watch sexy videos at nza-vids!
Truyện NHỮNG CHÀNG TRAI XẤU TÍNH-Chương 2 - tác giả Nguyễn nhật Ánh Nguyễn nhật Ánh

Nguyễn nhật Ánh

Chương 2

Tác giả: Nguyễn nhật Ánh

Nói cho đúng, Biền không phải là thằng mắt lé. Con nhỏ mà nó chấm xinh đáo để. Theo tôi thì con nhỏ đó có một khuôn mặt hình trái xoan, mặc dù tôi chưa thấy trái xoan lần nào. Tôi không rõ trái xoan có ăn được hay không, chứ mặt con nhỏ đó mà "cắn" một miếng thì "đã" phải biết! Mũi thẳng, cao, mắt to như hai mắt nai, môi hồng nhưng chả thấy cười bao giờ, vì vậy tôi không biết nó có bị sún răng hay không. Nếu hàm răng nó đều đặn như răng... tôi thì nó đúng là một người đẹp toàn diện.
Tóc nó đen, dày, xõa ngang lưng. Biền ngắm mái tóc nó, mơ màng:
- Hèn gì người ta bảo là "suối tóc"!
Tôi khịt mũi:
- Mày làm thơ đấy hả?
Biền thở dài:
- Tao cóc khoái làm thơ. Tao chỉ muốn làm... quen thôi.
Tôi làm bộ ngờ nghệch:
- Nhưng mà đã ba ngày rồi, mày vẫn chưa có cách nào làm quen được?
- Ừ, chưa được! - Biền thật thà cảm thán.
- Có nghĩa là mày muốn làm quen với nó nhưng nó lại không thèm làm quen với mày?
Bị tôi "khều nhẹ", Biền đỏ mặt:
- Đừng đụng chạm tự ái anh em, mày! Không phải là nó không thèm! Vấn đề là tao chưa "tiếp cận" nó được! - Liếc bộ mặt đần độn của tôi, Biền tặc lưỡi giải thích - Làm quen dưới nước thì tao không muốn, làm quen trên bờ thì bị "cản địa". Tóm lại là chưa gặp thời cơ...
Lối ăn nói của Biền khiến tôi phì cười:
- Nghe mày nói cứ tưởng như bàn chuyện làm ăn! Tán gái mà cũng bày đặt thời cơ!
- Mày ngu bỏ xừ! - Biền sầm mặt -Bữa nào cái băng ghế nó ngồi cũng không còn một chỗ trống. Hai ba thằng cứ bu quanh, tao chen vô quái thế nào được?
- Mấy thằng đó chắc cũng thuộc dòng họ Trư giống mày!
Biết tôi cà khịa, Biền ngó lơ, buông thõng:
- Ai biết!
Tự dưng tôi thấy tội nó bèn hiến kế:
- Vậy thì chiều mai mình đi sớm, vô chiếm chỗ trước! Hệt như bữa đi xem đá bóng vậy!
Tôi nói dứt câu, Biền đã quay phắt lại, mắt sáng rỡ:
- Hay, hay! Không ngờ cái đầu óc bã đậu của mày lâu lâu cũng nghĩ ra được một "độc chiêu" !
Tôi không biết Biền khen thật hay khen "xỏ". Nhưng tôi giả tảng, bụng rủa thầm "Nếu óc tao là bã đậu thì mày là bã... mía! Muốn làm quen với "em" mà cũng chẳng biết cách, cứ loay hoay như gà mắc tóc! Chỉ giỏi tài bóc phét!"
Tất nhiên Biền không biết tôi chửi thầm nó. Nó cười toe toét luôn miệng. Chắc nó khoái chí nghĩ đến chuyện giành chỗ do tôi vừa bày cho nó.
Chiều hôm sau, y kế hoạch, chúng tôi đến hồ bơi sớm hơn mọi lần khoảng hai mươi phút.
Biền mừng rơn khi thấy cái băng ghế dưới chiếc dù xanh trong tình trạng... vắng chủ. Nó cầm tay tôi kéo chạy vùn vụt, làm như chỉ cần tới trễ nửa bước cái băng ghế sẽ chật nức người vậy.
