Chương 7
Tác giả: Khánh Mỹ
- Lại lăn hột gà nữa à? Tôi đã nói là dẹp đi rồi mà. - Văn xua tay nói.
Thiên Ân tỉnh bơ đặt khay thuốc có quả trứng gà nóng hổi xuống cái bàn nhỏ:
- Tôi không biết, cô Liên vẫn sai bác Lương luộc trứng, cô bảo tôi đem vào cho anh, cùng với cữ thuốc, mỗi ngày một trứng. Anh không lăn là quyền của anh, tôi vẫn phải mang vào.
Văn nhăn mặt đầy phiền toái :
- Có đem vào tôi cũng không lăn. Còn thuốc thì làm ơn cứ để trong phòng này luôn cho tôi cần gì phải mỗi ngày mang vào phát từng cữ vậy? Đây là nhà tôi chứ đâu còn là bệnh viện đâu?
Thiên Ân trề môi:
- Tôi cũng đâu có muốn đóng vai y tá cho một bệnh nhân khó chịu như anh, tại cô Liên sợ anh uống lộn, uống không đúng.
Văn trừng mắt:
- Lộn sao được mà lộn? Thì cứ để toa thuốc đây cho tôi. Tôi chỉ tâm thất lạc trí nhớ một chút thôi chứ đâu phải là mất trí, hoá khùng đâu.
Thiên Ân nhe răng cười hì hì phớt lờ vẻ bực bội của anh:
- Vậy sao? Anh đi mà nói với cô Liên như vậy đó. Đừng phàn nàn với tôi mất công. Tôi chẳng có thẩm quyền gì trong chuyện này.
Văn sầm mặt nhưng không biết làm sao phát tán, anh tức giận quay mặt đi. Cô gái chanh chua này đã nắm được yếu điểm của anh. Không hiểu sao trong chuyện dưỡng bệnh này, anh không thể ý kiến gì với cô Liên được. Cô cứ kiên quyết cho rằng cách làm của cô cách chăm sóc của cô là tốt nhất với anh. Khi nghe cô bảo thuốc thì cô giữ, mỗi ngày giao cho Thiên Ân mang vào phòng anh, anh đã phản đối nhưng có phản đối cả buổi chỉ hoài công. Cô Liên thủ cựu một cách kiên quyết quá chừng. Ngay cả lý do chân anh băng bột khó lên xuống thang lầu, cô quyết định tạm đưa anh về phòng của nội cũng vậy, anh phản đối không được vì nội cũng đứng về phía cô. Chỉ có cái chân thôi mà trong nhà ai cũng làm như anh yếu ớt lắm cần phải chăm sóc như một đứa trẻ không bằng.
Văn thở ra bực bội. Đây là gia đình của anh vậy mà mới về ngày đầu, anh đã thấy không thoải mái rồi.
- Nè!
Cái tằng hắng và tiếng gọi trống không của Thiên Ân làm Văn nhăn mặt quay lại. Cô đã kéo ghế ngồi gần anh như sẵn sàng làm phiền anh lâu hơn. Tay cô chìa ra trước mặt anh một ví da đàn ông màu nâu sẫm.
- Cái gì vậy? - Quên bẵng cơn bực tức và lời xua đuổi thẳng thừng đã có sẵn trên môi. Văn ngạc nhiên hỏi.
Thiên Ân đáp dấm dẳng:
- Còn cái gì nữa. Ví tiền của anh. Trả lại cho anh đó.
- Của tôi?
Văn máy móc cầm cái ví da có vẻ quen thuộc ấy, xoay xoay trên tay anh ngờ ngợ ngắm nhìn:
- Cái này... của tôi thật à?
Cô gật đầu:
- Ừm, hôm qua nói đi nói lại mà anh không tin, bây giờ tôi đem xuống làm bằng chứng cho anh tin. Tôi đã giữ nó khi đưa anh vào bệnh viện. Trong đó có giấy tờ có sẵn tên tuổi, địa chỉ của anh chứ tôi không có biết về anh nhiều lắm đâu. Giờ tôi trả cho anh, anh kiểm lại đi.
