watch sexy videos at nza-vids!
Truyện Hạt Sương Mong Manh-Chương 2 - tác giả Hồng Châu Hồng Châu

Hồng Châu

Chương 2

Tác giả: Hồng Châu

– Em vào đi !
Phú Văn vẫy tay ra hiệu cho Nhã Phương đi vào nhà rồi đứng thọc hai tay vào túi quần nhìn theo cô. Nhã Phương mỉm cười đưa tay làm nụ hôn gió rồi mới cắm đầu chạy vào con hẻm.
Gần đến nhà, cô dứng lại vén tay áo xem đồng hồ. Chết mất ! Mải vui chơi với Phú Văn, cô quên mất thời gian. Mười giờ rưỡi. Không hiểu ông anh cả ngủ sớm như gà của cô đã đi ngủ chưa hay lại bận rộn với điều tra án.
Rón rén, Nhã Phương thò tay qua cánh cửa cổng để đẩy cái chốt bên trong.
Nhưng cô lụt tay vội lại, vì cánh cửa vụt mở toang ra và ông anh ngủ sớm như gà của cô đang đứng lù lù như vị “hung thần khổng lồ” của chuyện cổ tích “Cây đèn thần”.
Anh giận dữ nhìn cô, rồi không một lời quay ngoắt đi vào nhà, ngồi lên ghế xalông.
Nhã Phương cắn nhẹ môi bước theo trong cái sẵn sàng chờ cơn thịnh nộ giáng lên đầu mình.
– Anh Hai ! Em xin lỗi, em về muộn. Tại ...
– Em không cần xin lỗi anh vì đây không phải là lần đầu. Em xin lỗi mãi hình như đã quen miệng đi rồi thi phải, làm lỗi rồi lại xin lỗi.
Nhã Phương cúi gằm mặt. Cô rất sợ những trận lôi đình của anh trai, song tình yêu cho Phú Văn luôn chống lại anh trai của mình, chống một cách ngấm ngầm.
Cô sợ những ngày giam mình trong nhà, chỉ có sách vở hoặc truyền hình, chẳng có gì là hấp dẫn cả. Một ông anh đạo mạo và khắt khe. Chỉ cần rời khỏi căn nhà này, đi với Phú Văn là cô thấy cuộc đời có ý nghĩa để sống làm sao.
Phú Văn sôi động, đàn hát gì cũng giỏi. Nhất là nhảy điệu Hip Hop thì Văn nhảy đẹp cực kỳ.
Thấy Nhã Phương im lặng cúi đầu, cơn giận của Phúc cũng giảm bớt, anh dịu giọng :
– Thôi, vào trong lo tắm rửa, xem lại bài học gì đi, ngày mai còn đi học.
– Dạ.
Nhã Phương mừng rơn vì thoát nạn. Hôm nay anh cô không ca cẩm hay giảng bài đạo lý giáo dục có ca có kệ nữa. Nhã Phương thoát nhanh lên lầu đóng cửa phòng lại.
Phúc nhìn theo em gái lắc đầu. Anh muốn cho Nhã Phương đều tốt đẹp, đậu đại học đi đã, nhưng dường như là Nhã Phương ham chơi hơn ham học. Nhã Phương còn quá trẻ, mới mười bảy. Trong những lần đi đột kích vào bar rượu, những tụ điểm ăn chơi; anh luôn chạm mặt với những cô chiêu cậu ấm, tuổi đời chưa quá hai mươi, nhưng ăn chơi thì sành điệu hơn ai hết. Không biết nhảy Hip Hop hay uống rượu không phải là dân chơi. Anh sợ Nhã Phương lâm vào con đường đó, thì anh không còn mặt mũi nào nhìn cha mẹ mình. Cả hai chết trong tai nạn giao thông, để lại hai anh em. Phúc tự nhủ mình, anh có thể thua thiệt tất cả cho Nhã Phương sung sướng.
Ngồi xuống ghế, tay Phúc vô tình chạm vào khung ảnh của Hoàn Châu, anh mỉm cười cầm lên. Trong ảnh, cô bé cười tươi đưa ra chiếc răng khểnh, đến là xinh xắn. Hôn nhẹ lên tấm ảnh, anh thì thầm:
– ĐÊm nay sao anh chợt nhớ em quá, dù là chúng mình mới chia tay chiều nay. Cô bé hay hờn của anh, em đang thức hay ngủ ?
Phú Vãn quay lại bar rượu, đám bạn Hip Hop nhao nhao lên :
– Sao mày quay trở lại sớm thế Văn ? Tao cứ tưởng mày tấn con bé góc phố nào đó giải quyết rồi chứ.
