P II - Chương 7
Tác giả: Levin, Ira
Vội cầm lấy cái ví, Ellen nhìn lên mỉm cười chào Powell đang bên kia hành lang tiến tới gần. Hắn mặc áo măngtô màu xám, bộ áo quần màu xanh hải quân, miệng nở nụ cười giống như đêm hôm qua.
- Hề, hề – Hắn ngồi phịch xuống bên cạnh Ellen trên ghế nệm da – Chắc chắn em không bao giờ để bạn trai của em phải chờ đợi.
- Thỉnh thoảng em cũng cho một vài cu cậu nóng ruột.
Hắn toét miệng cười.
- Đi tìm việc thế nào?
- Đáng mừng - Nàng cười – Một chỗ tạm được, văn phòng luật sư.
- Hay quá. Vậy là em sẽ ở lại Blue River.
- Chắc phải thế.
- Tốt… - Hắn kéo dài tiếng đó tỏ vẻ đồng tình. Rồi nhấp nháy mắt nhìn đồng hồ tay – Ta nên đi cho rồi. Khi đi qua tiệm nhảy Clo-Ray, anh thấy người đông lắm.
- Thôi rồi – Ellen thì thầm.
- Gì thế?
Nét mặt lộ vẻ ân hận, nàng nói:
- Trước hết em phải đi lo công việc vặt vãnh này đã. Chuyện cái ông luật sư đó. Em phải mang thư đến cho ông ta… giấy chứng nhận – Nàng vỗ vỗ vào ví tay.
- Thư ký thì cần quái gì thứ giấy tờ ấy. Họ chỉ cần kiểm tra khả năng tốc ký của em hoặc gì đó thôi.
- Đúng thế, nhưng em nói em có lá thư của người chủ cũ giới thiệu và ông ta đã xem. Ông ta có mặt ở văn phòng lúc 8 giờ 30 – Nàng thở dài – Em xin lỗi vậy.
- Biết làm sao được.
Ellen cầm tay hắn.
- Ta đừng đi nhảy nữa – Nàng thủ thỉ – Mình đi uống gì cũng được.
- Ô kê – Hắn nói, có vẻ hớn hở hơn nàng nữa. Cả hai người đứng dậy.
- Ông luật sư ở đâu? – Hắn đứng sau lưng nàng, hỏi, tay cầm áo ngoài của Ellen.
- Gần đây. Trong tòa Hành chính.
Lên đến bậc thềm trên cùng tòa nhà Hành chính, Powell dừng lại, Ellen đang đứng trong một ngăn cửa xoay tự động, tay chặn cửa, nhìn hắn. Mặt hắn trông tái xanh – có thể do ánh đèn mờ mờ từ hành lang hắt ra.
- Anh đợi em ở dưới này – Giọng nói của hắn u uất, hai hàm răng nghiến chặt lại.
- Em muốn anh đi với em – Nàng nũng nịu – Lẽ ra em có thể mang thư đến trước tám giờ, nhưng quái lạ, lão ấy lại nói nên đến vào buổi tối. Trông lão ta có vẻ dê cụ lắm – Nàng cười khúc khích – Anh phải hộ tống em mới được.
- Úi chà – Hắn nhăn mặt thốt lên.
Ellen đẩy cánh cửa xoay tròn, liền sau đó Powell đi theo. Nàng quay người lại nhìn khi hắn vừa vào bên trong cửa. Hắn đang thở bằng miệng, nét mặt đanh lại.
Trong thang máy, người thợ máy da đen mặc áo quần nâu sẫm đang đọc tạp chí LOCK. Anh ta kẹp tờ tạp chí dưới nách, lấy chân ấn nút dưới sàn để cánh cửa kim loại mở ra, rồi đẩy cửa có chấn song sang một bên.
- Tầng thứ mấy? – Anh ta hỏi cộc lốc.
- Mười bốn – Ellen trả lời.
Họ đứng lặng lẽ, nhìn những dãy số trong hộp đèn lần lượt bước qua phía bên ngoài cửa 7… 8… 9… Powell đưa tay quẹt ngang bộ ria mép.
Khi đèn nhảy từ số 13 đến 14 thì thang máy đứng dừng lại. Người thợ máy mở cửa. Ellen bước vào một hành lang trống vắng, hắn đi sau nàng. Tiếng cửa thang máy khép lại kêu rít lên nghe đến lạnh người.
- Đi lối này – Ellen chỉ dẫn – Hướng bên phải. Phòng 1405.
Hai người đi theo con đường vòng trong hành lang rồi rẽ về phía phải. Không một tiếng động nào ngoài tiếng bước chân vang lên trên nền nhà bằng cao su sạch sẽ, Ellen cố gợi chuyện…
- Không mất thì giờ lắm. Em chỉ ghé đưa lá thư.
- Theo em, ông ta có thu nhận em không?
- Sao lại không. Nội dung thư rất tốt.
Hai người đến cuối hành lang, lại rẽ phải. Một cửa phòng có ánh đèn ở đầu tường bên trái, Powell định đi đến hường đó.
- Không, không phải – Ellen nói và đi về phía cánh cửa không có đèn bên phải. Tấm biển ghi: Frederic H.Clausen, luật sư. Hắn đến đứng sau lưng nàng trong lúc nàng thử nắm cửa, rồi nhìn đồng hồ tay.
- Anh tính sao? – Nàng lộ vẻ thất vọng – Thậm chí chưa tới tám giờ mười lăm, vậy mà lão ta nói với em sẽ đợi ở đây đến tám giờ ba mươi. (Cô thư ký qua điện thoại cho biết: Văn phòng đóng cửa lúc năm giờ).
- Bây giờ sao đây? – Hắn làu bàu.
- Em nghĩ là nên để lại cái lá thư dưới cửa – Ellen vừa nói vừa mở ví, lấy ra một bì thư lớn màu trắng và cây bút máy. Mở nắp bút, nàng kê bì thư trên giấy và viết.
- Thế là bỏ mất một đêm khiêu vũ, thật lãng nhách – Ellen bực mình.
- Để dịp khác vậy – Powell xoa dịu – anh nhảy xoàng lắm.
