Chương 7
Tác giả: Lê Thao Chuyên
Quyên thấy như mình không còn đủ sức đứng vững, chung quanh trái đất ngả nghiêng, quay quay như hôm nào Thạch báo tin Sáng bị trúng đạn. Nàng lảo đảo và lần này cũng lại Thạch đỡ Quyên ngả trên vai hắn. Người Quyên run lẩy bẩy; vòng tay Thạch cũng run không kém nhưng hai xúc cảm khác nhau, một là thèm khát được nương tựa, che chở còn một là sự thô bỉ chiếm đoạt. Tuy hai xúc cảm khác biệt nhưng hai tâm hồn gần gũi nhau lắm. Thạch đang là hiện thân của con quỷ dục vọng đầy quyền năng che chở; còn Quyên, kẻ khốn cùng, đói lạnh vừa kiếm được mái chòi có ánh lửa.
- Anh Thạch, Anh có cách gì giúp tôi?
Thạch nhìn Quyên bối rối, bối rối thật sự trước đôi mắt van lơn của một người đàn bà đẹp. Đầu hắn cúi xuống thật thấp gần như áp má mình lên má Quyên:
- Có chứ, nhưng để xem bệnh tình của anh ấy như thế nào.
Quyên bật khóc:
- Nếu anh ấy thoát thì con tôi sẽ chết còn nếu anh ấy chết thì...
Vòng tay Thạch hình như xiết mạnh hơn, giờ phút này hắn phải công nhận Quyên có một thân hình thật đẹp; bộ ngực săn cứng theo cái ghì áp chặt vào ngực hắn.
- Quyên bình tĩnh lại đi, chuyện đâu còn có đó. Điều trước tiên hãy cầu cho anh ấy tai qua nạn khỏi, sau đó tôi sẽ tìm cách cố giúp Quyên.
Quyên buột miệng:
- Ngày xưa anh cứu được người ta sao bây giờ anh không cứu cho chồng con tôi?
- Để tổn thêm mười năm thọ mà chẳng được gì?
Quyên giật mình vì câu nói lạ lùng của Thạch. Nàng đẩy tay hắn ra và đứng lùi lại đàng sau, phút giao động lắng dịu:
- Thì tôi cũng trả ơn anh như người ta đã làm.
- Bằng nửa gia tài? Quyên ơi sao ngốc thế! Xứ Mỹ này tôi còn lạ gì nhà cửa đất đai ruộng nương, nhìn thì đẹp mắt lắm nhưng bên trong trống rỗng, tất cả đều là của nhà băng.
- Không thì anh kêu người định giá tài sản, tôi thế nhà mượn tiền trả anh.
Thạch đi bộ ra ngoài sân parking với mục đích để Quyên phải theo năn nỉ. Quả nhiên nghĩ đến thằng con trai duy nhất, Quyên quên tất cả mọi sự và lần đầu tiên nàng tất tả chạy theo sau một người đàn ông.
- Anh Thạch. Tôi cần nói chuyện với anh.
Thạch không đứng lại:
- Tôi bảo Quyên ngốc mà cứ lờ đi. Tiền bạc của cải những thứ đó tôi đâu có cần.
Quyên im lặng lẽo đẽo đi theo Thạch ra đến tận chỗ đậu xe. Ngần ngừ một lúc lâu nàng ấp úng:
- Anh Thạch à, tôi không còn sức chịu đựng nổi. Hãy nói cho tôi biết anh muốn gì?
Quyên không biết mình đang nói gì. Khi niềm đau khổ òa vỡ, không ai còn đủ bình tĩnh lựa chọn người để khóc, để kể lể. Lúc đó kẻ thù cũng là bạn, kẻ khinh tởm cũng có thể tâm tình huống gì Thạch đang sắp là người ơn của nàng.
- Quyên muốn thế?
Câu hỏi nhiều ẩn ý khiến Quyên giật mình nhưng nàng không còn tâm thần để vặn vẹo; nàng muốn tìm một biện pháp cứu vãn cấp thời.
