watch sexy videos at nza-vids!
Truyện Phượng Trắng-Chương 5 - tác giả Nguyễn Đình Bổn Nguyễn Đình Bổn

Nguyễn Đình Bổn

Chương 5

Tác giả: Nguyễn Đình Bổn

Huấn bước vô căn nhà mà chính tay mình cũng góp một phần, dù nhỏ, để sửa chữa và xây dựng lại. Căn nhà mà mới tuần trước đây thôi khi xong việc Huấn vẫn còn nghĩ là mình sẽ chẳng bao giờ còn trở lại. Thế mà...
Bạch Phượng đã đứng đón bạn ở cửa và cười rất tươi:
- Tưởng là Huấn dỏm chứ! Thấy chú Ba chở Huấn lại Phượng mừng ghê!
Huấn cũng cười ngượng nghịu với Phượng, nhưng nó lại nghĩ thầm: không biết người đàn bà ưa la mắng trong những ngày mình đến làm ở đây hôm nay đi đâu vắng? Theo lời Thiện kể hôm đó thì Phượng là con lớn của chú Chín và bị người dì ghẻ “không ưa”. Không biết Thiện kể có đúng không?
- Huấn không... nhậu sao? - Bạch Phượng thân thiết và bạo dạn trêu nó.
- Mình chưa... đến tuổi mà!
Huấn cũng đùa lại. Nó chợt nhận xét thầm rằng cũng như lần trước, cô bạn mới này luôn biết cách để làm người đối diện với mình tự nhiên hơn.
- Vô đây Huấn! - Phượng chỉ vào phòng khách - Huấn ngồi đây đi! Mình lấy nước uống!
Phòng khách đã được trang hoàng lại khá đẹp. Huấn ngồi trên ghế salon, mắt làm như đang ngắm bức tranh vẽ cảnh núi non đang treo trên tường, nhưng không hiểu sao tâm trí vẫn nghĩ về người đàn bà ưa la mắng trước đây? Bạch Phượng đã đem hai lon coca ra, đặt trên bàn và ngồi xuống chiếc ghế đối diện. Lần đầu tiên trong đời, Huấn ngồi như vậy với một cô gái nên nó lúng túng thấy rõ trong khi Bạch Phượng vẫn tự nhiên. Cô cười vẻ dí dỏm:
- Huấn định “xù” không đến phải không?
- Đâu có, nhưng mình... bận lắm!
- Bận học hả?
Thấy Huấn im lặng, nhìn tránh đi nơi khác, Phượng lại tiếp tục:
- Hèn gì cả tổ ai cũng mong Huấn khi thấy Huấn không đến trường. Vậy mà lúc đó Phượng đâu biết Huấn là ai!
- Giờ biết rồi Phượng...
- Thì Phượng còn cảm thấy tự hào vì mình đang ở trong một căn nhà có tay Huấn xây lên chứ sao!
Quả là con nhỏ lanh thiệt!
- Nhưng sao tên của Phượng lại là Bạch Phượng?
Bỗng dưng Huấn buột miệng hỏi ra cái điều mà cả cậu và mấy thằng bạn đều hơi thắc mắc. Bạch Phượng cười, mắt cô lấp lánh:
- Thì có sao đâu? Thì cũng như tên Bạch Ngọc của tổ mình vậy thôi!
- Khác chớ! Huấn chưa bao giờ nhìn thấy phượng màu trắng, chỉ có phượng hồng thôi!
- Huấn có chắc là phượng chỉ màu hồng? - Bạch Phượng vừa đẩy ly coca qua phía Huấn vừa hỏi.
- Mình chỉ thấy có phượng hồng. Nghe người ta nói, trên Đà Lạt có cây phượng hoa màu tím nhưng chẳng có ai từng thấy hoa phượng trắng hết!
Phượng cười, làm ra vẻ bí ẩn:
- Vậy mà có phượng trắng đó! Bây giờ đã vào học rồi. Đến hè Huấn sẽ hiểu!
- Hè?
- Ừ, lúc đó tụi mình sắp rời trường. Phượng sẽ chỉ cho Huấn một hoa phượng trắng!
- Trường của mình chỉ có phượng hồng thôi. Huấn đã học ở đây từ lớp sáu mà!
