Thuận có vẻ hốt hoảng:
- An hẹn bảy giờ mà, tôi có nhớ sai không?
- Thì hẹn thế, nhưng tôi thích đến sớm đấy được không?
Thuận vô tình xua tay:
- Dĩ nhiên. Vậy An gọi tôi có chuyện gì?
Hạ An phùng má lên, định nổ cho anh ta một trận, nhưng chợt thấy băng kia có người bước tới nên cô dành tốp lại và đứng dậy:
- Lại đằng kia nói...
Nói rồi cô khoác giỏ lên vai và xăm xăm bước về phía hàng rào, định ngồi xuống bên cạnh vì ở đó không có bóng ai. Cô bắt đầu hỏi tội Thuận:
- Sao anh lại tặng quà cho tôi? Anh có biết làm như vậy là táo bạo không? Sinh nhật tôi thì mặc tôi, ai mượn anh tặng quà chứ.
Thuận bối rối nhìn cô, không biết nói thế nào. Hạ An dậm chân:
- Anh đã hỏi tôi chưa? Sao anh dám tặng cái đó, sao anh vô duyên vậy?
- Tại... tôi... tôi... nghĩ An sẽ thích.
- Nhưng mà tôi không thích, đầu óc anh sình lầy lắm. Bộ hết thứ rồi hay sao mà phải tặng tôi thứ đó.
Không diễn tả được ý mình. Hạ An càng tức dữ. Cứ nghĩ tới lúc hắn tưởng tượng cô mặc chiếc áo bé xí đó diễu qua diễu lại, cứ hình dung đến lúc hắn đi mua nó, cô đã muốn nổi khùng, cô la lớn:
- Anh là đồ vô duyên.
Thuận không nói được gì, đầu óc anh rồi beng khi nghe trách móc, anh bạo dạn nhìn thẳng vào mặt Hạ An. Thật là không hiểu sao lúc nào mặt cô cũng hồng hồng như thế, giống y con gái Đà Lạt. Chắc cô ta hay ăn củ cải lắm, có lần anh nghe nói con gái ăn củ đỏ nhiều thì mặt sẽ hồng như thoa phấn.
Thuận nhìn Hạ An thầm nghĩ miên man, anh không biết cái nhìn đắm đuối của mình trông thật táo tợn, làm Hạ An nổi giận, la lớn:
- Không được nhìn tui, quay mặt đi chỗ khác ngay!
Thuận không dám tái ý cô, vội nhìn quay về một bên. Cử chỉ nhường nhịn của anh cũng không làm cho Hạ An nguôi giận. Cô tiếp tục trấn áp hồn vía anh ta.
- Không những anh không được tặng quà, mà còn không được thích tôi nữa, tôi không cho anh thích tôi kiểu đó. Bộ trong công ty hết người rồi sao.. sao anh lại để ý tôi?
Thuận bạo dạn phản đối:
- Đừng nói thế Hạ An, tình cảm làm sao mà bắt buộc, tự nhiên nó đến thôi chứ đâu phải cố ý muốn mà được đâu.
Hạ An nói át đi:
- Nhưng anh không được thích tôi, cũng không được nói lung tung, nhất là với anh Tính.
Thuận lặng im, hai mắt anh ta chớp chớp liên tục, đầy vẻ lúng túng, anh ta quay lại nhìn Hạ An hơi lâu, rồi chợt nhớ là bị cô cấm nên anh vội ngó đi nơi khác.
Hạ An tiếp tục:
- Hễ mỗi lần gặp tôi là anh ta lại nhắc đến anh, nhắc um sùm trước mặt mọi người, làm như không nói thế anh ta chết vậy.
- An không thích giám đốc của tôi à?
- Tại sao tôi lại phải thích sếp của anh chứ?
- Có phải An đã có đối tượng rồi không?
- Có hay không mặc tôi, mắc gì đến anh mà hỏi. Tôi chưa nói hết ý tôi mà, đừng có hỏi lung tung. Lúc trước anh đã lỡ thích tôi rồi, thì bỏ qua không tính tới nữa. Nhưng từ nay về sau không được như thế nữa, anh nhớ chưa?
Thuận nhìn Hạ An một cách mê mẩn, ngây cả người. Cô ta có đôi mắt dễ thương quá, cả cái miệng cong cong cũng thế, nhất là khi cô ta nói thật linh hoạt thu hút.
Thuận không phải là tay đần độn cũng không khờ. Anh là trợ lí cho Tính, dĩ nhiên không phải loại nhát gan. Nhưng không hiểu sao trước mặt Hạ An anh không còn là mình nữa, mà vụng về ngốc nghếch như bị mất hết hồn hết vía vậy. Không phải anh không nhận ra cách cấm đoán vô lí của An, nhưng đối với anh thì tất cả là mệnh lệnh và anh không có đủ dũng khí để phản đối.
