Chương 8
Tác giả: Khánh Vân
Sau bữa cơm trưa, khi nghe cô rụt rè xin ra vườn đọc sách, ngoại ngưng nhai trầu nhìn cô:
− Trong nhà có bàn ghế đàng hoàng đọc không được à? Sao phải xin ra đó?
− Dạ ra ngoài vườn… đỡ chán hơn, buồn buồn con hái trái cây ăn.
Thuý An hồi hộp với lời nói dối mà thật của mình. Mấy hôm trước rảnh rỗi cô cũng ôm mấy cuốn sổ của dì Năm ra vườn nhãn vắt vẻo trên cành. Học không được bao nhiêu nhưng cảm giác thú vị đến nỗi đến giờ ăn cơm dì Biên phải ra tìm mới gọi được cô vào. Ngoại cũng có vẻ thích cô ở quanh quẩn trong vườn, trong nhà hơn là cho phép cô đi chơi đây đó.
Với tay lấy ống nhổ, ngoại gật đầu kèm với lời dặn dò:
− Ra vườn chơi cũng được nhưng đừng ham chơi ở miết ngoài đó nghe, nhớ giờ còn về phụ dì Biên dọn cơm nữa.Có ăn vặt gì thì cũng ít thôi để còn chừa bụng ăn cơm. Dì Năm của bây đi rồi, chưa vô kỳ thu hoạch nhưng phải lo nhìn chừng trong nhà ngoài cửa mới được.
Thuý An thích quá gật đầu lia lịa:
− Dạ con nhớ rồi. Con cám ơn ngoại.
Cô vừa định lỉnh ra ngoài thì ngoại đã làu bàu:
− Đội cái nón vô, nắng còn gắt lắm. Đi vô đình từ sáng đến trưa cũng không đội nón, giờ cũng vậy. Bệnh hoạn thì sao? Tóc tai ngắn ngủn mà cứ khoe cái đầu ra hoài.
Thuý An le lưỡi vào trong phòng lấy cái nón vải jean bạc màu của mình ra đội lên đầu. Gì chứ mái tóc ngắn này cũng đã là đề tài mấy ngày của ngoại rồi. Ở Sài gòn cô không đến nỗi thấy mình khác người lắm nhưng ở đây, quả thật khi xung quanh ai cũng để mái tóc dài tự nhiên, cái đầu của cô trông có vẻ… ngứa mắt thật đó chứ.
Ra khỏi phòng, Thuý An rón rén chân, ra đến ngoài hè mới hấp tấp chạy.
Cô vào ngay trong vườn nhãn nền mấp mô làm cô suýt té mấy lần trước khi đến được gốc cây hồng quân. Thẳng hàng với cây hồng quân là một bờ rào cao quá đầu cô trồng thứ dây leo ra hoa từng chùm như chùm chuông nhỏ.
Thuý An vẹt đám phong linh thiên nhiên đỏ sắc đó, cô hí hửng vui mừng khi thấy mình không cần phải tìm lỗ trống nào vì thân cây hồng quân và bờ rào không liền lạc, khe hở ấy cô lách qua dễ dàng.
Và cô cũng không cần tìm cách vòng qua cổng, không cần phải ngại ai chận mình vì Hai Quang đang ngồi bên gốc cây hồng quân đợi cô:
− Lần này không phải xuất hiện sau lưng nữa phải không? – Hai Quang nói khi đứng lên.
Cô chỉ biết ngượng nghịu cười trừ:
− Nhưng vẫn làm An bất ngờ. Sao anh Quang biết … An đi ngả này?
− Đoán đại thôi.
Cô ngắc ngứ viện dẫn lý do chui rào của mình:
− Hồi sáng An quên hỏi anh tới cổng trước nhà anh phải đi ra sao.
Hai Quang gật đầu thản nhiên:
− Từ cổng trước nhà em qua bên tôi phải vòng vèo bất tiện lắm, đi đường tắt như vầy cũng tốt.
