Chương 16
Tác giả: Mario Puzo
S áng sớm, đúng ngay ngày thần chết rình rập Pippi De Lena, Cross đến rước Athena tại nhà riêng của cô ở Malibu, họ cùng đi tới San Diego thăm bé gái Bethany - con của Athena.
Bethany đã được các cô y tá sửa soạn, cô bé ăn mặc tươm tất để chuẩn bị đi chơi. Cross có thể thấy rằng con bé giống hệt mẹ và cao trước tuổi, vẫn còn vẻ thẫn thờ trên khuôn mặt và đôi mắt của nó, thân hình nó phì thộn ra, nét mặt nó khó tả, như thể hơi bị bủn y như cục xà bông dùng rồi. Cô bé vẫn đeo tạp dề bằng nhựa màu đỏ mà nó dùng để giữ quần áo khỏi bị lem luốc khi cô bé vẽ. Nó vẽ trên tường từ sớm tới giờ. Nó chẳng hề tỏ ra gì khi thấy họ, và khi mẹ nó ôm hôn thì nó rụt rè né tránh, giật lùi thân hình và quay mặt đi.
Athena chẳng để ý đến điều này, thậm chí còn ôm nó chặt hơn.
Đó là ngày mà họ dự định đi chơi giải trí ngoài trời bên một cái hồ gần đó có cây cối rậm rạp xung quanh, Athena đã chuẩn bị một giỏ thức ăn trưa.
Bethany ngồi chính giữ Cross và Athena, khi Athena lái xe đi một khoảng đường ngắn. Thỉnh thoảng Athena lại chải tóc Bethany ngược ra sau và nựng má của nó trong lúc Bethany nhìn chằm chằm phía trước.
Cross sung sướng nghĩ đến việc hắn và Athena sẽ quay về căn nhà ở Mabilu làm tình, sau một ngày chơi giải trí ngoài trời. Hắn đang tưởng tượng cô trần trụi trên giường và hắn ở bên cạnh.
Đột nhiên Bethany nói chuyện với hắn. Từ trước đến giờ nó chẳng bao giờ để ý đến hắn. Nó nhìn chằm chằm vào hắn với đô mắt xanh lờ đờ và
- Chú là ai?
Athena trả lời với giọng rất vui vẻ như thể cho đó là chuyện trẻ con bình htwowngf khi nó hỏi như vậy. Cô trả lời:
- Tên chú ấy là Cross và chú là người bạn thân nhất của mẹ.
Bethany như lơ đễnh và trở lại thế giới riêng của nó.
Athena đậu xe cách cái hồ đang lấp lánh vài mét, nằm khuất trong rừng, một cái hồ lý tưởng giữ rừng bạt ngàn. Cross xách giỏ thức ăn và bày biện thức ăn trên một tấm trải đỏ cô đã trải lên cỏ. Cô lấy khoai tây chiên, những khăn ăn màu xanh, vài muỗng nĩa. Tấm vải trải được thêu hình những nhạc cụ thu hút sự chú ý của Bethany,. Rồi Athena bày biện những món khác, nào là bánh sandvvich, tô thủy tinh đựng khoai tây, xà lách và những lát trái cây. Kế đến là mọt đĩa bánh ngọt trỉa kem. Và một đĩa to đựng thịt gà rán. Cô đã chuẩn bị mọi thứ chu đáo một cách am tường những món Bethany rất thích ăn.
Cross trở lại xe hơi và mang ra một két sô đa. Hắn rót sô đa ra ly và mời họ. Athena cầm ly của cô đưa cho Bethany nhưng nó đẩy tay cô sang bên. Nó đang nhìn Cross.
Cross nhìn chằm chằm vào mắt nó. Gương mặt nó đờ ra như mang một cái mặt nạ thay vì gương mặt đó bằng da bằng thịt. Nhưn giờ đây đôi mắt nó có vẻ cảnh giác như thể nó bị lùa bẫy vào một hang động bí mật làm nó cảm thấy nghẹt thở, khong thể kêu cứu được. Da thịt của nó như thể phồng dộp lên, không thề chịu nổi khi đụng phải cái gì.
