Chương VI
Tác giả: Người Thứ 8
R a hết khu vực phi trường đông đúc, Văn Bình tấp xe vào lề. Trời chưa tối hẳn. Chàng cần nghiên cứu kỹ giấy tờ thu của bọn G-2 bị giết. Đồng thời nghiên cứu, nghiền ngẫm những điều Santa viết để lại.
Bức thư của Santa dài ngót nghét ba tờ giấy. Hắn đánh máy ngay ngắn, sạch sẽ, đẹp mắt, không sai một chữ. Hắn có lối hành văn lưu loát mà chính chắn, đọc lướt qua một lần là hiểu và nhớ. Hắn tả rõ nơi hắn ở, con đường dẫn đến nhà hắn, những kẻ ngụ chung trong cao ốc, giờ giấc đi về của hắn và công việc làm ăn hàng ngày của hắn để che mắt mật vụ. Chi tiết làm Văn Bình thú vị nhất là tên tuổi, nghề nghiệp của các cô gái được hắn mời về phòng. Sợ chàng chưa đủ hình dung được những mỹ nhân bằng xương bằng thịt, hắn còn đưa thêm số centimét và inc đường cong ngực, bụng và mông. Văn Bình thầm cám ơn Santa : căn cứ vào các con số cụ thể này, chàng sẽ dễ lựa chọn, và những đêm nóng chảy mỡ trên đảo Cuba sẽ trở thành mát rợi đối với chàng.
Chàng bủn rủn chân tay khi xe về đến thành phố. Sự bất ngờ thật tai hại. Hồi chiều, từ khách sạn lên phi trường, chàng có thấy gì đâu. Ba ngày trước, chàng từ phi trường về lữ quán chàng cũng có thấy gì đâu. Phút này chàng lại thấy nó chềnh ềnh trước mặt.
Nó là một chiếc mô-tô Hạc-lây của nhân viên cảnh sát sựng chắn ngay giữa đường. Hai bên đường lố nhố sắc phục. Nút chặn được giành cho chàng chăng ? Chàng trở đầu xe không kịp vì chiếc bình-bịch ác ôn chỉ còn cách chàng hơn chục mét. Chẳng qua trời tối, chàng lại không mở đèn. Cho dẫu chàng trổ tài quán quân đua xe vòng chảo lách tránh chiếc mô-tô, chàng cũng không chạy được xa. Theo kinh nghiệm cảnh sát thường chặn hai nút chặn gần nhau. Thị trấn Ha-van là cái rọ kiên cố, chàng đừng hòng thoát thân.
Cùng tắc biến, chàng không còn có cách nào khác ngoài cách làm liều. Nhưng là làm liều khôn ngoan. Chàng phóng nhanh, đến sát xe mô-tô mới tốp lại, thắng đĩa nghiến kêu ken két, mùi cao-su khét lẹt bốc khói. Một đám ngươi mặc sắc phục ùa tới. Văn Bình chõ miệng ra ngoài xe, cất tiếng chửi um... bằng tiếng Tàu. Giọng chàng đã to, chàng lại cố ý hét to thêm nên cả vùng rung chuyển, như thể xe phóng thanh của sở Tuyên Truyền đang hành sự. Chàng quát tháo lung tung, đại để chàng là cố vấn cao cấp, ai cho phép tụi bay ngáng đường đồng chí cố vấn, xê ra cho tao đi hay tao bắn nát sọ dừa. Không rõ trong đám cảnh sát viên có đứa thạo tiếng Tàu hay vì sợ oai đồng chí cố vấn Trung Hoa vĩ đại, cả bọn lập tức giãn ra và chàng buông chân "côn", tống ga, lạng vô-lăng sang trái, vượt khỏi chướng ngại vật rồi bon bon một mạch, bỏ rơi toán an ninh ngơ ngác ngửi bụi phía sau.
Trên con đường vắng ngập đầy bóng tối, Văn Bình cười thầm một mình. Chàng tự thưởng một điếu Salem. Mua thuốc lá Mỹ ở đây gay go không kém mua bạch phiến ở bên này bức màn sắt. May thay Santa cũng có duyên nợ với Salem thơm vị bạc hà như chàng, và hắn để lại cho chàng hơn nửa bịch.
Văn Bình chỉ khoái trá được trong giây lát rồi vẻ mặt trở lại đăm chiêu như cũ. Trời ơi, trong cơn hấp tấp, chàng vừa xổ nho bằng tiếng Quảng Đông. Từ nhiều năm nay, cố vấn Tàu hoạt động ở hải ngoại bắt buộc phải nói tiếng Bắc. Suýt nữa chàng bỏ xác tại Ha-van....
Loanh quanh một hồi, Văn Bình đến trung tâm thành phố. Cách kiến trúc đường lộ ở đây gần giống bên Mỹ, toàn là ô vuông và đại lộ thẳng băng, đặc biệt là đặt tên bằng con số chẵn lẻ, như đường số 5, 7, 23, 26 và 60....
