Chương 3
Tác giả: Paul Feval
Đó đúng là một hiệu lệnh. Ba người mang tù và đi săn đứng rình dọc con đường mà công tước de Nevers sẽ phải qua để tới lâu đài Caylus, nơi chàng được gọi đến cùng một lúc bởi lá thư khẩn của người vợ trẻ và lời thách đấu ngạo mạn của hiệp sĩ de Lagardère.
Lagardère đoán ra ngay những tiếng tù và bằng sừng dê này, được phát ra từ dưới thung lũng, trong rừng và trên núi là dành cho Nevers.
Chưa đầy một phút sau, chàng đã thấy công tước đi qua trước ngọn đèn chiếu sáng hình Đức Mẹ Đồng Trinh ở đầu cầu.
- ô hay! Không có ai ở đây sao? - Có tôi, - chàng trai Paris trả lời, - và lạy trời phù hộ cho là chỉ có tôi thôi! Nevers không nghe được nửa sau của câu trả lời. Chàng vội vàng tiến về phía người vừa nói..- Vào việc thôi, hiệp sĩ! - chàng thét bảo, -hã y giơ lưỡi kiếm lên cho ta thấy ánh thép, để biết là ngài ở đâu.
Chàng trai Paris vẫn luôn vỗ về cô bé và nó ngủ ngày một say hơn.
- Trước hết ngài phải nghe tôi đã, công tước.
- Chàng cất tiếng.
- Điều này thì ta thách ngài thuyết phục được ta đấy, - Nevers cắt lời chàng, - sau lời nhắn mà ta nhận được sáng nay. Đây, ta nhận ra ngài rồi, hiệp sĩ. Hãy chuẩn bị! - Quỷ tha ma bắt ông đi! - Lagardère thốt lên, vừa phải lo chống đỡ vừa mất hết kiên nhẫn, - cần phải đập vỡ sọ ngài ra để ngăn ngài khỏi giết con gái mình! Điều đó cũng giống như cú sét đánh. Thanh kiếm rơi khỏi tay Nevers.
- Con ta! - chàng nhắc lại, - con gái ta đang ở trong tay ngài? - Ngài công tước, - Lagardère nói, chàng lập tức lấy lại được giọng nói nghiêm túc và rắn rỏi, - tôi đã lấy mạng mình ra để bảo đảm cho con gái ngài, dù có chuyện gì xảy ra chăng nữa.
- Vậy là ngài đã gặp Aurore? ở đâu vậy? - ở đây, dưới cửa sổ này.
- Và nàng đã trao đứa trẻ cho ngài! - Tiểu thư tưởng là đã trao con gái cho vị hôn phu bảo vệ.
- Tôi chịu không hiểu được gì nữa.
- A! Ngài công tước, ở đây đang xảy ra những chuyện lạ lùng! Và bởi vì ngài đang thích đánh nhau, ngài sẽ được lãnh đủ, nhờ trời! Chỉ lát nữa thôi.
- Một cuộc tấn công? - Nevers hỏi.
- Tôi tin là bọn chúng đang đến đấy. - Chàng trai Paris thì thầm.
- Ngài nói về ai vậy? Chàng trai Paris thuật lại vắn tắt cuộc nói chuyện mà chàng đã nghe được, việc mình đã gặp ngài Peyrolles và người lạ mặt, sự xuất hiện của Aurore và những gì tiếp theo. Nevers lắng nghe, rất đỗi kinh ngạc.
- Ngài đến một mình à? - Lagardère hỏi.
- Với một cậu bé, Berrichon, thị đồng của tôi. - Nevers trả lời.
- Tôi có biết cậu bé, nó khôn khéo và nhanh nhẹn. Nếu như có thể gọi cậu bé đến...
Nevers đưa ngón tay lên môi và huýt vang.
Một tiếng huýt tương tự đáp lại chàng từ sau quán rượu Trái táo Ađam..Một lát sau, quả nhiên, họ đã thấy cậu thị đồng xuất hiện bên trên đường.
- Bọn chúng có ít nhất hai mươi người. Khi bọn chúng biết các ngài có hai người, bọn chúng đã đem theo những quân buôn lậu từ Mialhat.
- Hừm! - Lagardère nói, hai mươi hay tám thì cũng thế! Cháu sẽ lên ngựa, cậu bé, người của ta đang ở ấp Grau. Nửa tiếng cả đi lẫn về. Đi thôi! Chàng nắm chân cậu bé nhấc bổng lên. Cậu bé gồng người và bíu được vào mép hào. Vài giây trôi qua, rồi một tiếng huýt báo rằng cậu đã vào tới rừng.
- Quái gì! - Lagardère nói, - chúng ta sẽ trụ vững được nửa giờ nếu như bọn chúng để cho chúng ta dựng vị trí phòng thủ.