Phú Văn nhăn nhó :
– Bọn mày bậy bạ quá, đầu óc toàn chứa phân cả không hà ! Nào, tụi bây cá là nếu tao tán được con bé đó, một chầu rượu Whisky thả cửa kia mà. Nào, thực hiện lời hứa đi chứ !.
– Mày chưa hôn con bé trước mặt tao 1àm sao có Whisky cho mày uống ?
– Ê ! Không được nuốt lời ! Rõ ràng là mày thấy con bé quá “chịu đèn” tao rồi kia mà.
– Ngày mai hôn nó trước mặt bọn tạo đi, muốn mấy chai Whisky cũng được.
– Rồi, bọn mày nói phải nhớ lời đó, không được chơi trò ăn quỵt.
– OK.
Cả nhóm nhao nhao lên :
– Bảo ban nhạc chơi Hip Hop hay Rap cái coi, quậy cho sôi động lên.
Phú Văn đi lại dàn nhạc ra lệnh cho chơi nhạc kích động. Bar rượu trong phút chốc như muốn nổ tung lên bởi âm thanh dồn dập, tiếng hét và những thân hình lắc nhảy theo điệu Nam Mỹ man dại. Những cuộc chơi của bợn Phú Văn bao giờ cũng khởi đầu từ lúc mười một giờ đêm cho dến ba giờ sáng, đêm nay cũng vậy. Điệu nhạc giật gân, cho Phú Văn chơi hết mình và lắc như điên. Năm ba thằng “phê” quá, cởi áo ném tung lên cao.
– Về Văn ơi, quán sắp đóng cửa rồi !
Phú Văn nhặt cái áo lên, gật đầu :
– Ừ, tao cũng mệt rồi. Bữa nay nhảy đã thiệt.
– Mày quê quá, sao không giữ con bé đó lại, chơi trò cảm giác mạnh vởi nó.
Phú Văn nhăn mặt :
– Mày đừng có xúi dại ! Anh nó làm công an, mày muốn anh nó còng đầu tao hay sao ?
Hoạch bĩu môi :
– Anh nó có ba đầu sáu tay cũng không dám còng đầu mày. Bộ muốn ... đụng vào ổ kiến lửa hay sao ?
– Ông già tao mà biết tao quậy, ổng cạo đầu tao. Tối nào ổng cũng tương tao ở trên phòng.
Hoạch cười khanh khách :
– Chứ ổng có ngờ đâu, mày khóa cửa phòng ở trong, trèo ra ngoài bằng đường cửa sổ phải không ?
Phú Văn gõ đầu Hoạch :
– Biết rồi thì mày câm cái mồm mày lại, đừng có la. Dzọt !
Tám thằng trên bốn chiếc Su-sport nổ máy ầm ĩ cả khu phố, phóng vút qua các đường phố:
Buổi sáng, thành phố còn lãng đãng chút sương đêm. Phía trước, một dáng người còng lưng đạp xe, Hoạch cho xe lướt tới và vươn tay ra ngoài bóp mạnh lên nhũ hoa của người đi xe đạp. Người thiếu phụ ngồi trên xe sững sờ đến không kịp la, cái bóp mạnh rất đau làm mặt chị nhăn lại. Cả bọn rạp người trên chiếc Su cười phá lên.
– Mày numbeone, Hoạch ơi !
Xe dừng cách căn biệt thự nhà Phú Văn mấy căn, Phú Vãn nhảy gọn xuống xe, quay mặt lại :
– Bye. Chiều gặp.
Những chiếc xe lại lao đi. Phú Văn đi 1ại trước nhà, bám tay lên chấn song và nhảy vào bên trong một cách thành thạo.
– Khốn kiếp.
Một vật gì đó đánh vào lưng Phú Văn đau điếng. Phú Văn trụ người lại, nhận ra cha, anh hết hồn :
– Ba ! Ba đánh con đau quá ?
– Tao giết mày mà không ở tù tao cũng giết rồi. Mày tưởng 1à mày khóa cửa phòng ngụy trang trên giường của mày bằng cái gối ôm trùm mền lại là tao không biết hay sao ?
Phú Văn nhăn nhó :
– Con là con trai, đi ra ngoài cho biết khôn với người ta:
Bộ con là con gái sao mà ba sợ con hư hỏng ?
– Rồi bây giờ mầy ong óng cãi lại tao hả ? Có con cái nhà ai đi thâu đêm suốt sáng, về nhà leo rào như là phường trộm cướp như mày vậy không ?
Càng nói, ông Phú Lâm càng giận quật cây roi vào người Phú Văn. Phú Văn “nhảy nai” tránh sang một bên. Tiếng ồn ào trước cửa nhà làm bà Phú Lâm chạy ra, bà vội lao vào giật cây roi trong tay ông :
– Ông đánh nó cho chết hay sao ? Cha con gì đánh như kẻ thù vậy, lẽ ra ông nên lôi con vào nhà dạy nó từ từ thôi.
