watch sexy videos at nza-vids!
Truyện Người Tình Tuyệt Vời-Chương 13 - tác giả Nguyễn Thảo Uyên Ly Nguyễn Thảo Uyên Ly

Nguyễn Thảo Uyên Ly

Chương 13

Tác giả: Nguyễn Thảo Uyên Ly

“Sao lại có ngày chúng ta vĩnh biệt nhau ?
Anh còn rất trẻ - thông minh – và vô cùng duyên dáng
Sao lại có đều vô lý đến thế ?
Chúng mình còn yêu đời, anh có thấy thế không ?
Nhưng 1 ngày tăm tối đã đến
Viên đạn tình cờ từ họng súng vu vơ
Của kẻ thù chưa hề biết mặt (thơ của Anh Xuân)
Ðể cuối cùng em vĩnh viễn mất anh phải thế không ? Anh yêu dấu ?
Em hỏi nhưng làm sao nghe được tiếng trả lời
Ðịnh mệnh không chừa ai, nó âm thầm giăng trong hạnh phúc
Ðể nửa chừng cắt đứt thẳng tay
Dù anh không biết bỏ em, không từ chối lắc đầu, anh luôn luôn nhường nhịn
Nhưng anh đã quên ?
Ðã không “mời” em, đã lẳng lặng 1 mình, anh trốn em “nghỉ sống”
Dù chưa lấy nhau em vẫn thành góa bụa
Góa bụa muôn đời
Vì em yêu anh – yêu anh”.
Vy cầu nguyện với Ngạc như thế trên con đường ngày xưa dẫn đến nhà chàng, nàng đảo điên giữa muôn ngàn kỷ niệm, chúng giơ tay vờn bắt, xô kéo nàng mãnh liệt. Thành phố đảo điên và buổi chiều cũng đảo điên như thế, trên ngọn cây cao bầy chim sẻ tíu tít nô đùa, nàng thực sự bị đẩy vào nổi trơ trọi mênh mông
Nhà chàng ở cuối con đường kia, trong vườn cây bé nhỏ đó nhưng giờ đây đã thuộc về người khác, không còn cái gì liên hệ đến chàng nữa. Sau cái hôm nghe tin Ngạc mất, Vy đã gọi điện thoại đến nhà Ngạc nhưng nàng không gặp chị Hai, không còn được nghe chị nói nữa. Nhà đã bán cho người khác khu vườn kỷ niệm đã thuộc về tay 1 người xa lạ. Cùng 1 lúc Vy mất hết tất cả dấu vết của Ngạc, tựa như chàng biến đi thật nhanh và tìm cách trốn lánh.
Bác tài hỏi:
- Ðến chưa cô ?
Vy giật mình, mãi nghĩ ngợi nàng đáp:
- Bác ngừng ở trước cái vila kia cho cháu
- Lâu quá tôi cũng quên cả nhà cậu Ngạc
Vy mỉm cười với bác tài nhưng trong nàng cuồn cuộn xuôi về mọi nỗi đớn đau. Ðã có 1 thời gian trôi qua rồi sao ? Không phải là giấc mơ, không phải là chuyện đùa. Ôi ! Thật kinh khủng thế mà em vẫn sống được, sống 1 cách không ngờ, vô nghĩa và thừa thãi:
- Cháu cũng quên như thế, quên rằng Ngạc đã chết
- Thế cũng phải, thời buổi này phải quên đi mà sống
Vy muốn hỏi “sống làm gì ? Nếu cứ nhủ thầm mình quên đi” nhưng nàng biết rằng đó là 1 lời khuyên đúng nhất.
Vy xuống xe trước cổng nhà Ngạc, bác tài dặn dò:
- Cố nhớ về sớm nhé
Vy cười:
- Khổ quá, cháu ở đây với ai ? Nhà này đâu còn là của anh Ngạc nữa
Bác tài nhìn Vy ái ngại:
- Cô có cần tôi đón không ?
Vy lắc đầu, nàng mỉm cười cho bác tài an tâm:
- Thôi, 7 giờ bác phải đưa bố cháu đi họp đó, cháu về xích lô được rồi
- Cô nhớ về sớm đấy nhé
- Bác vừa khuyên cháu “phải quên” xong giờ đây bác lại bảo “nhớ”.
