Chương 18
Tác giả: Katharina Fischer
J ustus và Bob chạy từ khách sạn ra ngoài. Đồng hồ chỉ chính xác 10 giờ và hàng trăm người tò mò đang chờ ngài tổng thống xuất hiện. Hai thám tử len lách đi xuyên qua đám người rồi chạy vào một con phố nhỏ, nơi có chiếc xe VW của Bob.
- Ta đi đâu đấy? - Bob vừa hỏi vừa xoay chìa khoá mở máy.
- Ra tàu. Ra con tàu nhỏ của Rodder! - Justus rút ví của cậu ra.
- Mình vừa nghĩ ra một chuyện, - cậu nói và rút bản sao của bài báo ra ngoài.
- Đây là bài báo về Rodder. Mình đã đưa nó cho Sandy xem. Cô bạn nhắc cho mình là trên ảnh có nhiều người. Đáng tiếc là mình đã bỏ qua lời mách bảo của cô ấy.
- Sao lại là lời mách bảo?
Justus không trả lời, mà quan sát tấm ảnh trong bài báo.
- Đúng thế, - cậu kêu lên.
- Lẽ ra bản thân mình phải suy ra ngay từ đầu mới đúng!
- Mình chả hiểu gì hết, - Bob nói và cho xe tăng thêm một số. Justus dí sát tờ báo xuống mũi cậu.
- Thế nào? Cậu còn dám nói là mình nhầm không!
- Bỏ trò đó đi! - Bob gắt lên.
- Hay bọn mình dạt xuống vệ đường bây giờ! -
Nhưng tính tò mò của cậu cũng đã nổi lên, Bob phanh xe dừng lại. Justus đưa tờ giấy sang cho cậu.
- Thử nhìn kỹ cái người đứng trong ảnh nầy. Kẻ đứng đằng sau Rodder ấy. Bob cần một vài giây đồng hồ.
- Đây là Ambler! - cậu reo lên. -
Rõ ràng là như thế! Mặc dù có đeo kính gọng tròn và để tóc dài, nhưng mình tin chắc đó chính là anh ta. Ra bọn nầy quen nhau đã từ lâu! Làm sao mà cậu nghĩ ra?
- Qua cú gọi tới cái máy cầm tay của Ambler. Chắc kẻ gọi là Rodder. Mình tự hỏi, không biết hai gã nầy làm việc với nhau bao lâu rồi? - Justus lại cất tờ báo vào trong túi rồi ngẩng nhìn lên.
- Mình e rằng giờ gã đã tóm được Peter.
Và cả Helena nữa.
- Ai kia?
Trong khi Bob đưa xe về phía vách đá bờ biển, Thám tử trưởng trình bày mối nghi ngờ của cậu.
- Mục đích của toàn bộ những lá thư nầy là đánh lạc hướng cảnh sát ra khỏi tội phạm thật sự: vụ ăn cắp bức tượng quý.
Cuối cùng, Bob cũng đến được ngã tư, nơi có con phố dẫn xuống khu dân cư bên bờ biển. Cậu lái xe đi ngang qua nhà Rodder rồi dừng lại trong một bãi đỗ nhỏ, ở đó đã có sẵn một chiếc xe Kombi.
- Cha, đây là xe của cửa hàng Outdoor World, - Bob lẩm bẩm.
Justus không để ý đến lời nhận xét đó mà thúc bạn mình ngay lập tức chạy theo con đường mòn dốc thẳng xuống dưới. Chỉ sau đó một chút, con đường xẻ làm đôi, và dẫn tới hai bãi tắm nhỏ được ngăn cách bởi một vách núi đá. Justus trỏ sang phía phải.
- Khốn kiếp, họ ở dưới kia kìa, Rodder và Ambler! Cả Peter nữa!
- Nhưng họ vừa trèo lên một con tàu nhỏ. Ta đuổi không kịp đâu, Justus!
- Đi, cứ tiếp đi đã!
Không chần chừ, Justus rẽ sang trái vào khuông vịnh cạnh đó. Không nói một lời, Bob bước theo. Họ phải trèo qua vài tảng đá, đi qua vài bụi cây, rồi cuối cùng Justus nhảy từ vách đá xuống bãi cát. Chỉ vải phút sau Bob đã tới theo.
- Chào hai chàng thám tử!, - một cô gái đón họ. Dù cô mặc bộ đồ lặn, Bob vẫn ngay lập tức nhận ra đó là Sandy.
- May qua mà cuối cùng các bạn đã tới.
Cả hai gã kia đang nắm chặt Peter. Chúng đang chèo thuyền ra chỗ con tàu! -
Sandy chỉ ra phía biển.
