Chương 2
Tác giả: Jarson Dark
– Anh đúng là số phận của tôi, Singlair. – Thanh tra Fleuvee cằn nhằn, nhìn tôi bằng đôi mắt hằn rõ những tia máu rồi lắc đầu khiến cho bộ râu hỗn độn của anh chuyển động theo. – Cứ bao giờ anh đến Paris là có chuyện bực mình!
Anh ấy đã nói hoàn toàn đúng với sự thật, tôi không cãi nổi một nửa lời.
Sự kiện cũng đã giáng một đòn chí mạng vào Fleuvee. Anh cũng quen biết với Tanith từ lâu, từ cuộc chiến chung chống lại Belphégor. Thoạt đầu anh cũng đã nghi ngờ bà. Nhưng rồi với thời gian, Fleuvee đã có một nhận định khác hẳn về Tanith.
Giờ đây sự kiện bất thình lình nổ ra như một tia chớp giữa trời quang.
Một tên giết người tàn nhẫn cắt ngang cuộc sống của người phụ nữ mà cả hai chúng tôi cùng quý mến, viên thanh tra đặt ra câu hỏi mà tôi đã chờ đợi từ lâu.
– Đây là một vụ án cho anh hay là cho chúng tôi?
Lúc đó chúng tôi đang đứng trong bếp. Tôi thả người rơi xuống một chiếc ghế, và nhún vai:
– Thật ra thì cho tôi!
– Thế thì tốt.
– Tại sao?
– Anh có biết hiện chúng tôi đang bận đến mức độ nào không? Tôi không còn lấy một giây đồng hồ để mà mở mắt ra. Tất cả những vụ án bình thường đã quá nhiều, tôi thật không có hơi sức đâu để mà chiến đấu với ma quỷ.
– Dể hiểu thôi, Fleuvee. – Tôi đáp và trầm ngâm suy nghĩ. - Ở thành phố Paris này, tôi hầu như không có cơ hội lần theo dấu vết. Điều đầu tiên là phải tìm bằng được người họa sĩ bí ẩn kia.
– Anh đang nghĩ gì vậy? – Fleuvee hỏi.
Tôi nhún vai:
– Anh có thể xếp vụ án này vào phòng lưu trữ hồ sơ được rồi đấy! Chắc chắn anh sẽ không tìm được lời giải ở thành phố Paris đâu!
– Anh biết nhiều hơn tôi hả?
– Không, nhưng tôi đang có một linh cảm nhất định. Tôi đang phải chờ một thời gian đã. Có thể dấu vết này cũng chỉ là một dấu vết câm.
– Chuyện cụ thể là gì?
– Quả cầu pha lê.
Fleuvee đưa tay đập lên trán.
– Khốn khiếp, thế mà tôi quên. Rồi sao?
– Nó biến mất rồi!
Fleuvee chĩa ngón tay trỏ ám vàng khói thuốc lá về hướng tôi.
– Thì ra anh muốn tìm nó?
– Nếu có thể .
– Anh biết cách tìm chưa?
Thật ra tôi có thể nói cho anh ta biết, nhưng tôi quyết định nghĩ chuyện né tránh, lòng thầm hy vọng điều đó không quá tệ.
– Tôi sẽ nhờ cây thánh giá của tôi trợ giúp. Rất có thể sẽ tìm được một dấu vết về quả cầu pha lê.
– Và cả tên giết người.
– Hy vọng vậy!
Fleuvee đưa bàn tay phải vẩy ngang.
– Anh biết không, John, chúng ta quen nhau đã một thời gian dài Lúc đầu, tôi cho anh là một tên khoe khoang khoác lác, nhưng bậy giờ tôi rất tôn trọng nhận xét của anh. Vì thế tôi hỏi thật, có mối nguy hiểm nào đang đe dọa thành phố này không?
– Không!
Anh ta thở ra nhẹ nhõm.
– Thế thì tốt. Một tên Belphégor và đám tay chân của hắn đã là quá đủ đối với tôi. – Thanh tra Fleuvee quay người, mở vòi cho nước chảy vào một chiếc cốc, rồi uống từng ngụm dài. Khuôn mặt anh ta bớt nhợt nhạt. Dể hiểu thôi, chàng thanh tra tốt bụng này đang có quá nhiều lo lắng, ở địa vị anh chắc tôi cũng sẽ không xử sự khác.
– Ta quay ra đi! – Anh đề nghị.