Thấy cô chưa lấy lại hơi thở bình thường anh thắc mắc:
− Em có vẻ gấp quá vậy?
Cô thành thật đáp:
− Mấy ngày nay đi chơi 2,3 chỗ rồi, sợ xin đi chơi nữa ngoại la nên An xin ra vườn thôi. Qua bên anh Quang chơi chút rồi An phải về.
Đang bước trước dẫn đường, Hai Quang đột ngột quay qua:
− Thế nếu chút nữa tham quan vườn hoa của tôi xong, tôi tặng em vài cành hoa đẹp, em nhận không?
Vừa nghe anh nói, chân Thuý An tự nhiên ngừng lại. Những cành hoa đẹp ư? Chu choa! Còn gì bằng? Nhưng ngoại thấy thì sao? Cô nhìn anh cười bẽn lẽn:
− Hoa thì An rất thích nhưng An chỉ sợ ngoại thấy sẽ rầy, không chừng ngoại nghĩ là An chui qua đây hái trộm nữa chứ. Chỉ có đem trái cây về thì ngoại không nghi thôi. Ý, nhưng mà rổ hồng quân hôm trước anh Quang cho còn chưa ăn hết. Làm gì hôm nay anh đã đòi cho nữa rồi. Nếu anh Quang không thấy phiền thì hôm khác thèm An sẽ qua xin. Gì chứ mấy thứ trái cây, nhất là trái cây lạ thì….
Quang chợt cau mày ngắt lời:
− Em nói gì? Tôi tặng em rổ hồng quân nào?
− Thì là cái bọc hồng quân sáng hôm kia đó. Bộ không phải là của anh à?
Quang im lìm như đang nghĩ ngợi điều gì:
− Có chuyện gì à?
− Không. – Anh lắc đầu - Mình đi coi vườn hồng nhà tôi nhé. Mé này.
Thêm chừng chục bước và vòng qua một hòn non bộ giả, Thuý An ngẩn người. Cả một vườn hồng trước mặt cô.
Hai Quang dẫn cô mon men theo một con đường rải sỏi. 2 bên con đường rải sỏi đó là hoa hồng, chỉ toàn hoa hồng trước mặt cô. Hồng bạch, hồng vàng, hồng nhung,… Những khóm hoa vừa nở khoe sắc, có những đóa còn e ấp nụ.
Thấy Thuý An cứ đứng sựng người và nín thở nhìn ngắm hoa mà không muốn đi tiếp, Hai Quang cũng dừng lại và quay nhìn cô hỏi:
− Em thấy sao?
Mắt ngẩn ngơ nhìn khắp nơi quanh mình, cô thở ra:
− Trời ơi! Chua bao giờ An thấy nhiều thật nhiều hoa và lại tươi đẹp rực rỡ như vậy. Đẹp quá! Cứ như tất cả những giống hoa hồng đều hội tụ ở đây vậy.
Ở vườn hồng đã có một tốp khách du lịch đang tham quan. Họ cũng đang chỉ trỏ chụp ảnh đây đó bên những cành hồng khoe sắc.
Người hướng dẫn tốp khách đó đang thao thao nói về từng loại hồng bỗng chợt thấy Hai Quang, anh chàng bèn gọi và giới thiệu anh với mọi người.
Trong khi Hai Quang chào hỏi và nói chuyện với khách, Thuý An men vào vườn hồng ngắm nghía những nụ hoa một cách thoả thích.
Trong ánh sáng rực rỡ của nắng dưới sự đùa bỡn nhẹ nhàng của gió, những cánh hồng đủ màu sắc, đủ chủng loại như đang chen nhau phô mình nổi bật trong những đài lá xanh còn đọng sương. Hồng bạch trắng muốt tinh khôi, hồng vàng ngọt ngào đài các, hồng nhung kiêu kỳ mạnh mẽ. Có những đoá hồng đỏ tía, cũng có những bụi khác pha sắc cam là lạ. Đến một khóm hoa màu hồng phấn, Thuý An nâng nhẹ cành hoa khẽ khàng và ngắm nghía. Đang thầm so sánh màu hồng phơn phớt mỏng manh dịu dàng với màu đỏ thẩm kiêu sa của những đoá hồng nhung gần đó, một giọng nói vang lên bên tai:
− Em thích chúng lắm à?
