Chương 49
Tác giả: Mary Higgins Clark
Cả tâm trí anh ta la thật to, khuyên bảo anh đã đi tám cây số về nơi anh đang ở trước khi quay đầu xe đi ngược con đường vừa rồi. Anh sẽ cho cô ta biết là anh không hề muốn xen vào chuyện không liên quan đến mình hoặc nghe lén những gì cô trao đổi với mẹ cô, hay các thành viên khác trong gia đình liên quan đến vụ rắc rối này. Anh sẽ đứng yên trong hành lang của tòa nhà hay ngồi ngay trong xe để chờ cô bảo anh đến với cô. Quá rõ là cô đang gặp rắc rối và mình rất muốn được ở bên cạnh cô.
Sau khi quyết định xong, Tom Lynch nhận thấy các tài xế thận trọng một cách thái quá, họ tiến tới trước như ốc sên chỉ vì tuyết.
Dấu hiệu đáng ngại đầu tiên là các xe cảnh sát đậu ngay trước và bên hông tòa nhà của Alice, đèn quay vẫn nhấp nháy. Một nhân viên đang điều hành lưu thông, buộc các tài xế hiếu kỳ phải tiếp tục con đường của họ đang đi.
Đầu óc quay cuồng vì nỗi hoảng sợ khó tả, anh biết chắc là cảnh sát có mặt tại đây chỉ vì Alice mà thôi. Anh đậu được chiếc xe tại một con đường cách xa đó một chút và chạy bộ trở lại tòa nhà. Một nhân viên cảnh sát chặn anh lại ngay cửa ra vào.
- Các ông để cho tôi qua, - Tom nói lớn tiếng, - Bạn gái của tôi ở tại đây và tôi muốn biết cô ta không gặp chuyện gì hết.
- Bạn của anh là ai vậy ?
- Alice Carroll ở số 4F.
Việc thay đổi thái độ của người nhân viên này cho Tom thấy là có chuyện đã xảy ra với Alice rồi.
- Anh hãy theo tôi, tôi sẽ đưa anh đến căn hộ của cô ta.
Trong thang máy, anh buộc lòng hỏi câu mà anh sợ nhất.
- Chuyện gì đã xảy ra vậy?
- Anh hãy hỏi câu đó với người phụ trách vụ này.
Cánh cửa phòng của Alice đang mở. Bên trong có ba nhân viên mặc sắc phục đang lắng tai nghe một người lớn tuổi hơn đang ra chỉ thị mà Tom nhận ra đó là người đã đưa Alice về nhà vào đêm hôm trước.
Tom cắt ngang lời ông ta.
- Chuyện gì đã xảy ra với Alice vậy ? Cô ấy đâu rồi ?
Vẻ ngạc nhiên của người kia cho anh biết là anh không xa lạ gì với người đó, nhưng ông ta không để mất thì giờ với các lời chào hỏi anh.
- Ông Lynch, ông quen với Alice trong trường hợp nào vậy ? – George Swenson hỏi .
- Ông hãy nghe đây, tôi sẽ không trả lời bất cứ câu hỏi nào của ông nếu như ông không trả lời trước các câu hỏi của tôi, - Tom đáp lại, - Alice đâu rồi ? Ông đang làm gì ở đây ? Ngoài ra, ông là ai vậy ?
Swensontrả lời thật vắng tắt.
- Tôi là nhân viên liên bang. Chúng tôi không biết cô Caroll hiện giờ đang ở đâu. Nhưng chúng tôi biết chắc là có người muốn hãm hại cô ta.
- Như thế tên hôm qua đến phòng thể dục tự xưng là cha cô ta là một kẻ giả mạo có phải không ?- Tom nói một cách quyết liệt. – Đúng như tôi nghĩ mà, nhưng Alice không thèm trả lời khi tôi hỏi cô ta. Cô bỏ đi và nói là sẽ gọi điện cho mẹ cô.
- Kẻ nào vậy ? – Swenson hỏi lại – Ông Lynch à, tôi yêu cầu ông nói hết về người đó cho tôi nghe. Các tin tức mà ông cung cấp có thể cứu được mạng sống của Alice Carroll.
*
* *
Khi Tom trở về nhà của mìnhthì đã hơn bốn giờ rưỡi. Đèn của máy trả lời cho anh biết là có bốn cú điện thoại được gọi đến cho anh. Đúng như anh nghĩ, không có cái nào của Alice cả.
