Chương 2
Tác giả: Nhật Hạnh
Bảo Bảo vừa về đến nhà, lòng thấy an tâm khi biết anh mình vẫn chưa về.
Cậu thầm nghỉ vậy là anh Hai đã tìm được việc làm. Bảo Bảo chạy tọt vào trong tắm rửa rồi chuẩn bị học bài. Dù gì đi nữa, việc học đối với anh em Bảo Bảo là quan trọng hàng đầu.
Bảo Bảo rất ái ngại, cậu sợ Bảo Triều biết cậu đi làm sẽ chẳng vui lòng đâu.
Nhưng giúp anh phần nào đỡ phần ấy. Chưa học được bao nhiêu thì có tiếng gõ cửa, ngỡ là anh về, Bảo Bảo chuẩn bị tư thế:
– Anh Hai! Em ...
– Hù!
Tiếng cười trong trẻo vang lên. Bảo Bảo, bặm môi:
– So Pha!
Rồi nhìn cô chăm băm. Thấy vậy, So Pha xụ mặt:
– Anh không hoan nghênh em đến sao?
Chợt hiểu ra mới thấy mình vô duyên, Bảo Bảo cưới cầu hòa:
– À không! Em vào đi!
Tươi ngay nét mặt, So Pha bước vào:
– Anh ở nhà có một mình sao?
– Anh Hai đi làm chưa về!
– Phải rồi, em nghe anh Thạch Dìn nói anh Bảo Triều có việc làm khác rồi.
Bảo Bảo ngạc nhiên:
– Việc làm khác ư?
– Đúng vậy! Dạy kèm cho một cô gái nhà giàu có.
Bảo Bảo xìu xuống như quả bóng xì hơi:
– Vậy thì đã sao chứ?
– Anh sao vậy? Làm cho nhà giàu họ sẽ trả lương cao.
– Chưa chắc đâu em ơi.
– Gia đình ấy là bạn của anh Hai em mà.
Bảo Bảo hỏi vặn lại:
– Bộ bạn của anh ấy rồi ai cũng tốt hết sao?
– Đúng vậy! Vì anh Hai em chỉ chơi với những người hiền lanh mà thôi.
Bảo Bảo bật cười:
– Vậy sao! Nhưng em cũng phải dè dặt đấy, ''tri nhân, tri diện bất tri tâm'' mà.
Ngơ ngác So Pha hỏi:
– Câu anh nối nghĩa là sao vậy?
Bảo Bảo cắt nghĩa:
– Có nghĩa là nhìn người nhìn mặt, chứ đâu thể nhìn và hiểu lòng người ta được.
Chớt mắt tỏ ý không bằng lòng:
– Anh sao vậy?
– Có gì đâu?
– Lúc nào cũng đa nghi.
– Thà vậy còn hơn để sự việc xấu xảy ra rồi ngồi đó mà ôm hận.
So Pha dùng dằng:
– Anh nói gì đâu không?
Nghe câu trách dễ thương của So Pha, Bảo Bảo chợt nhớ ra:
– Mà em đến tìm anh có việc gì không?
Cầm gói quà trên tay, So Pha phụng phịu:
– Em định mang cái này sang cho anh. Nhưng mà ...
Thấy cô ngập ngừng, Bảo Bảo nói đùa:
– Chợt nghĩ ra rồi ân hận phải không?
– Sao lại ân hận?
– Tiếc của.
Lườm Bảo Bảo, So Pha dấu môi:
– Anh lúc nào cũng nghĩ quấy cho em!
Vừa nói, So Pha vừa quay mặt đi nơi khác, tỏ ý như đang giận:
– Em về đây!
Bảo Bảo cuống lên, vội nắm lấy tay So Pha kéo lại:
– Lại giận anh đấy à?
– Hứ! Ai thêm giận anh chứ. Thấy ghét!
Bảo Bảo xuống nước năn nỉ:
– Thôi, cho anh, xin lỗi, được không?
Tủm tỉm cười, So Pha chu môi:
– Anh lúc nào cũng vậy. Muốn cho cái này, nhưng không cho đâu.
– Cho gì vậy, đưa đây cho anh.
– Hông!
– Đưa đây!
– Em không đưa.
