Chương 17
Tác giả: Katharina Fischer
P eter nhanh chóng rời cabin điện thoại. Nếu gã đàn ông mặc bộ đồ xám vừa bước ra từ quán ăn nhanh kia có liên quan chút nào đến vụ tấn công ngài tổng thống thì thời gian bắt đầu trở nên gấp gáp rồi: đã gần chín giờ rưỡi.
Peter bây giờ tin chắc rằng đây chính là Rodder. Trong đêm cậu đột nhập vào nhà gã, Rodder đã khiến cậu bất ngờ đến đờ đẩn trong một bộ quần áo tương tự như thế nầy. Chỉ có điều thay vì mặt nạ chó sói, bây giờ gã được mặt nạ tổng thống.
Mặt Chó Sói rảo bước thật nhanh và chọn một hướng đi khiến Peter ngạc nhiên. Thay vì tiến về phía trung tâm thành phố, gã lại rời xa nó. Liệu lại thêm lần nữa là quả lừa không?
Họ đi qua một vài con phố. Rồi Mặt Chó Sói tiến đến một khuôn viên giống như một dạng công viên, với trung tâm là một toà nhà một tầng, mái bằng. Đó chính là viện bảo tàng nghệ thuật nơi đang có cuộc trưng bày những đồ vật cổ của Hy Lạp cổ mà Justus đã nói tới. Nhưng ngày hôm nay, viện bảo tàng đóng cửa. Trung tâm của mọi mối quan tâm bây giờ là ngài tổng thống.
Peter căng óc, tìm cách nhớ lại Thám tử trưởng đã kể lại những gì về cuộc triển lãm nầy. "Người đẹp Helena", một bức tượng quý giá, tới phần "bạn tượng" thể hiện chàng Paris đã biến mất cách đây vài năm. Người đẹp Helena hiện thời được coi là đỉnh cao của cuộc triển lãm nầy. Người đẹp Helena liên quan gì đến Rodder?
Tới lúc nầy thì Mặt Chó Sói đã đi vòng quanh ngôi nhà và biến vào một khoảng đất hoang, trên đó để ngổn ngang nhiều loại đồ thải rác rưởi khác nhau. thật thận trọng, Peter len lách qua những đống ngổn ngang và những bụi cây um tùm. Thế rồi cậu đột ngột thấy lóe lên một tia sáng nhỏ phía trước. Peter dừng chân, thận trọng gạt một cành cây sang bên.
Mặt Chó Sói đứng cách cậu chỉ vài mét. Gã đã trèo lên một thân cây và đang chỉa súng vào công viên. Một tiếng nổ ngắn, trầm đục, rồi một tiếng nổ nữa.
Bắn xong, gã đàn ông trèo xuống, giấu súng vào bên trong một chiếc tủ lạnh cũ đã han rỉ, rồi lại trèo lên cây. Từ đó, gã nhảy sang phía công viên.
Peter nhanh trí chạy tới thân cây nọ và trèo lên. Lên đến vòm lá, cậu dừng lại và nhìn sang phía bên kia. Khoảng công viên trải ra đẹp tuyệt vời trước mắt, không thấy dấu vết Rodder. Peter đưa mắt xem xét toàn bộ khuôn đất. Rodder đã bắn vào vật gì vậy? Thế rồi cậu nhận ra: bóng đèn bào động bây giờ chỉ còn là vài mẩu thuỷ tinh nhỏ xíu, "ta nhắm vào ánh sáng", đó là một đoạn trong lá thư cuối của Mặt Chó Sói. Vậy ra gã cần khẩu súng bắn tỉa cho chuyện nầy!
Sau một cú nhảy dài, Peter hạ cánh xuống thảm cỏ phía bên kia. Cúi lom khom, cậu chạy về phía viện bảo tàng. Khi vòng quanh một đoạn hàng rào, cậu nhìn thấy sợi dây. Rodder vậy là đã trèo vào phía trong viện bào tàng!
