Chương 8
Tác giả: Jarson Dark
Fedora nằm trên ghế sofa thì đúng hơn là ngồi. Người đàn bà ngã đầu ra lưng ghế, trên đôi môi phảng phất nụ cười kỳ quặc. Âm nhạc thoát ra nhè nhẹ từ radio, nhắc người ta nhớ tới tiếng rì rào của sóng biển bằng vô vàn những cây đàn violon.
Fedora đang hài lòng.
Thậm chí rất hài lòng, bởi bây giờ mọi việc đã được hoàn tất. Bức tranh đã được vẽ xong, nó đã sống động và hoàn hảo đúng như ý chị ta muốn.
Năm thầy tu, nắm tay nhau nhảy quanh một chiếc bàn hình oval, trên có để một chiếc đế đựng với quả cầu pha lê đỏ.
Fedora Golon vẫn chưa được biết ý nghĩa thật sự của quả cầu pha lê và chiếc đế đựng đó có ý nghĩa gì. Người đàn ông lạ mặt cho tới nay chỉ ra lệnh cho chị ta đi về Paris ăn cắp hai đồ vật đó. Làm quen với bà thầy bói là một chuyện dễ dàng. Fedora đã đóng giả khách hàng, và ngay từ lần gặp đầu tiên, chị ta đã chiếm trọn lòng tin tưởng của Tanith. Ít nhất thì Fedora cũng tin như vậy. Một khoảng thời gian sau, sau khi đã một lần gặp gỡ Tanith tại Bretagne, Fedora hẹn quay trở lại Paris lần thứ hai. Sử dụng một loại thuốc ngủ, người đàn bà đã dễ dàng qua mặt được Tanith. Bĩnh tĩnh, chị ta lấy hai thứ đồ vật đã được chỉ định rồi đi khỏi căn nhà, hoàn toàn không quan tâm đến những gì xảy ra sau đó.
Giờ thì chị ta biết rằng Tanith không còn sống nữa. Liệu chị ta có tiếc nuối không? Không đâu, người đàn bà đang suy nghĩ về chuyện đó, nhưng kỳ lạ làm sao, chị ta không thấy sự thương tiếc dâng lên trong lòng mình. Cái chết của bà thầy bói Tanith là một bước cần thiết để hoàn tất những điều kỳ diệu và lớn lao.
Đơn giản như vậy thôi.
Lại một nụ cười thoáng qua đôi môi Fedora khi người đàn bà nhớ lại sự việc đó. Cả cái gã người Anh kia cũng không thể làm gì được chị ta, Fedora tin chắc như vậy. Chị ta đã thẳng tay đuổi gã ra khỏi nhà, và chắc gã đã bỏ đi. Trong ngôi nhà này, chị là nữ chúa.
Nhưng việc che đậy những hành động vụng trộm này trước mặt chồng con lại là một việc khó khăn. Lisa đã nhận ra một điều gì đó rồi, mà Raymond, chồng chị, cũng không phải người câm điếc. Mặc dù không hiếm buổi tối anh vẫn còn phải cặm cụi với những đống giấy tờ mà ban ngày anh chưa xử lý hết.
Người đàn bà lấy làm tiếc rằng Raymond sẽ về nhà tối nay. Nếu anh ngủ đêm ở nơi khác, có lẽ Fedora sẽ thấy dễ chịu hơn.
Những giờ khắc buổi trưa đã qua đi từ lâu rồi. Nhưng người đàn bà thậm chí chẳng thèm nghĩ đến bữa ăn cho cô con gái, mà chỉ chìm đắm vào những sự kiện vừa xảy ra. Một yếu tố then chốt đã tới, và những sự kiện quyết định sẽ còn tiếp nối, chị ta tin chắc như vậy.
Việc duy nhất chị ta phải làm là tách xa Lisa ra khỏi trò chơi chết chóc này.
Câu hỏi chỉ là có thể thực hiện chuyện đó ra sao. Liệu người đàn ông đến giờ chị vẫn không biết tên có biết được ý định này không?
Người đàn bà không tìm được câu trả lời rõ ràng. Chị ta thoải mái duỗi dài người ra và không khỏi giật mình khi nghe thấy tiếng cười nhè nhẹ vang lên sau lưng mình.
Anh ta đã tới!
