Chương 3
Tác giả: Nguyễn Lê Quan
Rừng Hòn Dồ bỗng náo động hẳn lên mà từ nhiều năm qua rất im ắng, vì không người thường lui tới. Bọn Nhật đang xem trời bằng vung, chúng dùng súng đi săn thú rừng, mà mỗi phát đạn nổ là làm cả đàn liền tung cánh bay loạn lên trời, dưới đất muôn thú cũng chạy tìm nơi ẩn tránh.
Ở cách chỗ bọn Đại Bàng Xanh trú chân không xa, một dãy lều khác cũng vừa được dựng lên, có nhiều người ngồi quanh ăn uống.
Một người đàn ông thấp lùn đang đứng nhìn khắp khu rừng, ông ta có đôi mắt một mí lộ ra trước vầng trán hói, cùng hàng râu ngắn đen tuyền ngay dưới sóng mũi, kiểu râu của bọn sĩ quan trong quân đội phát xít Nhật. Nhìn xong ông ta lên tiếng nói với đám tay chân bộ hạ:
– Có lẽ chúng ta đã lạc đường, đi từ hôm qua mà chưa thấy bóng cây sồi hay hang động nào?!
Trong bọn Nhật có tên thông ngôn tên Hoàng Tuấn, người cũng đã bị hồn ma lão Triệu nhập vào mượn xác, hắn nói:
– Theo bản đồ của ngài Yamashito, chúng ta đi từ Tân Mỹ xuống hướng Tây Nam khoảng sáu cây số sẽ gặp một động đá, nơi ngài Yamashito cất giấu số của cải. Nếu tính ra chúng ta đã đi vượt qua điểm có động đá đó rồi. Vậy ngài Katashu có nhầm không?!
Katashu tức tên đầu sỏ nhóm người Nhật đang ra dáng suy nghĩ, ông ta vội phân trần với thuộc hạ:
– Tao quên không đem theo la bàn, rất có thể như vậy lắm. Nhưng bọn người Việt đang ở đây chắc cũng chưa tìm ra động đá, có lẽ chúng ta chưa đi xa địa điểm giấu kho báu lắm đâu.
Phân bua xong tên Katashu nhìn đám đàn em rồi ông ta nói tiếp:
– Hai thằng Toshi và Iwaki đi thăm dò đám người Việt vẫn chưa về. Tao đang mong tin chúng.
Nhưng tên Katashu vừa dứt lời, hai tên thủ hạ ông ta vừa nhắc đã về đến nơi, tên Toshi liền lên tiếng báo cáo:
– Những người Việt mà ngài Katashu thấy ở Tùng Nghĩa, chúng đang đi vào một buôn Thượng. Ngoài ra chúng tôi còn gặpp một đám người Việt khác đang hạ trại gần chúng ta.
Tên Katashu vừa nghe xong đã giật mình, hắn không ngờ địa điểm kho báu giờ đây lại có nhiều nhóm người biết đến nó.
Còn tên thông ngôn như hơi nhíu cặp lông mày lén suy nghĩ, đoạn anh ta lại lên tiếng:
– Ngày Yamashito không cho ai biết có kho báu được giấu ở đây như ngài Katashu nói, vì khi giấu xong của cải này, ngài ấy đã giết chết tất cả bọn thuộc hạ đi theo. Vậy tại sao bây giờ trong rừng ngoài chúng ta, còn có thêm hai nhóm người khác cũng biết?
Hỏi xong nhưng tên Hoàng Tuấn khẽ cười thầm, bởi bây giờ hồn vía tên thông ngôn đã trở thành vô tri, còn hồn ma lão Triệu đã xâm nhập vào thây.
Cho nên xác người mà hồn ma, lão Triệu biết hồn ma lão Trương Dìn đã tìm được Mã Thành, nên mới đưa một nhóm người đến đây. Giờ phút ba oan hồn bị chết vì kho báu đã điểm giờ đi đòi nợ máu.
Tên Kông Sang đi thơ thẩn ven bản Ma Nôi, hắn tỏ ra rất hứng thú khi nhìn thấy cảnh núi rừng về chiều đang mang một sắc thái dịu nhẹ và đầy thơ mộng, ở thành phố hắn nào trông thấy được những cảnh sắc nên thơ như thế này.
Mà còn hơn thế, khi tên Kông Sang bước chân đến bên một con suối, nơi có một thác nước nhỏ đang tuông chảy nhẹ nhàng, bỗng nhiên mắt hắn ta gặp một người con gái đang khỏa thân trầm minh dưới làn nước trong veo.
Thân hình cô gái cứ lồ lộ ra trước mắt, nên mới vừa nhìn thấy là trong lòng tên Kông Sang đã dâng ngay niềm cảm xúc dạt dào.
Bởi cô gái đang tắm suối không phải là một cô gái Thượng có nước da ngâm đen vì phong thổ, trái lại cô ta trắng trẻo như Cẩm Nhung, nhân tình của tên Ngọc Duy. Bởi thế tên Kông Sang cứ đứng ngơ ngẩn nhìn rồi đâm suy nghĩ, không lẽ ở bản Ma Nôi lại có một cô gái người Kinh cùng sống?
Tên Kông Sang còn đang suy nghĩ miên man, chợt hắn nghe cô gái tắm suối đã lên tiếng gọi:
– Anh Kông Sang ơi? Hãy xuống đây cùng tắm. Tên Kông Sang cũng bất ngờ khi nhận ra cô gái lại biết tên hắn, cô ta còn đứng lên đưa tay ra ngoắt mời hắn đi xuống suối. Bấy giờ tên Kông Sang mới thấy rõ người con gái đang tắm có một sắc vóc thật tuyệt trần không khác gì Cẩm Nhung, chỉ có khuôn mặt là không giống Cẩm Nhung mà thôi.
Mà Cẩm Nhung dù hắn có si mê cũng không dám tỏ bày tâm sự, bởi cô ta là nhân tình của tên Ngọc Duy, tên chủ chốt trong đám người đi đến khu rừng Hòn Dồ.