Peter lùi về vài mét, nấp vào đoạn hàng rào. Cậu chờ, nhưng trí não vẫn hoạt động hết tốc lực. Dần dần cận hiểu ra, ba lá thư của gã Mặt Chó Sói kia che đậy cho một kế hoạch táo tợi tới mức nào. Toàn bộ vùng Rocky Beach đang tập tung vào chuyến viếng thăm của ngài tổng thống. Không có một thời điểm nào thuận lợi hơn cho việc ăn cắp "người đẹp Helena". Vời những bức thư và những vụ ăn cắp trước, tay Rodder đã thật khéo léo tạo ra những dấu vết gỉa. Tất cả các hoạt động cảnh sát hiện thời đều tập trung vào vị thượng khách. Nhưng tội phạm thật sự lại xảy ra ở một nơi hoàn toàn khác, trong một khu vực rìa thành phố. Và nét thâm hiểm ở đây là: trong tất cả các lá thư và tất cả các hành động đều chứa đầy rẫy những lời mách bảo chỉ tới hành động thật sự được lên kế hoạch. Người ta chỉ cần hiểu chúng trong một mối tương quan khác. Peter chuyển trọng lượng sang chân kia. Mãi vẫn không thấy bóng dáng Rodder đâu.
Phải gã có một tòng phạm trong lực lượng cảnh sát như Justus đã đoán? Có phải đó là chuyên viên tâm lý Harding?
- Ái! - có cái gì rất mạnh đẩy cậu ngã đập mặt xuống nền đất. Kẻ tấn công đã ập đến từ phía sau. Bám chặt lấy nhau, Peter và gã đàn ông lăn lộn trên thảm cỏ.
Thám tử phó sau đó đẩy chiếc mặt nạ của kẻ tấn công lên cao một chút. Cậu nhận ra gã ngay lập tức: Rodder.
Rodder khỏe mạnh. Nhưng lần nầy Peter quyết tâm không để kẻ khác hạ gục mình nhanh chóng như lần trước. Có một vật rơi ra từ túi áo khoác của Mặt Chó
Sói và Peter tóm được nó. Một khẩu súng lục. Rodder đứng dậy và lùi về. Cả Peter cũng nhỏm người lên.
- Giơ tay lên, Rodder!
- Mày không dám bắn đâu, anh bạn nhỏ!
Dĩ nhiên Peter không dám bóp cò. Cầm khẩu súng trong tay, cậu thậm chí còn mất bình tĩnh hơn. Nhưng Thám tử phó muốn gắng sức đánh lừa Mặt Chó Sói.
- Dĩ nhiên là tôi sẽ bóp cò. Giống y hệt như ông đã đút tôi vào cái hòm gỗ nọ! Cái đó tôi không quên đâu!
Rodder tỏ vẻ nao núng.
- Cậu muốn gì, - gã thận trong hỏi.
- Bức tượng, - Peter nói . Cậu khẽ xoay tay trỏ khẩu súng về phía một bọc vải đang nằm trên thảm cỏ cách đó vài mét.
- Đồ chó chết, - Rodder nói.
- Bọn mầy bám dính như lũ đỉa đói. Vừa mới thoát được một đứa nầy thì lại có đứa khác bám ngay vào đằng sau lưng. Cảnh sát không là gì cả so với bọn nhãi ranh chúng mày!
Peter cười và hiểu câu đó là một lời khen.
- Bức tượng, - cậu nhắc lại.
Rodder cầm gói vải lên và chầm chậm mở lần vải bọc dày cộp bên ngoài. - Ngay từ đầu tao đã phản đối chuyện cho bọn mầy tham gia vụ nầy, - gã lẩm bẩm.
- Nhưng Scott Ambler lại thấy chúng tôi là "luồng gió mới".
- Peter chen vào.
