P II - Chương 13
Tác giả: Levin, Ira
Chiếc xe như mũi tên lao vun vút trên mặt đường trải nhựa thẳng tắp, tiếng bánh xe rít lên đều đều nghe đến lạnh người. Cây kim dạ quang nơi đồng hồ cây số chỉ con số 80. Bàn chân nhấn ga không nhúc nhích, trông như bàn chân của một tượng đá.
Hắn lái xe bằng tay trái, thỉnh thoảng cho xe lượn qua phải, qua trái để tránh cơn buồn ngủ do sự yên tĩnh của con đường trường ban đêm gây ra. Ellen ngồi thu người sát cửa, toàn thân bất động, mắt mở trừng trừng nhìn bàn tay đang nắm chặt chiếc khăn tay để ở trên đùi. Giữa chỗ ngồi của hắn và nàng, bàn tay phải mang găng của hắn trông như con rắn đang dí họng súng vào bụng nàng.
Nàng đã thét lên, kêu gào, than khóc, những tiếng ục ục trong cổ họng nàng tưởng chừng như tiếng ùng ục của một con vật đang bị cắt tiết, nghe đau thương còn hơn nhìn thấy những dòng nước mắt đầm đìa trên mặt nàng.
Hắn đã kể cho Ellen nghe mọi chuyện một giọng cay đắng. Thỉnh thoảng hắn lại ném cái nhìn độc ác lên khuôn mặt xám xịt của cô gái yếu đuối đang run rẩy kia. Hắn có do dự khi kể chuyện nhưng là cái do dự của một tên lính được về nhà, đang kể lại cho những người dân hiền hòa trong thành phố nghe những chiến tích của hắn. Làm thế nào hắn có được huân chương, làm thế nào hắn đâm được lưỡi lê nhọn hoắt vào bụng, vào ngực kẻ thù. Đôi lúc hắn có cái vẻ khinh khỉnh đối với đám người đang nghe hắn kể chuện, vì chưa bao giờ họ biết ngoáy lưỡi lê vào bụng ai như hắn đã từng làm. Người ta hỏi và hắn kể huyên thuyên. Như thế đấy! Hắn đã kể cho Ellen nghe nào là những viên thuốc, nào là mái nhà cao ngất, nào là tại sao hắn phải giết Dorothy, hắn phải sắp xếp một chương trình tỉ mỉ để chuyển về Caldwell rồi theo đuổi Ellen, người mà qua các lần trò chuyện với Dorothy, đã biết Ellen thích cái gì, không thích cái gì và làm cách nào để trở thành mẫu người đàn ông Ellen đang mong đợi. Nghĩ cũng thật buồn cười. Hắn đã dùng mọi mánh khóe, thủ đọan để chiếm cho bằng được cô con gái nhà giàu. Nhưng giờ đây… Hắn kể với thái độ hận thù, căm ghét. Ellen lấy hai tay bịt miệng, kinh hoàng tưởng chừng nàng đang nằm trên một tảng băng giá buốt, trôi bồng bềnh giữa đại dương. Nàng không biết rằng lâu nay nàng đang nằm trong miệng ác thú. Toàn thân nàng tê dại như thể phần trên đã chết tự lúc nào, không phải chết vì viên đạn mà chết vì cái chất thép lạnh lẽo của họng súng vô hồn.
Nàng nghe, nàng khóc, nàng kêu gào. Nàng không hiểu cái gì đã gây nên nỗi đau đớn bàng hoàng cho nàng. Tiếng kêu thét của nàng là tiếng rú, tiếng tru thê thảm của con vật bị cắt cổ, nghe xót xa, đau thót con tim. Nàng ngồi bó người sát cửa xe, nhìn bàn tay bấu chặt chiếc khăn tay đặt trên đùi.
