Chương 2
Tác giả: Hồng Kim
- Thanh Trà vừa ăn vừa suy nghĩ về Như Thủy mãi . Rốt cuộc cũng không thể hiểu được lý do vui buồn thoắt đến thoắt đi của Như Thủy
- Chia Tay Thanh Trà đầu ngã tư, Như Thủy không chạy xe về nhà như cô vừa nói . Quay đầu xe, Thủy chạy lòng vòng ra bến sông
- Mệt và buồn ngủ kinh khủng . Nhưng cô không muốn về nhà chút nào
- Cứ nghĩ đến sự thật tàn nhẫn ghê tởm mà sáng qua cô vô tình chứng kiến . Như Thủy lại muốn kho;c, muốn đập phá ..
- Hụt hẩng và đau xót ! Cô không thể tin nổi ? Dù tận mắt, cô vô tình chứng kiến . Mẹ cô đang ngả ngớn trong vòng tay người đàn ông khác . Kinh tởm qúa . Cô đã đập vào cửa rầm rầm và bỏ lên phòng
- Tại sao cô không đi lang thang như mọi lần trống tiết ? Huy năn nỉ cả chục lần cô vẫn chạy xe về nhà . Để rồi phải nhìn cảnh mẹ cô phản bội cha ?
- Phải chăng ông trời muốn cho cô nhìn thấy sự thật về mẹ ! Mé khéo che giấu qúa, ngay cả cô và nhóc Thạch mỗi ngày cận kề bên mẹ, còn không biết . Thì ba đi làm liên miên, ba làm sao biết mẹ đang lừa dối ba ?
- Một lần ? Hay đã hàng trăm lần như thế ? Mẹ thât. khéo chọn giờ, để thoa? mãnh dục vọng của mình
Tội cho ba cô . Suốt đời cứ lo vợ con khổ, tiền bao nhiêu mang về, ba cũng nghĩ chưa đủ !
- Két ! két...
Vừa chạy xe, Như Thủy vừa suy nghĩ miên man . Cô quên mất mình đã chạy xe giữa lòng đường
- Tiếng thắng xe rít mạnh xuống mặt đường, khiến cho Như Thủy giật mình, đạp thắng theo phản xạ . Chưa kịp nhìn lên, cô đã bị mắng té tát:
- Đồ con gái chết tiệt, muốn tự tử gì đó thì đến bến sông mà nhảy xuống . Hoặc giả dùng dầy mà treo cổ trong nhà . Chứ đừng kéo thêm mạng sống của người khac''
- Như Thủy tức điên người, vì giọng nói của gã đàn ông thật độc ác . Nhưng, cô không có cách nào để biện minh, khi xe cô chỉ còn vài tất là lao gọn vào đầu xe hắn ta . Ác nỗi, hắn đi đúng đường . Còn cô thì... y như kẻ muốn chết . Nên đường của mình không chạy, lại đâm sang đầu xe người ta . Còn chưa biết nói sao, bởi đám người hiếu kỳ bắt đầu bu tới
- Như Thủy lại nghe hắn ra lệnh:
- Còn chưa chịu dắt xe lên lề . Muốn cảnh sát phạt nữa à ?
- Thật qúa quắt . Dù đang buồn nẫu ruột, đang chán đời . Cô cũng đâu .. điên đến mức tự tử chư . Nhất là lao đầu vào xe, đau đớn lắm . Lỡ không chết được, chỉ què cụt thôi, còn khốn khổ tệ hại hơn cả chết
- Như Thủy cáu lên:
- Ông độc miệng vừa thôi . Mặt mũi không đến nổi, mở miệng ra là chửi người ta . Tôi có lỗi đã khiến ông sợ . Chỉ do vừa rồi tôi chóng mặt, chệch tay lái . Nếu không may rủi ro xảy ra . Tôi hay ông thiêt. mạng ?
- Tự nhiên Thủy nói láo như thật
- Hắn thoáng ngẩn người, giọng dịu một chút:
- Chuyện xe cộ, không thể lơ mơ được . Nếu thấy choáng, cô phải dừng xe lại . May đường cũng vắng, tôi kịp thắng xe . Chớ gặp giờ cao điểm, liệu cô còn đứng đây để ân hận không ?
- Như Thủy chớp mắt:
- Tôi xin lỗi
- Dứt lời, Như Thủy trở lại xe đạp máy
- Lại trở chứng nữa . Như Thủy lầm bầm loại xe Trung Quốc này, nhóc Thạch cứ thích chạy, chớ cô chúa ghét . Bởi nó hay chết máy, hỏng bất tử cô bị ít nhất dăn lần rồi . Nên đã đổi chiếc future này cho Thạch . Chạy Dream cho nhẹ nỗi lo hơn . Sáng nay, chẳng hiểu vô tình hay cố ý Nhóc Thạch lượm chìa khóa xe cô , Và bỏ xe nó lại . Đẻ bây giờ, vừa bị mắng trước bao nhiêu cặp mắt . Chiếc xe lại cứ ì ra không chịu nổi Thiệt bực
- Mặt xụ xuông mt "đống" nặng trịch không biết tức ai, Như Thủy khom người dắt xe
- Hắn lại ra lệnh . Giọng đã hoàn toàn dễ chịu hơn
- Đẻ tôi coi dùm cho
- Như Thủy ngần ngừ:
- Cám ơn ông . Tôi tự lo được, đứng đây mãi tôi không co tiền np phạt
- Hắn tỉnh bơ, như không nghe câu "móc họng' của Thủy, giữ chiếc xe lại bằng đng tác nhanh và đút khoát
- Như Thủy vẫn chông chênh bên cạnh hắn thản nhiên cúi xuống ngó nghiêng mt hồi rồi đúng lên đạp số xe
- Như Thủy cuống lên, buông chi đông xe, không phải vì tiếng máy nổ giòn giả của xe, ma vì... hơi thở của hắn sát mt bên tai cô
- Hắn tươi cười:
- Cô chưa trả hết số đã đạp, nên xe không nổ máy thôi . Lần sau nhớ bình tĩnh, cẩn trọng hơn . Chào nhen !
- Chết tiệt cái lần sau của hắn . Cùng nụ cười rất ư quyến rũ của hắn, mà tới tận lúc này cô mới nhận ra
- Như Thủy chưa kịp nói câu "cám ơn" xã giao . Hắn đã lên xe . Nụ cười làm đau tim con gái va cái nháy mắt tinh quái, thoáng chốc đã mất hút cuối con đường
- Như Thủy chép miệng . Nếu còn lần sau, không biết cô nên nói lại lời cám ơn với hắn không nhỉ ? Bây giờ định thần lại . Cô biết hắn nói đúng trăm phần trăm
- Vừa rồi, không là xe hắn ? mà xe của mt tên nhóc cỡ "Như Thạch", lên xe là rú ga bạt mạng . Chắc gì cô sống để mà chán đời !...