- Vâng, bất cứ giá nào.
Thạch im lặng nhìn Quyên như dò xét. Một lúc lâu hắn định nói gì nhưng lại thở dài.
- Quyên về nghỉ đi khuya rồi, còn coi sóc cho mấy đứa nhỏ nữa. Nên coi sức khỏe là trọng, dạo này Quyên ốm đi nhiều.
- Đừng đánh trống lảng Thạch ạ. Nói đi.
- Quyên hỏi mà như ép buộc người ta, đến tôi cũng phải sợ. Nói thật Quyên đừng buồn, cứu anh ấy là điều trái với lương tâm nên tôi không làm.
Sự chối bỏ của Thạch như gáo nước lạnh tạt vào mặt, Quyên tỉnh hẳn người; giọng nàng mai mỉa:
- Cứu người là trái với lương tâm? Thấy kẻ thù địch hấp hối người ta còn động lòng cứu chữa quên cả oán thù. Tình thương anh hạn hẹp quá, nhưng cũng có thể cách cứu người của anh đáng phỉ nhổ nên không dám nói.
Dưới ngọn đèn đường vàng vọt, mặt Quyên đỏ bừng; Thạch cũng thế, cơn giận vì bị chà đạp làm hắn quên sự khôn ngoan:
- Quyên cố tình ép tôi đấy nhé! Thì thôi tôi cứ nói ra nhưng còn tùy ý. Quyên còn nhớ có lần tôi nói Quyên số cao không? Chính ra cái chết phải về Quyên vì căn nhà khắc Quyên chứ không khắc ai hết. Chỉ cần một mình Quyên đi khỏi thì mọi người trong nhà sẽ được sống yên ấm.
Dễ dàng đến thế sao hắn không nói ngay từ lúc đầu? Chắc chắn phải có ẩn ý gì đây. Quyên vô tình buột miệng:
- Nghĩa là anh khuyên tôi nên đi theo một người đàn ông nào đó?
- Tôi không có ý nói như vậy. Quyên có thể đi làm ăn xa hoặc... muốn đi đâu thì đâu.
Thạch lộ vẻ lúng túng ra mặt, chính thái độ đó làm Quyên nghi ngờ:
- Nói gần nói xa chẳng qua nói thật. Có phải trốn đi với anh là hay hơn cả phải không?
Mặt Thạch tái lại nhưng hắn cố cười lớn như thể lấp liếm:
- Biết ngay mà, cái miệng nó vạ cái thân. Lời nói của tôi bây giờ giống như một kẻ tồi tệ chờ nước đục thả câu. Có điều... Thạch gằn giọng... Có điều chị lầm rồi. Chị nghĩ tôi yêu chị?
Đang gọi Quyên hắn chuyển sang chị một cách bất thình lình, giọng cũng cứng và lạnh như đeo thêm đá:
- Chị nghĩ tôi thích chị?
Thạch tấn công hai đòn liên tiếp, vừa nặng vừa độc địa nhưng đối với Quyên lúc bấy giờ hắn chỉ như thằng ăn trộm bị dồn đường cùng phải chui qua nhà cầu mà thoát chạy. Sự tháo chạy của Thạch mang theo đầy những khinh miệt từ trong ánh mắt nàng. Hắn tưởng nói như vậy là chuyển từ thế thủ sang thế công dễ dàng nên vẫn bằng những câu hỏi sống sượng:
- Chị nghĩ tôi thèm khát cái thân thể ba con của chị?
Quyên không trả lời thẳng những câu hắn hỏi; nàng chỉ nhún vai, một thái độ hết sức người lớn nhưng chứa đầy sự khinh bỉ:
- Còn gì nữa không?
- Chuyện chị muốn đi với tôi chắc phải chờ thời gian. Thạch cười khẩy.
- Vâng cám ơn lòng vĩ đại rộng lớn của anh. Nhờ biết con người anh tử tế như thế nên tôi yêu cầu anh cũng đừng bao giờ để tôi nhìn thấy mặt. Một khuôn mặt ba que xỏ lá.