Hai người giật qua giật lại. Bảo Triều vừa về tới, thấy cảnh tượng ấy, lắc đầu lên tiếng:
– Hai đứa làm cái trò gì vậy?
So Pha nhận ra Bảo Triều, cô nũng nịu:
– Anh Hai nói tiếng công bằng giúp em đi.
Bảo Triều nhìn cô:
– Nhưng có chuyện gì mới được.
Anh Bảo Bảo ăn hiếp em.
Bảo Bảo trợn mắt:
– Anh ăn hiếp em hồi nào?
Kênh mặt, So Pha yểu môi:
– Anh đừng có chối. Anh cứ muốn giật gói bánh của em.
– Em cho anh mà.
– Em có nói cho anh đâu.
Bảo Triều lắc đầu, giải hòa:
– Thôi, hai em đừng đùa nhau nữa.
So Pha lại nói:
– Em mang cho hai anh gói bánh nè, ăn đi.
Bảo Bảo sáng mắt, cậu chộp lấy ngay:
– Vậy mà nãy giờ không chịu nói.
Vừa ăn, Bảo Bảo vừa hỏi anh:
– Làm chỗ này có thoải mái không anh?
Bảo Triều thở dài:
– Chưa biết được!
So Pha tròn mắt:
– Anh nói vậy là sao?
– Có sao đâu, cô ẩy ngao du với bạn giờ này vẫn chưa về.
Ngừng nhau, Bảo Bảo phán một câu:
– Con gái gì đâu mà đi chơi giờ này chưa về ư?
Thả mình lại xuống giường, Bảo Triều phán một câu:
– Em đưa So Pha về đi. Khuya lắm rồi.
So Pha lắc đầu từ chối:
– Em về một mình được rồi.
Bảo Bảo trợn mặt:
– Về một mình làm sao được chứ.
Chu môi, So Pha cãi lại:
– Có sao đâu?
– Đừng có bướng nữa mà cô bé.
Vỗ tay lên ngực, So Pha cố nói:
– Em chẳng có sợ ai đầu.
Thấy hai bên vẫn cãi nhau, Bảo Triều mệt mỏi lên tiếng:
– So Pha đừng có cãi hãy để Bảo Bảo đưa về anh mỏi an tâm.
Biết không thể cãi lại được với anh Bảo Triều, So Pha đành gạt đâu:
– Dạ, em biết rồi.
Bảo Triều vô cùng ngạc nhiên, khi thấy trong cặp học của Bảo Bảo rất nhiều tiền. Tiền ở đâu ra mà nó có nhiều thế? An cắp ư? Không thể nào, vì anh hiểu rất rõ tính tình của Bảo Bảo ngay thẳng và hiền lương. Cứ thể là tiền của lớp cũng nên, Nghĩ như thế, Bảo Triều an tâm để số tiền trở lại chỗ cũ.
Hôm nay, Bảo Bảo phải học thêm. Bảo Triều khóa cửa và tới nơi làm việc.
Hy vọng lần này về gặp may mắn. Bà Ngọc ra mở cửa:
– Mời cậu vào!
Bảo Triều ngập ngừng:
– Hôm nay tôi có việc làm rồi chứ?
Bà Ngọc cười:
– Chuyện đó tôi cũng không biết.
– Nghĩa là tôi lại phải về không ư?
– Nhưng mà. .... Hà Minh xuất hiện:
– Dì Ngọc pha giúp con hai ly nước.
Bảo Triều kêu lên trong bụng:
– Chẳng lẽ cô tiểu thư này sao?
Hà Minh hiểu được tâm trạng của Bảo Triều, cô lên tiếng:
– Tôi xin lỗi anh nhé.
– Sao cô lại xin lỗi tôi?
Hà Minh mỉm cười, nói như có lỗi:
– Đã thất hứa với anh hai hôm rồi.
Tuy có hơi nản lòng nhoang anh đành nhã nhặn:
– Không có gì. Tại chúng tôi cần tiền mà.
Đứng lên, Hà Minh đón hai ly nước, để một ly đến trước mặt Bảo Triều, cô nói:
– Anh dùng ly nước cho hạ hỏa.
Cười đáp lại, Bản Triều nói:
– Xin lỗi, tôi cảm thấy lạnh chứ không có nóng.
– Anh vẫn còn giận ư?
– Không dám, vì tôi đang cẩn và rất cần việc làm.
