watch sexy videos at nza-vids!
Truyện Cô Dâu Tỷ Phú-- 1 - - tác giả Hồng Châu Hồng Châu

Hồng Châu

- 1 -

Tác giả: Hồng Châu

Vừa ngồi vào bàn ăn, chưa cầm đũa lên, ông Thành tuyên bố

– Từ ngày mai, nhà chúng ta có thêm một thành viên nữa. Đó là Uyển Ngọc.

Uyển Ngọc nhỏ hơn con hai tuổi, sống khép kín rụt rè, con nên để ý và giúp Uyển Ngọc với nghe Thanh Hương.

– Dạ.

Thanh Hương dạ miễn cưỡng, có mấy khi cô ở nhà đâu, sáng cô đã đi mãi bảy tám giờ đêm mới về, không phải lo việc đụng chạm với thành viên mới.

Ông Thành tiếp:

– Thật ra Uyển Ngọc có nhà, nhưng bà ngoại mới mất. Ba là con nuôi của bà ngoại, không nỡ nhìn Uyển Ngọc sống một mình.

Bà Thành đỡ lời chồng:

– Các con không có ý kiến gì đâu, anh không cần giải thích. Em cũng chuẩn bị phòng cho Uyển Ngọc rồi.

– Ơ, thì anh nói cho mọi người trong nhà cùng biết, vì đôi khi có thêm một người, không phải chỉ thêm chén cơm đôi đũa mà cũng có sự xáo trộn một chút, phải không Vinh?

Thành Vinh cười, cầm đũa lên:

– Không có gì đâu ba. Con cũng đi tối ngày.

Thanh Hương lườm anh trai:

– Hẹn hò với Thu Cúc rồi phải không?

Thành Vinh bật cười:

– Hẹn hò gì đâu, đi uống nước và đi chơi.

– Vậy mà không chịu hẹn hò.

Vinh ghé tai em gái thì thầm:

– Như em mới đúng là hẹn hò.

Thanh Hương nạt khẽ:

– Không nói chuyện với anh nữa. Ăn cơm đi!

Cô tinh nghịch gắp một miếng thịt to bỏ vào chén anh trai:

– Không ăn, em ăn hết à.

– Em mà dám, giữ eo ghê hồn mà dám ăn ... cùi luôn:

– Tò mò.

Tuy nói như vậy chứ Thanh Hương thầm lo, cô là người mẫu mà không giữ eo là nguy to. Thanh Hương ăn thật nhanh, cô bưng ly nước lên uống:

– Con phải đi rồi.

Bà Thành lắc đầu nhìn theo. Lúc nào cũng bận bận bịu bịu.

Thanh Hương vừa ra cửa đã có xe Vũ Hoàng đón cô. Cô ngồi vào xe. Vũ Hoàng ngồi lại gần, anh hôn vào má cô:

– Tối nay em xinh quá. Về nhà anh nghen, giờ này còn sớm mà. Em hành nghề người mẫu, suốt ngày anh cứ lo mất em.

– Em đã thuộc về anh, còn lo mất èm nữa sao?

– Lo chứ, muốn cưới em, xin bàn tay em, lúc đó mới không lo nữa.

Thanh Hương phì cười:

– Đợi em ba năm nữa đi.

Vũ Hoàng nhăn nhó:

– Ba năm nữa, cổ anh sẽ dài hơn cả cổ cò.

– Đừng ca cẩm nữa, em yêu anh.

Thanh Hương hôn nhẹ vào má người yêu đó là cách cô trấn an anh. Vũ Hoàng cũng biết như vậy, mong gì hơn, dù sao thì anh cũng làm chủ được tấm thân ngọc ngà này. Quay sang cho mũi chạm vào má cô, Vũ Hoàng đùa:

– Em mà cứ hôn anh và anh cứ hôn em kiểu này, anh sẽ đỗ xe lại kéo em ra băng sau và ...

Vũ Hoàng nháy mắt, đôi mắt như có lửa. Thanh Hương đỏ mặt xô Vũ Hoàng ra mắng:

– Đàng hoàng lại đi ông luật sư.

Vũ Hoàng cười khanh khách:

– Em là thỏi nam châm quyến rũ, không có người đàn ông nào ngồi gần em có thể đàng hoàng lại cả.