Không cởi áo vét ra, anh ngồi xuống cái ghế cạnh máy điện thoại, hai tay ôm lấy đầu. Swenson chỉ vọn vẹn nói với anh là Alice có nhận lời hăm dọa qua điện thoại và cô có gọi đến cơ quan ông ta. Có vẻ như lúc sáng nay cô sợ lắm và cũng vì lý do đó mà họ có mặt tại đây.
- Cũng có thể là cô đến nhà mấy người bạn, - ông Swenson nói thêm bằng một giọng không mất tin tưởng.
Hay không chừng cô ta bị bắt cóc rồi. Tom nghĩ. Một đứa con nít cũng dễ nhận biết là người ta đã không nói thật chuyện gì đang xảy ra. cảnh sát đang cố tiếp xúc với Ruth Wilcox tại phòng tập Twin Cities, nhưng cô này đã đi nghỉ cuối tuần. Họ hy vọng nhận được sự mô tả chính xác hơn về người đàn ông tự xưng là cha của Alice.
Tom có nói với Swenson là Alice có hứa sẽ gọi điện cho anh.
- Nếu anh có tin tức gì về cô ta, anh hãy bảo cô ta phải gọi điện ngay cho tôi, - Swenson nói thêm như thế.
Tom tưởng nhớ lại cái hình ảnh thơ thới và tuyệt đẹp của Alice trong buổi chiêu đãi ở nhà của ông chủ ngân hàng tại Wayzata, chỉ mới một tuần trước đây thôi. Tại sao cô lại không tin tưởng nơi mình chứ? Anh bực tức trong lòng. Và lúc sáng nay, cô ta còn muốn tống khứ mình đi cho mau nữa kìa.
Cảnh sát chỉ cho anh biết một chút đầu mối mơ hồ. Một người láng giềng có kể lại hình như bà ta thấy Alice lên xe hơi vào khoảng mười một giờ. Mình chia tay với cô ta lúc mười một giờ thiếu mười lăm. Tom nhớ lại. Nếu như bà đó nhớ không lầm, thì Alice đã đi mười phút sau mình.
Nhưng đi đâu mới được?
Trời ơi, cô ta là ai vậy ?
Tom ngắm nhìn cái điện thoại cỗ lỗ sỉ với măt quay số hình tròn. Alice ơi, hãy gọi điện cho tôi đi, anh âm thầm van xin. Nhưng thời gian trôi qua và ánh sáng hừng đông xuất hiện trong khi tuyết vẫn rơi, điện thoại thì cứ im tiếng.
Cả tâm trí anh ta la thật to, khuyên bảo anh đã đi tám cây số về nơi anh đang ở trước khi quay đầu xe đi ngược con đường vừa rồi. Anh sẽ cho cô ta biết là anh không hề muốn xen vào chuyện không liên quan đến mình hoặc nghe lén những gì cô trao đổi với mẹ cô, hay các thành viên khác trong gia đình liên quan đến vụ rắc rối này. Anh sẽ đứng yên trong hành lang của tòa nhà hay ngồi ngay trong xe để chờ cô bảo anh đến với cô. Quá rõ là cô đang gặp rắc rối và mình rất muốn được ở bên cạnh cô.
Sau khi quyết định xong, Tom Lynch nhận thấy các tài xế thận trọng một cách thái quá, họ tiến tới trước như ốc sên chỉ vì tuyết.
Dấu hiệu đáng ngại đầu tiên là các xe cảnh sát đậu ngay trước và bên hông tòa nhà của Alice, đèn quay vẫn nhấp nháy. Một nhân viên đang điều hành lưu thông, buộc các tài xế hiếu kỳ phải tiếp tục con đường của họ đang đi.
Đầu óc quay cuồng vì nỗi hoảng sợ khó tả, anh biết chắc là cảnh sát có mặt tại đây chỉ vì Alice mà thôi. Anh đậu được chiếc xe tại một con đường cách xa đó một chút và chạy bộ trở lại tòa nhà. Một nhân viên cảnh sát chặn anh lại ngay cửa ra vào.
- Các ông để cho tôi qua, - Tom nói lớn tiếng, - Bạn gái của tôi ở tại đây và tôi muốn biết cô ta không gặp chuyện gì hết.
- Bạn của anh là ai vậy ?
- Alice Carroll ở số 4F.
Việc thay đổi thái độ của người nhân viên này cho Tom thấy là có chuyện đã xảy ra với Alice rồi.
- Anh hãy theo tôi, tôi sẽ đưa anh đến căn hộ của cô ta.
Trong thang máy, anh buộc lòng hỏi câu mà anh sợ nhất.
- Chuyện gì đã xảy ra vậy?
- Anh hãy hỏi câu đó với người phụ trách vụ này.
