Tri nhân - Tri diện - Bất tri tâm
Tác giả: Kim Lê
Ông có tướng ngũ đoản. Tướng ngũ đoản cái gì cũng ngắn. Mặt ngắn, chân ngắn, tay ngắn…Một sự chểnh mảng của tạo hoá khiến cơ thể ông trở nên cũn cỡn, thiếu hụt và giảm đi rất nhiều về phần thẩm mỹ. Có một lão thầy tướng nhìn ông kinh ngạc bảo : Ngài có tướng đại quí ! Nếu không bị phá cách bởi cặp mắt hơi nhỏ so với khuôn mặt thì đường hoạn lộ vinh hoa phú quí là lẽ đương nhiên ! Bù lại, ngài có “giác quan thứ sáu”, biết được những cái bên trong mà người đời che giấu. Cũng là cái Phúc - Hoạ của ngài !
Ông chỉ nhếch mép cười . Không tin !
“Vinh hoa phú quí” ư ? Đến thằng gác cổng ở nhà hàng cũng thừa biết ! Còn “giác quan thứ sáu”? Chắc lão thày tướng nửa mùa nhìn đôi mắt của ông hơi nhỏ liên tưởng đến thuật thôi miên của loài rắn. Còn “trong phúc có hoạ” ư ? Chỉ là mớ triết lý ba xu rưỡi của mấy gã thày Tàu. Còn đối với ông, tuổi ngoài ngũ thập nhưng phúc-lộc vẫn đến ào ào. Ông có đòi hỏi gì đâu ? Mọi người hoàn toàn tự nguyện ! Ông giúp họ. Họ trả ơn ông. Đơn giản vậy thôi ! Toàn những người tử tế cả ! Cậu Tư bên tài chính kêu nhà cửa chật chội, ông ký cái roẹt cấp cho hắn mảnh đất kề bên cơ quan. Cô Hạnh công ty x, vướng mấy công ten nơ ngoài hải quan. Ông phôn cho tay giám đốc sở giải quyết gọn lẹ…v.v…Toàn những việc đáng giúp đỡ cả ! Ở đời giúp nhau là chính ! Đơn giản như vậy mà dư luận cứ vống lên này nọ. Thời buổi giúp nhau cùng phát triển mà họ không chịu hiểu. Hay nói chính xác là họ quá chậm hiểu !
Vợ ông không chậm hiểu như họ. Ngược lại, bà hiểu quá rành rẽ tới mức vượt quá ngưỡng của lòng tử tế. Tay Tư được mảnh đất mừng húm như cha chết sống lại, biếu ông bọc quà trong có năm cây vàng. Vợ ông rỉ rả : Mảnh đất trị giá ngót tỷ, nó xón cho mình từng ấy rõ là cái quân khố đỉn ! Cô Hạnh thoát được mấy công ten nơ, biếu ông chai rượu ngoại kèm theo phong bì năm ngàn đô. Bà vợ bĩu môi : Lần sau ông cạch mặt nó ra. Đối với loại ấy có mà rỗi hơi. Làm đĩ nhưng tiếc tiền son phấn ! Ông thấy chướng tai, vặc lại : Bà quá nó vừa vừa chứ ! Mình giúp họ vô tư, họ biết ơn gọi là có chút thơm thảo. Nhiều ít không quan trọng, quan trọng là ở tấm lòng ! Bà nhìn ông như nhìn một vật thể lạ từ sao thổ rơi xuống, cặp môi son nguýt dài trề ra : Tấm lòng…! Ông sống ở thời kỳ trước công nguyên đấy à ?! Nói thẳng toẹt là đáy lòng cho xong ! Đáy lòng nó là gì ông biết không ? Là ruột già đấy thưa với ông ạ !!! Ông ngán ngẩm bỏ lên trên gác. Đành hanh như thế là cùng. Không có được tí ti của tình nhân loại. Bao nhiêu cũng là ít. Mà có thiếu gì đâu cơ chứ…
* * *
Sau cuộc chiêu đãi, ồn ào những cái bắt tay ríu rít, ồn ào những lời mời chào thân thiện. Ông lật đật ra xe con trở về. Xe lướt êm trên đường quốc lộ. Cảnh vật hai bên đường loang loáng, máy lạnh chạy vo vo ru ông vào giấc ngủ…Bỗng chiếc xe lạng đi đâm sầm xuống hố vôi ven đường. Ông bị hất tung lên, đầu đập vào thành xe bất tỉnh nhân sự…
Khi tỉnh dậy. Ông thấy mình đang nằm trong bệnh viện. Tay lái xe chạy vào hổn hển : Cháu tránh thằng Toyota đi ngược chiều, nó say rượu đánh võng giữa đường, cháu không xử lí nhanh thì đấu đầu rồi…! Hai chiếc xe không đấu đầu nhau, nhưng cái đầu của ông có vấn đề. Bác sĩ chụp cắt lớp bảo tổn thương vùng thuỳ trái, phải ngưng hoạt động một thời gian.