Thạch định chui vào trong xe, nghe Quyên chửi làm hắn chột dạ. Có lẽ sự tấn công gỡ gạc cho hắn vừa rồi có hơi quá lố. Thực ra hắn chỉ sợ Quyên khám phá được ý tưởng của hắn.
- Quyên phải xin lỗi tôi, câu đó nặng lắm.
- Anh mà cũng hiểu được ý nghĩa của nó sao?
Thạch trở nên lúng túng một cách thảm hại:
- Tưởng đùa chơi ai ngờ bị chửi thật.
- Đùa cũng có trăm lối đùa. Tán tỉnh người ta không được rồi quay trở lại cắn người. Thứ tráo trở như anh chỉ chơi với loại chồn cáo.
Đến giờ này Thạch mới chấp nhận đầu hàng vì từ lâu hắn vẫn không tin mình đã theo đuổi một người không có trái tim. Trong cơn thất vọng não nề, Thạch rống lên:
- Nặng lời, quá nặng lời. Đã vậy đừng bao giờ khóc lóc chạy đến tôi cầu cứu nữa.
- Cho đến muôn đời và anh cũng nhớ cho một điều đừng bao giờ để tôi thấy mặt.
Trán Thạch lấm tấm mồ hôi, những sợi râu cứng trên mép cũng rịn ướt. Hắn nhìn Quyên ghét cay ghét đắng trong khi Quyên thản nhiên bước trở lại bệnh viện.
Từ đó Thạch không còn đến nhà Quyên dù hay tin Sáng đã bình phục và về nhà dưỡng sức. Thật là một phép lạ đối với mọi người nhưng đối với riêng Quyên sự mừng rỡ và lo âu lại đi song song với nhau. Lời nói của Thạch vẫn ám ảnh trong từng bữa ăn giấc ngủ.
Mỗi chiều ở sở về, sau khi mọi công việc giấy tờ sổ sách được xếp gọn lại thì căn nhà mái đè lại đeo theo ám ảnh. Nhìn thằng con trai mười sáu to lớn hơn bố, giờ mà nằm trong hòm gỗ có khác gì hòm của người lớn. Rồi những vòng hoa trắng sẽ treo đầy nhà xác... Quyên rùng mình và lại thầm thĩ cầu xin... Lạy Chúa, xin Chúa cứu lấy gia đình con. Chỉ có Chúa mới là người ban phát sự sống và sự chết. Con xin phó dâng tất cả sự khó và xin vâng ý Chúa định...
Bây giờ là lúc Quyên đã chấp nhận. Lòng nàng cũng chùng hẳn xuống để đón nhận tất cả sự đau khổ của cuộc đời nhưng Quyên tin rằng Chúa không bao giờ muốn con cái Ngài phải đau khổ vì sự phân lìa. Chúa không phạt loài người và cũng không thử thách đức tin của họ. Ở Chúa chỉ có tình thương và sự nhân ái. Chính Ngài đã mang phép lạ đến cho gia đình Quyên, cho Sáng sự sống trong khi cái chết đã gần kề. Gia đình Quyên đã được ơn cách riêng như vậy thì không có lý nào không tin vào quyền phép vạn năng của Ngài.
Quyên đã nhận được sự an ủi mỗi khi buông lời cầu nguyện, mỗi khi nhìn tượng Chúa giang tay trên cây thập giá. Nếu sự lo sợ và đau khổ của Quyên đem so với cái chết của Ngài thì đâu có nghĩa lý gì...
Vì thế nên đã tháng năm, tháng năm với những hạ cháy, với những cơn nóng rát của biển, với những hương thơm ngai ngái của đám cúc nở rộ, Quyên vẫn mỉm cười nhìn chúng nở rực rỡ dưới ánh nắng ban mai. Niềm lo lắng nàng đã gửi cho Chúa, một khi chấp nhận thì không còn sợ hãi và một khi đã tin vào Chúa thì không còn sợ ma quỷ, ngôi nhà mái đè giờ chỉ còn loáng thoáng ám ảnh mỗi khi trời giông bão.