Tuy là tên giang hồ chuyên sống bằng nghề bảo kê cho bọn vũ nữ và gái điếm, nhưng tên Kông Sang cũng có trái tim của một con người. Hắn đang rung động bởi thứ sắc đẹp trời đã ban cho cô gái này.
Nhưng tên Kông Sang vẫn chưa biết cô gái là ai, hắn lại là khách của bản Ma Nôi, nếu thất kính với bọn người Thượng này họ sẽ trả thù gọi ma lai đến rút ruột hay dùng thuốc thư cho hắn phình bụng hoặc bộ phận tiểu tiện sẽ sưng vù như lời thầy Năm Kiểng nói từ trên chợ Tùng Nghĩa, thì thật nguy hiểm vô cùng.
Tên Kông Sang liền lắc đầu đáp:
– Tôi không dám xuống tắm chung với cô đâu, thầy mo ở bản sẽ thư cho tôi chết không kịp ngáp đó.
Nhưng cô gái vẫn nhìn hắn bằng ánh mắt thật tình tứ, cũng như thân hình cô ta cứ đưa đẩy ra trước mắt tên Kông Sang, cô gái đã mở miệng cười nói:
– Anh Kông Sang đừng sợ gì, em đâu phái gái Thượng mà thầy mo trong bản lại muốn thư anh trả thù. Nhà em ở gần đây thôi, thấy anh đẹp trai nên em đâm mê mẫn. Vả lại bây giờ không còn có ai đến con suối này để quấy rầy chúng ta nữa.
– Vậy tại sao cô lại biết tên tôi?
Cô gái lại tiếp tục cười duyên rồi lên tiếng:
– Em thấy anh từ khi mới từ bến sông lên bờ, thấy anh đẹp trai nên cả ngày em đi theo anh, mà anh nào có biết tâm trạng người con gái đang sống cô đơn nơi rừng rú, nơi không có bóng đàn ông người Kinh đến!
Nghe qua lời lẽ thiết tha tình tứ của cô gái đang tắm suối, lúc đó tên Kông Sang mới hết thấy lo sợ bọn người Thượng sẽ trả thù. Hắn mạnh dạn đi xuống con suối, rồi cũng tự nhiên khỏa thân như cô gái.
Cả hai khi gặp nhau dưới làn nước, đã quấn quýt lấy nhau không muốn rời.
Tên Kong Sang còn đang dạt dào với bao nhiu niềm cảm xúc, hắn đâu ngờ đến cô gái đang nhe miệng để lòi ra hai chiếc răng nanh nhọn hoắt, bắt đầu áp miệng vào cổ mà hắn cũng chưa hay.
Khuôn mặt cô gái cũng đang dần dần đổi sắc đang từ sắc hồng đã chuyển sang sắc xanh, như một xác chết lâu ngày vừa đội mồ sống dậy.
Đến khi tên Kông Sang phát hiện ra cô gái đang ngoạm lấy cổ và hút máu, hắn mới vội vàng đẩy cô gái ra khỏi người, nhưng hắn không hiểu tại sao tay chân đã tê liệt hẳn, hắn không thể chống cự hay phản kháng trước một cô gái mới nhìn qua thấy yếu ớt kia. Vì thế tên Kông Sang chỉ còn biết thốt:
– Cô là con quỷ hút máu người!?
Có lẽ con quỷ cái đã hút máu xong, nó mới buông tên Kông Sang ra khỏi người, rồi cho hắn thấy rõ bộ mặt thật của nó. Đúng là Cẩm Nhung cô nhân tình của tên đầu sỏ Ngọc Duy. Làm tên Kông Sang càng thảng thốt phải kêu lên:
– Cẩm Nhung là con quỷ hút máu?
Bấy giờ qua xác người hồn ma, Cẩm Nhung liền bật cười lên the thé, tiếng cười của nàng mang thứ âm thanh thật ma quái như từ dưới âm ty vang lên:
Ta chỉ là hồn ma Trâm Anh mượn xác con Cẩm Nhung thôi, còn ta hút máu ngươi để trả thù.
Tên Kông Sang bắt đầu kiệt sức, hắn lắp bắp miệng hỏi qua hơi thở còn sót lại trong người:
– Tôi với cô nào có thù oán gì, sao cô lại hại tôi ra nông nỗi thế này?
Hồn ma Trâm Anh vẫn còn cười lên man rợ, nhưng cũng trả lời cho người sắp chết được thỏa mãn trước lúc chia tay với thế gian:
Ngươi không còn nhớ khi con quỷ nhập tràng nhảy đến, ngươi chỉ mặt nó mà thét:
“Bọn ma quỷ chúng bay mà hại chết được ai, chỉ biết hiện ra trêu ghẹo mọi người, vậy hãy ma cút đi”. Ngươi có biết con quỷ nhập tràng đó là ai hay không, nó là bác ruột của ta đó ...
Lúc đó ta giận lăm nhưng chỉ cảnh cáo được với ngươi:
“em biết ở rừng mà có quỷ nhập tràng chắc có cả ma cà rồng, anh Kông Sang đừng nói vậy có ngày chúng sẽ đến tìm anh hút máu đó”. Chính vì thế hôm nay ta hiệh hình thành ma cà rồng hút máu ngươi, để trả thù cho câu nói bất kính đó.
Tên Kông Sang sau khi nghe âm hồn TrâmAnh nói dứt lời, hắn đã líu lưỡi trợn mắt, tay chân bất động và thân hình cứ từ từ chìm dần xuống dưới lòng suối nơi có làn nước trong veo ...
Buổi tối tại bản Ma Nôi chợt sôi động lên, một không khí hội hè được dân bản tổ chức đón tiếp những vị khách từ phương xa đến, đồng thời thầy mo Đam B'lăng lập đàn làm lễ trừ ma quỷ cho nhóm người Kinh trên đường đi đến hang đá tử thần.
Trước khoảng sân rộng trước nhà già làng, một đống lửa to đang bập bùng cháy làm sáng tỏ toàn cảnh những người trong sơn bản đang quây quần bên nhau, ngồi dưới đất trước những dãy bàn thấp có đặt những đĩa thịt rừng và những choé rượu cần.