Giờ đây hơi thở của hắn đã điều hòa trở lại, trông hắn giống như một người mới học lái máy bay cảm thấy nhẹ nhõm khi nhìn những sợi dây cáp to lớn và biết nơi đáp xuống an toàn.
- Em nghĩ thế này – Ellen nói, ngước mắt ấu yếm nhìn hắn – nếu để thư lại thì sáng mai em cũng phải tới lại đây. Vậy để mai đem đến luôn thể.
Nàng đậy nắp viết, bỏ vào ví. Cầm bì thư rọi vào đèn thấy mực còn ướt, nàng vẩy vẩy cái thư cho mực mau khô. Aùnh mắt nàng hướng ra bên kia hành lang, đọc cái biển trên cửa: Cầu thang. Mắt nàng ngời sáng lên.
- Anh biết em muốn gì không? – Ellen bất chợt hỏi.
- Cái gì?
- … trước khi ta quay về đi uống…
- Nhưng thích cái gì chứ? – Hắn cười đợi chờ.
Nàng lại cười, vẫy vẫy cái thư.
- Ta lên mái nhà chơi.
Hắn hơi khựng lại, chậm rãi hỏi.
- Em muốn lên đấy để làm gì?
- Anh không thấy trăng đó sao? Và những vì sao kia nữa? Một quang cảnh thơ mộng và hùng vĩ biết bao!
- Anh nghĩ mình vẫn còn thời giờ để đến tiệm nhảy Clo-Ray.
- Đừng anh, giờ đến đó thì thật là ngốc – Nàng bỏ cái thư vào ví – Đi theo em – Nàng nói nhí nhảnh, rồi băng qua phía bên kia hành lang – Cái vẻ lãng mạn đêm qua của anh tại khách sạn mất đâu rồi hả anh? – Ellen bông đùa.
Hắn đưa tay níu nàng lại, nhưng chỉ với vào khoảng không. Nàng đẩy cửa, quay lại, chờ đợi Powell.
- Evvie, anh… độ cao khiến anh chóng mặt – Hắn cố gượng cười.
- Thế thì anh đừng nhìn xuống – Nàng nói giọng cay đắng – Cũng đừng đứng cạnh bờ tường.
- Có lẽ người ta đã khóa cửa…
- Em nghĩ người ta không bao giờ khóa cửa thông lên mái nhà đâu. Luật phòng cháy quy định thế – Nàng nhíu mày lộ vẻ khó chịu – Anh thật lạ, em có yêu cầu anh vượt thác Niagara (1) hay làm việc gì dễ sợ lắm đâu.
Nàng bước qua ngưỡng cửa, để cửa mở, mỉm cười.
Hắn bước đi trong trạng thái hôn mê như thể chỉ có một phần hồn của hắn miễn cưỡng theo nàng. Khi hắn đã đứng trên bậc cửa, nàng thả cánh cửa đóng lại. tiếng cửa rít lên nhè nhẹ, che khuất ánh sáng ngoài hành lang, chỉ còn lại ngọn đèn 10 oát lờ mờ chiếu sáng trên cầu thang.
Hai người trèo lên tám bậc thang, rẽ sang trái, rồi bước lên tám bậc thang nữa. Trên cánh cửa sơn đen có một dòng chữ viết trên đó: “Nghiêm cấm vào lối này trừ trường hợp khẩn cấp”. Powell đọc lớn, nhấn mạnh “Nghiêm cấm”.
- Chỉ là bảng hiệu thôi – Ellen nói, vẻ coi thường. Nàng thử nắm cửa.
- Chắc chắn là cửa khóa – Powell nói.
Ellen đưa tay chỉ tấm biển, nói:
- Nếu cửa khóa thì người ta đã không ghi chú thế. Anh thử xem nào.
Hắn cầm nắm cửa, đẩy.
- Chịu.
- Anh thử hết sức lần nữa xem.
- Ô kê – Hắn nói - Ô kê, ô kê – Giọng nói tỏ vẻ bất cần. Hắn lấy đà rồi dùng vai đẩy mạnh vào cánh cửa. Cửa bật mở, hắn suýt ngã nhào theo. Hắn gượng cười đứng lại trên bậc cửa.
- Thỏa mãn chưa, Evvie? – Hắn nói, giọng hơi xẳng. Và hắn đứng thẳng người lên, mở rộng cửa – Hãy bước ra mà nhìn ông trăng lộng lẫy của em.
- Người đâu mà bẳng tính – Ellen nói, giọng nhỏ nhẹ như hờn trách thái độ mỉa mai của Powell. Bỏ vùng bóng tối trong cầu thang, nàng bước qua ngưỡng cửa, vượt qua Powell bước vào cái giá lạnh ở bên ngoài. Ellen làm như không quan tâm đến cái lạnh lẽo đó. Nàng nghe có tiếng cửa đóng lại ở sau lưng nàng và Powell đi đến phía bên trái nàng.
- Anh xin lỗi – Hắn nói – Anh cứ tưởng vai bị gãy khi xô mạnh vào cánh cửa, thế thôi – Hắn cố nở nụ cười giải hòa.
Trước mặt họ, tháp KBRI sừng sững, đen sì trong bầu trời lấp lánh những ánh sao, trên đỉnh tháp là ngọn đèn đỏ trông giống như một đóa hoa hồng chơi vơi trong không. Aùnh trăng lưỡi liềm mờ ảo tỏa sáng đó đây trên mái nhà.
Ellen liếc nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của Powell, thoạt đầu tái xanh, rồi ửng đỏ, sau cùng trắng bợt ra. Phía bên kia hắn là bức tường gạch của nhà thông gió, những phiến đá trắng nổi bật lên trong màn đêm. Nàng chợt nhớ lại biểu đồ trên những tờ báo, nơi đánh dấu chữ X, ở phía nam mái nhà hình vuông, phía gần họ nhất. Bỗng nhiên một ý muốn lạ lùng đến với Ellen, nàng thích đến nhìn chỗ Dorothy đã… Một cơn buồn nôn dợn lên. Hướng nhìn của nàng là một đường thẳng với khuôn mặt nghiêng nghiêng của Powell, nàng miễn cưỡng quay mặt sang phía khác.
- Mình cảm thấy an toàn – Nàng thầm nhĩ – Rất an toàn, an toàn còn hơn khi mình ở trong phòng đẩy đưa câu chuyện. Mình không có gì để sợ hãi. Mình là Evelyn Kittredge.