Tổ ấm của anh chàng đa tình Santa mang cái tên hấp dẫn và mê ly là Tự Do. Nó vốn là khách sạn tư nhân. Sau ngày ông thủ tướng râu xồm áp dụng chính sách tịch thu mác-xít, thì công ty thương mãi, xưởng máy, trường học, lữ quán... tất cả đều bị Nhà Nước quản trị. Chủ khách sạn này vù qua Mỹ, chọn sự tự do, tòa nhà khang trang bị xung công, biến thành cao ốc Tự Do, giành cho gia đình cán bộ trung cấp cư ngụ. Dần dà, các ông bà cán bộ sang lại cho người ngoài. Rồi cứ thế... các phòng trong tòa nhà 8 tầng lần lượt thay đổi chủ. Đến ngày Santa về ở thì không còn mống cán bộ nào có nhà trong cao ốc Tự Do nữa.
Theo lời Santa viết trong thư, nếp sống trong chung cư tương đối yên ổn, ít bị mật vụ dòm ngó, phiền nhiễu. Bởi lẽ các ông bự mật vụ địa phương đang còn dây nhợ tại đó. Dây nhợ dưới dạng bà con quyến thuộc. Hoặc phòng nhì, phòng ba. Nhất là các bạn gái một đêm, một... giờ. Đời sống bị dồn ép, và quá kham khổ khiến mọi người thương nhau hơn, và đùm bọc nhau trong mọi trường hợp. Nếu chàng sử sự khôn khéo, chàng có nhiều hy vọng ăn dầm ở dề trong chung cư Tự Do tới khi hoàn thành điệp vụ.
Nhà Nước Cuba vừa ban hành một loạt thông tư về tiết kiệm điện năng. Đèn phố bị tắt hầu hết. Điều này rất lợi cho chàng. Lợi hơn nữa : ngọn đèn trước cửa chung cư và những ngọn đèn chiếu sáng cầu thang xi-măng cũng bị Ịiệt vào danh sách tiết kiệm. Thành ra mặt tiền của chung cư tối mò. Loáng thoáng chỉ còn ánh sáng trên các tầng lầu. Mỗi nhà chỉ được phép thắp hai, ba ngọn đèn là cùng. Do đó, toàn thể bóng điện chung cư gộp lại chỉ tương đương với ánh đèn đom đóm giữa một khu vườn rộng.
Văn Bình vòng vào một công trường tối om. Tứ bề tối orn. Đâu đây vọng lại giọng nói oang oang hách dịch của ông thủ tướng râu xồm. ông có tính bốc đồng, không phát biểu thì thì thôi, đã đứng trước máy vi-âm thì thiên hạ bị bội... thực vì đít-cua đít cay. Ai đời ông thao thao bất tuyệt, một giờ chưa nghỉ, hai giờ chưa nghỉ, ba giờ chưa nghỉ, khi hứng, diễn văn của ông kéo dài 5 giờ đồng hồ. Suốt 5 giờ dài giằng giặc này, mọi người phải lắng nghe, hệ thống truyền thanh và truyền hình phải thâu phát trực tiếp.
Nhiều máy ti-vi cùng mở một lượt, giọng nói của ông oang oang độc đáo rền vang như sấm, ông thủ tướng râu xồm đang lên cơn, cho dẫu cao ốc Tự Do bị mật vụ canh chừng chặt chẽ, Văn Bình vẫn đột nhập được dễ dàng. Vì nhân viên an ninh không được phép bỏ dở cuộc ứng khẩu của ông thủ tướng.
Văn Bình vứt xe ở góc vườn hoa, xách va-li đi ngược lại. Không ai thấy chàng vào cao ốc. Trước kia tòa nhà có hai thang máy tối tân hiệu Otis. Giờ đây kẽm gai được kéo ngang cửa. Nhờ ánh đèn hấp háy từ lầu nhất hắt xuống nếu không Văn Bình đã dẫm nhằm gai sắt.
Phòng của Santa tọa lạc ở lầu 8, lầu cao nhất. Nghe nói hàng xóm của hắn gồm nhiều kiều nữ. Kiều nữ là danh từ ví von hắn viết và gạch đậm trong thư. Văn Bình chưa có dịp kiểm điểm khả năng thưởng thức sắc đẹp của Santa. Biết đâu những cô ả được hắn phong làm kiều nữ chỉ là hậu duệ của Chung Vô Diệm.
Tuy vậy, lòng chàng vẫn rộn ràng một cảm giác dễ chịu. Mặt mũi không mỹ miều cũng không chết ai. Chàng biết chắc vòng eo của họ nhỏ xíu, và cặp giò thon dài. Lý do : 8 tầng lầu để lên xuống mỗi ngày.