Quanh đám lửa các cô gái Ba-na đang múa theo tiếng cồng của đám thanh niên, còn những người khác đứng vây quanh vỗ tay theo tiếng chiêng tiếng cồng đang được gõ lên dồn dập.
Ngồi bên thầy mo, Ngọc Duy mới cất tiếng hỏi:
– Sao già làng không cho chúng tôi đến chỗ có cái cây đụng đến Giàng, mà phải làm lễ cúng trừ ma trừ quỷ thế này?
Thầy mo Đam B'lăng liền trả lời với giọng nói thật nghiêm túc:
– Ở đó có lũ ma xó canh giữ, có cả bọn quỷ hút máu, ai vào cũng phải chết thôi. Chút nữa đây thầy mo sẽ cúng cho Giàng máu một con trâu đực, cúng thịt cho lũ ma xó mười hai con dê cái, các ông các bà mới vào được. Ngày bà Mã Yến về lại với người Kinh, dặn thầy mo phải làm như vậy, mới đưa các ông các bà đến được hang tử thần.
Nói đến đây thầy mo Đam B'lăng như nhớ lại chuyện xưa, đoạn ông ta lại nói tiếp:
– Hồi bà Mã Yến đến bản làng người Ba-na, dẫn theo một người bị bọn ma trong hang tử thần hành hạ, ở đó có nhiều người chết oan nên chỉ còn xương cốt phơi trắng mà linh hồn không siêu thoát được.
Khi người đó chết tại bản Ma Nôi, bà Mã Yến cùng thầy mo tôi lập đàn cúng cầu hồn cho các hồn ma đã chết nằm trong hang tử thần sớm về với Giàng. Tuy vậy, bà bắt các oan hồn phải ở đó canh giữ không cho ai vào quấy phá hang đá, đến khi có người nhà của bà đến mới được ra đi.
Thầy Năm Kiểng rất hứng thú khi nghe thầy mo Đam B'lăng kể lại chuyện lập đàn cùng bà Mã Yến lập ra ma trận nhằm canh giữ kho tàng.
– Chút nữa thầy mo Đam B'lăng tôi lên đàn cúng tế cáo với Giàng, cúng lũ âm binh để giải trừ ma trận và cầu siêu cho các cô hồn uổng tử tại chốn rừng Hòn Dồ này.
Già làng ngồi bên lại cười nức nở khi thấy xấp tiền mới từ tayNgọc Duy đưa cho, ông ta hấp háy đôi mắt tỏ ra vui mừng rồi nói ngay với mọi người:
– Bây giờ bản Ma Nôi sẽ cúng trâu dâng Giàng cúng dê cho lũ ma theo cái bụng của các ông các bà.
Mọi người nhìn ra sân, thấy các cờ đuôi nheo xanh đỏ đã được dựng quanh một đàn tràng. Cây cột blangkhao có trang trí những bông kơnia và dưới gốc cột một con trâu đực, còn mười hai con dê cái được quây trong một cái chuồng to được đan bằng tre nứa chỉ cao gần đầu gối dựng ở bên đàn tràng.
Dân bản Ma Nôi đã vây quanh cột blangkhao cùng múa hát trong tiếng cồng chiêng rền vang như cảnh sắp có chiến trận. Những thanh niên Ba-na trên đầu quấn khăn thổ cẩm có giắt thêm nhiều sợi lông chim nhiều màu, tay cầm giáo vừa múa vừa dứ vào thân con trâu, những thiếu nữ như trợ thủ cùng múa hòa nhịp theo tiếng chân đi dồn dập như các chiến sẽ đang lâm trận.
Thầy mo Đam B'lăng đứng lên khỏi bàn tiệc, ông ta ra dấu cho các, nam nữ ngừng đánh cồng chiên và múa hát. Rồi đi đến đàn tràng, đưa mắt nhìn già làng đang ngồi với nhóm người của Ngọc Duy. Thầy mo lên tiếng:
– Đã đến giờ làm lễ đâm trâi cúng Giàng, bản làng Ma Nôi xin già làng lên thắp nhang tế cáo.
Nghe thầy mo mời lên đàn tràng, già làng vội bước ra khỏi chỗ rồi tiến về nơi hành lễ. Khi già làng khấn vái xong, tiếng cồng chiêng lại tiếp tục nổi lên vang động cả một vùng rừng núi. Tiếp theo thầy mo Đam B'lăng cũng cầm ba cây nhang mà múa, một tay ông ta cầm giáo như muốn phóng về hướng con trâu bên chân cột blangkhao.
Thông thường nghi lễ đâm trâu chỉ tổ chức vào dịp đón năm mới hay cầu cho mùa vụ sắp đến nhưng hôm nay bản Ma Nôi tổ chức đâm trâu vì lý do, giải oan cho các oan hồn uổng tử, lũ ma trành, ma lai, ma sói đang canh giữ giữ của cải nơi hang đá “Tử Thần”.
Đang nhảy múa, bỗng thầy mo chỉ cây giáo vào người của Đam Sinh, một trong hai thanh niên đưa nhóm người Kinh đi về bản Ma Nôi.
Đam Sinh biết gã được thầy mo chọn ra để đâm trâu, nên vừa múa cây giáo theo tiếng cồng tiếng chiêng, và đi quanh cột blăngkhao đang cột con vật xấu số, Đam Sinh vừa lừa vừa dứ cây giáo vào mình trâu mà đâm, khoảng vài lượt như thế làm con trâu đau đớn lồng lên muốn bứt dây để chạy.
Biết đến lúc giết trâu lấy máu tế Giàng, các thanh niên đang múa theo sau Đam Sinh, liền cầm giáo đâm túi bụi vào mình con trâu. Còn Đam Sinh để cây giáo của gã ghim chặt vào thân trâu, rồi vội chạy đến bến thầy mo nhận thêm một con dao có lưỡi sắc bén, gã cầm lấy rồi đến bên con trâu sắp ngã quỵ vì thương tích. Đam Sinh liền dùng dao mà chém vào khủy chân sau của con vật.
