Hồi 2
Tác giả: Ngọa Long Sinh
Quân Thiên Phụng ngưng thần nhìn thiếu niên áo trắng.
Lão lộ vẻ kinh hãi, hỏi dằn từng tiếng:
- Các hạ là dòng dõi Thái Cực Kiếm Lý Thanh Trần?
Thiếu niên áo trắng lạnh lùng đáp:
- Phải rồi! Các hạ đã biết rõ, vậy tại hạ bất tất phải kể tội trạng nữa. Bây giờ các vị tự mình động thủ hay tại hạ ra tay?
Quân Trung Bình đột nhiên đứng dậy tay nắm chuôi kiếm toan rút ra thì Quân Thiên Phụng nổi giận quát:
- Quân súc sinh lớn mật kia! Sao không ngồi yên?
Quân Trung Bình bị phụ thân quát mắng, từ từ ngồi xuống.
Quân Trung Phụng từ nãy tới giờ nét mặt rầu rầu ngồi cúi gầm mặt xuống. Bây giờ nàng cũng ngửng đầu lên miệng ấp úng:
- Gia gia ơi! Ca ca!...
Quân Thiên Phụng lại nổi giận chặn lời gạt phắt đi:
- Con nha đầu kia! Không được nhiều lời!
Quân Trung Phụng không dám nói nữa lại ngồi cúi đầu xuống.
Quân Thiên Phụng nhìn thiếu niên áo trắng chấp tay nói:
- Lý công tử! Câu chuyện về lệnh tôn ngày trước không có liên can gì đến khuyển tử và tiểu nữ. Khi ấy tiểu nữ chưa ra đời, khuyển tử còn ở trong thời kỳ thơ ấu. Nhà tại hạ có bốn người, nhưng chỉ một mình Quân Thiên Phụng này tham dự vào vụ đó. Vì thế nên Quân mổ đành mặt dạn mày dầy khẩn cầu công tử buông tha cho khuyển tử cùng tiểu nữ được toàn sinh.
Thiếu niên áo trắng mắt chiếu ra những tia hàn quang đảo nhìn vợ chồng Quân Thiên Phụng hỏi:
- Ngày trước tôn giá có lòng dạ từ bi như vậy không?
Quân Thiên Phụng đáp:
- Quân mỗ tự biết mình làm việc tội lỗi vì vậy đã rửa tay gác kiếm từ biệt giang hồ.
Lão đưa mắt nhìn mỹ phụ trung niên nói tiếp:
- Chuyết kinh không có tội gì. Nhưng y gặp phải người chồng tội lỗi nên bị liên lụy. Y cùng tại hạ đành chịu tai họa dưới lưỡi kiếm bén.
Mỹ phụ trung niên cũng nói:
- Chồng nợ vợ phải trả là điều minh huấn từ xưa. Tiện thiếp có chết cũng không oán hận.
Thiếu niên áo trắng mặt trơ như đá hỏi lại:
- Ngày trước những người tham dự vào vụ này, ngoài Liễu Trường Công, Nguyên Tử Khiêm và Quân Thiên Phụng, còn ai tham dự nữa không?
Quân Thiên Phụng đáp:
- Liễu Trường Công là người chủ trương.
Thiếu niên áo trắng nói:
- Tại hạ đã giết con cháu y cả thảy 17 người. Nhà họ Liễu không còn mống nào sống sót.
Quân Thiên Phụng đằng hắng một tiếng rồi nói:
- Nguyên Tử Khiêm sắp đặt kế hoạch.
Thiếu niên áo trắng nói:
- Bọn y cả năm cha con đều thành những con quỉ không đầu dưới lưỡi kiếm của tại hạ rồi.
Hắn cất giọng sắt bén hơn hỏi tiếp:
- Trừ ba vị ra còn ai nữa?
Quân Trung Phụng đột nhiên ngửng đầu lên, cặp mắt đẫm lệ, vẽ mặt cực kỳ xúc động, nàng nói:
- Công tử đừng bức bách gia gia tiểu nữ. Y đã làm việc lầm lỗi sao công tử còn muốn hãm y vào vòng bất nghĩa?
Quân Trung Bình cũng đứng lên nói:
- Cha mẹ anh em tại hạ đều có thể trả đòn. Nhưng gia phụ sợ anh em tại hạ bị hại mới cam tâm nhẫn nhục. Thế mà các hạ còn nói toàn những lời uy hiếp, chẳng hóa ra bức bách người quá đáng ư?
Thiếu niên áo trắng cười lạt nhìn Quân Thiên Phụng nói:
- Tại hạ đã tra ra được Liễu Trường Công, Nguyên Tử Khiêm và các hạ, chẳng lẻ không tra ra người khác được sao. Các hạ nói hay không cũng thế thôi.
Quân Thiên Phụng dường như bất ngờ Quân Trung Phụng và Quân Trung Bình đột nhiên thốt lời xung đột cùng thiếu niên áo trắng. Lão toan ngăn cản thì đã không kịp nữa.
Quân Trung Phụng giương cặp mày liễu, chậm rãi hỏi:
- Cha mẹ con cái nhà tiểu nữ bốn người đều ở cả đây công tử muốn sao xin nói rõ!
Thiếu niên áo trắng đưa cặp mắt lạnh lùng nhìn Quân Trung Phụng đáp:
- Khi lệnh tôn liên hiệp với bọn ác ma gia hại tiên phụ cô nương chưa ra đời...
Quân Thiên Phụng nghe giọng lưỡi thiếu niên áo trắng dường như đã có ý lây chuyển, vội nói tiếp:
- Công việc ngày trước chỉ một mình Quân mỗ dúng tay vào, chẳng liên quan gì đến chuyết kinh, khuyển tử cùng tiểu nữ cả.
Thiếu niên áo trắng ngửng mặt trông lên nóc nhà lạnh lùng hỏi:
- Quân Thiên Phụng! Theo ý kiến các hạ phải chăng là muốn yêu cầu tại hạ buông tha cho phu nhân cùng công tử và tiểu thư?
Quân Thiên Phụng đáp:
- Tại hạ đã tham dự vào công việc ngày trước vậy xin để thường. Còn khuyển tử và tiểu nữ không liên quan gì đến vụ đó. Mong rằng công tử rộng lòng dung tha chúng.
Thiếu niên áo trắng nói:
- Xưa nay chồng nợ vợ trả, cha nợ con trả. Nghĩa là mọi người đều bị liên lụy, chẳng thể bảo là vô tội được. Nhưng tại hạ quyết chẳng gia hại những người không phải họ Quân, trừ những kẻ xuất đầu bức bách tại hạ phải động thủ thì không kể.
Hắn ngừng lại một chút, vẻ mặt càng thêm nghiêm trọng, cặp lòng mày nhíu lại. Mắt chiếu ra những tia hàn quang.
Hắn giơ trường kiếm lên nói tiếp:
- Nhưng tại hạ để cho các vị còn có cơ hội cầu sinh. Vậy các vị cả vợ chồng con cái liên hiệp động thủ. Nếu thoát được lưỡi kiếm của tại hạ thì từ đây mối ân oán ngày trước cũng bỏ đi hết.
Tại hạ quyết chẳng truy vấn đến nữa.
Quân Trung Bình đưa mắt nhìn Quân Thiên Phụng nói:
- Gia gia! Xin gia gia thứ cho hài nhi lắm miệng. Việc đã đến thế nầy sao không liều một trận, dù có mất mạng cũng là cái chết oanh liệt.
Quân Thiên Phụng khẻ thở dài nói:
- Dưới kiếm thế Thất Tuyệt Ma Kiếm, trước đến nay chưa một ai sống sót.
Quân Trung Phụng đột nhiên tiến về phía trước hai bước, nàng rút kiếm ra khỏi vỏ đánh soạt một cái rồi cất tiếng hỏi:
- Gia gia! Người này lạnh lẽo cuồng ngạo, tuyệt không có dạ từ bi. Dù nói tử tế khẩn cầu cũng chẳng ăn thua mà còn mang nhục. Sao bằng cùng y quyết một trận chiến đấu?
Ðột nhiên nàng vung kiếm ra chiêu "Ðộc Long Xuất Huyệt" đâm vào trước ngực địch nhân.
Thiếu niên áo trắng hơi nghiêng chân một chút, thân hình đột nhiên vọt đi tránh ra xa năm thước. Hắn vẫn chưa trả đòn.
Quân Trung Phụng tức giận quát hỏi:
- Sao công tử lại không rút kiếm ra phản kích?
Thiếu niên áo trắng lạnh lùng đáp:
- Tại hạ mà ra tay thì cô nương chẳng chết cũng bị thương.