Tấp xe lại, Vũ Hoàng kéo mạnh Thanh Hương vào lòng và hôn cô. Thanh Hương rung động khép mắt, chưa bao giờ cô từ chối sự ham muốn của anh, yêu và cho, nhau tất cả.

Cửa mở, Vinh nhìn ra, anh đứng ngay dậy:

– Ba!

Trên xe còn một người nữa bước xuống theo ông Thành. Ông Thành vui vẻ:

– Uyển Ngọc, để cậu giới thiệu! Đây là anh Thành Vinh, con trai của cậu.

Uyển Ngọc cúi chào Vinh, anh suýt phì cười vì cách ăn mặc của cô, áo dài phủ mông, quần ngắn, đầu đội nón trông cô nửa quê mùa nửa thành thị. Chào Vinh xong, cô đi xăm xăm vào nhà. Vinh nhìn theo:

– Ba ... hình như cô ta không bình thường cho lắm.

– Không đâu con, sống với bà ngoại dạy dỗ quá nghiêm nên như vậy. Bà không thích ba Uyển Ngọc, cho rằng chính người này gây ra cái chết cho mẹ Uyển Ngọc, nhưng chính ông ấy cũng cùng tử nạn máy bay mà.

Vinh gật đầu như hiểu biết. Trong nhà, Uyển Ngọc tò mò nhìn quanh. Đôi mắt trong xanh màu ngọc thạch của cô như đôi mắt của thỏ. Một đôi mắt tuyệt đẹp. Vinh đến gần làm quen:

– Em mệt không? Đi theo anh, anh mang valy len lầu giúp em.

– Trên lầu hả?

– Ừ.

Vinh vừa “ừ”, Uyển Ngọc đã đi phăng phăng lên, cô chờ Vinh nơi đầu cầu thang.

Vinh dẫn cô vâo căn phòng được dọn sẵn.

– Phòng này của em, bên cạnh là phòng Thanh Hương. Thanh Hương thường đến nửa đêm mới về. Ban ngày cần yên tịnh, em đừng làm ồn nhé.

– Không nói gì, Uyển Ngọc bước vào, cô mở tung cửa sổ ra, đứng lặng bên cửa sổ, cứ im lặng. Vinh đành bảo:

– Em soạn quần áo bỏ vào tủ, cần gì xuống nhà. Anh xuống nhà cho em nghỉ.

Cánh cửa đống ngay lại khi Vinh vừa bước ra ngoài. Vinh cười lắc đầu. Cô ta ít lời đến như vậy sao? Khá kỳ quặc. Và cứ ôm con chó nhỏ như sợ bị bắt mất vậy.

Buổi cơm chiều đầu tiên có cả Thanh Hương lẫn Vũ Hoàng, Uyển Ngọc lầm lì ăn. Bà Thành ân cần gấp thức ăn bỏ vào chén cho cô, ngọt ngào cười:

– Ăn đi con, cứ ăn tự nhiên. Nhớ bà ngoại lắm phải không?

– Dạ ....

Uyển Ngọc mếu ngay, rồi nước mắt ròng ròng. Thanh Hương nhăn nhó:

– Gì kỳ vậy?

– Có lẽ tại mẹ nhắc nên Uyển Ngọc mủi lòng. Bà ngoại mới mất, Uyển Ngọc không còn ai là người thân.

Thanh Hương bực dọc:

– Cũng mười tám mười chín, phải biết kềm nén cảm xúc của mình chứ. Ăn mất ngon luôn!

Ông Thành trừng mắt:

– Con thôi đi!

Thanh Hương giận dỗi:

– Ba thấy con có bạn mà.

Vũ Hoàng nắm bàn tay cô:

– Thôi mà em!

Thanh Hương ăn mất ngon, cô cảm thấy có thêm một thành viên khá phiền phức. Bỗng một cái gì dưới chân, làm Thanh Hương nhảy nhổm người lên hét thất thanh:

– Ái! Gì vậy?

Cô đứng bật dậy suýt đổ cả bàn ăn nhìn xuống gầm bàn. Con chó nhỏ, nó cạp vào chân cô và bây giờ là cạp ống quần cô. Bực bội, Thanh Hương đá mạnh vào mõm nó một cái.

– Mẹ! Ở đâu ra con chó này vậy? Mang nó ra khỏi nhà mau!

Ông Thành cau mày:

– Con bảo có bạn mà quậy quá đi Thanh Hương. Một con chó mà con làm như chuyện đại sự vậy.