Con trâu càng đau nó càng lồng lộn lên, Đam Sinh quyết tâm đuổi theo con trâu đang chạy quanh bên chân cột blangkhao, vừa chạy vừa múa rồi chém nốt khủy chân sau còn lại. Khi con vật bị chém cả hai chân, nó mới ngã xuống không thể chạy được nữa, bây giờ gã lại múa giáo đâm vào sườn con vật cho trúng ngay tim.
Những thanh niên khác dùng nồi đồng hứng lấy máu trâu để dâng lên đàn cúng tế Giàng.
Thầy mo làm chủ tế, khi ông ta cằm lấy cái nồi đồng đựng đầy máu trâu đặt lên bàn hương án, miệng lâm râm đọc những câu bùa chú, tay cầm cây phất trần như phù thủy mà quơ lên xuống ngang dọc khắp đàn tràng, rồi ông ta sụp lạy ba cái, lạy xong đứng lên ra lệnh cho đám thanh niên đưa con trâu vừa bị đâm chết ra dàn lửa để nướng.
Già làng bấy giờ mới nói với nhóm người của Ngọc Duy đang ngồi trong bàn:
– Bản Ma Nôi vừa dâng con trâu lên cúngGiàng, bây giờ thầy mo Đam B'lăng cúng cho bọn ma xó ma đói thịt heo, thịt gà, cúng cho lũ ma trành ma lai ma sói ở chốn hang đá mười hai con dê cho chúng làm ngựa cho lũ ma cưỡi đi nơi khác.
Khi già làng vừa nói xong, bỗng mọi người thấy một thanh niên trong bản đang hớt hơ hớt hãi chạy về, miệng lắp bắp kêu to:
– Già làng ơi, thầy mo ơi, một ông người Kinh bị con quỷ hút máu cắn chết bên con suối rồi!
Già làng là người đại diện có quyền hành cao nhất trong bản Ma Nôi, đã giật mình tỏ ra kinh hãi mà hỏi lại ngay:
– Có người bị con quỷ hút máu à?
Gã thanh niên Thượng không trả lời ngay, hắn ra hiệu một số thanh niên khác cáng một thây ma đi vào giữa sân rồi bỏ xuống.
Cả nhóm người của Ngọc Duy trở lên bàng hoàng khi thấy xác tên Kông Sang đang nằm trần truồng bất động, trên cổ còn nguyên hai dấu răng in sâu vào tận thanh quản.
Ngọc Duy như muốn chết đứng, hắn không ngờ vừa mất đi nột tên thủ hạ trong số ba tên mặc rô đã tuyển được. Đường chưa đến kho báu mà đã xảy ra hiện tượng mất mát nhân mạng, cho thấy lời tiên đoán trong quẻ Lôi Địa Dự sắp thành hiện thực.
Lúc đó bỗng nhiên Cẩm Nhung đã tiến đến gần xác của tên Kông Sang, nàng nhìn vào thây ma bằng một ánh mắt kỳ lạ, hai tròng trắng đang ngã thành màu xanh sáng rờ như hai ngọn đèn pha, còn miệng nàng đang phà thứ hơi thở ma quái vào miệng của thây ma như truyền ma lực vào trong xác chết.
Chỉ trong một vài tích tắc, mọi người đã thấy thây ma tên Kông Sang tự nhiên ngồi bật dậy, hắn y như con quỷ nhập tràng mà nhóm người Ngọc Duy từng thấy xuất hiện trên đường đến bản Ma Nôi.
Tên Ngọc Duy đang buồn rầu vì mất người, đến khi thấy tên Kông Sang trở thành thứ quỷ nhập tràng làm hắn thêm kinh hãi và càng kinh sợ khi con quỷ đang nhảy cà tưng đi mất hút sau những hàng cây.
Hắn không ngờ cô nhân tình Cẩm Nhung lại biết ma thuật, chỉ trong nháy mắt làm một thây ma đang bất động thành một con quỷ không có tính người.
Tên Ngọc Duy mới trố mắt nhìn Cẩm Nhung hỏi:
– Cẩm Nhung em là ai? Là người hay ma?
Lúc này hồn ma Trâm Anh đang trong xác Cẩm Nhung, nàng không cần giấu giếm thân phận nữa. Đã chỉ tay vào mặt nhóm người của tên Ngọc Duy và lên tiếng nói với mọi người trong bản Ma Nôi:
– Ta nữa người nửa ma, là hồn ma Trâm Anh mượn xác Cẩm Nhung đi theo tên sát nhân Ngọc Duy để trả thù cũng như để ngăn cản chúng bay đi vào kho báu. Tên Nọc Duy này đã giết chết ba mạng người trong đó có ta, nhằm chiếm đoạt tấm bản đồ kho báu đang cất giấu trong hang đá tử thần.
Nói đến đây hồn ma Trâm Anh mới cười lên thật sảng khoái, rồi nàng lại nói tiếp:
– Mọi người hãy xa lánh bọn có lòng người dạ thú này, chúng không tốt lành gì đâu. Khu rừng Hòn Dồ sắp rung chuyển rồi, cùng với bọn Ngọc Duy giờ đây có thêm bọn Nhật và bọn cướp Đại Bàng Xanh đang cùng nhau xâu xé cái kho báu đó!
Già làng và thầy mo Đam B'lăng không ngờ bọn Ngọc Duy là những tên sát nhân giết người cướp của, vậy mà từ sáng đến giờ dân bản đã ân cần tiếp đãi chúng thật trọng thị.
Già làng cảm thấy máu đang sôi trong cái bụng, cái mắt như muốn lồi ra, còn cái miệng phải nói:
– Bớ Giàng ơi, dân bản Ma Nôi đã bị bọn người Kinh này lừa dối rồi - than thơ với Giàng xong, ông mới quắc mắt nhìn lại nhóm Ngọc Duy rồi thét - Hỡi bọn người Kinh kia, chúng bay hãy mau rời khỏi bản Ma Nôi, con mắt người Ba-na không muốn thấy những cái bụng độc ác như con ma con quỷ kia nữa.
