watch sexy videos at nza-vids!
Truyện Hận Vàng Ấn Độ-Chương 5 - tác giả Người Thứ 8 Người Thứ 8

Người Thứ 8

Chương 5

Tác giả: Người Thứ 8

Văn Bình tiến lên một bước nhưng nét mặt vẫn không thay đổi, tay chân vẫn giữ nguyên vị thế. Chàng chờ Bani chột dạ tấn công trước và khi ấy chàng trả đòn cũng chưa muộn.
Nhưng Bani lại tiến lên một bước với nụ cười tươi tỉnh trên môi, và câu chào hỏi trách móc thân mật:
- Gớm, tôi chờ đại tá muốn chết, từ đêm qua đến giờ không chợp được mắt. Đại tá la cà ở đâu mà giờ này mới đến?
À ra hắn không tấn công bằng sức mạnh... Hắn giở trò tấn công bằng ngoại giao. Hắn chìa tay song chàng không bắt. Chàng đứng lại, giọng nghiêm nghị:
- Ông là đại tá Bani?
Dĩ nhiên người đứng trước mặt chàng là đại tá Bani bằng xương bằng thịt hẳn hòi. Khổ người hắn, khuôn mặt hắn, lối phục sức của hắn đã đặt hắn vào một thành phần đàn ông riêng biệt, ít ai bắt chước nổi, vì nó không lịch lãm, lại không cù lần, không thanh mà cũng không tục. Hắn là người lai, lai Anh cát lợi, vì nước da không đen sẫm, tuy trắng mà chỉ trắng rụt rè, và hắn có chiều cao bệ vệ khác thường, chàng phải kiễng chân lên mới bằng hắn. Đã cao hắn lại còn to ngang nữa, nên lút hẳn chàng. Văn Bình là kỳ quan về cao và to mà bị Bani lấn át, không hiểu ông Hoàng đứng bên hắn sẽ bị hắn lấn át đến đâu nữa.
Tự dưng Văn Bình nhớ đến ông Hoàng. Có lần thảo luận về giống người cao to, ông tổng giám đốc nói với chàng:
- To lớn không phải là điều đáng sợ, anh đã thấy rõ điều này trong nghề võ. Con cổ-tê, một loài vật to lớn nhất nhì trong vũ trụ 1 nặng 6 tấn rưỡi song không nguy hiểm bằng con rắn nhỏ xíu, vì lẽ bộ óc của nó chỉ nặng bằng phân nữa nắm tay của đứa trẻ nít. Đặc điểm của nó là bàn chân nó rất nhỏ, so với thân thể; khoa học chưa có đủ yếu tố giải thích, nhưng có lẽ có sự liên hệ mật thiết giữa óc nhỏ và bàn chân nhỏ. Sự liên hệ này đã đuợc chứng minh phần nào trên bình diện tướng pháp, hễ gặp người nào trên thân to mà chân nhỏ, anh có thể yên tâm, y khó thể là đối phương lợi hại.
Lời dặn của ông tổng giám đốc vang ngân trong trí Văn Bình. Đại tá Bani có bàn chân không tương xứng với bề cao và bề ngang Kingkong của hắn. Lẽ ra hắn phải dận giày 44 là số tối thiểu. Bằng đuôi mắt chàng lại thấy hắn mang giày số 38.
Bani đon đả:
- Vâng. Hân hạnh được quen ông.
Văn Bình nói theo, giọng lạnh lùng:
- Cũng như tôi hân hạnh được quen Bombay kỳ lạ vậy.
Bombay đây có nghĩa là cô gái tài xế lái chàng từ trường bay ra bãi biển. Nhưng, chẳng hiểu vì vô tình hay hữu ý, đại tá Bani lại hiểu Bombay ra nghĩa thành phố.
- Rồi ông còn hân hạnh thấy nhiều cái kỳ lạ hơn nữa. Bombay được coi là thủ phủ kỳ lạ nhất thế giới, cũng không phải ngoa. Ông đến Bombay lần đầu phải không?
- Tôi đến đây lần đầu hay là lần thứ một trăm cũng chưa quan trọng. Điều quan trọng tôi muốn ông giải thích ngay là ông đã ra lệnh những gì cho Bombay?
Đại tá Bani trợn tròn mắt:
- Ra lệnh cho Bombay, ông nói cái gì, thú thật tôi hoàn toàn không hiểu. Vâng, tôi xin tự nhận là xếp sòng trong thị trấn, có quyền hét ra lửa trong đám hàng trăm thuộc viên, hét ra lửa trong đám mấy chục ngàn cô gái bán son, nhưng bảo tôi ra lệnh cho hơn 6 triệu dân Bombay thì là chuyện hơi quá... Nước tôi là một cộng hòa còn trẻ thật đấy nhưng ít ra nó cũng có hiến pháp, có tòa án, có dân chủ đàng hoàng, chứ đâu phải là bộ lạc Phi châu mà muốn làm gì cũng được?
Văn Bình cũng trợn tròn mắt?
- Không, tôi không nói đến Bombay, thành phố Bombay. Ông Bani, ông đừng giả vờ nữa, Bombay mà tôi vừa nhắc đến là cô gái tài xế.
- Tài xế?
- Phải, tài xế mà ông sai đến phi trường chở tôi về đây.
- Rồi sao nữa?
- Cô ta tên là Bombay.
- Ông nói sao? Tài xế là đàn bà, và người đàn bà này có tên là Bombay.
- Đúng.
- Trong số nhân viên dưới quyền tôi, không có ai tên là Bombay cả.
- Có thể nàng khai tên giả. Nhưng ít ra tôi có thể đoan chắc một điều, người tài xế đến đón tôi tại phi trường là đàn bà.
- Đoan chắc bao nhiêu phần trăm?
- Ông cho tôi là con nít hả? Và dầu là con nít, tôi cũng có thể phân biệt đàn ông và đàn bà.
- Phân biệt cách nào?
- Không lẽ tôi lại phải mở lớp khoa học đồng ấu ngay tại văn phòng này. Tuy nhiên để tiết kiệm thời giờ tôi xin nói toạc rằng sở dĩ tôi dám đoan chắc Bombay là đàn bà trăm phần trăm là vì đã ngủ với nàng, ngủ nhiều lần với nàng.
- Trong đêm qua?
- Vâng, trên đường từ phi trường về trung tâm thành phố.
- Người tình một đêm của ông hiện đâu?
- Nàng đã chết.
- Ông giết?
- Đừng nói bậy. Thủ phạm là ông. Ông ra lệnh cho nàng giết tôi, nhưng tôi vẫn sống nhăn. Dọc đường, nhân viên của ông lại giết hụt tôi hai ba lần.
Đại tá Bani cười sằng sặc:
- May thay, tôi đã nghe nói nhiều về ông, nếu không tôi đã có ý nghĩ ông là người điên. Như tôi đã nói với ông, dưới quyền tôi không có người đàn bà nào cả. Chẳng riêng gì sở tôi, nhiều sở trong toàn quốc cũng có rất ít đàn bà, đàn bà làm nghề tài xế lại càng ít hơn nữa, có thể đếm được trên đầu ngón tay. Đàn bà Ấn được bình đẳng với nam giới thật đấy, song chỉ mới bình đẳng trên giấy tờ, ông ạ... Công việc của họ chỉ là làm tình... Nhân viên của tôi không có đàn bà cũng không có đàn ông. Mà gồm toàn hidờra. Ông biết hidờra chưa? Chắc là ông chưa biết, để tôi xin giải thích.
Văn Bình không lạ gì về bọn hidờra. Gã nhân viên trực vừa phô trương bộ phận sinh dục trước mặt chàng là hidờra. Nhưng chàng vẫn làm thinh, mặc cho đại tá Bani cắt nghĩa.
- Hidờra là một trong những thiểu số người kỳ lạ ở Ấn, và chỉ ở Ấn thiểu số này mới được tổ chức hẳn hòi. Hidờra là hạng người ái nam ái nữ, nửa đàn ông nửa đàn bà, riêng tại Bombay họ gồm chừng hai ngàn người. Họ có bộ ngực nở nang của đàn bà, nhưng lại có bộ phận sinh dục hao hao như đàn ông, họ mặc y phục đàn bà, trát phấn thoa son, nhổ lông mày, uốc tóc, ủi da mặt đủ cả. Họ là thành phần được vô tình ưu đãi, đồng tính luyến ái bị luật pháp Ấn nghiêm cấm, nhưng người hidờra lại được thảnh thơi, họ có quyền phô trương ngoài công lộ, tự do xử dụng phòng vệ sinh giành cho nữ giới. Tôi thu nập hidờra làm cộng sự viên, vì theo kinh nghiệm thành phần này khá thông minh cũng như rất can đảm, họ thích hợp cả với nghề làm tình lẫn nghề điệp báo, và như ông hiểu, hai nghề này liên hệ với nhau như môi với răng. Hidờra vừa nam lại vừa nữ nên hoạt động điệp báo rất tiện. Tôi có 5 người tài xế, và cả 5 đều là hidờra. Đại để họ giống như người trực nhật mà ông vừa gặp. Tôi xin phép hỏi ông, tôi lấy đâu ra nữ tài xế để sai lái xe lên phi trường? Trên thực tế, tên tài xế là nhân viên thân tín của tôi, hắn chờ ông ở sân bay và ông không tới, ông lại không có tên trong bản danh sách hành khách ghé Bombay nên hắn phải lái xe về một mình. Nhân tiện là ngày nghỉ phép hàng tháng của hắn, tôi đã đồng ý cho hắn được vắng mặt ở Sở sáng nay để đến chiều ra sân bay lần nữa, đón chuyến bay thứ hai từ Vọng Các tới.
- Nghĩa là giờ này tài xế của ông đang có mặt tại phi trường?
- Phải. Nếu ông muốn, tôi sẽ gọi điện thoại ngay cho hắn.
- Khỏi cần. Ông có sẵn bản danh sách hành khách từ Vọng Các đến Bombay đêm qua không?
- Có. Phiền ông đợi một lát. Tôi sẽ ra lệnh cho nhân viên văn phòng mang đến trình. Nhưng trước đó ông hãy vào phòng này ngồi nghỉ cho đỡ mệt. Dầu sao ông cũng bị vất vả suốt từ đêm qua đến giờ; may mắn ông thoát hiểm, nếu ông gặp mệnh hệ nào thì thượng cấp sẽ beng đầu tôi.
Đại tá Bani quay lại ra lệnh một tràng dài bằng tiếng bản xứ cho gã nhân viên hidờra hồi nãy. Ngực hắn vẫn để phơi trần hắn không buồn khép tà áo, thậm chí hắn còn cố tình hở hang thêm phía dưới nữa. Song Bani không lưu tâm đến thái độ khích dâm trắng trợn của gã thuộc viên á nam á nữ, dường như vì quá quen thuộc.
Thật ra Văn Bình cũng chỉ ngạc nhiên thoáng qua. Thành phố Bombay còn chứa đựng lắm chuyện ngạc nhiên hơn thái độ khích dâm sống sượng của bọn hidờra nhiều. Một số người thuộc bộ lạc basia còn có truyền thống... làm tình với súc vật, như chó và ngựa. Trong khi ấy, bọn ne-rờ lại chỉ thích làm tình với xác chết, ngày cũng như đêm chọ rình rập tại các nghĩa trang, chờ sự canh phòng lơi lỏng là hối hả đào mả mới chôn, mang thi thể người chết về...
Gã hidờra dạ một tiếng lảnh lót song lại nheo mắt ra hiệu cho Văn Bình. Cử chỉ của gã bị Bani nhìn thấy. Bani xỉa ngón tay vào màng tang gã, giọng nghiêm nghị:
- Cút đi mau. Mày nổi cơn rồi hả?
Gã hidờra sợ hãi lỉnh ra ngoài, đại tá Bani cười xòa nói với Văn Bình:
- Thằng này có nhiều nữ tính hơn nên chỉ khoái đàn ông. Hắn thường phiền nhiễu khách khứa của tôi, nhiều lần nóng mắt tôi muốn tống cổ hắn đi nhưng lại nhân nhượng, vì...
Bani ngần ngừ một giây như để tìm danh từ thích hợp rồi nói tiếp:
- Vì hắn là bạn nhỏ của tôi. Từ hồi cắp sách đến trường làng hắn đã bênh vực tôi, tôi to con song rút rát một cách kinh khủng. Hắn lại chuyên về võ thuật nên từ ngày về nắm giữ chức vụ trưởng đoàn Quạ đen tôi đã kéo hắn đi theo; kể ra, hắn đã giúp việc tôi khá đắc lực, và nhiều lần hắn đã cứu tôi khỏi chết. Chẳng giấu gì ông, tôi có rất nhiều kẻ thù... tôi trọng dụng hắn khiến hắn trở thành hỗn xược, lộng hành, nếu hắn xúc phạm đến ông, xin ông nghĩi đến tôi mà bỏ qua cho hắn.
Văn Bình cười tủm tỉm:
- Không hề gì.