Hà Minh lẩm bẩm:
– Thạch Dìn nói không sai mà.
– Thạch Dìn đã nói gì về tôi?
– Là chàng thanh niên rất trung thực và hiền lành.
– Anh ấy nói như vậy mà cô tin à?
Nheo nheo mắt nhìn anh, Hà Minh cong môi:
– Từ trước tới giờ, Thạch Dìn chưa bao giờ nói dối với ai cả, nhất là với tôi.
Hơi nghiêng đầu nhìn cô, Bảo Triều lại hỏi:
– Cô có tự tin không đó.
– Dĩ nhiên là không rồi.
– Coi bộ cô chắc chắn quá.
– Dĩ nhiên rồi. Từ trước tới giờ, tôi luôn luôn tin vào sự phán đoán của mình.
– Vậy thì cô còn học tiếp nữa để làm gì?
– Phải, vì vậy tôi đã nghỉ học.
Nuốt cục tức vào bụng, Bảo Triều đứng vụt lên thẳng thừng nói:
– Mọi người thật là quá đáng, dám đùa trên sự đau khổ của người khác.
Quá bất ngờ trước thái độ của Bảo Triều, Hà Minh ngơ ngác:
– Sao anh lại nói như thế?
– Hừ! Cô thật là quá đáng. Cô thì dưừa tiền của, phí thời gian thì không sao, còn những người nghèo khó như chúng tôi là rất quý thời gian.
– Anh ...
Đưa tay ngăn, Bảo Triều vẫn chưa nguôi giận:
– Cô đùa giỡn không đúng chỗ và sai người rồi.
Hà Minh cũng không ngờ Bảo Triều lại giận đến như vậy. Cô lại dịu giọng:
– Tôi không hiểu tại sao anh lại giận đến như vậy? Tôi thành thật xin lỗi!
Bật cười khan, Bảo Triều lắc đầu:
– Tôi không cần cô xin lỗi! Mà tôi khuyên cô đừng nên đùa giận trên sự đau khổ của người khác, nhất là những người nghèo như tôi. Chào cô.
Bảo Triều đùng đùng bỏ đi, nhưng Thạch Dìn và Hà Tiên cũng vừa vào tới.
Thạch Dìn lên tiếng:
– Làm gì mà khẩn trương vậy? Định về à?
Hầm hầm nhìn Thạch Dìn, Bảo Triều hậm hực:
– Cậu tốt lắm! Cấu kết với người để hại tôi.
Thạch Dìn ngơ ngác:
– Anh nói gì vậy?
– Nói gì à? Tự cậu biết đi!
Thấy Bảo Triều mặt mày giận dữ, Hà Tiên hỏi chị:
– Anh ta là ai vậy? Tại sao có mặt ở nhà mình?
Thạch Dìn nhìn Hà Minh:
– Đã xảy ra chuyện gì thế?
Hà Minh lắc đầu:
– Em cũng chẳng biết gì cả.
Quắc mắt nhìn Thạch Dìn, Bảo Triều nói gắt:
– Tại sao, cậu bảo tôi đến đây xin dạy kèm.
– Ờ thì ... Hà Minh nhờ ta tìm giúp.
– Giúp, giúp con khỉ. Cậu hạ nhục tôi thì có.
Thạch Dìn nhăn mặt:
– Nhưng mà đã xảy ra chuyện gì?
Hất hàm về phía Hà Minh, Bảo Triều nói:
– Hỏi cô ấy thì biết.
– Sao vậy Hà Minh?
Hà Minh thật thà thuật lại đầu đuôi câu chuyện. Thạch Dìn nghe xong kêu lên:
– Trời ơi! Cậu hiểu sai rồi.
– Sai cái gì? Cậu định giở trò gì nữa đây.
Thạch Dìn giải thích:
– Hà Minh đây là chị của Hà Tiên. Cô này mới có nhu cầu để học.
Bảo Triều nhìn Hà Tiền, bốn mắt chạm nhau.
Bảo Triều sững sốt:
– Là cô đấy ư?
Nguýt một cái bén ngót. Hả Tiên bảo:
– Oan gia cứ gặp hoài.
Thạch Dìn và Hà Minh ngạc nhiên như nhau. Hà Minh lên tiếng:
– Hai người đã biết nhau rồi à?