Cô giật mình ngẩng lên nhận ra đó là Hai Quang, cô mỉm cười nói:
− Em thích màu hồng này hơn màu đỏ thẫm của hồng nhung. Mùi hương cũng ngọt ngào hơn nữa.
Hai Quang gật đầu. Anh lơ đãng ngắm ánh nắng phản chiếu từ đoá hồng lên gương mặt của Thuý An. Cô thôi so sánh 2 loại hồng, anh thì so sánh gương mặt hồn nhiên và đôi môi chân phương vẻ trẻ còn của cô với màu hồng phần của cánh hoa.
Hỏi gì đó không thấy anh trả lời, Thuý An ngẩng lên:
− Anh Quang đang nghĩ gì vậy?
− Em hỏi gì? – Hai Quang sực tỉnh:
− Hồi nãy anh có nói còn trồng nhiều loài hoa khác nữa mà?
Anh gật đầu và chỉ tay:
− Ừ, phía trong kia. Thêm vài loại cúc nhưng hồng vẫn là chính.
Theo chân anh, Thuý An bước tiếp con đường rải sỏi. Hết vườn hồng rộng với ngàn hoa khoe sắc ấy là đến những luống đất thấp trồng cúc thành từng thảm nhỏ, mỗi thảm là một màu, một giống cúc khác nhau. Vườn hoa đủ loại này nhỏ hơn vườn hồng nhưng cũng không kém tươi tắn bởi những cánh cúc mạnh khoẻ và thanh khiết.
Chỉ tay vào thảm hoa gần đó được đan kết từ những bụi hoa tím nho nhỏ thật dễ thương, cô hỏi:
− Đây là hoa gì lạ quá anh Quang? Còn khóm màu tím bên này nữa?
− Đây là hoa gấm, bên đó là thạch thảo. Còn màu tím viền luống cúc vàng kia là lan môn.
Thuý An thú vị nhẩm lại những cái tên. Cô mải mê vừa đi vừa ngắm nghía hỏi han. Căn nhà kính trồng hoa ngay trước mặt Thuý An.
Quang đưa cô vào nhà kính. Gọi là nhà kính nhưng thật ra nhà được làm bằng vách mica trong, trần tôn nhựa được kiềng vững bằng những cây cột sắt sơn xanh.
Hoa trong nhà kính được trồng trong những chậu nhỏ, những túi nylon nho nhỏ đầy dưới đất. Một kệ dài 3 tầng bên tay phải ken đặc thanh dãy những túm nylon, mỗi túm là một cây hoa nhỏ đang được ươm trồng. Có vài công nhân đang làm việc trong nhà trồng hoa.
Thuý An thích thú đi xem khắp nơi. Vừa ngắm ngó cô vừa hỏi han đủ thứ chuyện, nào là trồng hoa có khó không, ươm hoa cần phải có những gì, làm sao chăm sóc đến hoa hồng có thể mọc đều cành và tươi tốt như vậy. Hai Quang trả lời rành rẽ tất cả những câu hỏi có khi thật lẩm cẩm của cô.
Dạo khắp nơi trong nhà kính cũng mất mấy mươi phút. Ngoài trời nắng lên cao nên trong nhà kính không khí có vẻ hơi nóng. Khi ra khỏi nhà kính mồ hôi đã tươm ướt thái dương Thuý An và chải thành giọt ở tóc mai.