Đại tá Bani mời chàng ngồi xuống cái ghế lót da báo rằn ri, tẩm nước hoa thơm phức. Tuy là phòng làm việc quang cảnh lại tối mờ mờ, ngoại trừ ngọn đèn trên bàn giấy gỗ mun, không còn ngọn đèn nào nữa, mọi cánh cửa lại được che riềm nhung kín mít. Căn phòng được điều hòa khí hậu, nên sau khi bước vào Văn Bình đã cảm thấy thoải mái, và trong khoảnh khắc chàng quên hết những gian nguy vừa trải qua, chàng chỉ nghỉ đến những đường cong mát rợi, những ly rượu ngất ngây, những tấm nệm dầy êm lưng. Tất cả những thú thần tiên này đã được tập trung trong căn phòng nhỏ; trên mặt bàn, trên các đôn sứ kê thành hàng dài dọc chân tường Văn Bình thấy toàn tượng khỏa thân, không phải tượng khỏa thân thông thường của nghệ thuật điêu khắc tây phương mà là tượng nam nữ khỏa thân đang say sưa làm tình với nhau.
Bani mở đèn, một giãy bóng đèn đỏ chiếu sáng cái kệ dài gắn vào tường phía sau bàn giấy. Trên kệ gỗ trầm hương này Văn Bình đếm được bằng mắt đúng 64 bức tượng, đúng ra, 64 cặp nam nữ quấn chặt lấy nhau, điển hình cho 64 kiểu trong kinh điển tình yêu Kama Sutra. Chỉ riêng một cặp tượng bày bán ngoài đường ở nước khác cũng đủ bị cảnh sát mang xe cây đến hốt, huống hồ những 64 cặp. Văn Bình không tỏ vẻ sửng sốt vì chàng từng mấy loại tượng này được trẻ con rao bán cong khai ngoài đường, trước các đền đài; tuy nhiên, chàng không khỏi sửng sốt trước những công trình đẽo tạc thật tinh vi và già dặn trong đá hoa cương, một thứ đá rất khó khắc phục. Chi tiết đập mạnh vào mắt chàng là 64 cặp tượng đá đều cùng người mẫu, nam cũng như nữ đều tuyệt đẹp, mặt khác nền đá nhẵn thín chứng tỏ đã được hoàn thành từ nhiều năm qua.
Đại tá Bani trịnh trọng cầm bức tượng đá hoa cương gần nhất soi dưới ánh đèn huyền ảo rồi giải thích:
- Ông đã đếm kỹ chưa? Cả thảy có 64 cặp, tượng trưng cho 64 kiểu. Thật ra bộ tượng này gồm cả thảy 243 cặp, 243 chứ không phải 64. Người Tây phương quan niệm có 64, nhưng người Ấn chúng tôi đã tìm ra 243 từ ngày xửa ngày xưa, ít ra là từ thế kỷ thứ 6. Những tượng này là tượng nam thần Siva và nữ thần Parvati; tuy nó bằng đá nó lại giá trị không kém vàng y hoặc kim cương nữa. Ông biết không, người ta đã trả tôi nửa triệu mỹ-kim trọn bộ mà tôi không bán; tình yêu là cái gì vô giá, phải không ông? Ông còn lưu lại Bombay một thời gian, tôi sẽ có dịp dẫn ông đến thăm những nơi có nhiều cổ tượng tình dục, chẳng hạn như hầm đền Elephanta ở trên một hòn đảo nhỏ ngay sát nách thành phố. Tuyệt trần, tuyệt trần, ông ơi, đến đó ông sẽ quên đời...
Đại tá Bani nói thao thao bất tuyệt, cặp mắt mơ màng nhìn dán vào bức tượng đá cầm tay. Kể ra hắn đã nói đúng phần nào, trong một lần trước, tạt qua Bombay Văn Bình đã ghé thăm những cổ vật kỳ lạ trong hầm núi của đền Elephanta, chỉ cách thành phố một con đò máy. Bảo rằng tuyệt trần, tuyệt trần như lời đại tá Bani cũng không ngoa vì trong những hầm đá được đào lên vào khoảng thế kỷ thứ 6 sau Tây lịch này đã có những bức tượng và dụng cụ lạ kỳ.
Song điều lạ kỳ - và pha thêm chất vị thần tiên - đối với Văn Bình là một cô gái Ấn đang mơn mởn tuổi tơ ở trong đám phụ nữ đến Elephanta (đền Voi) để xin lingan của thần yêu ban phước. Người đẹp đang kính cẩn lấy tay quệt bơ tinh khiết thoa đều chung quanh cái lingan khổng lồ bằng đá trong chánh điện thì gặp tia mắt của Văn Bình.
Hôm ấy, chàng tới đền với một người bạn. Lệ thường hễ thấy người đẹp chàng đều nhìn bằng luồng nhỡn tuyến trìu mến. Chàng có lối tấn công vũ bão, cô gái hôm ấy tại đền Voi đã bị chàng khuất phục ngay sau cái nhìn thứ nhất. Và nàng không nói nửa lời, nàng lẳng lặng tiến lại gần chàng, và trước mặt mọi người nàng thản nhiên cọ bàn tay vào lingan. Cử chỉ này chỉ có thể xảy ra trong phòng kín giữa khách chơi và gái điếm, Văn Bình là người Việt, quen với lối sống cửa Khổng sân Trình của sở Kiểm tục nên mặc dầu có nhiều kinh nghiệm quốc tế, và bản thân hoang toàng chàng cũng khựng người. Cô gái càng cọ bàn tay mạnh hơn. Người bạn của chàng bèn vỗ vai chàng:
- Cô ta xin anh ban phước lành đấy, anh còn đợi gì nữa?
Bỗng dưng Văn Bình được hưởng hương vị đào tơ, đào tơ thật sự của con nhà lành, chứ không phải giả tạo của phường buôn hương bán phấn lầy lụa. Sau này chàng mới biết đó là phong tục của một số người Ấn, hàng năm cứ đến hội thần Lửa là đàn bà con gái, đặc biệt là con gái trinh nguyên, rủ nhau tới đền cúng kiếng và tìm tình yêu xác thịt để lấy hên. Nhiều ngôi đền đã giành sẵn phòng riêng cho các cuộc tao ngộ này.
Bức tượng đá đang nằm gọn trong bàn tay của đại tá Bani bắt Văn Bình nghĩ đến quá khứ thần tiên tại đền Voi vì tư thế ưỡn ẹo của nó, ưỡn ẹo một cách tục tĩu mà thanh tao, cứng rắn mà mềm mại, gần giống tư thế ưỡn ẹo của cô gái hiến dâng vô điều kiện hôm ấy.
Một giãy đèn đỏ khác được bật sáng trên mặt bàn buya-rô bằng mun bóng loáng. Đồ trang trí trong phòng làm việc của trưởng đoàn điệp báo Quạ Đen còn kỳ dị hơn cả đồ trang trí trong phòng tiếp thân chủ của nhà tướng số phù thủy.
Văn Bình nhìn thấy cái khay gỗ tròn đặt giữa bàn, bên trên có nhiều ve thủy tinh trắng, đựng những thứ nước khác màu, hình thù mỗi ve cũng khác nhau, cái tròn như hòn bi, cái cao tồng ngồng như ngón tay, cái vuông, cái hình trám... Đại tá Bani lấy cái ve cao gầy, nâng lên ngang mắt bằng dáng điệu trang trọng gần như kính cẩu, đoạn từ tốn mở nút, rót nước bên trong vào cái ly nhỏ xíu, chưa bằng phân nửa cái chén độc ẩm của các cụ ngày xưa.
Rót xong, hắn đẩy nhẹ cái ly tí hon lại gần chàng, giọng thân mật:
- Cái này tốt và ngon thượng hạng, mời ông làm với tôi một hớp, rượu bờhan đấy.
Văn Bình không lạ gì bờ-han. Bất cứ cái gì được liệt vào danh sách men say từ Đông sang Tây và từ cổ chí kim, đều được chàng nếm thử. Chàng khoái rượu huýt-ky, dĩ nhiên vì ngon, nhưng thật ra vì duyên nợ; trong cuộc đời vào sinh ra tử chàng đã có dịp thưởng thức nhiều thứ rượu ngon hơn huýt-ky một trời một vực. Mỗi lần đến lục địa Ấn chàng đều không quên nhắp rượu bờ-han. Nó là đàn anh về mục say, song nó lại rất nồng, dễ làm nhức đầu. Nếu so sánh, nó chẳng nong hơn rượu đế của ta là bao. Người Ấn uống bờ-han trong chén lớn, chứ không rót vào ly nhỏ xíu bằng đầu ngón tay như đại tá Bani, trừ phi...
Văn Bình ngần ngại, Bani nói:
- Ông đừng tưởng cái ly nhỏ xíu chỉ đựng mấy giọt lèo tèo này không say... Nó sẽ làm ông say chếnh choáng cả giờ đồng hồ chưa rã. Ông dùng thử thì biết, nó không phải là rượu bờ-han thông thường, mà là tinh chất bờ-han. Gần chục thứ rượu khác nhau trộn lại, đem ủ cất lần nữa, và chỉ gạn lọc lấy tinh chất, sau đó đem pha với huyết...
Đại tá Bani nâng cái chén nhẹ tâng lên miệng uống. Cái chén thủy tinh trong suốt để lộ làn rượu đỏ hồng bên trong. Màu hồng của rượu được tăng thêm tính chất huyền ảo do ánh sáng đỏ của giãy đèn trên mặt bàn. Cái chén chỉ nhẹ như điếu thuốc lá, nhấc bằng một ngón tay cũng đủ, thế mà Bani lại bưng bằng hai bàn tay, cả hai bàn tay khum khum vô cùng thận trọng và khó khăn như thể nó rất nặng. Dung tích của nó chỉ bằng một muỗng súp nước là cùng, song Bani uống một hơi dài vẫn chưa cạn. Thì ra hắn chỉ lè lưỡi dúng nhẹ vào rượu rồi suýt soa cho hơi rượu ngấm vào tế bào trước khi nhắp tiếp.
Một mùi thơm đặc biệt tỏa ra làm Văn Bình tê tê. Bani rón rén đặt ly xuống bàn:
- Ông uống đi. Ông chỉ dùng một vài giọt là biết ngay.
Hừ... uống rượu pha tiết là một trong những thú Văn Bình rất sành, không kém tài chọn rượu. Uống rượu pha tiết dê, tiết bò non, thậm chí cả tiết rắn là việc quá thông thường. Chàng còn uống rượu pha tiết người nữa, đó là nhân những cuộc lễ thề thốt của đám anh chị giang hồ, lấy dao nhọn chích cánh tay, nặn vài ba giọt máu, cho rớt vào rượu uống chung với nhau để tỏ tình liên đới.
Chàng đã quá quen, tất lời giải thích của Bani, dầu là giải thích thế nào chăng nữa, cũng khó thể làm tóc gáy chàng dựng ngược. Vậy mà sau khi đại tá Bani lên tiếng, chàng rờ sau gáy lại thấy toàn sợi sắt tua tủa. Vì rượu bờ-han thánh tửu của hắn được pha với huyết người, song không phải huyết chích từ cánh tay (đã là huyết người thì chích ở bộ phận nào ra cũng là huyết người, có gì khác đâu mà anh chàng Z.28 phải dựng tóc gáy, hả các bạn?).
Mà là từ màng xử nữ của các cô gái còn trinh tình nguyện hiến thân trọn đời cho thần tình yêu Siva. Những cô gái này được gọi là đêva-đasi.
Một số người Ấn còn giữ tập tục "bán khoán" con gái cho thần mặc dầu luật pháp Ấn cấm đoán và coi là hình tội. Thiếu nữ còn trinh được đưa đến đều làm lề thành hôn với cái lingan bằng đá, và trong khi nội ngoại toàn gia ăn uống linh đình bên ngoài thì tại hậu cung, vị tu sĩ chủ tế dùng gươm nhọn đâm rách màng xữ nữ để hứng máu, pha vào rượu cho mọi người cùng uống. Rượu bờ-han của đại tá Bani được pha với huyết của nhiều cô gái đêva-đasi được dâng cho thần ngay sau khi lọt lòng, tâm hồn cũng như thân thể còn hoàn toàn thanh khiết, ăn uống theo một thực đơn đặc biệt, cho nên khi trộn vào rượu đã gây ra một sư đê mê không tiền khoáng hậu.
Văn Bình thích say cho quên đời, song chàng không thể điềm nhiên nhắp chén rượu bờ-han kỳ quái do Bani khẩn khoản mời chàng. Hắn lặp lại:
- Ông uống đi. Tôi không nói xạo đâu. Già 60, da dẻ mốc thếch, xương cốt mềm xèo mà dùng rượu này trong vòng vài ba ngày đã khỏe như trai tráng.
Văn Bình ngồi yên. Chàng cảm thấy lờm lợm ở cuống họng. Dầu sao chàng cũng hơi bối rối.
Uống rượu pha huyết màng trinh con gái là một trong các tục lệ thiêng liêng của một số bộ lạc, lẽ ra để chiếm cảm tình của đại tá Bani chàng không nên từ khước, cũng như trong quá khứ chàng đã từng nuốt trệu trạo những khúc dồi thịt rừng lẫn với phân hôi thối, hoặc ăn cá chết thúi inh ỉnh...
May thay tiếng mở cửa đột ngột đã cứu Văn Bình ra khỏi cơn bí.
Người mở cửa là gã hidờra đĩ đực. Hắn chạy vội vào trong phòng, miệng thở hồng hộc, mặt tái mét.
