Chương 16 - 17
Tác giả: Mary Higgins Clark
.16
Tom Lynch là một người miền Trung Tây đặc trưng. Lớn lên tại bang Bắc Dakota, anh ấy thuộc tuýp người có sức mạnh bẩm sinh, coi việc lạnh âm hai mươi độ là một thời tiết rất tốt cho sức khỏe và chỉ những người phụ nữ yếu đuổi mới trách cứ cái lạnh đó thôi.
Nhưng ngày hôm nay, họ không phải không có lý, anh ấy nói với nụ cười cho Marge Peterson, người nhân viên tổng đài của trạm phát sóng WCIV tại thành phố Minneapolis.
Marge nhìn anh ta với vẻ âu yếm mẫu tử. Anh ấy sưởi ấm tim bà và từ khi anh ấy phụ trách các chương trình vào lúc trưa, đương nhiên là anh ấy cũng tạo ra cảm giác đó cho tất cả cư dân của khu vực Mineapolis và Saint-Paul. Căn cứ trên lượng thư mà những người hâm mộ gởi đến văn phòng bà, Marge tiên đoán là người giới thiệu chương trình được mến mộ này sẽ có một sự nghiệp vẻ vang trong ngành phát thanh. Cách pha trộn các tin tức hết sức tế nhị của anh, các cuộc phỏng vấn và tranh luận kèm theo một chút hài hước hơi lố bịch, đã thu thút một số đông khán giả thuộc mọi lứa tuổi và thành phần.
Và nếu như những người mến mộ đó có thể gặp được anh bằng xương bằng thịt! Bà thầm nghĩ khi nhớ lại ánh mắt màu nâu có chấm xanh, bộ tóc hạt dẻ lúc nào cũng hơi rối bù, một nụ cười khả ái và nét mặt không đều đặn cho lắm, được tạo ra để quyến rũ. Anh ấy được sinh ra cho truyền hình.
Marge rất hân hoan về sự thành công của Tom và qua đó là của đài, tuy nhiên bà biết rõ đó là con dai hai lưỡi. Rất nhiều đài cạnh tranh đã cố lôi kéo anh ta đi nhưng anh ta tuyên bố rành mạch là: Làm cho đài WCIV trở thành đài hay nhất trong vùng trước khi nghĩ đến một chỗ làm khác. Mục đích đó gần như đã đạt được rồi, bà thở dài và chúng ta sẽ mất anh ra trong một ngày gần đâythôi.
- Marge à, chị gặp rắc rối phải không? - Tom hỏi thật nhỏ nhẹ. - Chị tỏ ra lo âu.
Bà lắc đầu và cười.
- Không có gì đâu, mọi việc đều êm xuôi mà. Anh đến sân tập thể dục à?
Trước khi kết thúc chương trình, anh ấy đã nói với thính giả của mình là ngay con chim cánh cụt cũng không ló đầu ra với thời tiết như thế này và anh ấy định một lúc sau sẽ đến Câu lạc bộ thể dục Twin Cities để gặp vài người bạn. Twin Cities là một trong các nhà tài trợ của chương trình này.
- Chị đoán đúng rồi đó. Thôi hẹn gặp lại chị sau nhé!
*
* *
- Cô Carrol, ai đã nói cho cô nghe về chúng tôi? - Ruth Wicox hỏi Lacey trong khi cô điền vào trong phiếu ghi danh tại Câu lạc bộ thể dục Twin Cities.
- Tôi nghe chương trình của Tom Lynch, - Lacey trả lời.
Và cảm nhận người kia đang nhìn mình, cô buộc phải cắt nghĩ rõ: "Cũng khá lâu rồi, tôi có ý định ghi tên vào một phòng tập và vì ở đây tôi có cơ hội để làm chuyện đó trước khi quyết định..." Cô kéo dài câu nói "...tại phòng này ở gần chỗ tôi ở" Cô nói tiếp một cách mơ hồ.
Ít ra điều này sẽ giúp ích cho mình trong trường hợp mình tìm kiếm việc làm, cô tự nhủ. Chỉ với viễn cảnh phải điền vào một mẫu đơn cũng làm cho cô hoảng sợ, vì đây là lần đầu tiên cô sử dụng cái lý lịch mới của mình. Cô đã tập việc này với người cố vấn Georgee Swenson, nhưng làm việc đó trên thực tế là một chuyện hoàn toàn khác.