Văn nhìn cô một thoáng rồi mở nó ra. Có một chỗ để lồng ảnh nhưng không có bức ảnh nào ở đó. Thấy anh ngẩng lên, cô hiểu ngay ý nên vội vàng thanh minh:
- Không phải tôi lấy ra đâu nhé. Từ lúc tôi thấy nó lần đầu tiên thì nó đã trống trơn như vậy rồi. Ngoài một ít tiền để đóng tiền thuốc cho anh, tôi không lấy cái gì ra hết.
Văn lẩm bẩm:
- Sao lạ vậy? Tôi có bạn gái, có em gái, có mẹ và dượng mà, chẳng lẽ tôi không lồng hình ai hết?
Thiên Ân nhún vai nhìn ra cửa sổ nói bâng quơ:
- Tôi có biết đâu. Chắc bạn gái nhiều quá, không biết phải lồng hình ai.
Lờ đi lời nói cạnh khóe của cô, Văn mở tiếp các ngăn nhỏ ra. Những tấm thẻ tín dụng, bằng lái xe, giấy chứng minh, và những tờ bạc vừa tiền Việt vừa tiền Mỹ.
Thiên Ân gãi tay chìa tiếp một tờ giấy nhỏ. Văn đón lấy nhìn và ngạc nhiên vì không hiểu:
- Cái gì nữa vậy?
- Là kết toán chi phí mà tôi... xài tạm trong ví của anh đó. Tiền đô thì tôi không dám đụng tới, nhưng mớ tiền Việt thì tôi có lấy một ít để đóng tiền viện phí, tiền chụp X-quang, vô nước biển, tiền thuốc chích... Toàn xài cho anh. Xin lỗi vì có ghi luôn hai ổ bánh mì, mấy ly trà cho tôi. Khi người nhà anh đến thì mới hết chi. Tôi ghi ra đầy đủ anh cứ coi lại.
Văn bỏ tờ giấy ghi chi chít các con số của cô qua bên:
- Cám ơn em, tôi không để tâm mấy chuyện vặt vãnh đó đâu.
Không thấy cái bĩu môi của cô, anh chăm chú vào mấy tấm danh thiếp, thẻ chứng minh và bằng lái xe. Anh thừ người ra lẩm bẩm:
- Vậy tôi thật sự tên là Nguyễn Nam Văn.
Thiên Ân nhướng mắt:
- Thì phải rồi. Anh nghi ngờ à? Giấy tờ có hình anh đàng hoàng mà. Không lầm đâu. Có cần lấy kiếng cho anh soi rồi so sánh không?
Cô quẹt mũi:
- Tuy bây giờ mặt mũi anh bị sưng bầm tím lịm thấy ghê nhưng nếu nhìn kỹ thì cũng nhận ra được đó.
Văn nhếch một bên chân mày như không coi câu chế nhạo khiêu khích của cô vào đâu. Anh ngắm nghía săm soi mãi mấy thứ giấy tờ của chính mình thật kỹ rồi chép miệng:
- Địa chỉ cũng ghi ở đây. Trước nay tôi đúng là sống ở đây.
Thiên Ân cười:
- Anh mà thấy có chút lạ là vì anh đang ở phòng ông nội anh thôi. Nếu chân anh không bị thương, anh đã có thể về lại phòng mình trên lầu, như vậy còn quen thuộc dễ nhớ, dễ nhận ra hơn nữa.
Văn hơi nhíu mày:
- Nhưng tôi có mẹ mà? Sao tôi không ở với mẹ mà lại ở đây nhỉ?
Thiên Ân gãi ót bâng quơ nhìn lên bức tranh sơn mài treo trên đầu tường. Văn ngờ ngợ nhìn cô:
- Nè, em biết gì phải không?
- Đâu có. - Cô lắc đầu lia lịa.
Văn lừ mắt:
- Đừng chối. Thấy cái vẻ mặt gian gian là biết ngay. Em giấu tôi cái gì?
- Mặt tôi đâu có gì đâu mà anh nói... gian gian? - Cô ráng cãi.
Văn trừng mắt hăm dọa:
- Còn chối à? Em nói em luôn nói thật mà. Sao? Nói thật ra xem. Em biết cái gì về tôi?
Thiên Ân ngượng ngùng:
- Thì tôi... chỉ biết chút xiú thôi.
- Nói đi. Chút xíu cũng được.
Cô chắt lưỡi tìm lời nói:
- Cô Liên có kể cho tôi nghe là ba anh chết từ lúc còn nhỏ, mẹ anh tái giá. Vì vậy anh với mẹ ruột mình hình như tình cảm không tốt lắm.