Khi người ta trở lại căn phòng xảy ra vụ giết người, vẻ tàn nhẫn thực tại lại một lần nữa đập thẳng vào xương tủy. Tôi phải nhìn cảnh người ta đặt Tanith nằm vào một chiếc hộp dài bằng thiếc, rồi đậy nắp lên. Đó là lần cuối cùng tôi được nhìn thấy người đàn bà bí hiểm, xinh đẹp và cũng rất thông minh, dễ mến.
– Anh còn muốn ở lại đây không? – Fleuvee hỏi.
Tôi lắc đầu.
– Chẳng còn gì giữ tôi ở lại Paris nữa!
Fleuvee mỉm cười.
– Lạ thật, sao anh đi vội vàng vậy? Tôi biết anh đang che dấu tôi điều gì đó, nhưng chẳng giận anh đâu. – Chàng thanh tra giơ tay ra cho tôi. – Chúc anh gặp may mắn, và chừng nào giải quyết xong vụ án, nhớ báo tin cho tôi biết!
Không khí trong nhà rất ấm. Ra tới ngoài, tôi được chào đón ngay bởi ngọn gió lành lạnh của buổi chiều, nó thổi khô lớp mồ hôi trên khuôn mặt nóng bỏng.
Tôi đưa mắt nhìn lên bầu trời đang thẫm lại.
– Tanith! – Tôi thì thào. – Tôi sẽ giải cho được vụ án này, tôi xin hứa ...
Giọng nói khàn xuống, cổ họng chợt nóng rẫy lên, thế là tôi xoay người và bước những bước chân hối hả ...
– Hello, chào quý bà yêu mến! – Cô gái nhỏ cười vui, ném cặp sách bay xuyên qua căn bếp.
Người đàn bà đang đứng bếp xoay người lại, ngạc nhiên.
– Con đã về rồi ư, Lisa?
– Vâng hôm nay con hết tiền rồi.
– Sao hết sớm vậy?
Lisa nhón lấy hai quả dâu tây rất lớn từ đĩa, đút chúng vào miệng rồi phồng má lên nhai. Cô bé muốn vừa nhai vừa trả lời, nhưng không nói thành lời, chỉ đưa ra được những âm thanh kỳ cục. Cuối cùng, khi đã nuốt hai quả dâu tay xuống, cô học trò giải thích:
– Các thầy cô giáo của con hôm nay bận họp.
– Thế bây giờ con làm gì? – Mẹ cô hỏi.
– Con không làm bài đâu. Hôm nay chẳng có ai ra bài về nhà làm cả. Con sẽ ra bãi biển.
Fedora Golon gật đầu.
– Ừ, con yêu, đi tắm đi! Còn khoảng một tiếng nữa mẹ mới nấu xong bữa ăn.
– Hôm nay có món gì vậy mẹ? – Lisa hỏi.
– Một món súp cá rất ngon.
– Nghe được đấy! Chào mẹ , hẹn gặp lại sau ...
Cô gái nhanh chân ra khỏi bếp, bước ra hàng hiên trước nhà. Từ đây chỉ chạy vài bước chân là cô đã ra tới bãi biển có những núi đá vôi khổng lồ mọc dựng lên giữa mặt nước.
Fedora Golon nhìn theo cô con gái mười lăm tuổi của mình. Gió đang thổi mái tóc dài bay ngược về phia sau. Lisa có mái tóc giống hệt như mẹ mình. Một màu nâu, óng ánh, một mái tóc khỏe mạnh và dày dặn. Cô gái rồi sẽ trở thành một người phụ nữ xinh đẹp, ngay từ bây giờ người ta đã nhận thấy rõ như vậy.
Bóng cô bé mỗi lúc một nhỏ hơn.
Dáng vẻ Lisa gây cảm giác cô muốn chạy thẳng vào những đợt sóng đang tràn lên bãi cát. Nhưng rồi tới mép nước, cô học trò suy nghĩ lại, cô dừng chân rồi giơ tay cởi chiếc áo thun ra khỏi đầu. Sau đó, cô rút đôi chân ra khỏi chiếc quần Jean và chỉ mọt tích tắc sau, cả chiếc quần trong cũng bay sang bên. Lisa trần truồng chạy thẳng vào những làn sóng biển.