Thấp Ellen trầm ngâm nhìn, hắn hỏi:
- Em muốn ngắm bầu trời phải không?
Mắt hắn cụp xuống. Nàng ngẩn đầu lên, cử chỉ bất chợt ấy làm nàng cảm thấy chóng mặt. Những vì sao xịt ngả ngiêng, nhảy múa…
Nàng vội quay người đi về phía tay phải, đến sát bên bờ tường. Tay bám vào mặt tường lạnh buốt, nàng hít một hơi thật mạnh vào lồng ngực… “Chính nơi đây hắn đã giết Dorothy, phải buộc hắn tự thú, phải buộc hắn đến Sở cảnh sát. Mình an toàn…”. Cuối cùng đầu óc nàng sáng suốt trở lại. nàng nhìn khung cảnh phía bên dưới, những ánh đèn nhấp nháy trong màn đêm.
- Anh Dwight, đến đây mà xem.
Hắn đi đến bờ tường, nhưng đứng lại cách đó vài bước.
- Đẹp quá phải không anh? – Nàng hỏi, không quay nhìn lại đằng sau.
- Đẹp lắm – Hắn đáp – Đẹp lắm!
Hắn nhìn một chốc, lắng nghe những luồn gió nhẹ thoảng qua dây cáp của cái tháp, rồi chầm chậm quay người đi về phía khác đến khi giáp mặt với nhà thông gió. Hắn nhìn chăm chăm vào bờ tường. Rồi chân phải đưa ra phía trước, hắn lại rảo bước. Hắn đi như thể một người say, không làm chủ được đôi chân. Đến bên bờ tường thông gió, hắn đưa hai tay lên, rồi từ từ đặt lên mặt tường giá lạnh. Hắn nhoài người nhìn xuống phía dưới.
Ellen cảm thấy sự vắng mặt của hắn. Nàng xoay người lại, thấy một vùng bóng tối mờ mờ với những tia sáng nhợt nhạt của ánh trăng rải xuống. Ngọn đèn trên đỉnh tháp bật đỏ, nhìn thấy bóng hắn in trên bờ tường của nhà thông gió, nàng tưởng như trái tim mình muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Ngọn đèn trên tháp tắt. Nhưng đã định được chỗ hắn đứng, nên nàng có thể nhìn thấy bóng hắn mờ mờ trong ánh trăng. Nàng tiến về phía hắn, bước chân nhẹ vang lên trên mái nhà đầy hắc ín.
Hắn nhìn xuống. Những ánh đèn nhấp nháy như những đốm lửa xa tít tận dưới kia.
- Độ cao khiến anh chóng mặt phải không? – Nàng hỏi.
Hắn quay lại, những giọt mồ hôi lấm tấm trên lông mày và bộ ria mép của hắn. Nụ cười lúng túng trên môi.
- Đúng thế – Hắn nói – Nhưng anh lại thích nhìn xuống mới lạ chứ. Một nỗi dằn vặt… - Nụ cười biến mất – Đó là một điểm yếu của anh – Hắn thở mạnh – Em sắp đi chưa?
- Ta lại đằng kia – Nàng nhẹ nhàng phản đối rồi quay người đi về phía đông của mái nhà, bước ngang qua những ống thông hơi. Powell miễn cưỡng theo sau nàng. Đến bìa tường, Ellen dựa lưng vào thành, nhìn lên đỉnh tháp, ngọn đèn đỏ nhấp nháy trên cao.
- Trên kia đẹp quá anh nhỉ? – Nàng nói.
Powell nhìn về phía bên kia thành phố, tay đặt lên mặt tường, không nói gì cả.
- Anh đã ở đây ban đêm lần nào chưa?
- Chưa – Hắn nói – Anh chưa từng lên đây.
Nàng xoay lại, chồm người qua thành tường, nhìn xuống mặt sau của dãy nhà ở phía dưới. Nàng nhíu mày, nghĩ ngợi.
- Năm vừa rồi – Ellen nói chậm rãi – Báo có đăng tin một cô gái đã rơi từ trên này xuống…
Tiếng dây cáp rít lên.
- Đúng – Powell nói, giọng đặc quánh – Đó là một vụ tự tử. Không phải cô ta ngã đâu.
- Chúa ơi! Thật thế à? – Ellen vẫn nhìn xuống phía dưới – Em nghĩ làm sao nàng chết được, rơi xuống có hai tầng thế này.
Hắn chỉ tay ra sau lưng.
- Đằng kia kìa… ở nhà thông gió.
- Aø, đúng rồi – Nàng đứng thẳng người lên – Giờ đây em mới nhớ. Báo chí ở Des Moines viết rùm beng về chuyện này.
Nàng để cái ví trên mặt tường, hai tay nắm chặt rà rà trên ấy như thể đang xem xét độ nhám của nó.
- Cô gái là sinh viên đại học Stoddard phải không anh?
- Đúng – Hắn đáp, rồi đưa tay chỉ về phía xa xa tận chân trời – Em có thấy tòa nhà mái cong cong kia không, chỗ đèn sáng đó. Đài thiên văn của đại học Stoddard. Anh lên đó chỉ có một lần. Họ có…
- Anh quen nàng?
Aùnh đèn đỏ hắt lên khuôn mặt hắn.
- Tại sao em lại hỏi thế? – Hắn thắc mắc.
- Em nghĩ nhất định là anh có quen cô sinh viên ấy. Điều đó dễ hiểu thôi, vì cả hai đều học ở Stoddard.
- Quả vậy – Giọng hắn sắc nhọn – Anh quen nàng vì đó là một cô gái khá dễ thương. Mình nói chuyện khác đi, Evelyn.
- Lý do độc nhất để câu chuyện khắc sâu vào ký ức của em là vì cái mũ.
Powell thở dài bực dọc. Hắn hỏi một cách mệt mỏi:
- Cái mũ nào?
- Nàng đội mũ đỏ buộc nơ ở trên và em đã mua một cái mũ đỏ giống như thế đúng vào ngày xảy ra cái chết của nàng.
- Ai bảo với em là nàng đội mũ đỏ?