Họ ăn và Athena đảm trách vai một người ba hoa để cố làm cho Bethany cười. Cross phải ngạc nhiên về cách diễn xuất khéo léo của cô khi giả bộ chọc tức và giận hờn, làm như việc xử sự mang bệnh tự kỷ của con cô là hoàn toàn bình thường và xem Bethany như là người bạn, cùng tán chuyện tầm phào, mặc dù con bé chẳng bao giờ trả lời được. Lời độc thoại mang tính sáng tạo của cô nghĩ ra để giảm bớt nỗi đau riêng tư trong lòng cô.
Cuối cùng cũng tới lúc ăn tráng miệng. Athena mở gói giấy lấy hộp bánh kem và đưa cho Bethany nhưng nó từ chối. Cô bèn đưa cho Cross nhưng Cross cũng lắc đầu. Hắn lấy làm lo lắng bởi vì dù cô bé đã ăn một lượng thức ăn lớn nhưng nó lộ vẻ giận dữ với mẹ nó. Hắn biết rằng Athena cũng nhận ra điều đó.
Athena ăn bánh ngọt nướng và làm ra vẻ cái bánh ngon lắm. Cô gỡ bỏ giấy gói hai cái bánh khác và để trước mặt Bethany. Con gái thường thích đồ ngọt. Bethany cầm hai cái bánh ra khỏi tấm trải và rồi để chúng trên cỏ, chỉ vài phút sau, hai cái bánh đầy kiến. Rồi Bethany cầm hai cái bánh đó lên và cho một cái vào miệng. Nó đưa cho Cross cái kia. Không một chút do dự, Cross bỏ ngay vào miệng mình. Một cảm giác nhồn nhột như kiến bò ở vòm miệng và hai bên lợi của hắn. Hắn uống một ngụm sô đa để nuốt trôi lũ kiến. Bethany nhìn Athena.
Athena cau mày suy tính như một nữ diễn viên trước một cảnh diễn khó. Rồi cô cười với giọng cười mà người khác pahri cười theo và cô vỗ tay, nói:
- Má đã bảo bánh rất ngon mà.
Cô mở gói giấy một cái bánh khác nhưng Bethany từ chối và Cross cũng vậy. Athena quăng cái bánh trên cỏ và cầm khăn ăn của cô lau miệng cho Bethany, rồi lau miệng cho Cross. Dường như cô cũng cảm thấy sung sướng trong lòng.
Trên đường lái xe về bệnh viện, cô nói chuyện với Cross với cái giọng ngọng ngịu, nhão nhẹt mà cô thường nói với Bethany làm như Cross cũng là người mang bệnh tự kỷ. Bethany chăm chú nhìn mẹ nó rồi quay sang nhìn chằm chằm Cross.
Khi họ gởi đứa trẻ vào lại bệnh viện, Bethany cầm tay Cross một lát rồi
- Chú đẹp lắm!
Nhưng khi Cross cố gắng hôn tạm biệt nó, thì nó né đầu sang bên rồi bỏ chạy.
Trên đường lái xe về Mabilu, Athena hớn hở nói:
- Nó nói chuyện với anh, đó là dấu hiệu tốt.
Cross trả lời một cách vô tình:
- Tại vì anh đẹp trai.
Athena trả lời:
- Không phải, tại vì anh có thể ăn được mấy con kiến. ít ra tôi cũng đẹp như anh vậy mà nó vẫn ghét - Cô cười vui và vẻ đẹp của cô luôn làm cho Cross choáng ngợp đến ngất ngây.
Athena nói: “Con bé nghĩ rằng anh giống nó. Nó nghĩ anh cũng bệnh tự
Cross cười và cảm thấy thích ý kiến đó. Hắn trả lời:
- Con bé có lẽ đúng, lẽ ra em nên cho anh nằm viện chung với nó.
Athena mỉm cười nói:
- Sao được. Nhỡ khi em muốn “trả bài” thì em đào đâu ra cái thây anh. Hơn nữa em sẽ đem nó ra viện sau khi hoàn tất vai Messalina.