Hạ An chợt im lặng hơi lâu. Cô vịn tay lên song sắt, cố nhớ cho hết mình cần phải nói những gì nữa. Cô nhớ hôm qua trong cơn tức cô đã định sẽ nói với anh ta nhiều thật nhiều, bây giờ sau khi nói xong lại thấy có quá ít, nhưng bảo nói tiếp thì cô không biết nói gì nữa, hình như hết ý rồi thì phải.
“Thì thôi vậy, về nhà nếu nhớ ra được thứ gì cô sẽ gọi điện cho anh ta sau vậy”, Hạ An cong môi ra, cái mặt phùng lên cho anh ta ghét:
- Tôi nói xong rồi, tôi về đây.
- Để tôi đưa An về.
- Chu choa, lại còn đòi đưa về nữa, bộ tôi nói nãy giờ anh không hiểu gì cả?
Hạ An chợt đứng phắt lại, dậm chân như đụng phải ổ kiến. Cử chỉ của cô làm Thuận hơi hoảng:
- Tôi chỉ đưa cô về cho đúng phép lịch sự thôi chứ không có ý gì hết.
Cô háy anh ta một cái rồi bỏ đi. Cô đi một lúc quay lại thấy anh ta mặt đứng ỉu xìu, cô hả hê thầm trong bụng, cô quay lại và nói:
- Quên, trả anh này, xí.... - Rồi cô lôi gói nhỏ có gói quà ấn vào tay anh ta.
***
Về đến nhà nhìn thấy Huân cũng vừa thắng xe lại:
- Anh đi đâu vậy?
- Đi uống cà phê với sếp của em, hồi sáng tới giờ em đi đâu vậy?
- Vào nhà đi, em kể cho nghe.
Một lát sau cô chạy sang phòng Huân, mặt hí hửng:
- Hồi sáng em mới giải quyết được một việc, giờ em vui lắm.
Sau đó cô tường thuật toàn bộ chi tiết lại cho Huân nghe. Nghe xong không ngờ Huấn lắc đầu nguầy nguậy:
- Thật không thể tưởng tượng em cư xử kiểu vậy.
- Sao vậy?
- Vì cư xử kiểu đó không giống ai cả, em kì cục quá, em điên rồi.
Hạ An nhăn mặt hỏi:
- Điên cái gì, điên chỗ nào?
- Người ta thích hay ghét mình là quyền của người ta. Em chỉ nhận hoặc từ chối, cấm đoán và hành động như vậy thật không giống ai.
Hạ An tiếp tục phản đối:
- Không cấm để anh ta cứ thích nữa à? Em ghét anh ta lắm, anh có biết không?
Huân thở dài lắc đầu:
- Trong trường hợp này nếu là một cô gái tế nhị em sẽ im lặng, hoặc tệ hơn là từ chối. Có thiếu gì cách, đằng này lôi người ta ra công viên rồi hoạnh hoẹ cấm đoán nữa, con nít không chịu được.
Hạ An cau mày nhìn ông anh bất mãn:
- Anh có nói quá không vậy, hăm doạ chút xíu chứ có hoạnh hoẹ gì đâu.
- Nhưng tại sao lại cấm đoán người ta, chỉ cần nghe em nói không thích thôi là đã đủ buồn rồi, thằng đó thật xui mới thích em.
Hạ An ngồi im, cô hoang mang không biết mình cư xử như vậy có quá đáng không nữa, hình như có gì đó không ổn...
Cô lặng lẽ đi ra khỏi phòng Huân, quên mất là mình chưa nói chuyện với anh xong. Cô quay trở về phòng mình và nằm xuống giường tiếp tục suy nghĩ.
Cả ngày đó cô cảm thấy cứ áy náy sao đó, nhưng phải làm gì thì vẫn chưa nghĩ ra. Đến tối nếu không xảy ra chuyện có lẽ cô vẫn còn bận suy nghĩ.
Đến tối khi cô chuẩn bị đi ngủ thì có tiếng chuông gọi cửa, cô dịnh đi xuống mở nhưng thấy có người đã mở nên thôi. Cô đứng ngoài ban công nhìn xuống xem ai đến nhà mình giờ này.
Hạ An thật kinh ngạc khi nhìn thấy Phong dìu Mai Trân bước xuống xe, hình như chị ta bị gì đó nên đứng không vững. Cô tò mò chạy xuống xem.