- Làm sao mà mầy biết chuyện của Scott? - Rodder buông cho một trong những tấm vải rơi xuống và ngẩng nhìn lên.
Peter gật đầu hài lòng.
- Vào cái đêm mà anh ta đón tôi ở chỗ ông về. Trên đường về anh ta huýt sáo một bài ca. Đó là chính là bài "Chụp Ảnh Lén". Chỉ có điều lúc đó tôi chưa biết tên bài hát.
- Ôi trời, Scotty, Scotty! - Rodder lắc đầu. thế rồi gã nhìn Peter.
- Khi tao phát hiện thấy mầy loay hoay trong vườn nhà tao… Cha, lúc đó mày gây nhiều chuyện ồn ã quá, anh bạn nhỏ… Lúc đó tao đã gọi điện cho Scott và bảo cậu ta "đến đón cái thằng rác rưỡi nầy ra, bây giờ tôi sẽ nhốt nó vào hòm gỗ và tôi không biết làm gì với nó nữa. Tôi sẽ gửi "luồng gió mát" của cậu xuống cho quỷ sứ!"
- Vậy Ambler là kẻ đã tấn công cửa hàng Outdoor World? - Peter chậm rãi hỏi.
- Rồi sau đó cũng đồng thời là kẻ lấy trộm khẩu súng?
- Chính thế đấy, anh bạn nhỏ.
- Còn người đàn ông rời nhà ông vào buổi sáng hôm nay? Phải Ambler không?
- Một động tác đánh lạc hướng.
- Thế còn ngài tổng thống, ông đâu có ý định ám sát ngài?
- Không.
- Thận trọng, Rodder mở tấm khăn bọc cuối cùng ra. Xuất hiện một bức tượng cao khoảng 40 cm. Tượng được làm bằng đồng, tả một người phụ nữ đẹp tuyệt vời. Nhưng dù bức tượng có được làm tinh xảo tới đâu, mọi đường nét cũng mờ chìm đi trước đôi mắt ciủa người phụ nữ: hai viên kim cương trong suốt một cách hoàn hảo. Chúng lóng lánh trong ánh nắng mặt trời, khiến người nhìn muốn loá mắt. Ánh sáng, Peter nghĩ thầm. "Ta nhắm vào ánh sáng". Mê mẩn, cậu quan sát Rodder chầm chậm xoay bức tượng trong hai tay gã. Có lúc, đôi mắt Helena như thể đang nhấp nháy nhìn Peter trong vẻ quyến rũ, có lúc lại như long lên giận dữ.
- Bắt lấy nó, - Rodder đột ngột nói và ném bức tượng về phía cậu.
Bất giác, Peter đưa tay lên. Trong cùng tích tắc đó, Rodder nhao về phía trước và chặt văng khẩu súng ra khỏi tay Thám tử phó. Thật khéo léo, gã bắt lấy khẩu súng trước khi nó kịp rơi xuống đất. Helena rơi thẳng xuống thảm cỏ. - Gió xoay chiều rất nhanh, anh bạn nhỏ, - Rodder rít lên. Tự nhiên, giọng gã lại trộn cái vẻ ngọt ngào, cái âm thanh rủ rỉ rù rì của Mặt Chó Sói, thứ mà Peter căm hận.
Rodder chỉa súng vào Peter, bàn tay kia của gã rút ra một chiếc điện thoại và ấn váo một trong những phím trữ số điện thoại thường gọi.
- Hallo, Paris, Helena đây, bây giờ em vừa bị bắt cóc… - Mặt Chó Sói bất chợp ngập ngừng. - Hallo?… ai… Justus Justus… ? - Giận dữ, Rodder đút chiếc điện thoại vào túi. - Chó chết, khốn nạn! - Súng lục của gã chĩa về phía tường.
- Nào anh bạn nhỏ, - gã sủa lên.
- Đi lối kia! Không được chần chừ một giây!