Đại tá Bani đứng dậy, ly rượu suýt đổ xuống bàn:
- Có khách hả?
Gã hidờra lắc đầu, giọng hớt hơ hớt hải:
- Không.
- Vậy mày vào đây làm gì?
- Chết rồi.
- Cái gì chết. Con nhân tình của mày hả? Chết đứa này thì tao kiếm cho mày đứa khác, cần gì. Thôi, mày cút ra ngoài cho tao bàn chuyện với ông khách.
- Không phải. Tin từ phi trường gọi về báo cáo là thằng tài xế đã chết.
- Tài xế chết hả? Chết ở đâu? Tại sao mà chết? Nò vừa điện thoại cho tao hồi trưa kia mà...
Bani vừa nhắc đến điện thoại thì chuông điện thoại đặt trên bàn reng reng. Mặt hơi cáu, hắn cầm lên nghe. Văn Bình nhận thấy nét mặt hắn thay đổi nhiều lần, từ bực bội đến sửng sốt, rồi từ sửng sốt chuyển sang sợ hãi. Người giả vờ khéo đến mấy cũng khó thể lừa được luồng nhỡn tuyến quan sát tinh vi của chàng, và chàng có cảm tưởng rõ rệt là Bani thành thật.
Hắn gác ống nghe, rồi bật ra tiếng thở dài:
- Úi chao!
Hắn buông phịch xuống ghế, vớ mấy ve rượu thuốc cùng một lúc, đưa lên miệng nốc. Nốc xong, hắn ném vỏ chai xuống sàn nhà, gục đầu xuống hai tay kê trên bàn. Văn Bình biết hắn đang bối rối cực độ. Ngần ấy rượu bờ-han sẽ bắt hắn ngủ vùi trong khoảnh khắc, nếu chàng không giữ cho hắn tỉnh. Chàng bèn đập vai hắn, gọi:
- Đại tá?
Hắn ngẩng lên, giọng nồng nặc hơi men:
- À, tưởng ai, té ra ông. Ông cần tôi chuyện gì? Tôi say lắm ông ơi, phiền ông gác đến mai.
Văn Bình lớn tiếng:
- Tôi cần ông chuyện gì, ông đã biết. Tôi không thể chờ thêm nữa. Ai giết tên tài xế của ông?
- Tự dưng nó lăn đùng ra chết.
- Khi nào?
- Cách đây nửa giờ, trong lúc nó sửa soạn lái xe từ nhà ra phi trường đón ông.
- Ai giết?
- Chưa biết. Dường như nó bị hạ thủ bằng atêmi. Tôi đang sai người chở xác nó về đây cho luật y khám nghiệm.
Văn Bình an ủi:
- Làm nghề này sống chết là thường, tuy vậy tôi cũng xin chia buồn cùng ông.
Giọng Bani bỗng trở nên dữ dằn:
- Cám ơn ông, cám ơn ông. Nhưng ông nên ra khỏi nơi này thì hơn.
Hắn xô cái ghế đang ngồi ngã lỏng chỏng, đập bàn tay xuống bàn khiến đồ đạc nhảy bắn tung tóe, rồi nhìn Văn Bình bằng hai mắt đỏ ngầu:
- Vâng, tôi xin cám ơn ông, tuy nhiên ông cũng nên nhớ rằng vì ông mà nó chết. Vì tài ba lỗi lạc của ông mà thằng em tôi chết thảm.
Văn Bình nổi xung, toan nắm cổ áo gã khổng lồ bị thịt Bani, song lại rụt tay vì ba tiếng "thằng em tôi" mà hắn vừa thốt ra. Mọi nghi ngờ trong đầu chàng cũng vụt tan ra khói, Đại tá Bani khó thể là đồng lõa với địch.
Ngay khi ấy Bani hấp tấp mở ngăn kéo bàn giấy. Văn Bình tiến nhanh lên một bước trong tư thế phòng bị. Nếu hắn lấy võ khí cất trong ô kéo, chàng vẵn có đủ điều kiện chế ngự.
Nhưng chàng đã tính lầm. Chàng đã ngờ hăn một cách oan uổng.
Hắn không rút súng, cái hắn cầm gọn trong tay là một chai rượu bờhan hình dẹt. Không thèm quan tâm đến chàng, hắn ngửa cổ, làm hết một hơi dài. Rồi hắn bưng mặt khóc rưng rức như đứa trẻ.
Văn Bình lặng thinh không nói nửa lời. Chàng biết Bani đang xúc động cực độ.
Hắn òa khóc đã nhanh, hắn ráo nước mắt còn nhanh hơn, đang sụt sùi khiến tượng đá cũng nổi vẩy ốc, Bani bỗng cất hai bàn tay ra khỏi mặt, chắp vào nhau, và nói:
- Xin lỗi. Xin ông tha lỗi. Tôi vừa có thái độ mềm yếu quá đáng. Vâng, thằng tài xế là em tôi, tuy không phải là em ruột của tôi nhưng tôi còn yêu thương hơn cả em ruột nữa. Tôi đã oán trách ông hoàn toàn phi lý. Em tôi chết vì công vụ. Ông cũng đang thi hành công vụ, và đã chết hụt mấy lần ngay sau khi đến đây. Xin lỗi... xin ông tha lỗi cho tôi... giờ đây, nếu ông cần gì, tôi xin tận tâm giúp đỡ.
Văn Bình xiết tay hắn:
- Nhân tiện tôi cũng thành thật xin ông tha lỗi. Tôi muốn được tiếp xúc ngay với phái đoàn Anfa. Hiện họ có mặt toàn thể ở đây không?
Bani đáp:
- Vâng tất cả hiện ngụ ở Bombay. Trong khi chờ đợi ông đến, tôi đã áp dụng các biện pháp bảo vệ an ninh cần thiết. Cô Hồng Nường và ông Hồng Lang lưu trú tại một biệt thự sang trọng, ngay gần trụ sở của tôi.
- Còn cô Sophia?
- Tôi sẽ cho mời nàng vào ngay.
- Nàng đang ở đây?
- Vâng, nàng vừa lại thăm tôi để bàn chuyện tiếp tục công tác thám hiểm thì ông tới.
Đại tá Bani ra lệnh cho gã hidờra đang đứng khoanh tay ở góc phòng. Gã hidờra dạ rân rồi biến sau cánh cửa.
Trong vòng 5 phút, thời gian chờ đợi Sophia hai người đàn ông ngồi đối diện nhau nhưng mắt mỗi người nhìn một nơi, dường như Bani cố ý tránh luồng nhỡn tuyến của Văn Bình. Bani bận rộn với cái ve thủy tinh đựng rượu bờhan, nhiều lần toan đưa lên miệng uống song lại hạ xuống. Văn Bình nhận thấy hắn đang cực kỳ bối rối.
- Chào ông. Chào hai ông.
Văn Bình không để ý đến người đàn bà vừa xô cửa vào căn phòng không khí mát rợi. Chàng không quay lại phía nàng, và nàng phải chào lần thứ chàng mới nghe tiếng. Sự kiện này không có nghĩa là Văn Bình cũng bối rối nên đãng trí như Bani. Chàng đang suy nghĩ song tinh thần vẫn tỉnh táo. Chàng chỉ giả vờ không để ý.
Đại tá Bani giật nẩy người như ngồi trên tổ kiến càng. Hắn choàng tỉnh mộng:
- Vâng, chào cô, chào cô. Đây là ông bạn vừa từ Sàigòn đến.
Người đàn bà trạc 30, dong dỏng cao, cặp gió dài và thon, nàng mặc xiêm áo may liền và chật nên những đường cong trên ngực và bụng nàng có hoàn cảnh khoe khoang đầy đủ. Nhìn thoáng qua, Văn Bình biết ngực nàng thuộc loại 95 phân. Vòng ngực phụ nữ phương Tây trên 100 phân là thường - nhất là từ ngày các phương pháp và dược phẩm tân kỳ được phát minh để xoa nắn, bơm phồng, mổ độn – tuy nhiên kinh nghiệm cho thấy sự đều đặn tròn trịa lý tưởng chỉ hay có ở mức 90, 95. Mặt khác, vòng eo thua vòng ngực 30 phân là một kỳ công về cân đối thân thể, cô gái nào xấu có vòng eo này cũng trở thành đẹp, trong khi ấy người đàn bà đang đứng trước mặt Văn Bình lại có vòng co nhỏ hơn nữa.
Nghĩa là nàng đáng được liệt vào danh sách đàn bà đẹp. Nếu da nàng mịn màng hơn nữa, mắt nàng có những lông mi thật, dài hơn nữa, miệng nàng có ít nếp răn nơi mép hơn nữa, Văn Bình đã phải trầm trồ khen nàng "đẹp tuyệt vời". Dầu vậy, những vết gợn đây đó vẫn không làm suy giảm toàn bộ bức tranh xương thịt thần tiên.
Đại tá Bani giới thiệu:
- Đại tá Z.28 vừa từ Sàigòn tới. Tôi được lệnh giới thiệu ông Z.28 với cô. Bất cứ lúc nào cô và anh cần đến, tôi xin hết lòng giúp đỡ.
Văn Bình bắt bàn tay nhỏ xíu đeo găng trắng muốt của nàng.
- Thưa, cô là Sôphia?
Cô gái gật đầu:
- Phải, hân hạnh được quen ông.
Văn Bình cười:
- Cô đẹp ghê.
Lông mày Sophia hơi nhíu lại:
- Cám ơn ông. Nhưng tôi đi từ Mỹ sang đây không phải để được nghe ông khen đẹp. Và, nếu tôi không lầm, ông từ Nam Việt sang đây cũng vì công việc, chứ không phải để nịnh đầm. Tôi biết ông còn mệt, song thời giờ quá gấp rút, tôi yêu cầu ông đi ngay vào công việc.
- Chừng nào phái đoàn lên đường?
- Về phái đoàn Anfa, xin ông đừng hỏi.
- Vậy tôi hỏi ai?
- Tiến Sĩ Hồng Nương. Còn tôi, tôi đến Bombay vì mục đích riêng. Chẳng qua vì có phái đoàn Anfa liên hệ đến gia đình tôi nên người ta tưởng lầm. Tôi qua Bombay để gặp vị hôn phu. Chỉ có thế thôi.
- Cô sẽ đi cao nguyên Đề căn cùng với phái đoàn?
- Có lẽ.
- Hẳn cô đã biết tôi đến Bombay để làm gì?
- Tôi không biết. Nghe nói ông có trách nhiệm bảo vệ an ninh cho nhân viên phái đoàn. Nếu có người tài giỏi như ông một bên, phái đoàn cũng đỡ lo.
- Xin phép cô cho tôi giáp mặt các nhân viên trong phái đoàn. Bắt đầu là cô Hồng Nương.
- Sẵn lòng. Mời ông theo tôi.
Văn Bình sửa soạn bắt tay từ giã đại tá Bani. Song Bani lại không chìa tay ra đon đả như thường lệ. Nét mặt hắn đột nhiên đầy nghiêm trọng.
Hắn nhìn giữa mắt Văn Bình, dằn giọng:
- Ông chưa được phép ra khỏi phòng này.
Văn Bình hỏi:
- Tại sao?
- Vì tôi đòi được khám người ông.
- Khám người tôi, ha ha... đại tá không tin tôi là Văn Bình Z.28 phải không?
- Phải. Tôi không tin.
- Lý do?
- Chẳng có lý do gì hết. Tôi không tin ông là đại tá Văn Bình vì ông không biết mật khẩu.
- Tại đại tá không hỏi nên tôi không nói.
Nhanh như điện, khẩu súng lục trái khế từ ngăn kéo bàn giấy được rút ra, nằm gọn trong lòng bàn tay đại tá Bani, và chĩa thẳng vào ngực Văn Bình.
Bani gằn giọng:
- Bây giờ tôi hỏi mật khẩu.
Văn Bình lắc đầu:
- Tôi hy vọng ông không phải là trẻ con. Cái đồ chơi ngây thơ ấy chẳng làm gì được tôi đâu.
Bani trợn mắt:
- Gian ga ma... gian ga ma...
Bầu không khí gian phòng có vẻ khó thở với miệng súng đen ngòm hướng thẳng vào ngực Văn Bình, với nét mặt nửa dữ dằn nửa man rợ của đại tá Bani không thích hợp với sự cười đùa song Văn Bình vẫn thản nhiên cười đùa. Gian-ga-ma là phần đầu của mật khẩu mà trên nguyên tắc chàng phải trao đổi với Bani. Mật khẩu thường là những danh từ kỳ quặc, sau nhiều năm hoạt động Văn Bình đã quen với các mật khẩu kỳ quặc do các nhân viên cạo giấy Trung Ương tìm ra trong những phút hứng khoái kỳ quặc. Tuy vậy, chàng có cảm tưởng mật khẩu trong chuyến đi này lại kỳ quặc hơn cả. Vì Gian-ga-ma (chao ôi...) là tiếng Ấn được dùng để chỉ của quý của đàn ông. Gọi là của quý không ngoa vì dân Ấn coi là là thần linh và sì sụp lễ bái, cái gian-ga-ma còn được liệt vào hạng đệ nhất thần linh nữa, một số người Ấn thường đeo nó lòng thòng bên người...
Văn Bình thuộc làu mật khẩu song không đáp lại. Chàng chỉ tiến lên nhanh như điện, bàn tay trái gạt nòng súng sang bên. Mặt chàng vẫn tươi tỉnh, miệng chàng lại thốt ra tiếng cười khinh bạc, vậy mà đại tá Bani lại run cầm cập, khẩu súng văng tuột xuống sàn nhà.
Bani ngó chàng trân trân, miệng há hốc song không nói được lời nào. Văn Bình cất tiếng:
- Anh còn nghi tôi là Z.28 giả nữa không?
Bani thở dài:
- Không.
- Tại sao anh còn hỏi mật khẩu?
- Xin lỗi anh, vì...
- Vì... vì... cái gì? Nếu anh tiếp tục lộn xộn tôi sẽ bóp anh nát xương.
Nói chưa dứt lời chàng chộp lấy cườm tay đại tá Bani. Hắn vùng vẫy, tìm đủ cách thoát khỏi kềm tay của chàng song càng vùng vẫy hắn càng mắc kẹt hơn, khác nào chú cá yếu đuối vướng phải lưỡi câu. Mặt đỏ gay, hắn van lơn:
- Đau tôi quá, thả ra, thả tôi ra, anh ơi.
Văn Bình xiết chặt thêm:
- Đã hết lộn xộn chưa?
Nạn nhân kêu "ái" một tiếng lớn rồi gục gặc cái đầu:
- Hết. Xin ông tha cho tôi. Không phải sáng kiến của tôi...
Cô gái mang tên Sophia uyển chuyển bước lên, giọng thỏ thẻ:
- Văn Bình ông làm trò gì vậy?
Văn Bình nhún vai:
- Trừng trị.
Cô gái tỏ vẻ ngạc nhiên:
- Ông nói lạ... Ông quên rằng ông là khách, trong thời gian hoạt động ở đây, ông phải cần đến sự giúp đỡ quý báu của đại tá Bani. Trừ phi ông điên... chứ nếu là người bình thường ông không thể hành hung một vị chỉ huy tình báo nước bạn.
Văn Bình tiếp tục nhún vai:
- Có lẽ cô không bình thường thì đúng hơn.
- Ồ kìa, ông Z.28, ông dám gây sự cả với tôi ư? Chính phủ Mỹ còn sợ gia đình tôi, huống hồ ông chỉ là một cá nhân nhỏ bé.
- Thưa cô, ở đây không có chuyện gì liên quan đến chính phủ Mỹ, đến cá nhân tôi nhỏ bé và gia đình giàu có nứt đố đổ vách của cô. Chỉ có chuyện cô không bình thường thôi.
- Ông bảo tôi điên?
- Dĩ nhiên. Cô thử nhìn chung quanh thì thấy. Góc phòng nào cũng có nhân viên thân cận của đại tá Bani. Người nào cũng to cao. Người nào cũng đeo súng cồm cộm ở thắt lưng. Người nào cũng đút tay vào túi. Họ chỉ cần rút tay ra là tôi đầu hàng, vâng tôi phải giơ tay lên đầu. Tại sao họ vẫn đứng yên như phỗng đá?
Quả như Văn Bình nói, trong gian phòng nhỏ tranh tối tranh sáng người đứng lố nhố. Ít nhất là có 4 người, không phải hạng người bạch diện thư sinh trói gà không chặt, mà là hạng đàn ông có chiều cao, chiều ngang và những bắp thịt đô vật. Chưa cần nói đến những khẩu súng nạp đạn giấu trong mình, chỉ riêng những bắp thịt khổng lồ này cũng đủ làm vô địch võ thuật thế giới điêu đứng...
Văn Bình hỏi cô gái:
- Cô trả lời đi. Cô có hiểu tại sao họ vẫn đứng yên như phỗng đá không?
Cô gái lặng thinh. Văn Bình phải đáp giùm:
- Vì lẽ giản dị họ chỉ được lệnh bảo vệ tính mạng của đại tá Bani thật thụ.
Cô gái buông tiếng "trời" rồi ngồi phịch xuống ghế. Người tự xưng là đại tá Bani nắn bóp cườm tay bị trẹo, mặt nhăn nhó:
- Ông tài thật. Vâng, tôi không phải là Bani, tôi chỉ là cộng sự viên của đại tá.
Văn Bình chưa có phản ứng thì đại tá Bani thực thụ cất tiếng oang oang sau lưng. Chàng ngoảnh lại và hơi kinh ngạc khi thấy Bani giả không khác Bani thật là bao. Chàng có ngay ấn tượng họ là anh em sinh đôi. Bani thật có cặp mắt sáng hơn và sắc hơn. Và nhất là...
Bani thật nâng chai bờhan mời Văn Bình:
- Đây mới là chai rượu ngon thượng hạng. Mời ông bạn uống mừng cuộc tao ngộ giữa chúng ta. Ông bạn tha lỗi cho nhé. Nó là em tôi đấy, em sinh đôi, nên giống tôi như đúc.
Văn Bình nói:
- Có khác.
Đại tá Bani (thật) thở dài:
- Anh xứng đáng là đàn anh của chúng tôi. Thượng cấp tốn bao công của triệu thỉnh anh đến đây không phải là không có lý. Em ruột tôi thường đóng giả tôi, hầu như người nào cũng lầm. Và lầm là đúng, nó cũng cao bằng tôi, to ngang bằng tôi, cân nặng cũng suýt soát một vài kí, khuôn mặt, màu da, giọng nói, tất cả đều cùng khuôn mà ra. Thậm chí họ hàng, anh em bạn thân cũng lầm, thế mà anh nhận ra được. Anh có thể cho tôi biết chứng cớ giúp anh nhận ra tôi không?
- Sẵn lòng. Chỉ có một chứng cớ độc nhất. Bàn chân anh mang giày số 44-45...
- Thảo nào. Em tôi mang giày số 37-38.
Đột nhiên, Bani nắm vai Văn Bình, giọng khẩn khoản như người van xin ân huệ đặc biệt:
- Anh Văn Bình, điều khắc biệt này được anh em tôi giữ kín. Ai nói anh biết chúng tôi mang giày khác số?
Biết không giấu nổi Văn Bình bèn đáp:
- Ông Hoàng. Ông Hoàng có đầy đủ hồ sơ về anh.
Văn Bình vừa nói thật, nhưng chỉ thật phân nửa. Đúng rằng văn phòng của ông tổng giám đốc Sở Mật vụ ở Sàigòn có hồ sơ tướng mạo của đại tá Bani, cũng như của hầu hết lãnh tụ điệp báo quan trọng từ đông sang tây, nhưng hồ sơ không hề đá động đến hai anh em sinh đôi Bani. Sở dĩ Văn Bình khám phá ra là do đôi giầy số quá nhỏ, không thích hợp với cấp bậc võ thuật, mà Bani đoạt được sau nhiều năm du học tại Đông kinh.
Đại tá Bani (thật) cầm tay Bani giả kéo lại gần Văn Bình, giọng vui vẻ:
- Chú xin lỗi đại tá Z.28 đi.
Mọi người cùng cười.
Bani cười lớn nhất và dài nhất. Văn Bình chỉ cười thoáng qua rồi ngoảnh nhìn cô gái mang tên Sophia:
- Ô kìa, tại sao người đẹp không cười?
Sophia vùng vằng đi ra cửa, Văn Bình thét lớn:
- Đứng lại.
Sophia xây mặt về phía chàng, hai tay chống nạnh, dáng điệu oai nghiêm, giọng nói sang sảng như nữ tướng ban lệnh cho ba quân:
- Tôi yêu cầu ông lần cuối: gia đình tôi không quen cái lối cư xử sống sượng như vậy. Ông muốn gì, xin ông cho biết?
Văn Bình dằn từng tiếng:
- Chẳng muốn gì cả. Tôi chỉ đòi ở cô sự thành thật.
- Ông cho tôi là người nói dối?
- Vâng.
- Thái độ của ông là thái độ kém lịch sự. Tôi không ưa trò truyện với đàn ông kém lịch sự.
Nàng quay sang bên trái, nói với đại tá Bani:
- Chào đại tá, tôi xin kiếu. Tôi sẽ ra máy bay ngay bây giờ. Sau này có những hậu quả nào, đại tá hãy ráng chịu. Hơn ai hết, đại tá đã biết người gây ra không phải là tôi.
Sophia xăm xăm bước ra ngoài. Nhưng Văn Bình rượt theo chặn lại:
- Thong thả. Trước khi ra khỏi phòng này cô phải cho tôi biết một điều...
Cánh cửa lim được mở ra phũ phàng và xập vào thật mạnh. Nếu chàng tránh né không thần tốc thì tấm gỗ dầy nặng đã đập thẳng nơi mặt. Chàng đạp tung cửa, và nghiêm nghị ra lệnh:
- Cô đừng buộc tôi phải trở thành vũ phu. Cô phải đứng lại bằng không...
Mặt đỏ bừng. Sophia thách thức:
- Bằng không ông sẽ hành hung tôi. Gia đình tôi chỉ cần ký một tấm chi phiếu là cả đến Sở Mật vụ do ông Hoàng làm tổng giám đốc cũng đổ cái rụp, huống hồ ông chỉ là nhân viên xoàng. Lần chót, tôi hỏi ông; ông có chịu để yên cho tôi ra phi trường không?
Văn Bình đáp:
- Nếu cô muốn lên máy bay rời Bombay tôi cũng không ngăn cấm, mặc dầu cô là kẻ có tội, và tôi được quyền bắt cô, lôi cô ra tòa...
Đại tá Bani tiến lên, án ngữ giữa Văn Bình và Sophia, giọng nói pha lẫn sửng sốt và sợ sệt:
- Đại tá Z.28 tại sao đại tá lại nói như vậy?
Văn Bình gạt Bani sang bên. Nhưng Sophia đã hành động nhanh hơn chàng một phần trăm giây đồng hồ. Vả lại, dẫu chàng hành động nhanh hơn nàng chàng vẫn phải bó tay chịu thua như thường vì đại tá Bani đã đứng chềnh ềnh trước mặt chàng theo lối "kỳ đà cản mũi".
Sophia móc trong lưng ra một khẩu súng lục cán ngà, nòng thép xanh nhỏ xíu, thoạt trông như đồ chơi trẻ con. Nhưng lối rút súng và cầm súng của nàng bắt Văn Bình chột dạ. Sở dĩ Sophia không cần súng lớn là vì nàng bắn giỏi. Nàng đứng cách chàng 4 thước, nhắm mắt lại cũng bắn trúng khối thịt vạm vỡ cân nặng trên 70 kí. Chàng có tài phi thân, đoạt súng trong khoảng xa dễ như bỡn, song khoảng xa 4 thước này khó thể mang lại thắng lợi.
Văn Bình đành đứng yên.
Giá chàng ngo ngoe Sophia cũng có phương pháp bắt chàng tuân lệnh đứng yên. Phương pháp của nàng là thản nhiên bóp cò, viên đạn thứ nhất bay xẹt qua tóc Văn Bình.
Đó là kẹo đồng cảnh cáo. Viên đạn thứ hai chắc sẽ găm giữa trái tim nóng hổi tràn trề nhựa sống của Văn Bình. Bắn xong phát cảnh cáo, Sophia cất tiếng:
- Ông đã chịu biết điều chưa? Nếu tôi muốn giết ông, thì viên đạn đầu tiên này đã đủ tiễn ông xuống âm phủ. Ông nên cám ơn tôi đi...
- Cám ơn cô Sophia...
- Không dám.
- Xin lỗi, tôi chưa nói hết. Câu nói của tôi là "cám ơn cô Sophia giả hiệu".
Cô gái giật mình. Tuy vậy khẩu súng trong tay nàng không hề run. Điều này chứng tỏ nàng có những giây thần kinh cứng như thép. Nàng bước tréo sang bên, không quan tâm đến cái miệng há hốc như miệng cá ngão của đại tá Bani.
Giọng nàng xoắn tròn:
- Yêu cầu mọi người trong phòng này đứng yên. Hễ ai cựa quậy tôi sẽ bắn chết.
Thân hình cô gái mảnh khảnh mà tiếng nói của nàng lại lanh lảnh như tiếng chuông. Bọn cận vệ của đại tá Bani ngây người ra như phỗng đá. Cô gái đội lốp Sophia vẫn tiếp tục bước tréo sang bên, chắc nàng muốn thoát thân bằng cửa hông ra vườn. Cặp mắt sáng quắc của nàng không ngừng kiểm soát gian phòng, riêng Văn Bình được nàng lưu ý triệt để.
Nhưng đến khi nàng sửa soạn xô cửa thì dịp may xảy ra cho Văn Bình. Một nhân viên của đại tá Bani lù lù dẫn xác vào phòng. Cánh cửa bị hắn kéo mạnh ra phía ngoài khiến cô gái suýt mất thăng bằng. Nàng vẫn nắm chắc khẩu súng trong tay song Văn Bình đã lợi dụng sự rủi ro hi hữu của nàng để phản công nhanh như chớp nhoáng. Chàng đá chân trái theo thế phi cước cực kỳ lợi hại. Ngọn độc cước của chàng không chạm cườm tay cô gái như chàng dự tính, tuy nhiên hơi gió ào ạt do nó gây ra đã đủ làm nàng đau bủn rủn từ bàn tay đến khớp xương vai.
Nàng loạng choạng lùi lại.
Văn Bình phóng tiếp cú đá chân phải. Chàng không dám đá trúng người nàng, và cũng không dám đánh đòn hiểm. Mục đích của chàng chỉ là giành lại vai trò chủ động.
Song nàng đã ngã rụp xuống sàn. Một phát súng nổ vang trong phòng. Căn phòng được điều hòa khí hậu, gắn toàn cửa kiếng nên phát súng lục kêu lớn như tiếng đại bác.
Cô gái đội lốp Sophia quẩy mình trên đất, miệmg thét lên một tiếng xé ruột:
- Chết, chết!
--------------------------------
1 Cổ tê là con stegosaurus; óc người choán gần 2 phần trăm tổng sức nặng, trong khi óc con cổ tê chỉ choán 0,0010 phần trăm



