Mầu Hoa Khế
Mưa
Tác giả: Mầu Hoa Khế
Nơi tôi cư ngụ dự báo cho biết cơn mưa sẽ kéo dài cả tuần lễ. Đêm nằm nghe mưa rơi rì rào trên mái ngói, gió kéo mưa chạy qua trên những ngọn trúc sau vườn nghiêng ngã cho đến sáng hôm sau và cứ thế mà mưa rả rích tầm tả nối tiếp cả ngày lẫn đêm. Mưa, gió, mưa tạt vào cửa kiếng ở căn phòng tôi ngó ra bên ngoài, không gian u ám tôi bỗng dưng cảm thấy thật lạnh lẽo, bàn tay đưa lên ôm lấy khuôn mặt, đôi mắt nhìn qua bầu trời xám ngắt được thu hẹp ở một góc độ từ nơi cánh cửa sổ, màu sắc của đau thương, của tuyệt vọng bởi đã một lần tôi bị đắm chìm trong vùng màu sắc đó tưởng có thể chết đi. Tôi từ đó như con ốc nhỏ thu mình trong lớp vỏ buồn ngơ ngác đến tội nghiệp.
Mưa vẫn rơi, rơi nhè nhẹ một buổi chiều khi tôi đến tìm anh. Ngồi trên xe xích lô, bánh xe đang lăn từng vòng và trái tim của tôi cũng đang quay theo từng nhịp đập xôn xao khi muốn mang đến cho anh một niềm vui bất ngờ.
Cánh cửa rào không khép tôi đẩy thật nhẹ. Trên đôi môi, trong ánh mắt nụ cười hạnh phúc đang chực oà vỡ rộn rã theo từng bước chân. Mưa rơi lấm vạt áo màu vàng, mưa đọng từng hạt nhỏ trên mái tóc mây dài.
Tôi đứng vào thềm nhà và sau cánh cửa kia anh sẽ hiện ra đôi mắt mở to quyến rũ nồng như một hơi men đã làm tôi choáng váng bởi cái nhìn đầu tiên, tiếng nói ấm dịu dàng mang cả mùa thu Hà Nội của nơi anh được sinh ra,chắc sẽ tắt nghẻn trên môi khi tôi tràn vào như cơn lốc, mình sẽ cuốn lấy nhau và sẽ thách thức cùng với số mệnh, ngạo nghễ trên những sự tàn nhẫn như đã muốn cắt đứt chìa lìa chúng ta, có phải không anh? Em đã mạnh dạn tranh đấu cho tình yêu của em và anh, em đã thu phục được sự nghi ngờ của mọi người khi đã có những ý nghỉ không mấy thiện cảm về anh.
Còn anh ? người đàn ông với nghề nghiệp là nhà báo, nơi anh toát ra sự chửng chạc, đầy ắp bản lĩnh đã đến thật tình cờ để yêu "bé", khi bé đang loay hoay với chiếc xe đạp bị trật sên giữa đường. Anh thường gọi em như thế.
Còn em, cô bé của anh thì vẫn áo dài màu trắng ngày ngày đến trường. Cô bé thường mơ mộng ngoài cửa lớp hơn là chuyện học hành. Đám nam sinh gọi em là mùa xuân, và hằn học nhìn khi anh đã độc quyền mang mùa xuân theo anh.
Và tình yêu bắt đầu từ những đóa hoa quỳnh anh mang đến để mình được ngồi bên nhau ngắm hoa quỳnh nở mỗi đêm. Rồi đèo em trên chiếc xe gắn máy cũ mèm, dáng anh to cao áo sơ mi quần jean bụi bặm em theo anh đi lang thang khắp nơi.
Cánh cửa mở ra, mở to ra. Nhưng anh không phải chỉ một mình mà tựa bên cánh tay anh đang có một người đàn bà tò mò đưa mắt nhìn. Trong mắt anh bối rối... còn tôi, tôi như bước hụt xuống một cái hố sâu hun hút, tôi loáng thoáng nghe tiếng nói của ai đó, rồi tôi mơ hồ như là tiếng của tôi với lời lẽ thật lịch sự.
_xin lỗi tôi bị lầm nhà
Bằng chút sức lực mỏng manh khi toàn thân đã hoàn toàn bị tê liệt, tôi quay người bỏ đi dưới cơn mưa chiều đang chuyển mình vần vũ. Tôi cứ thế mà đi, tả tơi như đóa quỳnh hoa bị héo hắt tàn rũ bơ vơ nơi mái hiên nhà.
Mưa... mưa, tôi đã để lại nơi quê hương cơn mưa chiều hôm ấy, tôi đã để lại cho anh với những lời phân trần, giãi thích quá muộn màng.
Kéo tấm chăn lên ngang ngực, trái tim được ủ ấm trong căn phòng vắng lặng... một cõi của riêng tôi...
MầuHoaKhế Jan19/2010