Dưới lòng hào, ngoài các bó cỏ khô để rải rác hay chất đống, còn có đủ thứ gỗ, ván, cành khô. Hơn nữa còn có cả một chiếc xe ba gác chất đến lưng. Lagardère và Nevers lấy chiếc xe làm điểm tựa và chỗ đứa trẻ ngủ làm vị trí trung tâm, cuối cùng cũng đã xoay xở được một hệ thống chiến lũy. Vừa làm, Nevers vừa nói: - Thế đấy! Vậy là dứt khoát ngài sẽ đánh vì tôi, hiệp sĩ? - Cũng là lẽ thường thôi, thưa ngài công tước! Vì ngài một chút, mà vì cô bé thì vô cùng nhiều.
- Hiệp sĩ, - Nevers nói, - tôi sẽ ghi lòng tạc dạ điều này. Kể từ nay, chúng ta cùng nhau sống chết.
Lagardère đưa tay cho chàng. Công tước áp tay chàng lên ngực và vòng tay ôm chàng.
- Người anh em, nếu tôi sống, tất cả sẽ là của chung giữa chúng ta, còn nếu tôi chết...
- Ngài sẽ không chết. - Chàng trai Paris ngắt lời.
- Nếu tôi chết... - Nevers lặp lại.
- Thôi được, về phần tôi trên thiên giới, - La-gardè re xúc động thốt lên, - tôi sẽ là cha đứa trẻ.
Họ đứng ôm lấy nhau một lát. Rồi Lagardère gỡ tay ra.
- Cầm lấy kiếm, - chàng nói, - chúng đấy.
Những tiếng động âm vang trong đêm. La-gardè re và Nevers tay phải lăm lăm kiếm tuốt trần, tay trái nắm lấy nhau.
Bỗng nhiên bóng tối như chuyển động và một tiếng thét to bao trùm lên cảnh vật. Bọn sát nhân nhất loạt nhảy xổ xuống chỗ họ từ mọi phía.
Tất cả bọn chúng cùng xông tới, chúi đầu xuống hét: - Tấn công Nevers! Tấn công Nevers! Chàng trai Paris bằng nhát kiếm đầu tiên đâm suốt qua một tên cướp. Thu kiếm về chém ngược lại, chàng phạt đứt cánh tay của một tên buôn lậu. Thế rồi theo đà, chàng bất chợt đến trước.tên thứ ba và đập vỡ sọ nó bằng một cú đánh bằng đốc gươm. Tên thứ ba này là gã người Đức Staupitz, hắn nặng nề ngã vật ra sau. Nevers cũng ra sức đâm chém. Ngoài một tên thổ phỉ mà chàng đánh ngã dưới bánh xe, gã Matador và Joel cũng bị thương nặng bởi tay chàng.
Thế rồi trận đánh bỗng nhiên ngưng lại.
- Một vết đâm sượt.
- ở đâu? - Trên trán. - Chàng trai Paris xiết chặt tay và ngừng lời. Đó là hậu quả bài dạy kiếm thuật của chàng.
Hai ba phút cứ thế trôi, rồi cuộc tấn công lại bắt đầu tái diễn.
- Tấn công Nevers! Tấn công Nevers! Và Nevers đáp lại, bởi vì chàng cũng hăng lên với cuộc chơi: - Có ta đây, các ngươi! Ta sẽ cho các ngươi biết tay. Nữa này! Nữa này! - Này thì ngươi, ngài Saldagne! - chàng trai Paris thét, - đây là nhát kiếm ta đã dạy ngươi ở Ségorbe! Này thì ngươi, Faenza! Nhưng hãy lại gần nào, đến phải dùng trường mâu để với tới chúng mày! Quả thật, vòng tròn đã nới rộng ra, bọn vô lại lui cả lại và chỉ vài phút nữa là hết nửa tiếng đồng hồ. Họ sắp được cứu viện.
- Xông lên! - Công tước lại hô.
Nhưng công tước đã vấp phải một bức tường thép trước mặt. Giỏi lắm chàng cũng chỉ theo đà tiến thêm được vài bước mà thôi. Nhưng chàng đâu phải là người quen kêu cứu. Chàng tự trụ vững được. Pinto và Saldagne đã bị thương cả hai. Vào lúc đó, các chấn song sắt bao ngoài ô cửa sổ xoay trên bản lề. Các cánh cửa mở ra.
Chàng không nghe thấy, vì xung quanh huyên náo tiếng người loạn đả. Hai người bước xuống hào. Người cao lớn hơn đeo mặt nạ.
- Chiến thắng! - Chàng trai Paris hô khi đã khai thông được vị trí xung quanh mình.
Nevers trả lời chàng bằng một tiếng kêu hấp hối.