Văn Bình tiến lên một bước nhưng nét mặt vẫn không thay đổi, tay chân vẫn giữ nguyên vị thế. Chàng chờ Bani chột dạ tấn công trước và khi ấy chàng trả đòn cũng chưa muộn.

Nhưng Bani lại tiến lên một bước với nụ cười tươi tỉnh trên môi, và câu chào hỏi trách móc thân mật:

- Gớm, tôi chờ đại tá muốn chết, từ đêm qua đến giờ không chợp được mắt. Đại tá la cà ở đâu mà giờ này mới đến?

À ra hắn không tấn công bằng sức mạnh... Hắn giở trò tấn công bằng ngoại giao. Hắn chìa tay song chàng không bắt. Chàng đứng lại, giọng nghiêm nghị:

- Ông là đại tá Bani?

Dĩ nhiên người đứng trước mặt chàng là đại tá Bani bằng xương bằng thịt hẳn hòi. Khổ người hắn, khuôn mặt hắn, lối phục sức của hắn đã đặt hắn vào một thành phần đàn ông riêng biệt, ít ai bắt chước nổi, vì nó không lịch lãm, lại không cù lần, không thanh mà cũng không tục. Hắn là người lai, lai Anh cát lợi, vì nước da không đen sẫm, tuy trắng mà chỉ trắng rụt rè, và hắn có chiều cao bệ vệ khác thường, chàng phải kiễng chân lên mới bằng hắn. Đã cao hắn lại còn to ngang nữa, nên lút hẳn chàng. Văn Bình là kỳ quan về cao và to mà bị Bani lấn át, không hiểu ông Hoàng đứng bên hắn sẽ bị hắn lấn át đến đâu nữa.

Tự dưng Văn Bình nhớ đến ông Hoàng. Có lần thảo luận về giống người cao to, ông tổng giám đốc nói với chàng:

- To lớn không phải là điều đáng sợ, anh đã thấy rõ điều này trong nghề võ. Con cổ-tê, một loài vật to lớn nhất nhì trong vũ trụ 1 nặng 6 tấn rưỡi song không nguy hiểm bằng con rắn nhỏ xíu, vì lẽ bộ óc của nó chỉ nặng bằng phân nữa nắm tay của đứa trẻ nít. Đặc điểm của nó là bàn chân nó rất nhỏ, so với thân thể; khoa học chưa có đủ yếu tố giải thích, nhưng có lẽ có sự liên hệ mật thiết giữa óc nhỏ và bàn chân nhỏ. Sự liên hệ này đã đuợc chứng minh phần nào trên bình diện tướng pháp, hễ gặp người nào trên thân to mà chân nhỏ, anh có thể yên tâm, y khó thể là đối phương lợi hại.

Lời dặn của ông tổng giám đốc vang ngân trong trí Văn Bình. Đại tá Bani có bàn chân không tương xứng với bề cao và bề ngang Kingkong của hắn. Lẽ ra hắn phải dận giày 44 là số tối thiểu. Bằng đuôi mắt chàng lại thấy hắn mang giày số 38.

Bani đon đả:

- Vâng. Hân hạnh được quen ông.

Văn Bình nói theo, giọng lạnh lùng:

- Cũng như tôi hân hạnh được quen Bombay kỳ lạ vậy.

Bombay đây có nghĩa là cô gái tài xế lái chàng từ trường bay ra bãi biển. Nhưng, chẳng hiểu vì vô tình hay hữu ý, đại tá Bani lại hiểu Bombay ra nghĩa thành phố.

- Rồi ông còn hân hạnh thấy nhiều cái kỳ lạ hơn nữa. Bombay được coi là thủ phủ kỳ lạ nhất thế giới, cũng không phải ngoa. Ông đến Bombay lần đầu phải không?

- Tôi đến đây lần đầu hay là lần thứ một trăm cũng chưa quan trọng. Điều quan trọng tôi muốn ông giải thích ngay là ông đã ra lệnh những gì cho Bombay?

Đại tá Bani trợn tròn mắt:

- Ra lệnh cho Bombay, ông nói cái gì, thú thật tôi hoàn toàn không hiểu. Vâng, tôi xin tự nhận là xếp sòng trong thị trấn, có quyền hét ra lửa trong đám hàng trăm thuộc viên, hét ra lửa trong đám mấy chục ngàn cô gái bán son, nhưng bảo tôi ra lệnh cho hơn 6 triệu dân Bombay thì là chuyện hơi quá... Nước tôi là một cộng hòa còn trẻ thật đấy nhưng ít ra nó cũng có hiến pháp, có tòa án, có dân chủ đàng hoàng, chứ đâu phải là bộ lạc Phi châu mà muốn làm gì cũng được?

Văn Bình cũng trợn tròn mắt?

- Không, tôi không nói đến Bombay, thành phố Bombay. Ông Bani, ông đừng giả vờ nữa, Bombay mà tôi vừa nhắc đến là cô gái tài xế.

- Tài xế?

- Phải, tài xế mà ông sai đến phi trường chở tôi về đây.

- Rồi sao nữa?

- Cô ta tên là Bombay.

- Ông nói sao? Tài xế là đàn bà, và người đàn bà này có tên là Bombay.

- Đúng.

- Trong số nhân viên dưới quyền tôi, không có ai tên là Bombay cả.

- Có thể nàng khai tên giả. Nhưng ít ra tôi có thể đoan chắc một điều, người tài xế đến đón tôi tại phi trường là đàn bà.

- Đoan chắc bao nhiêu phần trăm?

- Ông cho tôi là con nít hả? Và dầu là con nít, tôi cũng có thể phân biệt đàn ông và đàn bà.

- Phân biệt cách nào?

- Không lẽ tôi lại phải mở lớp khoa học đồng ấu ngay tại văn phòng này. Tuy nhiên để tiết kiệm thời giờ tôi xin nói toạc rằng sở dĩ tôi dám đoan chắc Bombay là đàn bà trăm phần trăm là vì đã ngủ với nàng, ngủ nhiều lần với nàng.

- Trong đêm qua?

- Vâng, trên đường từ phi trường về trung tâm thành phố.

- Người tình một đêm của ông hiện đâu?

- Nàng đã chết.

- Ông giết?

- Đừng nói bậy. Thủ phạm là ông. Ông ra lệnh cho nàng giết tôi, nhưng tôi vẫn sống nhăn. Dọc đường, nhân viên của ông lại giết hụt tôi hai ba lần.

Đại tá Bani cười sằng sặc:

- May thay, tôi đã nghe nói nhiều về ông, nếu không tôi đã có ý nghĩ ông là người điên. Như tôi đã nói với ông, dưới quyền tôi không có người đàn bà nào cả. Chẳng riêng gì sở tôi, nhiều sở trong toàn quốc cũng có rất ít đàn bà, đàn bà làm nghề tài xế lại càng ít hơn nữa, có thể đếm được trên đầu ngón tay. Đàn bà Ấn được bình đẳng với nam giới thật đấy, song chỉ mới bình đẳng trên giấy tờ, ông ạ... Công việc của họ chỉ là làm tình... Nhân viên của tôi không có đàn bà cũng không có đàn ông. Mà gồm toàn hidờra. Ông biết hidờra chưa? Chắc là ông chưa biết, để tôi xin giải thích.

Văn Bình không lạ gì về bọn hidờra. Gã nhân viên trực vừa phô trương bộ phận sinh dục trước mặt chàng là hidờra. Nhưng chàng vẫn làm thinh, mặc cho đại tá Bani cắt nghĩa.

- Hidờra là một trong những thiểu số người kỳ lạ ở Ấn, và chỉ ở Ấn thiểu số này mới được tổ chức hẳn hòi. Hidờra là hạng người ái nam ái nữ, nửa đàn ông nửa đàn bà, riêng tại Bombay họ gồm chừng hai ngàn người. Họ có bộ ngực nở nang của đàn bà, nhưng lại có bộ phận sinh dục hao hao như đàn ông, họ mặc y phục đàn bà, trát phấn thoa son, nhổ lông mày, uốc tóc, ủi da mặt đủ cả. Họ là thành phần được vô tình ưu đãi, đồng tính luyến ái bị luật pháp Ấn nghiêm cấm, nhưng người hidờra lại được thảnh thơi, họ có quyền phô trương ngoài công lộ, tự do xử dụng phòng vệ sinh giành cho nữ giới. Tôi thu nập hidờra làm cộng sự viên, vì theo kinh nghiệm thành phần này khá thông minh cũng như rất can đảm, họ thích hợp cả với nghề làm tình lẫn nghề điệp báo, và như ông hiểu, hai nghề này liên hệ với nhau như môi với răng. Hidờra vừa nam lại vừa nữ nên hoạt động điệp báo rất tiện. Tôi có 5 người tài xế, và cả 5 đều là hidờra. Đại để họ giống như người trực nhật mà ông vừa gặp. Tôi xin phép hỏi ông, tôi lấy đâu ra nữ tài xế để sai lái xe lên phi trường? Trên thực tế, tên tài xế là nhân viên thân tín của tôi, hắn chờ ông ở sân bay và ông không tới, ông lại không có tên trong bản danh sách hành khách ghé Bombay nên hắn phải lái xe về một mình. Nhân tiện là ngày nghỉ phép hàng tháng của hắn, tôi đã đồng ý cho hắn được vắng mặt ở Sở sáng nay để đến chiều ra sân bay lần nữa, đón chuyến bay thứ hai từ Vọng Các tới.

- Nghĩa là giờ này tài xế của ông đang có mặt tại phi trường?

- Phải. Nếu ông muốn, tôi sẽ gọi điện thoại ngay cho hắn.

- Khỏi cần. Ông có sẵn bản danh sách hành khách từ Vọng Các đến Bombay đêm qua không?

- Có. Phiền ông đợi một lát. Tôi sẽ ra lệnh cho nhân viên văn phòng mang đến trình. Nhưng trước đó ông hãy vào phòng này ngồi nghỉ cho đỡ mệt. Dầu sao ông cũng bị vất vả suốt từ đêm qua đến giờ; may mắn ông thoát hiểm, nếu ông gặp mệnh hệ nào thì thượng cấp sẽ beng đầu tôi.

Đại tá Bani quay lại ra lệnh một tràng dài bằng tiếng bản xứ cho gã nhân viên hidờra hồi nãy. Ngực hắn vẫn để phơi trần hắn không buồn khép tà áo, thậm chí hắn còn cố tình hở hang thêm phía dưới nữa. Song Bani không lưu tâm đến thái độ khích dâm trắng trợn của gã thuộc viên á nam á nữ, dường như vì quá quen thuộc.

Thật ra Văn Bình cũng chỉ ngạc nhiên thoáng qua. Thành phố Bombay còn chứa đựng lắm chuyện ngạc nhiên hơn thái độ khích dâm sống sượng của bọn hidờra nhiều. Một số người thuộc bộ lạc basia còn có truyền thống... làm tình với súc vật, như chó và ngựa. Trong khi ấy, bọn ne-rờ lại chỉ thích làm tình với xác chết, ngày cũng như đêm chọ rình rập tại các nghĩa trang, chờ sự canh phòng lơi lỏng là hối hả đào mả mới chôn, mang thi thể người chết về...

Gã hidờra dạ một tiếng lảnh lót song lại nheo mắt ra hiệu cho Văn Bình. Cử chỉ của gã bị Bani nhìn thấy. Bani xỉa ngón tay vào màng tang gã, giọng nghiêm nghị:

- Cút đi mau. Mày nổi cơn rồi hả?

Gã hidờra sợ hãi lỉnh ra ngoài, đại tá Bani cười xòa nói với Văn Bình:

- Thằng này có nhiều nữ tính hơn nên chỉ khoái đàn ông. Hắn thường phiền nhiễu khách khứa của tôi, nhiều lần nóng mắt tôi muốn tống cổ hắn đi nhưng lại nhân nhượng, vì...

Bani ngần ngừ một giây như để tìm danh từ thích hợp rồi nói tiếp:

- Vì hắn là bạn nhỏ của tôi. Từ hồi cắp sách đến trường làng hắn đã bênh vực tôi, tôi to con song rút rát một cách kinh khủng. Hắn lại chuyên về võ thuật nên từ ngày về nắm giữ chức vụ trưởng đoàn Quạ đen tôi đã kéo hắn đi theo; kể ra, hắn đã giúp việc tôi khá đắc lực, và nhiều lần hắn đã cứu tôi khỏi chết. Chẳng giấu gì ông, tôi có rất nhiều kẻ thù... tôi trọng dụng hắn khiến hắn trở thành hỗn xược, lộng hành, nếu hắn xúc phạm đến ông, xin ông nghĩi đến tôi mà bỏ qua cho hắn.

Văn Bình cười tủm tỉm:

- Không hề gì.

Đại tá Bani mời chàng ngồi xuống cái ghế lót da báo rằn ri, tẩm nước hoa thơm phức. Tuy là phòng làm việc quang cảnh lại tối mờ mờ, ngoại trừ ngọn đèn trên bàn giấy gỗ mun, không còn ngọn đèn nào nữa, mọi cánh cửa lại được che riềm nhung kín mít. Căn phòng được điều hòa khí hậu, nên sau khi bước vào Văn Bình đã cảm thấy thoải mái, và trong khoảnh khắc chàng quên hết những gian nguy vừa trải qua, chàng chỉ nghỉ đến những đường cong mát rợi, những ly rượu ngất ngây, những tấm nệm dầy êm lưng. Tất cả những thú thần tiên này đã được tập trung trong căn phòng nhỏ; trên mặt bàn, trên các đôn sứ kê thành hàng dài dọc chân tường Văn Bình thấy toàn tượng khỏa thân, không phải tượng khỏa thân thông thường của nghệ thuật điêu khắc tây phương mà là tượng nam nữ khỏa thân đang say sưa làm tình với nhau.