Quân Trung Phụng băng mình tiến lại toan phóng chiêu thứ hai thì Quân Thiên Phụng đột nhiên khoa chân bước lại ngăn chận trước mặt con gái quát:
- Ngươi chống thế nào được với Thất Tuyệt Ma Kiếm? Sao còn chưa dừng tay?
Thực ra Quân Trung Phụng thấy cha vừa lạng người tới, nàng đã hấp tấp dừng chân thu kiếm, vì có lão đứng đó mà nàng phóng kiếm tới, không khỏi đâm vào lưng lão.
Thiếu niên áo trắng hững hờ lên tiếng:
- Thời giờ trễ quá rồi. Tại hạ không rảnh ở lại được nữa. Vậy các hạ rút kiếm ra thôi!
Quân Thiên Phụng nở một nụ cười buồn thảm.
Lão kéo tấm áo lên, lấy đôi Kim hoàn ra nói:
- Xin công tử hãy coi thân thể lão phu là hiểu ngay lão phu đã không có ý kháng cự từ trước.
Công tử rộng lòng tha khuyển tử cùng tiểu nữ, vợ chồng lão phu nguyện bó tay chịu trói để tùy công tử phát lạc.
Mấy câu này lão nói bằng một giọng rất thê lương. Ðôi hàng lệ già nua từ từ nhỏ xuống.
Thiếu niên áo trắng lắc đầu đáp:
- Ðường sinh lộ duy nhất của các vị là hợp lực nhau lại cố xông qua dưới lưỡi kiếm của tại hạ để chạy thoát ra ngoài.
Quân Thiên Phụng bổng quay đầu lại, lớn tiếng bảo Quân Trung Bình và Quân Trung Phụng:
- Nếu các ngươi phải là con ta, thì hãy nghe lời ta dạy bảo!
Quân Trung Bình và Quân Trung Phụng vội nghiêng mình đồng thanh:
- Xin gia gia cứ ra lệnh đi!
Quân Thiên Phụng nói:
- Huynh đài đây là truyền nhân của Thất Tuyệt Ma Kiếm. Lời nói của công tử coi bằng chín vạc, tuyệt không thay đổi. Công tử đã bảo các người trốn ra khỏi sảnh đường này là người không rượt theo để hạ sát các ngươi nữa. Vậy ta liều mình động thủ cản trở, các ngươi mau phá cửa sổ phía sau mà ra, mỗi đứa chạy một ngả.
Quân Trung Phụng nói:
- Ca ca giữ việc hương khói cho nhà họ Quân, vậy nên trốn đi. Còn nữ nhi...
Quân Thiên Phụng lớn tiếng chặn lời:
- Ngươi không nghe lời ta thì không phải là con gái nhà họ Quân.
Quân Trung Phụng toan nói nữa thì thiếu niên áo trắng lên tiếng:
- Quân Thiên Phụng! Các hạ đừng bóp méo câu chuyện của tại hạ. Tại hạ nói là xông ra theo cửa vào sảnh đường. Nếu phá cửa sổ mà chạy thì tại hạ vẫn phải rượt theo.
Mỹ phụ trung niên uể oải đứng dậy nói:
- Giết người bất qua đầu rơi là cùng! Công tử khinh người quá lắm!
Thiếu niên áo trắng lạnh lùng hỏi:
- Tại hạ đã để các vị hoặc chiến đấu hoặc tự vẫn mà chết. Chẳng lẻ còn chưa khoan hồng hay sao?
Quân Trung Bình đưa mắt nhìn Quân Thiên Phụng nói:
- Nếu ngồi mà đợi chết thì sao bằng ra tay tử chiến để chết cho oanh liệt? Hài nhi tình nguyện xung phong.
Quân Thiên Phụng tức giận quát to:
- Quân súc sinh này còn không chạy đi! Ðể ta ngăn chặn truy binh cho.
Cặp mắt thiếu niên áo trắng lóe ra những tia thần quang rùng rợn không ngớt chuyển qua chuyển lại ngó Quân Thiên Phụng và Quân Trung Bình, vẻ mặt cực kỳ lạnh lẽo nghiêm trọng.
Hắn không nói nửa lời dường như để hết tinh thần đề phòng và để ngăn ngừa có người chạy trốn.
Ðồng thời hắn làm như để tán thưởng cuộc tranh luận giữa cha con đối phương.
Bỗng nghe mỹ phụ trung niên lên tiếng:
- Hài tử! Ngươi đi đi! Ngươi có trốn ra khỏi chốn này thì gia gia, muội muội và ta đây mới có thể phóng tâm chiến đấu. Hài tử! Nếu sau này ngươi gặp cơ duyên tốt đẹp học lấy võ công để đối phó với Thất Tuyệt Ma Kiếm, rửa hận cho chúng ta được là hay, mà không thì vào chốn rừng sâu núi thẩm ẩn tích mai danh, lo việc cày bừa đọc sách giữ lấy hương hỏa một dòng họ Quân.
Thật là mấy câu nói chí tình tha thiết của người từ mẫu đầy mối chia ly sầu hận. Nó còn thê thảm ai bi khiến cho người nghe không khỏi động lòng.
Quân Trung Bình sa nước mắt nói:
- Ðã là nam tử hán, là đại trượng phu, có lý đâu lại tham sống sợ chết?
Quân Thiên Phụng đột nhiên phóng cước đá vào gót chân Quân Trung Bình quát to:
- Thằng súc sinh này! Không chạy mau đi.
Cái đá này rất mạnh, nhưng trúng Quân Trung Bình rồi nội lực mới xô ra.
Một luồng ám kình rất mãnh liệt đỡ lấy người Quân Trung Bình hất vào cửa sổ phía sau.
Thiếu niên áo trắng cười lạt nói:
- Hãy đứng lại đã!
Hai tay rung động người hắn xông thẳng tới. Ánh hàn quang vừa lấp loáng, một tiếng rú đã vang lên.
Tiếp theo là tiếng huỵch, tựa hồ có vật gì từ trên không gieo xuống.
Cử động cửa thiếu niên áo trắng mau lẹ quá, lẹ đến nỗi Quân Thiên Phụng và Quân Trung Phụng chưa kịp ra tay ngăn trở.
Mọi người định thần nhìn lại thì thấy Quân Trung Bình tay còn nắm chuôi kiếm, người ngã phục xuống đất. Cạnh sườn máu tuôn ra như suối, lênh láng đầy mặt đất.
Quân Trung Bình dường như bị thương nặng quá. Từ lúc chàng ngã xuống liền im hơi lặng tiếng.
Quay lại nhìn thiếu niên áo trắng thì nửa trên thanh trường kiếm hắn cầm bên tay mặt hãy còn dính máu, mặt hắn vẩn nghiêm trang nhưng người đã lùi về chỗ cũ rồi.
Biến diễn xảy ra trong nháy mắt cực kỳ đột ngột khiến người ta phải kinh tâm động phách.
Quân Thiên Phụng đứng trơ như tượng gỗ, hồi lâu không thốt nên lời.
Sau một lúc, mỹ phụ trung niên mới thét lên một tiếng, cúi xuống ôm Quân Trung Bình lên hỏi:
- Hài tử! Ngươi bị thương nặng lắm phải không?
Quân Trung Bình từ từ mở mắt ra đáp:
- Thương thế hài nhi chẳng lấy chi làm trầm trọng. Mẫu thân bất tất phải quan tâm.
Chàng nói xong gắng gượng ngồi dậy. Nhưng vì thương thế nặng quá, vừa ngồi chưa vững lại ngã quay ra.
Quân Thiên Phụng lẩm bẩm một mình:
- Dưới Thất Tuyệt Ma Kiếm, trước nay chưa có người nào toàn vẹn, chẳng chết cũng thành tàn phế. Lời đồn quả đã không sai.
Quân Trung Phụng đột nhiên nghiến hai hàm răng cất giọng lanh lảnh quát lên:
- Thật là con người cuồng ngạo! Một chiêu kiếm độc ác!
Nàng nhảy vọt tới múa kiếm đánh ra.
Thiếu niên áo trắng vung thanh trường kiếm đánh choang một tiếng, hất thanh bảo kiếm của Quân Trung Phụng ra.
Hắn lạnh lùng nói:
- Lệnh tôn khác với Liễu Trường Công và Nguyên Tử Khiêm ở chỗ còn chút lòng hối hận.
Hắn lại đưa mắt nhìn Quân Thiên Phụng nói:
- Các hạ nói là đã rửa tay gác kiếm ra khỏi giang hồ, song tại hạ chưa thể tin được vì các hạ còn nuôi một bày ác khuyển, hào nô, không giống như người qui ẩn.