Được mẹ bênh, Phú Văn chạy nấp ra sau lưng :
– Mẹ ơi, cứu con với, ba đánh con, đau quá !
Cây roi bị giật ném ra xa, cho người làm mang đi cất. Ông Lâm tức mình đưa hai tay lên đầu :
– Bà dạy con kiểu đó, hèn nào nó hư là phải. Con hư là tại mẹ mà.
Bà lâm chống hai tay lên hông :
– Con hư tại mẹ ! Vậy ông đã dạy cái gì cho con của ông, hay là nó đang học cái thói hư trăng hoa của ông bên ngoài. Hai mươi mấy năm ăn ở, tôi mới rõ ra ông là cái thứ một dạ hai lòng, lừa dối vợ con ở nhà, có thêm con rơi bên ngoài.
Coi chừng tôi đó, tôi đến phá nát cái tổ ấm thơ mộng của ông ra đó.
Không trị được con, còn bị bà kê tủ đứng vào mặt, ông bực mình :
– Chuyện lỡ rồi, cả mười mấy năm rồi, tôi có qua lại nữa đâu. Mà bà đòi đến phá nhà người ta, người ta để yên cho bà phá nhà hay sao.
Đôi mày liễu của bà Lâm xếch ngược lên :
– Ông thách tôi phải không ?
– Tôi không thách nhưng tôi đã dứt khoát với họ lâu rồi bà muốn gì nữa. Dạy con kiểu bắc thang như bà, sau này đừng có hối hận.
Ông đi luôn vào nhà lên sân thượng đứng. Chưa bao giờ ông có cái hạnh phúc trong căn nhà này. Mấy chục năm nay ông đã quá sức chịu đựng rồi, không biết ông còn chịu đựng cho đến khi nào nữa.
Dưới nhà, Phú Văn "cười ruồi” với mẹ :
– Mẹ ! Ba con có vợ bé từ bao giờ thế ?
Đang bực, bà Lâm nạt ngang.
– Mày hỏi làm gì. Hai mươi mấy tuổi đầu, học không học, làm không chịu làm, suốt ngày chỉ biết ăn chơi lêu lổng mà thôi.
– Con hỏi mẹ nghe ! - Phú Văn vờ ôm vai mẹ cười - Nhà mình có quá nhiều tiền, con có đi làm cái gì mẹ cũng kêu là lương con làm một tháng không bằng mẹ kiếm một ngày. Tự ái kinh khủng luôn, nên con ở nhà cho xong. Mà con có đi chơi lêu lổng gì đâu, con đi đàn cho ban nhạc, đó cũng là một cách con đi kiếm tiền vậy.
Bà Lâm mắng yêu :
– Mày thì bao giờ cũngcó những lý lẽ để nói cả.
– Con giống mẹ đó. Con nhà tông không giống lông cũng giống cánh phải không mẹ ?
– Thôi cậu đi, đừng có nịnh tôi nữa !
– Mẹ mày ! Hôm nào mẹ đổi chiếc Spacy lấy chiếc Dylan cho con đi. Nhà mình có tiền mà đi Spacy quê quá.
– Được rồi, hôm nào đã !
– Hoan hô mẹ.
Phú Văn bế bổng bà Lâm lên hoan hỉ. Bà Lâm phải hét lên :
– Bỏ mẹ xuống, mày làm cái gì vậy hả ?
Bỏ bà Lâm xuống, Phú Văn nhảy điệu nhạc Rock, phóng chạy lên lầu. Bà Lâm nhìn theo lắc đầu. Phú Văn lêu lổng, song nó lại cho bà nguồn an ủi nhất, trong cuộc hôn nhân không hạnh phúc.
Hoàn Châu đợi gần hai mươi phút mới thấy Phúc xuất hiện, cô giận dỗi :
– Em đang định về đây. Anh biết em chờ anh bao nhiêu lâu rồi không ?
– Anh xin lỗi.
Phúc kéo ghế ngồi đối diện Hoàn Châu. Anh nhìn ly nước của cô tan hết cả nước đá, là biết cô chờ rất lâu, nên nắm hai tay cô bóp nhẹ :
– Anh xin lỗi. Lúc này anh bị chuyển đổi sang công tác khác, nên có hơi bận rộn. Em thông cảm cho anh.
Hoàn Châu rụt tay mạnh về :
– Bao giờ anh chẳng có lý do để biện minh cho hành động trễ giờ hẹn. Lúc nào em cũng phải là người đợi anh. Em có cảm giác là tình cảm chúng ta đang dần lợt lạt rồi. Anh Phúc ! Nếu như anh quá bận thì thôi, chúng ta đừng gặp nhau vậy.