– Kịch liệt nữa là khác! - Hà Tiên kênh kiệu nói.
Thạch Dìn vui vẻ giảng hòa:
– Biết nhau vậy thì tốt:
Hà Tiên càm ràm:
– Tốt, mà tốt gì cơ chứ! Em chẳng học anh ta đâu.
Hà Minh thấy cần phải lên tiếng, cô nhìn Triều Minh:
Tôi thành thật xin lỗi anh.
– Tại sao cô phải xin lỗi tôi? Tôi hồ đồ quá mà.
Thạch Dìn làm trọng tài, anh nói:
– Chẳng qua là sự hiểu lầm thôi. Hãy bỏ qua hết đi!
Hà Tiên chống cằm, cô bảo:
– Ai bỏ qua thì cứ, còn tôi nhất định là không.
Thạch Dìn nhìn Hà Tiên, lắc đầu:
– Em nói gì vậy? Bảo Triều đâu có lỗi gì với em?
Hà Tiên cắt cớ hỏi lại:
– Sao anh biết là không có chứ? Nhiều nữa là đằng khác.
Thạch Dìn và Hà Minh nhìn nhau, hai người chẳng hiểu gì cả. Bảo Triều lại nói:
– Cô thật là quá quắt.
– Hừm! Tôi quá quắt hay anh quá lỗ mãng.
– Tôi lỗ mãng ư?
Thấy hai bên cứ cãi giặc mồm với nhau, Hà Minh phán một câu:
– Bảo Triều là thầy dạy kèm cho em. Hãy vào chuẩn bị đi!
Hà Tiên dù bướng nhưng cũng không dám cãi lời chị mình, cô ngoan ngoãn làm theo nhưng trong lòng rất ấm ức. Cô thấy ghét cay ghét đắng Bảo Triều ...
Hai tay vẫn chống cằm, Hà Tiên lơ đểnh nhìn ra song cửa sổ. Ngoài kia nắng đã lên cao. Hà Tiên chép miệng làu bàu:
– Ngày chủ nhật mà bắt người ta ở nhà. Thật là quá đáng!
Nghe được câu nói ấy, Bảo Triều lắc đầu khuyên:
– Học xong rồi đi chơi cũng đâu có muộn.
– Nhưng tôi lại không thích học.
Con gái nhà giàu có khác. Bảo Trìều nghĩ như vậy. Rồi anh nói:
– Còn tôi thì buộc cô phải học.
– Anh lấy quyền gì chứ?
– Làm thầy!
– Dạy kèm thôi mà cũng lên mặt.
– Dĩ nhiên rồi, một khi người ta cảm thấy mình hơn người thì có quyền kiêu hãnh chứ.
Háy mắt một cái, Hà Tiên bĩu môi:
– Cũng đừng nên tự đắc sớm như vậy?
Phút kiêu hãnh trỗi dậy trong lòng Bảo Triều nói khích:
– Tôi nổi tiếng thực sự chứ chẳng là mượn danh đâu. Thực tếchứ chắng phải là hư danh.
Mím môi, Hà Tiên chẳng chịu lùi bước.
– Tự đề cao mình như vậy thì có hay ho gì mà nói.
Thấy chẳng cần quanh co làm gì với một cô gáì bướng bỉnh và kiêu kỳ này, Bảo Triều nói:
– Nếu cô không chịu học tôi thì cứ nói với chị cô một tiếng đi.
– Này nhé, anh đừng đem chị tôi ra mà hù!
– Tôi chẳng hù cô đâu. Chị cô hợp đồng với tôi, khi nghỉ việc, tôi cũng cần báo một tiếng chứ.
Sợ anh ta lại làm phiền đến mẹ và chị nên Hà Tiên hơi lo:
– Học thì học, làm gì dữ vậy!
Bảo Triều lại giở chứng, anh châm chọc:
– Bây giờ tôi không muốn dạy nữa, tôi sẽ nghỉ ngay ngày hôm nay.
Tròn mắt nhìn Bảo Triều, Hà Tiên ấm ức:
– Anh ...
Bảo Triều nói tỉnh rụi:
– Cô đâu coi tôi ra gì mà tôi phải dạy cho cô chứ. Cứ để cho cô dốt luôn đi.