- Không đúng sao? Báo chí ở Des Moines viết… Hãy nói cho em biết là báo đưa tin sai, cái mũ màu xanh lục, chớ không phải… - Giọng nàng khẩn khoản.
Một khoảnh khắc im lặng.
- Tờ Clarion không đả động gì đến chiếc mũ đỏ – Powell nói – Anh đọc các bài báo rất kỹ. Anh biết nàng…
- Không thể vì báo chí ở Blue River không đề cập đến cái mũ mà anh lại cho nói sai – Ellen phản đối.
Hắn không nói gì. Nàng thấy hắn xem đồng hồ.
- Evvie – Cuối cùng hắn lên tiếng – Tám giờ hai mươi lăm phút, ngắm cảnh đẹp thế là vừa rồi.
Nói xong hắn bỏ đi về phía cầu thang. Ellen vội vã theo hắn.
- Khoan về đã anh – Nàng níu cánh tay hắn lại.
- Sao thế? – Hắn ngạc nhiên.
Đầu óc nàng căng thẳng tính toán trong khi nàng vẫn tười cười nói:
- Em muốn hút một điếu thuốc.
- Vậy mà… - Bàn tay hắn thọc nhanh vào túi quần nhưng nửa chừng dừng lại – Anh không có điếu thuốc nào cả. Hãy xuống dưới kia mua.
- Em có mang theo đây – Nàng nói nhanh và giơ ví lên.
“Mình phải quay lại nơi đó, nơi hắn đã xô ngã Dorothy”. Trong đầu nàng bỗng hiện lên cái biểu đồ có vạch dấu chữ X. Nghĩ thế, nàng vội đi về hướng ấy, vừa mở ví, vừa nhìn hắn, cười.
- Hút thuốc trên này mới thú vị – Bờ tường khẽ chạm vào đùi nàng – Anh hút không?
Hắn tiến về phía Ellen một cách nhẫn nhục, môi mím lại giận dữ. Nàng lắc lắc bao thuốc theo dòng suy nghĩ, “chỉ có đêm nay… chẳng còn đêm nào khác”.
- Thuốc đây anh.
Hắn lấy thuốc với vẻ mặt nhăn nhó.
Ngón tay nàng lần lấy một điếu khác trong khi lướt mắt nhìn nhà thông gió, rồi chầm chậm đi đến đó. Nàng quay lại nhìn hắn.
- Đây có phải là chỗ…
Hắn nheo mắt lại, quai hàm nghiến chặt, lộ vẻ không còn sức chịu đựng được nữa.
- Này, Evvie, anh đã nói với em là đừng nhắc đến chuyện đó nữa. Em hãy ban cho anh một đặc ân được không? Được không nào – nghiến chặt đếu thuốc giữa hai hàm răng, giọng hắn rít lên.
Nàng nhìn thẳng vào mặt hắn, lấy thuốc ra khỏi bao, chậm rãi gắn lên môi, rồi bỏ bao thuốc vào ví.
- Em xin lỗi – Nàng lạnh lùng nói, kẹp ví dưới nách – Em không ngờ anh lại xúc động đến thế.
- Em không hiểu à? Anh quen nàng kia mà!
Nàng quẹt diêm, đưa lên châm thuốc, ánh lửa màu da cam rọi lên khuôn mặt hắn. Đôi mắt xanh sâu thẳm như muốn nổ tung vì quá sức chịu đựng, những thớ thịt trên mặt hắn căng cứng ra. “Thêm một đòn nữa, chỉ thêm một đòn nữa…”. Nàng đưa que diêm đang cháy soi vào mặt hắn.
- Họ không nói lý do vì sao nàng đã hành động như thế cả, phải không?
Hắn nhắm mắt, lộ vẻ đau đớn.
- Em cuộc với anh là cô gái ấy có thai – Ellen nói.
Khuôn mặt màu da cam của hắn như chảy dài ra, nhưng que diêm tắt và ngọn đèn trên đỉnh tháp bật sáng, da mặt hắn lại đỏ ửng lên. Những đường gân mặt căng như những sợi dây sắp đứt bung ra và đôi tròng mắt xoe tròn như sắp nổ tung. “Nào, xem nào – Ellen thầm nghĩ – Mày thua rồi. Thú tội đi hỡi tên sát nhân kia”.
- Thôi được – Hắn nhượng bộ – Thôi được. Em có biết tại sao anh không thích nhắc lại câu chuyện đó không? Em biết tại sao anh không muốn lên đây một chút nào không? Thậm chí anh cũng chẳng muốn đặt chân vào tòa nhà khốn kiếp này – Hắn ném mạnh mẩu thuốc – Bởi vì cô gái tự tử chính là cô gái anh đã nói cho em nghe đêm qua. Cô gái mà em có nụ cười giống hệt…
Hắn ném cái nhìn lên khuôn mặt nàng. Nàng thấy ánh mắt hắn lộ vẻ kinh hoàng. Ngọn đèn trên tháp đã tắt, nàng chỉ thấy khuôn mặt lờ mờ của hắn. Bất thình lình hắn vươn tay chộp lấy khuỷu tay trái nàng, bóp mạnh. Nàng kêu thét lên đau đớn, điếu thuốc rời khỏi môi. Những ngón tay hắn bấu chặt vào tay nàng. Cái ví tuột khỏi tay, rơi xuống chân nàng. Nàng vụt đưa tay phải lên túm lấy tóc hắn. Hắn cầm tay nàng cố gỡ ra… Bỏ nàng đứng đấy, hắn bước lui, bóng hắn mờ mờ trước mặt nàng.
- Anh làm cái trò gì thế? – Ellen kêu lên – Anh lấy cái gì?
Thờ thẫn, nàng co người lại, nhặt ví lên. Nàng buông thõng tay trái, dần dần bình tĩnh nhớ lại vật lúc nãy nàng cầm.
Một ánh lửa lóe sáng, nàng nhìn ánh lửa lập lòe trong lòng bàn tay hắn như thể hắn đang xem xét một vật dì đó trong bóng đêm. Hộp diêm! Dòng chữ mạ đồng lấp lánh rõ nét: “Ellen Kingship”. Lạnh toát cả người, nàng nhắm mắt, quặn người lại, dạ dày nhói đau. Nàng xoay người đụng phải bờ tường.