Cẳng ... Cẳng ... Con chó nhỏ bị đá đau văng ra xa kêu lên cẳng cẳng. Đang khóc, Uyển Ngọc nhào lại, cô vội ôm con chó lên dỗ như dỗ em bé:

– Âu âu! MiMi, cưng đau lắm hả, xin lỗi nghen.

Rồi cô quắc đôi mắt giận dữ nhìn Thanh Hương, tuy nhiên không có một lời nói nào, mà ôm con chó đi thẳng lên lầu. Ông Thành xua tay bảo vợ:

– Một lát, em bảo người làm mang thức ăn cho Uyển Ngọc. Còn Thanh Hương, con không nên cô thái độ này! Hãy xem Uyển Ngọc như là em của con.

Uyển Ngọc rất cần sự đùm bọc thương yêu của chúng ta.

Thanh Hương không ăn nữa, cô kéo Vũ Hoàng ra ngồi ngoài ghế đá, vẫn còn bực bội, càm ràm:

– Bực mình ghê, em là đứa chúa ghét chó mèo.

Vũ Hoàng mỉm cười vuốt cơn giận của cô xuống:

– Thôi nào, vui lên!

– Em vui không nổi rồi. Em có cảm giác rồi đây nó sẽ cho em toàn sự bực mình cho mà xem.

...

Và đúng là như vậy ...

Vừa về đến nhà Vinh dội lại vì tiếng nhạc ầm rĩ đến điếc cả tai. Anh đi nhanh vào nhà. Hôm nay Thanh Hương nổi cơn điên gì vậy, mở nhạc vừa đủ nghe thội chứ.

– Thanh Hương ...

Nhưng không phải Thanh Hương mà là Uyển Ngọc, cô đưa hai tay bịt tai một cách khổ sở.

– Tắt tắt máy giùm.

Vinh thở hắt ra, anh tắt volume:

– Em không biết tắt hay sao.

– Chỗ nào?

Vinh đưa cái remote ra.

– Tắt cho này nè!

Nhìn lên bàn, Vinh phát hoảng lên vì dường như những trái cây bà Thành mua chất trong tủ lạnh được Uyển Ngọc mang cả ra, vỏ chuối, vỏ lê rồi nước ngọt. Vinh nhăn mặt:

– Em làm cái gì vậy? Bẩn quá!

Vinh chưa kịp nói tiếp, Thanh Hương từ trên lầu chạy xuống, mặt ngái ngủ.

– Anh Hai! Em chịu hết nổi rồi. Ở trên lầu phòng em vừa mở thì con chó vào, em đâu có để ý. Anh xem nè, nó gặm hư cả đôi giày mới của em. Dưới này nó mở nhạc. Em điên lên mất.

Vinh nhún vai:

– Em nói với ba hay mẹ kìa.

– Chắc là em đi ra ngoài ở mất thôi, bực mình hết chỗ nói.

Thanh Hương ném mạnh đôi giày bị con MiMi gặm xuống trước mặt Uyển Ngọc, hằn học:

– Tao sẽ vật đầu chết tươi con chó của mày đấy. Liệu hồn!

Uyển Ngọc cúi gầm đầu. Cô có muốn đâu. Cô bắt đầu hối hận đã về đây.

Nhưng trở về nhà cô, cậu Thành không cho. Làm sao đây?

– Vinh bỏ đi lên phòng. Theo thói quen mỗi khi đi đâu về là anh lại bên bể cá nhỏ xem hai chú cá La Hán của mình. Hai chú cá ngốn gần hết tháng lương của anh.

– Ơ hay!

Vinh kêu lên hốt hoảng vì hai con La Hán của anh nằm lờ đờ. Hoảng kinh, anh lấy vợt vớt cá lên, cả hai còn thở thoi thóp. Sao thế này? Quýnh lên Vinh bỏ nó vào thau nước lợ, anh bơm thuốc, nhưng cả đến thở thoi thóp cũng không còn, hai con cá nằm ngay đơ, có nghĩa là nó đã chết.