Khi họ trở về ngôi nhà của nàng ở Malibu, Cross vào nhà, họ đã có chương trình là Cross ở lại đêm nay. Lần này, nó đã kinh nghiệm quan sát nàng: khi nàng tỏ ra hoạt bát, chính là lúc nàng bối rối nhất.
Nó bảo: “Nếu em cảm thấy không thoải mái, anh sẽ trở về Vegas.”
Lúc này trông nàng thật buồn. Cross tự hỏi không biết lúc nào nó yêu nàng nhất, khi nàng tự nhiên vui vẻ, hay khi nàng khắc khổ nghiêm nghị, hoặc khi nàng buồn rầu. Khuôn mặt yêu kiều của nàng luôn thay đổi. Nó phải luôn tìm cách thích ứng với tình cảm của nàng.
Nàng âu yếm bảo nó: “Anh xứng đáng lãnh thưởng chứ, vì hôm nay anh vất vả quá rồi”. Giọng nàng pha chút trào lộng, nhưng nó hiểu đó là kiểu tự trào chính nhan sắc mình. Nàng biết ma thuật của nàng là giả tạo.
“Hôm nay anh vất vả gì đâu”. Thật vậy, hôm nay niềm vui của nó là chỉ có ba người bên hồ, trong khi rừng bạt ngàn, gợi nó nhớ lại những ngày thơ ấu.
Athena buồn buôn: “Anh thích những con kiến bu trên bánh...”
“Ăn cũng không ghê lắm đâu. Liệu Bethany có khá hơn không?”
“Em khôn gbieets, nhưng em sẽ tìm cho ra. Em sắp có một ngày cuối tuần thoải mái, mấy ngày đó em không có cảnh quay Messalina. Em sẽ bay qua Pháp cùng Bethany. ở Paris có ông bác sĩ giỏi lắm, em đưa con bé đến cho ông chẩn đoán.”
“Nếu ông ta cho biết không có hy vọng thì sao?”
“Có thể em sẽ không tin điều ông ta nói. Không sao. Em thương con. Em sẽ chăm sóc nó.”
“Suốt đời ư?”
“Vâng” Athena trả lời. Rồi nàng vỗ tay, mắt sáng lên: “Những lúc này vui lên chứ. Chúng mình hãy lo cho nhau. Lên lầu tắm một cái, rồi nhảy lên giường. Hai ta hãy tận hưởng những giờ khoái lạc điên cuồng với nhau. Rồi em sẽ nấu một bữa ăn đêm tuyệt cú mèo.”
Cross như trở lại thời của một đứa trẻ, thức dậy với một ngày vui chờ đón bữa điểm tâm mẹ dọn sẵn, những trò chơi cùng bạn bè, những cuộc đi săn với bố, rồi bữa ăn gia đình, có em Claudia, mẹ Nalene, bố Pippi. Sau đó quay qua đánh bài chơi. Đó là cái tình cảm thuần khiết của tuổi thơ. Trước khi hắn làm tình với Athena trong ánh chiều tà, họ đứng trên ban công ngắm mặt trời lặn trên biển Thái Bình dương. Bầu trời tô điểm đỏ hồng huyền ảo, vuốt ve làn da nồng ấm, êm dịu của nàng. Khuôn mặt kiều diễm và cặp môi nồng nàn chờ đón nụ hôn. Nó mỉm cười dìu nàng bước lên thang.
Chuông điện thoại trong phòng ngủ reo lên, Athena chạy lên trước Cross để trả lời. Nàng che ống nói, giọng hốt hoảng bảo Cross: “Kêu anh. Một người tên là Giorgio.” Trước đây chưa bao giờ hắn nhận phôn ở nhà nàng.
Cross nghĩ, đây chỉ có thể là chuyện rắc rối, và vậy là nó làm một điều mà không bao giờ nó nghĩ nó có thể làm. Nó lắc đầu.