Ðoạn hắn đột nhiên đổi giọng nghiêm trọng nói:
- Vì các hạ có lòng hối hận, giác ngộ nên tại hạ mở một bên lưới cho lệnh tiểu thư có đường sinh lộ mà chạy thoát mạng.
Quân Trung Phụng vừa bị thiếu niên áo trắng vung kiếm lên gạt, cánh tay nàng bị tê nhức, cử động khó khăn. Nàng biết ngay võ công mình quyết không thể địch lại đối phương. Nàng càng hiểu rõ thiếu niên áo trắng chẳng phải nói ngông cuồng mà quả có thể hạ sát toàn gia nhà họ Quân trong nháy mắt. Nàng lại nghĩ tới cha già sắp bị thịt rơi máu đổ dưới kiếm chiêu ác độc thì
lòng nàng tan nát.
Ðột nhiên nàng liệng thanh bảo kiếm trong tay đi, nghiêng mình đổi giọng:
- Lý công tử!
Thiếu niên áo trắng tuy không đáp lễ nhưng lạng người tránh sang bên không chịu nhận lễ, hắn lạnh lùng nói:
- Trước khi tại hạ chưa thay đổi chủ ý, cô nương nên dời khỏi chốn này để đi cho mau.
Ðoạn hắn bước tạt ngang mấy bước để nhường lối.
Quân Trung Phụng buồn rầu buông tiếng thở dài, nàng đưa mắt nhìn Quân Trung Bình bị thương nằm đó nói:
- Gia huynh đã bị thương dưới lưỡi kiếm của công tử. Dù y không chết nhưng chung thân đã thành tàn phế. Suốt đời y khó mà luyện lại được võ công. Vậy thì vĩnh viễn y chẳng còn mong gì báo thù được nữa.
Thiếu niên áo trắng cười lạt đáp:
- Tại hạ đang bị lửa hận nung nấu tâm can. Cô nương mà không chạy đi thì không chừng tại hạ sẽ biến đổi tâm ý một cách đột ngột đó.
Quân Trung Phụng nở nụ cười thê lương nói:
- Gia phụ tuổi đã già nua, khí huyết suy nhược, quá thời kỳ luyện võ rồi. Dù người có sống thêm ít ngày thì vĩnh viễn cũng chẳng còn cơ hội nào để trả thù công tử nữa.
Nàng từ từ quỳ xuống nói tiếp:
- Tiện thiếp thay mặt cha già cùng người anh tàn phế xin công tử mở lượng từ bi tha chết cho gia phụ. Phụ trái nữ hoàn. Tiện thiếp nguyện chết tan thấy dưới lưỡi kiếm của công tử hoặc chung thân cam phận nô tỳ để đền bồi cho gia phụ vì một lỗi lầm mà gây nên hối hận suốt đời.
Quân Thiên Phụng lớn tiếng quát:
- Con tiểu nha đầu kia! Sao không chạy trốn đi còn nói nhăng gì thế?
Thiếu niên áo trắng cười lạt nói với Quân Trung Phụng:
- Lời yêu cầu của cô nương thật quá mức.
Quân Trung Phụng lại thở dài năn nỉ:
- Tiện thiếp xin chết thay cho gia phụ.
Thiếu niên áo trắng nhìn đôi má đẫm lệ của nàng như những giọt mưa đọng trên đóa hoa lê.
Bộ mặt trơ như đá lạnh như đồng thoáng lộ một giây từ hòa nhưng chỉ vụt qua trong chớp mắt.
Hắn khôi phục lại vẻ mặt nghiêm khắc nói:
- Lệnh tôn là một trong những người chủ hung. Tại hạ khoan thứ thế nào được?
Quân Trung Phụng vẻ mặt đang vô cùng đau khổ bỗng nổi lên một tia phẫn hận. Nàng đua tay ra lượm thanh đoản kiếm.
Quân Thiên Phụng vột thét lớn:
- Phụng nhi! Nếu ngươi còn coi ta là gia gia thì mau mau trốn đi!
Lão vừa quát vừa đưa Kim hoàn ra xông đến trước Quân Trung Phụng nhắm đánh thiếu niên áo trắng. Lão biết kiếm chiêu của hắn lợi hại thế nào rồi, bản lãnh của Quân Trung Phụng khó lòng chịu nổi một chiêu, nên lão ra tay trước.
Thiếu niên áo trắng đưa lẹ thanh trường kiếm lên. Sắt thép chạm nhau bật lên tiếng choang choảng.
Cây Kim hoàn trong tay Quân Thiên Phụng vừa bị gạt ra, thiếu niên áo trắng xoay tay phản kích.
Hai nhát kiếm chát chúa vang lên. Tiếp theo là tiếng keng ngân dài.
Hai cây Kim hoàn trong tay Quân Thiên Phụng đều rớt xuống đất.
Nguyên thiếu niên áo trắng đánh ra hai kiếm đâm vào huyệt mạch trên cổ tay Quân Thiên Phụng chém đứt hai đường gân.
Hai tay lão thành tàn phế nên để Kim hoàn rớt xuống.
Quân Thiên Phụng đau điếng người. Máu hai cổ tay trào ra như suối, nhưng lão tự cường nhịn đau, không rên một tiếng.
Thiếu niên áo trắng lạnh lùng nói:
- Quân Thiên Phụng! Các hạ còn bản lãnh nào chưa thi triển không?
Quân Thiên Phụng tự biết không tài nào thoát chết được nữa, lão gắng nhịn đau, cất giọng thê thảm đáp:
- Lời nói của bật đại trượng phu xem nặng bằng non. Công tử đã hứa tha cho tiểu nữ, chắc không phải là câu nói giỡn.
Quân Trung Phụng vừa khóc vừa nói:
- Dù nữ nhi có trốn được thoát chết, nhưng mối đại thù của song thân cũng khó lòng trả được, vậy còn trốn làm chi?
Quân Thiên Phụng tức giận nói:
- Vậy mi muốn cho cả nhà họ Quân chết sạch không còn một móng hay sao?
Thiếu niên áo trắng vẫn mặt lạnh như tiền nhìn Quân phu nhân nói:
- Bây giờ phu nhân ra tay đi!
Quân phu nhân buồn rầu đáp:
- Tiện thiệp tự biết mình không địch nổi đành cam tâm ngồi đợi chết.
Bà giơ tay phải lên liệng ra một nắm ám khí hào quang lóe lên.
Thiếu niên áo trắng múa thanh trường kiếm, ánh sáng bạc lấp loáng vây quanh mình.
Những tiếng leng keng vang lên một hồi. Bốn mũi Bạch hổ đinh đều bị rớt xuống.
Giữa lúc thiếu niên áo trắng gạt bốn mũi ám khí của Quân phu nhân, bà cầm lưỡi đao trủy thủ tự đâm vào ngực ngập đến chuôi.
Tay vẫn nắm chuôi đao, bà nhìn Quân Trung Phụng chậm rãi nói:
- Phụng nhi! Ngươi đã nghe lão gia bảo gì rồi chứ? Mau mau chạy trốn đi!
Bà đảo mắt nhìn Quân Thiên Phụng nói tiếp:
- Tiện thiếp đi trước phu quân một bước.
Ðoạn bà rút trủy thủ ra khỏi ngực, máu tươi vọt lên không cao đến mấy thước, té huỵch xuống.
Quân Thiên Phụng nhìn Quân Trung Phụng lên tiếng quát:
- Phụng nhi nghe rõ di ngôn của mẫu thân chưa? Sao không chạy đi còn đợi đến bao giờ? Cha đây không thể nói gì hơn được nữa.
Ðoạn lão cúi xuống lao đầu vào tường đánh chát một tiếng. Ðầu vở, óc phọt ra mà chết.
Quân Trung Phụng nhìn thảm trạng liên tiếp diễn ra.
Mới trong khoảng khắc cha mẹ hồn về chín suối, huynh trưởng bị trọng thương nằm không dậy được, chưa hiểu sống chết ra sao. Cảnh gia đình đang yên vui ấm cúng chỉ trong chớp mắt biến thành gia phá nhân vong.
Nàng đứng ngẩn ra nhìn thiếu niên áo trắng, mối căm hận trong lòng không thốt nên lời. Tâm thần bị chấn động quá độ khiến nàng bâng khuâng như kẻ mất hồn chân tay đờ đẫn.
Thiếu niên áo trắng cười lạt nói:
- Tại hạ đã ưng thuận tha cho cô nương. Cô nương đi đi thôi!
Rồi hắn rảo bước đến trước Quân Trung Bình giơ trường kiếm lên.
Quân Trung Phụng như người trong mộng choàng tỉnh giấc, nàng thét lên lanh lảnh:
- Ðừng sát hại ca ca ta!