Đau như có ai cắt ruột mình ra, Vinh đứng sững người. Tại sao? Đôi mắt Vinh chợt nhìn thấy hũ thức ăn cá còn có phân nửa. Vinh đã hiểu, ai đó cho cá ăn nhiều thức ăn. Ai? Mẹ thì không, Thanh Hương cũng vậy, chỉ có Uyển Ngọc thôi. Vinh lao ra ngoài chạy qua phòng Uyển Ngọc. Cô đang ôm con MiMi và hôn cả lên mõm nó, còn nó liếm lên mặt cô. Vinh hét to như sấm dậy và trời sập đến nơi:

– Uyển Ngọc!

Uyển Ngọc hoảng sợ co người lại trước vẻ giận dữ của Vinh.

– Dạ!

– Dạ dạ! Coi chừng tôi giết cô đấy! Cô vào phòng tôi có đúng không?

– Dạ. Sao?

– Sao sao! Trời ơi là trời!

Hai hàm răng Vinh nghiến lại trèo trẹo trong cơn tức giận đến cực điểm:

– Giết cô được mà không ở tù tôi cũng giết rồi. Cô có biết là hai con cá La Hán của tôi bị cô cho ăn nhiều thức ăn quá chết rồi không? Sao báo hại dữ vậy hả? Cô sang đây coi đi!

Vinh chụp tay Uyển Ngọc kéo lê sang phòng mình. Uyển Ngọc há hốc mồm nhìn hai con cá trôi trong cái thau nước, cô ấp úng:

– Tôi xin lỗi.

– Xin lỗi, xin lỗi! Cô làm ơn ở trong cái phòng của cô, quậy sập phòng cô cũng không ai nói. Đừng có vào phòng tôi, phiền phức quá trời đi.

Uyển Ngọc sợ hãi đứng im thin thít. Cô không biết mình làm sao cho phải nữa. Dường như cô làm cái gì cũng không được ai tán thành.

Ông Thành về tới, ngạc nhiên khi thấy Uyển Ngọc trong phòng Vinh.

– Gì vậy?

Nhìn thấy cha và mẹ, bao nhiêu cơn giận, Vinh phát tiết ra hết:

– Ba xử cho con đi, hai con cá La Hán của con chết vì ăn nhiều thức ăn. Còn nữa ... ba thấy dưới phòng khách chưa? – Vinh đưa hai tay lên đầu - Chịu hết xiết! Phòng khách mà bề bộn như vầy, ai đến nhà thì sao?

Chưa hết, Thanh Hương chêm vào kể tội kẻ phá bĩnh đáng ghét:

– Cô ta vào phòng của con lục lọi tùm lum. Xưa nay, mẹ có vào phòng con lục lọi như vậy đâu. Ba ơi! Ba làm ơn mời cô ta đi ở chỗ khác giùm con.

– Im hết!

Ông Thành quát lớn:

– Các con làm gì như sắp đại loạn vậy?

Thanh Hương vẫn ấm ức:

– Ba mà không xử, không bảo cô ta đi ở chỗ khác, con sẽ đi khỏi nhà này.

Cô vùng vằng đi lên lầu. Uyển Ngọc ấp úng:

– Cháu không cố tình, nhưng nếu thấy phiền phức quá thì cháu sẽ đi.

Uyển Ngọc đi xộc vào trong, ông Thành ngăn lại:

– Cháu không đi đâu hết! Khi bà ngoại mất, bà giao cháu cho cậu. Có điều là sau này cháu đừng đụng chạm đến đồ đạc của chúng. Còn Vinh, ba mua cặp cá khác đền cho con.

Vinh lắc đầu:

– Không cần đâu ba. Ba cũng nên bảo cô ta muốn ở đây đừng bao giờ làm phiền người khác. Muốn làm gì, cô ta hãy quậy ở phòng của cô ta kìa.

Vinh bỏ đi lên lầu, không nói một lời. Bà Thành cũng bỏ đi về phòng, cả đến bà cố gắng dung hòa nhưng cũng không thể nào chịu nổi với cô gái kia, cô ta làm cho mọi thứ trong nhà này rối tung lên.

Còn lại hai người, Uyển Ngọc ấp úng:

– Cháu xin lỗi.

Ông Thành kéo Uyển Ngọc ngồi xuống:

– Cháu đã biết lỗi thì nên sữa, trong nhà này không ai ghét bỏ cháu đâu. Chỉ tại xưa nay chúng quen sống ngăn nấp, cháu lại không khéo mấy. Sau này, cháu đừng bày bừa bãi như thế này nữa nhé.