Chàng hơi thất vọng vì những người đàn bà chàng gặp trên cầu thang không thuộc loại trường túc như chàng mơ mộng. Hoặc béo ụt ít, cẳng chân không thua cẳng voi. Hoặc gầy đét như con cá mắm. Chàng lẩm bẩm bằng tiếng mẹ đẻ :
- Sui thật!
Một hồi chuông reng reng....
Trong khoảnh khắc nhiều hồi chuông khác reng reng tiếp theo. Dường như mỗi tầng lầu có một cái chuông đồng giựt kéo bằng tay. Reng, reng... reng, reng. Nguy rồi, đây là chuông báo động. Chung cư, cũng như công sở, nhà máy, thường có hệ thống an ninh và báo động riêng bằng chiêng trống, phèng la hay chuông. Báo động được nổi lên khi hỏa hoạn xảy ra hoặc bị gian phi đột nhập.
Văn Bình dán mình sát tường. Chàng bị bại lộ rồi chăng ? Nếu đúng, chàng hết lối đào tẩu.
Lầu trên, lầu dưới, bên trái, bên phải, những vùng tối bỗng nhiên rực sáng. Mọi cánh cửa được mở hấp tấp, hàng chục, hàng trăm người, già trẻ lớn bé, trai gái, túa ra hành lang, và tiếng chuông cứ tiếp tục reng reng đinh tai nhức óc.
Tiếng chân người rầm rầm. Chàng đang ở tầng thứ 7. Còn mấy chục bậc thang nữa là tới căn phòng ấm cúng của Santa. Kỳ lạ thay, những người ở tầng thứ 8 lại kéo nhau lũ lượt ra cầu thạng rồi cắm đầu cắm cổ chạy xuống phía dưới. Văn Bình nhìn xuống tầng dưới, tầng thứ 6 : thiên hạ cũng cắm đầu cắm cổ chạy xuống phía dưới.
Thoạt tiên, không ai quan tâm đến chàng. Hồi chuông mỗi lúc một thúc gịục gấp gáp. Một người vấp ngã, hai người vấp ngã... Một cô gái đâm vào ngực chàng và té gục dưới chân chàng. Lồm cồm bò dậy cô gái nhìn rõ mặt chàng. Chàng không giống Santa bao nhiêu trừ bộ râu mép cong veo, cái sơ-mi dài xắn tay ca-rô vàng đỏ chàng vừa mặc. Đặc biệt nhờ cái nón sombrero cầm tay cũng chói lọi hai mầu vàng đỏ.
Sombrero là kiểu nón bằng nỉ phát xuất từ nước Mễ-tây-cơ, được dân Nam-Mỹ ưa chuộng. Nó cao lêu nghêu như mũ quả dưa, vành thật rộng bệ cong lên trên, trời xưa, những Đơn Hùng Tính Mễ dùng làm nơi cất tạm đồ vật và tiền bạc đánh cướp của nhà giầu. Thanh niên chăn bò, dễ dãi hơn; dùng nó làm chậu đựng thức ăn. Sombrero mỗi nơi một khác, đại để là cái nón che nắng tiện lợi. Santa làm việc trong một xí nghiệp quốc doanh chuyên sản xuất sombrero. Tối mịt về nhà hoặc sáng tinh sương đến sở, hắn luôn luôn mang theo chiếc nón nỉ vàng đỏ.
Cô gái không có nét nào đặc sắc, ngoài làn môi tham lam đú đởn và vòng bụng dẹp lép thanh tao. Nàng há miệng tròn vo :
- Santa, anh đứng đây làm gì ? Xuống hầm trú ẩn với em.
Té ra đây là báo động giả. Từ sau vụ đổ bộ Vịnh con Heo, ông thủ tướng râu xồm bắt dân chúng tập tránh phi cơ oanh tạc và tập di tản. Nhiều đêm đang ngon giấc cũng bị dựng dậy. Báo động giả chung cho cả thành phố thì mất ngủ luôn đến sáng là thường. Cũng may chỉ báo động giả trong cao ốc Tự Do.
Văn Bình nắm tay cô gái lôi lên tầng trên :
- Rõ mất thời giờ, về phòng với anh.
Cô gái cưỡng lại. Nhưng nàng chỉ phản đối lấy lệ. Dáng dấp hào hoa phong nhã như chàng thì bảo cô gái đâm đầu qua lan can cầu thang nàng cũng nghe theo cái rụp, huống hồ chàng ngỏ lời mời mọc :
- Khi khác, anh ơi. Họ biết thì chết.
Nàng giả vờ dẩm chân tại chỗ. Chàng bước phăng phăng, cô gái le te chạy theo. Mọi người đều đã kéo xuống hầm ở dưới đất nên lầu 8 vắng tanh. Căn phòng của Santa ở cuối hành lang. Tiếng chuông reo đã dứt. Vô hình chung cuộc thực tập báo động đã giúp Văn Bình lên phòng Santa dễ dàng. Hơn thế nữa, chàng còn rủ rê được một bông hoa biết nói bản xứ....