- Họ sẽ ló ra đằng sau vách đá kia ngay bây giờ.
Justus gật đầu.
- Sao, xong hết rồi chứ?
- Như đã hẹn trước!
- Tốt lắm! - cậu nhìn qua những bộ đồ lặn nằm dưới nền cát, được phủ một lớp vải nhựa bên trên.
- Cho tới khi khuân được tất cả xuống dưới nầy, chắc là bạn phải vất vả lắm. Ông sếp có mắng mỏ nhiều không, khi ban nói bạn muốn mang chúng đi thử.
- Ông ấy cũng làu bàu đôi chút, - Sandy đưa một bộ đồ lặn sang phía Bob rồi ấn một bộ đồ trong rất đồ sộ vào tay Justus. Cậu nhìn nó bằng vẻ nghi ngờ.
- Chắc chắn là vừa, Justus.
- Cô gái mỉm cười - Chật quá cũng không hay đâu Con tàu nằm cách bờ cát tròn 200 mét và phải vài phút sau đó, bộ ba mới lặn tới nơi, Justus bơi đến bên một chiếc thang nhỏ gắn phía đuôi thuyền, rồi thậm trọng ló đầu ra khỏi nước. Ambler đang đứng xoay lưng về phía cậu và ì ạch kéo con thuyền nhỏ lên trên tàu. Rodder và Peter chắc chắn đã vào phía trong rồi.
Thám tử trưởng lặn xuống, bơi đến ngang sườn tàu. Giờ cậu nhô đâu lên ở vị trí sát dưới một khuôn cửa sổ nhỏ. Ngay lập tức Justus nhận ra giọng Peter đang vẳng khẽ ra ngoài, nghe đầy sợ hãi.
- Ông định làm gì tôi, Rodder? - cậu kêu lên.
- Justus và Bob chắc chắn sẽ đến cứu tôi!
- Mày tưởng vậy thôi, anh bạn nhỏ.
- Giọng nói nầy Justus vừa nghe qua điện thoại.
- Thằng bạn béo phị của mày đang ngồi ở khách sạn chờ ngài tổng thống, còn Bob thì còn lâu mới bò dậy được sau trận đòn FBI. Gã cười độc ác. -
Náy Scotty, ổn không?
- Tôi xếp thuyền con vào trong nầy rồi, - Ambler trả lời.
- Ta có thể lên đường ngay.
- Thế các người định làm gì với tôi? - Peter kêu vào giữa.
- Ném xuống biển, ở thật xa ngoài kia, - Rodder cười lục khục.
- Cho mày xuống làm bạn với lũ cá mập, để bọn tao được yên thân.
- Kìa, Roddy, không có người chết, mình đã thoả thuận như thế mà! - Scott có vẻ hoảng sợ trước viễn cảnh đó.
- Lên đường đã rồi bàn sau, - Rodder ra lệnh.
Justus chìm người xuống nước, ra hiệu cho Bob và Sandy. Thế rồi cậu lại nổi lên, bám lấy một trong những chiếc đệm không khí được gắn bên sườn tàu.
Ambler kéo mỏ neo lên, bật máy.
Giờ là giây phút quyết định, một tiếng lục bục vọng đến bên tai Justus. Một âm thanh rít róng đi theo. Thám tử trưởng cười thầm. Sandy đã làm việc rất tuyệt: những đoạn dây mà cô gái quấn quanh chân vịt của tàu bây giờ đã cuốn chắc. Con tàu sẽ không tiến được mét nào.
- Chó chết! - Rodder kêu lớn. Scotty nổ máy lần nữa. Hiện tượng vừa rồi lặp lại.
- Sao thế, Scotty? Mày say rượu hay sao hả? Mày làm máy bị sặc rồi!
- Ngớ ngẩn, - Ambler kêu lên.
- Tôi chỉ xoay chìa khoá thôi. Cả tôi cũng không hiểu nốt! - Gã đi ra phía đuôi tàu và cúi xuống phía mặt nước, nhưng trước khi gã kịp nhìn thấy điều gì thì đã có một sợi dây tròng vào người gã và kéo tuột gã xuống dưới.
- Cái gì thế hả? - Rodder gầm lên.
- Chỉ cần chờ đến mai là mày tha hồ mà tắm! - Giọng gã đầy bực bội nhưng đã pha chút sợ hãi. Thận trọng, Justus bám vào miếng đệm không khí, nhô người lên.
- Cứu với! - Ambler thét lớn và khua chân tay loạn xạ.
- Tôi không biết bơi!