Nguyễn Viện
Phần 2 - 11
Tác giả: Nguyễn Viện
Mông mênh chi địa thảm sầu, kẻ khôn ngoan trùm mền đọc sách mà đạt đạo, bọn láu cá buôn thần bán thánh cũng mua được nước thiên đàng, chỉ có lũ dại khờ rong chơi trong các hang hốc và bóp vú phụ nữ được coi là vô can trong âm mưu lật đổ thượng đế.
Ông Đức mang bộ mặt khẩn trương và lo lắng đến quán café của Tâm, ông nói:
- Luận bị bắt rồi.
- Sao? Anh ấy làm gì để bị bắt?
- Tôi không biết.
- Thế sao anh biết anh Luận bị bắt?
- Tôi cũng được nghe kể lại. Nghe nói, Luận bị bắt khi đến nhà ông giáo sư bạn tôi. Cái ông vẫn bưng phở ấy.
- Bây giờ các anh ấy ở đâu?
- Tôi cũng không biết.
Dường như vừa có một cơn gió tối tăm tràn vào Tâm, nó phủ lấp và dìm Tâm vào trong. Tâm ngồi chết lặng nuốt những giọt nước mắt vào lòng. Ngồi bần thần một lúc, ông Đức ra về vẫn chưa bớt vẻ lo lắng. Ông lo sợ rồi chính ông cũng có thể bị bắt, cho dù ông không làm gì phạm pháp ngoại trừ việc là bạn và là chủ của ông giáo sư.
Tâm báo lại với tôi cái tin buồn ấy cũng nguyên văn như ông Đức: “Luận bị bắt rồi”. Tôi nói:
- Má biết. Má đã nhìn thấy từ hôm qua khi Luận bước vào nhà ông giáo sư. Có hai anh công an mặc thường phục ngồi trong nhà chờ, tất cả mọi người đến nhà ông giáo sư ngày hôm qua đều bị bắt.
- Má tính sao?
- Má nghĩ là ít hôm Luận sẽ được thả. Luận không thích chế độ nhưng không phải là người chống đối.
- Má tin à?
- Ừ, bởi thế má đã không nói gì với con trước khi ông Đức đến.
- Còn những người khác thì sao?
- Đó là chuyện của họ.
Không ai không cảm thấy mình có lý. Cuộc sống được điều khiển từ ý chí của những người luôn cho mình có lý. Đám đông chỉ là một lũ vô hồn mà những kẻ có lý sẽ tự cho mình cái sứ mạng dẫn dắt. Luận không phải là kẻ vô hồn cũng không phải là kẻ tự cho mình cái sứ mạng dẫn dắt, nhưng anh ta nằm trong giòng chảy, anh ta vẫn bị cuốn đi như đám đông vô hồn. Anh ta khóc cười với số phận nhân loại. Anh ta cô đơn và nhẫn nhục cho đến khi anh ta cũng trở nên vô hồn.
Tâm cảm thấy không chịu nổi với những ý nghĩ của mẹ. Cô nghĩ phải làm một cái gì chứ. Không thể chờ đợi. Bởi trong trường hợp này, chờ đợi có nghĩa là nhẫn tâm. Cô nói:
- Con muốn nhờ anh Lâm bảo lãnh.
- Chẳng ích gì đâu.
- Má định nói anh Lâm sẽ không bảo lãnh hay có bảo lãnh cũng vô ích.
- Cả hai.
Tuy thế, Tâm vẫn đến nhà Lâm.
- Anh có thể giúp em được không?
- Việc gì?
- Bảo lãnh cho anh Luận.
- Luận sao mà phải bảo lãnh?
- Anh ấy bị bắt.
- Tội gì?
- Không có tội gì cả.
- Thì cũng phải có lý do chứ.
- Anh ấy đến nhà một người bạn. Công an phục sẵn ở đấy. Chỉ có thế.
- Thế thì chỉ là phản động thôi.
- Tại sao lại có thể gán ghép như thế?
- Em biết mà. Tranh luận việc chữ nghĩa làm gì. Để anh xem. Mà em có biết Luận đang bị giữ ở đâu không?
- Không.
- Thế thì hơi khó đấy.
- Nhưng anh làm được.
- Anh sẽ cố gắng.
Vợ Lâm ở trong nhà đi ra, nói chen vào:
- Không khéo lại vạ lây.
Tâm đứng lên, chỉ chào anh mình:
- Thôi em về.
Đi lang thang ngoài phố, Tâm nhớ tới những ngày đi tìm Tính mù mịt. Dường như đã lâu, Tâm không thả bộ ngoài đường. Tâm nhìn con đường vắng cảm thấy nó diệu vợi như đồi núi, bí ẩn như rừng sâu. Chưa từng lấy chồng, Tâm mấy lần góa bụa. Bởi thế, khi Luận trở về sau vài tháng bị giam giữ, Tâm cảm thấy như mình được phục sinh. Một tình yêu nồng nàn cô dành cho Luận như thể được trút ra từ một kho lẫm vô tận, nó làm cho sự câm nín của Luận cũng phải mở ra chút từ tâm với cuộc sống.
Trở lại với ông Phát ở chợ trời, Luận chỉ nói:
- Tai nạn.