Nguyên Bình
- 3 -
Tác giả: Nguyên Bình
Đầu giờ học cô giáo thông báo: “Hôm nay là buổi học cuối cùng của năm cũ. Các em được nghỉ tết đến mồng sáu tháng giêng âm lịch thì tập trung tại trường.” Cả lớp cùng hò reo phấn khởi. Vậy là được nghỉ tết rồi đấy! Xem ra ai cũng háo hức lắm.
Khác hẳn với các bạn Sính đón nhận tin này rất hững hờ, khiên cưỡng. Khuôn mặt như con gái của cậu buồn thiu, ánh mắt để nơi vô định. Cậu ngồi im như đá, lời cô giảng chưa chui qua lỗ tai đã bay đi đâu mất...
Tiếng trống tan học cất lên, mọi người tranh nhau chạy qua cái cửa lớp bé tẹo, chất đống lại. Ai cũng muốn nhanh chân ra vùng trời rộng lớn, tiếng chen lấn xô đẩy lao nhao. Cái cửa vốn đã nhỏ giờ lại càng nhỏ hơn. Hoà vỗ vai Sính.
- Nhanh lên chứ!
Tiếng ồn ào tan đi đâu mất, còn lại mình Sính trong phòng, nó nặng nề lê bước ra khỏi lớp lòng buồn ghê gớm.
- Nhanh lên, đến giờ cơm rồi!
Lại thằng Hoà vỗ vai nó giục, mà vội vàng làm gì kia chứ. Sao hôm nay ăn cơm sớm vậy?
Ăn cơm xong đứa nào đứa ấy vội vàng gấp quần áo nhét vào túi. Những bộ mặt rạng rỡ cười tươi như hoa nở. Không vui sao được vì lâu lắm mới về nhà gặp bạn bè người thân... Sính ngồi thu lu một góc mặt mày buồn thiu.
- Mày sao vậy, Sính? - Hoà đến bên.
- Tao hơi mệt!
- Mai có về không? Để tao gấp quần áo cho.
Sính không nói gì. Hoà lục cặp lấy chìa khoá mở ngăn tủ số ba, cũng chẳng có gì ngoài hai bộ quần áo, nó nhét tất cả vào cái túi vải Sính để trong đó.
Bỗng Tuấn đưa bàn tay hộ pháp vỗ mạnh vào vai làm Sính suýt ngã lăn ra giường.
- Mai bọn tao đi cùng về nhà mày, nhớ?
- Hả...à...ừ... - Sính ấp úng.
Sính còn chưa biết có nên về nhà không vì nếu về thế nào bố cũng bắt nó bỏ học. Sính đã học dưới mái Trường phổ thông dân tộc nội trú này được sáu năm, từ năm lớp hai đến nay là lớp tám. Bỏ học cũng dễ thôi nhưng bỏ học để làm gì khi mơ ước còn ở phía trước. Có lần bố bảo Sính: “Mày lớn rồi học làm gì nhiều cho hư thân. Ở nhà bố xin cho đi làm ở bãi đá kiếm ngày mười ngàn.” Mẹ đang đồ mèn mén dừng tay, nói: “Không đáng! Mười ngàn là cái giá dành cho những kẻ không có học, còn đối với người có học phải gấp nhiều lần cái giá ấy.”
- Tất cả đi ngủ sớm để sáng mai lên đường!
Tuấn vừa gõ thước vào thành giường vừa ra lệnh. Nếu hôm khác chắc sẽ được ăn vài cái lườm và vài câu nói “Lớp phó hắc xì dầu!”, nhưng hôm nay cả mười hai đứa không đứa nào có ý kiến gì đều ngoan ngoãn lần lượt buông màn.
Bóng đêm, sự tĩnh lặng ùa vào phòng.
Tất cả đã ngủ. Chúng nó vô tư quá, đặt mình xuống là ngủ ngay được.
Sính trở mình, sao lại khó ngủ vậy. Vợ chồng nhà chuột cắn nhau chí choé trên mái nhà...
Sính nghĩ đến những chịu đựng của mẹ khi bị bố hành hạ. Càng ngày mẹ càng gầy và yếu. Mấy năm trước nhà nó cũng khá giả chẳng kém ai ở bản Nà Pha, nhưng từ khi bố nó đi buôn bị người ta lừa lấy hết tiền thì gia đình bắt đầu túng thiếu. Gánh nặng cơm áo đổ lên đầu mẹ, bố chẳng giúp gì thỉnh thoảng lại còn lấy tiền của mẹ đi mua thuốc phiện về hút, khi nào không có tiền thì bố đem đồ đạc trong nhà đi bán. Nhà nó đã nghèo đã túng lại càng khốn khó tang thương.
Tết đến, nhà người ta bày vẽ ra bao nhiêu thứ bánh, sắm sanh bao nhiêu đồ mới, nhà nó chẳng có gì, tết cũng không khá hơn ngày thường. Anh em nó thương mẹ lắm, càng thương lại càng thấy buồn. Đêm đêm nó thấy mẹ khóc, những khi ấy trái tim nhỏ bé của nó như bị ai vò xé bóp nghẹt. Nó thấy thương em Mai, em còn nhỏ chưa biết gì, khi chúng bạn có quần áo mới, em về nhà đòi mẹ mua nhưng mẹ không có tiền, nó hờn dỗi khóc lóc... Đã mấy lần nó nhìn thấy bố khóc, nước mắt đàn ông buồn cười nhỉ, chảy ra rồi vón lại như cục nhựa thông ấy. Cũng mấy lần bố thề là bỏ không bao giờ động đến thuốc phiện nữa. Nhưng khi lên cơn thèm bố lại quên mất lời thề ấy. Bố đã không đủ can đảm bước ra khỏi cái vòng khói ma quỷ của nàng tiên nâu. Hôm qua nó xem Ti-vi thấy có người hút nhiều tới mức quắt queo cả da thịt, sau khi được Nhà nước cho đi cai nghiện đã bỏ được thuốc phiện. Nhiều người sau đó chăm chỉ làm ăn đã trở nên giàu có. Nó nghĩ rằng nếu bố được vào trại cai nghiện có khi cũng bỏ được thuốc phiện, gia đình nó lại đầm ấm vui vẻ như xưa. Nó nhờ thầy Hoàng và thầy đã nhận lời liên hệ nơi cai nghiện cho bố nó. Giờ chỉ làm sao thuyết phục được bố. Nó như thấy tương lai tươi sáng đang đến gần. Em Mai và nó sẽ được mặc quần áo đẹp, sẽ được ăn nhiều thứ ngon hơn. Nó định dậy gấp quần áo nhưng chợt nhớ là thằng Hoà đã gấp hộ rồi nên yên trí nằm ngủ. Nó nằm nghiêng và co người lại bỗng thấy má hơi ướt, thì ra nước mắt đã tràn ra thấm vào gối từ lúc nào.