…Ông nằm im, đầu đau như búa bổ, cảm thấy óc mình nhão ra, bết lại. Lúc sau lại thấy lạnh buốt hai thái dương như có tảng băng đông cứng trong đầu. Người ông nổi gai như bị sốt rét xong lại hầm hập nhớp nháp mồ hôi. Ông linh cảm thấy trong đầu có sự cố kì lạ. Lúc thì rầm rập như cả đoàn tàu đang chạy, lúc thì im ắng đến lạ lùng của một thế giới vô âm thanh. Bỗng trong đầu ông rung lên những tiếng u…u…xoèn...xọet..như tần số của chiếc radio đang dò sóng. Một luồng khí nóng rần rật chạy qua thái dương, những tiếng xoèn xoẹt nhỏ dần…nhỏ dần, âm âm trong đầu ông giọng nói rành rẽ “. May mà hắn không chết, nếu hắn chết thì mình chỉ còn nước bán sới, đi tù là cái chắc !”. Ông ngạc nhiên nhìn quanh. Trong phòng cấp cứu chỉ có tay lái xe đang ngồi trầm ngâm đốt thuốc. Ông nhíu mày, hỏi tay lái xe :
-Cậu vừa nói gì thế ?.
Tay lái xe sững sờ :
-Không ạ ! Cháu có nói gì đâu..?
- Rõ ràng tôi nghe thấy cậu nói. Cậu bảo ai sống? Ai chết? Ai đi tù?
Tay lái xe chột dạ “ Sao lão lùn lại biết được ý nghĩ của mình !?”
- Cậu bảo ai là lão lùn?
- Dạ…không ạ..! Dạ…không…! Tay lái xe mặt tái mét, run lẩy bẩy, hốt hoảng bỏ chạy ra khỏi phòng.
Ông phát hiện ra mình có một khả năng kì lạ. Nghe được những ý nghĩ của người khác .
Lúc sau, vợ ông đi vào. Bà âu yếm đặt tay lên trán ông, cất giọng nhỏ nhẹ : Mình lại nóng đầu rồi đây này. Mình uống nước sâm đi, thứ này giải nhiệt tốt lắm.- Bà đỡ ông dậy , kề cốc nước vào miệng ông dỗ dành như dỗ một đứa trẻ. Ông hớp từng ngụm nước mát lạnh, thấy trong đầu nhẹ đi. Tình cảm hiền dịu, sự âu yếm chăm sóc đã biến cốc nước thành thứ nước huyền ảo tưới đẫm trong ông lòng vị tha với những dục vọng đời thường của bà.
Bà lấy khăn thấm thấm những giọt nước nhểu xuống mép ông . Ánh mắt bà hơi trùng xuống “ không hiểu sao mình lại là vợ lão chim cánh cụt này kia chứ…”. Ông sa sầm nét mặt, nhìn thẳng vào cặp mắt đang nheo nheo của bà, giọng ông đanh lại :
- Bà hối hận à ? Kiếm ngay một thằng tốt mã mà về ở với nó !
Bà tròn mắt sững sờ :
-Kìa…mình…! Tôi có nói…nói gì đâu…
- Còn cãi à !
- Ơ…ơ...không mà...! Thật! Tôi không nói gì mà…!
Ông lặng thinh, nhắm nghiền mắt lại. Chua chát đến thế là cùng . Không hề có chút yêu thương chỉ là sự bấu víu của ham muốn vật chất.
Lại có tiếng xoèn xoẹt âm âm trong đầu ông “ Khỉ thật…! Lão ta như có ma xó…!”. Ông mở mắt, nhìn xoáy vào cái mũi thẩm mỹ viện đang ửng đỏ. Bà vợ lúng túng. Ông chồm dậy :
-Quên ngay lão ma xó này đi! Quên đi…! Đồ…đồ giả dối!