Nghe được già làng đuổi đám Ngọc Duy ra khỏi bản giữa trời đêm tăm tối, hồn ma Trâm Anh lại cười lên vang dội cả núi rừng:
– Ngọc Duy ơi, ngày mi đền mạng đã đến, ở ngoài rừng bọn Nhật và bọn Đại Bàng Xanh đang chờ mi, đó là chưa nói những oan hồn như ta, lão Triệu, lão Trương Dìn cũng sẽ xé xác mi ra trăm mảnh mới hả dạ hả lòng!
Hồn ma Trâm Anh nói xong, qua xác người đã vụt chạy ra khỏi bản Ma Nôi, để lại bốn người đang bị đám thanh niên dí giáo xua ra khỏi bản.
Giờ phút này thầy Năm Kiểng mới nhận ra chân tướng thật của tên Ngọc Duy, thầy liền bậm môi giận dữ nói với hắn:
– Vậy mà mày nói bọn tao vào rừng đi tìm trầm hương với kỳ nam. Thật ra mày đã giết người hòng chiếm kho báu làm của riêng, bắt bọn tao đến đây làm lá chắn cho mày trước bọn Nhật và bọn cướp Đại Bàng Xanh! Mày ma le lắm!
Tên Ngọc Duy vốn mang bản tính lưu manh và lừa đảo, hắn cũng không vừa nên đã đáp lại:
– Còn ông thì sao? Ông có hơn gì tôi, một pháp sư bất tài chỉ giỏi đi lừa thiên hạ bằng miệng lưỡi. Có con quỷ nhập tràng hiện ra đã sợ té đái ra quần.
Mặc cho tên Ngọc Duy và thầy Năm Kiểng đôi co, hai tên giang hồ còn lại, tên Vân Hùng nói:
– Nè Ngọc Duy, tụi tao nói trước nếu tìm được kho báu phải ăn đồng chia đủ, không được chơi trò tiểu nhân giết người chiếm đoạt làm của riêng đâu. Tụi tao đã biết bộ mặt thật của mày rồi đó.
Nội bộ tên Ngọc Duy bắt đầu chia rẽ, từ giây phút hồn ma Trâm Anh nói ra sự thật trước mọi người trong sơn bản ...
Màn đêm trong khu rừng già vắng vẻ âm u. Cẩm Nhung nhự không phải là người nàng chỉ lướt nhẹ mà hơn cả người chạy thi tốc độ, mà đúng như thể Cẩm Nhung bây giờ đâu phải cô vũ nữ yểu điệu thục nữ, mà hoàn toàn bởi hồn ma Trâm Anh chi phối từ thể xác lẫn linh hồn, Cẩm Nhung cứ lướt bay về hướng bờ sông, nàng cứ nhún nhảy thăn thoắt và nhẹ nhàng trên những nhành cây thảm cỏ. Bay nhảy như thế đến lúc Trâm Anh nhận ra trước mắt, hồn ma lão Triệu đang trong xác tên thông ngôn Hoàng Tuấn xuất hiện.
Xác Cẩm Nhung bèn cất tiếng lên hỏi:
– Phải bácTriệu không?
Bóng ma của lão Triệu cũng có một thân pháp nhẹ nhàng, chỉ một thoáng ông ta đã ở bên đứa cháu gái rồi mới lên tiếng trả lời:
– Bác Triệu đây, còn cháu hiện giờ ra sao?
Âm hồn Trâm Anh bèn nở nụ cười mãn nguyện:
– Dân bản Ma Nôi đã đuổi bọn Ngọc Duy ra khỏi sơn bản rồi bác Triệu ơi, nội bộ chúng đang xâu xé lẫn nhau, cháu tách ra để được tự do hành động. Còn bác Triệu hiện giờ với bọn Nhật như thế nào?
Hồn ma lão Triệu đáp:
– Bác dựa vào xác tên thông ngôn Hoàng Tuấn để còn tìm kế ly gián chúng.
Chỉ có lão Trương Dìn dựa xác Mã Thành nên còn bị băng cướp Đại Bàng Xanh khống chế.
Hồn ma lão Triệu thấy sự kiện đi tìm kho báu này thật ly kỳ, ban đầu ai cũng nghĩ nhóm mình là duy nhất biết được nó, nhưng bây giờ lại thành ba nhóm đối đầu nhau. Nên ông lại nói tiếp:
– Bọn Nhật tên nào cũng giỏi võ và có cả bản đồ đường dẫn đến kho báu, mà tên chủ chốt còn ở Nhật vẽ lại. Dù bác cháu ta là hồn ma mượn xác người, nhưng cũng phải đè phòng đừng để xác phải chết oan ức như mình.
Hồn ma Trâm Anh cũng nói:
– Cháu nghĩ sở dĩ bọn Đại Bàng Xanh biết được ở đây có kho báu, là do chúng bắt hai chị em bà Mã Yến làm con tin dẫn đường. Bác cháu ta nên tìm cách cứu thoát hai người này thoát khỏi tay bọn ác ôn đó.
Hồn ma lão Triệu liền gật đầu, ông đáp:
– Đâu phải chỉ giải cứu hai chị em họ Mã, mà còn có âm hồn lão Trương Dìn để cùng bác cháu mình đi tận diệt ba bọn người bất lương kia.
Rồi ông ta lại nói tiếp:
– Bác biết bọn người Nhật qua đây có nhiệm vụ tải kho báu theo lệnh của tên Yamashito năm xưa đến đây cất giấu của cải cướp bóc. Còn bọn Đại BàngXanh do tên Ba Kim Anh chỉ huy, chúng bắt bà Mã Yến từ Sơn La về dẫn đường khi biết Mã Thành không giữ chiếc hộp khảm xà cừ mà cháu có ...
...Để chúng diệt nhau, bác báo với bọn Nhật nơi bọn Đại Bàng Xanh dựng liều có hai người già bị bắt làm con tin, nói họ biết nhiều về các cạm bẫy hay ma thuật trấn ếm quanh hang đá tử thần. Tên Katashi đã đồng ý với quan điểm của bác rồi ...