Quây quanh nhà kính có đặt rải rác và bộ bàn ghế nhựa trắng lịch sự dưới hàng dù xanh đỏ. Vài lồng chim treo trên cao. Khách ngồi cũng lác đác. Họ giải khát bằng những chai nước ngọt, nghe tiếng chim hót, bình phẩm về những thảm hoa trước mặt.
Thấy Thuý An liếc nhìn bộ bàn ghế trống gần đó, Quang nhẹ nhàng nói:
− Còn một chỗ đáng tham quan nữa, đi xem xong rồi về đây nghỉ mệt có được không?
Thuý An cười:
− Dĩ nhiên là được.
Hai Quang dẫn cô đi vòng qua khu cây kiểng rồi đến một vườn cây riêng biệt phía sau. Thuý An ngạc nhiên khi nhìn thấy những cây chôm chôm cao lớn:
− Tưởng anh chỉ trồng hoa thôi, nhà anh cũng có vườn cây ăn trái nữa à?
− Phần đất này tôi vừa mua lại. – Hai Quang nói khi quay lại nhìn cô.
Vườn cây cũng khá rộng nhưng hơi xơ xác một chút. Thuý An ngắm những chiếc võng bằng dây dù màu xám giăng mắc giữa những thân cây. Tán cây dày phủ bóng mát xuống cả khu vườn làm thành một thế giới thanh bình riêng biệt. Gió lùa vào mát dịu không khí, gió lay cành lá xào xạc, vô tình làm rơi nhẹ vài lá khô vàng xuống nền đất.
Thuý An nói mà không giấu được vẻ ngưỡng mộ:
− Bên vườn nhà An cũng rất yên tĩnh và mát mẻ nhưng dường như không có cái không khí yên bình, ru ngủ như ở đây. Dường như ngắm hoa và hưởng ánh nắng mặt trời quá no mắt, khung cảnh tự nhiên, đậm chất đồng quê như vầy thật thấy nhẹ nhõm, dịu mắt.
Cô tới một chiếc võng ngồi xuống đu đưa:
− Anh nói vừa mua lại à? Cả khu vườn?
− Ừ, cả khu vườn.
Thuý An le lưỡi:
− Tuy nó hơi xác xơ so với một mảnh vườn được trồng để thu hoạch cây trái, nhưng mua một mảnh vườn như vầy cũng bộn tiền?
Hai Quang nhún vai:
− Em cũng biết coi vườn đấy chứ. Đúng là cây cối ở đa không được chăm sóc tốt lắm, cây trái không sai quả nhưng nó cũng đáng tiền
− Đáng tiền?
− Ừ, nó đáng tiền nhờ ở sát bên vườn nhà tôi, và đáng tiền hơn nữa vì nó giáp bờ nước. Cảnh có xác xơ nhưng có hề gì. Cho dù như vậy thì tôi cũng kiếm ra tiền được.
Hơi kiêu căng tự mãn thì phải. Thuý An thầm nghĩ. Cô tò mò chỉ tay lên những chùm chôm chôm vừa xanh vừa đỏ trên cành:
− Cây trái vẫn còn chưa thu hoạch, người ta bán luôn à?
Hai Quang nhếch môi:
− Cao giá thì cái gì mà không mua được. Huống chi mấy thứ trái cây lơ thơ đó.
Câu nói của anh làm cô thắc mắc đưa mắt lên nhìn. Vẻ mặt anh dững dưng lạnh lẽo, giọng nói thì như mỉa mai, ngạo thị. Thuý An không hiểu lắm. Có gì mà anh lại mang bộ mặt và giọng nói đó khi đề cập về đất vườn nhỉ.
Cô ngẫm nghĩ rồi thử hỏi một câu bâng quơ:
− Vậy vườn nhà anh rộng nhất rồi.
Hai Quang cười nhạt:
− Em không biết nhà mình ngày xưa nổi tiếng là nhiều đất và giàu có nhất nhì xứ này sao? Nhà tôi là cái thá gì cơ chứ.
Thuý An ngước lên nhìn anh kỳ lạ, cô sửa lại:
− Là nhà ngoại An thôi, không phải nhà An.