Athena nói vào phôn: “Anh ấy không có ở đây... “Dạ, khi nào anh ấy tới tôi sẽ bảo để anh ấy gọi lại.” Nàng đặt máy xuống, hỏi: “Giorgio là ai vậy?”
“Một người bà con”. Cross trả lời. Nó bàng hoàng vì việc này, nhưng vì sao chứ? Chỉ vì nó không thể bỏ qua một đêm ân ái cùng Athena. Thật là một trọng tội. Rồi hắn tự hỏi bằng cách nào Giorgio biết nó ở đây?” và Giorgio muốn gì? Chắc phải là việc hệ trọng. Nhưng chuyện gì cũng phải để đến sáng mai. Không có gì làm nó bỏ những giờ tình tự cùng Athena được.
Đây là giây phút hai đứa háo hức chờ đợi cả ngày, cả tuần. Họ trút bỏ áo quần trước khi cùng nhau đi tắm, nhưng nó không thể kềm lòng mà không ôm lấy nàng. Hai thân thể còn đầy mồ hôi từ buổi picnic về. Rồi, nàng cầm tay nó, dắt nó lại dưới vòi sen.
Họ lau mình cho nhau bằng những tấm khăn tắm rộng màu cam, rồi cuốn khăn lên mình, đứng trên ban công, nhìn vừng dương từ từ chìm xuống phía chân trời. Họ trở vào, nằm xoải trên giường.
Khi Cross làm tình với nàng, dường như cả tâm hồn thể xác nó phiêu du vào một cõi mộng hôi hổi, ngất ngây, một hồn ma mê muội sờ sững, một tâm hồn ma nhập vào da thịt nàng. Nó không còn biết thận trọng là gì, kể cả không ngó mặt nàng để xem nàng có đóng kịch hay không, có thật tình yêu nó không. Cuộc mây mưa dường như bất tận cho đến khi cả hia thiếp ngủ trong vòng tay nhau. Khi thức giấc, hai thân hình vẫn cuốn lấy nhau, ngời lên trong ánh sáng của vầng trăng rực rỡ hơn cả mặt trời. Athena hôn nó, hỏi: “Anh thật sự đã mến Bethany?”
“Phải. Nó là một phần của em.”
“Anh có tin nó sẽ khá hơn không? Anh có tin em có thể giúp nó khá hơn không?”
Lúc này Cross cảm thấy dường như nàng sẵn sàng bỏ rơi nó để lo cho con bé. Nó cảm thấy một hối thúc hi sinh cho người phụ nữ nó yêu này, điều mà nhiều người đàn ông cũng cảm thấy, nhưng lúc này với nó, điều đó hoàn toàn khác hẳn. Cross bảo:
“Hai đứa mình cùng ráng giúp con.”
“Không. Em phải làm điều đó một mình.”
Hai người lại chìm vào giấc ngủ, và khi điện thoại reo, không khí đẫm sương trong buổi bình minh vừa ló dạng. Athena nhấc phôn, lắng nghe, rồi nói với Cross: “Bảo vệ cổng. Hắn bảo có bốn người đi xe hơi, muốn gặp anh.”
Cross hốt hoảng. Nó chộp ống nói, nói với tên bảo vệ: “Để một người trong bọn họ nói với tôi.”
Giọng nói nó nghe là tiếng của Vincent: “Cross, cậu Petie cùng đi với cậu. Có tin rất xấu.”
“Được. Cậu để thằng gác nói với cháu.”, rồi nó nói với tên bảo vệ “Để họ vô.”
Nó quên tịt cú phôn của Giorgio. Nó tự mỉa: Tại tình yêu đấy. Mình sẽ không sống nổi một năm nếu cứ tiếp tục thế này.
NÓ xỏ vội quần áo, chạy gấp xuống nhà dưới. Chiếc xe vừa ngừng ngay cửa nhà, mặt trời lấp ló từ phía chân trời.
Vincent và Petie bước ra từ băng sau chiếc Limousine dài thòng. Cross thấy tay tài xế và một tên nữa trên băng trước. Petie và Vincent đi qua con đường trải dài của khu vườn dẫn đến cửa trước, Cross mở cửa đón.