Ở phòng khách anh Huân đã xuống từ lúc nào, anh giúp Phong dìu Mai Trân đến nằm xuống ghế. Hạ An bước lại gần cúi xuống xem rồi quay qua Phong:
- Chị ấy làm sao vậy anh Phong, bệnh hả?
- Không chỉ say chút xíu thôi.
- Say rượu à?
Hạ An tròn mắt nhìn Phong rồi nhìn xuống Trân. Từ đó đến giờ cô chưa từng nhìn thấy phụ nữa bị say rượu, chỉ thấy trên phim nhưng nó xa vời như ở đâu đấy. Không ngờ bây giờ lại xảy ra trước mắt mình. Thật lạ lùng làm sao và cô bật hỏi một câu thật ngớ ngẩn:
- Uống rượu à? Có phải thế không?
Huân xua tay:
- Đừng hỏi vớ vẩn thế, em lên phòng ngủ đi.
Phong vội cản cô lại:
- Khoan đã An, đúng là Trân uống rượu nên bị say? Đêm nay anh cần em săn sóc chị ấy giùm, được không em?
- Em săn sóc ấy à? Nhưng em đâu biết làm sao đâu?
- Để anh chỉ cho, nhưng em có nhận cho Trân ở phòng em không?
- Cũng được, vậy chị ấy sẽ ở đây suốt đêm hả?
- Anh không còn cách nào khác, em giúp anh nhé.
- Vâng.
Và cô bước tới giơ tay sờ nhẹ lên mũi Mai Trân xem cô còn thở không. Cử chỉ của cô làm Phong đang rối cũng phải bật cười:
- Em đừng sợ, cô ấy chỉ bị say thôi, không có gì khác thường đâu.
Hạ An đứng qua một bên, nhìn Huân và Phong dìu Mai Trân lên lầu. Cô nín thở vì khó chịu khi hít phải mùi rượu, sao lại có người phụ nữ bất thường và kì dị đến vậy?
“Đã vậy hôm nay chị ta còn ở phòng mình, bắt mình chăm sóc nữa, xui xẻo gì đâu đấy. Mình không ghét chị ta, nhưng ghê quá, mình không chịu nổi mùi rượu”, Hạ An rầu rĩ nhìn theo Mai Trân và miễn cưỡng đi theo về phòng.
Phong đã đặt Trân nằm xuống giường và loay hoay tháo giày cho cô.
Hạ An mở lớn mắt nhìn. “Trời ơi mang cả giày lên giường mình nữa. Ngày mai mình sẽ thay drap mới”, cô nghĩ thầm và tự an ủi cũng như nhắc mình phải cố kiềm chế không nên giận.
Phong kín đáo quan sát nét mặt Hạ An và vỗ vai an ủi:
- Anh làm phiền em quá phải không? Thông cảm giùm anh nha, ngoài em ra anh thật không biết phải nhờ ai. Anh để Mai Trân lại đây, mai tỉnh cô ấy sẽ tự về.
Hạ An chỉ im lặng không nói gì, Phong xuống nhà và ra về, Huân theo tiễn, một lát sau anh quay trở lên nhìn thấy Hạ An đang chống cằm ngồi trên ghế:
- Sao em không đi ngủ đi?
- Chị ấy hôi rượu quá, nằm gần em chịu không nổi.
- Em đừng có quá ấn tượng. Say rượu thì cũng giống như bệnh thôi, có gì khác đâu.
- Có đấy chứ, em thấy phụ nữ mà say sưa thì kì quá, nhưng sao anh Phong lại không đưa chị ấy về hả anh?
- Em muốn hỏi nhà nào?
- Dĩ nhiên nhà chị ấy, nhà anh Tính đó.
- Mai Trân ở tình trạng này đưa về không tiện đâu, lại chính nó đưa thì bất tiện lắm.
Thấy Hạ An chớp mắt suy nghĩ, anh giải thích thêm:
- Hình như Mai Trân có chuyện buồn nên tới tìm Phong, hai người ra Long Hải chơi đến giờ mới về.
- Hai người đi chơi riêng như thế, kì quá vậy?
- Em chịu khó gọi điện cho Tính nói Trân ở đây giúp anh đi.
- Cái gì? Em ghét anh ta thấy mồ.
Huân nghiêm mặt:
- Đây là chuyện nên làm, chỉ có em mới giúp họ khỏi cãi nhau.
Hạ An toan cãi lại, nhưng thấy Huân nghiêm mặt nên lại thôi, cô vừa đi vừa làu bàu. Sau đó bấm số nhà Tính, đợi một hồi thì có người nhấc máy:
- Alô!
- Alô, tôi muốn gặp anh Tính.
- Tôi đây.
- Chị Trân đang ở nhà tôi, tối nay chỉ ở đây, anh đừng đợi.