Trên đường đến phòng tập, cô đã ôn lại từng chi tiết mộ. Cô tên là Alice Carroll, từ Hartford bang Connecticut, tốt nghiệp trường đại học Caldwell, một chứng nhận không thể nào kiểm tra được vì trường này đã đóng cửa rồi. Cô làm thư ký trong ngành y khoa tại Hartford. Vị bác sĩ đã về hưu trong khi cô đã chia tay với vị hôn phu của mình. Lúc này cô cảm thấy rất thuận lợi để làm lại cuộc đời tại một nơi khác. Cô đã chọn Minneapolis bởi vì cô đã đến đây hồi lúc trẻ và cô rất thích thành phố này. Cô là con một. Bố cô đã chết còn mẹ cô đã tái giá và hiện đang sống tại London.
Nhưng điều đó ngay lúc này không quan trọng cho lắm, cô thầm nghĩ trong lúc tìm kiếm trong túi xách cái thẻ an ninh xã hội mới của mình. Cô phải thật cẩn thận mới được: Một cách máy móc, cô định ghi con số thật nhưng đã nhớ lại kịp lúc. Địa chỉ của cô "số 1 đại lộ East End, New Yord, NY 10021" Nó tự động hiện lên trong đầu cô. Không! 540 đại lộ Hennepin, Minneapolis. Ngân hàng của cô: Chase; không : First State. Công việc làm? Cô đánh dấu vào ô "Không". Cha mẹ hay bạn bè để báo tin trong trường hợp cần thiết? Swenson đã cấp cho cô cái tên, một địa chỉ và một số điện thoại để dùng trong trường hợp này. Tất cả các cuộc gọi đến số này đều đến tay ông.
Bây giờ là những câu hỏi liên quan đến tình trạng sức khở của cô. Cô có cần phải báo không? Có, cô thầm nghĩ. Một vết thẹo nhỏ ngay nơi viên đạn đã phớt qua. Có sự co rút ở lưng vì lúc nào cô cũng có cảm thưởng là mình bị theo dõi và một hôm trong lúc đang bước đi, cô nghe có tiếng chân sau lưng cô và khi cô quay đầu lại thì...
- Có câu hỏi nào làm cho cô bối rối không? - người tiếp nhận câu hỏi thật ân cần. - Tôi có thể giúp cô được gì không?
Cô đa nghi quá đáng. Lacey tưởng chừng như thấy ánh mắt nghi ngờ của người phụ nữ đó. Cô có cảm tưởng là câu chuyện của cô không rõ ràng cho lắm nhưng cô cố mỉm cười.
- Không, không có câu nào hết.
Cô kí tên ở cuối trang giấy và đẩy nó đến trước mặt người kia.
Ruth Wilcox đọc nó.
- Tốt rồi, - người này nói bằng một giọng đơn điệu. - người này nói bằng một giọng đơn điệu. - Bây giờ tôi sẽ dẫn cô đi tham quan nơi này.
Nơi này thật dễ chịu, có đủ các trang thiết bị cần thiết với nhiều loại máy khác nhau, một đường chạy bộ và nhiều phòng rộng lớn cho môn aerobic, một hồ bơi theo tiêu chuẩn olympic, một phòng tắm hơi cùng một phòng xông hơi và một quầy phục vụ nước trái cây thật tuyệt vời.
- Sẽ rất đông người vào lúc sáng sớm và sau giờ nghỉ việc, - Ruth cắt nghĩa cho cô và bất giờ thốt lên. - Coi ai đến kia kìa! - Bà mới gọi một người đàn công đôi vai rộng đang bước về phòng thay quần áo. Tom à, anh có thể đến đây một chút được không?
Người đó đứng lại, xoay người để nhing Ruth Wilson quơ quơ cánh tay, yêu cầu mình đến gặp họ.
Một giây sau bà ta giới thiếu: - Tom Lynch, đây là Alice Carroll. Alice vừa ghi tên vào đây vì cô ấy được nghe anh ca ngợi nơi đây trong chương trình phát thanh của anh.
Anh ấy nở nụ cười thật dễ mến.
- Tôi rất mừng khi thấy mình có sức thuyết phục đến như thế. Rất vui được làm quen với cô, Alice à. Và với một cái gật đầu, một nụ cười thật tươi, anh bỏ đi.