Thiếu niên áo trắng không ngảnh đầu lại chỉ lạnh lùng đáp:
- Tại hạ không hứa lời tha y. Bây giờ giết y xong tại hạ sẽ đi ngay.
Quân Trung Bình bị thương quá nặng, không còn phản kháng được nữa, đành nhắm mắt chờ chết.
Ðột nhiên có thanh âm lạnh lẽo mà trong trẻo cất lên:
- Như thế tưởng là đủ lắm rồi! Chẳng lẽ đến con người tàn phế cũng không chịu buông tha ư?
Thanh âm không lấy gì làm to lắm, nhưng mỗi tiếng tựa hồ mũi tên sắt đâm vào màng tai.
Một người mặc áo màu xanh lợt, tay bưng khay trà, lưng thắt một giải lụa bạch ra kiểu nữ tỳ.
Thị đứng trong cửa sảnh đường.
Cô gái này đến nơi không một tiếng động.
Thiếu niên áo trắng cũng chẳng hiểu cô vào tòa đại sảnh từ lúc nào.
Quân Trung Phụng vội xua tay nói:
- Quyên Nhi! Chỗ này không có việc gì của ngươi. Lui ra cho mau.
Nữ tỳ áo xanh tên gọi Quyên Nhi khẻ nghiêng mình đáp:
- Ða tạ cô nương!
Tuy miệng thị nói vậy, nhưng chân không bước ra ngoài cửa. Trái lại, thị tiến về phía Quân Trung Phụng.
Quân Trung Phụng trong lòng cực kỳ nóng nảy gắt lên:
- Quyên Nhi! Ngươi có trông thấy thảm cảnh trong đại sảnh đường không? Sao còn chưa trốn đi?
Quyên Nhi vẻ mặt vẫn trấn tĩnh từ từ lướt qua bên mình thiếu niên áo trắng đến trước chỗ Quân Trung Bình nằm.
Thiếu niên áo trắng lúc trước phóng kiếm như gió, tiếng nói lạnh như băng mà bây giờ đối với nữ tỳ áo xanh tên gọi Quyên Nhi, dường như hắn đặc biệt nhẫn nại, cứ đứng yên không nhúc nhích.
Quyên Nhi lom khom cúi xuống coi thương thế Quân Trung Bình, thủng thẳng nói:
- Y bị thương nặng lắm. Nhát kiếm đâm vào cạnh sườn chặt đứt hai đường gân, một đường mạch, vĩnh viễn không còn cách nào luyện võ được nữa.
Quân Trung Phụng dường như đã biết Quyên Nhi là một nhân vật phi thường. Nàng không xẵng giọng bảo thị dời khỏi sảnh đường nữa mà chỉ bần thần đứng coi diễn biến.
Thiếu niên áo trắng đã đến lúc không nhịn được nữa cất giọng lạnh lùng hỏi:
- Cô nương! Phải chăng cô nương định để mình lôi cuốn vào vũng nước xoáy này?
Giọng nói của hắn ra chiều rất lịch sự.
Quyên Nhi từ từ quay lại giương cặp mắt sáng như sao lên nhìn đối phương hỏi:
- Ngươi bảo sao?
Quân Trung Phụng giật mình kinh hãi bụng bảo dạ:
- Té ra con nha đầu này nội công đã đến mức cao thâm khôn lường. Thế mà lúc bình thời mình không nhìn ra.
Thiếu niên áo trắng cười lạt hỏi lại:
- Ý cô nương muốn sao đây?
Quyên Nhi buông thõng. Thị đặt khay trà xuống, tay phải nâng Quân Trung Bình dậy.
Thiếu niên áo trắng nói:
- Tại hạ đã bảo chỉ tha có mình Quân cô nương mà thôi, còn ngoài ra những người nhà họ Quân không để ai thoát chết.
Quyên Nhi nói:
- Nhưng y bị tàn phế rồi, suốt đời không thể luyện võ được nữa thì y sống hay chết tưởng cũng chẳng quan hệ gì.
Thiếu niên áo trắng hững hờ nói:
- Những lời tại hạ nói ra khỏi cửa miệng rồi là không thay đổi. Dù y đã thành tàn phế cũng phải chết.
Quyên Nhi đột nhiên quay mặt lại hỏi:
- Giết cả người không còn sức kháng cự, chẳng là thảm khốc quá lắm ư?
Thiếu niên áo trắng lạnh lùng hỏi lại:
- Ngày trước gia phụ bị giết, cả nhà chu lục, may có một mình tại hạ trốn thoát, chẳng lẻ vụ đó còn từ bi lắm hay sao?
Quyên Nhi nhẹ buông một tiếng thở dài đáp:
- Quân Thiên Phụng lão gia đã đập đầu vào tường tự tử. Quân phu nhân đâm ngực mà chết, thế là việc ân oán đời trước được thanh toán rồi, tưởng nên kết thúc đi thôi.
Thị lại đưa mắt ngó Quân Trung Bình nói tiếp:
- Huống chi Quân công tử đây đã thành người tàn phế, đấng thượng thiên còn có đức hiếu sinh thì con người há không lòng từ thiện. Tiện nữ không trông thấy vụ này chẳng nói tới làm chi. Nay đã gặp đây, lẽ nào lại nỡ ngồi nhìn mà không can thiệp.
Thiếu niên áo trắng nói:
- Cô nương võ công cao cường là một điều tại hạ đã biết rõ.
Quyên Nhi nói:
- Kẽ đã làm nha đầu đi hầu hạ người không dám nhận bốn chữ "võ công cao cường" chỉ mong các hạ thể tình nữ nhi chưa làm việc gì bại hoại mà mở đường sinh lộ cho người ta.
Giữa hai bên dường như trong lòng cũng úy kỵ lẫn nhau và đều cố gắng nhẫn nại, thốt ra giọng nói hòa mình.
Thiếu niên áo trắng ngẩng đầu lên thở phào một cái tựa hồ mượn hơi thở để trút mối hận ra ngoài.
Hắn cũng hỏi bằng một giọng ôn tồn:
- Tại hạ đã ưng thuận tha cho Quân cô nương. Chẳng lẽ còn chưa đủ ư?
Quyên Nhi đáp:
- Cái đó tiện nữ cũng đã nghe qua. Nhưng Quân cô nương từ thuở nhỏ sinh trưởng dưới bóng song thân, bây giờ đột nhiên gặp cơn đại biến, cha mẹ cùng huynh trưởng đều bị giết chết thì cô còn sống làm sao được trước tình cảnh quá thê lương này? Vậy các hạ có tha cô cũng bằng vô ích.
Thị ngẩng đầu lên nhìn thiếu niên áo trắng nói tiếp:
- Nếu các hạ tha mạng cho Quân công tử thì tình thế lại khác hẳn.
Thiếu niên áo trắng hỏi:
- Có điều chi khác hẳn?
Quyên Nhi đáp:
- Vì cô phải trông nom cho huynh trưởng bị trọng thương, không thể chết được.
Thiếu niên áo trắng nói:
- Cô nương nói rất có lý.
Quyên Nhi nói ngay:
- Các hạ đã bảo là có lý thì xin mở đường sinh lộ cho Quân công tử. Tiện nữ xin thay mặt Quân tiểu thư cảm tạ nhã ý của các hạ.
Thiếu niên áo trắng cười lạt nói:
- Cô nương muốn tại hạ buông tha, nhưng tại hạ chẳng can tâm chút nào.
Quyên Nhi long lanh cặp mắt hỏi:
- Vậy các hạ muốn thế nào mới can tâm?
Thiếu niên áo trắng đáp:
- Tại hạ mong được cô nương phô bày mấy ngón thủ cước cho tại hạ mở rộng nhãn giới.
Quyên Nhi nói:
- Thất Tuyệt Ma Kiếm của công tử đả xuất chiêu tất phải đả thương người. Nếu chúng ta đi vào cuộc động thủ tất một kẻ bị thương, có đúng thế không?
Thiếu niên áo trắng đáp:
- Ngoài cách đó tại hạ không nghĩ ra được lượng sách nào khác.
Quyên Nhi trầm tư một chút rồi nói:
- Tiện nữ có điều chưa hiểu muốn thỉnh giáo công tử.
Thiếu niên áo trắng hỏi:
- Ðiều gì?
Quyên Nhi đáp:
- Theo chỗ tiện nữ biết thì nhân vật sử dụng Thất Tuyệt Ma Kiếm phải là người tàn tật, què chân, cụt tay, chột mắt mà sao các hạ lại ra ngoài thể lệ đó, vẫn còn nguyên vẹn, không bị tàn tật chỗ nào?