Vì thế nơi liều trại bọn Nhật, tên chỉ huy Katashu đứng trước cửa lều, đôi mắt chăm chú nhìn vào tấm bản đồ rồi nói với tên thông ngôn Hoàng Tuấn:
– Theo bản đồ, từ cây sồi vào giữa giờ Thìn nhìn theo bóng cây, cứ theo hướng đó mà đi sẽ đến hang đá. Thằng Toshi đã tìm ra cây sồi, vậy hôm nay chúng ta đi đến đó nếu chậm chân bọn Đại Bàng Xanh và nhóm người Việt kia sẽ đến trước thì nguy.
Nói xong tên Katashu xếp lại tấm bảh đồ cho vào túi áo đoạn ông ta ra hiệu cho bọn thuộc hạ lên đường. Bọn chúng tuy đi trong rừng nhưng từng bước đi lại rất dè dặt, bởi chúng sợ những cặm bẫy chết người mà tên sĩ quan Yamashito khi xưa đã cài lại.
Gần đến chỗ cây sồi hồn ma lão Triệu trong xác Hoàng Tuấn, chỉ cho tên Katashi thấy có nhiều bóng người thấp thoáng nơi phía trước, ông ta nói:
– Bọn Đại Bàng Xanh đấy!
Tên Katashu nhìn theo hướng tay Hoàng Tuấn, ông ta thấy một nhóm sáu bảy người, đi dẫn đường là hai người một nam một nữ đã lớn tuổi, theo sau có tên đang chĩa súng.
Lúc đó tên Ba Kim Anh còn hậm hực bởi cái chết của tên đàn em, hắn nói với một tên khác:
– Năm Hổ, bà Mã Yến nói thế nào?
Tên Năm Hổ liền trả lời:
– Bà ta vẫn nói như đại ca đã biết.
Tên thủ lĩnh Đại Bàng Xanh vừa đi vừa nghĩ ngợi, nếu bà Mã Yến không nhớ các địa điểm bọn Nhật đã đặt bẫy, việc đi đến hang đá thật nguy hiểm.
Hắn địn nhìn qua bà Mã Yến để nói một câu gì, bỗng một tiếng đạn đã vang lên trong chốn rừng sâu tĩnh mịch. Một tên đàn em của hắn nữa đã bị trúng đạn, làm hắn phải kêu thét:
– Có tập kích, hãy nấp mau!
Cả bọn năm sáu tên kéo theo hai chị em họ Mã vội vàng nấp vào sau những thân cây, mắt nhìn mọi hướng để sẵn sàng nhả đạn.
Tên Lền Sẹo cũng là một thủ hạ của tên Ba Kim Anh, thấy một bóng người đang đu đưa trên cành cây liền giương súng bắn. Tiếng đạn nổ giòn giã, bóng người trên cây đã vội chuyền nhanh sang nhành khác. Ở một hướng khác tên Ba Kim Anh nghe có tiếng gào thét bằng tiếng Nhật làm hắn cảm thấy sợ.
Bọn Nhật và Đại Bàng Xanh cứ nấp bên những thân cây mà bắn trả đũa lẫn nhau. Riêng xác Hoàng Tuấn qua âm hồn lão Triệu, người vừa nổ súng bắn tên Năm Hổ, sau khi chuyền cành, anh ta nói vọng xuống cho hai tên Toshi và Kawaki nghe:
– Dặn anh em đừng bắn vào hai người lớn tuổi.
Nghe Hoàng Tuấn dặn đò, tên Toshi cùng Kawaki mới leo nhanh lên cây, chúng cũng chuyền cây như con sóc từ cành này sang cành khác. Khi hai tên đến nơi, Hoàng Tuấn bắt đầu xuất hiện cho bọn Đại Bàng Xanh thấy nhằm đánh lạc hướng.
Tên Năm Hổ nhìn thấy dáng Hoàng Tuấn đứng trên cây, hắn mím môi toan tính trả hận. Và vừa lúc có thời cơ, tên Năm Hổ liền đưa súng lên nã đạn xối xả về phía anh ta.
Lúc này như một ninja thời trung cổ của Nhật, tên Kawaki đã phóng ra những cây ám khí, lao nhanh đến từng tên trong đám Đại Bàng Xanh đang ẩn sau những thân cây, một vài tên trúng phải ám khí phải rú lên vì đau đớn.
Tên Ba Kim Anh biết bọn Nhật đang tập kích, hắn lại thấy nhiều tên đàn em bị trúng ám khí nên lại gào thét thúc giục:
– Có mấy thằng Nhật ở trên cây, bắn nhanh lên!
Sau khẩu lệnh, bọn đàn em của hắn ngước mắt nhìn lên những cành cây còn tay cứ bóp cò súng, làm những cành trúng đạn rơi lả tả.
Tên Ba Kim Anh biết bọn hắn đang nằm trong tầm tập kích của bọn Nhật, muốn chống trả cũng không xong, mà sau bọn Nhật còn có một nhóm người khác cũng đi tìm kho cổ vật, thế nào cũng có đụng độ nữa. Tiến thoái lưỡng nan, tên Ba Kim Anh đành phải quyết định chạy thoát ra vùng nguy hiểm:
– Rút lui! - Tên thủ lĩnh Đại Bàng Xanh la lên.
Cả bọn đàn em nghe lệnh tên thỉ lĩnh liền lập tức rút chạy về hướng lều trại, vừa chạy chúng vừa kéo hai chị em họ Mã cùng chạy theo.
Lúc này hai tên Toshi và Kawaki đã tuột xuống đất, liền đá chân phóng cước vào hai tên Năm Hổ và Lền Sẹo. Hồn ma lão Triệu lúc này đã có mặt qua xác tên thông ngôn, lão kéo tay chị em bà Mã Yến để chạy. Bấy giờ cũng qua xác Mã Thành, âm hồn lão Trương Dìn mới nói nhỏ với bà Mã Yến:
– Chị đừng lo đó là người của ta.
Nghe em trai nói, bà Mã Yến không nói câu nào vội vã cùng Mã Thành chạy theo Hoàng Tuấn. Cả ba đang thoát đi nhưng không qua nổi mắt tên Năm Hổ, hắn đã la to cho tên Ba Kim Anh nghe:
– Bọn Nhật bắt chị em bà Mã Yến rồi, đại ca ơi!