Hồi nãy nàng tìm cách rềnh rang. Lên đến trước cửa phòng, nàng lại hối hả :
- Bước rảo lên anh... bên này.... a-la-đê-rê-sa (1)...
Cô gái yêu cầu quẹo bên phải, sở dĩ nàng giục dã là vì nàng nghe tiếng đế giầy cồm cộp trên cầu thang. Có người sắp sửa lên lầu 8. Nàng sợ rềnh rang bị bắt gặp.
Văn Bình thủ trong lòng bàn tay chiếc chìa khóa phòng của Santa. Chàng chưa có thời giờ quan sát ổ khóa và hình thù chiếc chìa khóa. Vậy mà chàng chỉ mất hai tích-tắc đồng hồ là mở xong và điềm nhiên xô cửa.
Chàng không quay mặt lại nên không nhận thấy vẻ ngạc nhiên pha lẫn rí rỏm của cô gái Cuba. Đèn phòng được bật sáng cho thấy một quang cảnh sặc sỡ mặc dầu nghèo nàn. Đồ gỗ lơ thơ, tầm thường, với cái bàn tròn lót kiếng; 2 cái ghế bằng mây uốn đánh vẹt-ni, bộ bàn ăn nhỏ xíu bên cái tủ gương lớn đựng toàn nón. Một tấm ri-đô dầy ngăn ra một khoảng làm phòng ngủ. Bếp sát sau phòng ngủ. Rồi đến cửa ra bao lơn. Trang trí không có gì làm đáng giá song vẫn tạo được sự thích thú vì khắp nhà, trên bàn” ghế, tủ, trên tường, thậm chí trên trần phong và ở góc phòng, Santa đều dán và treo hình mầu. Đủ cỡ hình mầu cắt trong sách báo. Hầu hết là hình đàn bà tiết kiệm y phục đến mức tối đa. Santa còn in đề-can những hình súc vật xinh xẻo và hấp dẫn trên lưng ghế, mặt bàn và cửa tủ.
Việc đầu tiên của Văn Bình là ôm hôn cô gái mới quen. Nàng chỉ đứng yên trong vòng tay chàng mấy giây đồng hồ rồi gở ra, giọng bối rối nhanh :
- Họ lên đến nơi.... tắt đèn đi anh.
Căn phòng vừa chìm lại như cũ trong bóng đêm thì những bước chân đàn ông nặng nề, hùng hồ vừa đứng lại ngoài hành lang, ngang cửa phòng của Santa.
Một tiếng hỏi:
- Đây hả ?
Tiếng đáp :
- Ừ, nó ở đây.
Lốc cốc... lốc cốc... tiếng gõ cửa. Rồi người gắt:
- Đồ khỉ. Nó đi làm, chưa về.
Tiếng đáp :
- Biết đâu nó về rồi mà chơi trò khôn vặt, tắt đèn, nằm khểnh trên giường, chờ hết báo động mới ló mặt.
- Nó nhát lắm. Cho tiền cũng không dám. Nào, chìa khóa đâu, mở ra, sắp hết báo động rồi còn gì....
Núp sau màn che giường ngủ với cô gái Cuba một bên, Văn Bình đổ đầy mồ hôi. Chàng không sợ địch. Giá một đại đội mật vụ vào phòng chàng vẫn thoát hiểm như chơi. Tài nghệ của bọn mật vụ chựa đủ đương đầu với chàng. Chàng chỉ sợ bại lộ. Ha-van là thành phố lạ, mất căn phòng này chàng sẽ không biết trú ngụ đâu đêm nay. Còn ngày mai, còn đêm nay. Sự kiểm soát an ninh của địch chặt chẽ đến độ mọi nhà tư nhân và phòng lữ quán đều trở thành nguy hiểm đối với chàng....
Cô gái bấm tay chàng, kéo chàng ra cửa bao lơn. Chàng chợt hiểu. Nàng muốn chàng tạm ẩn ngoài bao lơn. Chìa khóa lách cách mấy phút mới mở được cửa phòng.
Cả thảy có 3 tên. Một tên án ngữ bên ngoài. Hai tên nghênh ngang vào phòng. Dưới ánh đèn, Văn Bình đoán được ngay gốc gác của bọn chúng. Chúng là an ninh chìm trong cao ốc. Chúng đến phòng Santa không phải vì công vụ. Lương bổng quá ít ỏi, đời sống đắt vùng vụt, chúng bèn thừa cơ thực tập báo động, tầng lầu vắng người, chủ nhà đi vắng, để lẻn vào... hôi của.
Một tên văng tục tùm lum sau khi mở hết tủ và ngăn kéo không thấy gì đáng cầm nhầm:
- Mẹ nó... nó chẳng có xu nào cả. Láo khoét... tao cứ đinh ninh nó giành dụm được nhiều. Mày tìm thấy gì chưa ?