- Anh ấy quá tuyệt vời, có đúng như thế không? - Ruth thốt lên. - Nếu như tôi không có ai khác trong đời, tôi muốn... Nhưng thôi, đừng nói đến chuyện đó nữa. Điều phiền toái là các cô độc thân thường tìm đủ mọi cách để bám níu lấy anh ấy và đôi khi đeo bám anh ta quá trớn. Nhưng khi anh ấy đến đây chỉ để tập mà thôi.
Một lời khuyên úp mở mà Lacey đã ghi nhận.
- Tôi cũng thế, - cô nói một cách hết sức thoải mái, - hy vọng mình cũng có sức thuyết phục không kém.
17
Mona Farrell đang ngồi một mình trong cái nhà hàng thật lịch sự rất nổi tiếng này, Alex Place. Đã mười một giờ đêm rồi mà trong nhà hàng vẫn đông nghẹt khách sau giờ ra về của cá rạp hát. Người nhạc sĩ dương cầm chơi bản "Unchained Melody" và bỗng nhiên Mona cảm thấy buồn vô hạn. Trước đây Jack rất thích bản nhạc này.
Lời ca đang bay lững lờ trong đầu bà. Và thời gian có thể xóa mờ...
Dạo này, bà thường hay ứa lệ. "Ồ Lacey ơi, hiện nay con đang ở đâu vâyh?"
- Bà có cho phép tôi tiếp chuyện một người phụ nữ xinh đẹp không?
Mona ngước mặt lên, bất ngờ bị kéo về thực tại và nhìn thấy nụ cười của Alex biến mất.
- Mona, bà đang khóc sao? - Ông hỏi với giọng đầy lo âu.
- Ồ không, không có gì đâu.
Ông ấy ngồi đối diện với bà.
- Bà có vẻ đang buồn đấy. Có một lý do nào dặc biệt không hay chỉ là một tình trạng thông thường.
Bà cố cười nhằm trấn an người đối diện:
- Sáng nay tôi xem chương trình CNN cho biết có một vụ động đất tại vùng Los Angeles, cũng không nhỏ gì cho lắm. Một người phụ nữ đang lái xe đã bị lật úp lại. Người phụ nữ đó mảnh khảnh với tóc hung. Họ có chiếu cảnh người phụ nữ đó được đặt lên cáng. - Giọng nói của Mona bị tắc nghẹn. - Trong một khoảng khắc, tôi lại tưởng đó là Lacey. Nó cũng có thể ở tại đó, anh có biết không. Nó có thể có mặt ở bất cứ nơi nào đó.
- Nhưng đâu phải Lacey có đúng không? - Alex cố an ủi bà ta.
- Ồ không, đương nhiên là không phải rồi, nhưng có điều mỗi khi tôi nghe nói đến một vụ hỏa hoạn, một trận lũ lụt hay một vụ động đất nào đó, tôi lo sợ Lacey đang gặp phải tai ương đó. Ngay cả Kit cũng không muốn nói chuyện điện thoại với tôi nữa. Hôm trước có một vụ lở tuyết tại núi Snowbird, cuốn trôi mấy người đang trượt tuyết. Cũng may là tất cả đều được cứu thoát, nhưng tôi không thể không nghe cái danh sách tên của họ. Lacey rất thích trượt tuyết và nó có thể làm chuyện đó dù cho trời có xấu đi nữa.
Bà đưa ly rượu lên:
- Đúng ra tôi không được làm phiền anh với những chuyện đó.
Ông nắm lấy bàn tay của bà.
- Có chứ, bà phải nói cho tôi biết chứ Mona. Khi bà có cơ hội để nói chuyện với Lacey trên điện thoại, có lẽ bà nên kể cho cô ấy biết cảnh này đã ảnh hưởng đến bà như thế nào. Theo tôi nghĩ, nếu như bà biết được, dù một cách mơ hồ đi nữa, nơi mà cô ấy đang trốn, thì có thể bà sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.
- Không, không thể nào. Nó không được biết đến những lo âu của tôi, vì chuyện đó sẽ làm cho nó càng trở nên khốn khổ hơn nữa. Cũng may là tôi còn có gia đình, có Kit và mấy đứa nhỏ, tôi còn có anh, trong khi Lacey đơn độc một mình.
- Dù gì đi nữa, bà cũng nên hỏi nó chuyện đó, - Alex Carbine cố nài, - và hãy giữ kín cho mình những gì cô ấy nói cho bà biết.
Ông vỗ vỗ vào bàn tay của bà.