– Không phải, anh bận thật mà !
Phúc chụp bàn tay Hoàn Châu giữ lại trong tay mình :
– Anh yêu em là thật. Có điều anh không thể không làm tròn nhiệm vụ được giao.
– Vậy thì anh hãy đi mà làm một nhân viên gương mẫu đi.
Hoàn Châu nhất định giằng tay Phúc ra.
Anh nhìn cô, thở dài :
– Anh biết là gần đây anh bắt em phải chờ anh. Nếu như vậy thì anh xin chuyển công tác vậy.
Nét mặt Phúc nhăn lại khổ sở, Hoàn Châu 1ại mềm lòng. Cô không nỡ giận anh nữa, mà ngồi lạí :
– Anh có thấy em là con gái mà cứ ngồi trong quán nước đợi anh, có nửa giờ trôi qua, người trong quán nhìn em, em thấy mình quê quê làm sao.
– Lần sau anh sẽ cố gắng đến sớm, chịu chưa ?
Phúc hôn lên bàn tay người yêu, cả hai người nhìn nhau và rồi vụt cười. Họ luôn như vậy, không giận được nhau lâu. Phúc đi vòng qua bàn, kéo ghế ngồi cạnh Hoàn Châu, anh gác tay qua vai cô.
– Những khi em giận anh, anh thấy khổ muốn chết đi được.
Hoàn Châu nguýt Phúc :
– Anh làm như em thích giận anh lắm vậy. Có hôm về nhà giận anh, em bỏ cơm mà ngủ cũng chẳng được.
Vậy thì đừng có giận anh, giận hoài sẽ mau già lắm.
– Anh đó, luôn trễ hẹn, hoặc không đến nơi hẹn mà bảo người ta đừng giận.
Ai đời, ngày chủ nhật mới gặp được nhau mà cũng bắt em chờ, chờ anh hoài cái cổ cao bằng cổ cò luôn.
– Í ! Con gái cổ cao mới đẹp đó em.
– Xí ! Còn ghẹo người ta nữa.
Hoàn Châu hờn dỗi cấu mạnh vào tay Phúc, làm cánh tay anh đỏ lên, cô xuýt xoa :
– Đau không anh ?
– Dĩ nhiên là đau. Nhưng nếu anh đau mà em hết giận, anh sẵn sàng.
– Anh đó, lúc này mồm mép quá trời hà.
Phúc cười lảng ra :
– Công việc của em có thoải mái không ? Chà ! Nhắc anh mới nhớ, anh chàng giám đốc của em hào hoa quá trời, nghĩ đến, anh run cả tim luôn.
– Vậy thì giữ chặt em lại đi.
– Anh lấy dây trói em lại nhé.
Những câu chuyện của người yêu nhau không bao giờ đứt. Phúc gọi tính tiền nước.
– Mình đi dạo phố đi, anh thích đỉ bộ dài ra con đường bờ sông, mát hơn.
Cả hai rời quán, đi bên nhau tay trong tay, Phúc hơi tư lự :
– Lúc này anh chuyển qua phòng công tác hình sự. Có làm công tác này rồi, anh mới thấy bây giờ tụi trẻ quậy quá trời, hai ba giờ sáng còn ngoài đường, nếu không đánh nhau, giật dọc thì phi thuốc lắc. Nhã Phương hay đi chơi về khuya, anh la hoài mà không được.
Hoàn Châu nhíu mày như nhớ ra, cô không biết mình có nên nói cho Phúc nghe hay không:
Cô bóp nhẹ tay Phúc :
– Phúc !
– Em nói đi !
– Em nói chuyện này, anh nên nhẹ nhàng khuyên Nhã Phương thôi nghe anh.
– Sao ?
– Em thấy Nhã Phương hay đi với Phú Văn, mà Phú Văn không phải là người tốt.
– À ! Em nói thì anh sẽ lưu ý.
Mọi chuyện Hoàn Châu đều nói cho Phúc biết. Tuy nhiên có một điều cô không nói cho anh biết, gia cảnh của nhà cô. Có hay ho gì đâu và Phú Văn cũng chăng xa lạ gì với cô, em cùng cha khác mẹ. Phú Văn trót hư hỏng bởi cách dạy dỗ của người mẹ, tất cả đều được giải quyết bằng tiền.
Chín giờ Phúc đưa Hoàn Châu về đến nhà cô, anh hôn nhẹ lên tóc cô.
– Chúc em đêm nay ngủ ngon và ... mơ thấy anh.
Hoàn Châu bật cười :
– Chúc khôn thế ?
– Vậy thì chúc lại anh đi, anh ngủ ngon và mơ thấy em.