- Nói bậy. - Văn phản bác - nếu ba tôi mất sớm, mẹ tái giá thì có gì là sai đâu. Tôi đã lớn rồi, làm sao vì chuyện này mà trách được?
Thiên Ân trợn mắt:
- Nè anh, tôi chỉ nghe loáng loáng cô Liên nói thôi, tôi đâu có bịa thêm. Tại vì vậy nên bên nội giữ nuôi anh đến lớn đó chứ bộ. Nếu biêt anh đa nghi hết thuốc chữa vậy, tôi không thèm nhiều chuyện cho anh biết làm gì. Đúng là cháu mấy đời của Tào Tháo.
Không nhìn vẻ bùng thụng của cô, Văn cau mày. Hôm trước trong bệnh viện, anh chỉ được giới hiệu với gia đình mẹ ruột của mình có một lần. Cô em gái nhỏ tuổi thì xinh xắn, dễ thương, ông bố dượng cũng điềm đạm, còn người mà mọi người bảo anh gọi là mẹ ruột lại có gương mặt lạnh băng, thái độ và giọng nói cũng lạt lẽo như gương măt. vậy, đến nỗi anh cũng nghi ngại khi gọi là mẹ. Mọi người thân của anh, từ nội, cô Liên, dượng Thịnh, bé Thúy Vũ đều thân quen và ánh mắt ngập đầy vẻ yêu thương quý mến anh, chỉ duy có mẹ là xa lạ và lạnh nhạt quá chừng. Không hiểu sao lại lạ như vậy. Giữa anah và mẹ có vấn đề gì? Có phải lời Thiên Ân nói là đúng?
- Mấy ngày nay tôi không thấy họ. - Văn băn khoăn.
Thiên Ân ngẩng lên:
- Anh nói ai?
- Thì mẹ tôi, ông dượng và Thúy Vũ. Từ khi tôi tỉnh dậy, tôi chỉ gặp thoáng qua có một lần.
Thiên Ân im lặng. Cô không thể nói với anh rằng ngay khi anh tỉnh lại được, thì ngày hôm sau gia đình bà Trinh đã ra phi trường. Họ chỉ dời chuyến du lịch kia lại vài ngày để biết chắc là anh qua khỏi thời kỳ nguy hiểm thôi. Chứng lạc trí nhớ của anh dường như chẳng là quan trọng lắm với họ.
Quay đi rót cho anh ly nước, cô hắng giọng đánh trống lảng:
- Anh uống thuốc đi, rồi nói chuyện sau.
Đang suy nghĩ, Văn máy móc xòe tay ra cho cô để mấy viên thuốc vào và ngửa mặt uống như quán tính. Thiên Ân cầm lên quả trứng vẫn còn ấm:
- Nãy giờ quên cái trứng này, hơi nguội rồi.
Gạt tay cô, anh nhăn mặt ngắt lời:
- Đừng làm rộn tôi, tôi đang suy nghĩ mà.
- Nghĩ gì vậy? - Cô ái ngại nhìn anh.
Văn trầm ngâm một chút rồi thổ lộ:
- Nếu lời của em là đúng, thì không biết tôi trước đây tính tình ra sao nhỉ? Cư xử nhiều cái thật không logic chút nào. Chuyện trong nhà của tôi cũng rắc rối quá, trong khi bây giờ lại mơ hồ lẫn lộn tùm lum. Không biết làm sao mới hồi phục ký ức cho rõ ràng để hiểu biết mọi chuyện.
Nhìn xuống cái trứng bọc trong mảnh vải mỏng trong tay, Thiên Ân thở phào:
- Anh đang nghĩ về điều này à? Bác sĩ nói là từ từ sẽ hồi phục lại mà, anh đừng quá lo.
Văn lắc đầu, thở dài:
- Nhưng tôi tỉnh dậy gần tuần nay rồi vậy mà đầu óc còn mù mờ lắm.
- Nhưng anh cũng đã nhận ra tôi, nhận ra mọi người, nhận ra ngôi nhà này rồi mà. Dần dần anh sẽ nhớ lại thôi.
Thiên Ân chép miệng:
- Bác sĩ có nói người thân bên cạnh có thể gợi lại ký ức cho anh. Tiếc là tôi với anh chẳng có thân thiết gì, nếu không cũng cố sức giúp anh một phen.