Bác tài cho xe chạy, tỏ vẻ như bác chịu thua nàng, bác nói:
- Thôi kệ cô đấy
Vy đứng ngoài cổng nhìn rõ bực thềm, những cây hoa ngâu gần đó, cây xoài, sân cỏ mỗi lần nằm bên nhau, cái bàn đá tròn màu trắng.. Trời ơi kỷ niệm, trời ơi Ngạc, nàng nghe rõ tiếng cười, tiếng nói vang vang trong vườn, hình bóng Ngạc, những dấu vết in trên cỏ, những nụ hôn ngập đầy cảm giác, những tựa đầu trên lòng ngực êm đềm những tóc tóc tơ ràng buộc thế mà vòng ôm vẫn dứt, tay vẫn xuôi rã rời … nàng hãi sợ đứng tựa vào thành cổng, nước mắt lặng lẽ âm thầm, loang loáng bước chân chàng rướm máu trong khu vườn thơm ngát. Vy cố gắng đưa tay bấm chuông, nàng hy vọng níu được những liên hệ với chàng trong khoảnh khắc.
1 thanh niên xuất hiện trong bộ quần áo thể thao chơi Tennis, hắn gật đầu chào Vy và vồn vã chạy ra mở cổng. Hình ảnh này khác hẳn Ngạc, mỗi lần nàng đến, chàng thường ở trần mặc mỗi cái quần tây dài màu xậm, chân “đi đất” không kịp xỏ giày dép vì mãi ra đón nàng
Cánh cổng đã do 1 người khác mở và Vy bước vào ái thế giới trong đó biết chắc rằng không bao giờ còn hình ảnh của Ngạc nữa. Nàng đứng sững sờ khiến cho người thanh niên phải ngượng ngùng lên tiếng:
- Thưa cô tìm ai ?
Vy lắc đầu, bàng hoàng:
- Thưa, tôi muốn hỏi thăm
Hắn vui vẻ bước đi trước mời nàng:
- Tôi sẵn lòng, xon mời cô vào nhà
Vy đi theo hắn, nàng cúi xuống chỉ nhìn 2 bàn chân của hắn và tưởng tượng đến Ngạc. Chân chàng cũng dễ thương như thế
Vào đến phòng khác, cảnh vật đã thay đổi hẳn, cả những bức tranh trên tường, Vy chán nản ngồi xuống 1 ghế nệm. Người thanh niên ngồi trước mặt Vy, hắn bấm chuông kêu người làm rót nước. Vy nói:
- Tôi xin lỗi đã phiền ông
Hắn mỉm cười:
- Không sao cô ạ, tôi chẳng nghĩ như vậy là phiền chút nào
Vy ấp úng:
- Thưa ông có phải nhà này trước kia của ông Nguyễn Ngạc không ?
- Thưa vâng, ông Ngạc là bạn tôi
Vy muốn ngất xỉu vì câu trả lời đó, nàng đã tìm lại được 1 tí liên lạc với chàng, nàng mừng rỡ trong sự đau đớn tột cùng khiến cho nàng nghẹn lời, hắn biết nàng xúc động nên lặng thinh rồi 1 lát hắn tự giới thiệu:
- Tôi là Lưu ở Nha Trang mới vào, ông Ngạc bán nhà này cho tôi được gần 1 năm nay
Vy lấy hết sức bình tĩnh, nàng nhớ lại 1 lần Ngạc đã nói Lưu là bạn thân của chàng. Vy đáp:
- Tôi cũng nghe anh Ngạc nói về ông. Tôi là Vy
Vy bắt gặp Lưu nhìn nàng thương xót, nàng cúi xuống nghe giọng Lưu đều đều:
- Tôi mua nhà này từ khi anh ấy còn sống, nhưng tôi mới ở được 3 tháng nay thôi. Trước kia tôi vẫn cho bà vú của Ngạc ở nhờ nhưng tôi về đây thì bà ấy dọn đi, không biết là đi đâu
- Ông cũng biết tin anh Ngạc mất ?
Lưu gật đầu:
- Có, tôi biết rõ lắm, anh ấy mất cũng gần 1 năm rồi
Bỗng dưng Vy khóc, Lưu an ủi:
- Qua rồi cô ạ, qua rồi, Ngạc nó làm cho cô thất vọng, thật tệ quá
Vy nghẹn ngào:
- Vậy mà tôi mới nghe tin đây …
- Xin lỗi cô nhé, ai cũng định dấu, không cho cô biết, cả bà vú của Ngạc nữa
Lưu trầm ngâm giây lát chàng nói tiếp:
- Khi tôi về đây, thì tôi thấy rằng không nên dấu cô nữa, 1 lần nghe điện thoại cô hỏi thăm, làm ra vẻ xa lạ, tôi cảm thấy áy náy quá …nên tôi đã nhò 1 người lính đến báo tin cho cô
- Ông có biết mộ Ngạc ở đâu không ?