Quyên thấy như mình không còn đủ sức đứng vững, chung quanh trái đất ngả nghiêng, quay quay như hôm nào Thạch báo tin Sáng bị trúng đạn. Nàng lảo đảo và lần này cũng lại Thạch đỡ Quyên ngả trên vai hắn. Người Quyên run lẩy bẩy; vòng tay Thạch cũng run không kém nhưng hai xúc cảm khác nhau, một là thèm khát được nương tựa, che chở còn một là sự thô bỉ chiếm đoạt. Tuy hai xúc cảm khác biệt nhưng hai tâm hồn gần gũi nhau lắm. Thạch đang là hiện thân của con quỷ dục vọng đầy quyền năng che chở; còn Quyên, kẻ khốn cùng, đói lạnh vừa kiếm được mái chòi có ánh lửa.
- Anh Thạch, Anh có cách gì giúp tôi?
Thạch nhìn Quyên bối rối, bối rối thật sự trước đôi mắt van lơn của một người đàn bà đẹp. Đầu hắn cúi xuống thật thấp gần như áp má mình lên má Quyên:
- Có chứ, nhưng để xem bệnh tình của anh ấy như thế nào.
Quyên bật khóc:
- Nếu anh ấy thoát thì con tôi sẽ chết còn nếu anh ấy chết thì...
Vòng tay Thạch hình như xiết mạnh hơn, giờ phút này hắn phải công nhận Quyên có một thân hình thật đẹp; bộ ngực săn cứng theo cái ghì áp chặt vào ngực hắn.
- Quyên bình tĩnh lại đi, chuyện đâu còn có đó. Điều trước tiên hãy cầu cho anh ấy tai qua nạn khỏi, sau đó tôi sẽ tìm cách cố giúp Quyên.
Quyên buột miệng:
- Ngày xưa anh cứu được người ta sao bây giờ anh không cứu cho chồng con tôi?
- Để tổn thêm mười năm thọ mà chẳng được gì?
Quyên giật mình vì câu nói lạ lùng của Thạch. Nàng đẩy tay hắn ra và đứng lùi lại đàng sau, phút giao động lắng dịu:
- Thì tôi cũng trả ơn anh như người ta đã làm.
- Bằng nửa gia tài? Quyên ơi sao ngốc thế! Xứ Mỹ này tôi còn lạ gì nhà cửa đất đai ruộng nương, nhìn thì đẹp mắt lắm nhưng bên trong trống rỗng, tất cả đều là của nhà băng.
- Không thì anh kêu người định giá tài sản, tôi thế nhà mượn tiền trả anh.
Thạch đi bộ ra ngoài sân parking với mục đích để Quyên phải theo năn nỉ. Quả nhiên nghĩ đến thằng con trai duy nhất, Quyên quên tất cả mọi sự và lần đầu tiên nàng tất tả chạy theo sau một người đàn ông.
- Anh Thạch. Tôi cần nói chuyện với anh.
Thạch không đứng lại:
- Tôi bảo Quyên ngốc mà cứ lờ đi. Tiền bạc của cải những thứ đó tôi đâu có cần.
Quyên im lặng lẽo đẽo đi theo Thạch ra đến tận chỗ đậu xe. Ngần ngừ một lúc lâu nàng ấp úng:
- Anh Thạch à, tôi không còn sức chịu đựng nổi. Hãy nói cho tôi biết anh muốn gì?
Quyên không biết mình đang nói gì. Khi niềm đau khổ òa vỡ, không ai còn đủ bình tĩnh lựa chọn người để khóc, để kể lể. Lúc đó kẻ thù cũng là bạn, kẻ khinh tởm cũng có thể tâm tình huống gì Thạch đang sắp là người ơn của nàng.
- Quyên muốn thế?
Câu hỏi nhiều ẩn ý khiến Quyên giật mình nhưng nàng không còn tâm thần để vặn vẹo; nàng muốn tìm một biện pháp cứu vãn cấp thời.
- Vâng, bất cứ giá nào.