Thình lình Athena xuất hiện bên nó, mặc quần ống rộng và áo thun, không chút đồ lót. Petie và Vincent ngó nàng lom lom. Chưa bao giờ nàng đẹp hơn vậy.
Athena hướng dẫn họ vào nhà bếp, rồi pha cà phê, Cross giới thiệu họ là những người bà con.
Cross hỏi: “Quí vị tới đây bằng gì vậy? Tối qua còn ở New York?”
Petie bảo: “Giorgio bao một máy bay cho tụi tao.”
Athena vừa pha cà phê vừa nhận xét họ. Không người nào lộ chút xúc động đặc biệt gì. Trông họ như hai anh em, cả hai đều cao lớn, nhưng Vincent lợt lạt như tảng đá, Petie mặt thanh thoát hơn, rám đỏ không biết vì rượu hay thời tiết.
“Tin xấu là gì vậy?” Cross hỏi. Nó tưởng sẽ được nghe ông Trùm qua đời, Rose Marie thật sự hóa điên, hay thằng Dante gây chuyện phiền nhiễu cho gia đình.
Vincent vẫn giọng cọc cằn, bảo: “Tụi tao muốn nói với mình mày thôi”. Athena đang rót cà phê, bảo Cross: “Tin dữ nào em cũng cho anh biết, em phải được nghe tin chẳng lành xảy đến cho anh”.
“Anh đi với các ông ấy bây giờ.”
“Anh đừng quá yếu cơ vậy chứ. Đừng đi”.
Vincent và Petie có phản ứng ngay. Cái mặt lì lì như đá của Vincent thoáng bối rối, Petie cười với Athena, một cái cười đầy vẻ dò xét, như có ý bảo phải coi chừng con đàn bà này. Cross thấy hết, nó giả lả cười: “ô kê, nào thì chúng mình cùng nghe.”
Petie ráng nén giận: “Có chuyện xảy ra với ông già mày.”
Vincent tức đỏ mặt, nói huỵch toẹt: “ông già mày chết rồi. Bị một thằng nhọ khốn kiếp bắn. Thằng Losey bắn thằng khốn đó chết ngay, khi nó định tẩu thoát. Người ta cần mày tới Los Angeles để nhận xác và làm thủ tục. Ông cụ muốn chôn cha mày trong đất nhà, ở Quogue”.
Cross nghẹt thở. Tối tăm mặt mày một lúc, rồi nó cảm thấy hai bàn tay Athena nắm chặt cánh tay nó.
Cross hỏi: “Bao giờ?”
Petie trả lời: “Khoảng tám giờ tối qua. Giorgio đã phôn cho mày đó.”
Cross nghĩ, khi mình làm tình, thì cha mình đang nằm trong nhà xác. Nó cảm thấy xấu hổ, nhục nhã vì phút yếu lòng của nó. Nó bảo Athena:
“Anh phải đi đây.”
Nàng nhìn vẻ mặt thất thần của nó, nàng chưa từng thấy nó như vậy bao giờ, nàng nói với nó:
“Em xin lỗi. Gọi cho em nhé.”
Trên băng sau cái Limousine, Cross nghe hai tên trong xe nói lời chia buồn. Nó nhận ra chúng là lính của Bronx. Khi xe di chuyển qua cổng ngôi nhà Malibu để quẹo lên Xa lộ Thái Bình Dương, Cross nhận thấy xe chạy rất chậm. Và cái xe họ đang dùng là một xe bọc thép.
Năm ngày sau, lễ tang của Pippi De Lena tổ chức tại Quogue. Trong cơ ngơi của ông Trùm có nghĩa trang riêng, cũng như có một ngôi nhà nguyện riêng, và Pippi được an táng kế bên mồ của Silvio, để tỏ lòng trọng vọng của Ông Trùm.
Chỉ những người trong gia tộc Clericuzio và những tay lính ưu tú nhất khu Bronx được tham dự. Lia Vazzi đến từ khu săn bắn ở Sieras theo đề nghị của Cross. Rose Marie vắng mặt. Nghe tin cái chết của Pippi, bà lên cơn động kinh, nên được đưa đến dưỡng đường tâm thần.