- Anh đã bảo là đừng đi! – Hắn nói, giọng the thé, giận dữ – Anh đã van xin, lạy lục em hãy ở lại Caldwell, phải không? – Hắn liếc mắt nhìn như để thấy nàng xác nhận – Nhưng không, em dứt khoát không chịu. Em phải là nữ thám tử mới được! “Đừng coi thường khả năng phụ nữ” – Hắn nhại lại lời Ellen viết trong thư – Ừ, giờ đây là những gì nữ thám tử phải gánh chịu – Mắt hắn nhìn thẳng trước mũi xe – Nếu em biết anh đã sống như thế nào kể từ thứ hai vừa rồi! – Hắn nghiến chặt hàm răng. Hắn nhớ lại thế giới đã sụp đổ dưới chân hắn ra sao khi Ellen gọi điện thoại cho hắn vào sáng thứ hai: “Dorothy không tự tử! Em sẽ đi Blue River.” Và hắn đã bổ nhào một cách tuyệt vọng xuống nhà ga để mong lôi kéo nàng ở lại, cố nài nàng ở lại, nhưng nàng đã bước lên tàu. “Em sẽ viết thư cho anh. Em sẽ giải thích mọi chuyện”. Nàng đi, để hắn đứng đây. Nhìn nàng đi, người hắn đẫm mồ hôi, bàng hoàng, sợ hãi. Cứ nghĩ đến là đã thấy khiếp sợ.
Ellen lầm bầm.
- Em nói gì?
- Họ sẽ bắt anh!
Hắn im lặng, một lúc sau hắn nói:
- Em biết có bao nhiêu người họ chưa tóm được không? Năm mươi phần trăm. Nhiếu quá phải không? Còn hơn thế nữa em à! – Hắn lại im lặng – Hừ, bọn chúng làm thế nào bắt được anh? Dấu tay? – Không. Nhân chứng? – Không. Bằng chứng? – Bọn chúng chẳng có bằng chứng đếch nào cả! Thậm chí bọn chúng chẳng hề nghĩ đến kẻ đó lại là anh. Còn khẩu súng? Em biết không, anh phải lặn lội qua tận Mississipi mang về Caldwell. Thế là bọn chúng bó tay nhé! Chiếc xe ư? Có gì khó đâu, hai ba giờ sáng anh đem vất nó cách ba dãy nhà nơi anh đánh cắp xe. Bọn chúng sẽ nghĩ là mấy thằng sinh viên điên khùng nào đó lấy cắp thôi. “Bọn thanh thiếu niên hư hỏng chứ còn ai!” – Hắn cười – Cũng như đêm qua, anh ngồi cách em và Powell hai dãy ghế ở trong rạp; ở phía cuối hành lang anh nhìn thấy thằng chó đó hôn từ biệt em – Hắn liếc nhìn xem phản ứng của Ellen. nàng không nhúc nhich. Hắn quay lại nhìn con đường. Nét mặt hắn bỗng sa sầm lại – Bức thư đó của em, khi nhìn thấy bức thư , anh sợ chết điếng cả người. Mới đọc tưởng không có gì, vì em đang tìm thằng đó trong lớp tiếng Anh với Dorothy ở học kỳ mùa thu. Trong lúc mãi đến tháng giêng anh mới học với Dorothy ở lớp triết kia. Nhưng tên em đang tìm quả là thằng bồ cũ của Dorothy – Anh gọi hắn là thằng bồ mang bít tất màu lá mạ. Hắn với anh cùng học một lớp toán. Hắn gặp anh và Dorothy vài ba lần. Anh nghĩ là hắn biết tên anh. Và hắn bắt buộc hắn phải khai tên anh ra để em tin là hắn không giết Dorothy.