- Vậy thì có lẽ Phượng phải về Nha Trang hái ra cho Huấn, Huấn chịu không?
Bỗng dưng Huấn cảm thấy nó với Phượng đã thành ra thân lắm. Trong một thoáng, nó quên đi cái khoảng cách giữa hai gia đình, quên đi mình đang ngồi giữa một phòng khách sang trọng, trên nệm ghế salon êm ái và uống coca. Trong lòng đứa con trai mới lớn bỗng rung lên những xao động dịu dàng. Có một điều gì đó rất lạ lùng, rất êm ái, anh ánh lên từ trong mắt Phượng và ngân nga trong lòng Huấn.
Thấy bạn bỗng dưng im lặng và cứ nhìn mình đăm đăm, Bạch Phượng mắc cỡ:
- Sao nhìn Phượng nhiều như vậy? Bộ Huấn không tin là có phượng màu trắng sao?
- Tin! Và Huấn ước gì mình được đến Nha Trang với Phượng để được nhìn những chùm phượng màu trắng ấy!
Phượng bỗng cười khúc khích:
- Không có “những chùm” cho Huấn ngắm đâu. Nhưng Phượng thì rất thích có một lần nào đó Huấn sẽ về quê Phượng.
- Nha Trang chắc là đẹp lắm?
- Phượng không biết, bởi ai mà không cho rằng quê mình đẹp nhất. Nhưng về đây Phượng nhớ biển lắm. Ngoài ấy, nhà gần biển nên sáng nào Phượng cũng đi tắm biển!
- Huấn chưa một lần thấy biển! - Huấn thành thực.
Bạch Phượng bỗng buồn buồn, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Thốt nhiên, Huấn chợt nhớ ra một điều:
- Hình như Phượng thích quét vôi tường màu xanh dương?
Đôi mắt Phượng mở lớn:
- Sao Huấn biết?
- Hôm quét vôi tường, chú Chín dặn mà. Chú Chín còn nói ổng cưng Phượng nhất!
Cậu bịa ra câu sau cốt ý là để làm vui cô bạn gái, nhưng thật bất ngờ, Phượng bỗng buồn hẳn. Đôi mắt mới vừa rồi ánh lên những nét tinh nghịch giờ tối lại như đang rơi vào một vùng hoài niệm.
Phượng chuyển câu chuyện:
- Tổ mình sẽ học tổ vào những ngày nào trong tuần?
- Năm ngoái thì chiều thứ năm!
- Tại nhà Huấn?
- Ừ. Nhưng năm nay, dù tổ học tập vẫn như cũ nhưng không hiểu các bạn còn giữ lịch học năm ngoái hay không? Ngày mai chúng ta sẽ bàn lại.
... Thế nhưng, lần học tổ đầu tiên đó Bạch Phượng đã không đến, dù rằng cả tổ đã đồng ý với nhau là sẽ cùng họp nhau tại nhà Huấn vào chiều thứ năm để giải một số bài tập khó và góp ý về các môn học.
- Hay là Bạch Phượng không biết nhà mày. Mày có chỉ nó rõ ràng không?
Trường hỏi Huấn khi so với giờ hẹn họp tổ, Phượng đã trễ hơn nửa tiếng đồng hồ.
- Có mà! Mới trưa nay tao còn chỉ rõ - Huấn trả lời và nhìn qua Ngọc:
- Sao Ngọc không rủ Phượng với? Phượng mới đến, sợ không biết rành đường!
- Tui có đi ngang. Nhưng nhà nó... kín cổng cao tường lắm! Hổng dám kêu!
Câu trả lời của Ngọc làm chạnh lòng đứa con trai nhạy cảm như Huấn. Nó bỗng nhớ đến căn phòng khách sang trọng và dù không muốn cũng thầm so sánh với căn nhà đơn sơ của mình. Vì sao Bạch Phượng không đến? Người ta vẫn thường cho rằng những cô tiểu thư con nhà giàu như vậy tính nết thường đỏng đảnh? Nhưng rõ ràng vơ đũa cả nắm là không phải. Những bạn bè của Huấn như Hoa chẳng hạn, nhà cũng giàu nhưng có đỏng đảnh bao giờ đâu? Và riêng Phượng, dù chỉ mới quen Huấn cũng kịp nhận xét rằng Phượng rất hòa đồng. Buổi nói chuyện với Phượng tại nhà đủ chứng minh điều nhận xét đó. Ngoài ra cũng chính Phượng là người đề nghị học tổ trước hết kia mà!?