Cô im lặng nghĩ ngợi một lúc rồi chợt bật cười. Văn nhướng mày nhìn cô:
- Chuyện gì nữa vậy?
Cảm thấy cái cười của mình không đúng chỗ, cô vội bụm miệng phân trần:
- À, xin lỗi. Không phải tôi cười gì anh đâu, chỉ là tại tôi nhớ ra một cuốn phim lúc trước có xem qua. Phim dở ẹc nhưng có một cảnh cũng hơi giống chuyện xảy ra cho anh bây giờ nên... ngộ ngộ mà cười thôi. Anh đừng giận.
- Chuyện phim ấy như thế nào? - Văn tò mò.
- Không phải hoàn toàn giống anh, nó cũng hơi vô duyên, nhưng tại tôi...
Văn ngắt lời:
- Thì em cứ kể ra xem.
Thiên Ân ngập ngừng rồi đành hắng giọng kể:
- Chuyện là thế này. Trong phim đó, anh chàng vai chính cũng bị tai nạn, mất trí nhớ như anh vậy, nhưng đến khi cô người yêu ngày đêm phục dịch bên giường thì anh chàng đó lại từng bước nhớ ra tất cả. Ác nghiệt nhất là nhớ luôn cái cảnh tượng cô người yêu kia phản bội mình. Kết cuộc anh ta bỏ cô người yêu mà quay qua yêu cái cô gái chạy ẩu đã gây tai nạn cho anh ta.
Thấy Văn vẫn ngồi yên. Cô nhắc :
- Chuyện phim tới đó là hết rồi.
- Ừ. - Văn gật nhẹ đầu.
Thiên Ân hơi hơi quê khi thấy thính giả của mình có vẻ dửng dưng quá, câu chuyện phim ảnh kia đã hết rồi mà cứ trầm ngâm ngồi đó. Cô lầu bầu:
- Kể chuyện dở thì cười chứ làm sao anh nhăn nhó mặt như vậy?
Văn nhướng mày khẽ cười:
- Ai chê gì chuyện em kể đâu, có điều câu chuyện của em cũng làm tôi vừa nhớ ra một điều nên tôi phải suy nghĩ.
Thiên Ân chú ý ngay:
- Nhớ ra cái gì? Cho tôi nghe với được không?
Văn nhăn nhăn trán:
- Là vậy, ai cũng cho là tôi có bạn gái, thậm chí cô Liên cũng nói đã từng nghe tôi gọi điện cho cô bạn gái đó rủ đi chung chuyến lên Đà Lạt lần này, nhưng bạn gái của tôi là ai mới được chứ? Chính em cũng nói là thấy tôi ở Đà Lạt có một mình phải không?
Thiên Ân khịt mũi dè chừng:
- Ậy! Tôi không có quả quyết như vậy. Tôi chỉ thấy anh lang thang ngoài phố có một mình thôi, chứ ai mà biết anh có đưa cô bạn nào lên đó hay không?
Văn vẫn đăm chiêu:
- Mời bạn gái đi chơi một chuyến lên Đà Lạt mấy ngày trời thì phải thân thiết lắm rồi. Tại sao tôi không nhớ gì cả? Tôi không nhớ hình ảnh của cô gái nào, ngay cả cái tên gọi cũng không có, chẳng lẽ chuyện đi Đà Lạt là giả? Làm sao bịa ra được?
Thấy anh nói với mình như thể chất vấn, Thiên Ân lắc đầu quầy quậy:
- Tôi không biết à nhe. Anh có bạn gái thật hay tự bịa thì ai mà biết, anh đâu có nói cho tôi nghe đâu.
Văn khoát tay:
- Đã ai nói gì đâu mà em chối lung tung như vậy. Tôi chỉ đặt những câu hỏi ấy cho mình thôi. Không liên can gì đến em đâu.
Cô thở phào. Văn ngẫm nghĩ rồi lẩm bẩm phân tích gì đó một mình. Thiên Ân chờ anh nói gì thêm nhưng thấy cái điệu bộ như niệm chú ấy, cô cũng che miệng ngáp dài.
Được một lúc, anh quay lại và nhăn mặt kêu lên:
- Trời đất ơi, tôi thì đang điên đầu suy nghĩ, còn em thì ngồi tỉnh bơ bóc trứng ăn à?