Cả gia đình Golon chẳng bao giờ mặt quần áo khi tắm. Cái vịnh rất nhỏ này thật hẻo lánh, hầu như chẳng có ai qua lại. Hơn thế nữa, cả gia đình Golon quan niệm việc tự do thân thể chẳng phải là chuyện phản đạo đức.
Raymond, chồng của Fedora và cha của Lisa, hôm nay đang có việc phải đi xa. Mãi tới chiều tối anh ta mới quay trở lại, và chắc chắn anh sẽ lại đã bán được một vài khu đất nào đó, anh là người buôn bán bất động sản.
Fedora hoàn toàn chẳng thông cảm với nghề nghiệp của chồng. Chị thấy khó chịu và ghê tởm những chuyện làm ăn đó. Chị chỉ thích thể hiện những suy nghĩ và tình cảm của mình bằng màu sắc lên trên nền vải. Vẽ đối với chị là tất cả. Nó là cuộc sống của chị, nó là khoảng không gian cho chị nở hoa, nó là thứ thu hút hồn chị. Mỗi giây phút rảnh rỗi đều được Fedora dành trọn cho những bức tranh, và kể cả bây giờ người đàn bà cũng đang nghĩ về chúng, tâm trí của chị đã chìm vào công việc đó. Lisa tắm, và Fedora biết rõ con gái mình, cô bé chắc chắn sẽ ở ngoài bãi biển cả tiếng đồng hồ. Chị có thể tận dụng khoảng thời gian đó. Cứ để cho nồi súp sôi liu riu trên bếp lửa.
Fedora bước chân khỏi căn bếp. Người đàn bà đi qua khoảng hành lang rất rộng rồi quan sát mình trong gương với vẻ hài lòng.
Năm nay chị ba mươi lăm tuổi, nhưng người ta hoàn toàn không nhìn thấy điều đó trong ngoại hình của chị. Fedora vẫn còn là người đàn bà rất đẹp và rất trẻ, đang trong tuổi nở hoa. Bên dưới làn váy rộng, những đường nét của thân hình chị chỉ thể hiện lên thấp thoáng, người đàn bà biết rất rõ thân hình mình vẫn còn thu hút vô vàn những cặp mắt đàn ông.
Một lúc sau đó, hơi hé đôi làn môi đầy đặn, hai con măt nheo nhỏ, người đàn bà cảm nhận một đợt sóng khoái cảm đang chảy qua làn da mình. Đột ngột máu chảy thật nhanh trong huyết quản, có vẽ như nó đã được đun nóng lên, ánh mắt chị mờ đi.
Chị phải làm điều đó.
Chị muốn làm điều đó.
Ngay bây giờ!
Người đàn bà lấy hơi thật sâu. Khuôn mặt đột ngột hiện lên một vẻ bối rối lạ kỳ, khi chị đưa bàn tay thọc sâu xuống túi của chiếc tạp dề làm bếp, những ngón tay bao quanh vòng kim loại lành lạnh của một chiếc chìa khóa. Fedora hài lòng gật đầu, bước về phía trước vài bước rồi xoay mình sang phải, nơi có một cánh cửa nhỏ được xây ẩn trong hốc tường.
Cửa không khóa. Mọi thành viên trong gia đình đều có thể xuống tầng hầm.
Ngôi nhà mới đã được gia đình Golon xây lên trên một tầng hầm kĩ. Vì vậy, nó vẫn còn nguyên những bậc thang bằng đá, còn nguyên những bức tường xù xì, phủ muôn vàn những mạng nhện nho nhỏ.
Chồng chị đã đổ biết bao nhiêu công sức vào đây để biến tầng hầm này thành một hầm chứa rượu vang tuyêt vời. Mỗi chai rượu đều được đặt trong một chiếc ống bằng sành, chỉ có cổ chai ló ra.
Tầng hầm có một vòm trần cong, nó thu nhỏ lại ở khúc đuôi và gây ấn tượng dẫn vào một miền tối tăm bí hiểm. Đó chính là mục tiêu của Fedora.
Từ bóng tối dần dần hiện ra những đường nét lờ mờ của một cánh cửa. Một cánh cửa đặc biệt. Khi Fedora muốn mở, nó tự động bật vào phía bên trong.
Người đàn bà dừng chân. Tim đột ngột đập dồn dập. Việc cánh cửa tự động mở ra mang một ý nghĩa nhất định. Anh ấy ở đây, anh ấy đang chờ chị. Vì vậy mà chị có cảm giác đó, và chị biết, lại một lần nữa đã đến thời điểm của hai người.