Claudia De Lena cũng có mặt. Cô bay về để an ủi Cross và vĩnh biệt cha. Điều mà cô đã không thể là khi cha còn sống, nhưng sau khi ông chết, cô cảm thấy phải trở về. Cô muốn chứng tỏ cô là một phần của cha mình, để nhà Clericuzio biết rằng ông không chỉ là một thành phần của gia đình Clericuzio, mà còn là cha ruột của cô.
Trên sân cỏ trước ngôi nhà chính của Gia đình trang trí bằng những vòng hoa lớn, bàn ăn bày sẵn các món tự chọn. Nhân viên phục vụ sẵn sàng đón ý quan khách. Là một lễ tang trang nghiêm đúng nghĩa, nên tất cả công việc gia đình đều tạm dẹp, không thảo luận bất cứ công việc gì.
Claudia khóc tức tưởi cho những tháng năm cô phải tranh đấu với đời, thiếu vắng người cha, nhưng Cross đón nhận những lời chia buồn với vẻ trang nghiêm lặng lẽ, không để lộ chút đau buồn.
Một đêm, nó đứng trên ban công lầu thượng của khách sạn Xanadu nhìn xuống con phố ngợp trong ánh đèn nê-ông muôn màu sắc. Đứng tận trên cao này, nó vẫn còn nghe được tiếng nhạc, tiếng ồn ào của đám đệ tử thần đổ bác. Tuy nhiên vẫn đủ tĩnh lặng để nó có thể phân tích những gì đã xảy ra từ tháng trước và ôn lại cái chết của cha nó.
Cross không thể nào tin Pippi De Lena lại bị bắn gục bởi một thằng giựt dọc. Một con người bản lãnh như cha nó không thể gặp chuyện như vậy được.
Nó ôn lại tất cả những gì nó nghe được. Cha nó bị một thằng giựt dọc da đen bắn, tên thằng nhọ là Hugh Marlovve. Thằng Marlovve hai mươi ba tuổi, có hồ sơ là buôn bán ma túy. Nó bị Jim Losey bắn chết khi chạy trốn, Jim Losey lúc đó đang theo vết Marlovve vì vụ ma túy. Thằng marlovve có súng trong tay, nó hướng súng về Losey, nên Losey bắt buộc phải hạ nó. Một phát gọn lỏn xuyên qua sống mũi. Khi điều tra, Losey mới phát hiện ra Pippi, lập tức phôn cho thằng Dante Clericuzio, trước cả khi báo cho cảnh sát. Tại sao thằng Losey hành động như vậy, nếu không phải là đã nằm trong sổ lương nhà Clericuzio? Cay đắng thật - Pippi De Lena, con người tài năng xuất chúng, “cây búa số một” của nhà Clericuzio hơn ba mươi năm, bị một thằng bán ma túy cò con bắn chết.
Nhưng tại sao ông Trùm phải cử Vincent và Petie với một xe bọc thép và phải bảo vệ nó cho tới mãn đám tang? Tại sao ông Trùm phải đề phòng quá cẩn trọng như vậy? Trong đám tang, nó đã hỏi ông, nhưng ông bảo đó là việc phòng xa cho đến khi biết rõ mọi sự kiện. Và rằng ông đã mở cuộc điều tra rồi, dường như tất cả sự kiện đều đúng như báo cáo. Thằng ăn cắp dỏm tính sai, thảm kịch nào cũng đều xuẩn ngốc vậy đó.
Không thể nghi ngờ nỗi đau xót của ông Trùm, ông luôn đối xử với Pippi như đứa con ruốt, quả là ông luôn dành ưu tiên cho Pippi, ông bảo Cross: “Cháu sẽ thay địa vị của cha cháu trong Gia đình.”