Hãy dẹp cho gọn những thứ này lại đi.

– Dạ.

Ông Thành đứng lên đi tìm vợ:

– Em hãy cố gắng dung hòa giữa chúng nó giùm anh. Mẹ nuôi anh mất, giao Uyển Ngọc lại cho anh. Anh là cậu, dù không là ruột thịt đi nữa, anh cũng phải làm trọn lời hứa với người đã khuất.

– Anh thấy đó, em cũng cố gắng chịu đựng. Nhưng còn Thanh Hương, nó không chịu nổi nếu như Uyển Ngọc không sửa đổi.

– Anh có bảo Uyển Ngọc rồi. Em hãy giúp anh. Cố dung hòa cho chúng nó sống vui vẻ.

– Vâng. Em sẽ cố gắng xem Uyển Ngọc như là con của em.

– Cám ơn em.

Ông Thành mỉm cười kéo vợ vào vòng tay mình. Ông quý vợ mình vì những đức tính diu dàng như thế.

Tiếng sột soạt bên ngoài như có vật gì đó kéo lê trên gạch, khó chịu quá đi thôi. Hôm nay ngày chủ nhật, Vinh muốn ngủ dậy muộn hơn mọi ngày, thế mà cũng chẳng được, bởi tiếng lê rin rít đến làm khó chịu.

Vinh đẩy cửa bước ra ngoài, chân anh trượt dài và nằm ngay đơ trên nền gạch đầy nước.

– Ha ... ha ...

Tiếng cười lớn bị bịt kín lại thành tiếng cười khùng khục. Vinh trợn mắt ngó lên. Con nhỏ man man đang cười anh, một tay cầm cây lau nhà nước nhểu lòng thòng. Có lẽ cái ngã của Vinh giống như là đi chụp ếch. Vinh ngồi ngay dậy và đứng lên toan trừng mắt quát, song anh lại suýt trượt một cái nữa, may là chụp được vào tường. Anh quát:

– Còn cười nữa hả? Ai khiến cô lau nhà, không biết lau nhà thì để người làm, khéo bày đặt.

Không đợi Uyển Ngọc lên tiếng, Vinh quát gọi người làm:

– Chị Hai, mau lên đây!

Chị giúp việc chạy lên:

– Dạ, cậu Vinh ...

– Chị làm ơn mau lau khô cái nhà. Biểu cô ta hãy ngồi làm kiểng, đừng có phá phách nữa, tôi bị ngã trẹo cả xương sống rồi nè.

– Dạ dạ ....

Vinh giận dữ đi vào phòng đóng cửa cái rầm. Đúng là phiền hết biết, quanh đi quẩn lại, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Anh đâu có ghét cô ta, còn thương hại nữa là khác. Côi cúc, không nơi nương tựa nhưng cô ta lại ăn ở thật là khó thương.

Bên ngoài, chị Hai giật cây lau nhà trên tay Uyển Ngọc.

– Cô không biết làm công chuyện nhà thì làm ơn ở trong phòng cô giùm đi.

Nhà gạch bông láng bóng, cô lau nhà kiểu này đi trượt té chết luôn. May là cậu Hai té, chứ nếu bà hay cô Thanh Hương, có phải chết không?

Không biết làm sao, Uyển Ngôc đành đi về phòng mình, cô chỉ muốn làm điều gì đó giúp trong nhà, không thành một kẻ ăn không ngồi rồi, nhưng cứ hễ cô mó tay vào cái gì cũng bị la bị mắng. Uyển Ngọc thấy buồn làm sao, cô không thể nào hòa đồng được với người trong nhà này, giống như một vì sao lạ, lạc lõng trong đêm. Chỉ có những lúc ngồi bên ông Thành, ông nhỏ nhẹ chỉ bảo, lòng cô ấm lại trong tình cảm như là cha và con vậy.

Làm gì đây! Ngày tháng như quá dài và vô vị. Một ý nghĩ qua đầu, Uyển Ngọc định chiều nay xin ông Thành cho cô học một khóa gia chánh, cô sẽ biết nấu những mốn ăn ngon cho gia đình. Chừng đó biết đâu Vinh không nạt nộ quát mắng cô nữa.

Nghĩ là làm, buổi chiều đợi lúc ông Thành vui vẻ, Uyển Ngọc lại bên ông:

– Thưa cậu.