Tới nơi, hai đứa buông phịch người xuống ghế, thở hổn hển. Tôi vừa vuốt ngực vừa trách:
- Mày làm gì như thể xung phong vào đồn giặc vậy!
Biền cười hì hì:
- Đây không phải là đồn giặc. Đây là hang cọp. Người xưa có câu: không vào hang cọp sao bắt được cọp con!
- Con nhỏ đó là cọp cái chứ không phải cọp con đâu!
Biền tự tin:
- Cọp cái hay cọp con gì tao cũng bắt tuốt! Hễ cọp là tao bắt!
Chúng tôi ngồi tán gẫu chừng mười phút thì "con cọp" lò dò tới. Biền "đánh hơi" ra trước. Nó bấm khẽ tay tôi:
- Con "nha đầu" tới rồi! Chuẩn bị!
Thích người ta mà dám gọi là "nha đầu", cái thằng "tiểu tử" này! Tôi bất mãn nhủ bụng và liếc ra cổng. Bữa nay con nhỏ "chơi" chiếc quần gin bụi, áo thung technicolor, tay đung đưa túi xách thể thao, trông cứ xinh như minh tinh Hollywood. Tôi không nén được tiếng xuýt xoa:
- Bữa nay con cọp đẹp quá hả mày!
Biền không buồn để ý đến lời khen thừa của tôi. Mắt nó cứ nhìn trừng ra phía trước hệt như ra đa đang bám theo tên lửa di động của đối phương, miệng thì thào:
- Mày xích ra ngoài rìa đi chừa chỗ trống ở giữ cho nó!
Mắt vẫn không rời con cọp, tôi lê cặp mông ra sát mép ghế, suýt nữa té lật gọng xuống đất. Giọng Biền vẫn liên tục bên tay tôi, căng thẳng, dứt khoát, hệt như khẩu lệnh chiến đấu:
- Còn mười lăm bước! Còn mười bước! Tất cả sẵn sàng! Tươi mặt lên! Cười lên, cười!
Tôi phá lên cười sằng sặc.
Biền rít lên giận dữ:
- Mím môi lại, đừng có nôn thốc nôn tháo ra như thế, thằng ngu!
Nhưng tôi không tài nào nhịn cười được. Khi nó hô "cười lên, cười", tự dưng tôi liên tưởng đến mấy ông thợ chụp hình, thế là tôi ôm bụng cười sặc sụa. Tôi cười đến chảy cả nước mắt nước mũi.
Tràng cười khủng khiếp của tôi làm kinh động đến con cọp của Biền. Đang lững thững tiến đến chỗ tụi tôi, bỗng nó cau mặt lại và rẽ sang hướng khác.
Nụ cười vừa vẽ ra trên môi Biền lập tức tắt ngấm. Nó hậm hực quay sang tôi, mắt long lên:
- Mày làm cái trò gì vậy, đồ phá bĩnh?
Tôi chùi nước mắt, nhăn nhó:
- Tại tao tức cười quá, không cách chi kềm được!
- Tức cười cái đầu mày! - Biền gầm gừ - Thiếu gì lúc không cười, nhè ngay lúc ván sắp đóng thuyền lại nổi lên cười như phát rồ! Mày cố tình "hại" tao hả?
- Đừng nghĩ xấu anh em, mày! Tao mà cố tình hại mày, lát nữa xuống bơi, hà bá rút cẳng tao liền!
Thấy tôi thề độc, Biền không thèm hoạnh họe nữa. nó chỉ "hừ" một tiếng rồi lặng lẽ nhìn xuống hồ.
Mặt mày nó buồn xo khiến tôi áy náy dễ sợ. Tôi xích lại gần nó, rụt rè hỏi:
- Con cọp đâu rồi?
Biền cộc lốc:
- Bên tay trái.
Tôi ngoảnh mặt sang bên trái, trên chiếc ghế cách chỗ tôi và Biền mười thước, nữ minh tinh Hollwood đang tréo giò ngồi "kênh kiệu" dưới chiếc dù ba màu. Không hiểu do mặt nó kênh kênh hay tại vừa bị Biền "rủa xả", tự dưng tôi thấy con nhỏ đó hôm nay trông ngứa con mắt quá chừng. Tôi không buồn trách Biền về lối ăn nói "du côn" khi nãy nữa. Biền nói đúng. Nó là cái thá gì mà khiến hai đứa tôi giận lẫy với nhau chứ, cái con "nha đầu" này!