Nhưng giờ đây, đứng trên ban công nhìn toàn thể Vegas, nó cân nhắc điểm mấu chốt của vấn đề. ông Trùm chưa hề bao giờ tin vào những chuyện ngẫu nhiên, tình cờ. Mà vụ này xảy ra bằng những sự kiện rất ngẫu nhiên. Thằng Losey là thằng cớm ăn lương nhà Clericuzio, và trong cả ngàn thằng cớm của Los Angeles, lại chính hắn thình lình lọt vô vụ hạ thằng nhọ bắn cha nó. Sao ngẫu nhiên kỳ cục vậy? Bỏ qua chuyện đó một bên, điều quan trọng hơn là ông Trùm thừa biết không thằng giựt dọc nào có thể đến gần Pippi De Lena đến thế. mà tại sao thằng ăn cắp đó phải bắn tới sáu phát mới bỏ chạy? Không đời nào ông Trùm tin một ca như vậy.
Vậy thì câu hỏi đặt ra là: Nhà Clericuzio nhận định người chiến sĩ tài ba nhất của Gia đình họ đã trở thành mối hiểm họa cho họ? Nhưng với lý do gì? Họ không còn tin tưởng lòng chung thủy và sự tận tâm của Pippi nữa? Không, trong chuyện này họ vô tội. Bằng cớ mạnh mẽ nhất là Cross vẫn còn sống. Nếu họ đã giết cha nó, chắc chắn ông Trùm không để nó sống. Nhưng Cross tự biết rằng nó đang sống trong nguy hiểm.
Cross nghĩ đến cha. ông từng yêu nó hết lòng, và ông cũng từng đakhoor vì Claudia từ chối gặp ông, khi ông còn sống. Vậy mà con nhỏ lại về dự tang cha. Tại sao? Có phải nó nghĩ ông đã yêu thương hai anh em đến thế nào khi gia đình chưa đổ vỡ?
Nó nghĩ lại cái ngày kinh khủng đó, khi nó chọn đường đi theo cha, vì nó nhận ra cha là người như thế nào. Nó biết ông sẽ giết chết mẹ, nếu bà xách theo cả hai anh em nó. Bởi vậy nó đã tiến tới nắm tay cha, không phải vì tình yêu, mà vì ánh nhìn sợ hãi trong mắt Claudia, em gái nó.
Cross luôn nghĩ rằng, cha nó đã phải tự bảo vệ trong cái thế giới mà ông đang sống. Nó luôn nghĩ rằng cha nó là một người bất khả xâm phạm. Ông là người ban phát, chứ không phải là người lãnh nhận sự chết chóc. Bây giờ đến lượt nó cũng phải tự bảo vệ khỏi kẻ thù, có thể trong đó có nhà Clericuzio. Hơn nữa, nó giàu là chủ nửa sản nghiệp của Xanadu, cái mạng sống của nó cũng đáng giá thủ tiêu lắm.
Và điều đó gợi nó nghĩ đến cái đời mà nó đang hướng về. Hướng về mục đích nào đây? sống già như cha nó, lãnh nhận bao hiểm nguy, rồi bị giết? Quả là cha nó đã vui hưởng cuộc đời, quyền lực, tiền bạc, nhưng với Cross lúc này, dường như đó là một đời trống rỗng. Cha nó chưa bao giờ biết đến cái hạnh phúc yêu một người đàn bà như Athena.
Nó mới hai mươi sáu tuổi, nó còn có thể tạo một cuộc đời mới. Nó nghĩ đến Athena, ngày mai lần đầu tiên nó xem nàng làm việc, quan sát cái thế giới giả tạo và nhìn ngắm những cái “mặt nạ” nàng sẽ khoác lên. Nhưng nó lại nghĩ đến vợ của Virginia Bllazzo, cha nó đã từng rất mến bà, ăn tại nhà bà, ôm bà khiêu vũ, chơi bocci với chồng bà, rồi lên kế hoạch giết cả hai vợ chồng bà.