Người đàn bà bước tới trao gửi toàn bộ tâm hồn và thể xác vào bàn tay kẻ kia!
Fedora thở dồn dập. Làn da dợn lên những đợt sóng, cảm giác hồi hộp râm ran trong từng tế bào, một cảm xúc ngọt ngào, sự khoái cảm mà những thành viên còn lại trong gia đình không hề ngờ tới. Nếu họ biết điều đó, có lẽ ở đây sẽ nổ ra một cơn bão điên cuồng.
– Em không muốn vào sao, Fedora? – Một giọng nói trầm ấm cất lên. Giọng nói nhắc cho Fedora nhớ lại người cha đã qua đời từ lâu của mình. Những người đàn ông đang chờ chị kia là một người khác hẳn.
– Vâng, em vào đây! – Người đàn bà khẽ đáp, bước qua ngưỡng cửa và chìm vào trong gian phòng bí hiểm. Cánh cửa ngay lập tức khép lại.
Vậy chị đã trao toàn thân vào bàn tay của kẻ thứ hai. Người đàn bà biết điều đó, và cũng không hề có ý định kháng cự.
Quầng ánh sáng màu đỏ phủ lấy chị như một tấm mạng nhện vô hình. Trong góc phòng có một chiếc ghế dài mềm mại, đã rất nhiều sự kiện bí hiểm và êm ái xảy ra trên đó. Nhưng phía trước chiếc ghế dài mới là yếu tố quan trọng nhất, đó chính là bức tranh.
Một khung vẽ khổng lồ được phủ khăn, rộng gần bằng chiều ngang của căn phòng. Khung được đặt trên một giá vẽ rất rộng, phia trước đó là những hộp màu, tuýp màu, cùng vô số những chiếc lọ nhỏ và không biết bao nhiêu bút vẽ.
– Em hôm nay ra sao?
– Fedora nghe giọng nói đó vang lên sau lưng mình. Người đàn bà ngửa đầu ra sau gáy rồi mới trả lời.
– Em rất khỏe!
– Thế thì ta rất vui. Người thân thuộc của ta bao giờ cũng phải được cảm thấy thoải mải dễ chịu ...
Bấy giờ, Fedora quay đầu lại. Từ bóng tối bên cạnh cửa ra vào hiện ra một dáng người.
Đó là một người đàn ông to lớn, tóc đen. Anh ta có một bộ râu màu đen, phủ kín hầu như toàn bộ khuôn mặt, chỉ nổi lên vầng trán.
Fedora không nhận ra chính xác trang phục của người đàn ông, kể cả làn môi cũng không, mặc dù vậy chị tin rằng anh ta đang mỉm cười.
Người đàn ông bước tới sau lưng chị. Thân hình Fedora cứng lại khi cảm nhận đôi bàn tay anh ta đặt lên vai mình, và thính giác của người đàn bà nhận ngay ra mùi cơ thể của anh ta.
Anh ta là một người rất lạ. Anh ta có mùi cơ thể khác tất cả những người bình thường. Nó vừa xắc xói vừa cay nồng, thoang thoảng mùi cháy khét. Cho tới nay, Fedora vẫn chưa thể định nghĩa nó một cách rõ ràng.
Mà cũng thật lạ, cái mùi kỳ quặc đó đánh rất mạnh vào giác quan của Fedora, chị cảm nhận nó rất rõ.
Người đàn bà đứng yên, ngã thân hình ra sau để đón nhận sự ấm áp đang tỏa ra từ thân hình của người đàn ông, nhưng suy nghĩ của chị quay trở lại với thời điểm bắt đầu.
Anh ta bất ngờ xuất hiện vào một ngày nọ. Lisa lúc đó ở trường, chồng chị có việc đi xa. Chị không nghe thấy tiếng bước chân anh ta đi tới, chỉ thình lình thấy anh ta đứng ngay trong căn bếp. Fedora đã muốn kêu lên thì ánh mắt của người đàn ông đã phủ xuống người chị. Lúc đó, tiếng kêu nghẽn lại trong cuống họng. Anh ta bước về phía chị, cởi quần áo chị ra và dẫn chị vào phòng ngủ. Cả hai người đã chìm xuống chiếc giường và Fedora trải qua những giây phút sau đó như trong một giấc mơ.