Vội cầm lấy cái ví, Ellen nhìn lên mỉm cười chào Powell đang bên kia hành lang tiến tới gần. Hắn mặc áo măngtô màu xám, bộ áo quần màu xanh hải quân, miệng nở nụ cười giống như đêm hôm qua.
- Hề, hề – Hắn ngồi phịch xuống bên cạnh Ellen trên ghế nệm da – Chắc chắn em không bao giờ để bạn trai của em phải chờ đợi.
- Thỉnh thoảng em cũng cho một vài cu cậu nóng ruột.
Hắn toét miệng cười.
- Đi tìm việc thế nào?
- Đáng mừng - Nàng cười – Một chỗ tạm được, văn phòng luật sư.
- Hay quá. Vậy là em sẽ ở lại Blue River.
- Chắc phải thế.
- Tốt… - Hắn kéo dài tiếng đó tỏ vẻ đồng tình. Rồi nhấp nháy mắt nhìn đồng hồ tay – Ta nên đi cho rồi. Khi đi qua tiệm nhảy Clo-Ray, anh thấy người đông lắm.
- Thôi rồi – Ellen thì thầm.
- Gì thế?
Nét mặt lộ vẻ ân hận, nàng nói:
- Trước hết em phải đi lo công việc vặt vãnh này đã. Chuyện cái ông luật sư đó. Em phải mang thư đến cho ông ta… giấy chứng nhận – Nàng vỗ vỗ vào ví tay.
- Thư ký thì cần quái gì thứ giấy tờ ấy. Họ chỉ cần kiểm tra khả năng tốc ký của em hoặc gì đó thôi.
- Đúng thế, nhưng em nói em có lá thư của người chủ cũ giới thiệu và ông ta đã xem. Ông ta có mặt ở văn phòng lúc 8 giờ 30 – Nàng thở dài – Em xin lỗi vậy.
- Biết làm sao được.
Ellen cầm tay hắn.
- Ta đừng đi nhảy nữa – Nàng thủ thỉ – Mình đi uống gì cũng được.
- Ô kê – Hắn nói, có vẻ hớn hở hơn nàng nữa. Cả hai người đứng dậy.
- Ông luật sư ở đâu? – Hắn đứng sau lưng nàng, hỏi, tay cầm áo ngoài của Ellen.
- Gần đây. Trong tòa Hành chính.
Lên đến bậc thềm trên cùng tòa nhà Hành chính, Powell dừng lại, Ellen đang đứng trong một ngăn cửa xoay tự động, tay chặn cửa, nhìn hắn. Mặt hắn trông tái xanh – có thể do ánh đèn mờ mờ từ hành lang hắt ra.
- Anh đợi em ở dưới này – Giọng nói của hắn u uất, hai hàm răng nghiến chặt lại.
- Em muốn anh đi với em – Nàng nũng nịu – Lẽ ra em có thể mang thư đến trước tám giờ, nhưng quái lạ, lão ấy lại nói nên đến vào buổi tối. Trông lão ta có vẻ dê cụ lắm – Nàng cười khúc khích – Anh phải hộ tống em mới được.
- Úi chà – Hắn nhăn mặt thốt lên.
Ellen đẩy cánh cửa xoay tròn, liền sau đó Powell đi theo. Nàng quay người lại nhìn khi hắn vừa vào bên trong cửa. Hắn đang thở bằng miệng, nét mặt đanh lại.
Trong thang máy, người thợ máy da đen mặc áo quần nâu sẫm đang đọc tạp chí LOCK. Anh ta kẹp tờ tạp chí dưới nách, lấy chân ấn nút dưới sàn để cánh cửa kim loại mở ra, rồi đẩy cửa có chấn song sang một bên.
- Tầng thứ mấy? – Anh ta hỏi cộc lốc.
- Mười bốn – Ellen trả lời.
Họ đứng lặng lẽ, nhìn những dãy số trong hộp đèn lần lượt bước qua phía bên ngoài cửa 7… 8… 9… Powell đưa tay quẹt ngang bộ ria mép.
Khi đèn nhảy từ số 13 đến 14 thì thang máy đứng dừng lại. Người thợ máy mở cửa. Ellen bước vào một hành lang trống vắng, hắn đi sau nàng. Tiếng cửa thang máy khép lại kêu rít lên nghe đến lạnh người.
- Đi lối này – Ellen chỉ dẫn – Hướng bên phải. Phòng 1405.
Hai người đi theo con đường vòng trong hành lang rồi rẽ về phía phải. Không một tiếng động nào ngoài tiếng bước chân vang lên trên nền nhà bằng cao su sạch sẽ, Ellen cố gợi chuyện…
- Không mất thì giờ lắm. Em chỉ ghé đưa lá thư.
- Theo em, ông ta có thu nhận em không?
- Sao lại không. Nội dung thư rất tốt.
Hai người đến cuối hành lang, lại rẽ phải. Một cửa phòng có ánh đèn ở đầu tường bên trái, Powell định đi đến hường đó.
- Không, không phải – Ellen nói và đi về phía cánh cửa không có đèn bên phải. Tấm biển ghi: Frederic H.Clausen, luật sư. Hắn đến đứng sau lưng nàng trong lúc nàng thử nắm cửa, rồi nhìn đồng hồ tay.
- Anh tính sao? – Nàng lộ vẻ thất vọng – Thậm chí chưa tới tám giờ mười lăm, vậy mà lão ta nói với em sẽ đợi ở đây đến tám giờ ba mươi. (Cô thư ký qua điện thoại cho biết: Văn phòng đóng cửa lúc năm giờ).
- Bây giờ sao đây? – Hắn làu bàu.
- Em nghĩ là nên để lại cái lá thư dưới cửa – Ellen vừa nói vừa mở ví, lấy ra một bì thư lớn màu trắng và cây bút máy. Mở nắp bút, nàng kê bì thư trên giấy và viết.
- Thế là bỏ mất một đêm khiêu vũ, thật lãng nhách – Ellen bực mình.
- Để dịp khác vậy – Powell xoa dịu – anh nhảy xoàng lắm.
Giờ đây hơi thở của hắn đã điều hòa trở lại, trông hắn giống như một người mới học lái máy bay cảm thấy nhẹ nhõm khi nhìn những sợi dây cáp to lớn và biết nơi đáp xuống an toàn.