Bani mở đèn, một giãy bóng đèn đỏ chiếu sáng cái kệ dài gắn vào tường phía sau bàn giấy. Trên kệ gỗ trầm hương này Văn Bình đếm được bằng mắt đúng 64 bức tượng, đúng ra, 64 cặp nam nữ quấn chặt lấy nhau, điển hình cho 64 kiểu trong kinh điển tình yêu Kama Sutra. Chỉ riêng một cặp tượng bày bán ngoài đường ở nước khác cũng đủ bị cảnh sát mang xe cây đến hốt, huống hồ những 64 cặp. Văn Bình không tỏ vẻ sửng sốt vì chàng từng mấy loại tượng này được trẻ con rao bán cong khai ngoài đường, trước các đền đài; tuy nhiên, chàng không khỏi sửng sốt trước những công trình đẽo tạc thật tinh vi và già dặn trong đá hoa cương, một thứ đá rất khó khắc phục. Chi tiết đập mạnh vào mắt chàng là 64 cặp tượng đá đều cùng người mẫu, nam cũng như nữ đều tuyệt đẹp, mặt khác nền đá nhẵn thín chứng tỏ đã được hoàn thành từ nhiều năm qua.

Đại tá Bani trịnh trọng cầm bức tượng đá hoa cương gần nhất soi dưới ánh đèn huyền ảo rồi giải thích:

- Ông đã đếm kỹ chưa? Cả thảy có 64 cặp, tượng trưng cho 64 kiểu. Thật ra bộ tượng này gồm cả thảy 243 cặp, 243 chứ không phải 64. Người Tây phương quan niệm có 64, nhưng người Ấn chúng tôi đã tìm ra 243 từ ngày xửa ngày xưa, ít ra là từ thế kỷ thứ 6. Những tượng này là tượng nam thần Siva và nữ thần Parvati; tuy nó bằng đá nó lại giá trị không kém vàng y hoặc kim cương nữa. Ông biết không, người ta đã trả tôi nửa triệu mỹ-kim trọn bộ mà tôi không bán; tình yêu là cái gì vô giá, phải không ông? Ông còn lưu lại Bombay một thời gian, tôi sẽ có dịp dẫn ông đến thăm những nơi có nhiều cổ tượng tình dục, chẳng hạn như hầm đền Elephanta ở trên một hòn đảo nhỏ ngay sát nách thành phố. Tuyệt trần, tuyệt trần, ông ơi, đến đó ông sẽ quên đời...

Đại tá Bani nói thao thao bất tuyệt, cặp mắt mơ màng nhìn dán vào bức tượng đá cầm tay. Kể ra hắn đã nói đúng phần nào, trong một lần trước, tạt qua Bombay Văn Bình đã ghé thăm những cổ vật kỳ lạ trong hầm núi của đền Elephanta, chỉ cách thành phố một con đò máy. Bảo rằng tuyệt trần, tuyệt trần như lời đại tá Bani cũng không ngoa vì trong những hầm đá được đào lên vào khoảng thế kỷ thứ 6 sau Tây lịch này đã có những bức tượng và dụng cụ lạ kỳ.

Song điều lạ kỳ - và pha thêm chất vị thần tiên - đối với Văn Bình là một cô gái Ấn đang mơn mởn tuổi tơ ở trong đám phụ nữ đến Elephanta (đền Voi) để xin lingan của thần yêu ban phước. Người đẹp đang kính cẩn lấy tay quệt bơ tinh khiết thoa đều chung quanh cái lingan khổng lồ bằng đá trong chánh điện thì gặp tia mắt của Văn Bình.

Hôm ấy, chàng tới đền với một người bạn. Lệ thường hễ thấy người đẹp chàng đều nhìn bằng luồng nhỡn tuyến trìu mến. Chàng có lối tấn công vũ bão, cô gái hôm ấy tại đền Voi đã bị chàng khuất phục ngay sau cái nhìn thứ nhất. Và nàng không nói nửa lời, nàng lẳng lặng tiến lại gần chàng, và trước mặt mọi người nàng thản nhiên cọ bàn tay vào lingan. Cử chỉ này chỉ có thể xảy ra trong phòng kín giữa khách chơi và gái điếm, Văn Bình là người Việt, quen với lối sống cửa Khổng sân Trình của sở Kiểm tục nên mặc dầu có nhiều kinh nghiệm quốc tế, và bản thân hoang toàng chàng cũng khựng người. Cô gái càng cọ bàn tay mạnh hơn. Người bạn của chàng bèn vỗ vai chàng:

- Cô ta xin anh ban phước lành đấy, anh còn đợi gì nữa?

Bỗng dưng Văn Bình được hưởng hương vị đào tơ, đào tơ thật sự của con nhà lành, chứ không phải giả tạo của phường buôn hương bán phấn lầy lụa. Sau này chàng mới biết đó là phong tục của một số người Ấn, hàng năm cứ đến hội thần Lửa là đàn bà con gái, đặc biệt là con gái trinh nguyên, rủ nhau tới đền cúng kiếng và tìm tình yêu xác thịt để lấy hên. Nhiều ngôi đền đã giành sẵn phòng riêng cho các cuộc tao ngộ này.

Bức tượng đá đang nằm gọn trong bàn tay của đại tá Bani bắt Văn Bình nghĩ đến quá khứ thần tiên tại đền Voi vì tư thế ưỡn ẹo của nó, ưỡn ẹo một cách tục tĩu mà thanh tao, cứng rắn mà mềm mại, gần giống tư thế ưỡn ẹo của cô gái hiến dâng vô điều kiện hôm ấy.

Một giãy đèn đỏ khác được bật sáng trên mặt bàn buya-rô bằng mun bóng loáng. Đồ trang trí trong phòng làm việc của trưởng đoàn điệp báo Quạ Đen còn kỳ dị hơn cả đồ trang trí trong phòng tiếp thân chủ của nhà tướng số phù thủy.

Văn Bình nhìn thấy cái khay gỗ tròn đặt giữa bàn, bên trên có nhiều ve thủy tinh trắng, đựng những thứ nước khác màu, hình thù mỗi ve cũng khác nhau, cái tròn như hòn bi, cái cao tồng ngồng như ngón tay, cái vuông, cái hình trám... Đại tá Bani lấy cái ve cao gầy, nâng lên ngang mắt bằng dáng điệu trang trọng gần như kính cẩu, đoạn từ tốn mở nút, rót nước bên trong vào cái ly nhỏ xíu, chưa bằng phân nửa cái chén độc ẩm của các cụ ngày xưa.

Rót xong, hắn đẩy nhẹ cái ly tí hon lại gần chàng, giọng thân mật:

- Cái này tốt và ngon thượng hạng, mời ông làm với tôi một hớp, rượu bờhan đấy.

Văn Bình không lạ gì bờ-han. Bất cứ cái gì được liệt vào danh sách men say từ Đông sang Tây và từ cổ chí kim, đều được chàng nếm thử. Chàng khoái rượu huýt-ky, dĩ nhiên vì ngon, nhưng thật ra vì duyên nợ; trong cuộc đời vào sinh ra tử chàng đã có dịp thưởng thức nhiều thứ rượu ngon hơn huýt-ky một trời một vực. Mỗi lần đến lục địa Ấn chàng đều không quên nhắp rượu bờ-han. Nó là đàn anh về mục say, song nó lại rất nồng, dễ làm nhức đầu. Nếu so sánh, nó chẳng nong hơn rượu đế của ta là bao. Người Ấn uống bờ-han trong chén lớn, chứ không rót vào ly nhỏ xíu bằng đầu ngón tay như đại tá Bani, trừ phi...

Văn Bình ngần ngại, Bani nói:

- Ông đừng tưởng cái ly nhỏ xíu chỉ đựng mấy giọt lèo tèo này không say... Nó sẽ làm ông say chếnh choáng cả giờ đồng hồ chưa rã. Ông dùng thử thì biết, nó không phải là rượu bờ-han thông thường, mà là tinh chất bờ-han. Gần chục thứ rượu khác nhau trộn lại, đem ủ cất lần nữa, và chỉ gạn lọc lấy tinh chất, sau đó đem pha với huyết...

Đại tá Bani nâng cái chén nhẹ tâng lên miệng uống. Cái chén thủy tinh trong suốt để lộ làn rượu đỏ hồng bên trong. Màu hồng của rượu được tăng thêm tính chất huyền ảo do ánh sáng đỏ của giãy đèn trên mặt bàn. Cái chén chỉ nhẹ như điếu thuốc lá, nhấc bằng một ngón tay cũng đủ, thế mà Bani lại bưng bằng hai bàn tay, cả hai bàn tay khum khum vô cùng thận trọng và khó khăn như thể nó rất nặng. Dung tích của nó chỉ bằng một muỗng súp nước là cùng, song Bani uống một hơi dài vẫn chưa cạn. Thì ra hắn chỉ lè lưỡi dúng nhẹ vào rượu rồi suýt soa cho hơi rượu ngấm vào tế bào trước khi nhắp tiếp.

Một mùi thơm đặc biệt tỏa ra làm Văn Bình tê tê. Bani rón rén đặt ly xuống bàn:

- Ông uống đi. Ông chỉ dùng một vài giọt là biết ngay.

Hừ... uống rượu pha tiết là một trong những thú Văn Bình rất sành, không kém tài chọn rượu. Uống rượu pha tiết dê, tiết bò non, thậm chí cả tiết rắn là việc quá thông thường. Chàng còn uống rượu pha tiết người nữa, đó là nhân những cuộc lễ thề thốt của đám anh chị giang hồ, lấy dao nhọn chích cánh tay, nặn vài ba giọt máu, cho rớt vào rượu uống chung với nhau để tỏ tình liên đới.

Chàng đã quá quen, tất lời giải thích của Bani, dầu là giải thích thế nào chăng nữa, cũng khó thể làm tóc gáy chàng dựng ngược. Vậy mà sau khi đại tá Bani lên tiếng, chàng rờ sau gáy lại thấy toàn sợi sắt tua tủa. Vì rượu bờ-han thánh tửu của hắn được pha với huyết người, song không phải huyết chích từ cánh tay (đã là huyết người thì chích ở bộ phận nào ra cũng là huyết người, có gì khác đâu mà anh chàng Z.28 phải dựng tóc gáy, hả các bạn?).

Mà là từ màng xử nữ của các cô gái còn trinh tình nguyện hiến thân trọn đời cho thần tình yêu Siva. Những cô gái này được gọi là đêva-đasi.

Một số người Ấn còn giữ tập tục "bán khoán" con gái cho thần mặc dầu luật pháp Ấn cấm đoán và coi là hình tội. Thiếu nữ còn trinh được đưa đến đều làm lề thành hôn với cái lingan bằng đá, và trong khi nội ngoại toàn gia ăn uống linh đình bên ngoài thì tại hậu cung, vị tu sĩ chủ tế dùng gươm nhọn đâm rách màng xữ nữ để hứng máu, pha vào rượu cho mọi người cùng uống. Rượu bờ-han của đại tá Bani được pha với huyết của nhiều cô gái đêva-đasi được dâng cho thần ngay sau khi lọt lòng, tâm hồn cũng như thân thể còn hoàn toàn thanh khiết, ăn uống theo một thực đơn đặc biệt, cho nên khi trộn vào rượu đã gây ra một sư đê mê không tiền khoáng hậu.

Văn Bình thích say cho quên đời, song chàng không thể điềm nhiên nhắp chén rượu bờ-han kỳ quái do Bani khẩn khoản mời chàng. Hắn lặp lại:

- Ông uống đi. Tôi không nói xạo đâu. Già 60, da dẻ mốc thếch, xương cốt mềm xèo mà dùng rượu này trong vòng vài ba ngày đã khỏe như trai tráng.

Văn Bình ngồi yên. Chàng cảm thấy lờm lợm ở cuống họng. Dầu sao chàng cũng hơi bối rối.

Uống rượu pha huyết màng trinh con gái là một trong các tục lệ thiêng liêng của một số bộ lạc, lẽ ra để chiếm cảm tình của đại tá Bani chàng không nên từ khước, cũng như trong quá khứ chàng đã từng nuốt trệu trạo những khúc dồi thịt rừng lẫn với phân hôi thối, hoặc ăn cá chết thúi inh ỉnh...

May thay tiếng mở cửa đột ngột đã cứu Văn Bình ra khỏi cơn bí.

Người mở cửa là gã hidờra đĩ đực. Hắn chạy vội vào trong phòng, miệng thở hồng hộc, mặt tái mét.

Đại tá Bani đứng dậy, ly rượu suýt đổ xuống bàn:

- Có khách hả?

Gã hidờra lắc đầu, giọng hớt hơ hớt hải:

- Không.

- Vậy mày vào đây làm gì?

- Chết rồi.

- Cái gì chết. Con nhân tình của mày hả? Chết đứa này thì tao kiếm cho mày đứa khác, cần gì. Thôi, mày cút ra ngoài cho tao bàn chuyện với ông khách.