Hoàn Châu hôn nhanh vào má Phúc một cái rồi chạy đi. Được mấy bước, cô quay lại :
– Về đi anh.
Phúc mỉm cười xua tay la hiệu cho Hoàn Châu cứ về nhà, rồi chậm chạp quay bước.
Hoàn Châu xổc lại cái ví rảo bước nhanh. Cô nhíu mày vì chiếc xe Spacy màu trắng đậu trong hiên nhà mình. Cô giận dữ đẩy mạnh cánh cổng, giậm mạnh chân đi vào. Bà Mai Hân giật mình :
– Con mới về. Chào ba đi con, ba con chờ con từ chiều đến giờ đó.
Ông Phú Lâm vụi vẻ :
– Ba mua cho con chiếc Spacy loại một trăm năm mươi phân khối, nếu con không thích màu trắng thì đi đổi xe khác.
Hoàn Châu lạnh nhạt :
– Con đi xe Wave Trung Quốc được rồi. Đi làm nhân viên như con đâu cần đi xe Spacy. Ba mang xe về đi.
– Là ba cho con mà.
– Con không thích. Tốt nhất, ba nên mang về và đừng đến đây nữa. Con không muốn bị làm phiền hay bị làm nhục, xin ba hiểu cho.
Ông Lâm tắt nụ cười :
– Con vẫn còn hờn giận ba à ?
– Con đâu dám ! Có điều con xin ba hãy để yên cho mẹ con, ba đừng đi gặp mẹ con nữa. Ba ra lấy xe và đi về đi !.
Hoàn Châu mở rộng cánh cửa và đứng nơi cửa như sẵn sàng đuổi khách. Bà Mai Hân khó chịu :
– Con có thể cư xử với ba con như vậy sao ?
Hoàn Châu mím môi :
– Mẹ muốn con phải nhận ba sao ? Con lớn rồi, đã có công ăn việc làm, dù có thể con nuôi mẹ không đầy đủ lắm nhưng con muốn nhà mình chỉ có hai mẹ con của mình thôi.
Cô quay sang ông Lâm :
– Hơn hai mươi năm nay, mẹ con và con vẫn sống đạm bạc, con muốn tiếp tục một cuộc sống như vậy. Xin ba hãy đi đi và đừng bao giờ đến đây !.
Ông Lâm buồn hiu :
– Đâu phải ba thiếu trách nhiệm với con, mà là hoàn cảnh, con hiểu không ?
Ba vẫn luôn quan tâm và muốn lo lắng cho con.
– Con đã có việc làm ổn định. Cái ba nên quan tâm và lo lắng là lo cho Phú Văn kìa, nó quậy tưng bên ngoài.
Ông Lâm thở dài :
– Ba biết rồi. Thôi, ba đi về đây.
Ông Lâm chậm chạp bước ra chỗ để xe. Ông hy vọng Hoàn Châu gọi ông lại, song cánh cửa nhà đóng sầm lại. Con gái ông từ chối sự có mặt của ông, cũng tại ông một người cha không ra gì. Ông yêu và quý Hoàn Châu, nhưng bao giờ cô cũng từ chối sự lo lắng của ông. Ông thèm cái không gian ấm áp của căn nhà này, sự dịu dàng của người phụ nữ yêu ông.
Chờ cho tiếng máy xe nổ và đi xa rồi, Hoàn Châu mới nhìn mẹ :
– Con xin lỗi đã có thái độ không nên có. Nhưng mẹ gặp ba làm gì ? Nếu như bà ấy biết được và lại đến đây làm ầm ĩ. Con không muốn bị người ta chà đạp lên danh dự của mẹ con mình lần nữa, mẹ ạ.
– Thật ra, bây giờ ba và mẹ xem nhau như người bạn. Ba con buồn vì gia cảnh bên kia, nên mẹ muốn an ủi cho vơi nhẹ đi phần nào nặng nề của cuộc sống.
– Thôi mẹ à ! Mỗi người có một cuộc sống riêng tư rồi, hãy chấm dứt mọi mối quan hệ, con sợ những người bên nhà đó lắm.
Bà Mai Hân thở dài. Bà biết ông mang tâm sự nặng nề và bất đắc chí và cũng từ trong tận đáy lòng mình, bà hãy còn dành cho ông một tình yêu sâu lắng, chẳng dễ nhạt phai.
– Hù !
Phú Văn chạy vượt xe lên và áp sát vào Nhã Phương làm cô giật mình, tay lái xe đạp loạng choạng. Phú Văn đưa tay giữ lại cười hì hì :
– Anh đây mà. Làm em hết vía hả ?