- Cô ạ, mọi chuyện đã qua rồi, cô đừng buồn, anh ấy bị pháo kích nên không tìm được xác
Vy chết lặng, cũng không còn nắm mồ vô nghĩa đừng tiếc chi thể xác ngày
nào ấm áp yêu đương. Vy đứng dậy, cuộc tình xuôi, cuộc đời trôi sau lưng nàng:
- Cám ơn ông, xin phép ông tôi về
Lưu cũng đứng dậy với Vy, giọng chàng thật run, y như chàng là nguyên do cái chết của Ngạc:
- Cô Vy ạ, tôi xin cô 1 điều
Vy bàng hoàng, nàng lắp bắp như trong 1 cơn mơ:
- Ông, thưa ông.. điều gì cơ ạ ?
- Cô hết buồn, cô sẽ vui như thuở nào Ngạc còn với chúng ta..
Vy mỉm cười che dấu:
- Ông yên tâm, tôi sẽ vui bởi vì anh ấy không cố ý như thế. Ðể bỏ tôi và ông
- Cô nói phải, tôi không giận nó tí nào, cô cũng như thế
- Vâng, cám ơn ông
- Xin chào cô Vy
Vy rời khỏi căn nhà đó, sẽ chẳng còn bao giờ đến đây nữa …
Trong hồn nàng cô quạnh có những tiếng rên xiết hỡi người tình tuyệt vời, người là tặng phẩm của Thượng Ðế, người đã đến với em tình cờ nhưng vô cùng say đắm, người đã trồng hoa trong vườn em, đã hái quả trong vườn em, đã uống nước từ suối tình em bất tận … nhưng tặng phẩm đã bị lấy lại, không biết đó có phải là ý muốn của Thượng Ðế hay không? Nhưng chắc chắn người chẳng muốn xa em chút nào. Hỡi thiên thần trong vườn tình của em, có ai hiểu rằng đôi cánh đã mang người đi mà không báo trước nhưng như thế còn hơn. Người yêu dấu, giữ được lời từ giã lặng im không nói, người khiến em cảm tưởng mình chưa hẳn đã xa muôn đời. Phải thế không? Thiên thần của vườn tình hoang dại ! Tặng phẩm đã cho sao còn lấy lại bất ngờ ? Ai chơi trò quái ác đó ? Cái gì toa rập tạo nên định mệnh lừa dối chúng ta đau đớn khốn cùng ? Cái gì ? Hở Ngạc !
Vy lang thang như thế, buổi chiều cũng lang thanh như thế, nàng cảm thấy mệt mỏi định đón 1 chiếc xích lô, thì tình cờ Toàn lái xe trờ tới, chàng thò đầu ra ngoài và cho xe ngừng hẳn lại. Toàn mỉm cười hỏi:
- Em đi đâu đó, Vy ?
Vy luống cuống, ngượng ngập, nàng tiếp tục muốn trốn lánh Toàn, từ sau ngày nghe tin Ngạc mất, nàng không thể gặp Toàn, nhận sự săn sóc, yêu thương của chàng mà tâm hồn chỉ nghĩ đến Ngạc. Vy sợ hãi đáp:
- Em đến thăm 1 người bạn
- Tối rồi, em đi 1 mình hả ?
- Mấy giờ rồi anh ? Em không để ý
- 8 giờ, anh đưa Vy đi nhé
- Không, bây giờ em về nhà
Toàn mở cửa, chàng hơi ngả mình trên nệm xe:
- Lên đây, anh đưa Vy về
Vy ngoan ngoãn leo lên xe ngồi cạnh Toàn, chiếc xe lao đi êm đềm, đèn ngoài phố không soi rõ mặt nhau, Toàn nói:
- Anh đưa 1 thằng bạn về nên mới đi ngang qua đây, gặp em
Vy cười nhẹ:
- Gặp em là xui đấy
Toàn lắc đầu, chàng nhìn Vy thật nhanh:
- Xui cũng được nhưng anh mong gặp em, ngày mai anh phải cám ơn thằng đó
Vy nói lảng, nàng không muốn Toàn biết nàng có ý trốn chàng:
- Sao anh Toàn không đến em ?
Toàn cười, giọng buồn bã:
- Anh khÔng đến sợ phiền Vy, chỉ còn cách là mong gặp em ở giữa đường
Vy thấy Toàn thật đáng yêu, nàng cúi xuống đáp nhẹ:
- Em mang ơn anh, có gì gọi là phiền đâu
- Ơn gì đó ? Anh cho xe chạy chậm lại mình nói chuyện nhé ?