Bị phát hiện lúc miệng đầy nhóc trứng, Thiên Ân lúng búng:
- Thì anh nói là không lăn chỗ bầm rồi mà.
Văn lườm cô:
- Không lăn cũng đâu phải để em ăn?
- Không ăn cũng bỏ thôi, hôm qua cô Liên cũng bỏ cái trứng đó, uổng lắm. - Cô cãi.
Vì gân cổ cãi, cô suýt bị nửa cái trứng làm nghẹn. Văn vội đưa ly nước của mình cho cô. Anh nhìn cô trợn mắt nuốt trôi miếng nghẹn mà lắc đầu nhằn nhừ:
- Có thấy ngon gì không? Vậy mà cũng ăn được.
Thấy cô ngon trớn ực hết luôn ly nước của mình, anh buồn cười nói:
- Thôi bỏ cái trứng đó qua một bên cho tôi nhờ, giờ mình nói đến chuyện của em, có được không?
Thiên Ân vuốt ngực điều hòa lại hơi thở:
- Anh cũng có nhiều chuyện để nói ghê. Chuyện gì mà có tôi vậy?
Lờ đi cách nói xách mé của cô, anh đỡ lấy cái ly không và hỏi:
- Ý định rời đi ngày mai của em là thật đó à?
Cô gật:
- Thì thật chứ sao? Tôi hỏi dì Lương rồi, đi bộ chừng hai mươi phút là ra xa lộ. Từ đó kiếm xe quá giang không khó lắm.
- Sao em lại đòi đi?
Chùi miệng bằng cái khăn anh đưa. Thiên Ân ngạc nhiên:
- Không đi thì tôi ở đây làm gì? Tôi đâu có là gì của anh, tôi đâu có là gì trong nhà anh.
Anh nhìn cô một lúc rồi nói:
- Đối với mọi người trong nhà tôi, em là bạn gái của tôi đó chứ.
Thiên Ân giơ tay ngăn anh:
- Xin ngưng. Đó là tại tình cờ mọi người lầm tưởng thôi. Chút tối tôi phân trần rõ là xong. Anh cứ ở lại đợi nhận mặt cô bạn gái đích thật của anh.
- Em đâu cần phải giải thích rõ cho ai biết làm chi?
Thiên Ân nhìn anh khó hiểu:
- Anh nói vậy là sao?
Văn chậm rãi nói:
- Em nói mình đang lang thang, tứ cố vô thân mà.
- Phải rồi.
- Em tạm thời chẳng biết đi đâu, sao tốt hơn không ở lại đây?
Thiên Ân ngập ngừng:
- Ý anh là...
Văn nói một cách chân thành:
- Thật sự giờ đây tôi không biết mình là ai, không rõ mình như thế nào. Tuy ở đây là nhà tôi, những người ngoài kia là nội tôi, là cô ruột tôi, là gia đình tôi, nhưng tôi thật sự vẫn có cảm giác cuôc. sống này như xa lạ lắm với tôi.
Quan sát nét mặt cô, giọng anh nhẹ nhàng hơn:
- Tôi nghĩ chỉ có em có thể là đồng mình của tôi. Em đã gặp tôi trước cái lúc tai nạn. Có lẽ tôi trước kia cũng đã tin tưởng em sao đó mới gặp gỡ và mời em đi cùng. Mặc dù chuyến về ấy là chuyến xui rủi, nhưng hai chúng ta cũng thoát nạn, tôi thấy em nên ở lại đây, và cần có bổn phận giúp tôi khôi phục lại trí nhớ.
Thiên Ân quẹt mũi. Nói dài dòng nghe thật cảm động, để rồi cuối cùng kết luận cứ như đổ thừa vậy. Anh này ghê thật.
- Em cứ ở lại nhé. Cứ coi như một kỳ nghỉ hè, giúp tôi một thời gian, chúng ta có thể là bạn bè mà.
Tiếng Thiên Ân vẫn làm thinh. Văn hắng giọng hỏi:
- Em không thích nhà này à? Không thích người thân của tôi?
- Không phải. Người nhà anh ai cũng tốt hết.
- Vậy thì ở lại chứ?
Thiên Ân ngẩng lên tần ngần nhìn anh:
- Anh... muốn tôi tạm ở lại thật à?
- Dĩ nhiên.
- Bao lâu?