Quân Thiên Phụng ngưng thần nhìn thiếu niên áo trắng.
Lão lộ vẻ kinh hãi, hỏi dằn từng tiếng:
- Các hạ là dòng dõi Thái Cực Kiếm Lý Thanh Trần?
Thiếu niên áo trắng lạnh lùng đáp:
- Phải rồi! Các hạ đã biết rõ, vậy tại hạ bất tất phải kể tội trạng nữa. Bây giờ các vị tự mình động thủ hay tại hạ ra tay?
Quân Trung Bình đột nhiên đứng dậy tay nắm chuôi kiếm toan rút ra thì Quân Thiên Phụng nổi giận quát:
- Quân súc sinh lớn mật kia! Sao không ngồi yên?
Quân Trung Bình bị phụ thân quát mắng, từ từ ngồi xuống.
Quân Trung Phụng từ nãy tới giờ nét mặt rầu rầu ngồi cúi gầm mặt xuống. Bây giờ nàng cũng ngửng đầu lên miệng ấp úng:
- Gia gia ơi! Ca ca!...
Quân Thiên Phụng lại nổi giận chặn lời gạt phắt đi:
- Con nha đầu kia! Không được nhiều lời!
Quân Trung Phụng không dám nói nữa lại ngồi cúi đầu xuống.
Quân Thiên Phụng nhìn thiếu niên áo trắng chấp tay nói:
- Lý công tử! Câu chuyện về lệnh tôn ngày trước không có liên can gì đến khuyển tử và tiểu nữ. Khi ấy tiểu nữ chưa ra đời, khuyển tử còn ở trong thời kỳ thơ ấu. Nhà tại hạ có bốn người, nhưng chỉ một mình Quân Thiên Phụng này tham dự vào vụ đó. Vì thế nên Quân mổ đành mặt dạn mày dầy khẩn cầu công tử buông tha cho khuyển tử cùng tiểu nữ được toàn sinh.
Thiếu niên áo trắng mắt chiếu ra những tia hàn quang đảo nhìn vợ chồng Quân Thiên Phụng hỏi:
- Ngày trước tôn giá có lòng dạ từ bi như vậy không?
Quân Thiên Phụng đáp:
- Quân mỗ tự biết mình làm việc tội lỗi vì vậy đã rửa tay gác kiếm từ biệt giang hồ.
Lão đưa mắt nhìn mỹ phụ trung niên nói tiếp:
- Chuyết kinh không có tội gì. Nhưng y gặp phải người chồng tội lỗi nên bị liên lụy. Y cùng tại hạ đành chịu tai họa dưới lưỡi kiếm bén.
Mỹ phụ trung niên cũng nói:
- Chồng nợ vợ phải trả là điều minh huấn từ xưa. Tiện thiếp có chết cũng không oán hận.
Thiếu niên áo trắng mặt trơ như đá hỏi lại:
- Ngày trước những người tham dự vào vụ này, ngoài Liễu Trường Công, Nguyên Tử Khiêm và Quân Thiên Phụng, còn ai tham dự nữa không?
Quân Thiên Phụng đáp:
- Liễu Trường Công là người chủ trương.
Thiếu niên áo trắng nói:
- Tại hạ đã giết con cháu y cả thảy 17 người. Nhà họ Liễu không còn mống nào sống sót.
Quân Thiên Phụng đằng hắng một tiếng rồi nói:
- Nguyên Tử Khiêm sắp đặt kế hoạch.
Thiếu niên áo trắng nói:
- Bọn y cả năm cha con đều thành những con quỉ không đầu dưới lưỡi kiếm của tại hạ rồi.
Hắn cất giọng sắt bén hơn hỏi tiếp:
- Trừ ba vị ra còn ai nữa?
Quân Trung Phụng đột nhiên ngửng đầu lên, cặp mắt đẫm lệ, vẽ mặt cực kỳ xúc động, nàng nói:
- Công tử đừng bức bách gia gia tiểu nữ. Y đã làm việc lầm lỗi sao công tử còn muốn hãm y vào vòng bất nghĩa?
Quân Trung Bình cũng đứng lên nói:
- Cha mẹ anh em tại hạ đều có thể trả đòn. Nhưng gia phụ sợ anh em tại hạ bị hại mới cam tâm nhẫn nhục. Thế mà các hạ còn nói toàn những lời uy hiếp, chẳng hóa ra bức bách người quá đáng ư?
Thiếu niên áo trắng cười lạt nhìn Quân Thiên Phụng nói:
- Tại hạ đã tra ra được Liễu Trường Công, Nguyên Tử Khiêm và các hạ, chẳng lẻ không tra ra người khác được sao. Các hạ nói hay không cũng thế thôi.
Quân Thiên Phụng dường như bất ngờ Quân Trung Phụng và Quân Trung Bình đột nhiên thốt lời xung đột cùng thiếu niên áo trắng. Lão toan ngăn cản thì đã không kịp nữa.
Quân Trung Phụng giương cặp mày liễu, chậm rãi hỏi:
- Cha mẹ con cái nhà tiểu nữ bốn người đều ở cả đây công tử muốn sao xin nói rõ!
Thiếu niên áo trắng đưa cặp mắt lạnh lùng nhìn Quân Trung Phụng đáp:
- Khi lệnh tôn liên hiệp với bọn ác ma gia hại tiên phụ cô nương chưa ra đời...
Quân Thiên Phụng nghe giọng lưỡi thiếu niên áo trắng dường như đã có ý lây chuyển, vội nói tiếp:
- Công việc ngày trước chỉ một mình Quân mỗ dúng tay vào, chẳng liên quan gì đến chuyết kinh, khuyển tử cùng tiểu nữ cả.
Thiếu niên áo trắng ngửng mặt trông lên nóc nhà lạnh lùng hỏi:
- Quân Thiên Phụng! Theo ý kiến các hạ phải chăng là muốn yêu cầu tại hạ buông tha cho phu nhân cùng công tử và tiểu thư?
Quân Thiên Phụng đáp:
- Tại hạ đã tham dự vào công việc ngày trước vậy xin để thường. Còn khuyển tử và tiểu nữ không liên quan gì đến vụ đó. Mong rằng công tử rộng lòng dung tha chúng.
Thiếu niên áo trắng nói:
- Xưa nay chồng nợ vợ trả, cha nợ con trả. Nghĩa là mọi người đều bị liên lụy, chẳng thể bảo là vô tội được. Nhưng tại hạ quyết chẳng gia hại những người không phải họ Quân, trừ những kẻ xuất đầu bức bách tại hạ phải động thủ thì không kể.
Hắn ngừng lại một chút, vẻ mặt càng thêm nghiêm trọng, cặp lòng mày nhíu lại. Mắt chiếu ra những tia hàn quang.
Hắn giơ trường kiếm lên nói tiếp:
- Nhưng tại hạ để cho các vị còn có cơ hội cầu sinh. Vậy các vị cả vợ chồng con cái liên hiệp động thủ. Nếu thoát được lưỡi kiếm của tại hạ thì từ đây mối ân oán ngày trước cũng bỏ đi hết.
Tại hạ quyết chẳng truy vấn đến nữa.
Quân Trung Bình đưa mắt nhìn Quân Thiên Phụng nói:
- Gia gia! Xin gia gia thứ cho hài nhi lắm miệng. Việc đã đến thế nầy sao không liều một trận, dù có mất mạng cũng là cái chết oanh liệt.
Quân Thiên Phụng khẻ thở dài nói:
- Dưới kiếm thế Thất Tuyệt Ma Kiếm, trước đến nay chưa một ai sống sót.
Quân Trung Phụng đột nhiên tiến về phía trước hai bước, nàng rút kiếm ra khỏi vỏ đánh soạt một cái rồi cất tiếng hỏi:
- Gia gia! Người này lạnh lẽo cuồng ngạo, tuyệt không có dạ từ bi. Dù nói tử tế khẩn cầu cũng chẳng ăn thua mà còn mang nhục. Sao bằng cùng y quyết một trận chiến đấu?
Ðột nhiên nàng vung kiếm ra chiêu "Ðộc Long Xuất Huyệt" đâm vào trước ngực địch nhân.
Thiếu niên áo trắng hơi nghiêng chân một chút, thân hình đột nhiên vọt đi tránh ra xa năm thước. Hắn vẫn chưa trả đòn.
Quân Trung Phụng tức giận quát hỏi:
- Sao công tử lại không rút kiếm ra phản kích?
Thiếu niên áo trắng lạnh lùng đáp:
- Tại hạ mà ra tay thì cô nương chẳng chết cũng bị thương.