- Em nghĩ thế này – Ellen nói, ngước mắt ấu yếm nhìn hắn – nếu để thư lại thì sáng mai em cũng phải tới lại đây. Vậy để mai đem đến luôn thể.
Nàng đậy nắp viết, bỏ vào ví. Cầm bì thư rọi vào đèn thấy mực còn ướt, nàng vẩy vẩy cái thư cho mực mau khô. Aùnh mắt nàng hướng ra bên kia hành lang, đọc cái biển trên cửa: Cầu thang. Mắt nàng ngời sáng lên.
- Anh biết em muốn gì không? – Ellen bất chợt hỏi.
- Cái gì?
- … trước khi ta quay về đi uống…
- Nhưng thích cái gì chứ? – Hắn cười đợi chờ.
Nàng lại cười, vẫy vẫy cái thư.
- Ta lên mái nhà chơi.
Hắn hơi khựng lại, chậm rãi hỏi.
- Em muốn lên đấy để làm gì?
- Anh không thấy trăng đó sao? Và những vì sao kia nữa? Một quang cảnh thơ mộng và hùng vĩ biết bao!
- Anh nghĩ mình vẫn còn thời giờ để đến tiệm nhảy Clo-Ray.
- Đừng anh, giờ đến đó thì thật là ngốc – Nàng bỏ cái thư vào ví – Đi theo em – Nàng nói nhí nhảnh, rồi băng qua phía bên kia hành lang – Cái vẻ lãng mạn đêm qua của anh tại khách sạn mất đâu rồi hả anh? – Ellen bông đùa.
Hắn đưa tay níu nàng lại, nhưng chỉ với vào khoảng không. Nàng đẩy cửa, quay lại, chờ đợi Powell.
- Evvie, anh… độ cao khiến anh chóng mặt – Hắn cố gượng cười.
- Thế thì anh đừng nhìn xuống – Nàng nói giọng cay đắng – Cũng đừng đứng cạnh bờ tường.
- Có lẽ người ta đã khóa cửa…
- Em nghĩ người ta không bao giờ khóa cửa thông lên mái nhà đâu. Luật phòng cháy quy định thế – Nàng nhíu mày lộ vẻ khó chịu – Anh thật lạ, em có yêu cầu anh vượt thác Niagara (1) hay làm việc gì dễ sợ lắm đâu.
Nàng bước qua ngưỡng cửa, để cửa mở, mỉm cười.
Hắn bước đi trong trạng thái hôn mê như thể chỉ có một phần hồn của hắn miễn cưỡng theo nàng. Khi hắn đã đứng trên bậc cửa, nàng thả cánh cửa đóng lại. tiếng cửa rít lên nhè nhẹ, che khuất ánh sáng ngoài hành lang, chỉ còn lại ngọn đèn 10 oát lờ mờ chiếu sáng trên cầu thang.
Hai người trèo lên tám bậc thang, rẽ sang trái, rồi bước lên tám bậc thang nữa. Trên cánh cửa sơn đen có một dòng chữ viết trên đó: “Nghiêm cấm vào lối này trừ trường hợp khẩn cấp”. Powell đọc lớn, nhấn mạnh “Nghiêm cấm”.
- Chỉ là bảng hiệu thôi – Ellen nói, vẻ coi thường. Nàng thử nắm cửa.
- Chắc chắn là cửa khóa – Powell nói.
Ellen đưa tay chỉ tấm biển, nói:
- Nếu cửa khóa thì người ta đã không ghi chú thế. Anh thử xem nào.
Hắn cầm nắm cửa, đẩy.
- Chịu.
- Anh thử hết sức lần nữa xem.
- Ô kê – Hắn nói - Ô kê, ô kê – Giọng nói tỏ vẻ bất cần. Hắn lấy đà rồi dùng vai đẩy mạnh vào cánh cửa. Cửa bật mở, hắn suýt ngã nhào theo. Hắn gượng cười đứng lại trên bậc cửa.
- Thỏa mãn chưa, Evvie? – Hắn nói, giọng hơi xẳng. Và hắn đứng thẳng người lên, mở rộng cửa – Hãy bước ra mà nhìn ông trăng lộng lẫy của em.
- Người đâu mà bẳng tính – Ellen nói, giọng nhỏ nhẹ như hờn trách thái độ mỉa mai của Powell. Bỏ vùng bóng tối trong cầu thang, nàng bước qua ngưỡng cửa, vượt qua Powell bước vào cái giá lạnh ở bên ngoài. Ellen làm như không quan tâm đến cái lạnh lẽo đó. Nàng nghe có tiếng cửa đóng lại ở sau lưng nàng và Powell đi đến phía bên trái nàng.
- Anh xin lỗi – Hắn nói – Anh cứ tưởng vai bị gãy khi xô mạnh vào cánh cửa, thế thôi – Hắn cố nở nụ cười giải hòa.
Trước mặt họ, tháp KBRI sừng sững, đen sì trong bầu trời lấp lánh những ánh sao, trên đỉnh tháp là ngọn đèn đỏ trông giống như một đóa hoa hồng chơi vơi trong không. Aùnh trăng lưỡi liềm mờ ảo tỏa sáng đó đây trên mái nhà.
Ellen liếc nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của Powell, thoạt đầu tái xanh, rồi ửng đỏ, sau cùng trắng bợt ra. Phía bên kia hắn là bức tường gạch của nhà thông gió, những phiến đá trắng nổi bật lên trong màn đêm. Nàng chợt nhớ lại biểu đồ trên những tờ báo, nơi đánh dấu chữ X, ở phía nam mái nhà hình vuông, phía gần họ nhất. Bỗng nhiên một ý muốn lạ lùng đến với Ellen, nàng thích đến nhìn chỗ Dorothy đã… Một cơn buồn nôn dợn lên. Hướng nhìn của nàng là một đường thẳng với khuôn mặt nghiêng nghiêng của Powell, nàng miễn cưỡng quay mặt sang phía khác.
- Mình cảm thấy an toàn – Nàng thầm nhĩ – Rất an toàn, an toàn còn hơn khi mình ở trong phòng đẩy đưa câu chuyện. Mình không có gì để sợ hãi. Mình là Evelyn Kittredge.
