Chương IV (tt)
Tác giả: Minh Quân
Khi hai anh lên nhà, thì thấy cô em gái ngồi chễm chệ trên gối cậu. Côi bộ họ rất tương đắc. Thấy hai anh, Yến la lên bằng giọng sung sướng:
- Nà, mấy anh biết không: cậu sẽ đi mua quà cho tụi mình đó nghe!
- Thiệt hả? Sướng quá!
Lai bộp chộp vỗ tay tán thưởng, song Phan ngần ngừ với ý nghĩ: có nên bắt cậu mua quà cho mình không? Cậu đã mất bao nhiêu đồ đạc quí giá rồi mà?
- Cậu ơi! Cậu có nhiều tiền không? - Phan lo lắng hỏi.
- Ý trời ơi! Cậu quên: bao nhiêu tiền để trong cái rương giờ nằm dưới đáy biển rồi! Nhưng không sao; cậu còn chút đỉnh, đủ mua quà cho các cháu.
- Liệu đủ không, thưa cậu?
- Không sao, cậu còn tiền trong băng, nhưng ngặt cái trưa nay thứ bảy, họ đóng cửa giờ này... họ chỉ mở cửa cho đến 11 giờ rưỡi thôi.
Phan nảy ra sáng kiến: chúng có tiền dành dụm trong con heo đất, nếu cần, chúng cho cậu mượn trước rồi thứ hai cậu sẽ lấy tiền ở ngân hàng trả lại cho chúng. Phan hỏi liền:
- Thưa cậu, cậu hiện còn bao nhiêu trong túi? Nếu cần...
Thật khó nói, xưa nay chắc không ông cậu nào lại hạ mình mượn tiền cháu bao giờ, nhưng đây là trường hợp đặc biệt mà! Phan chờ cậu trả lời, nhưng ông cậu ngần ngừ giây lâu:
- Cậu còn đây, không bao nhiêu... dầu vậy, cậu muốn có quà tức thì cho các cháu.
- Thì cậu cứ nói thiệt cho cháu biết cậu còn bao nhiêu?
- Hai trăm tám...
- Trời ơi! Hai trăm tám thôi sao? Mà cậu tính mua gì cho tụi con?
Yến trả lời thay cậu:
- Cậu tính mua cho em con búp bê nhắm mắt mở mắt được. Anh với anh Lai con chó xù biết làm xiếc.
- Ý trời ơi! Vậy thì lúa rồi. Con búp bê mắc lắm, chó xù cũng vậy... Chắc cậu quen giá bên Mạc xây rẻ nên cậu không biết giá mấy thứ đó ở xứ mình, búp bê là hàng nhập cảng mà, cậu?
Kha thở dài buồn bã:
- Vậy thì đành để đến sáng thứ hai lãnh tiền rồi sẽ mua. Tiếc quá, cậu ưng có ngay bây giờ cho các cháu vui...
- Còn có một cách, nhưng con sợ cậu không chịu thôi.
- Cách gì?
- Cậu mượn tam tiền tụi con rồi thứ hai cậu lãnh ở nhà băng ra trả lại...
Sáng ngời mắt, Kha hỏi dồn:
- Tụi con cho cậu mượn tiền hả? Mà tiền đó là tiền gì? Để ở đâu?
- Trong con heo đất đó cậu, tiền chung ba đứa chứ không phải riêng của đứa nào hết. Nếu cậu bằng lòng, tụi con cho cậu mượn tiêu rồi cậu sẽ trả lại sau.
- Không! Cậu không cần tiền tiêu gì trong lúc này, chỉ cần mua quà cho các cháu thôi. Nhưng mượn thì... kỳ lắm.
- Không kỳ đâu cậu. Tụi con vui lòng cho cậu mượn chớ phải cậu ưng mượn đâu?
Kha gật gù:
- Có lẽ ý kiến các cháu hay đó. Nhưng cậu cần nghĩ kỹ lại cái đã.
Miệng nói thế, nhưng bụng Kha lại nghĩ khác: “mình hên thiệt! " Phan sợ cậu từ chối, giục:
- Thôi, cậu đừng nghĩ gì hết, không sao đâu mà.
- Mà các cháu có bao nhiêu?