Quân Trung Phụng băng mình tiến lại toan phóng chiêu thứ hai thì Quân Thiên Phụng đột nhiên khoa chân bước lại ngăn chận trước mặt con gái quát:
- Ngươi chống thế nào được với Thất Tuyệt Ma Kiếm? Sao còn chưa dừng tay?
Thực ra Quân Trung Phụng thấy cha vừa lạng người tới, nàng đã hấp tấp dừng chân thu kiếm, vì có lão đứng đó mà nàng phóng kiếm tới, không khỏi đâm vào lưng lão.
Thiếu niên áo trắng hững hờ lên tiếng:
- Thời giờ trễ quá rồi. Tại hạ không rảnh ở lại được nữa. Vậy các hạ rút kiếm ra thôi!
Quân Thiên Phụng nở một nụ cười buồn thảm.
Lão kéo tấm áo lên, lấy đôi Kim hoàn ra nói:
- Xin công tử hãy coi thân thể lão phu là hiểu ngay lão phu đã không có ý kháng cự từ trước.
Công tử rộng lòng tha khuyển tử cùng tiểu nữ, vợ chồng lão phu nguyện bó tay chịu trói để tùy công tử phát lạc.
Mấy câu này lão nói bằng một giọng rất thê lương. Ðôi hàng lệ già nua từ từ nhỏ xuống.
Thiếu niên áo trắng lắc đầu đáp:
- Ðường sinh lộ duy nhất của các vị là hợp lực nhau lại cố xông qua dưới lưỡi kiếm của tại hạ để chạy thoát ra ngoài.
Quân Thiên Phụng bổng quay đầu lại, lớn tiếng bảo Quân Trung Bình và Quân Trung Phụng:
- Nếu các ngươi phải là con ta, thì hãy nghe lời ta dạy bảo!
Quân Trung Bình và Quân Trung Phụng vội nghiêng mình đồng thanh:
- Xin gia gia cứ ra lệnh đi!
Quân Thiên Phụng nói:
- Huynh đài đây là truyền nhân của Thất Tuyệt Ma Kiếm. Lời nói của công tử coi bằng chín vạc, tuyệt không thay đổi. Công tử đã bảo các người trốn ra khỏi sảnh đường này là người không rượt theo để hạ sát các ngươi nữa. Vậy ta liều mình động thủ cản trở, các ngươi mau phá cửa sổ phía sau mà ra, mỗi đứa chạy một ngả.
Quân Trung Phụng nói:
- Ca ca giữ việc hương khói cho nhà họ Quân, vậy nên trốn đi. Còn nữ nhi...
Quân Thiên Phụng lớn tiếng chặn lời:
- Ngươi không nghe lời ta thì không phải là con gái nhà họ Quân.
Quân Trung Phụng toan nói nữa thì thiếu niên áo trắng lên tiếng:
- Quân Thiên Phụng! Các hạ đừng bóp méo câu chuyện của tại hạ. Tại hạ nói là xông ra theo cửa vào sảnh đường. Nếu phá cửa sổ mà chạy thì tại hạ vẫn phải rượt theo.
Mỹ phụ trung niên uể oải đứng dậy nói:
- Giết người bất qua đầu rơi là cùng! Công tử khinh người quá lắm!
Thiếu niên áo trắng lạnh lùng hỏi:
- Tại hạ đã để các vị hoặc chiến đấu hoặc tự vẫn mà chết. Chẳng lẻ còn chưa khoan hồng hay sao?
Quân Trung Bình đưa mắt nhìn Quân Thiên Phụng nói:
- Nếu ngồi mà đợi chết thì sao bằng ra tay tử chiến để chết cho oanh liệt? Hài nhi tình nguyện xung phong.
Quân Thiên Phụng tức giận quát to:
- Quân súc sinh này còn không chạy đi! Ðể ta ngăn chặn truy binh cho.
Cặp mắt thiếu niên áo trắng lóe ra những tia thần quang rùng rợn không ngớt chuyển qua chuyển lại ngó Quân Thiên Phụng và Quân Trung Bình, vẻ mặt cực kỳ lạnh lẽo nghiêm trọng.
Hắn không nói nửa lời dường như để hết tinh thần đề phòng và để ngăn ngừa có người chạy trốn.
Ðồng thời hắn làm như để tán thưởng cuộc tranh luận giữa cha con đối phương.
Bỗng nghe mỹ phụ trung niên lên tiếng:
- Hài tử! Ngươi đi đi! Ngươi có trốn ra khỏi chốn này thì gia gia, muội muội và ta đây mới có thể phóng tâm chiến đấu. Hài tử! Nếu sau này ngươi gặp cơ duyên tốt đẹp học lấy võ công để đối phó với Thất Tuyệt Ma Kiếm, rửa hận cho chúng ta được là hay, mà không thì vào chốn rừng sâu núi thẩm ẩn tích mai danh, lo việc cày bừa đọc sách giữ lấy hương hỏa một dòng họ Quân.
Thật là mấy câu nói chí tình tha thiết của người từ mẫu đầy mối chia ly sầu hận. Nó còn thê thảm ai bi khiến cho người nghe không khỏi động lòng.
Quân Trung Bình sa nước mắt nói:
- Ðã là nam tử hán, là đại trượng phu, có lý đâu lại tham sống sợ chết?
Quân Thiên Phụng đột nhiên phóng cước đá vào gót chân Quân Trung Bình quát to:
- Thằng súc sinh này! Không chạy mau đi.
Cái đá này rất mạnh, nhưng trúng Quân Trung Bình rồi nội lực mới xô ra.
Một luồng ám kình rất mãnh liệt đỡ lấy người Quân Trung Bình hất vào cửa sổ phía sau.
Thiếu niên áo trắng cười lạt nói:
- Hãy đứng lại đã!
Hai tay rung động người hắn xông thẳng tới. Ánh hàn quang vừa lấp loáng, một tiếng rú đã vang lên.
Tiếp theo là tiếng huỵch, tựa hồ có vật gì từ trên không gieo xuống.
Cử động cửa thiếu niên áo trắng mau lẹ quá, lẹ đến nỗi Quân Thiên Phụng và Quân Trung Phụng chưa kịp ra tay ngăn trở.
Mọi người định thần nhìn lại thì thấy Quân Trung Bình tay còn nắm chuôi kiếm, người ngã phục xuống đất. Cạnh sườn máu tuôn ra như suối, lênh láng đầy mặt đất.
Quân Trung Bình dường như bị thương nặng quá. Từ lúc chàng ngã xuống liền im hơi lặng tiếng.
Quay lại nhìn thiếu niên áo trắng thì nửa trên thanh trường kiếm hắn cầm bên tay mặt hãy còn dính máu, mặt hắn vẩn nghiêm trang nhưng người đã lùi về chỗ cũ rồi.
Biến diễn xảy ra trong nháy mắt cực kỳ đột ngột khiến người ta phải kinh tâm động phách.
Quân Thiên Phụng đứng trơ như tượng gỗ, hồi lâu không thốt nên lời.
Sau một lúc, mỹ phụ trung niên mới thét lên một tiếng, cúi xuống ôm Quân Trung Bình lên hỏi:
- Hài tử! Ngươi bị thương nặng lắm phải không?
Quân Trung Bình từ từ mở mắt ra đáp:
- Thương thế hài nhi chẳng lấy chi làm trầm trọng. Mẫu thân bất tất phải quan tâm.
Chàng nói xong gắng gượng ngồi dậy. Nhưng vì thương thế nặng quá, vừa ngồi chưa vững lại ngã quay ra.
Quân Thiên Phụng lẩm bẩm một mình:
- Dưới Thất Tuyệt Ma Kiếm, trước nay chưa có người nào toàn vẹn, chẳng chết cũng thành tàn phế. Lời đồn quả đã không sai.
Quân Trung Phụng đột nhiên nghiến hai hàm răng cất giọng lanh lảnh quát lên:
- Thật là con người cuồng ngạo! Một chiêu kiếm độc ác!
Nàng nhảy vọt tới múa kiếm đánh ra.
Thiếu niên áo trắng vung thanh trường kiếm đánh choang một tiếng, hất thanh bảo kiếm của Quân Trung Phụng ra.
Hắn lạnh lùng nói:
- Lệnh tôn khác với Liễu Trường Công và Nguyên Tử Khiêm ở chỗ còn chút lòng hối hận.
Hắn lại đưa mắt nhìn Quân Thiên Phụng nói:
- Các hạ nói là đã rửa tay gác kiếm ra khỏi giang hồ, song tại hạ chưa thể tin được vì các hạ còn nuôi một bày ác khuyển, hào nô, không giống như người qui ẩn.