Tên Ba Kim Anh thấy Hoàng Tuấn dẫn hai chị em họ Mã đang thoăn thoắt chạy trong rừng, hắn đưa súng ra nhắm vào Hoàng Tuấn bắn tới.
Nhân cơ hội bọn Đại Bàng Xanh còn đang hỗn loạn, hai tên Toshi và Kawaki lại tung tiếp ám khí về phía chúng, nhằm dọn đường cho Hoàng Tuấn dẫn chị em bà Mã Yến chạy về hướng lều trại.
Tên Ba Kim Anh đành bất lực đứng nhìn hai con tin bị bọn Nhật bắt đi mất.
Mà không còn lại con tin bọn hắn sẽ không biết đường đến kho báu, cái chết sẽ đến nhanh hơn khi đám đàn em của hắn đang bị trúng thương la liệt.
Nói về hồn ma lão Triệu qua xác tên thông ngôn Hoàng Tuấn, lão đưa được hai chị em họ Mã thoát khỏi vùng nguy hiểm, đến một nơi mà hồn ma Trâm Anh đang chờ đợi.
Thấy bà Mã Yến và Mã Thành bình an vô sự, bấy giờ hồn ma lão Trương Dìn qua xác của Mã Thành vội vã phà một hơi thở vào nặt bà Mã Yến, khiến bà cứ đờ đẫn người rồi từ từ ngã xuống đất nằm ngủ mê man. Hồn ma của lão thầy bói họ Trương mới thoát khỏi xác Mã Thành, lão lên tiếng:
– Bây giờ chúng ta hoàn toàn tự do, vậy hãy trả xác lại cho mọi người, để họ ở đây cũng an toàn rồi.
Hồn ma Trâm Anh cũng gật đầu đồng ý:
– Phải, chúng ta chỉ mượn xác bọn họ để dắt bọn bất lương đến dây tiêu diệt lẫn nhau. Giờ qua oan hồn của ma, chúng ta mới rảnh tay đi giết tên khốn nạn lưu manh Ngọc Duy cho hả dạ, mà linh hồn cũng được siêu thoát.
Nói xong hồn ma Trâm Anh đã thăng ra khỏi xác của Cẩm Nhung, còn lão Triệu cũng để tên thông ngôn Hoàng Tuấn nằm bên Cẩm Nhung mà thoát ra khỏi người anh ta.
Ba hồn ma nhìn bốn con người đang nằm thiêm thiếp bên nhau, hồn ma Trâm Anh lại nói tiếp:
– Bốn người này vô tội, không nên cho họ thấy cảnh ma quái và máu lửa sắp diễn ra trong khu rừng Hòn Dồ này. Bác Triệu đã học xong thuật nhiếp hồn, xin bác thu phục tâm linh cho được ngủ say đến ngày mai hãy tỉnh giấc.
Hồn ma lão Triệu cũng thấy không còn cách nào hay hơn, ông ta như lão Trương Dìn mới đây, liền đưa đôi mắt có ánh sáng màu đỏ rực mà nhìn vào mặt từng người như để thôi miên.
Thấy chị em bà Mã Yến, Cẩm Nhung và Hoàng Tuấn bắt đầu đi vào giấc ngủ. Ba âm hồn ma quái mới đứng xoa tay thỏa mãn, rồi mỗi người bắt đầu biến dạng thành những con sói trong rừng.
Hồn ma lão Triệu nói:
– Nhờ cháu Trâm Anh sống khôn chết thiêng, khi hai bác chết đi gặp được cháu dẫn đến một linh hồn đạo sĩ mà học được pháp ma biến hình. Cả ba chúng ta giờ đâymuốn ẩn muốn hiện, muốn thay đổi hình dạng lúc nào cũng được. Bác chết đi mà thấy linh hồn đang vui vẻ vô cùng.
Tiếp sau là hồn ma Trâm Anh lên tiếng:
– Gần hai mươi linh hồn bọn lính Nhật chết oan đang chờ chúng ta, chúng muốn trả thù bọn Nhật đến đem số của cải phi nghĩa về nước. Vậy chúng ta hãy mau đến đó kẻo chúng trông đợi.
Còn nhóm người bốn người của tên Ngọc Duy, sau khi bị người của bản Ma Nôi đuổi ra khỏi sơn bản, chúng đang thất thiểu đi tìm hang đá chứa kho báu.
Tên Ngọc Duy chỉ muốn âm thần đến hôi của trong hang đá rồi bỏ trốn, vì thấy bọn hắn có quá ít người bên mình chỉ có một khẩu tỉểu liên và một cây súng ngắn, và qua những tiếng súng nổ đang vang dội trong rừng, hắn tự lượng sức người và khí giới không thể kình chống lại với bọn Nhật và bọn cướp Đại Bàng Xanh.
Tên Ngọc Duy mới nói với đồng bọn:
– Tao không ngờ chuyến đi tìm kho báu này lại đụng độ với hai nhóm người dữ tợn kia, súng ống của chúng đầy đủ quá, còn bọn mình chỉ có cây tiểu liên này làm sao kình chống lại. Bây giờ tao tính, chúng ta nên chia tay ở đây đường ai nấy tự bảo toàn sinh mạng, ai muốn gì thì tùy ý.
Thầy Năm Kiểng đâu như tên Ngọc Duy hay hai tên giang hồ còn sống sót là Vân Hùng, Thạch Xiêng. Ông ta liền nói ngay:
– Chú Duy muốn bỏ rơi anh em hay sao đây? Chú có súng, biết đường đi đến kho báu, còn ba anh em tôi nào có gì ngoài cây mã tấu trong tay?
Tên Thạch Xiêng cũng đã bắt đầu nổi nóng, hắn liền chỉ tay vào mặt tên Ngọc Duy rồi thét:
– Mày là thằng lưu manh, mày muốn hưởng trọn kho báu hả? Quả đúng như lời con Cẩm Nhung bị hồn ma Trâm Anh nhập xác đã nói, mày chỉ muốn hưởng kho báu một mình, không sợ phải giết người để diệt khẩu ...