Hai Quang im lặng gật đầu:
− Tôi quên, nhà em ở thành phố có lẽ khá hơn cái cù lao quê mùa này.
Thuý An ngắt lời:
− Dường như An thấy anh đặc biệt quan tâm đến chuyện giàu nghèo. An tưởng đâu chỉ có ở Sài gòn mới quan tâm đến chuyện vật chất, hoá ra ở đâu cũng vậy
− Không phải – Hai Quang vẫn lạnh tanh vẻ mặt - Chỉ có tôi thôi. Tôi bắt buộc phải coi trọng vật chất, bắt buộc phải chuyên chú vào chuyện làm giàu cho mình, cho gia đình mình.
Thuý An cau mày:
− Tại sao?
Hai Quang quay lại nhìn thẳng vào mắt cô:
− Vì không như vậy thì không ngẩng đầu lên được.
Thuý An định nói, có ai dìm đầu anh đâu, nhưng chừng như cô thấy nói vậy thô kệch quá cô nín lặng. Không để ý đến vẻ mặt dị ứng của cô, Quang quay nhìn bờ nước đàng xa:
− Tôi sẽ cho mở một cái bến đàng rìa nước, sẽ thuận tiện cho việc bán giống lan, cúc vừa lai tạo, lại thuận tiện cho du khách đến bằng đò. Tôi sẽ giữ nguyên mảnh vườn cây trái này, mắc võng và dựng thêm vài nhà gỗ để người ta nghỉ.
Trong lúc Hai Quang say sưa với phương án mở rộng vườn tược làm giàu thì Thuý An thắc mắc nhìn anh. Anh nói nghe say sưa dữ, cũng đầy ắp khí thế.
Bất chợt Hai Quang cau mày nhìn qua:
− Tôi dẫn em đi tham quan vườn, vậy mà em ngắm nghía quan sát tôi, có gì lạ à?
Bây giờ mới biết sao? Thuý An cười giễu cợt:
− Cũng hơi lạ
− Lạ cái gì?
− Lạ nhất là anh quan sát tôi thì được. Đừng chối vì ngày từ lần đầu gặp anh trên đò, anh đã chòng chọc nhìn tôi rồi. Tôi thấy anh nói chuyện kỳ kỳ nên quan sát chút thôi. Vậy mà cũng khó chịu.
Hai Quang im lặng rồi sau đó lại hỏi:
− Tôi kỳ chỗ nào vậy?
Cô đáp ngay:
− Ở chỗ chẳng hiểu đâu anh lại có cái giọng mỉa mai chua chát khi nãy trong khi chính anh mới đang ăn nên làm ra, mua vườn mua ruộng
− Chua chát? – Hai Quang nheo mắt
− Chứ còn gì nữa? quyết chí làm giàu chứ gì? Ai cấm anh? nhưng nếu làm giàu mà có vẻ cuồng tín như anh thì trong sách vở tôi cũng đã từng thấy. Họ rốt cuộc cũng giàu thật nhưng bì với của cải kiếm được họ mất nhiều thứ lắm, và họ sống cũng chẳng thoải mái sung sướng gì
− Em nói gì vậy? – Hai Quang cau mày – Em cho tôi là cuồng tín à?
Thuý An khịt mũi:
− Gần giống vậy đó.
Hai Quang nhìn cô chằm chằm. Tia mắt anh như phân vân làm Thuý An thắc mắc chẳng hiểu cô có gì lạ. Rồi anh quay đi giọng bình thường:
− Ta trở ra đi.
Vòng qua nhà kính treo lan và dãy lồng chim véo von. Nắng dịu lại đôi chút, du khách xúm nhau ra vườn chụp ảnh. Quanh mấy chiếc ghế trắng đã thưa thớt hẳn. Kéo chiếc ghế trống như một lời mời, anh hỏi khi khui chai nước ngọt cho cô:
− Em đã đi được một vòng hết khu vườn rồi đó, có thể cho một lời nhận xét không?