- Sao vậy? Tại sao? Này, em có phải Hạ An không?
- Phải.
- Vợ anh làm sao vậy?
- Ai mà biết được, nhưng chỉ say nên không về được.
Giọng Tính đầy nghi ngờ:
- Cổ tự tới nhà em hay ai đưa tới?
- Tự tới một mình chứ ai đưa tới bây giờ?
- Thật chứ?
- Không tin thì thôi.
- Vậy để anh tới đón cổ về.
- Thôi, thôi chỉ ngủ rồi, anh đừng đến mất công vả lại khuya rồi có đến mất công tôi mở cửa.
Không đợi Tính nói tiếp, cô bỏ máy xuống lẩm bẩm:
- Đi chơi đã rồi bắt người ta chăm sóc, rõ ghét.
Cô đi về phòng mình dấm dẳng:
- Em, gọi điện rồi.
- Nó có nói gì không?
- Đòi đến, nhưng em không cho.
Hạ An quay trở vào, nằm trên chiếc ghế, suốt đêm cô thao thức không ngủ được, không phải vì món quà của Thuận mà còn vì một lí do khác. Nếu anh Huân biết được lí do đó chắc cô sẽ bị mắng một trận, không ai biết được là cô buồn muốn chết khi thấy hai người đi với nhau.
Phong không hiểu rằng ngoài cô ra, cô thật không muốn anh đi chơi với ai.
Với Mai Trân thì càng không? Sao cô ghen với cô ta thế này? Cô loay hoay nhìn Mai Trân và ao ước chị ta biến khỏi cõi đời để Phong quay sang yêu cô vì cô không là con nít nữa. Mãi đến nửa đêm, Hạ An đang thiu thiu ngủ thì nghe gọi:
- Hạ An, Hạ An.
Hạ An xoay người lại mở mắt ra nhìn. Cô thấy Mai Trân đang quỳ cạnh cô:
- Sáng rồi à chị?
- Chưa sáng lắm, mới hơn 5 giờ thôi. Nhưng trong nhà chưa ai thức nên chị gọi An, em không phiền chứ?
Hạ An đang buồn ngủ, cô ráng mở mắt:
- Không có gì, chị muốn về hả?
Mai Trân không trả lời mà hỏi lại:
- Hôm qua anh Phong đưa chị tới đây hả?
- Vâng.
Mai Trân có vẻ lo lắng:
- Thế ngoài em ra có ai biết không?
- Có em, anh Huân và chồng chị.
- Anh Tính nữa hả? Sao ảnh biết?
- Em nói.
Mai Trân đứng bật dậy:
- Trời sao em nói vậy? Em hại chị rồi?
Hạ An cố nhướng mắt lên:
- Đừng nghĩ vậy, anh Huân bảo em gọi điện cho chồng chị đó. Nhưng chỉ nói chị tự đến đây thôi, chứ không có nói anh Phong đưa chị đến đây.
- Vậy hả, thật hú vía.
Mai Trân đứng dậy, Hạ An cũng đứng dậy theo:
- Phòng rửa mặt bên kia.
Một lát sau Mai Trân trở ra, mặt mũi có vẻ tỉnh táo hơn. Cô đứng lên chải tóc rồi nhìn xuống bộ đồ dưới người. Hạ An cũng tò mò nhìn theo rồi nói:
- Đồ chị nhăn quá, chị thay đồ khác đi.
- Ừa, nhìn bê bối quá, An cho chị mượn đồ của em nhé.
- Vâng, chị cứ mở tủ và chọn bộ nào chị thích.
Nói rồi cô che miệng ngáp và ngủ tiếp trong lúc Mai Trân thay đồ. Nhưng vừa chợp mắt cô đã bị lay dậy:
- Em đưa chị xuống nhà, chị muốn về trước khi người nhà em thức dậy.
- Vâng.
Hạ An cố đứng lên đưa Mai Trân xuống nhà dưới, cô định bật đèn thì Mai Trân đưa tay ngăn lại:
- Đừng bật, coi chừng mọi người thức.
Khi đưa Mai Trân ra đến cửa, Trân dặn dò cô thật kĩ:
- Nếu anh Tính hỏi thì em nói chị tự đến nhà em từ chiều, nhớ đừng nhắc gì đến anh Phong nghen.
- Vâng.
Hình như chưa yên tâm nên Mai Trân dặn đi dặn lại hàng chục lần, khiến Hạ An phát bực.
Đưa Mai Trân ra về xong cô quay lên ngủ tiếp. Trước đến nay cô coi Trân như thần tượng, nay thấy thần tượng đi chơi với người cô yêu thầm và uống đến say xỉn. Cô chợt thấy thất vọng và ngán kinh khủng.