Với những bước chân bình thản, người đàn ông đi xuyên qua căn phòng, đôi mắt ném xuống người đàn bà đàng nửa nằm nửa ngồi, tỏ ý muốn thẳng người dậy nhưng lại ngay lập tức bỏ ý định khi nghe người đàn ông nói:
– Cứ nằm thế đi ...
Fedora lại thả người xuống.
Người đàn ông bước đến sát chiếc ghế sofa, dừng chân và nhìn xuống dưới thân hình chị ta. Gã giấu hai cánh tay ra sau lưng khiến Fedora không nhìn thấy bàn tay gã.
– Mọi việc đều ổn cả. - Fedora nói Gã râu xồm lắc đầu.
– Tại sao lại lắc đầu? – Nữ họa sĩ ngạc nhiên. – Nhưng gã đó đã biến mất rồi, cái gã người Anh đó.
– Hắn có đi đâu!
Giờ thì người đàn bà không thể tiếp tục cái tư thế nửa ngồi nửa nằm của mình được nữa. Chị ta thẳng người dậy. Cả khuôn mặt bây giờ là một dấu hỏi lớn:
– Em đã đuổi hắn đi, và đã nhìn thấy hắn bước đi mà.
– Đến tận xe của hắn hả?
– Không!
– Em đã thấy chưa, người tình của ta. Hắn đã nghe theo lời khuyên của cô con gái Lisa của em, và con bé đã dẫn hắn xuống tầng hầm, dẫn đến nơi có bức tranh của em.
– Không thể như thế được!
– Đúng thế đấy! Lisa là một đứa trẻ rất tò mò, và cả hai đứa đó đã gắn chặt vào với nhau.
– Để em xem thế nào! – Fedora muốn đứng khỏi ghế sofa, nhưng gã đàn ông phản đối.
– Đừng nên vội, chúng ta sẽ cùng nhau cân nhắc xem phải làm gì.
– Nhưng đừng làm gì chống lại Lisa Gã đàn ông chỉ nhún vai, không nói một tiếng.
– Có phải cả hai đứa chúng nó vẫn còn ở dưới tầng hầm. – Gã đàn ông giải thích. – Đi ngay bây giờ!
– Em xuống đó làm gì? Tiếp tục vẽ à?
– Không, xuống đó giết người!
Trong một thoáng, mí mắt người đàn bà giật lên.
– Giết người ư? – Chị nhắc lại. – Giết ai?
– Một tên sát nhân!
Fedora mỉm cười.
– Em không hiểu anh. Chẳng lẽ anh muốn nói rằng trong tầng hầm của em hiện đang có một tên sát nhân?
– Đúng anh muốn nói vậy!
Fedora cân nhắc. Trán chị ta nhăn lại.
– Khoan đã. – Người đàn bà lẩm bẩm. – Nếu trong tầng hầm có một kẻ sát nhân, mà đó không phải là con gái em, thì nó chỉ có thể là gã John Singlair, cái gã người Anh khốn khiếp đó. Em nói có đúng không?
– Chính xác và em cần phải giết hắn!
Người đàn bà cười gay gắt.
– Rất sẵn lòng, nếu anh yêu cầu. Nhưng giết bằng cách nào đây?
– Bằng cái này. – Gã đàn ông đáp lời. Lúc bây giờ gã mới buông hai bàn tay ra khỏi lưng, đưa về phía trước. Fedora nhìn thấy cái vật mà gã đã giữ sau lưng suốt từ đầu đến giờ.
Đó là một cây rìu, lưỡi còn dính máu ...
Đầu tiên là Tanith, bây giờ đến Lisa. Cô bé hầu như vẫn còn là một đứa trẻ, nhưng lũ ma quỷ và bọn máu đen có bao giờ chùn tay trước việc gì. Sự tàn nhẫn của chúng là vô hạn. Chúng đã và đang còn tiếp tục chứng minh điều đó.
Cổ họng tôi thắt lại. Kể cả nhưng suy nghĩ của tôi cũng bị chặn ngang. Tôi nhìn trân trối vào khung cảnh ghê rợn trước mắt mà không khỏi rùng mình.
Trong giây phút này, cảm giác căm thù đối thủ trào dâng lên. Tôi thật sự đã đứng bên bờ vực của trạng thái phát điên, bởi rõ ràng một làn sóng máu đỏ đang dâng lên trước hai con mắt tôi.