- Được rồi. Nó có mấy cái nhẫn co-sa-nô (2)) mày ơi. À, còn cái vòng nạm ngọc Vênê-zuêla này nữa. Tuyệt diệu. Bán đổ bán tháo cũng được hai, ba trăm pêsô.
Hai tên mật vụ bất lương châu đầu vào nhau dưới cây đèn ống bị muỗi mắt và thiêu thân bám đầy. Diện mạo, y phục và dáng dấp chúng sặc sụa mùi lưu manh.
- Thật co-sa-nô không mày ?
- Chắc thật. Để tao soi kỹ lại xem.
Co-sa-nô là đồ trang sức bằng vàng y ở Venê-zuêla. Xứ này có mỏ vàng nên các nhà kim hoàn mọc ra như nấm sau cơn mưa, riêng tại thủ đô Caracát (3) có một ngàn tiệm. Họ chế bán mọi kiểu nhẫn, vòng, bông tai, một số được nạm ngọc và ngọc này cũng được sản xuất trong nước.
Có tiếng chửi đồng rồi tiếng bàn ghế bị xô hất lỏng chỏng trên đất:
- Mẹ nó... co-sa-nô giả.
Tên kia phụ họa :
- Nghĩa là không bán được hai, ba trăm pêsô...
- Đừng xỏ tao nữa, tội nghiệp, cả đống nhẫn vòng này đổi chai rượu rom cũng chưa xong nữa là....
- À, mày vừa nhắc đến rom... Trên nắp tủ còn chai mêritô mới khui, mình lấy uống cho đỡ tức.
Hai tên mật vụ chuyền tay nhau chai rượu đã cạn phân nửa. Rom mêritô thuộc loại nhẹ. Đây là mêritô nhãn trắng, thua xa nhãn vàng cả trăm cây số (4), người ta thường uống pha với nước cốt trái cây làm cốc-tay, ít khi uống xếch một mình vì mùi vị chẳng ra gì.
Uống hết chai chưa say, hai tên mật vụ nhớn nhác tìm thêm. Nhưng chai rom này là chai duy nhất trong phòng. Một tên chộp cái hộp sắt đậy kín giấu trong tủ dưới đống quần áo nhầu nát.
- Ha, ha... hộp đựng tiền của nó, mầy ơi.
Hai tên mật vụ lúi húi dùng dao nhíp nậy một hồi cái nắp kiên cố mới chịu bật lên. Hộp đựng tiền có khác, nắp nó dính cứng như được hàn điện....
Bốp... nắp hộp vừa mở thì một cái lò so bằng thép vung lên theo. Thì ra cái hộp khả ái này chứa bên trong một hệ thống lò so ác ôn, người lạ không biết cách mở thì bị lò so quật trúng mặt. Tiếng bốp khô khan tàn bạo tiện đứt hai cái răng cửa của tên mật vụ ham tiền. Máu miệng máu mũi tuôn ồng ộc. Bạn hắn hốt hoảng vù ra cửa. Nạn nhân giựt vội cái khăn lông, đắp vào miệng để chặn giòng máu rồi tất tưởi chạỵ theo, quên cả khép cửa. Mất tinh thần, một phần vì cái hộp lò so đã gây thương tích quá đột ngột, phần khác vì hồi chuông chấm dứt thực tập báo động vừa reng reng....
Từ những tầng dưới vọng lên tiếng ồn ào như ong vỡ tổ, mọi người rần rần rời hầm trú ẩn để về phòng. Văn Bình bắt gặp cái nhìn trộm của cô gái Cuba. Phụ nữ đa tình thường liếc đàn ông bằng đuôi mắt. Cũng có thể nàng nhìn trộm vì nghi ngờ. Chàng bèn ôm nàng hôn để đánh tan sự ngượng ngùng. Nàng tránh sang bên rồi nói:
- Em ở lại với anh không tiện. Em phải về thăm mẹ em một lát, và cũng để cho thiên hạ thấy mặt. Sau khi tắt đèn em sẽ sang anh.
Văn Bình đặt một câu hỏi hớ hênh :
- Chừng nào đèn tắt ?
Hỏi xong chàng mới biết dại. Là Santa, có phòng trong cao ốc từ lâu, chàng phải quen với nề nếp sinh hoạt và giờ giấc chung. Lẽ nào chàng không biết chừng nào đèn tắt. Một cách khờ khạo, chàng đã tự thú nhận với cô gái là chàng không phải là Santa.
Nàng đáp :
- Đúng 8 giờ. Trời tối, không ai nhìn thấy, chúng mình tha hồ...
Cô gái uốn éo ra cửa. Nhờ bờ mông tròn đều và cặp đùi thon dài, nàng bước nhịp nhàng như vũ. Chàng đoán không đến nỗi bết: 8 tầng lầu là hình thức thể dục thẩm mỹ tuyệt hảo.