Tức mình, Hà Tiên thất lên:
– Đủ rồi nha!
Cười mai mỉa, Bảo Triều nói:
– Đâu cần cô phải tức giận đến như vậy? Tôi không phải là người dễ để người khác bắt nạt vô cớ đâu.
Bảo Triều không ngờ Hà Tiên lại phản kháng lại:
– Anh nhìn lại mình xem đã xứng đáng là thầy của người ta chưa.
– Nhưng tôi đâu dám coi cô là học trò của mình. Vì tôi nghĩ ai xui xẻo lắm mới làm thầy của cô.
– Xúi quẩy!
Bảo Triều lại đề nghị:
– Nếu vậy cô nên vào thưa với chị mình là chúng ta sẽ kết thúc học ngay hôm nay.
Hà Tiên chưa kịp phản ứng thì nhỏ Thơ Thơ cùng với Lan Thảo ùa vào. Hà Tiên kinh ngạc:
– Trời đất! Hai bạn làm gì mà như lốc xoáy vậy?
Thơ Thơ cười giòn:
– Mi nói cũng phải, sóng biển vừa lùa ta và Lan Thảo vào đây đó.
Nhìn chăm chăm vào Bảo Triều, Lan Thảo khều nhẹ vai Thơ Thơ:
– Nhỏ ấy có khách kìa.
Thơ Thơ lém lỉnh hỏi:
– Ai vậy Hà Tiên?
Cười khúc khích, Lan Thảo ngõ lời:
– Tụi mình có phá đám không đó Thơ Thơ.
Thơ Thơ nói liền mạch với Lan Thảo:
– Mình là khách không mời mà đến. Có lẽ thừa rồi đó.
– Ừ, về thôi. - Lan Thảo tiếp lời của Thơ Thơ.
Hà Tiên nguýt hai bạn một cái bén ngót:
– Làm sao vậy? Vừa đến đây, kẻ tung người hứng chẳng hiểu làm sao cả.
Thơ Thơ châm chọc:
– Phải rồi! Mi bây giờ đâu còn để tâm hiểu điều gì nữa.
– Vớ vẩn!
Lan Thảo nói nhỏ vào tai Hà Tiên:
– Không vớ vẩn đâu. Mà anh ta là ai vậy?
Thơ Thơ cười khúc khích:
Mi hỏi gì kỳ vậy, làm sao Hà Tiên trả lời được.
Hất mặt, Hà Tiên đáp gọn:
– Gì mà không được chứ? Anh ta là người chị Hai nhận dạy kèm cho mình đó.
Lan Thảo cười gìòn:
– Dạy kèm ư? Có dạy ngoại lệ không?
Hà Tiên liếc ngang:
– Hai bạn nói nhăng nói cuội gì vậy?
Nghe đám bạn của Hà Tiên kẻ tán vượn người tán hươu, Bảo Triều bực lắm nhưng vẫn cố nhẹ giọng:
– Cô chuẩn bị tinh thần, ngày mài tôi lại đến.
Thoát nạn được ngày nào hay ngày đó, Hà Tiên gật đầu liền:
– Được, anh về đi. Hôm nay tôi có khách.
Khách ư? Các cô tiểu thư thật là rỗi việc. Con nhà giàu thật có khác, chỉ biết ăn chơi và tiêu xài thôi.
Thơ Thơ rủ Hà Tiên:
– Tụi mình đi hát Karaoké nhé!
Lan Thảo thì táo tợn hơn, cô nhún vai rồi ngó Bảo Triều, đề nghị:
– Thầy ơi, nên ở lại hát Karaoké với tui này nhé!
Thơ Thơ nhí nhố tháp tùng.
– Hay đó! Nhỏ Thảo vậy mà sáng ý ghê.
Thấy Bảo Triều vẫn đứng lặng yên, Lan Hương lại hỏi:
– Nghĩ sao mà thừ người ra vậy thầy?
Tìm lời thoái thác, Bảo Triều bèn lắc đầu:
– Xin lỗi, tôi không rảnh đâu.
Thơ Thơ pha trò:
– Làm gì mà thầy lại không rảnh chứ. Trò đã nghỉ thì thầy cũng rỗi việc mà.
– Nhưng tôi vẫn còn chuyện khác để làm - Bảo Triều thoái thác.