Thấp Ellen trầm ngâm nhìn, hắn hỏi:
- Em muốn ngắm bầu trời phải không?
Mắt hắn cụp xuống. Nàng ngẩn đầu lên, cử chỉ bất chợt ấy làm nàng cảm thấy chóng mặt. Những vì sao xịt ngả ngiêng, nhảy múa…
Nàng vội quay người đi về phía tay phải, đến sát bên bờ tường. Tay bám vào mặt tường lạnh buốt, nàng hít một hơi thật mạnh vào lồng ngực… “Chính nơi đây hắn đã giết Dorothy, phải buộc hắn tự thú, phải buộc hắn đến Sở cảnh sát. Mình an toàn…”. Cuối cùng đầu óc nàng sáng suốt trở lại. nàng nhìn khung cảnh phía bên dưới, những ánh đèn nhấp nháy trong màn đêm.
- Anh Dwight, đến đây mà xem.
Hắn đi đến bờ tường, nhưng đứng lại cách đó vài bước.
- Đẹp quá phải không anh? – Nàng hỏi, không quay nhìn lại đằng sau.
- Đẹp lắm – Hắn đáp – Đẹp lắm!
Hắn nhìn một chốc, lắng nghe những luồn gió nhẹ thoảng qua dây cáp của cái tháp, rồi chầm chậm quay người đi về phía khác đến khi giáp mặt với nhà thông gió. Hắn nhìn chăm chăm vào bờ tường. Rồi chân phải đưa ra phía trước, hắn lại rảo bước. Hắn đi như thể một người say, không làm chủ được đôi chân. Đến bên bờ tường thông gió, hắn đưa hai tay lên, rồi từ từ đặt lên mặt tường giá lạnh. Hắn nhoài người nhìn xuống phía dưới.
Ellen cảm thấy sự vắng mặt của hắn. Nàng xoay người lại, thấy một vùng bóng tối mờ mờ với những tia sáng nhợt nhạt của ánh trăng rải xuống. Ngọn đèn trên đỉnh tháp bật đỏ, nhìn thấy bóng hắn in trên bờ tường của nhà thông gió, nàng tưởng như trái tim mình muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Ngọn đèn trên tháp tắt. Nhưng đã định được chỗ hắn đứng, nên nàng có thể nhìn thấy bóng hắn mờ mờ trong ánh trăng. Nàng tiến về phía hắn, bước chân nhẹ vang lên trên mái nhà đầy hắc ín.
Hắn nhìn xuống. Những ánh đèn nhấp nháy như những đốm lửa xa tít tận dưới kia.
- Độ cao khiến anh chóng mặt phải không? – Nàng hỏi.
Hắn quay lại, những giọt mồ hôi lấm tấm trên lông mày và bộ ria mép của hắn. Nụ cười lúng túng trên môi.
- Đúng thế – Hắn nói – Nhưng anh lại thích nhìn xuống mới lạ chứ. Một nỗi dằn vặt… - Nụ cười biến mất – Đó là một điểm yếu của anh – Hắn thở mạnh – Em sắp đi chưa?
- Ta lại đằng kia – Nàng nhẹ nhàng phản đối rồi quay người đi về phía đông của mái nhà, bước ngang qua những ống thông hơi. Powell miễn cưỡng theo sau nàng. Đến bìa tường, Ellen dựa lưng vào thành, nhìn lên đỉnh tháp, ngọn đèn đỏ nhấp nháy trên cao.
- Trên kia đẹp quá anh nhỉ? – Nàng nói.
Powell nhìn về phía bên kia thành phố, tay đặt lên mặt tường, không nói gì cả.
- Anh đã ở đây ban đêm lần nào chưa?
- Chưa – Hắn nói – Anh chưa từng lên đây.
Nàng xoay lại, chồm người qua thành tường, nhìn xuống mặt sau của dãy nhà ở phía dưới. Nàng nhíu mày, nghĩ ngợi.
- Năm vừa rồi – Ellen nói chậm rãi – Báo có đăng tin một cô gái đã rơi từ trên này xuống…
Tiếng dây cáp rít lên.
- Đúng – Powell nói, giọng đặc quánh – Đó là một vụ tự tử. Không phải cô ta ngã đâu.
- Chúa ơi! Thật thế à? – Ellen vẫn nhìn xuống phía dưới – Em nghĩ làm sao nàng chết được, rơi xuống có hai tầng thế này.
Hắn chỉ tay ra sau lưng.
- Đằng kia kìa… ở nhà thông gió.
- Aø, đúng rồi – Nàng đứng thẳng người lên – Giờ đây em mới nhớ. Báo chí ở Des Moines viết rùm beng về chuyện này.
Nàng để cái ví trên mặt tường, hai tay nắm chặt rà rà trên ấy như thể đang xem xét độ nhám của nó.
- Cô gái là sinh viên đại học Stoddard phải không anh?
- Đúng – Hắn đáp, rồi đưa tay chỉ về phía xa xa tận chân trời – Em có thấy tòa nhà mái cong cong kia không, chỗ đèn sáng đó. Đài thiên văn của đại học Stoddard. Anh lên đó chỉ có một lần. Họ có…
- Anh quen nàng?
Aùnh đèn đỏ hắt lên khuôn mặt hắn.
- Tại sao em lại hỏi thế? – Hắn thắc mắc.
- Em nghĩ nhất định là anh có quen cô sinh viên ấy. Điều đó dễ hiểu thôi, vì cả hai đều học ở Stoddard.
- Quả vậy – Giọng hắn sắc nhọn – Anh quen nàng vì đó là một cô gái khá dễ thương. Mình nói chuyện khác đi, Evelyn.
- Lý do độc nhất để câu chuyện khắc sâu vào ký ức của em là vì cái mũ.
Powell thở dài bực dọc. Hắn hỏi một cách mệt mỏi:
- Cái mũ nào?
- Nàng đội mũ đỏ buộc nơ ở trên và em đã mua một cái mũ đỏ giống như thế đúng vào ngày xảy ra cái chết của nàng.
- Ai bảo với em là nàng đội mũ đỏ?