Nhận ra Phú Văn, Nhã Phương lườm anh :
– Làm người ta giật mình suýt ngã. Anh mà còn lần nữa, em giận đó.
– Xin lỗi. Phương này ! Em tìm chỗ gởi xe đi, anh chở em đi chơi !
Nhã Phương ngần ngại nhìn buổi chiều đã tắt nắng, cô lắc đầu :
– Thôi, em phải về nhà. Em về muộn là anh Hai em lại mắng cho.
– Bây giờ mới sáu giờ chiều. Chiều đang đẹp như thế kia, mà em đành đi về sao ?
– Nhưng mà ...
– Không nhưng gì cả, anh xin em nửa giờ thôi. Tụi bạn của anh chiều nay bắt anh mời em cho được để đãi một chầu. Nửa giờ thôi nghe em !
Ánh mắt của Phú Văn vừa tha thiết vừa van lơn, lòng Nhã Phương mềm lại, cô phụng phịu :
– Nửa giờ thôi, sáu giờ rưỡi là em phải về nhà. Không thôi, anh Hai em lại mắng.
– OK. Tuân lệnh nữ hoàng.
– Đợi em một lát, em gởi xe đằng kia. Một lát, anh phải chở em quay lại lấy xe đó.
– OK.
Nhã Phương dẫn xe qua bên kia đưừng vao bãi gởi xe xong đi ra. Phú Văn vòng xe đến, âu yếm :
– Lên xe đi em ! Hôm nay anh đi xe này ngầu chưa, mẹ anh mới đổi cho anh, đến sáu mươi lăm triệu lận đó.
Nhã Phương xuýt xoa nhìn chiếc xe mới cáu Người giàu thật sướng, muốn cái gì cũng có. Chắng bù với anh cô, làm công an đi phá án, điều tra án nguy hiểm mà lương chẳng là bao, muốn mua cái gì cũng phải đắn đo tính đi tính lại mãi mới dám mua:
Bắt gặp ánh mắt cô bé, Phú Văn cười thầm. Làm gì Phú Văn không thấy đôi mắt khát khao của cô bé. Phú Văn hào phóng :
– Mẹ mới cho anh mười triệu dằn túi, em muốn mua gì không, anh mua cho ?
Nhã Phương lắc đầu :
– Dạ thôi.
– Thôi cái gì ! Không mua quà cho em, tụi bạn anh thấy anh có tiền, tụi nó “địa” anh hết ngay đêm nay. Ôm eo anh đi anh cho xe chạy đó !
Nhã Phương hơi ngượng ngập một chút leo lên chiếc Dylan của Phú Văn, cái yên ngồi sau cao hơn yên trước một chút, cả người cô như muốn đổ vào lưng Phú Văn. Phú Văn ga lăng nắm bàn chân Nhã Phương đặt lên chỗ để chân.
– Em để chân lên đây nè, ngồi mới thoải mái không mỏi chân. À ! Em có bàn chân sang thật. Để xem, cườm chân của em phải mua một cái kiềng có lục lạc bằng vàng đeo vào mới đèp.
Nói là làm, Phú Văn đưa Nhã Phương đến một hiệu kim hoàn, anh thắng kịt xẻ lại, dựng chống, nắm bàn tay Nhã Phương mạnh dạn đi vào. Nhã Phương rụt rè :
– Thôi đi anh Văn.
Vờ như không nghe, Phú Văn cứ nắm tay Nhã Phương kéo vào, anh chỉ vào tủ kiếng đang chưng rất nhiều món trang sức bằng vàng :
– Em thích thứ nào, anh mua cho.
Chỉ vàơ cái kiềng chân xinh xắn, Phú Văn bảo cô bán hàng :
– Chị lấy cái dó cho tôi.
Rồi đích thân Phú Văn ngồi thụp xuống, anh đeo cái kiềng chân vào cổ chân Nhã Phương :
– Em thấy không, đẹp quá trời luôn.
Chẳng những như vậy, Phú Văn còn tặng Nhã Phương sợi dây chuyền bạch kim. Hai món đồ ngấn của Phú Văn hết năm triệu mấy.
Nhìn mặt Phú Vãn thản nhiên, mà Nhã Phương cảm kích. Có yêu cô, anh mới tiêu tiền không tiếc tay.
Hai người ra xe. Lúc này đã sáu giờ bốn mươi lăm, nhưng xem ra hai món nữ trang Phú Văn tặng làm cho Nhã Phương quên mất lúc nãy cô nói là sáu giờ ba mươi cô phải về nhà. Giờ này, anh trai của cô chưa chắc đã về. Anh không chúi mũi vào mớ hồ sơ án dày cộm thì cũng đang dong ruổi đâu đó đi điều tra án. Cô có về nhà cũng một mình, ăn qua quýt gói mì, ngồi xem tivi hay ôn lại bài học ngày mai rồi đi ngủ. Cái thế giới bên ngoài đầy màu sắc quyến rũ, cô không biết hưởng thụ thì quả là cái đứa “ngốc xít”.