Lan Thảo nheo nheo mắt nói khích Hà Tiên:
– Tính sao đây bà chủ? Thầy tìm cách khước từ rồi kìa.
Sợ quê với bạn bè, Hà Tiên dành nói:
– Thì anh cứ xem như đang dạy tôi có được không?
Lắc đầu cười nhẹ, Bảo Triều lại bảo:
– Học và chơi là hai chuyện khác nhau mà. Nếu cô không học thì xin hãy để cho tôi về.
Hà Tiên bướng bỉnh:
– Nhưng mà chị tôi đã bắt đầu tính lương cho anh hôm nay rồi mà.
– Đúng vậy!
– Vậy thì anh còn điều gì để từ chối đi chơi.
Bảo Triều lắc đầu:
– Chị cô mướn tôi dạy học kèm chứ không phải kêm cô đi chơi.
Mắt Hà Tiên long lanh:
– Anh ...
Thơ Thơ ngoe nguẩy, phán một câu:
– Xem ra hôm nay mi không thể thuyết phục được ông thầy này đâu.
Lan Thào bĩu môi:
– Lệnh của tiểu thơ mi để đâu mất rồi.
Hà Tiên lại nhìn Bảo Triều, lời cô có nhẹ hơn:
– Anh hãy vị tình tôi mà đi một lần không.
Thơ Thơ chặc lưỡi xuýt xoa:
– Chà! Chuyện này lạ à nha. Hà Tiên chưa bao giờ dịu dàng với ai đâu nhé.
Lan Thảo cứu bồ:
– Lâu lâu cũng nên cho phá lệ một lần chứ. Phải không Hà Tiên?
Hà Tiên bỏ ngoài tai những lời châm chọc của bạn, cô lại nói với Bảo Triều:
– Đi được chứ?
Bảo Triều đành phải gật đầu, nhưng anh lại nói:
– Tôi đi, nhưng tôi có một điều kiện.
Vui ra mặt, Hà Tiên hất mặt:
– Được, một trăm điều kiện cũng được. Anh nói đi!
Bảo Triều nghiêm túc nói:
– Tôi đi, nhưng ngày mai chúng ta bắt đầu học nhé.
Ý nghĩ Hà Tiên rất đơn giản yêu cầu Bảo Triều đi là được, còn mọi chuyện sẽ tính sau, nên gật đầu lia lịa:
– Được, được rồi, tôi sẽ học mà.
Thơ Thơ lại xía vào:
– Này, có thì mới hứa nghe chưa? Đừng hứa cuội làm khổ người ta.
Hà Tiên giục:
– Nhanh lên, đừng phí thời gian.
Thơ Thơ, ra hiệu cho Lan Thảo lên xe và nói với Hà Tiên:
– Đến điểm Karaoké "Gió chiềú' nhé.
– Ba cô đến đó trước, tôi sẽ có mặt sau.
Lan Thảo nhăn nhó:
– Sao như vậy được, bộ đổi ý sao?
Hà Tiên ngó Bảo Triều đăm đăm:
– Sao đổi ý mau vậy?
– Tôi đâu có đổi ý.
– Vậy sao không cùng đi với chúng tôi?
Bảo Triều thành thật:
– Đi bộ thì sẽ đến sau chứ còn gì nữa.
Thơ Thơ nhìn Lan Thảo, cười khúc khích:
– Sao lại đi bộ chứ?
Lan Thảo cũng vuốt theo:
– Đúng, ai lại đi bộ giữa thành phố chứ?
Bảo Triều cười hiền hòa:
– Tôi không có xe, đành chịu thôi.
Thơ Thơ bụm miệng cười nhìn Hà Tiên:
– Mi tính sao?
Hà Tiên thản nhiên:
– Dĩ nhiên là anh ấy đi xe của ta rồi.
Lan Thảo chế giễu:
– Nhớ người ta chỉ là thầy dạy thêm thôi, dừng lạm dụng sức lao động của người ta nhé.
Hà Tiên cãi lại:
– Ta có nói vậy đâu.
Thơ Thơ che miệng:
– Ai biết đâu được. Mi luôn ''ngẫu hứng lý qua cầú' thì chết người ta.
Hà Tiên xua tay:
– Có đi không, hay vẫn cứ đùa rồi khỏi đi luôn.
Hai bạn lại xôn xao:
– Đi chứ!