Ông Thành vui vẻ:

– Có chuyện gì vậy Ngọc?

– Cậu! Con muốn xin cậu cho con ... đi học khóa nữ công gia chánh, dạy nấu ăn.

– À, đi học cái đó được. Nhưng ý cậu định cho con đi học thêm văn hóa kìa.

Ở quê, con học đến lớp mấy rồi?

– Dạ, lớp chín.

– Cậu sẽ cho con đi học lại. Nhưng nếu con thích học nữ công gia chánh nấu ăn gì đó cũng được.

Uyển Ngọc vui mừng:

– Cám ơn cậu.

Nhưng vừa nghe mình có nhiệm vụ đưa đón Uyển Ngọc đi học, mặt Vinh nhăn lên:

– Con đâu có rảnh ba. Hay ba mua cho Uyển Ngọc chiếc xe đạp.

– Cũng được, nhưng con hãy giúp Uyển Ngọc quen đường đi đã.

Chán chưa! Vinh lại phải lãnh thêm nhiệm vụ, mỗi ngày đưa cô nhỏ man man đi học và rước về. Không vui, nên mặt Vinh đăm đăm khó chìu, anh cộc lốc, chất giọng xẵng lè khố chịu:

– Này, có biết đi xe đạp không?

– Biết.

Tôi đưa cô đi vài ngày thôi nghen, sau đó cô tự đi.

– Dạ.

Nhưng vừa mới đi ra đường, Vinh đã bị Thu Cúc đón ngay ở cửa, cô nhìn Uyển Ngoc khinh khỉnh:

– Đi một mình không đám đi à? Bộ dạng của cô lớ ngớ đúng là con Mán ở phố núi xuống thành thị.

Vinh nhăn mặt. Dù anh không thích việc đưa đón Uyển Ngọc, nhưng trước thái độ của Thu Cúc, anh lại thấy tội cho cô bé, nên kéo tay Thu Cúc:

– Em đừng như vậy mà Thu Cúc.

– Anh bỏ tay em ra! Thay vì thời giờ anh dành cho em, lại phải vì con nhỏ này, em phải tức chớ. Bây giờ anh và em đưa nó đến trường, sau đó nó tự về.

Không biết đường về thì hỏi người ta, biết chưa?

Uyển Ngọc lặng thinh đạp xe đi. Tôi không cần mấy người đưa tôi đi hay đón tôi về. Tôi tự về. Để xem!

Uyển Ngọc hùng dũng đạp xe đi. Đường đi trong miệng tôi nè, tôi đâu có câm cũng đâu có đui.

Nhưng quái lạ! Con đường lạ hoắc lạ huơ! Uyển Ngọc nhìn ra xem Vinh có đi theo mình không. Không có, cô quay ngược xe lại. Có mấy chiếc xe đạp chạy ùn ùn tới như muốn tông vào cô, Uyển Ngọc sợ muốn khóc. Cô muốn kêu bà ngoại lại không dám kêu, sợ người ta kêu mình khờ, cười mình là con nít, ai đời mười bảy mười tám còn đi lạc.

Rồi trời trưa nắng gay gắt, đầu Uyển Ngọc nhức bưng lên, bụng cô đói cồn cào. Uyển Ngọc thò tay vào túi áo, may là có tiền, cô ghé vào quán ăn bên đường gọi tô bún riêu và ly nước mía, ăn ngon lành, chưa bao giờ ăn ngon đến thế. Cô cười một mình, đi lạc cũng có điều kỳ thú đấy chứ.

Rồi buổi chiều, nắng dần tắt, không gian màu xám đổ dài, một ngày Uyển Ngọc lang thang ngoài đường, cô mệt quá thèm có một chỗ ngủ, lại sợ mất cái xe. Uyển Ngọc ngồi bến chờ xe buýt, hai tay cô giữ chặt cái xe, ngó mông. Cô đúng là khờ thật, cho đến nhà ở đường gì và số mấy cũng không nhớ.

Nghĩ đến chuyện đi lạc không về nhà được, Uyển Ngọc bắt đầu khóc sụt sùị .... Vũ Hoàng lái xe đi vượt qua, hình ảnh cô gái trẻ đang khóc là anh ta chú ý.

Chợt kêu lên:

– Con nhỏ man.