Thình lình hắn đạp thắng xe, chiếc xe trườn tới và đứng lại. hắn bẻ tay lái sang bên trái, gài số. Hắn nhấn ga, chiếc xe chầm chậm lùi lại. Phía bên phải, có một căn nhà nằm trong bóng tối. Hắn cho xe chạy vòng đến căn nhà đó. Để máy nổ, hắn bóp một hồi còi thật dài. Tiếng còi xe vang inh ỏi trong đêm. Đợi một chốc hắn lại bóp thêm một hồi còi nữa. Vẫn yên lặng. Các cửa sổ vẫn đóng im ỉm, không một ngọn đèn bật sáng. “Nhà không có người” – Hắn nghĩ. Hắn liền tắt đèn xe, gài số. Trong bóng đêm, chiếc xe chồm về phía trước, rẽ trái, chạy ra phía sau căn nhà đó, rồi hắn lái xe chạy đến cuối bãi đất trống. Hắn gài số an toàn, vẫn để máy nổ.
- Đừng anh, đừng anh… - Gịong Ellen thảng thốt.
- Em tưởng anh thích làm thế này lắm sao? – Hắn nói – Em tưởng anh khoái chí với ý định này lắm à? Ta gần hứa hôn với nhau rồi mà! – Hắn mở cửa xe bên trái – Em phải thông minh… - Hắn bước ra khỏi xe, đặt chân lên mặt đường đầy hắc ín, súng vẫn chĩa thẳng vào người Ellen. Khuôn mặt nàng co rúm đến khủng khiếp – Đến đây! – Hắn ra lệnh – Bước ra phía này!
- Anh, van anh…
- Em bảo anh phải làm gì bây giờ hả Ellen. Anh không thể để em thoát được, phải không? Anh đã nói em hãy quay về Caldwell và đừng nói gì cả, phải không? – Hắn lấy khẩu súng một cách giận dữ – Bước ra!
Nàng trườn người ra khỏi cửa xe, tay ôm chặt cái ví, run rẩy đặt chân xuống lòng đường.
Hắn lấy khẩu súng ra hiệu Ellen đi nửa vòng, đến khi nàng đứng lại, phía sau lưng nàng là bóng tối dày đặc. Họng súng vô hồn vẫn chĩa vào người nàng.
- Đừng, đừng…
Ellen lấy ví đưa lên che mặt.
Chiếc xe như mũi tên lao vun vút trên mặt đường trải nhựa thẳng tắp, tiếng bánh xe rít lên đều đều nghe đến lạnh người. Cây kim dạ quang nơi đồng hồ cây số chỉ con số 80. Bàn chân nhấn ga không nhúc nhích, trông như bàn chân của một tượng đá.
Hắn lái xe bằng tay trái, thỉnh thoảng cho xe lượn qua phải, qua trái để tránh cơn buồn ngủ do sự yên tĩnh của con đường trường ban đêm gây ra. Ellen ngồi thu người sát cửa, toàn thân bất động, mắt mở trừng trừng nhìn bàn tay đang nắm chặt chiếc khăn tay để ở trên đùi. Giữa chỗ ngồi của hắn và nàng, bàn tay phải mang găng của hắn trông như con rắn đang dí họng súng vào bụng nàng.
Nàng đã thét lên, kêu gào, than khóc, những tiếng ục ục trong cổ họng nàng tưởng chừng như tiếng ùng ục của một con vật đang bị cắt tiết, nghe đau thương còn hơn nhìn thấy những dòng nước mắt đầm đìa trên mặt nàng.