Một trong hai người xuống qua ô cửa sổ thấp, người cao lớn hơn, kẻ đeo mặt nạ, vừa đâm chàng một nhát xuyên qua người từ sau lưng.
Nhát kiếm được thực hiện, như bấy giờ người ta gọi, theo kiểu ý, nghĩa là rất khéo léo, như khi người ta rạch một vết mổ. Nevers ngã xuống còn kịp quay người lại. ánh mắt chết dần của chàng nhìn xoáy vào người đeo mặt nạ.
- Cậu ư! Là cậu ư! - Nevers thầm thì, giọng lụi dần. - Cậu, Gonzague! Cậu, bạn của ta, người mà ta sẵn sàng hy sinh mạng sống cả trăm lần!.- Ta chỉ nhận nó một lần thôi. - Người đeo mặt nạ lạnh lùng nói.
Đầu chàng công tước trẻ ngật ra sau, tái ngắt.
- Nó chết rồi, - Gonzague nói. - Còn tên kia.
Hắn không cần phải tìm tới người kia, người kia tự lại. Khi Lagardère nghe thấy tiếng kêu hấp hối của chàng công tước trẻ, thì không phải một tiếng kêu phát ra từ ngực chàng, mà là một tiếng gầm. Các kiếm khách đã tụ lại phía sau chàng.
Nhưng hãy thử ngăn một con sư tử đang chồm lên xem! Hai tên giết mướn ngã lăn trên cỏ, chàng bước qua. Khi chàng tới bên, Nevers nhổm dậy, và giọng tắt dần: - Người anh em, hãy nhớ lấy! Và hãy trả thù cho ta! - Thề có trời, ta thề! - Chàng trai Paris thốt lên. - Tất cả những tên kia sẽ chết bởi tay ta! Đứa trẻ bỗng òa khóc dưới chân cầu, như thể nó bị đánh thức bởi tiếng kêu hấp hối của người cha. Tiếng khóc yếu ớt ấy đã không bị bỏ qua.
- Xuỵt! Xuỵt! - Người đeo mặt nạ hét.
- Chỉ có mi là ta không biết, - Lagardère vừa nhổm dậy vừa nói, từ giờ chàng chỉ có một mình chống lại tất cả. - Ta đã có một lời nguyền, tuy nhiên thế nào ta cũng sẽ tìm ra mi khi đến lúc.
Giữa người đeo mặt nạ và chàng trai Paris có tới năm kiếm khách và ngài Peyrolles tụ lại.
Nhưng không phải là những tên giết mướn tấn công. Chàng trai Paris vớ một bó cỏ dùng làm khiên và đâm một tên thích khách to lớn như xuyên táo. Theo đà, chàng tiến tới giữa vòng người. Chỉ còn Saldagne và Peyrolles đứng trước người đeo mặt nạ đang thủ thế. Lưỡi kiếm của Lagardère chém qua Peyrolles và Saldagne, vạch trên bàn tay tên chủ một vạch rộng.
- Mi đã bị đánh dấu. - Chàng hét lên trong lúc rút chạy.
Chàng vừa mới nghe thấy, chỉ mình chàng, tiếng khóc đầu tiên của đứa trẻ bị đánh thức. Chỉ với ba bước nhảy, chàng đã đến dưới cầu. Mặt trăng đã lên cao qua các ngọn tháp. Tất cả thấy chàng nhấc từ dưới đất lên một cái bọc.
- Xuỵt! Xuỵt! - Tên chủ quát, tức đến nghẹt thở. - Đứa con gái của Nevers đấy. Hãy bắt lấy con gái của Nevers bằng bất cứ giá nào.
Lagardère đã ôm đứa trẻ trong tay. Để tới được cầu thang nhỏ, chàng chỉ còn có cách vung kiếm lên và nói: - Hãy tránh ra lũ khốn! Tất cả theo bản năng giạt cả ra. Chàng trèo lên các bậc thang. Trên cánh đồng có tiếng vó.ngựa của một đội kỵ sĩ. Lagardère, đứng trên tầm cao của các bậc thang, phơi bộ mặt đẹp dưới ánh trăng chiếu tỏ, nâng đứa trẻ lên. Nhìn thấy chàng, nó mỉm cười.
- Đúng thế, - chàng cất cao giọng, - đây là con gái của Nevers! Mi cứ việc đi tìm cô bé sau mũi gươm của ta, đồ sát sinh! Mi, kẻ chủ mưu giết người, mi, kẻ hèn nhát hạ thủ từ sau lưng! Dù mi là ai, tay mi vẫn sẽ mang dấu hiệu của ta. Ta sẽ nhận ra mi. Và khi đến lúc, nếu mi không tìm đến Lagardère, Lagardère sẽ tìm đến mi!