- Không đúng sao? Báo chí ở Des Moines viết… Hãy nói cho em biết là báo đưa tin sai, cái mũ màu xanh lục, chớ không phải… - Giọng nàng khẩn khoản.
Một khoảnh khắc im lặng.
- Tờ Clarion không đả động gì đến chiếc mũ đỏ – Powell nói – Anh đọc các bài báo rất kỹ. Anh biết nàng…
- Không thể vì báo chí ở Blue River không đề cập đến cái mũ mà anh lại cho nói sai – Ellen phản đối.
Hắn không nói gì. Nàng thấy hắn xem đồng hồ.
- Evvie – Cuối cùng hắn lên tiếng – Tám giờ hai mươi lăm phút, ngắm cảnh đẹp thế là vừa rồi.
Nói xong hắn bỏ đi về phía cầu thang. Ellen vội vã theo hắn.
- Khoan về đã anh – Nàng níu cánh tay hắn lại.
- Sao thế? – Hắn ngạc nhiên.
Đầu óc nàng căng thẳng tính toán trong khi nàng vẫn tười cười nói:
- Em muốn hút một điếu thuốc.
- Vậy mà… - Bàn tay hắn thọc nhanh vào túi quần nhưng nửa chừng dừng lại – Anh không có điếu thuốc nào cả. Hãy xuống dưới kia mua.
- Em có mang theo đây – Nàng nói nhanh và giơ ví lên.
“Mình phải quay lại nơi đó, nơi hắn đã xô ngã Dorothy”. Trong đầu nàng bỗng hiện lên cái biểu đồ có vạch dấu chữ X. Nghĩ thế, nàng vội đi về hướng ấy, vừa mở ví, vừa nhìn hắn, cười.
- Hút thuốc trên này mới thú vị – Bờ tường khẽ chạm vào đùi nàng – Anh hút không?
Hắn tiến về phía Ellen một cách nhẫn nhục, môi mím lại giận dữ. Nàng lắc lắc bao thuốc theo dòng suy nghĩ, “chỉ có đêm nay… chẳng còn đêm nào khác”.
- Thuốc đây anh.
Hắn lấy thuốc với vẻ mặt nhăn nhó.
Ngón tay nàng lần lấy một điếu khác trong khi lướt mắt nhìn nhà thông gió, rồi chầm chậm đi đến đó. Nàng quay lại nhìn hắn.
- Đây có phải là chỗ…
Hắn nheo mắt lại, quai hàm nghiến chặt, lộ vẻ không còn sức chịu đựng được nữa.
- Này, Evvie, anh đã nói với em là đừng nhắc đến chuyện đó nữa. Em hãy ban cho anh một đặc ân được không? Được không nào – nghiến chặt đếu thuốc giữa hai hàm răng, giọng hắn rít lên.
Nàng nhìn thẳng vào mặt hắn, lấy thuốc ra khỏi bao, chậm rãi gắn lên môi, rồi bỏ bao thuốc vào ví.
- Em xin lỗi – Nàng lạnh lùng nói, kẹp ví dưới nách – Em không ngờ anh lại xúc động đến thế.
- Em không hiểu à? Anh quen nàng kia mà!
Nàng quẹt diêm, đưa lên châm thuốc, ánh lửa màu da cam rọi lên khuôn mặt hắn. Đôi mắt xanh sâu thẳm như muốn nổ tung vì quá sức chịu đựng, những thớ thịt trên mặt hắn căng cứng ra. “Thêm một đòn nữa, chỉ thêm một đòn nữa…”. Nàng đưa que diêm đang cháy soi vào mặt hắn.
- Họ không nói lý do vì sao nàng đã hành động như thế cả, phải không?
Hắn nhắm mắt, lộ vẻ đau đớn.
- Em cuộc với anh là cô gái ấy có thai – Ellen nói.
Khuôn mặt màu da cam của hắn như chảy dài ra, nhưng que diêm tắt và ngọn đèn trên đỉnh tháp bật sáng, da mặt hắn lại đỏ ửng lên. Những đường gân mặt căng như những sợi dây sắp đứt bung ra và đôi tròng mắt xoe tròn như sắp nổ tung. “Nào, xem nào – Ellen thầm nghĩ – Mày thua rồi. Thú tội đi hỡi tên sát nhân kia”.
- Thôi được – Hắn nhượng bộ – Thôi được. Em có biết tại sao anh không thích nhắc lại câu chuyện đó không? Em biết tại sao anh không muốn lên đây một chút nào không? Thậm chí anh cũng chẳng muốn đặt chân vào tòa nhà khốn kiếp này – Hắn ném mạnh mẩu thuốc – Bởi vì cô gái tự tử chính là cô gái anh đã nói cho em nghe đêm qua. Cô gái mà em có nụ cười giống hệt…
Hắn ném cái nhìn lên khuôn mặt nàng. Nàng thấy ánh mắt hắn lộ vẻ kinh hoàng. Ngọn đèn trên tháp đã tắt, nàng chỉ thấy khuôn mặt lờ mờ của hắn. Bất thình lình hắn vươn tay chộp lấy khuỷu tay trái nàng, bóp mạnh. Nàng kêu thét lên đau đớn, điếu thuốc rời khỏi môi. Những ngón tay hắn bấu chặt vào tay nàng. Cái ví tuột khỏi tay, rơi xuống chân nàng. Nàng vụt đưa tay phải lên túm lấy tóc hắn. Hắn cầm tay nàng cố gỡ ra… Bỏ nàng đứng đấy, hắn bước lui, bóng hắn mờ mờ trước mặt nàng.
- Anh làm cái trò gì thế? – Ellen kêu lên – Anh lấy cái gì?
Thờ thẫn, nàng co người lại, nhặt ví lên. Nàng buông thõng tay trái, dần dần bình tĩnh nhớ lại vật lúc nãy nàng cầm.
Một ánh lửa lóe sáng, nàng nhìn ánh lửa lập lòe trong lòng bàn tay hắn như thể hắn đang xem xét một vật dì đó trong bóng đêm. Hộp diêm! Dòng chữ mạ đồng lấp lánh rõ nét: “Ellen Kingship”. Lạnh toát cả người, nàng nhắm mắt, quặn người lại, dạ dày nhói đau. Nàng xoay người đụng phải bờ tường.