- Thì... - Văn ngắc ngứ. Anh cũng chưa nghĩ ra điều này.
- Chừng vài tuần được không? Cho đến khi anh lành chân và tạm nhớ lại mọi việc? - Cô đề nghị.
Anh gật bừa:
- Ừ, như ý em đi. Từ từ rồi tính sau.
Thiên Ân thừ người ra nghĩ ngợi. Ừ, ở lại thì ở lại. Cô cũng có chỗ nào tính trước để đi đâu.
Cô e dè:
- Như vậy thì tốt cho tôi rồi. Nhưng biết người nhà anh có cho không?
- Sao lại không cho? Em là bạn gái của tôi mà.
- Hê - Thiên Ân trợn mắt.
Văn xua tay và phì cười:
- Khoan quạu đã, để tôi nói cho nghe. Thì nhân lúc nhà tôi ai cũng nghĩ em là bạn gái của tôi thì cô Liên cũng mời em ở lại đây chơi một vài tháng rồi mà, sao không cứ như vậy tiện hơn?
- Anh nói tôi cứ tiếp tục ậm ừ như vậy sao? - Cô gãi tai ngượng nghịu - Nói thật nhé, khó coi lắm.
Văn buồn cười:
- Mắc cỡ à? Thì cứ gật gù như mấy ngày qua vậy, đừng tự nhận mà cũng đừng đính chính, cứ để mọi người tiếp tục lầm tưởng, vậy là được rồi.
Thấy cô vẫn không yên tâm, anh nhìn cô chăm chú:
- Sao vậy? Em sợ cái gì à?
Cô chắt lưỡi rồi tần ngần thú nhận:
- Nhưng ậm ừ kiểu đó thất sách lắm. Cái mặt tôi đâu có đủ gan để theo bạn trai lên tuốt trên Đà Lạt mấy ngày trời. Thế nào rồi cũng có người không tin, hạch hỏi hoặc nếu không thì cũng ghét tôi cho coi. Họ sẽ cho tôi là hư hỏng, phóng túng quá. Như vậy thì...
Văn ngẩn người. Đây cũng là điểm khó cho cô, vậy mà anh cũng quên được. Anh nhìn cô và dịu giọng nói:
- Xin lỗi Ân, tôi quên mất điều tế nhị này.
Thiên Ân so vai:
- Dính dáng đến chuyện tai tiếng, tôi là con gái đương nhiên nhạy hơn anh rồi.
Văn ngẫm nghĩ giây lát rồi hắng giọng:
- Thôi thì như vậy nhé. Tôi vẫn muốn em ở lại đây, cho nên để tôi tìm các khác nói với người nhà của mình.
- Nói làm sao?
Văn cân nhắc rồi nói:
- Tôi sẽ cải chính em gốc người Đà Lạt, anh gọi điện hẹn gặp lại em trên đó. Em đã có nhà bà con trên đó thì còn ai bàn tán hay dè bỉu gì nữa phải không?
Thiên Ân bắt bẻ:
- Cho là vậy, nhưng là dân Đà Lạt thì sao ngồi chung xe anh về Sài Gòn làm gì?
Văn nhíu mày:
- Là... là anh mời em về nội chơi một vài tuần, nhân ngày sinh nhật nội. Phải rồi, nhân ngày mừng thọ của ông.
Cô nhìn anh nghi hoặc:
- Nói vậy có được không?
Văn chắt lưỡi:
- Vậy là được rồi. Tạm thời dùng cách như vậy để nói, em yên chí đi, không ai bắt bẻ gì đâu, mà nếu thậm chí có bắt bẻ, tôi sẽ nghĩ cách gỡ cho em.
Thiên Ân nhìn vẻ quả quyết của anh mà nhẹ mối lo, cô buột miệng:
- Anh tốt thật.
- Sao lại nói vậy?
Thiên Ân nói chân thành:
- Tôi nói thật đó, anh tốt lắm, biết tôi đang khó khăn nên nghĩ cách bịa tạm ra cái lý lịch giả giúp tôi ở tạm đây một thời gian. Tôi rất cảm ơn anh.
Văn nhướng mày:
- Em quên là nhờ có em trên chuyến xe đó mà tôi mới còn sống được à. Chúng ta giúp lẫn nhau thôi. Thêm nữa, tôi cũng đâu có bịa gì nhiều, sẵn mọi người ai cũng nghĩ em là bạn gái của tôi, bây giờ đính chính còn khó hơn là nhận đại.