Phú Văn nắm bàn tay Nhã Phương bắt ôm quàng qua bụng mình, anh khom người trên xe và chạy vòng vèo những đường lả lướt bay bướm.
Hai người đến bar Lido, cái “tổ quỷ” của Phú Văn đang có đông dủ mặt.
Tín Cồ hét vang :
– Mày bắt bọn tao đợi lâu quá, phải phạt mày mới được.
Phú Văn vênh mặt ra vẻ anh chị :
– Tao đi mua quà cho Nhã Phương. Được bọn mày muốn phạt cứ phạt, tao cóc có sợ !
– Mày có sớ cũng bị phạt hà.
Tín Cồ nhồi chai rượu trong tay cho nổi bọt, rồi bật nút.
Bốc ... Nút chai vãng ra. Tín Cồ rót rượu vào đầy hai cái ly :
– Phạt mày một ly, Nhã Phương một ly.
– Tao uống.
Phú Văn bưng ly rượu lên uống cạn. Nhã Phương rụt rè :
– Anh Văn ! Em không uống rượu được đâu.
– Rượu này ngọt và thơm lắm, không say đâu mà sợ, em uống thử xem.
Phú Văn bưng ly rượu kề sát vào môi Nhã Phương, cho cô nhấp một chút.
Rượu ngọt và thơm nồng, Nhã Phương nhấp một ngụm nữa và lần này cô uống cạn.
– Hoan hô, Nhã Phương numbre one ! Như vậy mới đúng là dân chơi chính hiệu style chứ.
Tìm Cồ lót thêm ly rượu nữa, tất cả đều uống. Phú Văn gọi mang món ăn ra.
Cả bọn vừa ăn vừa uống rượu vừa quậy phá ồn ào.
Tín Cồ phấn khởi nhảy lên ghể, hét to :
– “Em ơi có bao nhiêu sáu mươi năm cuộc đờị. sung sướng không bao lâu, ta vui lên đi thôi ...”.
Nhã Phương bị Phú Văn ép uống, mặt có đỏ dựng lên. Cô từ chối khi Phú Văn đưa vào miệng cô ly nữa :
– Em chóng mặt quá, không uống nữa được đâu anh Văn.
– Không sao ! Em chóng mặt thì lát nữa bọn anh đưa em về.
Nhã Phương không thấy những đôi mắt đang đầy “âm mưu đen tối” nháy nhó với nhau.
Nhã Phương là con mồi đang bị sụp bẫy.
Gần như “áp giải” Nhã Phương ra xe, Phú Văn cầm lái, Tín Cồ ngồi phía sau giữ Nhã Phương:
Hai chiếc Su-sport, bốn thằng “lục lâm” phóng xe theo hộ vệ.
Cả bọn về đến căn nhà “tổ quỷ”. Nhã phương say ngất ngư, cô cố mở mắt ra :
– Anh Văn ! Anh đưa em đi đâu vậy ? Say quá, em không dám về nhà đâu, anh Hai em đánh em chết.
– Anh đưa em về nhà anh. Khi nào em hết say rượu, anh chở em đi về nhà em:
Phú Văn dìu Nhã Phương vào nhà. Đặt Nhã Phương lên giường, Văn quay ra.
– Cô ấy là của tao, tao có quyền đi tiên phong chứ hả ?
– Dĩ nhiên rồi.
Phú Văn cười khanh khách, cởi hết áo quần mình ra ném xuống đất, trong lúc Tín Cồ mở máy đĩa nhạc cho nhạc vang lên ầm ầm.
Nhã Phương cố mở mắt ra, cô hơi tỉnh lại một chút. Khi bị Phú Văn bốc trần mình ra, cô bật ngồi dậy.
– Anh Văn ...
– Anh yêu em.
– Anh buông em ra ! Đừng, anh Văn ...
Những viên thuốc lắc, rượu ... Nhã Phương chợt hiểu, cô chống cự lại một cách tuyệt vọng.
Phú Văn, rồi Tín Cồ, Đức, Mạnh ... 1ần 1ượt giày vò Nhã Phương, cô ngất đi trong nỗi đau kinh hoàng nhất của đời mình ...
Không biết là bao lâu. Nhã Phương tỉnh lại cô ngơ ngác nhìn quanh. Chung quanh cô tối đen, thân thể cô đau như xé . Chợt cô co rúm người lại vì cái thân thể lõa lồ của mình.
Cô đang ở đâu vậy ? Nhã Phương sực nhớ lại tất cả Phú Văn ... hắn đâu rồi ?