Hắn đã kể cho Ellen nghe mọi chuyện một giọng cay đắng. Thỉnh thoảng hắn lại ném cái nhìn độc ác lên khuôn mặt xám xịt của cô gái yếu đuối đang run rẩy kia. Hắn có do dự khi kể chuyện nhưng là cái do dự của một tên lính được về nhà, đang kể lại cho những người dân hiền hòa trong thành phố nghe những chiến tích của hắn. Làm thế nào hắn có được huân chương, làm thế nào hắn đâm được lưỡi lê nhọn hoắt vào bụng, vào ngực kẻ thù. Đôi lúc hắn có cái vẻ khinh khỉnh đối với đám người đang nghe hắn kể chuện, vì chưa bao giờ họ biết ngoáy lưỡi lê vào bụng ai như hắn đã từng làm. Người ta hỏi và hắn kể huyên thuyên. Như thế đấy! Hắn đã kể cho Ellen nghe nào là những viên thuốc, nào là mái nhà cao ngất, nào là tại sao hắn phải giết Dorothy, hắn phải sắp xếp một chương trình tỉ mỉ để chuyển về Caldwell rồi theo đuổi Ellen, người mà qua các lần trò chuyện với Dorothy, đã biết Ellen thích cái gì, không thích cái gì và làm cách nào để trở thành mẫu người đàn ông Ellen đang mong đợi. Nghĩ cũng thật buồn cười. Hắn đã dùng mọi mánh khóe, thủ đọan để chiếm cho bằng được cô con gái nhà giàu. Nhưng giờ đây… Hắn kể với thái độ hận thù, căm ghét. Ellen lấy hai tay bịt miệng, kinh hoàng tưởng chừng nàng đang nằm trên một tảng băng giá buốt, trôi bồng bềnh giữa đại dương. Nàng không biết rằng lâu nay nàng đang nằm trong miệng ác thú. Toàn thân nàng tê dại như thể phần trên đã chết tự lúc nào, không phải chết vì viên đạn mà chết vì cái chất thép lạnh lẽo của họng súng vô hồn.
Nàng nghe, nàng khóc, nàng kêu gào. Nàng không hiểu cái gì đã gây nên nỗi đau đớn bàng hoàng cho nàng. Tiếng kêu thét của nàng là tiếng rú, tiếng tru thê thảm của con vật bị cắt cổ, nghe xót xa, đau thót con tim. Nàng ngồi bó người sát cửa xe, nhìn bàn tay bấu chặt chiếc khăn tay đặt trên đùi.
- Anh đã bảo là đừng đi! – Hắn nói, giọng the thé, giận dữ – Anh đã van xin, lạy lục em hãy ở lại Caldwell, phải không? – Hắn liếc mắt nhìn như để thấy nàng xác nhận – Nhưng không, em dứt khoát không chịu. Em phải là nữ thám tử mới được! “Đừng coi thường khả năng phụ nữ” – Hắn nhại lại lời Ellen viết trong thư – Ừ, giờ đây là những gì nữ thám tử phải gánh chịu – Mắt hắn nhìn thẳng trước mũi xe – Nếu em biết anh đã sống như thế nào kể từ thứ hai vừa rồi! – Hắn nghiến chặt hàm răng. Hắn nhớ lại thế giới đã sụp đổ dưới chân hắn ra sao khi Ellen gọi điện thoại cho hắn vào sáng thứ hai: “Dorothy không tự tử! Em sẽ đi Blue River.” Và hắn đã bổ nhào một cách tuyệt vọng xuống nhà ga để mong lôi kéo nàng ở lại, cố nài nàng ở lại, nhưng nàng đã bước lên tàu. “Em sẽ viết thư cho anh. Em sẽ giải thích mọi chuyện”. Nàng đi, để hắn đứng đây. Nhìn nàng đi, người hắn đẫm mồ hôi, bàng hoàng, sợ hãi. Cứ nghĩ đến là đã thấy khiếp sợ.
Ellen lầm bầm.
- Em nói gì?
- Họ sẽ bắt anh!