Anh cười nói tiếp:
- Vả lại chắc em cũng nhận ra, trong mắt cô Liên, em như một ứng cử viên ngon lành cho vai trò cháu dâu rồi. Trưa nay, cô nói về em mà cứ như đang ca một bản hùng ca nào đó. Tôi thấy em còn có hậu thuẫn ngon hơn cả tôi, không cần ngán sợ gì nữa.
Thiên Ân phát ngượng vì câu nói đùa của anh. Biết là chỉ gật gật cho qua được cũng... quê lắm chứ. Cô chỉ mới mười tám, trước nay bạn trai thân chỉ giới hạn ở mức bạn bè.
Tuy bước vào năm học cuối cùng cô có nhận một lá thư tình ghép trong sách vở nhưng hầu như chưa kịp xao xuyến vì cái lá thư trên trang giấy học trò ấy thì bao nhiêu chuyện đã ập đến làm thay đổi cả cuộc đời. Bây giờ, bỗng dưng cô có một anh "bạn trai", một bạn trai hơi "già" với tuổi cô, một bạn trai chỉ mới quen vỏn vẹn có mấy lần. Vai trò này xem ra không dễ đóng. Bà Liên xuề xòa, ông nội Văn nghiêm nghị nhưng cũng khoan hoà. Duy nghĩ đến ánh mắt lạnh lẽo, khó chịu của bà Trinh là cô muốn rùng mình.
Như hiểu nỗi lo của Thiên Ân, Văn hắng giọng trấn an:
- Đừng lo, mình là đồng minh mà, có gì rắc rối xảy ra tôi sẽ đỡ cho em.
Thiên Ân nhìn anh rồi chợt cười:
- Nếu anh nghĩ vậy là tốt nhất thì... cũng được. Nhưng nhắm thử xạo được trong bao lâu đây. Cuối tuần này là ngày thọ của nội anh rồi đó, rủi bạn gái thật sự của anh lò mò đến thì sao, lúc đó anh khó phân trần, và tôi thì lộ tẩy.
Văn cười lắc đầu:
- Tôi nghĩ chắc trước khi bị tai nạn, tôi không có bạn gái thân đâu. Vì nếu có, sao cả tuần nay tôi bị tai nạn, không có ai gọi điện hoặc đến thăm tôi gì hết vậy?
Thiên Ân bĩu môi cười ruồi:
- Cái này tôi không biết à. Không chừng không phải là một cô mà có ngày đẹp trời nào đó tới hai ba cô kéo lại thăm bệnh anh, đến chừng đó chẳng những anh mệt mà tôi cũng mệt nữa. Hứa trước với tôi đi, nếu có khai thật ra thì anh phải nhận là chính anh xúi tôi đó, không thôi tôi bị ghen oan.
Văn bật cười:
- Làm gì khẩn trương vậy. Đã nói mình là đồng minh rồi mà. Chuyện đó gác qua một bên đi. Chừng nào xảy ra thì mình cùng ứng phó.
Thấy anh che miệng ngáp dài một cái, cô đứng dậy:
- Anh lại buồn ngủ rồi đó, thôi tôi về phòng để anh nghỉ sớm.
Văn phàn nàn:
- Bác sĩ cứ cho tôi uống thuốc giảm đau. Uống vào lần nào cũng buồn ngủ, bực mình quá.
Thiên Ân cười:
- Hôm trước thì anh than nhức đầu, giờ uống thuốc chưa hết liều lượng lại phàn nàn bực bội. Không biết trước và sau tai nạn, lúc nào anh khó tính hơn.
Đứng dậy cầm khay thuốc, cô nói:
- Anh ngủ đi, sáng mai tôi sẽ lại ghé.
- Khoan đã Thiên Ân! - Văn gọi với.
Cô ngạc nhiên quay lại:
- Còn chuyện gì nữa?
- Nãy giờ chuyện bàn tính, em đồng ý rồi chứ gì?
Cô gật:
- Đồng ý.
Văn nhướng đôi mắt đã hơi nằng nặng:
- Vậy phải đừng làm chuyện phức tạp khó hiểu thêm. Ít nhất em cũng nên sửa lại cách xưng hô với tôi một chút.
Thiên Ân hiểu ra, cô ngẫm nghĩ rồi gật đầu:
- Biết rồi, anh cứ nghỉ đi.