Tên Thạch Xiêng mới nói đến đây đã nghe thấy một tràng đạn nổ dài, còn thân mình hắn đang oằn oại và máu đang tuông ra khắp người, nên hắn chỉ kịp thấy tên Ngọc Duy đang cười lên như điên cuồng, tay vẫn bóp cò khẩu tiểu liên mà bắn xối xả vào hắn vào cả tên Vân Hùng lẫn thầy Năm Kiểng.
Tên Thạch Xiêng chỉ kịp thốt:
– Mày giết hết bọn tao thật sao, Ngọc Duy ...?
Đúng là tên Ngọc Duy đang ngựa quen đường cũ, hắn muốn giết chết hết bọn đi theo để rảnh tay đến hôi của trong kho báu, nên bất chấp mọi thủ đoạn hèn hạ.
Cầm khẩu tiểu liên mà bắn, tên Ngọc Duy vừa cười lên hô hố vừa trả lời:
– Đến lúc tụi bay cũng phải chết rồi, cho tao rảnh tay chân đến kho tàng hôi của đemvề chứ!
Nhưng tên Ngọc Duy đâu ngờ, ba con sói ma đã đến nơi. Ba oan hồn oan khuất đang sống vất vưởng trên chốn nhân gian đang tìm hắn để đòi mạng.
Ba con sói nhe nanh đang gầm gừ, rồi chúng tru lên từng tràng dài như ta thán cho tình đời, tình người sao quá lạnh lùng bạc bão, làm tên Ngọc Duy sợ hãi đến điếng hồn. Hắn lại lia ngay một tràng đạn vào ba con sói, nhưng chúng vẫn đứng im lìm không hề suy suyễn đến thân, làm hắn phải kêu lên:
– Sói ma!
Tiếp theo sau tiếng kêu thảng thốt của tên Ngọc Duy, ba con sói mới từ từ hiện hình thành ba người mà hắn đã giết chết để mong chiếm kho báu nơi khu rừng Hòn Dồ này làm của riêng.
Bắt đầu là bóng dáng của Trâm Anh đang hiện dần ra thật rõ nét, nàng vẫn mặc bộ váy đầm mà tên Ngọc Duy từng quăng thây xuống dòng sông, cho nên bóng ma vẫn còn ướt đẫm nước, tóc tai ướt sũng áp sát vào khuôn mặt xanh như tàu lá, chỉ khác nơi miệng Trâm Anh bây giờ còn có thêm hai cải răng nanh nhọn hoắt đang đọng đầy máu. Nàng nhìn hắn rồi lên tiếng nói đầy âm thanh ma quái:
Ngọc Duy ơi, trời đất không bao giờ tha cho kẻ giết người cướp của như mi.
Hôm nay ba oan hồn, ta cùng lão Triệu, lão Trương Dìn tìm mi thay trời hành đạo, xét xử tội trạng của mi đây!
Tên Ngọc Duy cũng đã trông thấy những con sói ma cũng đã hiện nguyên hình thành lão Triệu đang thắt cổ trên cành cây cao, cái lưỡi của lão thè dài xuống đất như con rắn đang lượn lờ, chỉ chờ chực quấn lấy thân thể hắn. Còn lão Trương Dìn bị hắn cắt mất lưỡi sao mà giờ đây đã nguyên trạng trở lại, cái lưỡi của lão cũng dài không kém cái lưỡi kia, cũng đang ngo ngeo lượn lờ đến bên chân hắn.
Tên Ngọc Duy bắt đầu đâm khiếp sợ sau khi nghe hồn ma Trâm Anh tuyên án, hắn định co chân bỏ chạy nhưng không hiểu sao chân hắn cứ cứng như đá, nặng như chì, không sao nhúc nhích nổi.
Lúc này tên Ngọc Duy mới hiểu câu “ác giả ác báo” hay “quả báo nhãn tiền”.
là như thế nào.
Cho nên hai mắt tên Ngọc Duy bắt đầu đẫm lệ, hắn khóc lóc van xin ba oan hồn đang ơ trước mặt:
– Tôi đã biết tội rồi, xin các người hãy tha mạng cho tôi được sống, tôi nguyện ăn năn hối cải suốt đời.
Nhưng hồn ma Trâm Anh nào có thể tha thứ cho hắn, nàng bị hắn lừa đối đến hai lần và còn bị giết chết rồi quẳng xác để phi tang. Và vừa rồi vẫn theo bản chất cũ, hắn giết hết bọn đàn em định chiếm kho báu về cho riêng mình để hưởng thụ:
– Ngọc Duy ơi, giờ mi ăn năn sám hối cũng đã muộn, ba oan hồn Năm Kiểng, Văn Hùng và Thạch Xiêng bị mi giết oan ức đang kiện tới Diêm Vương, bọn đầu trâu mặt ngựa đã kéo đến đưa mi xuống Diêm Vương hỏi tội mi đó!
Nghe đến đây tên Ngọc Duy đã thấy cái lưỡi của hồn ma lão Trương Dìn đang quấn chặt lấy chân, còn cái lưỡi lão Trệu đang quấn lấy tay hắn, áp chặt vào thân như nêm cây chả. Hắn không thể cử động được toàn thân.
Hồn ma Trâm Anh lúc bấy giờ mới bay nhẹ nhàng đến bên tên Ngọc Duy, rồi với hai cái răng nanh dài khủng khiếp đã cắm chặt vào cổ hắn, làm máu phun ra có vòi. Thân thể tên Ngọc Duy đang từ hồng hào đã đổ sang màu tím sẫm, vì người hắn không còn một chút máu để được sống sót, thân thể đang rũ rượi, nhưng hai mắt vẫn nhìn như để van xin.
Hồn tên Ngọc Duy đã thấy xuất hiện trước mắt có rất nhiều oan hồn, và cả những tên đầu trâu mặt ngựa từ dưới âm ty đang kéo đến. Hắn đã nhận ra cuộc đời tham lam biển lận và giết chóc, hắn không thể che mắt được trời đất.