Lisa nằm ngửa, nằm như thể cô bé đang ngủ. Nếu như không có cái lưỡi rìu khốn khiếp kia.
Cô bé đã muốn giúp đỡ tôi, bây giờ phải trả giá cho những hành động đó bằng mạng sống. Tôi thầm trách mình. Lẽ ra tôi không được phép nương tay với tên thầy tu đó, mà phải trao ngay cho gã những gì gã xứng đáng được hưởng:
Cái chết chung cuộc.
Tôi không biết tôi đứng như vậy trước xác Lisa bao lâu. Thời gian đã trở thành vô nghĩa. Một lúc sau tôi cúi người xuống và bế cô bé lên.
Tôi không thể để cô bé nằm ở dưới tầng hầm này, phải đưa cô lên gặp mẹ.
Fedora Golon cần phải mở mắt nhìn xem chị ta đã gây ra chuyện gì. Tôi tin chắc bà mẹ quạ đó có một phần tội lỗi. Người đàn bà đó đã tạo điều kiện cho vòng tròn ma quỷ này khởi phát, và chị ta bây giờ vẫn là chiếc chìa khóa mở đến mọi bí hiểm.
Thêm một lần nữa, tôi cay đắng nhận thấy phụ nữ dễ bị ma quỷ hút hồn biết nhường nào. Chẳng cần phải nghĩ đến những phù thủy xa xưa, hiện tôi đang phải đau đớn trải qua chuyện đó trong chính ngôi nhà này.
Lisa rất nhẹ.
Cô bé nằm trên hai cánh tay tôi . – Đôi chân thõng xuống phía bên phải, gáy tựa trên hỏm khuỷu tay tôi. Không dám nhìn thẳng vào mặt cô bé, tôi đưa ánh mắt hướng về phía trước, thẳng về những bậc thang bằng đá.
Tôi hy vọng Fedora chưa rời khỏi căn nhà của chị ta, và hồi hộp chờ xem chị ta sẽ phản ứng ra sao.
Hai chân đạp lên trên những bậc cầu thang bằng đá mòn vẹt, mắt tôi đờ đẩn hướng về phía trước. Nó đã mất hết sự sống và tựa như một chiếc mặt nạ. Hai con mắt tôi cay xè. Mọi xúc cảm bay đi, chỉ còn sự trống vắng khủng khiếp, đó chính là cái cảm giác vẫn thường dâng lên mỗi lần tôi phải đối mặt với Tử Thần.
Mặt đất bên trên không còn xa nữa. Chỉ khoảng mười bậc thang nữa là tới.
Khi leo được nửa cầu thang và ánh mắt đã chạm tới cánh cửa dẫn xuống tầng hầm, đột ngột tôi nghe thấy tiếng bước chân vang lên phia bên kia cánh cửa. Chỉ một giây sau đó, cánh cửa bằng gỗ bị giật tung ra ngoài, xuất hiện một khoảng sáng hình chữ nhật và chị ta đứng giữa khoảng sáng đó.
Fedora Golon!
Người đàn bà đứng đó như một chiến binh đòi trả thù. Bàn tay phải cầm một cây rìu, lưỡi rìu còn đẫm máu.
Chị ta nhìn tôi trừng trừng.
Ánh mắt tôi nhìn qua thân hình của cô bé đã chết, muốn nói, nhưng tôi không sao cất nên lời.
Thay vào đó người mẹ mở mồm ra.
Một tiếng kêu chói chang thoát ra cổ họng chị ta, vang lên rùng rợn trong căn tầng hầm.
– Quân giết người! – Tiếng thét kéo dài và đập thẳng vào mặt tôi. Rồi lại một lần nữa. – Quân giết người! – Thế rồi Fedora nhấc cánh tay phải lên.
Chỉ trong một giây đồng hồ, tôi thấy mình trôi bồng bềnh trong hiểm nguy đến tính mạng. Chị ta muốn ném cây rìu về phía tôi. Trong khu cầu thang quá hẹp này, tôi hoàn toàn không có né tránh.
Hơn nữa, xác Lisa cũng là một trở ngại lớn. Tôi còn chưa tìm ra đường thoát thì Fedora Golon đã phóng cây rìu ra khỏi tầm tay.
Món vũ khí nguy hiểm xoay xoay, lao về phía tôi.
Không thể tránh sang bên. Cây rìu giáng trúng vào người tôi ...