Chàng tần ngần bên cửa với cảm giác vướng nghẽn ở cuống họng, cảm giác này chàng thường có trước khi tai nạn xảy ra.
Vào buồng tắm, chàng loay hoay mãi với cái vòi nước mà không giọt nước nào chịu chảy. Chàng sực nhớ đây là hồ bơi. Ngay cả đại lữ quán Capri có hồ bơi riêng đàng hoàng và được chọn làm nơi trú ngụ của các cố vấn vĩ đại mà nước tắm còn.... mặn chát. Là vì hệ thống dẫn nước hư hỏng bị nước biển tràn lấn. Thời đại vàng son của du khách, nước suối tinh khiết và nước ngọt lọc kỹ đóng chai cung cấp thả giàn đã qua. Văn Bình bèn thực hiện công tác vệ sinh bằng một ly nước đựng trong cái lu nhỏ xíu. Quỳnh Loan... Nguyên Hương và các cô bạn hay ghen, hay vòi của chàng, có thấu hiểu nổi khổ cực này cho chàng không ? Hay họ vẫn khăng khăng tin tưởng thành phố Ha-van là tiểu thiên đàng, muốn gì cũng có, muốn bao nhiêu cũng có ?
Chàng đang rầu rĩ thì bên ngoài lại có tiếng giầy. Tiếng giầy của hai người đàn ông. Chắc lại là nhân viên mật vụ. Mật vụ thường đi từng cặp.
Họ lại dừng trước cửa phòng. Rồi gõ lốc cốc như hồi nãy. Văn Bình phải làm thinh. Tiếng gõ cửa tăng thêm dữ dằn. Bỗng có tiếng người hỏi, tiếng cô gái Cuba quen thuộc :
- Chào các đồng chí. Các đồng chí tìm ai ?
Một "đồng chí" cau có :
- Tìm ai kệ chúng tôi. Việc này không liên hệ đến cô.
- Có liên hệ phần nào. Vì tôi có chân trong ủy ban an ninh của cao ốc.
- Chúng tôi là nhân viên công an trung ương. Chủ căn phòng này là Santa ?
- Phải Santa. Đồng chi Santa đi vắng.
- Chúng tôi đến sở làm và được biết Santa xin phép nghĩ một tuần. Santa rời sở làm từ chiều. Nói là về thẳng nhà.
- Hai đồng chí kiếm Santa có chuyện quan trọng ?
- Dĩ nhiên là có. Phiền cô cho biết những địa chỉ Santa có thể ghé thăm thường ngày để chúng tôi đến gặp.
- Các đồng chí bắt giữ y?
- Không. Chỉ yêu cầu y giải thích về một vụ không mấy gì làm hợp pháp. Y lấy trộm xe hơi của một tòa đại sứ cất trong ga-ra. Rồi y dùng xe hơi này tông ngã nhân viên công lực trên đường ra phi trường. Còn nhiều chuyện lỉnh kỉnh khác nữa. Cô là bạn thân của Santa ?
- Hừ... tôi không có thời giờ giao du với bọn gusanô bẩn thỉu và ghê tởm như Santa. Được, các đồng chí cứ về đi, tôi sẽ thông báo cho ban an ninh của cao ốc, hễ Santa ló mặt về là thập cổ và giải giao cho cơ quan công an trung ương (5).
- Cám ơn cô.
- Đê-na-đa. Chào hai đồng chí (6).
Tiếng giầy lộp cộp trở ra cầu thang ở đầu hành lang. Im lặng một lát. Văn Bình nín hơi chờ đợi. Chàng dọn mình sẵn sàng để đương đầu với thực tại đầy bất trắc.
Cô gái dựa lưng vào cửa phòng, nói nho nhỏ, dường như không muốn ai nghe, trừ chàng :
- Mở ra, anh Santa.
Văn Bình vẫn không động đậy. Nàng nói qua ổ khóa :
- Thôi mà, em biết anh núp sau cửa. Mở cho em, họ đã đi khỏi, trên này không có ai đâu...
Mọi ưu tư của Văn Bình bỗng than biến khi nàng bước vào, mặt nàng chỉ cách mặt chàng trong gang tay. Da thịt nàng tỏa ra mùi thơm độc đáo. Thì ra nàng mượn cớ về thăm mẹ để trang điểm, nhất là để xức nước hoa. Đàn bà làm đẹp khi nội tâm rộn ràng. Nàng yêu chàng, nàng khó thể hại chàng.
Nàng mặc xiêm áo hai mầu, mầu trắng ngà và mầu tím hoa cà thật lợt. Đây là mầu hoa bất tử, hoa im-mọt-ten (7). Hoa phượng đỏ là thứ hoa vui nhộn, tiêu biểu cho những đêm du hí quay cuồng trong rượu rom và điệu vũ ở vùng caríb, ngược lại, hoa bất tử là hoa hẹn hò trai gái, hoa tượng trưng tình yêu lâu bền và sự che chở trong cơn nguy biến.