Hắn im lặng, một lúc sau hắn nói:
- Em biết có bao nhiêu người họ chưa tóm được không? Năm mươi phần trăm. Nhiếu quá phải không? Còn hơn thế nữa em à! – Hắn lại im lặng – Hừ, bọn chúng làm thế nào bắt được anh? Dấu tay? – Không. Nhân chứng? – Không. Bằng chứng? – Bọn chúng chẳng có bằng chứng đếch nào cả! Thậm chí bọn chúng chẳng hề nghĩ đến kẻ đó lại là anh. Còn khẩu súng? Em biết không, anh phải lặn lội qua tận Mississipi mang về Caldwell. Thế là bọn chúng bó tay nhé! Chiếc xe ư? Có gì khó đâu, hai ba giờ sáng anh đem vất nó cách ba dãy nhà nơi anh đánh cắp xe. Bọn chúng sẽ nghĩ là mấy thằng sinh viên điên khùng nào đó lấy cắp thôi. “Bọn thanh thiếu niên hư hỏng chứ còn ai!” – Hắn cười – Cũng như đêm qua, anh ngồi cách em và Powell hai dãy ghế ở trong rạp; ở phía cuối hành lang anh nhìn thấy thằng chó đó hôn từ biệt em – Hắn liếc nhìn xem phản ứng của Ellen. nàng không nhúc nhich. Hắn quay lại nhìn con đường. Nét mặt hắn bỗng sa sầm lại – Bức thư đó của em, khi nhìn thấy bức thư , anh sợ chết điếng cả người. Mới đọc tưởng không có gì, vì em đang tìm thằng đó trong lớp tiếng Anh với Dorothy ở học kỳ mùa thu. Trong lúc mãi đến tháng giêng anh mới học với Dorothy ở lớp triết kia. Nhưng tên em đang tìm quả là thằng bồ cũ của Dorothy – Anh gọi hắn là thằng bồ mang bít tất màu lá mạ. Hắn với anh cùng học một lớp toán. Hắn gặp anh và Dorothy vài ba lần. Anh nghĩ là hắn biết tên anh. Và hắn bắt buộc hắn phải khai tên anh ra để em tin là hắn không giết Dorothy.
Thình lình hắn đạp thắng xe, chiếc xe trườn tới và đứng lại. hắn bẻ tay lái sang bên trái, gài số. Hắn nhấn ga, chiếc xe chầm chậm lùi lại. Phía bên phải, có một căn nhà nằm trong bóng tối. Hắn cho xe chạy vòng đến căn nhà đó. Để máy nổ, hắn bóp một hồi còi thật dài. Tiếng còi xe vang inh ỏi trong đêm. Đợi một chốc hắn lại bóp thêm một hồi còi nữa. Vẫn yên lặng. Các cửa sổ vẫn đóng im ỉm, không một ngọn đèn bật sáng. “Nhà không có người” – Hắn nghĩ. Hắn liền tắt đèn xe, gài số. Trong bóng đêm, chiếc xe chồm về phía trước, rẽ trái, chạy ra phía sau căn nhà đó, rồi hắn lái xe chạy đến cuối bãi đất trống. Hắn gài số an toàn, vẫn để máy nổ.
- Đừng anh, đừng anh… - Gịong Ellen thảng thốt.
- Em tưởng anh thích làm thế này lắm sao? – Hắn nói – Em tưởng anh khoái chí với ý định này lắm à? Ta gần hứa hôn với nhau rồi mà! – Hắn mở cửa xe bên trái – Em phải thông minh… - Hắn bước ra khỏi xe, đặt chân lên mặt đường đầy hắc ín, súng vẫn chĩa thẳng vào người Ellen. Khuôn mặt nàng co rúm đến khủng khiếp – Đến đây! – Hắn ra lệnh – Bước ra phía này!
- Anh, van anh…
- Em bảo anh phải làm gì bây giờ hả Ellen. Anh không thể để em thoát được, phải không? Anh đã nói em hãy quay về Caldwell và đừng nói gì cả, phải không? – Hắn lấy khẩu súng một cách giận dữ – Bước ra!
Nàng trườn người ra khỏi cửa xe, tay ôm chặt cái ví, run rẩy đặt chân xuống lòng đường.
Hắn lấy khẩu súng ra hiệu Ellen đi nửa vòng, đến khi nàng đứng lại, phía sau lưng nàng là bóng tối dày đặc. Họng súng vô hồn vẫn chĩa vào người nàng.
- Đừng, đừng…
Ellen lấy ví đưa lên che mặt.