Ông vung tay gạt cốc nước xuống đất vỡ tan. Bà sợ hãi lùi lại, vướng phải chân váy ngã dúi dụi,xong lồm cồm ngồi dậy mặt bợt đi. Bà sấp ngửa chạy ra ngoài, mồm lẩm bẩm: Lão ta bị ma ám rồi…! Đúng là ma ám rồi…!
Ông nằm bất động, người trũng xuống , tê dại đi. Thì ra cái tử tế bên ngoài chỉ là giả dối. Trước đây mình bị ảo tưởng quá nhiều. Biết được bộ mặt thật trần trụi không hiểu là phúc hay là hoạ đây? Có lẽ lão thầy tướng nói đúng…
* * *
Chiều hôm ấy, mọi quan hệ tíu tít đến thăm ông. Ai cũng cố tạo ra vẻ mặt thân thiện, ái ngại cho sếp. Giám đốc công ty x, nắm bàn tay nguội lạnh của ông run run cảm động : Cũng là cái hạn anh ạ ! Năm nay là năm tuổi, anh có hạn tàu xe…cũng may chỉ bị nhẹ . Hắn đặt túi quà lên bàn, thầm nghĩ “ phong bì mười ngàn đô đấy ông tướng ạ . Nhớ giải quyết cho cái dự án Y. Không có chuyện cho không ,biếu không đâu!”
Ông nhếch mép cười khẩy.
Đại diện công ty Z là một gã bụng phệ, cố len vào sát đầu giường, cặp mắt ti hí hấp háy, giọng xệt xuống : Như thế cũng là may lắm rồi sếp ạ. Phúc đức nhà sếp to bằng mười cái đình! Sếp ăn ở tình nghĩa nên “đức năng thắng số”! Nhưng trong bụng gã lại nghĩ “ tinh nghĩa mà không có tiền thì cũng vứt vào một xó. Cứ trông mặt hắn thì biết, cứ vờ vịt lên mặt đạo đức nhưng bao nhiêu cũng là ít”.
Ông nén cái thở dài,mặt tím lại.
Giám đốc công ty cổ phần là một ả mặt xám môi chì, ăn mặc như phường đồng bóng, xáp lại gần cất giọng thương cảm : Em thấy anh dạo này xanh lắm , chắc phải lo nhiều việc. Anh nên nghỉ ngơi tĩnh dưỡng để đảm bảo sức khoẻ. Em có thằng cháu bên Hàn Quốc gửi về mấy hộp sâm Cao Ly chính hiệu , biếu để anh dùng. Nhưng đầu ả lại nghĩ “đồ quỉ lùn Checlơmo, có mỗi cái hợp đồng của bà mãi vẫn chưa duyệt. Đấm mõm cho lão thêm năm ngàn đô nữa, cái mồm cá ngão kia phải biết…”
Ông nhìn bọn họ như những quái nhân lộ rõ nguyên hình.
Tất cả những ý nghĩ được giấu kín sau tấm mặt lạ được bóc trần trơ trẽn đến bỉ ổi. Ông nghe rõ mồn một. Luồng sóng phát ra quá mạnh , ăng ten não bộ của ông thu lại chuyển ngữ vang vang trong đầu…
Chua chát quá…! Chua chát quá…!
Ông ôm đầu không chịu nổi. Bầu không khí như đặc quánh làm ông khó thở. Ông úp mặt xuống gối khóc rưng rức. Đám người vây quanh nhìn ông khó hiểu…
Ông bỗng chồm dậy, vơ hết các túi quà quẳng hết xuống đất. Ông gào lên : Các người xéo cả đi ! Cút hết cả đi ! Mắt ông rưc lên như có quầng lửa chiếu vào.
Đám người nhốn nháo sợ hãi nhìn ông. Tất cả co rúm người lại , họ bất động như những hình nhân nhìn đống quà dưới đất tung toé, những chiếc phong bì ềnh ệch vung vãi. Không ai bảo ai, họ len lén như kẻ vụng trộm cúi xuống nhặt phong bì của mình lên. Họ lủi nhanh ra cửa túm tụm lại xì xào: Lão ta bị điên rồi ! Đúng là bị điên rồi…!
Ông nằm bất động, người trũng xuống, tê dại đi….
KIM- LÊ