Nguyễn Viện
Phần 3 - 3
Tác giả: Nguyễn Viện
Từ chế độ bao cấp xã hội chủ nghĩa, chủ quan duy ý chí, một cuộc cách mạng khác gọi là đổi mới như một sự thức ngộ về những giá trị cơ bản, ít nhiều đã làm cho thế giới loài người gần gũi nhau hơn, bởi cùng với đổi mới là sự mở cửa, trong một chừng mực nào đó, sự khác biệt được nhìn nhận. Tính cá thể được xác lập về mặt ý nghĩa và trong kinh tế, tư hữu được nhận thức như một động lực. Xã hội chuyển động nhanh chóng làm đổ vỡ đạo đức truyền thống. Con người trở nên thực dụng một cách tàn nhẫn. Ở công ty Lâm, khả năng thích ứng với tình hình mới đã đưa Lâm vào ghế giám đốc sau nhiều năm làm trưởng phòng tổ chức, bởi không ai khác chính ông trưởng phòng tổ chức này đã nhìn ra tài năng của mình và tự đề bạt nó sau một cuộc đấu đá cho ông giám đốc cũ về hưu non. Kế thừa một công ty trên bờ vực phá sản, Lâm cho triển khai ngay kế hoạch liên doanh liên kết nhằm tạo ra một nguồn vốn mới và bằng ưu thế độc quyền, công ty của Lâm đã hào hùng lớn mạnh, trả hết công nợ và đóng góp vào ngân sách nhà nước một nguồn thu đáng kể. Công ty Lâm được trao tặng Huân chương lao động hạng ba và ông giám đốc Lâm được phong anh hùng lao động. Đấy là hành trình của Hercule qua những cửa ải ma vương đố kỵ và ngu dốt.
Tôi nghĩ đây là lúc Lâm cần phải nghĩ đến anh em. Tôi cho gọi Lâm tới.
- Con tìm cho Tâm một công việc gì đó để nó đi làm, quán café lúc này ế lắm, vả lại, một mình vợ thằng Châu cáng đáng cũng đủ.
Một tuần sau, Tâm nhận việc trong phòng cung ứng vật tư của công ty Lâm. Đích thân ông trưởng phòng tổ chức dẫn Tâm xuống giới thiệu:
- Đây là cô Tâm. Em ông Lâm. Có gì chị Liên hướng dẫn cho cô ấy hỉ.
Quay sang Tâm, ông vỗ vai:
- Cứ theo hướng dẫn của chị Liên mà làm.
Chẳng bao lâu sau, Tâm thấm thía lời dặn của ông trưởng phòng tổ chức. Tâm được hướng dẫn cách ghi nhận chứng từ để hợp thức hóa sự gian lận. Những gì mà Tâm biết thật quá ít, nó chỉ đủ để thỉnh thoảng cô được chia một món tiền không lớn nhưng nhiều hơn lương. Từ đó Tâm suy đoán ra mọi bí mật về tiền bạc nằm ở phòng kế toán. Nó là một kho báu. Hercule Lâm đã chiếm giữ, vinh quang này cần phải được chia sẻ. Tâm nói chuyện với anh:
- Em nghĩ rằng cần phải mua một cái nhà đàng hoàng cho má ở, không thể ở nhờ nhà ông Phát mãi. Em nghĩ mắc cở lắm. Nhất là kẹt cho con Thư.
- Anh làm gì có tiền.
- Anh có cả một kho báu.
- Kho báu nào?
- Kho báu nào thì anh biết hơn em. Nếu anh sợ mang tiếng xài tiền nhà nước thì để má đứng tên. Cứ coi như tụi em nuôi heo dành dụm được.
- Mày nói lung tung gì thế?
- Không lung tung đâu, có bằng cớ đấy.
- Bằng cớ nào?
- Anh có muốn tôi trưng ra cho cả nước biết không?
- Đừng có dọa tao.
- Em không dọa anh đâu. Em chỉ muốn anh có hiếu với má. Nếu anh sợ tốn tiền thì anh rước má về nuôi, trả nhà ông Phát. Còn hai đứa em đi đâu chẳng được.
- Thôi được. Để từ từ tao tính.
Sau cuộc nói chuyện, Tâm về kể lại với tôi. Tôi nói:
- Chẳng ép nó làm cái gì. Mình còn cái nhà ở Kon Tum, xin lại nhà nước rồi bán cũng được ít nhiều. Việc này thằng Lâm chắc lo được.
Không biết bằng cách nào, Lâm xin được nhà nước cấp cho Tâm một căn hộ trong chung cư Nguyễn Thiện Thuật. Đấy là căn hộ của một gia đình đã bỏ đi nước ngoài. Vừa lúc đó, Lâm cũng xin lại được căn nhà ở Kon Tum và đứng bán luôn. Tâm đến đòi tiền. Lâm tỉnh queo:
- Chẳng phải là tao đã lo cho mày căn nhà rồi?
Tâm uất ức ra về. Thằng anh khát tiền là một trong những người đầu tiên ở thành phố này cho con du học Pháp sau ngày giải phóng, khoe: “Thằng Triết kể khổ với bố mẹ không có xe đi lại. Giải quyết vụ này cũng căng. Bọn Tây làm ăn đâu ra đó và chu đáo. Thằng Triết viết thư về bảo Tây con cũng lé cả mắt”.
Tôi lờ mờ hiểu Lâm đã làm giàu bằng hai bàn tay bẩn. Và tôi cảm thấy lo cho nó.