Cô tủm tỉm khi nhận ra trong giọng nói thản nhiên vẫn có sự đắc ý chẳng cần che giấu:
− Anh muốn nghe nhận xét bộc trực mà chắc là ngố, hay tế nhị mà khách sáo?
Hai Quang nhướng mày:
− Lời khách sáo tôi nghe nhiều rồi, em thử nói ra lời thật nhất của mình xem
− Được thôi – Thuý An hít một hơi rồi bắt đầu phê bình – Vườn hồng của anh khá đẹp. Hoa tất nhiên là khỏi chê. Tôi chưa thấy hoa ở đâu nhiều, đẹp, và được chăm sóc công phu như vậy. Cảnh vật ở vườn hoa được bố cục cũng hay, có thêm vườn cây và những chiếc võng giăng cũng hay, chỉ có điều….
Thấy cô ngập ngừng, Hai Quang cười nhạt:
− Tôi vẫn nghe đấy.
Thuý An tủm tỉm cười trước kiểu nói ngạo mạn của Quang. Đối đầu với kiểu hãnh diện mình tài giỏi cô đã có kinh nghiệm chút chút. Chẳng phải Vũ, thậm chí anh Liêm cũng từng cụt hứng nổi cáu với cô đó sao. Hít một hơi thật sâu, cô tạo một vẻ khách quan nhận xét:
− Nếu chủ nhân vườn hồng đừng để mục đích làm giàu lấn át hết những thơ mộng của thiên nhiên thì…
− Mục đích ấy có gì sai? – Hai Quang ngắt lời - Chẳng phải trên đời này tiền bạc là tất cả đó sao?
Thuý An tròn mắt ngó Hai Quang lạ lùng. Giọng anh ta càng lúc càng như phẫn nộ chuyện gì đó đến độ không hiểu nổi.
Vẫn giữ nguyên bộ mặt ngạo nghễ khinh đời, anh vẫn đều đều nói tiếp những ý nghĩ của mình:
− Em có biết sức mạnh của đồng tiền to lớn đến mức nào không? Đồng tiền có thể làm thay đổi và đánh gục nhiều thứ, từ ý chí đến lòng dạ con người. Đừng nhăn mặt, cô bé! Em không hài lòng với cách suy nghĩ của tôi vì em hãy còn quá trẻ, quá trẻ để có thể nhận định được thật rõ rệt về quyền lực của đồng tiền.
Không thể để Hai Quang cứ tiếp tục giảng giải những suy nghĩ của mình một cách thô thiển như vậy, Thuý An cao giọng phản đối:
− Không đúng, anh nói sai rồi.
Cái giọng lanh lảnh của Thuý An làm Hai Quang vụt im bặt. Anh đưa mắt nhìn sang Thuý An, nhận thấy trên gương mặt bầu bĩnh của cô thoáng ửng chút sắc giận. Chà! Cô nhỏ này cũng đáo để lắm đây ! Tính nết chắc cũng không kém bà ngoại của cô ta bao nhiêu. Bất giác anh hôi nhếch môi cười chế giễu:
− Tôi sai à?
− Sai hoàn toàn – Thuý An khẳng định
− Chỗ nào?
− Chỗ nào cũng sai
− Vậy theo ý em thì sao?
− Trái ngược với anh.
Câu trả lời ngắn ngủi có vẻ ngang ngược của cô khiến anh tức cười. Cô ta trẻ con thật! Anh không hỏi nữa, chỉ nhìn cô chờ đợi.
Và đúng như anh dự đoán, sau một phút im lặng mím môi tỏ ý phản đối, Thuý An ra chiều suy nghĩ một chút rồi tằng hắng lấy giọng ngiêm trang:
− Cach đây không lâu tôi có đọc trong một cuốn sách có viết, “Người Trung hoa có 3 mối lo là: Đa nam đa ưu- Đa thọ đa ưu- và Đa phú đa ưu”. Họ giải thích thế này, “Đa nam đa ưu tức là…
− Có nhiều con trai thì lo – Hai Quang ngắt lời:
− Ủa, anh cũng…Vậy 2 câu kia anh biết luôn rồi à?