- Vậy ngày mai...
Cô mỉm cười:
- Sẽ như ý anh, đừng lo. À, mà tôi nghĩ ra một biện pháp nhỏ giúp anh truy lùng cô bồ của mình rồi đó.
- Biện pháp gì?
- Cái phòng ở trên lầu đối diện phòng tôi ở, nghe nói là phòng cũ của anh, sao anh không lên đó lục lọi thử. Nếu anh có bồ bịch gì thì thế nào phòng riêng cũng có hình ảnh hoặc địa chỉ, hay ít nhất cũng có cả bó thư tình.
Văn cười ruồi, đầu gật gật:
- Cũng là ý hay, có điều chân tôi thế này khó lên lầu được. Cho nên...
Cô lo le ý thích làm thám tử điều tra:
- Vậy để tôi giúp anh chịu không?
Văn ngáp dài và khoát tay:
- Vậy à? Ờ, để tính sau đi nhé, tôi không quan trọng lắm chuyện đó đâu.
Thiên Ân cụt hứng lầm thầm ngó anh. Anh này ngộ thật. Mất trí nhớ thì nhăn nhó, thắc mắc tùm lum, vậy mà người ta nói tìm giúp lại tỏ ra thờ ơ. Thôi thì mặc kệ anh vậy. Cô chào anh rồi đóng cửa lại. Còn lại một mình, Văn lại ngáp nhưng anh chưa muốn ngủ vội. Anh kê cao hơn cái gối dưới ót, thầm nghĩ ngợi.
Khi tỉnh dậy được và lấy lại được ý thức, anh thật hoang mang khi nhận ra mình chẳng còn nhớ gì lắm về mọi chuyện trong quá khứ. Trong đầu anh, ngoài âm thanh ong ong nhức buốt khó chịu anh không xác định được mình là ai, và tại sao nằm trên giường với cái đầu nặng chịch và cái chân băng bột vướng mắc như vậy.
Rồi lần lượt là những người với gương mặt lo lắng cho anh. Anh đã không nói thật lắm với Thiên Ân. Đối với những người được giới thiệu là nội, là cô ruột, dượng rể của anh anh còn cảm thấy dường như họ có nét gì đó thân quen, nhưng còn cô... Khi người ta đưa đến trước mặt anh một cô gái trẻ với cái nhìn rụt rè như có chút sợ sệt và bảo đó là bạn gái của anh, anh lại cảm thấy cô hoàn toàn lạ lẫm và cách biệt quá. Nếu không có lời của cô Liên, anh cũng không tin là mình lại có cô bạn gái nhỏ tuổi và nhút nhát như vậy. Ngay cả cái tên Thiên Ân của cô anh cũng nghe không quen tai một chút nào thì làm sao mà không ngờ ngợ.
Nhưng đã mấý ngày nay, từ bệnh viện cho đến khi về lại nhà, cô gái tên Thiên Ân này đã bỏ công chăm sóc anh rất chu đáo. Cô cho anh một sự tin tưởng và thân thiện. Anh không biết quyết định giữ cô lại có quá chủ quan không, nhưng anh thật sự không muốn cô rời đi bây giờ. Cô là một người đã cùng anh đi chuyến đi tai nạn đó, và đã kịp thời cứu anh. Nếu trước mắt cô không có chỗ đi, thì cứ ở lại đây thêm một thời gian, để khi nào lành bệnh, anh sẽ có cách giúp cô một công việc hay một chỗ ở nào đó.
Bất kể cô ra sao, bất kể câu chuyện cô phân trần với anh có hoang đường như thế nào thì cô cũng là người mà trước khi bị tai nạn, anh đã tin tưởng đi chung, thì bây giờ thất lạc trí nhớ anh cũng phải tin vào cô. Cô sẽ là chỗ dựa để anh tìm lại ký ức của mình. Văn ơ hờ khép mắt lại. Nếu Thiên Ân không là bạn gái của anh, vậy người bạn gái mà anh hứa dẫn về ra mắt nội cuối tuần là ai nhỉ? Có vừa ngốc nghếch vừa dễ thương như cô bồ hờ nhỏ tuổi của anh hiện giờ không? Mấy viên thuốc xem chừng đã ngấm, anh ngủ quên với chiếc gối kê cao sau đầu.