Nó thở dài, đứng dậy vào nhà. Bình minh ló dạng, ánh sáng ban mai làm nhạt nhòa những ngọn đèn nê-ông treo khép phố phường như một tấm màn sân khấu vĩ đại. Nó nhìn xuống những lá cờ treo trên những khách sạn sòng bạc lớn, khách sạn The Sands, Ceasar, The Flamingo, The Desert Inn. Khách sạn Xanadu lớn hơn hết. Nó ngắm những lá cờ tung bay trên những ngôi biệt thự của Xanadu. Thật như là nó đã sống trong một giấc mơ, và giờ đây giấc mơ đang tan vỡ. Gronevelt đã chết và cha nó thì bị giết.
Vào phòng, nó phôn cho Lia Vazzi bảo hắn lên phòng cùng ăn sáng. Hai người đã cùng về Quogue sau đám tang. Nó kêu đồ ăn cho hai người. Nó nhớ là Lia rất khoái bánh rán, sau nhiều năm dài trên đất Mỹ, món này với hắn vẫn là món ngoại lai. Tên bảo vệ đưa Lia Viazzi vào cùng lúc với đồ ăn. Họ cùng ăn trong nhà bếp.
Cross hỏi Lia: “Anh nghĩ sao?”
“Tôi nghĩ là phải thịt thằng cớm này, thằng Losey ấy”.
“Vậy, nghĩa là anh không tin vào câu chuyện của nó?”
Lia vừa cắt bánh vừa nói: “Một chuyện nhục nhã. Không khi nào một người bản lãnh như cha anh lại để thằng nhãi ranh sấn gần như vậy.”
“Ông Trùm điều tra rồi. ông tin đó là sự thật đấy”.
Lia với tay lấy điếu xì gà Havana và ly rượu Cross đã để sẵn cho hắn. “Tôi không bao giờ phản đối lời ông Trùm. Nhưng cứ để tôi thịt thằng Losey đi, cho chắc ăn.”
“Nếu nhà Clericuzio đứng sau nó thì sao?”
“Từ xưa nay ông Trùm là người đàng hoàng, nếu ông giết cha anh, cũng đã giết anh rồi. ông là người khôn ngoan, ông biết rõ anh, hiểu là anh sẽ trả thù cho cha”.
“Nhưng nè, anh chọn tôi hay nhà Clericuzio?”
“Tôi không có cơ hội lựa chọn nào khác. Tôi quá gần cha anh, lại quá gần anh. Nếu anh bị hạ, họ không để tôi sống đâu.”
Lần đầu tiên Cross uống rượu với Lia trong bữa điểm tâm. Nó nói:
“Có lẽ đó là một trong những điều kẹt nhất.”
“Không. Chính thằng Losey là điều kẹt nhất”.
“Nhưng nó không có lý do giết cha tôi. Tuy nhiên, mình vẫn phải truy cho ra. Bây giờ tôi muốn anh thành lập ngay một toán sáu người, chọn những thằng trung thành với anh nhất, đừng lấy đám lính ở Bronx. Bảo tụi nó sẵn sàng đợi lệnh tôi”.
Lia tỉnh táo khác thường: “Tôi xin lỗi. Chưa bao giờ tôi thắc mắc khi nhận lệnh anh, nhưng lần này, xin anh hội ý với tôi trong toàn bộ kế hoạch”.
“Tốt. Tuần tới tôi bay qua Pháp hai ngày. Trong thời gian đó, anh ráng tìm hiểu về thằng Losey càng nhiều càng hay.”
Lia cười nói: “Anh đi với vị hôn thê?”
Cross cảm thấy vui vì thái độ lịch sự của Lia.
“Vâng, đi cùng với con gái cô ấy nữa”.
“Cô bé ở trong trại mất trí hả?”
Hắn hỏi, không có ý công kích. Một ngạn ngữ Ý nói rằng. “Những người thông minh nhất cũng bị đãng trí”.
Cross trả lời: “Phải, ở đó có một tay bác sĩ, may ra có thể giúp con nhỏ”.
“Bravo. Tôi chúc anh những điều tốt lành nhất. Bà ta có biết gì về vấn đề của gia đình không?”
“Chúa che chở”. Cross nói, rồi cả hai phá lên cười. Và Cross tự hỏi: Sao cái quái gì về đời tư mình thằng cha này cũng biết ráo vậy?