Hai Quang châm rãi nói sau khi nhìn Thuý An:
− Là “ sống lâu cũng đáng lo và giàu cũng đáng lo”, phải không?
− Vâng, không sai.
Im lặng hồi lâu, không nghe Thuý An nói gì, Quang nhắc nhẹ:
− Em nói tiếp đi!
− Tự nhiên anh hớt lời băng ngang qua như vậy nên tui… quên mất tiêu rồi.
Nghe giọng vùng vằng giận dỗi của Thuý An, Hai Quang ngạc nhiên quay sang nhìn, trông thấy cô có vẻ lúng túng thật sự nên phì cười:
− Thế em muốn nói gì mà kể ra 3 mối lo của người ở tận bênTàu?
− Thì đâu phải chỉ có người Hoa, người Việt mình cũng có đấy thôi – Thuý An tiếp tục tranh cãi hùng hồn – Ông bà ta cũng từng có câu” ăn cơm với cáy thì ngáy o o, ăn cơm thịt bò thì lo ngay ngáy” đó sao?
Hai Quang vẫn nhìn cô nghiêm chỉnh:
− Sao nữa?
− Như vậy thì xem ra, giàu có cũng chưa hẳn là sung sướng
− Vậy em nói tôi nghe trên đời này ai không thích giàu có?
− Ơ…
− Còn em? Em có thích giàu có không?
− Đương nhiên là thích rồi nhưng ….
Thuý An ngắc ngứ, Hai Quang vẫn tiếp tục đều giọng:
− Hãy cứ nhìn những người giàu có mà xem, trong thiên hạ ai không xuýt xoa, ao ước được như họ, đúng không?
− Nhưng vấn đề là…
− Sao? – Hai Quang nghiêng đầu nhìn cô:
− Là… họ đã làm giàu bằng cách nào cơ. Giàu có bằng cách làm ăn chân chính thì đương nhiên là ai cũng khen ngơi ao ước chư làm giàu bằng những việc phi pháp thì có hay ho gì đâu, không chừng còn rước vạ vào thân.
Thấy Hai Quang vẫn chăm chăm nhìn mình không có ý ngắt lời nên Thuý An cao hứng nói một hơi:
− Tôi thấy anh đã quá quan trọng chuyện làm giàu đến mức khó hiểu. Tạo ra đồng tiền để cuộc sống được thoải mái hơn, vui vẻ hơn thôi, chứ theo tôi thì… tiền… cần thiết thật, quan trọng thật nhưng không ghê gớm đến mức có thể đánh đổi tất cả.
Thấy Hai Quang im lặng có vẻ lắng nghe, cô mạnh dạn nói tiếp một cách hùng hồn:
− Anh cứ cố tình nhấn mạnh cái suy nghĩ lệch lạc ấy làm gì trong khi anh dư hiểu là có những thứ mà đồng tiền không thể nào lay chuyển được:
− Thí dụ?
− Thí dụ như là … tình yêu.
Thấy Quang nhìn mình vẻ giễu cợt, Thuý An nóng bừng mặt:
− Ý tôi là tình yêu thật cơ!
Quang nghiêng đầu nhìn cô mắt hơi nheo lại:
− Em biết gì về một tình yêu chân thật?
− Ơ…
− Em đã yêu bao giờ chưa?