- Không phải. Tin từ phi trường gọi về báo cáo là thằng tài xế đã chết.

- Tài xế chết hả? Chết ở đâu? Tại sao mà chết? Nò vừa điện thoại cho tao hồi trưa kia mà...

Bani vừa nhắc đến điện thoại thì chuông điện thoại đặt trên bàn reng reng. Mặt hơi cáu, hắn cầm lên nghe. Văn Bình nhận thấy nét mặt hắn thay đổi nhiều lần, từ bực bội đến sửng sốt, rồi từ sửng sốt chuyển sang sợ hãi. Người giả vờ khéo đến mấy cũng khó thể lừa được luồng nhỡn tuyến quan sát tinh vi của chàng, và chàng có cảm tưởng rõ rệt là Bani thành thật.

Hắn gác ống nghe, rồi bật ra tiếng thở dài:

- Úi chao!

Hắn buông phịch xuống ghế, vớ mấy ve rượu thuốc cùng một lúc, đưa lên miệng nốc. Nốc xong, hắn ném vỏ chai xuống sàn nhà, gục đầu xuống hai tay kê trên bàn. Văn Bình biết hắn đang bối rối cực độ. Ngần ấy rượu bờ-han sẽ bắt hắn ngủ vùi trong khoảnh khắc, nếu chàng không giữ cho hắn tỉnh. Chàng bèn đập vai hắn, gọi:

- Đại tá?

Hắn ngẩng lên, giọng nồng nặc hơi men:

- À, tưởng ai, té ra ông. Ông cần tôi chuyện gì? Tôi say lắm ông ơi, phiền ông gác đến mai.

Văn Bình lớn tiếng:

- Tôi cần ông chuyện gì, ông đã biết. Tôi không thể chờ thêm nữa. Ai giết tên tài xế của ông?

- Tự dưng nó lăn đùng ra chết.

- Khi nào?

- Cách đây nửa giờ, trong lúc nó sửa soạn lái xe từ nhà ra phi trường đón ông.

- Ai giết?

- Chưa biết. Dường như nó bị hạ thủ bằng atêmi. Tôi đang sai người chở xác nó về đây cho luật y khám nghiệm.

Văn Bình an ủi:

- Làm nghề này sống chết là thường, tuy vậy tôi cũng xin chia buồn cùng ông.

Giọng Bani bỗng trở nên dữ dằn:

- Cám ơn ông, cám ơn ông. Nhưng ông nên ra khỏi nơi này thì hơn.

Hắn xô cái ghế đang ngồi ngã lỏng chỏng, đập bàn tay xuống bàn khiến đồ đạc nhảy bắn tung tóe, rồi nhìn Văn Bình bằng hai mắt đỏ ngầu:

- Vâng, tôi xin cám ơn ông, tuy nhiên ông cũng nên nhớ rằng vì ông mà nó chết. Vì tài ba lỗi lạc của ông mà thằng em tôi chết thảm.

Văn Bình nổi xung, toan nắm cổ áo gã khổng lồ bị thịt Bani, song lại rụt tay vì ba tiếng "thằng em tôi" mà hắn vừa thốt ra. Mọi nghi ngờ trong đầu chàng cũng vụt tan ra khói, Đại tá Bani khó thể là đồng lõa với địch.

Ngay khi ấy Bani hấp tấp mở ngăn kéo bàn giấy. Văn Bình tiến nhanh lên một bước trong tư thế phòng bị. Nếu hắn lấy võ khí cất trong ô kéo, chàng vẵn có đủ điều kiện chế ngự.

Nhưng chàng đã tính lầm. Chàng đã ngờ hăn một cách oan uổng.

Hắn không rút súng, cái hắn cầm gọn trong tay là một chai rượu bờhan hình dẹt. Không thèm quan tâm đến chàng, hắn ngửa cổ, làm hết một hơi dài. Rồi hắn bưng mặt khóc rưng rức như đứa trẻ.

Văn Bình lặng thinh không nói nửa lời. Chàng biết Bani đang xúc động cực độ.

Hắn òa khóc đã nhanh, hắn ráo nước mắt còn nhanh hơn, đang sụt sùi khiến tượng đá cũng nổi vẩy ốc, Bani bỗng cất hai bàn tay ra khỏi mặt, chắp vào nhau, và nói:

- Xin lỗi. Xin ông tha lỗi. Tôi vừa có thái độ mềm yếu quá đáng. Vâng, thằng tài xế là em tôi, tuy không phải là em ruột của tôi nhưng tôi còn yêu thương hơn cả em ruột nữa. Tôi đã oán trách ông hoàn toàn phi lý. Em tôi chết vì công vụ. Ông cũng đang thi hành công vụ, và đã chết hụt mấy lần ngay sau khi đến đây. Xin lỗi... xin ông tha lỗi cho tôi... giờ đây, nếu ông cần gì, tôi xin tận tâm giúp đỡ.

Văn Bình xiết tay hắn:

- Nhân tiện tôi cũng thành thật xin ông tha lỗi. Tôi muốn được tiếp xúc ngay với phái đoàn Anfa. Hiện họ có mặt toàn thể ở đây không?

Bani đáp:

- Vâng tất cả hiện ngụ ở Bombay. Trong khi chờ đợi ông đến, tôi đã áp dụng các biện pháp bảo vệ an ninh cần thiết. Cô Hồng Nường và ông Hồng Lang lưu trú tại một biệt thự sang trọng, ngay gần trụ sở của tôi.

- Còn cô Sophia?

- Tôi sẽ cho mời nàng vào ngay.

- Nàng đang ở đây?

- Vâng, nàng vừa lại thăm tôi để bàn chuyện tiếp tục công tác thám hiểm thì ông tới.

Đại tá Bani ra lệnh cho gã hidờra đang đứng khoanh tay ở góc phòng. Gã hidờra dạ rân rồi biến sau cánh cửa.

Trong vòng 5 phút, thời gian chờ đợi Sophia hai người đàn ông ngồi đối diện nhau nhưng mắt mỗi người nhìn một nơi, dường như Bani cố ý tránh luồng nhỡn tuyến của Văn Bình. Bani bận rộn với cái ve thủy tinh đựng rượu bờhan, nhiều lần toan đưa lên miệng uống song lại hạ xuống. Văn Bình nhận thấy hắn đang cực kỳ bối rối.

- Chào ông. Chào hai ông.

Văn Bình không để ý đến người đàn bà vừa xô cửa vào căn phòng không khí mát rợi. Chàng không quay lại phía nàng, và nàng phải chào lần thứ chàng mới nghe tiếng. Sự kiện này không có nghĩa là Văn Bình cũng bối rối nên đãng trí như Bani. Chàng đang suy nghĩ song tinh thần vẫn tỉnh táo. Chàng chỉ giả vờ không để ý.

Đại tá Bani giật nẩy người như ngồi trên tổ kiến càng. Hắn choàng tỉnh mộng:

- Vâng, chào cô, chào cô. Đây là ông bạn vừa từ Sàigòn đến.

Người đàn bà trạc 30, dong dỏng cao, cặp gió dài và thon, nàng mặc xiêm áo may liền và chật nên những đường cong trên ngực và bụng nàng có hoàn cảnh khoe khoang đầy đủ. Nhìn thoáng qua, Văn Bình biết ngực nàng thuộc loại 95 phân. Vòng ngực phụ nữ phương Tây trên 100 phân là thường - nhất là từ ngày các phương pháp và dược phẩm tân kỳ được phát minh để xoa nắn, bơm phồng, mổ độn – tuy nhiên kinh nghiệm cho thấy sự đều đặn tròn trịa lý tưởng chỉ hay có ở mức 90, 95. Mặt khác, vòng eo thua vòng ngực 30 phân là một kỳ công về cân đối thân thể, cô gái nào xấu có vòng eo này cũng trở thành đẹp, trong khi ấy người đàn bà đang đứng trước mặt Văn Bình lại có vòng co nhỏ hơn nữa.

Nghĩa là nàng đáng được liệt vào danh sách đàn bà đẹp. Nếu da nàng mịn màng hơn nữa, mắt nàng có những lông mi thật, dài hơn nữa, miệng nàng có ít nếp răn nơi mép hơn nữa, Văn Bình đã phải trầm trồ khen nàng "đẹp tuyệt vời". Dầu vậy, những vết gợn đây đó vẫn không làm suy giảm toàn bộ bức tranh xương thịt thần tiên.

Đại tá Bani giới thiệu:

- Đại tá Z.28 vừa từ Sàigòn tới. Tôi được lệnh giới thiệu ông Z.28 với cô. Bất cứ lúc nào cô và anh cần đến, tôi xin hết lòng giúp đỡ.

Văn Bình bắt bàn tay nhỏ xíu đeo găng trắng muốt của nàng.

- Thưa, cô là Sôphia?

Cô gái gật đầu:

- Phải, hân hạnh được quen ông.

Văn Bình cười:

- Cô đẹp ghê.

Lông mày Sophia hơi nhíu lại:

- Cám ơn ông. Nhưng tôi đi từ Mỹ sang đây không phải để được nghe ông khen đẹp. Và, nếu tôi không lầm, ông từ Nam Việt sang đây cũng vì công việc, chứ không phải để nịnh đầm. Tôi biết ông còn mệt, song thời giờ quá gấp rút, tôi yêu cầu ông đi ngay vào công việc.

- Chừng nào phái đoàn lên đường?

- Về phái đoàn Anfa, xin ông đừng hỏi.

- Vậy tôi hỏi ai?

- Tiến Sĩ Hồng Nương. Còn tôi, tôi đến Bombay vì mục đích riêng. Chẳng qua vì có phái đoàn Anfa liên hệ đến gia đình tôi nên người ta tưởng lầm. Tôi qua Bombay để gặp vị hôn phu. Chỉ có thế thôi.

- Cô sẽ đi cao nguyên Đề căn cùng với phái đoàn?

- Có lẽ.

- Hẳn cô đã biết tôi đến Bombay để làm gì?

- Tôi không biết. Nghe nói ông có trách nhiệm bảo vệ an ninh cho nhân viên phái đoàn. Nếu có người tài giỏi như ông một bên, phái đoàn cũng đỡ lo.

- Xin phép cô cho tôi giáp mặt các nhân viên trong phái đoàn. Bắt đầu là cô Hồng Nương.

- Sẵn lòng. Mời ông theo tôi.

Văn Bình sửa soạn bắt tay từ giã đại tá Bani. Song Bani lại không chìa tay ra đon đả như thường lệ. Nét mặt hắn đột nhiên đầy nghiêm trọng.

Hắn nhìn giữa mắt Văn Bình, dằn giọng:

- Ông chưa được phép ra khỏi phòng này.

Văn Bình hỏi:

- Tại sao?

- Vì tôi đòi được khám người ông.

- Khám người tôi, ha ha... đại tá không tin tôi là Văn Bình Z.28 phải không?

- Phải. Tôi không tin.

- Lý do?

- Chẳng có lý do gì hết. Tôi không tin ông là đại tá Văn Bình vì ông không biết mật khẩu.

- Tại đại tá không hỏi nên tôi không nói.

Nhanh như điện, khẩu súng lục trái khế từ ngăn kéo bàn giấy được rút ra, nằm gọn trong lòng bàn tay đại tá Bani, và chĩa thẳng vào ngực Văn Bình.

Bani gằn giọng:

- Bây giờ tôi hỏi mật khẩu.

Văn Bình lắc đầu:

- Tôi hy vọng ông không phải là trẻ con. Cái đồ chơi ngây thơ ấy chẳng làm gì được tôi đâu.

Bani trợn mắt:

- Gian ga ma... gian ga ma...

Bầu không khí gian phòng có vẻ khó thở với miệng súng đen ngòm hướng thẳng vào ngực Văn Bình, với nét mặt nửa dữ dằn nửa man rợ của đại tá Bani không thích hợp với sự cười đùa song Văn Bình vẫn thản nhiên cười đùa. Gian-ga-ma là phần đầu của mật khẩu mà trên nguyên tắc chàng phải trao đổi với Bani. Mật khẩu thường là những danh từ kỳ quặc, sau nhiều năm hoạt động Văn Bình đã quen với các mật khẩu kỳ quặc do các nhân viên cạo giấy Trung Ương tìm ra trong những phút hứng khoái kỳ quặc. Tuy vậy, chàng có cảm tưởng mật khẩu trong chuyến đi này lại kỳ quặc hơn cả. Vì Gian-ga-ma (chao ôi...) là tiếng Ấn được dùng để chỉ của quý của đàn ông. Gọi là của quý không ngoa vì dân Ấn coi là là thần linh và sì sụp lễ bái, cái gian-ga-ma còn được liệt vào hạng đệ nhất thần linh nữa, một số người Ấn thường đeo nó lòng thòng bên người...

Văn Bình thuộc làu mật khẩu song không đáp lại. Chàng chỉ tiến lên nhanh như điện, bàn tay trái gạt nòng súng sang bên. Mặt chàng vẫn tươi tỉnh, miệng chàng lại thốt ra tiếng cười khinh bạc, vậy mà đại tá Bani lại run cầm cập, khẩu súng văng tuột xuống sàn nhà.

Bani ngó chàng trân trân, miệng há hốc song không nói được lời nào. Văn Bình cất tiếng:

- Anh còn nghi tôi là Z.28 giả nữa không?

Bani thở dài:

- Không.

- Tại sao anh còn hỏi mật khẩu?

- Xin lỗi anh, vì...