Phải đến Cuba mới hiểu được thế nào là hoa bất tử : người ta chặt cây, đứt lìa làm nhiều khúc, nó vẫn nở hoa, thậm chí chém nát cành lá rồi quăng vào lửa (8) những bông hoa kỳ lạ này vẫn mọc. Nơi nào trồng cà-phê và ca-cao là có hoa bất tử, cây nó lớn, tỏa rộng như cái tàn, mang lại bóng mát cho cây đàn em, vì vậy nam nữ tặng nhau để ngụ ý sự giúp đỡ trung thành....
Sự đời thật trớ trêu, trước đó mấy hôm ông phó D.D.A. của C.I.A. qua Sàigòn, ông Hoàng đã diễn giảng về ngôn ngữ huyền diệu của hoa, chính Văn Bình cũng đang mở lớp dậy nghệ thuật ikêbana và phát biểu tâm tình bằng hoa, giờ đây một cô gái xa lạ của một vùng đất xa lạ lại mượn nỗi niềm của hoa im-mọt-ten để bầy giải với chàng.
Trên tay nàng có một bó im-mọt-ten mới hái. Nàng đứng thẳng, cặp mắt long lanh :
- Anh hiểu chưa ?
- Rồi.
- Anh là ai ?
Văn Bình choáng váng. Nàng đã biết rõ chàng là Santa giả hiệu. Chàng hỏi lại:
- Tại sao em không tố cáo anh với mật vụ ?
- Câu hỏi của anh quá thừa. Bó hoa bất tử em vừa mang đến đã trả lời giùm em từ nãy. May cho anh, vì người anh gặp đầu tiên khi lên cao ốc Tự Do là em. Gặp người khác, giờ này anh đã nằm còng queo trong xà-lim công an, chờ mai sáng ra tòa quân sự, đeo đính bài gusanô và bị đưa đi bắn. Luật lệ khắc nghiệt đến độ tàn bạo, anh ơi. Hơi một tí là đi tù. Tù rục xương. Bị xung vào đạo quân trồng mía thì sớm muộn cũng toi mạng. Còn hồ nghi là gusanô, tư thông với ngoại bang, với du kích chống đối thì họ hành quyết ngay, không đem xét xử....
Gặp anh, em đã khám phá ra tức thời anh không phải là Santa. Vì một lẽ vô cùng đơn giản : Santa rất quen em, y "cua" em ngay sau khi y dọn đến đây, tính y lăng nhăng, yêu một lúc hàng chục cô, và nói dối leo lẻo như quỷ, tính em lại ghen sấm sét, cho nên tháng trước chúng em cãi lộn, em tát y một cái cháy má rồi đoạn tuyệt luôn. Từ hôm đó, Santa lẫn trốn em như trạch. Đằng này anh thấy em, anh đụng em ngã, anh lại cười duyên. Miệng anh cười đẹp hơn, tình hơn Santa nhiều. Anh chỉ giống sơ sơ về vóc dáng. Kỳ dư, mặt mũi, cử chỉ, lời nói, cái gì cũng khác. Cái gì cũng ngon lành hơn. Phụ nữ chúng em tài lắm, anh ơi, anh lừa nỗi mật vụ, còn chúng em thì đừng hòng... Em yêu anh đấy.... em không sợ gì hết... anh cứ ở lại với em... Santa trở về mật khu, anh thế chỗ của y phải không ?
Chết rồi... Santa đã bép xép. Hắn chỉ thú nhận một nửa sự thật nên nàng tưởng hắn hoạt động cho phe chống cộng ở mật khu. Văn Bình đành gật đầu. Chàng đổi hướng câu chuyện bằng một loạt hôn liên tiếp. Nàng sắp hé miệng thì chàng chặn lại. Chàng không muốn nàng tò mò sâu thêm nữa.
Rốt cuộc nàng nằm gọn trong vòng tay của chàng. Chàng nói:
- Em cứ gọi anh là Santa tiện hơn.
Nàng ngoạm má chàng, nũng nịu :
- Còn em... anh chưa hỏi tên em. Em ưa hoa galli, hoa bất tử. Santa đặt biệt hiệu cho em là Galli.
Hừ... Văn Bình mới đặt chân xuống Cuba đã có hai đóa hoa biết nói nặng nợ với chàng. Hoa phượng Regia và hoa bất tử Galli. Lại còn hoa hồng trắng, Bạch Hồng, cô gái dính líu đến cái chết của cố điệp viên Giắc Tati. Toàn hoa là hoa...
Galli bỗng kiễng chân lên nghe ngóng. Một tia chớp lóe nhanh trong óc Văn Bình. Nàng thính tai thật.
Chàng cũng vừa nghe được một tiếng động, vẫn tiếng chân người. Tiếng đế giầy. Trong vòng một giờ qua, đây là lần thứ ba có tiếng giầy khả nghi. Hai lần trước là tiếng lộp cộp của nhân viên an ninh. Lần này chỉ có âm thanh lệt sệt. Âm thanh của đế giầy cờ-rếp.