Kiểu hỏi dồn của Quang làm Thuý An lúng túng. Cô không biết phải trả lời thế nào với anh. Nói sao bây giờ nhỉ? Nãy giờ diễn giải có vẻ chắc ăn như bắp mà nói chưa biết yêu ai tin? Còn nếu gật đầu thì sao? Bỗng cô chợt nhớ chuyện giũa cô và Vũ. Thuý An hơi phân vân tự hỏi mình đã yêu chưa. Nếu có thì tại sao từ ngày về quê đến nay mình chẳng thấy nhớ nhung gì cả? Cô nhíu mày lắc đầu, chắc chưa đâu:
− Sao? Chưa à? – Giọng Hai Quang vang lên giễu cợt.
Thuý An bị hỏi bất ngờ nên buột miệng trả lời:
− Sao anh biết?
− Thì em vừa lắc đầu đấy.
Nhận ra mình có vẻ ngớ ngẩn trước anh chàng nhà quê nhưng lý sự này, Thuý An đâm ra bực bội:
− Sao anh lại có cái kiểu nói chuyện như muốn bắt bí người ta thế?
Quang nhướng mắt tỏ vẻ ngạc nhiên:
− Tôi bắt bí em chuyện gì?
− À…
− Thôi mình đừng nói chuyện này nữa – Anh nói vẻ làm hoà – Em không đồng ý với tôi cũng không sao. Mình đi dạo tiếp nhé.
Thuý An lắc đầu:
− Tôi phải về thôi
− Sao vậy? Giận tôi à?
− Giận gì đâu. Chỉ hơi bị cụt hứng chút xíu.
Hai Quang nhìn cô:
− Tôi xin lỗi vì đã để em mất hứng ngắm hoa. Thú thật tôi cũng lấy làm lạ khi nghe em nói những lời khác người như vậy
− Lạ gì? Anh lạ thì có. Chỉ có anh mới có ý nghĩ khác người đó thôi. Tôi nói như vậy không đúng sao?
Hai Quang nhìn cô chăm chú, nét mặt trầm ngâm suy nghĩ một chút rồi chậm rãi nói:
− Nếu cách suy nghĩ của em đúng thì … năm xưa mẹ em đâu có gạt bỏ hết tất cả để lấy người chồng giàu có ở thành phố.
Thuý An ngỡ ngàng:
− Sao lại dính đến mẹ tôi ở đây? Anh nói vậy là ý gì?
Hai Quang nhún vai:
− Chẳng có ý gì. Thật vậy mà
− Anh đang phê phán mẹ tôi hả? Anh biết về mẹ tôi?
Chưa kịp trả lời thì người hướng dẫn của tốp khách du lịch chợt chạy lại và kéo Quang ra to nhỏ gì đó, Thuý An thoáng thấy trán anh hơi cau lại, anh vội quay qua cô nói nhanh:
− Tôi có việc gấp, em ngồi nghỉ đợi chút nhé.
Thuý An chưa kịp nói gì thì anh đã nhanh chân chạy theo người hướng dẫn du lịch. Còn lại một mình, cô ngẩn người nhìn xung quanh. Khách tham quan vẫn còn lác đác trong vườn hồng chụp ảnh.
Thuý An nhíu mày suy nghĩ có nên đợi Hai Quang ở đây không? Quang xong việc có trở lại đây không? Nếu bỏ về thì những thắc mắc này ai giải thích đây?
Dì Năm Hoa? Cô chắt lưỡi lắc đầu. Ai chứ dì Năm chắc sẽ không nói cho mình nghe đâu, không chừng còn bị rầy vì soi mói chuyện người lớn nữa ấy chứ.
Dì Biên? Nghĩ tới dì Biên tự nhiên Thuý An tươi hẳn nét mặt. Ai chứ bà dì này thì chắc được, bả hơi nhát, cũng rất sợ bị ngoại la, nhưng cái miệng thì không kín, tính lại hay nói nên… có thể được.
Quyết định sẽ tìm dì Biên để điều tra, không cần chờ Hai Quang cho mất công, Thuý An vội vàng chạy theo đường cũ tọt về nhà. Khi ngang qua bụi hồng tiểu muội, cô tiện tay ngắt đại một cành cho bỏ ghét.