Ðoạn hắn đột nhiên đổi giọng nghiêm trọng nói:
- Vì các hạ có lòng hối hận, giác ngộ nên tại hạ mở một bên lưới cho lệnh tiểu thư có đường sinh lộ mà chạy thoát mạng.
Quân Trung Phụng vừa bị thiếu niên áo trắng vung kiếm lên gạt, cánh tay nàng bị tê nhức, cử động khó khăn. Nàng biết ngay võ công mình quyết không thể địch lại đối phương. Nàng càng hiểu rõ thiếu niên áo trắng chẳng phải nói ngông cuồng mà quả có thể hạ sát toàn gia nhà họ Quân trong nháy mắt. Nàng lại nghĩ tới cha già sắp bị thịt rơi máu đổ dưới kiếm chiêu ác độc thì
lòng nàng tan nát.
Ðột nhiên nàng liệng thanh bảo kiếm trong tay đi, nghiêng mình đổi giọng:
- Lý công tử!
Thiếu niên áo trắng tuy không đáp lễ nhưng lạng người tránh sang bên không chịu nhận lễ, hắn lạnh lùng nói:
- Trước khi tại hạ chưa thay đổi chủ ý, cô nương nên dời khỏi chốn này để đi cho mau.
Ðoạn hắn bước tạt ngang mấy bước để nhường lối.
Quân Trung Phụng buồn rầu buông tiếng thở dài, nàng đưa mắt nhìn Quân Trung Bình bị thương nằm đó nói:
- Gia huynh đã bị thương dưới lưỡi kiếm của công tử. Dù y không chết nhưng chung thân đã thành tàn phế. Suốt đời y khó mà luyện lại được võ công. Vậy thì vĩnh viễn y chẳng còn mong gì báo thù được nữa.
Thiếu niên áo trắng cười lạt đáp:
- Tại hạ đang bị lửa hận nung nấu tâm can. Cô nương mà không chạy đi thì không chừng tại hạ sẽ biến đổi tâm ý một cách đột ngột đó.
Quân Trung Phụng nở nụ cười thê lương nói:
- Gia phụ tuổi đã già nua, khí huyết suy nhược, quá thời kỳ luyện võ rồi. Dù người có sống thêm ít ngày thì vĩnh viễn cũng chẳng còn cơ hội nào để trả thù công tử nữa.
Nàng từ từ quỳ xuống nói tiếp:
- Tiện thiếp thay mặt cha già cùng người anh tàn phế xin công tử mở lượng từ bi tha chết cho gia phụ. Phụ trái nữ hoàn. Tiện thiếp nguyện chết tan thấy dưới lưỡi kiếm của công tử hoặc chung thân cam phận nô tỳ để đền bồi cho gia phụ vì một lỗi lầm mà gây nên hối hận suốt đời.
Quân Thiên Phụng lớn tiếng quát:
- Con tiểu nha đầu kia! Sao không chạy trốn đi còn nói nhăng gì thế?
Thiếu niên áo trắng cười lạt nói với Quân Trung Phụng:
- Lời yêu cầu của cô nương thật quá mức.
Quân Trung Phụng lại thở dài năn nỉ:
- Tiện thiếp xin chết thay cho gia phụ.
Thiếu niên áo trắng nhìn đôi má đẫm lệ của nàng như những giọt mưa đọng trên đóa hoa lê.
Bộ mặt trơ như đá lạnh như đồng thoáng lộ một giây từ hòa nhưng chỉ vụt qua trong chớp mắt.
Hắn khôi phục lại vẻ mặt nghiêm khắc nói:
- Lệnh tôn là một trong những người chủ hung. Tại hạ khoan thứ thế nào được?
Quân Trung Phụng vẻ mặt đang vô cùng đau khổ bỗng nổi lên một tia phẫn hận. Nàng đua tay ra lượm thanh đoản kiếm.
Quân Thiên Phụng vột thét lớn:
- Phụng nhi! Nếu ngươi còn coi ta là gia gia thì mau mau trốn đi!
Lão vừa quát vừa đưa Kim hoàn ra xông đến trước Quân Trung Phụng nhắm đánh thiếu niên áo trắng. Lão biết kiếm chiêu của hắn lợi hại thế nào rồi, bản lãnh của Quân Trung Phụng khó lòng chịu nổi một chiêu, nên lão ra tay trước.
Thiếu niên áo trắng đưa lẹ thanh trường kiếm lên. Sắt thép chạm nhau bật lên tiếng choang choảng.
Cây Kim hoàn trong tay Quân Thiên Phụng vừa bị gạt ra, thiếu niên áo trắng xoay tay phản kích.
Hai nhát kiếm chát chúa vang lên. Tiếp theo là tiếng keng ngân dài.
Hai cây Kim hoàn trong tay Quân Thiên Phụng đều rớt xuống đất.
Nguyên thiếu niên áo trắng đánh ra hai kiếm đâm vào huyệt mạch trên cổ tay Quân Thiên Phụng chém đứt hai đường gân.
Hai tay lão thành tàn phế nên để Kim hoàn rớt xuống.
Quân Thiên Phụng đau điếng người. Máu hai cổ tay trào ra như suối, nhưng lão tự cường nhịn đau, không rên một tiếng.
Thiếu niên áo trắng lạnh lùng nói:
- Quân Thiên Phụng! Các hạ còn bản lãnh nào chưa thi triển không?
Quân Thiên Phụng tự biết không tài nào thoát chết được nữa, lão gắng nhịn đau, cất giọng thê thảm đáp:
- Lời nói của bật đại trượng phu xem nặng bằng non. Công tử đã hứa tha cho tiểu nữ, chắc không phải là câu nói giỡn.
Quân Trung Phụng vừa khóc vừa nói:
- Dù nữ nhi có trốn được thoát chết, nhưng mối đại thù của song thân cũng khó lòng trả được, vậy còn trốn làm chi?
Quân Thiên Phụng tức giận nói:
- Vậy mi muốn cho cả nhà họ Quân chết sạch không còn một móng hay sao?
Thiếu niên áo trắng vẫn mặt lạnh như tiền nhìn Quân phu nhân nói:
- Bây giờ phu nhân ra tay đi!
Quân phu nhân buồn rầu đáp:
- Tiện thiệp tự biết mình không địch nổi đành cam tâm ngồi đợi chết.
Bà giơ tay phải lên liệng ra một nắm ám khí hào quang lóe lên.
Thiếu niên áo trắng múa thanh trường kiếm, ánh sáng bạc lấp loáng vây quanh mình.
Những tiếng leng keng vang lên một hồi. Bốn mũi Bạch hổ đinh đều bị rớt xuống.
Giữa lúc thiếu niên áo trắng gạt bốn mũi ám khí của Quân phu nhân, bà cầm lưỡi đao trủy thủ tự đâm vào ngực ngập đến chuôi.
Tay vẫn nắm chuôi đao, bà nhìn Quân Trung Phụng chậm rãi nói:
- Phụng nhi! Ngươi đã nghe lão gia bảo gì rồi chứ? Mau mau chạy trốn đi!
Bà đảo mắt nhìn Quân Thiên Phụng nói tiếp:
- Tiện thiếp đi trước phu quân một bước.
Ðoạn bà rút trủy thủ ra khỏi ngực, máu tươi vọt lên không cao đến mấy thước, té huỵch xuống.
Quân Thiên Phụng nhìn Quân Trung Phụng lên tiếng quát:
- Phụng nhi nghe rõ di ngôn của mẫu thân chưa? Sao không chạy đi còn đợi đến bao giờ? Cha đây không thể nói gì hơn được nữa.
Ðoạn lão cúi xuống lao đầu vào tường đánh chát một tiếng. Ðầu vở, óc phọt ra mà chết.
Quân Trung Phụng nhìn thảm trạng liên tiếp diễn ra.
Mới trong khoảng khắc cha mẹ hồn về chín suối, huynh trưởng bị trọng thương nằm không dậy được, chưa hiểu sống chết ra sao. Cảnh gia đình đang yên vui ấm cúng chỉ trong chớp mắt biến thành gia phá nhân vong.
Nàng đứng ngẩn ra nhìn thiếu niên áo trắng, mối căm hận trong lòng không thốt nên lời. Tâm thần bị chấn động quá độ khiến nàng bâng khuâng như kẻ mất hồn chân tay đờ đẫn.
Thiếu niên áo trắng cười lạt nói:
- Tại hạ đã ưng thuận tha cho cô nương. Cô nương đi đi thôi!
Rồi hắn rảo bước đến trước Quân Trung Bình giơ trường kiếm lên.
Quân Trung Phụng như người trong mộng choàng tỉnh giấc, nàng thét lên lanh lảnh:
- Ðừng sát hại ca ca ta!