Qua lằn sáng lờ mờ từ cửa bao lơn hắt vào phòng, Văn Bình nhìn thấy Galli đặt một ngón tay lên môi. Nàng ra hiệu cho chàng giữ thái độ thận trọng.
Tiếng giầy cờ-rếp rất nhẹ, dường như người lạ có ý giấu sự hiện diện của mình. Phiền ghê.... Santa đã bị mật vụ coi là gusanô. Giá chàng đổ bộ lên bờ biển hoặc nhảy dù xuống vùng núi rồi tự lực tìm phương tiện di chuyển về thủ đô Hạ-van, chàng còn được an toàn hơn. Sự an toàn của Santa - mà ông Sì-mít tốn bao tâm cơ xây đắp, bão trì - đã biến thành mối đe dọa trầm trọng đối với Văn Bình. Không những không giúp chàng được gì, Santa và sự bố trí tinh vi của ông Sì-mít lại còn hại cho chàng nữa. Thế là hết: từ phút này trở đi, chàng phải xoay sở một mình.
Quả nắm được vặn nửa vòng. Cánh cửa được mở vào từ từ. Hành lang lầu 8 tới như bưng. Văn Bình thấy một bóng đen lùi lũi hiện ra giữa khe cửa. Chủ tâm của chàng là án binh bất động chờ hắn lọt hẳn vào phòng mới xuống tay. Chàng chỉ xuống tay khi biết chắc phía địch gồm bao nhiêu tên.
Một cử chỉ vụng về tai hại của Galli bắt chàng phải thay đổi kế hoạch. Nàng lóng cóng, chạm cửa tủ. Bóng đen khựng lại, rút súng, chĩa về phía nàng. Văn Bình không thể đứng yên nhìn bóng đen lảy cò giết chết Galli.
Chàng vươn tay, chém khớp xương vai của địch. Phát atêmi thật ngọt chặt đứt những đường nối thần kinh giữa não bộ và tủy sống. Khẩu súng văng rớt xuống nền phòng kêu bịch một tiếng khô khan. Bóng đen khuỵu xuống, gây ra tiếng thứ hai lớn hơn, ghê rợn hơn.
Khi ấy Văn Bình quay lưng về phía cửa. Xác bóng đen còn ngật ngừ chưa chịu ngã thì sau lưng chàng có tiếng động. Tiếng động của người. Tiếng tách của công-tắc đèn. Một người lạ đạp cửa, tay bật điện, tay hườm cò súng. Nếu trong phòng chỉ có mình chàng; chàng đã vung đòn cướp súng, bất chấp hậu quả. Khốn nỗi Galli lại đứng trong tầm đạn của địch. Dầu bắn kém, địch vẩn có thể hạ nàng ngay phút thứ nhất. Chàng cảm thấy có phần nào trách nhiệm đối với nàng.
Vì vậy chàng chắp hai tay lên đầu, quy hàng vô điều kiện trước khi địch ra lệnh.
Từ nhiều năm qua, ít chuyến đi nào lại gặp toàn vận đen như điệp viên Cuba.
Đúng như Quỳnh Loan tiên liệu ở nhà "anh đừng khinh thường, anh nên thận trọng triệt để, là vì anh xuất hành sui sẻo...
Chú thích:
1. A la deresha, tiếng Tây-ban-nha nghĩa là "tiến về bên tay phải".
2. Tức cochano. Vàng cochano ở Venezuela được nạm ngọc châu tìm thấy ngoài khơi đảo Margarita.
3. Tức Caracas, thủ đô nước Venezuela.
4. Rượu rom (rhum) Merito, phát xuất từ Porto Rico, ngoài rom Merito ra, còn có những thứ rhum nhẹ cũng do Porto Rico sản xuất như Boca Chica, Cariocon, Don D. Maraca và Ronrica...
5. Gusanô là đồ sâu bọ. Những ai không hợp tác với chính quyền Castro đều bị mật vụ Cuba liệt vào sổ đen "sâu bọ".
6. De nada nghĩa là không dám, ông dạy quá lời.
7. Nước hoa Immortelle (Erythrina cresta grillia), hoa này mọc nhiều nhất ở Haiti, Jamaique, Porto Rico, st Domingue, Venezuela, Colombie. Hoa này có 3 mầu, tím, tím lợt và trắng ngà.
8. Tại Haiti, hoa bất tử mới thật là bất tử. Trong những buổi vũ tế thần có đốt lửa, người ta thường ném hoa này vào đám cháy để cúng thần. Hoa bất tử ở đó hơn xa hoa bất tử trồng ở Đà-lạt mặc dầu hoa ở Đà-lạt 2 tháng mới rụng, và nhiều khi không cần nước vẫn sống nhăn.