Khi mọi việc đã qua đi, chị thấy mình nằm lại trên giường, không nhìn thấy người đàn ông đâu nữa.
Anh ta xuất hiện bí hiểm ra sao, thì cũng đã rút lui thần bí như vậy.
Trong những ngày sau đó, Fedora tột cùng bối rối. Raymond, chồng chị, đã hành hạ chị bằng biết bao câu hỏi, nhưng chị không thể đưa ra một câu trả lời cụ thể. Mặc dù chính chị cũng muốn nói về chuyện đó, nhưng không thốt nổi một lời. Chị vừa đau khổ, vừa chờ đợi, bởi chị chắc chắn rằng người đàn ông kia sẽ quay trở lại.
Và anh ta đã trở lại thật ...
Lại thêm một ngày nữa, anh ta đột ngột xuất hiện. Anh ta đứng trước mặt chị như vừa hiện ra từ cõi hư không, nhưng lần này anh ta không dẫn chị vào phòng ngủ, mà dẫn xuống tầng hầm, vào trong một căn phòng cổ xưa nhất trong các căn phòng ở đây. Ở đó anh ta chỉ cho chị thấy tất cả. Anh ta biết nỗi đam mê hội họa của chị, và anh ta giải thích rằng chị cần phải vẽ những gì mà anh ta ra lệnh.
Fedora đồng ý. Người đàn bà sa vào ảnh hưởng của người đàn ông lạ mặt, quyền uy vô hình của anh ta đóng đinh chị, xoa tan đi mọi mong muốn và suy nghĩ riêng tư của chị. Cứ lúc nào giơ tay cầm bút vẽ là chị lại tạo nên đường nét và màu sắc về nhân vật mà thật ra bản thân chị không hề biết. Cứ như thế, một bức tranh dần dần xuất hiện. Nó cần phải trở thành tác phẩm đẹp nhất và tốt nhất của cuộc đời chị, và nó chỉ thuộc về một mình người đàn ông đó.
Khi bàn tay người đàn ông chuyển động, Fedora như tỉnh lại từ một giấc mơ sâu.
– Còn bây giờ? – Chị nghe tiếng thì thào sát tai mình. – Em có muốn nhìn nó không?
– Em ... Em biết nó mà.
– Không hẳn vậy đâu, nàng Fedora xinh đẹp. Đã có thêm một yếu tố nữa, và bức tranh cuối cùng đã hoàn tất.
Fedora giật mình. Người đàn bà đột nhiên thấy chóng mặt. Nếu người đàn ông không giữ lại, có lẽ chị đã ngã lăn xuống đất rồi.
– Anh làm được rồi ư? – Chị thì thào.
– Dĩ nhiên.
– Vậy là ...Vậy là họ sống?
– Em nhìn mà xem.
– Không, em không muốn! – Fedora lắc đầu. Làn tóc chị chắc phải chạm vào mặt người đàn ông đứng sau, nhưng anh ta không tỏ ra khó chịu. Dịu dàng nhưng rất cương quyết khống chế, người đàn ông đẩy chị đến trước chiếc giá vẽ phủ vải.
Fedora có cảm giác như đang trôi bồng bềnh trên những đám mây. Căn phòng trong tầng hầm với những bức tường xù xì của nó đột ngột chứa đầy sự sống. Đã có điều gì đó xảy ra ở đây, một chuyện mà chị không hiểu nổi, và chị biết chị đang tới gần mục tiêu.
Nếu người đàn ông quả thật giữ lời hứa, thì ngay tới đây chị sẽ được chứng kiến một sự việc nằm ngoài tất cả những suy nghĩ logic bình thường.
Người đàn ông nhận ra vẻ chần chừ của chị.
– Để ta làm nhé? – Anh ta hỏi.
– Vâng, anh làm đi ...
Hai bàn tay biến khỏi đôi vai người đàn bà. Người đàn ông bước sang phía trái Fedora, đến bên cạnh khung vẽ, duỗi dài cánh tay ra và cầm lấy một mép vải phủ.
Chỉ một cú giật duy nhất, anh ta rút lần khăn phủ ra.
Fedora nhìn trân trối lên bức tranh.
Hai, ba giây đồng hồ liền, người đàn bà đứng bất động. Thế rồi chị đập cả hai bàn tay lên mặt mình và bắt đầu nức nở.
Những gì hiện ra trước mắt chị, thật nằm ngoài sức tưởng tượng của một con người!.