Thiếu niên áo trắng không ngảnh đầu lại chỉ lạnh lùng đáp:
- Tại hạ không hứa lời tha y. Bây giờ giết y xong tại hạ sẽ đi ngay.
Quân Trung Bình bị thương quá nặng, không còn phản kháng được nữa, đành nhắm mắt chờ chết.
Ðột nhiên có thanh âm lạnh lẽo mà trong trẻo cất lên:
- Như thế tưởng là đủ lắm rồi! Chẳng lẽ đến con người tàn phế cũng không chịu buông tha ư?
Thanh âm không lấy gì làm to lắm, nhưng mỗi tiếng tựa hồ mũi tên sắt đâm vào màng tai.
Một người mặc áo màu xanh lợt, tay bưng khay trà, lưng thắt một giải lụa bạch ra kiểu nữ tỳ.
Thị đứng trong cửa sảnh đường.
Cô gái này đến nơi không một tiếng động.
Thiếu niên áo trắng cũng chẳng hiểu cô vào tòa đại sảnh từ lúc nào.
Quân Trung Phụng vội xua tay nói:
- Quyên Nhi! Chỗ này không có việc gì của ngươi. Lui ra cho mau.
Nữ tỳ áo xanh tên gọi Quyên Nhi khẻ nghiêng mình đáp:
- Ða tạ cô nương!
Tuy miệng thị nói vậy, nhưng chân không bước ra ngoài cửa. Trái lại, thị tiến về phía Quân Trung Phụng.
Quân Trung Phụng trong lòng cực kỳ nóng nảy gắt lên:
- Quyên Nhi! Ngươi có trông thấy thảm cảnh trong đại sảnh đường không? Sao còn chưa trốn đi?
Quyên Nhi vẻ mặt vẫn trấn tĩnh từ từ lướt qua bên mình thiếu niên áo trắng đến trước chỗ Quân Trung Bình nằm.
Thiếu niên áo trắng lúc trước phóng kiếm như gió, tiếng nói lạnh như băng mà bây giờ đối với nữ tỳ áo xanh tên gọi Quyên Nhi, dường như hắn đặc biệt nhẫn nại, cứ đứng yên không nhúc nhích.
Quyên Nhi lom khom cúi xuống coi thương thế Quân Trung Bình, thủng thẳng nói:
- Y bị thương nặng lắm. Nhát kiếm đâm vào cạnh sườn chặt đứt hai đường gân, một đường mạch, vĩnh viễn không còn cách nào luyện võ được nữa.
Quân Trung Phụng dường như đã biết Quyên Nhi là một nhân vật phi thường. Nàng không xẵng giọng bảo thị dời khỏi sảnh đường nữa mà chỉ bần thần đứng coi diễn biến.
Thiếu niên áo trắng đã đến lúc không nhịn được nữa cất giọng lạnh lùng hỏi:
- Cô nương! Phải chăng cô nương định để mình lôi cuốn vào vũng nước xoáy này?
Giọng nói của hắn ra chiều rất lịch sự.
Quyên Nhi từ từ quay lại giương cặp mắt sáng như sao lên nhìn đối phương hỏi:
- Ngươi bảo sao?
Quân Trung Phụng giật mình kinh hãi bụng bảo dạ:
- Té ra con nha đầu này nội công đã đến mức cao thâm khôn lường. Thế mà lúc bình thời mình không nhìn ra.
Thiếu niên áo trắng cười lạt hỏi lại:
- Ý cô nương muốn sao đây?
Quyên Nhi buông thõng. Thị đặt khay trà xuống, tay phải nâng Quân Trung Bình dậy.
Thiếu niên áo trắng nói:
- Tại hạ đã bảo chỉ tha có mình Quân cô nương mà thôi, còn ngoài ra những người nhà họ Quân không để ai thoát chết.
Quyên Nhi nói:
- Nhưng y bị tàn phế rồi, suốt đời không thể luyện võ được nữa thì y sống hay chết tưởng cũng chẳng quan hệ gì.
Thiếu niên áo trắng hững hờ nói:
- Những lời tại hạ nói ra khỏi cửa miệng rồi là không thay đổi. Dù y đã thành tàn phế cũng phải chết.
Quyên Nhi đột nhiên quay mặt lại hỏi:
- Giết cả người không còn sức kháng cự, chẳng là thảm khốc quá lắm ư?
Thiếu niên áo trắng lạnh lùng hỏi lại:
- Ngày trước gia phụ bị giết, cả nhà chu lục, may có một mình tại hạ trốn thoát, chẳng lẻ vụ đó còn từ bi lắm hay sao?
Quyên Nhi nhẹ buông một tiếng thở dài đáp:
- Quân Thiên Phụng lão gia đã đập đầu vào tường tự tử. Quân phu nhân đâm ngực mà chết, thế là việc ân oán đời trước được thanh toán rồi, tưởng nên kết thúc đi thôi.
Thị lại đưa mắt ngó Quân Trung Bình nói tiếp:
- Huống chi Quân công tử đây đã thành người tàn phế, đấng thượng thiên còn có đức hiếu sinh thì con người há không lòng từ thiện. Tiện nữ không trông thấy vụ này chẳng nói tới làm chi. Nay đã gặp đây, lẽ nào lại nỡ ngồi nhìn mà không can thiệp.
Thiếu niên áo trắng nói:
- Cô nương võ công cao cường là một điều tại hạ đã biết rõ.
Quyên Nhi nói:
- Kẽ đã làm nha đầu đi hầu hạ người không dám nhận bốn chữ "võ công cao cường" chỉ mong các hạ thể tình nữ nhi chưa làm việc gì bại hoại mà mở đường sinh lộ cho người ta.
Giữa hai bên dường như trong lòng cũng úy kỵ lẫn nhau và đều cố gắng nhẫn nại, thốt ra giọng nói hòa mình.
Thiếu niên áo trắng ngẩng đầu lên thở phào một cái tựa hồ mượn hơi thở để trút mối hận ra ngoài.
Hắn cũng hỏi bằng một giọng ôn tồn:
- Tại hạ đã ưng thuận tha cho Quân cô nương. Chẳng lẽ còn chưa đủ ư?
Quyên Nhi đáp:
- Cái đó tiện nữ cũng đã nghe qua. Nhưng Quân cô nương từ thuở nhỏ sinh trưởng dưới bóng song thân, bây giờ đột nhiên gặp cơn đại biến, cha mẹ cùng huynh trưởng đều bị giết chết thì cô còn sống làm sao được trước tình cảnh quá thê lương này? Vậy các hạ có tha cô cũng bằng vô ích.
Thị ngẩng đầu lên nhìn thiếu niên áo trắng nói tiếp:
- Nếu các hạ tha mạng cho Quân công tử thì tình thế lại khác hẳn.
Thiếu niên áo trắng hỏi:
- Có điều chi khác hẳn?
Quyên Nhi đáp:
- Vì cô phải trông nom cho huynh trưởng bị trọng thương, không thể chết được.
Thiếu niên áo trắng nói:
- Cô nương nói rất có lý.
Quyên Nhi nói ngay:
- Các hạ đã bảo là có lý thì xin mở đường sinh lộ cho Quân công tử. Tiện nữ xin thay mặt Quân tiểu thư cảm tạ nhã ý của các hạ.
Thiếu niên áo trắng cười lạt nói:
- Cô nương muốn tại hạ buông tha, nhưng tại hạ chẳng can tâm chút nào.
Quyên Nhi long lanh cặp mắt hỏi:
- Vậy các hạ muốn thế nào mới can tâm?
Thiếu niên áo trắng đáp:
- Tại hạ mong được cô nương phô bày mấy ngón thủ cước cho tại hạ mở rộng nhãn giới.
Quyên Nhi nói:
- Thất Tuyệt Ma Kiếm của công tử đả xuất chiêu tất phải đả thương người. Nếu chúng ta đi vào cuộc động thủ tất một kẻ bị thương, có đúng thế không?
Thiếu niên áo trắng đáp:
- Ngoài cách đó tại hạ không nghĩ ra được lượng sách nào khác.
Quyên Nhi trầm tư một chút rồi nói:
- Tiện nữ có điều chưa hiểu muốn thỉnh giáo công tử.
Thiếu niên áo trắng hỏi:
- Ðiều gì?
Quyên Nhi đáp:
- Theo chỗ tiện nữ biết thì nhân vật sử dụng Thất Tuyệt Ma Kiếm phải là người tàn tật, què chân, cụt tay, chột mắt mà sao các hạ lại ra ngoài thể lệ đó, vẫn còn nguyên vẹn, không bị tàn tật chỗ nào?