- Thưa không rõ lắm, nhưng ít nhất cũng trên 3.000$. Chắc đủ…
Kha huýt sáo: 3.000$. Tự nhiên mà một số tiền to như vậy vô túi ngon ơ, dễ dàng quá! Hắn tỏ ra hăng hái chấp nhận cái đề nghị mà trước đó ba phút hắn toan từ chối:
- Được! Cậu sẽ mượn các cháu, rồi thứ hai trả. Có lẽ với số tiền đó và số tiền cậu còn lại đủ mua cho các cháu mấy thứ quà, không bằng mấy thứ đã nằm yên dưới đáy biển. Nhưng cũng không đến nỗi nào.
- Cậu tốt quá! - Yến vuốt má Kha - Dù cậu không có quà, tụi con cũng thương cậu như thường. Hay là thôi? Con ưng cậu ở nhà chơi với tụi con hơn, thủng thẳng rồi mua quà, gấp gì?
- Không được! Cậu có tánh hễ nói là làm, cậu không muốn thất hứa.
Tức thì, con heo đất được đem ra, nhưng trước khi Phan và Lai giết nó, Kha bỗng đổi ý:
- Hay là thôi. Cậu thấy...
- Kìaa cậu, cậu làm sao vậy?
- Cậu sợ mẹ các cháu rầy...
- Không đâu! - Giọng quả quyết, Lai nói - tiền này là của tụi con mà.
Kha tặc lưỡi một cái như kẻ định làm liều, gật đầu.
* * *
Sau khi đem con heo đất ra thảm cỏ, đập mạnh vào một gốc cây, hai thằng con trai nhặt tất cả số tiền vừa bạc đồng, vừa vừa bạc giấy là 2.350$, chúng hơi hối đã phóng đại với cậu là 3.000$ nhưng biết làm sao đây? Chúng rất lo lắng, sợ ít quá cậu chúng không thèm mượn. Song may thay, cậu chúng không chê bay tiếng nào, lại còn nói một câu khó hiểu.
- Càng ít càng hay, cháu ạ!
Đoạn cậu chúng đứng lên, nét mặt đăm chiêu:
- Cảm ơn các cháu, cảm ơn tất cả... (giọng hắn run run vì xúc động) các cháu đã cho cậu ăn một bữa thật ngon...
Yến bỗng ôm chầm lấy hắn, dặn dò:
- Cậu thân yêu của cháu. Nhớ trở về sớm với tụi cháu. Cháu dặn vậy không phải là vì mấy món quà đâu. Cậu có mua hay không cũng được, cậu trở về sớm là tốt nhất, cậu dễ thương lắm!
Kha đứng hết vững nổi trên đôi chân khẳng khiu vì mấy lời ngây thơ của cô bé xinh xẻo, dễ yêu, hắn ngồi phịch xuống xa lông, kêu lên nho nhỏ:
- Trời ơi! Tôi mà dễ thương.
Ba đứa nhỏ sửng sốt đứng yên, ngỡ là cậu chúng lại bị kích thích vì quang cảnh ghê sợ lúc đắm tàu, trong lúc đó Kha ngồi nhìn trân trân vào đầu gối mình. Không khí trong phòng lặng lẽ một cách kỳ khôi. Rồi Kha moi từ túi quần ra cái khăn tay nhầu nát hỉ mũi và len lén lau nước mắt, không cho lũ nhỏ thấy mình khóc. Rồi hắn đứng bật dậy, sửa áo, kéo quần, giọng quả quyết:
- Yên chí, cậu sẽ về rất sớm: vì cậu cũng thương các cháu lắm, hiểu không.
- Dạ, tụi cháu hiểu cậu thương tụi cháu lắm.
Ba dứa cùng nói. Kỳ thật, chúng làm sao hiểu là Kha đã khổ sở chống chọi với lương tâm cách nào đâu?
Ba đứa nhỏ đứng trong cửa nhìn ra, tay vẫy vẫy cậu, còn Kha thì vừa đi vừa ngoảnh lại, một tay đút túi quần như thể sợ số tiền có thể mọc cánh bay đi. Số tiền quá lớn đối với một kẻ nghèo xơ như hắn - tay kia không ngớt đưa lên hỉ mũi!