– Đi chứ!
Nguýt hai bạn một cái thật dài, Hà Tiên xua tay:
– Ra quân đi!
Hai người bạn của Hà Tiên nhìn nhau cười khúc khích.
Còn Bảo Triều thì đành phải làm xế cho Hà Tiên. Đây là chuyện làm bất đắc dĩ của anh.
Cả ba cứ chuyền tay nhau mà hát. Bảo Triều lẳng lặng ngồi nghe và chờ đợi.
Mặc họ, cứ ca cứ hát, đừng quấy rấy anh là được rồi. Tuy nghĩ vậy nhưng trong lòng anh còn rất lo chẳng biết các cô còn quậy phá gì tiếp nữa đây. Học sinh ngày nay có khác.
Tiếng Thơ Thơ vang vang:
– Thầy ơi, hát với em bài này đi. Hay lắm!
Câu nói của cô đã kéo anh về với thực tại Bảo Triều gượng cười:
– Các cô cứ hát với nhau đi. Tôi chờ.
Thơ Thơ phụng phịu:
– Đừng làm vậy mất vui hết, thầy ơi.
Bảo Triều lắc đầu. Anh vẫn từ chối:
– Cô vào hát với hai bạn đi.
Lan Thảo thấy hai người đang nói chuyện cũng vội buông micro xen vào:
– Nè, mi làm gì thế Thơ Thơ. Nhỏ Hà Tiên hát không vô rồi kìa.
Thơ Thơ bông đùa:
– Thấy thầy ngồi chờ mình hát kỳ quá nên ta muốn mời thầy hát chung cho vui.
Lan Thảo gật đầu đồng tình:
– Nhỏ Thơ nói đúng đó thầy.
Hát một mình cũng chán, Hà Tiên cũng ngừng lại cô chống nạnh hai tay hất hàm nói với hai bạn:
– Sao đây, chán rồi phải không?
Thơ Thơ ngước lên bảo với bạn:
– Tụi mình muốn nghe thầy hát thôi.
Nhìn Bảo Triều, Hà Tiên đề nghị:
– Đúng? Dù sao cũng đến đây rồi, anh nên vui với chúng tôi chứ. Tụi này đâu cần mướn vệ sĩ.
Thơ Thơ lại nói:
– Thôi, không hát nữa.
Lan Thảo nhìn bạn soi mói:
– Giở trò gì nữa đây?
Thơ Thơ ôm bụng:
– Thấy mấy con kiến bò ngang bò dọc trong bao tử mình rồi.
Nhìn đồng hồ thấy cũng chảng còn sớm, Bảo Triều đề nghị:
– Giờ này cũng không còn sớm đâu. Chúng ta về thôi.
Thơ Thơ cằn nhằn:
– Mới hơn chín giờ mà khuya gì thầy. Đi ăn với tụi em rồi về.
Ngó Hà Tiên chờ đợi cô có ý kiến, Bảo Triều gãi đầu:
– Cô tính sao đây Hà Tiên?
Nhướng mắt nhìn anh. Hà Tiên giễu cợt:
– Đã quá giờ quy định rồi phải không? Anh muốn về chứ gì?
Bảo Triều thành thật:
– Vâng! Tôi chỉ sợ mẹ và chị của cô lo mà thôi.
Nghe nhắc đến mẹ, Hà Tiên chợt lo. Cô vội thoái thác:
– Thôi, tụi mình về. Mai mốt lại đi ăn.
Thơ thơ tỏ thái độ nuối tiếc:
– Sao mi đổi ý nhanh vậy?
Lan Thảo xen vào:
– Hà Tiên xưa nay vẫn vậy mà. Thích làm theo ý của mình.
Hà Tiên cười khúc khích:
– Đúng và y như vậy.
Rồi họ cũng chia tay nhau. Hà Tiên ngồi lên xe. Bảo Triều cho nổ máy.
Lòng dặn với lòng lần này thôi nhé, đừng nên chiều con gái quá không nên.
Nhưng anh chợt thở dài:
Mình đâu có quyền làm phật ý người ta.
Bảo Triều nhớ tới em mình. Nên vừa đưa Hà Tiên xong, anh vội vã về. Với Bảo Bảo ngay. Vì đây là lần đầu tiên anh về muộn.