Nói cho đúng, Biền không phải là thằng mắt lé. Con nhỏ mà nó chấm xinh đáo để. Theo tôi thì con nhỏ đó có một khuôn mặt hình trái xoan, mặc dù tôi chưa thấy trái xoan lần nào. Tôi không rõ trái xoan có ăn được hay không, chứ mặt con nhỏ đó mà "cắn" một miếng thì "đã" phải biết! Mũi thẳng, cao, mắt to như hai mắt nai, môi hồng nhưng chả thấy cười bao giờ, vì vậy tôi không biết nó có bị sún răng hay không. Nếu hàm răng nó đều đặn như răng... tôi thì nó đúng là một người đẹp toàn diện.
Tóc nó đen, dày, xõa ngang lưng. Biền ngắm mái tóc nó, mơ màng:
- Hèn gì người ta bảo là "suối tóc"!
Tôi khịt mũi:
- Mày làm thơ đấy hả?
Biền thở dài:
- Tao cóc khoái làm thơ. Tao chỉ muốn làm... quen thôi.
Tôi làm bộ ngờ nghệch:
- Nhưng mà đã ba ngày rồi, mày vẫn chưa có cách nào làm quen được?
- Ừ, chưa được! - Biền thật thà cảm thán.
- Có nghĩa là mày muốn làm quen với nó nhưng nó lại không thèm làm quen với mày?
Bị tôi "khều nhẹ", Biền đỏ mặt:
- Đừng đụng chạm tự ái anh em, mày! Không phải là nó không thèm! Vấn đề là tao chưa "tiếp cận" nó được! - Liếc bộ mặt đần độn của tôi, Biền tặc lưỡi giải thích - Làm quen dưới nước thì tao không muốn, làm quen trên bờ thì bị "cản địa". Tóm lại là chưa gặp thời cơ...
Lối ăn nói của Biền khiến tôi phì cười:
- Nghe mày nói cứ tưởng như bàn chuyện làm ăn! Tán gái mà cũng bày đặt thời cơ!
- Mày ngu bỏ xừ! - Biền sầm mặt -Bữa nào cái băng ghế nó ngồi cũng không còn một chỗ trống. Hai ba thằng cứ bu quanh, tao chen vô quái thế nào được?
- Mấy thằng đó chắc cũng thuộc dòng họ Trư giống mày!
Biết tôi cà khịa, Biền ngó lơ, buông thõng:
- Ai biết!
Tự dưng tôi thấy tội nó bèn hiến kế:
- Vậy thì chiều mai mình đi sớm, vô chiếm chỗ trước! Hệt như bữa đi xem đá bóng vậy!
Tôi nói dứt câu, Biền đã quay phắt lại, mắt sáng rỡ:
- Hay, hay! Không ngờ cái đầu óc bã đậu của mày lâu lâu cũng nghĩ ra được một "độc chiêu" !
Tôi không biết Biền khen thật hay khen "xỏ". Nhưng tôi giả tảng, bụng rủa thầm "Nếu óc tao là bã đậu thì mày là bã... mía! Muốn làm quen với "em" mà cũng chẳng biết cách, cứ loay hoay như gà mắc tóc! Chỉ giỏi tài bóc phét!"
Tất nhiên Biền không biết tôi chửi thầm nó. Nó cười toe toét luôn miệng. Chắc nó khoái chí nghĩ đến chuyện giành chỗ do tôi vừa bày cho nó.
Chiều hôm sau, y kế hoạch, chúng tôi đến hồ bơi sớm hơn mọi lần khoảng hai mươi phút.
Biền mừng rơn khi thấy cái băng ghế dưới chiếc dù xanh trong tình trạng... vắng chủ. Nó cầm tay tôi kéo chạy vùn vụt, làm như chỉ cần tới trễ nửa bước cái băng ghế sẽ chật nức người vậy.
Tới nơi, hai đứa buông phịch người xuống ghế, thở hổn hển. Tôi vừa vuốt ngực vừa trách:
- Mày làm gì như thể xung phong vào đồn giặc vậy!