Con nhỏ man là tên gọi Thanh Hương dành cho Uyển Ngọc, cô bé tỉ phú chưa quá hai mươi đã sở hữu một tài khoản năm triệu USD, tính ra tiền Việt Nam đến gần cả chục tỉ Việt Nam. Ai lấy cô ta là tỉ phú ngang hông. Vũ Hoàng vội lùi xe lại:

– Uyển Ngọc! Có phải Uyển Ngọc không?

Nhận ra Vũ Hoàng người hay đến tìm Thanh Hương, Uyển Ngọc mừng quýnh:

– Anh Hoàng! Chỉ đường cho em về nhà đi, em đi học từ chiều giờ.

– Đi lạc?

Vũ Hoàng bật cười. Đi lạc cũng phải, nét mặt cô ta khờ trân như con Mán trong rừng vừa lên thành phố. Nhưng một nét đẹp thật hoang dã ngây thơ.

– Xe anh đậu đàng kia. Tội nghiệp dữ hôn, đi lạc chiều giờ lận. Không sao đâu, anh sẽ đưa em về nhà.

– Cám ơn anh ... nhưng bằng cách nào đây em có xe đạp.

– Được mà.

Vũ Hoàng nắm tay Uyển Ngọc dắt đi. Uyển Ngọc định rút tay lại, song nhìn mặt Vũ Hoàng, anh tự nhiên chứ có “tà ý” gì đâu, cô ngoan ngoãn bước theo.

Mở cốp xe của mình, Vũ Hoàng nhấc xe đạp của Uyển Ngọc bỏ vào.

– Em lên xe, anh đưa em về nhà. Vinh không đưa rước em nữa à?

– Em nghĩ ... mình nhớ đường rồi, nên bảo ảnh khỏi đưa đón, ai đè em càng đi càng lạc.

– Em biết đây là đâu không?

– Dạ không.

– Ra tới Bà Hom Phú Lâm. Từ đây mà em đạp về nhà phải cả chục cây số.

Uyển Ngọc kêu lên:

– Trời đất, xa dữ vậy! Hèn nào em đạp xe mỏi nhừ cả chân, bây giờ càng mỏi dữ hơn. Càng đạp xe đi, càng thấy lạ hoắc.

– Mệt lắm phải không? Hay anh đãi em ly nước ngọt nhé!

– Dạ thôi, em đâu có tiền.

– Anh mời em, anh phải trả tiền. Hay là đói chưa, anh dắt em đi ăn cơm luôn?

Uyển Ngọc cười như thú nhận, bụng của cô đang rỗng không, đói đến chán run rẩy luôn, song cô lắc đầu ấp úng:

– Dạ thôi.

– Đừng có ngại, anh cũng đang đối nè.

Vũ Hoàng lái xe đến nhà hàng, anh dắt Uyển Ngọc vào:

– Cứ ăn tự nhiên nhé!

Chưa bao giờ Uyển Ngọc ăn ngon đến thế, cô ăn thật nhiều.~ – Cám ơn anh nghen, em đang đói nên ăn ngon lắm.

Uyển Ngọc cắm cúi ăn nên không thấy Vũ Hoàng đang ngắm cô. Anh đang làm một cuộc so sánh. Cô bé đẹp quá, dù ăn mặc tầm thường, không màu mè hay biết làm điệu.

– Khi nào em gặp Thanh Hương, đừng nói việc anh đưa em đi ăn nhé.

– Dạ, nhưng sao đừng nói vậy anh?

– Thì anh bảo em đừng nói, em đừng nói, như vậy thôi Anh ... sợ Thanh Hương ghét em hơn nữa.

Uyển Ngọc gục gặc đầu như đã hiểu. Có khi nào Thanh Hương tốt với cô đâu, xem cô như kẻ thù vậy. Có lẽ tại cô có quá “vộ số tội”, lúc nào cũng làm phiền người khác.

Vũ Hoàng chợt nắm bàn tay Uyển Ngọc.

– Em đẹp hơn cô ấy nhiều, mà con gái thì hay đố kỵ với những người đẹp hơn mình, hiểu không?

– Dạ.

Uyển Ngọc không hiểu cho lắm. Cô kém Thanh Hương tất cả kia mà.
Cô Dâu Tỷ Phú
- 1 -
- 2 -
- 3 -
- 4 -
- 5 -
- 6 -
- 7 -
- 8 -
- 9 -
Chương Kết