- Vì... vì... cái gì? Nếu anh tiếp tục lộn xộn tôi sẽ bóp anh nát xương.

Nói chưa dứt lời chàng chộp lấy cườm tay đại tá Bani. Hắn vùng vẫy, tìm đủ cách thoát khỏi kềm tay của chàng song càng vùng vẫy hắn càng mắc kẹt hơn, khác nào chú cá yếu đuối vướng phải lưỡi câu. Mặt đỏ gay, hắn van lơn:

- Đau tôi quá, thả ra, thả tôi ra, anh ơi.

Văn Bình xiết chặt thêm:

- Đã hết lộn xộn chưa?

Nạn nhân kêu "ái" một tiếng lớn rồi gục gặc cái đầu:

- Hết. Xin ông tha cho tôi. Không phải sáng kiến của tôi...

Cô gái mang tên Sophia uyển chuyển bước lên, giọng thỏ thẻ:

- Văn Bình ông làm trò gì vậy?

Văn Bình nhún vai:

- Trừng trị.

Cô gái tỏ vẻ ngạc nhiên:

- Ông nói lạ... Ông quên rằng ông là khách, trong thời gian hoạt động ở đây, ông phải cần đến sự giúp đỡ quý báu của đại tá Bani. Trừ phi ông điên... chứ nếu là người bình thường ông không thể hành hung một vị chỉ huy tình báo nước bạn.

Văn Bình tiếp tục nhún vai:

- Có lẽ cô không bình thường thì đúng hơn.

- Ồ kìa, ông Z.28, ông dám gây sự cả với tôi ư? Chính phủ Mỹ còn sợ gia đình tôi, huống hồ ông chỉ là một cá nhân nhỏ bé.

- Thưa cô, ở đây không có chuyện gì liên quan đến chính phủ Mỹ, đến cá nhân tôi nhỏ bé và gia đình giàu có nứt đố đổ vách của cô. Chỉ có chuyện cô không bình thường thôi.

- Ông bảo tôi điên?

- Dĩ nhiên. Cô thử nhìn chung quanh thì thấy. Góc phòng nào cũng có nhân viên thân cận của đại tá Bani. Người nào cũng to cao. Người nào cũng đeo súng cồm cộm ở thắt lưng. Người nào cũng đút tay vào túi. Họ chỉ cần rút tay ra là tôi đầu hàng, vâng tôi phải giơ tay lên đầu. Tại sao họ vẫn đứng yên như phỗng đá?

Quả như Văn Bình nói, trong gian phòng nhỏ tranh tối tranh sáng người đứng lố nhố. Ít nhất là có 4 người, không phải hạng người bạch diện thư sinh trói gà không chặt, mà là hạng đàn ông có chiều cao, chiều ngang và những bắp thịt đô vật. Chưa cần nói đến những khẩu súng nạp đạn giấu trong mình, chỉ riêng những bắp thịt khổng lồ này cũng đủ làm vô địch võ thuật thế giới điêu đứng...

Văn Bình hỏi cô gái:

- Cô trả lời đi. Cô có hiểu tại sao họ vẫn đứng yên như phỗng đá không?

Cô gái lặng thinh. Văn Bình phải đáp giùm:

- Vì lẽ giản dị họ chỉ được lệnh bảo vệ tính mạng của đại tá Bani thật thụ.

Cô gái buông tiếng "trời" rồi ngồi phịch xuống ghế. Người tự xưng là đại tá Bani nắn bóp cườm tay bị trẹo, mặt nhăn nhó:

- Ông tài thật. Vâng, tôi không phải là Bani, tôi chỉ là cộng sự viên của đại tá.

Văn Bình chưa có phản ứng thì đại tá Bani thực thụ cất tiếng oang oang sau lưng. Chàng ngoảnh lại và hơi kinh ngạc khi thấy Bani giả không khác Bani thật là bao. Chàng có ngay ấn tượng họ là anh em sinh đôi. Bani thật có cặp mắt sáng hơn và sắc hơn. Và nhất là...

Bani thật nâng chai bờhan mời Văn Bình:

- Đây mới là chai rượu ngon thượng hạng. Mời ông bạn uống mừng cuộc tao ngộ giữa chúng ta. Ông bạn tha lỗi cho nhé. Nó là em tôi đấy, em sinh đôi, nên giống tôi như đúc.

Văn Bình nói:

- Có khác.

Đại tá Bani (thật) thở dài:

- Anh xứng đáng là đàn anh của chúng tôi. Thượng cấp tốn bao công của triệu thỉnh anh đến đây không phải là không có lý. Em ruột tôi thường đóng giả tôi, hầu như người nào cũng lầm. Và lầm là đúng, nó cũng cao bằng tôi, to ngang bằng tôi, cân nặng cũng suýt soát một vài kí, khuôn mặt, màu da, giọng nói, tất cả đều cùng khuôn mà ra. Thậm chí họ hàng, anh em bạn thân cũng lầm, thế mà anh nhận ra được. Anh có thể cho tôi biết chứng cớ giúp anh nhận ra tôi không?

- Sẵn lòng. Chỉ có một chứng cớ độc nhất. Bàn chân anh mang giày số 44-45...

- Thảo nào. Em tôi mang giày số 37-38.

Đột nhiên, Bani nắm vai Văn Bình, giọng khẩn khoản như người van xin ân huệ đặc biệt:

- Anh Văn Bình, điều khắc biệt này được anh em tôi giữ kín. Ai nói anh biết chúng tôi mang giày khác số?

Biết không giấu nổi Văn Bình bèn đáp:

- Ông Hoàng. Ông Hoàng có đầy đủ hồ sơ về anh.

Văn Bình vừa nói thật, nhưng chỉ thật phân nửa. Đúng rằng văn phòng của ông tổng giám đốc Sở Mật vụ ở Sàigòn có hồ sơ tướng mạo của đại tá Bani, cũng như của hầu hết lãnh tụ điệp báo quan trọng từ đông sang tây, nhưng hồ sơ không hề đá động đến hai anh em sinh đôi Bani. Sở dĩ Văn Bình khám phá ra là do đôi giầy số quá nhỏ, không thích hợp với cấp bậc võ thuật, mà Bani đoạt được sau nhiều năm du học tại Đông kinh.

Đại tá Bani (thật) cầm tay Bani giả kéo lại gần Văn Bình, giọng vui vẻ:

- Chú xin lỗi đại tá Z.28 đi.

Mọi người cùng cười.

Bani cười lớn nhất và dài nhất. Văn Bình chỉ cười thoáng qua rồi ngoảnh nhìn cô gái mang tên Sophia:

- Ô kìa, tại sao người đẹp không cười?

Sophia vùng vằng đi ra cửa, Văn Bình thét lớn:

- Đứng lại.

Sophia xây mặt về phía chàng, hai tay chống nạnh, dáng điệu oai nghiêm, giọng nói sang sảng như nữ tướng ban lệnh cho ba quân:

- Tôi yêu cầu ông lần cuối: gia đình tôi không quen cái lối cư xử sống sượng như vậy. Ông muốn gì, xin ông cho biết?

Văn Bình dằn từng tiếng:

- Chẳng muốn gì cả. Tôi chỉ đòi ở cô sự thành thật.

- Ông cho tôi là người nói dối?

- Vâng.

- Thái độ của ông là thái độ kém lịch sự. Tôi không ưa trò truyện với đàn ông kém lịch sự.

Nàng quay sang bên trái, nói với đại tá Bani:

- Chào đại tá, tôi xin kiếu. Tôi sẽ ra máy bay ngay bây giờ. Sau này có những hậu quả nào, đại tá hãy ráng chịu. Hơn ai hết, đại tá đã biết người gây ra không phải là tôi.

Sophia xăm xăm bước ra ngoài. Nhưng Văn Bình rượt theo chặn lại:

- Thong thả. Trước khi ra khỏi phòng này cô phải cho tôi biết một điều...

Cánh cửa lim được mở ra phũ phàng và xập vào thật mạnh. Nếu chàng tránh né không thần tốc thì tấm gỗ dầy nặng đã đập thẳng nơi mặt. Chàng đạp tung cửa, và nghiêm nghị ra lệnh:

- Cô đừng buộc tôi phải trở thành vũ phu. Cô phải đứng lại bằng không...

Mặt đỏ bừng. Sophia thách thức:

- Bằng không ông sẽ hành hung tôi. Gia đình tôi chỉ cần ký một tấm chi phiếu là cả đến Sở Mật vụ do ông Hoàng làm tổng giám đốc cũng đổ cái rụp, huống hồ ông chỉ là nhân viên xoàng. Lần chót, tôi hỏi ông; ông có chịu để yên cho tôi ra phi trường không?

Văn Bình đáp:

- Nếu cô muốn lên máy bay rời Bombay tôi cũng không ngăn cấm, mặc dầu cô là kẻ có tội, và tôi được quyền bắt cô, lôi cô ra tòa...

Đại tá Bani tiến lên, án ngữ giữa Văn Bình và Sophia, giọng nói pha lẫn sửng sốt và sợ sệt:

- Đại tá Z.28 tại sao đại tá lại nói như vậy?

Văn Bình gạt Bani sang bên. Nhưng Sophia đã hành động nhanh hơn chàng một phần trăm giây đồng hồ. Vả lại, dẫu chàng hành động nhanh hơn nàng chàng vẫn phải bó tay chịu thua như thường vì đại tá Bani đã đứng chềnh ềnh trước mặt chàng theo lối "kỳ đà cản mũi".

Sophia móc trong lưng ra một khẩu súng lục cán ngà, nòng thép xanh nhỏ xíu, thoạt trông như đồ chơi trẻ con. Nhưng lối rút súng và cầm súng của nàng bắt Văn Bình chột dạ. Sở dĩ Sophia không cần súng lớn là vì nàng bắn giỏi. Nàng đứng cách chàng 4 thước, nhắm mắt lại cũng bắn trúng khối thịt vạm vỡ cân nặng trên 70 kí. Chàng có tài phi thân, đoạt súng trong khoảng xa dễ như bỡn, song khoảng xa 4 thước này khó thể mang lại thắng lợi.

Văn Bình đành đứng yên.

Giá chàng ngo ngoe Sophia cũng có phương pháp bắt chàng tuân lệnh đứng yên. Phương pháp của nàng là thản nhiên bóp cò, viên đạn thứ nhất bay xẹt qua tóc Văn Bình.

Đó là kẹo đồng cảnh cáo. Viên đạn thứ hai chắc sẽ găm giữa trái tim nóng hổi tràn trề nhựa sống của Văn Bình. Bắn xong phát cảnh cáo, Sophia cất tiếng:

- Ông đã chịu biết điều chưa? Nếu tôi muốn giết ông, thì viên đạn đầu tiên này đã đủ tiễn ông xuống âm phủ. Ông nên cám ơn tôi đi...

- Cám ơn cô Sophia...

- Không dám.

- Xin lỗi, tôi chưa nói hết. Câu nói của tôi là "cám ơn cô Sophia giả hiệu".

Cô gái giật mình. Tuy vậy khẩu súng trong tay nàng không hề run. Điều này chứng tỏ nàng có những giây thần kinh cứng như thép. Nàng bước tréo sang bên, không quan tâm đến cái miệng há hốc như miệng cá ngão của đại tá Bani.

Giọng nàng xoắn tròn:

- Yêu cầu mọi người trong phòng này đứng yên. Hễ ai cựa quậy tôi sẽ bắn chết.

Thân hình cô gái mảnh khảnh mà tiếng nói của nàng lại lanh lảnh như tiếng chuông. Bọn cận vệ của đại tá Bani ngây người ra như phỗng đá. Cô gái đội lốp Sophia vẫn tiếp tục bước tréo sang bên, chắc nàng muốn thoát thân bằng cửa hông ra vườn. Cặp mắt sáng quắc của nàng không ngừng kiểm soát gian phòng, riêng Văn Bình được nàng lưu ý triệt để.

Nhưng đến khi nàng sửa soạn xô cửa thì dịp may xảy ra cho Văn Bình. Một nhân viên của đại tá Bani lù lù dẫn xác vào phòng. Cánh cửa bị hắn kéo mạnh ra phía ngoài khiến cô gái suýt mất thăng bằng. Nàng vẫn nắm chắc khẩu súng trong tay song Văn Bình đã lợi dụng sự rủi ro hi hữu của nàng để phản công nhanh như chớp nhoáng. Chàng đá chân trái theo thế phi cước cực kỳ lợi hại. Ngọn độc cước của chàng không chạm cườm tay cô gái như chàng dự tính, tuy nhiên hơi gió ào ạt do nó gây ra đã đủ làm nàng đau bủn rủn từ bàn tay đến khớp xương vai.

Nàng loạng choạng lùi lại.

Văn Bình phóng tiếp cú đá chân phải. Chàng không dám đá trúng người nàng, và cũng không dám đánh đòn hiểm. Mục đích của chàng chỉ là giành lại vai trò chủ động.

Song nàng đã ngã rụp xuống sàn. Một phát súng nổ vang trong phòng. Căn phòng được điều hòa khí hậu, gắn toàn cửa kiếng nên phát súng lục kêu lớn như tiếng đại bác.

Cô gái đội lốp Sophia quẩy mình trên đất, miệmg thét lên một tiếng xé ruột:

- Chết, chết!

--------------------------------
1 Cổ tê là con stegosaurus; óc người choán gần 2 phần trăm tổng sức nặng, trong khi óc con cổ tê chỉ choán 0,0010 phần trăm
Hận Vàng Ấn Độ
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12