Biền cười hì hì:
- Đây không phải là đồn giặc. Đây là hang cọp. Người xưa có câu: không vào hang cọp sao bắt được cọp con!
- Con nhỏ đó là cọp cái chứ không phải cọp con đâu!
Biền tự tin:
- Cọp cái hay cọp con gì tao cũng bắt tuốt! Hễ cọp là tao bắt!
Chúng tôi ngồi tán gẫu chừng mười phút thì "con cọp" lò dò tới. Biền "đánh hơi" ra trước. Nó bấm khẽ tay tôi:
- Con "nha đầu" tới rồi! Chuẩn bị!
Thích người ta mà dám gọi là "nha đầu", cái thằng "tiểu tử" này! Tôi bất mãn nhủ bụng và liếc ra cổng. Bữa nay con nhỏ "chơi" chiếc quần gin bụi, áo thung technicolor, tay đung đưa túi xách thể thao, trông cứ xinh như minh tinh Hollywood. Tôi không nén được tiếng xuýt xoa:
- Bữa nay con cọp đẹp quá hả mày!
Biền không buồn để ý đến lời khen thừa của tôi. Mắt nó cứ nhìn trừng ra phía trước hệt như ra đa đang bám theo tên lửa di động của đối phương, miệng thì thào:
- Mày xích ra ngoài rìa đi chừa chỗ trống ở giữ cho nó!
Mắt vẫn không rời con cọp, tôi lê cặp mông ra sát mép ghế, suýt nữa té lật gọng xuống đất. Giọng Biền vẫn liên tục bên tay tôi, căng thẳng, dứt khoát, hệt như khẩu lệnh chiến đấu:
- Còn mười lăm bước! Còn mười bước! Tất cả sẵn sàng! Tươi mặt lên! Cười lên, cười!
Tôi phá lên cười sằng sặc.
Biền rít lên giận dữ:
- Mím môi lại, đừng có nôn thốc nôn tháo ra như thế, thằng ngu!
Nhưng tôi không tài nào nhịn cười được. Khi nó hô "cười lên, cười", tự dưng tôi liên tưởng đến mấy ông thợ chụp hình, thế là tôi ôm bụng cười sặc sụa. Tôi cười đến chảy cả nước mắt nước mũi.
Tràng cười khủng khiếp của tôi làm kinh động đến con cọp của Biền. Đang lững thững tiến đến chỗ tụi tôi, bỗng nó cau mặt lại và rẽ sang hướng khác.
Nụ cười vừa vẽ ra trên môi Biền lập tức tắt ngấm. Nó hậm hực quay sang tôi, mắt long lên:
- Mày làm cái trò gì vậy, đồ phá bĩnh?
Tôi chùi nước mắt, nhăn nhó:
- Tại tao tức cười quá, không cách chi kềm được!
- Tức cười cái đầu mày! - Biền gầm gừ - Thiếu gì lúc không cười, nhè ngay lúc ván sắp đóng thuyền lại nổi lên cười như phát rồ! Mày cố tình "hại" tao hả?
- Đừng nghĩ xấu anh em, mày! Tao mà cố tình hại mày, lát nữa xuống bơi, hà bá rút cẳng tao liền!
Thấy tôi thề độc, Biền không thèm hoạnh họe nữa. nó chỉ "hừ" một tiếng rồi lặng lẽ nhìn xuống hồ.
Mặt mày nó buồn xo khiến tôi áy náy dễ sợ. Tôi xích lại gần nó, rụt rè hỏi:
- Con cọp đâu rồi?
Biền cộc lốc:
- Bên tay trái.
Tôi ngoảnh mặt sang bên trái, trên chiếc ghế cách chỗ tôi và Biền mười thước, nữ minh tinh Hollwood đang tréo giò ngồi "kênh kiệu" dưới chiếc dù ba màu. Không hiểu do mặt nó kênh kênh hay tại vừa bị Biền "rủa xả", tự dưng tôi thấy con nhỏ đó hôm nay trông ngứa con mắt quá chừng. Tôi không buồn trách Biền về lối ăn nói "du côn" khi nãy nữa. Biền nói đúng. Nó là cái thá gì mà khiến hai đứa tôi giận lẫy với nhau chứ, cái con "nha đầu" này!
NHỮNG CHÀNG TRAI XẤU TÍNH
...............................
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23