Thạch im lặng nhìn Quyên như dò xét. Một lúc lâu hắn định nói gì nhưng lại thở dài.
- Quyên về nghỉ đi khuya rồi, còn coi sóc cho mấy đứa nhỏ nữa. Nên coi sức khỏe là trọng, dạo này Quyên ốm đi nhiều.
- Đừng đánh trống lảng Thạch ạ. Nói đi.
- Quyên hỏi mà như ép buộc người ta, đến tôi cũng phải sợ. Nói thật Quyên đừng buồn, cứu anh ấy là điều trái với lương tâm nên tôi không làm.
Sự chối bỏ của Thạch như gáo nước lạnh tạt vào mặt, Quyên tỉnh hẳn người; giọng nàng mai mỉa:
- Cứu người là trái với lương tâm? Thấy kẻ thù địch hấp hối người ta còn động lòng cứu chữa quên cả oán thù. Tình thương anh hạn hẹp quá, nhưng cũng có thể cách cứu người của anh đáng phỉ nhổ nên không dám nói.
Dưới ngọn đèn đường vàng vọt, mặt Quyên đỏ bừng; Thạch cũng thế, cơn giận vì bị chà đạp làm hắn quên sự khôn ngoan:
- Quyên cố tình ép tôi đấy nhé! Thì thôi tôi cứ nói ra nhưng còn tùy ý. Quyên còn nhớ có lần tôi nói Quyên số cao không? Chính ra cái chết phải về Quyên vì căn nhà khắc Quyên chứ không khắc ai hết. Chỉ cần một mình Quyên đi khỏi thì mọi người trong nhà sẽ được sống yên ấm.
Dễ dàng đến thế sao hắn không nói ngay từ lúc đầu? Chắc chắn phải có ẩn ý gì đây. Quyên vô tình buột miệng:
- Nghĩa là anh khuyên tôi nên đi theo một người đàn ông nào đó?
- Tôi không có ý nói như vậy. Quyên có thể đi làm ăn xa hoặc... muốn đi đâu thì đâu.
Thạch lộ vẻ lúng túng ra mặt, chính thái độ đó làm Quyên nghi ngờ:
- Nói gần nói xa chẳng qua nói thật. Có phải trốn đi với anh là hay hơn cả phải không?
Mặt Thạch tái lại nhưng hắn cố cười lớn như thể lấp liếm:
- Biết ngay mà, cái miệng nó vạ cái thân. Lời nói của tôi bây giờ giống như một kẻ tồi tệ chờ nước đục thả câu. Có điều... Thạch gằn giọng... Có điều chị lầm rồi. Chị nghĩ tôi yêu chị?
Đang gọi Quyên hắn chuyển sang chị một cách bất thình lình, giọng cũng cứng và lạnh như đeo thêm đá:
- Chị nghĩ tôi thích chị?
Thạch tấn công hai đòn liên tiếp, vừa nặng vừa độc địa nhưng đối với Quyên lúc bấy giờ hắn chỉ như thằng ăn trộm bị dồn đường cùng phải chui qua nhà cầu mà thoát chạy. Sự tháo chạy của Thạch mang theo đầy những khinh miệt từ trong ánh mắt nàng. Hắn tưởng nói như vậy là chuyển từ thế thủ sang thế công dễ dàng nên vẫn bằng những câu hỏi sống sượng:
- Chị nghĩ tôi thèm khát cái thân thể ba con của chị?
Quyên không trả lời thẳng những câu hắn hỏi; nàng chỉ nhún vai, một thái độ hết sức người lớn nhưng chứa đầy sự khinh bỉ:
- Còn gì nữa không?
- Chuyện chị muốn đi với tôi chắc phải chờ thời gian. Thạch cười khẩy.
- Vâng cám ơn lòng vĩ đại rộng lớn của anh. Nhờ biết con người anh tử tế như thế nên tôi yêu cầu anh cũng đừng bao giờ để tôi nhìn thấy mặt. Một khuôn mặt ba que xỏ lá.