- Huấn đã đến nhà Phượng rồi hả? - Hoa bỗng hỏi và khi thấy Huấn gật đầu con nhỏ tiếp luôn:
- Vậy thì Huấn đến kêu Phượng đi! Hoa cho mượn xe.
Ba đứa con trai nhìn nhau. Minh cười hì hì cố tình giải tỏa cái không khí bắt đầu căng thẳng:
- Thôi! Phượng không đến thì mình bắt đầu học. Có lẽ Phượng bận một việc gì đó!
Nhưng buổi học tổ đầu tiên đó thành ra gượng gạo. Cả năm đứa chỉ giải được vài bài tập Lý rồi Hoa kêu nhức đầu và rủ Ngọc về. Chỉ còn lại ba đứa con trai. Huấn nhìn Trường:
- Ai kêu mày bép xép, hả?
- Tại nhỏ Ngọc nó truy tao chớ bộ! Tụi con gái nhạy cảm lắm!
- Mày nói vậy nghĩa là sao?
- “Thế nghĩa là ghen quá mất rồi!” - Thắng ngâm nga thơ Nguyễn Bính.
- Ôi, tội nghiệp các nàng. Sao không thương dùm cái thân này mà lại tranh nhau thương một anh chàng... công nhân xây dựng!!!
Rồi nó làm bộ nghiêm:
- Mày sợ con Hoa buồn hả? Thôi, tụi nó về hết rồi. Kể cho tao với thằng Minh nghe mày với nhỏ Phượng tâm tình điều gì trong cả một buổi chiều chủ nhật vừa rồi nghe coi?
Trường vừa nói vừa nhịp chân chọc quê Huấn. Nó xúi thêm thằng Minh:
- Ê, Minh. Nhỏ Ngọc với nhỏ Hoa về rồi, mày với tao đến nhà Bạch Phượng đi!
- Chi vậy?
- Thì nói thằng Huấn nhắn nó. Tao bảo đảm là trăm phần trăm là con Phượng sẽ đến ngay lập tức dù nàng đang nhức đầu hay sổ mũi gì cũng vậy. Lúc đó tao với mày sẽ rút dù...
- Xạo! - Huấn đạp nó một cái nhưng thằng Trường vẫn cứ tiếp tục ca:
- Thiệt chứ xạo gì. Tao tôn mày là sư phụ rồi Huấn ơi. Mày biết, nếu nàng Phượng trắng đến vào giờ này rồi tao với thằng Minh rút dù đi đâu không?
- Đi đâu?
- Tụi tao sẽ đến nhà thằng Việt, thằng Lâm... kêu mấy thằng lại nhà mày cho nó chống mắt lên xem tài nghệ siêu quần của sư... phò!
- Mày mới là tài. Tài... đía!
Tán dóc một hồi, tụi nó lại lôi các quyển bài tập, bộ đề thi đại học dày cộm ra. Vẫn cái miệng tía lia của Trường:
- Tụi con gái một trăm đứa hết một trăm lẻ một nàng lười. Con nhỏ mới thì ở nhà ngủ ngày. Hai bà chị của tụi mình thì mới giải vài bài đã đi ăn hàng. Kệ tụi nó! Thế nào cuối năm nay cũng có đứa... đậu cành mềm! Ta nhất định sẽ ghi tên thi Đại học Luật, thằng Minh khoái ngành Y, còn mày học ngành nào?
- Nó sẽ thi vào Đại học xây dựng!
- Và Đại học Thủy Sản Nha Trang!
Hai thằng thi nhau tán túa xua làm Huấn nghe muốn nổ lỗ tai.
Đã vậy thằng Minh còn gõ nhịp xuống bàn, nghêu ngao hát với cái giọng vịt đực:
“Trong tiếng hát ve Phượng là hoàng hậu... trắng. Phượng buồn vì tình đã tan theo sóng biển nổi trôi. Ngàn năm trong tôi, màu... màu.."
Chỉ có Huấn là im lặng. Nó làm ra vẻ chăm chú vào một bài tập đạo hàm nhưng thực ra lòng nó hiện lên vô vàn ẩn số!
Phượng Trắng
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10