Cánh cửa phòng của Alice đang mở. Bên trong có ba nhân viên mặc sắc phục đang lắng tai nghe một người lớn tuổi hơn đang ra chỉ thị mà Tom nhận ra đó là người đã đưa Alice về nhà vào đêm hôm trước.
Tom cắt ngang lời ông ta.
- Chuyện gì đã xảy ra với Alice vậy ? Cô ấy đâu rồi ?
Vẻ ngạc nhiên của người kia cho anh biết là anh không xa lạ gì với người đó, nhưng ông ta không để mất thì giờ với các lời chào hỏi anh.
- Ông Lynch, ông quen với Alice trong trường hợp nào vậy ? – George Swenson hỏi .
- Ông hãy nghe đây, tôi sẽ không trả lời bất cứ câu hỏi nào của ông nếu như ông không trả lời trước các câu hỏi của tôi, - Tom đáp lại, - Alice đâu rồi ? Ông đang làm gì ở đây ? Ngoài ra, ông là ai vậy ?
Swensontrả lời thật vắng tắt.
- Tôi là nhân viên liên bang. Chúng tôi không biết cô Caroll hiện giờ đang ở đâu. Nhưng chúng tôi biết chắc là có người muốn hãm hại cô ta.
- Như thế tên hôm qua đến phòng thể dục tự xưng là cha cô ta là một kẻ giả mạo có phải không ?- Tom nói một cách quyết liệt. – Đúng như tôi nghĩ mà, nhưng Alice không thèm trả lời khi tôi hỏi cô ta. Cô bỏ đi và nói là sẽ gọi điện cho mẹ cô.
- Kẻ nào vậy ? – Swenson hỏi lại – Ông Lynch à, tôi yêu cầu ông nói hết về người đó cho tôi nghe. Các tin tức mà ông cung cấp có thể cứu được mạng sống của Alice Carroll.
*
* *
Khi Tom trở về nhà của mìnhthì đã hơn bốn giờ rưỡi. Đèn của máy trả lời cho anh biết là có bốn cú điện thoại được gọi đến cho anh. Đúng như anh nghĩ, không có cái nào của Alice cả.
Không cởi áo vét ra, anh ngồi xuống cái ghế cạnh máy điện thoại, hai tay ôm lấy đầu. Swenson chỉ vọn vẹn nói với anh là Alice có nhận lời hăm dọa qua điện thoại và cô có gọi đến cơ quan ông ta. Có vẻ như lúc sáng nay cô sợ lắm và cũng vì lý do đó mà họ có mặt tại đây.
- Cũng có thể là cô đến nhà mấy người bạn, - ông Swenson nói thêm bằng một giọng không mất tin tưởng.
Hay không chừng cô ta bị bắt cóc rồi. Tom nghĩ. Một đứa con nít cũng dễ nhận biết là người ta đã không nói thật chuyện gì đang xảy ra. cảnh sát đang cố tiếp xúc với Ruth Wilcox tại phòng tập Twin Cities, nhưng cô này đã đi nghỉ cuối tuần. Họ hy vọng nhận được sự mô tả chính xác hơn về người đàn ông tự xưng là cha của Alice.
Tom có nói với Swenson là Alice có hứa sẽ gọi điện cho anh.
- Nếu anh có tin tức gì về cô ta, anh hãy bảo cô ta phải gọi điện ngay cho tôi, - Swenson nói thêm như thế.
Tom tưởng nhớ lại cái hình ảnh thơ thới và tuyệt đẹp của Alice trong buổi chiêu đãi ở nhà của ông chủ ngân hàng tại Wayzata, chỉ mới một tuần trước đây thôi. Tại sao cô lại không tin tưởng nơi mình chứ? Anh bực tức trong lòng. Và lúc sáng nay, cô ta còn muốn tống khứ mình đi cho mau nữa kìa.
Cảnh sát chỉ cho anh biết một chút đầu mối mơ hồ. Một người láng giềng có kể lại hình như bà ta thấy Alice lên xe hơi vào khoảng mười một giờ. Mình chia tay với cô ta lúc mười một giờ thiếu mười lăm. Tom nhớ lại. Nếu như bà đó nhớ không lầm, thì Alice đã đi mười phút sau mình.
Nhưng đi đâu mới được?
Trời ơi, cô ta là ai vậy ?
Tom ngắm nhìn cái điện thoại cỗ lỗ sỉ với măt quay số hình tròn. Alice ơi, hãy gọi điện cho tôi đi, anh âm thầm van xin. Nhưng thời gian trôi qua và ánh sáng hừng đông xuất hiện trong khi tuyết vẫn rơi, điện thoại thì cứ im tiếng.