Thạch định chui vào trong xe, nghe Quyên chửi làm hắn chột dạ. Có lẽ sự tấn công gỡ gạc cho hắn vừa rồi có hơi quá lố. Thực ra hắn chỉ sợ Quyên khám phá được ý tưởng của hắn.
- Quyên phải xin lỗi tôi, câu đó nặng lắm.
- Anh mà cũng hiểu được ý nghĩa của nó sao?
Thạch trở nên lúng túng một cách thảm hại:
- Tưởng đùa chơi ai ngờ bị chửi thật.
- Đùa cũng có trăm lối đùa. Tán tỉnh người ta không được rồi quay trở lại cắn người. Thứ tráo trở như anh chỉ chơi với loại chồn cáo.
Đến giờ này Thạch mới chấp nhận đầu hàng vì từ lâu hắn vẫn không tin mình đã theo đuổi một người không có trái tim. Trong cơn thất vọng não nề, Thạch rống lên:
- Nặng lời, quá nặng lời. Đã vậy đừng bao giờ khóc lóc chạy đến tôi cầu cứu nữa.
- Cho đến muôn đời và anh cũng nhớ cho một điều đừng bao giờ để tôi thấy mặt.
Trán Thạch lấm tấm mồ hôi, những sợi râu cứng trên mép cũng rịn ướt. Hắn nhìn Quyên ghét cay ghét đắng trong khi Quyên thản nhiên bước trở lại bệnh viện.
Từ đó Thạch không còn đến nhà Quyên dù hay tin Sáng đã bình phục và về nhà dưỡng sức. Thật là một phép lạ đối với mọi người nhưng đối với riêng Quyên sự mừng rỡ và lo âu lại đi song song với nhau. Lời nói của Thạch vẫn ám ảnh trong từng bữa ăn giấc ngủ.
Mỗi chiều ở sở về, sau khi mọi công việc giấy tờ sổ sách được xếp gọn lại thì căn nhà mái đè lại đeo theo ám ảnh. Nhìn thằng con trai mười sáu to lớn hơn bố, giờ mà nằm trong hòm gỗ có khác gì hòm của người lớn. Rồi những vòng hoa trắng sẽ treo đầy nhà xác... Quyên rùng mình và lại thầm thĩ cầu xin... Lạy Chúa, xin Chúa cứu lấy gia đình con. Chỉ có Chúa mới là người ban phát sự sống và sự chết. Con xin phó dâng tất cả sự khó và xin vâng ý Chúa định...
Bây giờ là lúc Quyên đã chấp nhận. Lòng nàng cũng chùng hẳn xuống để đón nhận tất cả sự đau khổ của cuộc đời nhưng Quyên tin rằng Chúa không bao giờ muốn con cái Ngài phải đau khổ vì sự phân lìa. Chúa không phạt loài người và cũng không thử thách đức tin của họ. Ở Chúa chỉ có tình thương và sự nhân ái. Chính Ngài đã mang phép lạ đến cho gia đình Quyên, cho Sáng sự sống trong khi cái chết đã gần kề. Gia đình Quyên đã được ơn cách riêng như vậy thì không có lý nào không tin vào quyền phép vạn năng của Ngài.
Quyên đã nhận được sự an ủi mỗi khi buông lời cầu nguyện, mỗi khi nhìn tượng Chúa giang tay trên cây thập giá. Nếu sự lo sợ và đau khổ của Quyên đem so với cái chết của Ngài thì đâu có nghĩa lý gì...
Vì thế nên đã tháng năm, tháng năm với những hạ cháy, với những cơn nóng rát của biển, với những hương thơm ngai ngái của đám cúc nở rộ, Quyên vẫn mỉm cười nhìn chúng nở rực rỡ dưới ánh nắng ban mai. Niềm lo lắng nàng đã gửi cho Chúa, một khi chấp nhận thì không còn sợ hãi và một khi đã tin vào Chúa thì không còn sợ ma quỷ, ngôi nhà mái đè giờ chỉ còn loáng thoáng ám ảnh mỗi khi trời giông bão.