Đồ khốn kiếp ! Một lũ chó đang nằm 1a liệt bên cạnh cô, có cá Phú Văn.
Nhã Phương run rẩy cố ngồi bật dậy, cô tìm áo quần của mình mặc vào, suýt bổ nhào vì kiệt sức mấy lần, song Nhã Phương hiểu cô cần phải chạy trốn ra khỏi cái hang hùm này, một bọn người man rợ đầy thú tính.
Không kịp cài lại nút áo, Nhã Phương chạy bổ ra ngoàì, nước mắt của cô rơi tầm tã.
Một ánh đèn pin quét sáng vào mật Nhã Phương chói lòa, làm cô phải đứng lại. Một toán dân quân đi tuần tra đêm chận cô lại. Nhã Phương quỵ xuống, cô nấc lên.
– Xin hãy cứu tôi ... Huỳnh ơi ! Cho đến lúc này em hiểu Phú Văn là người xấu, thì tất cả đã quá muộn rồi, Huỳnh ơi !
– Anh Hai !
Nhã Phương chỉ kêu lên được có hai tiếng, cô đứng chôn chân, không dám nhìn anh trai, mặt cứ cúi gằm xuống. Lòng đau như cắt, Phúc bước lạ ôm vai cô:
– Em chưa khỏe thì cứ nằm xuống nghỉ đi.
Nhã Phương nức nở :
– Không, em muốn về nhà. Anh ơi ! Bảo họ đừng có hỏi gì em cả. Em muốn về nhà.
– Được rồi, nhưng khi nào em khỏe thì mới về nhà. Bác sĩ bảo em cần ở lại bệnh viện để theo dõi. - Phúc vỗ về.
– Em không cần. Anh ơi ! .Em muốn chết thôi. Anh hãy mắng em đi, vì em đã không nghe lời anh.
– Nếu ảnh mắng em, mà em còn hồn nhiên và không từng bị xâm hại, anh sẽ mắng và thậm chí còn tát tai em nữa. Bây giờ anh đánh em hay mắng em có ích gì nữa. Tiếc rằng bài học cho em rút kinh nghiệm quá đau đớn và đắt quá, em hiểu không ?
Nhã Phương khóc vùi. Chính vì cô cãi lời anh trai mình mà ra nông nỗi này đây, trả giá bằng cả cuộc đời của cô. Ác mộng kinh hoàng này suốt đời cô mãi không quên:
Phú Văn, thằng khốn nạn ! Hắn là con ác quỷ chứ không phải con người.
Chờ cho Nhã Phương qua cơn xúc động, Phúc bắt cô ngẩng đầu lên :
– Hãy nói cho anh biết ai đã hại em ? Phú Văn phải không ?
– Anh Hai ơi ! Đừng lôi chuyện này ra pháp 1uật có được không anh. Em nhục lắm. Bạn học em hay người trong xóm mình biết chuyện em đến sáu đứa cưỡng hiếp, em còn mặt mũi nào nhìn ai nữa, anh ơi.
– Nếu em khộng chịu tố cáo là em dung dưỡng cho bọn xấu em hiểu chưa ?
– Không, em không muốn ! Em thà chết còn hơn sống mà nhục nhã như vầy.
Anh Hai ơi ! Em lạy anh.
Phúc cắn mạnh môi mình tưởng chừng bật cả máu. Có bao cô gái đã lâm vào cái hoàn cảnh như Nhã Phương và vì sợ nhục đành câm nín không dám tố cáo ?
Anh ôm em gái vào lòng mình, mũi cay nồng, nước mắt chảy ra. Còn đâu đứa em gái ngây thơ hồn nhiên của anh ! Bọn đốn mạt không còn tính người ! Đôi hàm răng Phúc nghiến lại trong cơn căm giận ngùn ngụt.
– Anh Hai ! Anh xin với bác sĩ cho em về nhà, em muốn về nhà.
– Em nằm nghỉ đi, anh lên tìm bác sĩ trực xem sao.
Nhã Phương nằm xuống, mắt cô mở to nhìn lên trần nhà. Hết tất cả rồi, mới ngày hôm qua, cô còn thấy một màu tươi sáng phía trước, song bây giờ phủ ngập quanh cô là mây đen u ám, cuộc đời của cô đã bị bọn đốn mạt vùi dập một cách không thương tiếc, cô muốn chết đi cho xong một đời. Tất cả tại cô quá ngây thơ và cả tin. Một Phú Văn đẹp đẽ hào hoa lịch lãm, ẩn chứa bên trong là một tâm địa đê hèn. Phú Văn ! Nước mắt Nhã Phương rơi tầm tã ...
Hạt Sương Mong Manh
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10