Vy mỉm cười, đáp, nàng không thể từ chối:
- Vâng
Vy chờ đợi, nhưng chàng lại giữ yên lặng, rất lâu như thế, chiếc xe như 1 con thuyền bềnh bồng, Vy nói, nàng muốn giúp Toàn tự nhiên hơn:
- Ngày mai anh Toàn nói Thảo qua em chơi nhé
- Ừ
- Thảo vẫn đi học đều phải không ? Anh
- Anh cũng không biết nữa, Vy không đi chung với Thảo à ?
- Dạo này em ít đến trường
- Tháng mấy em thi ?
- Hình như tháng 6, nhưng em không học hành được chữ nào. Có lẽ năm nay em không thi
- Anh biết Vy có nhiều chuyện buồn
Vy cúi xuống, ngậm ngùi:
- Cám ơn anh
Tay phải Toàn rời vô-lăng, tìm gặp tay Vy:
- Vy, em nghe lời anh nhé
- Dạ
Vy để nguyên tay mình trong tay Toàn, chàng bóp nhẹ tay nàng dỗ dành:
- Em hãy lấy sách ra học và sẽ quên đi
Vy không sao chịu nổi nữa, nàng bật lên khóc:
- Em sẽ quên, em hứa, em sẽ quên, anh Toàn ạ. Nhưng đừng bao giờ anh nhắc đến chuyện đó nữa
- Không, không bao giờ nữa đâu. Em nín đi, Vy
Vy cảm động trước tình yêu bao la của Toàn, chàng không hề hỏi về Ngạc dù Vy biết chàng vô cùng đau đớn. Những ngày săn sóc Vy có lẽ Toàn đã hiểu là Vy yêu Ngạc quá nhiều như chàng đã yêu Vy vậy, mối tình của Toàn dường như không gây được 1 sự chú ý nào trong tâm hồn Vy – chàng đã tỏ tình với nàng như với hư không – còn hơn thế nữa, hư không còn có những luồng gió gửi về, còn nàng đã thả rơi tình chàng đến 1 cõi nào không hay biết. Vy không dám nghĩ tiếp nữa, nàng chẳng muốn mình là nguyên do nỗi buồn của Toàn.
Vy ngả đầu vào nệm ghế, nhắm mắt và hít thở không khí mát rượi, không khí này từ nay sẽ không còn luân lưu trong cơ thể Ngạc nữa. Chàng đã bỏ tất cả, không cần cái gì ở trần thế này, không cần, vĩnh viễn...
Vy nghe Toàn gọi nhỏ, nàng bừng tỉnh đáp:
- Dạ
- Em đã khỏe hẳn chưa ?
- Cám ơn anh, em đã bình thường
- Hôm nào đó, anh muốn gặp Vy được không ?
- Anh cứ việc đến chơi nhà em, bố mẹ em nhắc anh luôn
Toàn trầm ngâm, chàng có vẻ muốn nói gì rồi lại thôi, đắn đo mãi sau cùng chàng nói:
- Buổi tối nào đó anh sẽ sang
Vy cười:
- Nào đó... nào đó... nhỡ em đi vắng làm sao ?
Toàn mỉm cười, chàng yêu Vy quá đổi nên sinh ra lúng túng nhưng Vy nghĩ khác, nàng cảm tưởng chàng có 1 câu chuyện thật dài và quan trọng. Toàn đáp:
- Anh sẽ “phôn” cho Vy hẹn trước
- Anh qua chơi với em mà quan trọng quá
- Ðúng như vậy, anh cảm thấy không quan trọng không xong
Vy lo âu, nàng biết chuyện quan trọng là chuyện gì rồi. Nhưng Vy không trách Toàn, chàng yêu nàng từ ngày nàng còn học Ðệ Thất, Ðệ Lục, chàng có cái quyền đó cả cái quyền không cần chú ý đến sự thờ ơ của nàng. Vy biết Toàn cố tránh cho nàng cái mặc cảm nàng đã yêu người khác, Vy đáp dịu dàng:
- Trái lại em sợ nhất những gì quan trọng
Toàn cười:
- Dĩ nhiên là chỉ quan trọng với anh thôi
Vy cảm thấy ngượng, nàng nói tránh:
- Em muốn lên Ðà Lạt quá
- Lên đó buồn lắm, đừng đi lúc này
- Em đã có sẵn nỗi buồn có gì thêm đâu
- Em hứa với anh rằng, em sẽ quên
- Anh muốn em giận anh không ?
- Tại sao ?
- Muốn quên cũng cần phải có thời gian, anh tưởng em là con bé lên mấy ?
Toàn lắc đầu:
- Em gớm quá, anh không tưởng em lên mấy nhưng lúc nào anh cũng coi em ngang hàng với anh và thật đáng yêu nữa
Người Tình Tuyệt Vời
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21